Số lần đọc/download: 2881 / 5
Cập nhật: 2016-06-03 16:19:40 +0700
Chương 14
H
ình như có cái gì đó làm anh không vui. Anh nói những câu gì nhanh quá, nghe cứ như đang bực bội với ai. Anh bực chuyện gì nhỉ? Hay là anh bực cô?
Song Lan ngồi trước ly cà phê đá, người còn bần thần mỏi mệt vì men bia của ngày hôm qua.
Sáng nay, khi chạm mặt Trình Huy ở hành lang, cô chưa kịp cười chào thì anh đã lạnh lùng nói:
- Không cần nhắc nhở. Chuyện hứa với em hôm qua, tôi nhất định sẽ làm. Nhưng tôi xin nói trước, cho dù em có được thử giọng hát lại, thì chuyện em được chọn hay không không còn là chuyện tôi can thiệp nữa. Nếu em thật sự muốn trở thành ca sĩ và hát ở đó, thì tốt nhất là phải cố gắng.
Cô ngại ngùng:
- Anh Huy! Thật ra em chỉ muốn...
Anh lãnh đạm ngắt lời:
- Tôi bận việc, không thể nghe em nói thêm gì đâu. Nghĩ là chỗ quen biết, tôi chỉ giúp em có vậy. Nhưng kèm theo đó là lời khuyên nhỏ, em có muốn nghe không?
- Anh nói đi. - Cô cụp mắt.
Giọng anh khô khan:
- Tôi nhớ những ngày đầu quen biết em, tuy em giống như một cô gái quê khờ khạo, nhưng cái khờ khạo ấy rất trong sáng và lạc quan, còn bây giờ, em lao vào lãnh vực mà mình không am hiểu, với sự đốc thúc của cái gã cơ hội kia, em cứ trượt dài để không còn là mình nữa.
Nhìn thoáng qua gương mặt đỏ lựng vì xấu hổ của cô, anh lắc đầu:
- Tôi không biết nói như vậy có quá không, nhưng hôm nào em thử về soi kỹ mình trong gương mà xem, em có còn là em của ngày mới lên thành phố không, hay em đã tự đánh mất mình rồi.
Ly cà phê tan loãng bắt đầu tràn nước ra mặt bàn.
Song Lan thơ thẩn nhìn mông lung vào khoảng sân đang chói nắng trước mặt.
Những lời nói của anh ban sáng, đến bây giờ vẫn còn nguyên dấu ấn với cô.
Lúc ấy cô chỉ biết ngượng ngập tủi hổ, nhưng bây giờ, khi chỉ còn mình đối diện với ly cà phê vô tri, cô lại thấy rằng dường như những lời anh nói chính là sự thật.
Cô đã thay đổi rồi sao? Từ bao giờ?
Bóng người vừa bước vào quán đã cắt ngang luồng suy nghĩ của cô.
Thế kéo bàn ngồi xuống ghế đối diện. Anh hỏi han ngay:
- Sao em? Chuyện đêm qua sao rồi?
- Chuyện đêm qua?
- Thì chuyện nhờ vả cái gã hàng xóm của em đó.
Chợt nhìn vào vẻ mặt trầm tư của cô, anh nhíu mày:
- Em đừng nói với anh là em lại rụt rè một cách dở hơi và không chịu gặp hắn để lên tiếng đó nhe. Em không chịu chờ để gặp hắn à?
Giọng anh có một vẻ bực dọc làm cô thấy lòng nặng nề khó tả.
Cô nhìn xuống đôi tay đang ngửa lên bàn của mình:
- Không phải, em có gặp anh Huy.
- Rồi sao?
- Mấy ảnh hẹn nhau đi nhậu, em cũng phải ráng đi theo, nên khi về cũng quá nửa đêm.
Thế sốt ruột:
- Bỏ qua chuyện dài dòng ăn nhậu gì đi, kết quả thì sao? Em có lên tiếng nhờ vả hắn không?
- Có - Cô máy móc gật đầu.
- Rồi hắn nói sao?
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, bỗng dưng thấy như có một điều gì đó thật mâu thuẫn trong mình.
Thế chỉ quan tâm đến kết quả của chuyện cô van cầu người ta, còn chuyện tế nhị như bỏ mặc bạn gái của mình đi quá nửa đêm, thì anh không cần biết đến.
- Hắn nói sao? - Thế sốt ruột lặp lại câu hỏi.
- Anh Huy nhận lời rồi. - Cô nói mà chợt chán ngán với chính mình.
Thế búng tay cái chóc tươi cười:
- Vậy là được rồi. Anh nhận định đúng mà, thấy không. Cái thằng cha đó cũng là hạng hảo ngọt y như cái lão chủ quán cà phê Hương hôm trước vậy, chỉ cần em nhỏ nhẹ nhờ vả là mọi chuyện xong mà.
Cô cụp mắt nói:
- Nhưng anh Huy chỉ giới thiệu thôi, còn đạt yêu cầu của ban tổ chức hay không còn tùy họ.
Thế lạc quan:
- Vậy cũng được rồi. Lần này mình xài chiêu khác, chắc là thành công.
Cô nhìn anh:
- Lại đội bộ tóc giả màu tím đó à?
- Ừ. Và anh sẽ thêm vào đó là cho em mang kính sát tròng màu tím, gắn móng tay giả thật dài cũng màu tím. Kính sát tròng màu tím ra giàn đèn ở đó sẽ cho em một cặp mắt biếc như mắt mèo hoang vậy. Rất có ấn tượng.
Giọng anh hồ hởi:
- Bộ áo váy vàng hôm trước em cứ nói là ngắn quá, không chịu mặc, lần này phải mặc mới được. Màu vàng rực đó đi với màu tím thì bắt phải biết.
Song Lan chùng giọng:
- Còn bài hát?
- Bài hát à? - Thế ngẫm nghĩ - Thì cũng bài cũ cho chắc ăn, nhưng anh sẽ luyện cho em một phong cách diễn mới, vừa giựt gân, vừa ma quái.
- Ma quái?
- Ừ, với cách hóa trang như vậy, em sẽ sáng rực sân khấu, sẽ nhận được sự chú ý của khán giả và chắc chắn anh Trung cũng sẽ đổi ý mà ký hợp đồng với em ngay. Em đẹp như vậy, ăn mặc bốc như vậy, thành công là cái chắc. Đây là cơ hội cuối cùng, mình phải ráng nắm bắt...
Song Lan đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Ánh nắng khiến cô chói mắt quá.
Cô nhắm mắt lại, cảm thấy như có nỗi chán chường âm ỉ trong lòng.
Tất cả các âm thanh như ngưng bặt mất một giây, thế rồi tiếng huýt sáo trêu chọc, những tràng cười ngạo vang lên khắp nơi. Những ánh đèn sáng rực như những đôi mắt thật to chiếu vào đến tàn nhẫn và chói mắt.
Song Lan hoảng hốt chống tay đứng lên, nhưng lại lọng cọng quá trước những tiếng cười chế giễu.
Có một người nào đó đã đến giúp cô. Người ấy đỡ cô lên bằng đôi tay mạnh khỏe, và dìu cô đi vào trong. Song Lan thất thần quay lại. Vẫn là anh. Cô lắp bắp run rẩy:
- Ánh...nh Huy!
- Có đau lắm không? - Huy điềm tỉnh hỏi nhanh.
Cô lắc đầu. Cái ê ẩm không đáng sợ bằng sự thật mà cô đang đối diện.
Thế đứng ngay dưới chân thang với nét mặt tức giận. Cô chưa kịp hoàn hồn, anh đã nghiến răng quát hỏi
- Xuất sắc quá phải không Song Lan?
- Em... em...
Gạt tay cô ra, mắt long lên tức giận, Thế quát lên:
- Còn em em cái gì nữa? Tôi đã bỏ công tập cho cô mệt nhọc như thế nào, vậy mà lại vô dụng đến làm xấu hổ trước mặt bao nhiêu người, cô còn mặt mũi nào ngó tôi đây?
Không nhìn đến vẻ mặt còn nguyên dấu ấn hoảng sợ và xấu hổ của cô, anh chì chiết:
- Tôi đưa cô lên để hát, đâu phải để cô té bổ ngửa trước bàn dân thiên hạ như vậy? Cái điệu này thì sân khấu nào mà còn dám cho cô hát?
Đã cố nhịn từ nãy giờ, Trinh Huy phải cau mày lên tiếng:
- Đây không phải là lúc để chì chiết chửi mắng, tôi nghĩ anh nên đưa cô ấy về trước đi. Lan chưa kịp qua cơn sợ đâu. Vả lại, té trên đôi giày cao như vậy không phải là nhẹ.
Thế trợn mắt quay lại:
- Anh nói cái gì? Anh là ai mà xía vô đây? Có tốt bụng thì tự mình xúc cái hạng người vô dụng như cô ta về giùm luôn đi, lên mặt dạy bảo tôi làm gì?
- Anh... Thế! - Song Lan sững người.
Quăng chiếc áo choàng và túi xách vào người cô. Thế buông giọng:
- Khi tôi nói với em đây là lần thứ quan trọng, đó cũng chính là cơ hội cuối cùng của cô, cô thất bại thì không còn gì để tôi phải tốn công sức đầu tư vào cô nữa đâu. Thôi vậy nhé. Chúng ta chính thức chia tay luôn. Vậy tốt hơn.
Cô chưa kịp nói gì thì Thế đã quay lưng đi một mạch. Song Lan nhìn chiếc áo của mình đang nằm dưới đất rồi ngơ ngác ngẩng lên. Tiết mục kế tiếp đang diễn ra trên sân khấu, quanh cô, ngoài Trinh Huy ra, không còn một ai nữa.
Cúi xuống lượm chiếc áo khoác của Song Lan lên, Trinh Huy dịu giọng:
- Ta rời khỏi đây đi. Hắn không đưa cô về thì tôi đưa về vậy.
Trình Huy choàng áo lên người cô rồi đưa cô ra ngoài. Đẩy cô lên một chiếc taxi, anh quay lại bảo:
- Về nhà nhé?
Mắt lơ láo nhìn anh, cô máy móc gật đầu. Ra lệnh cho người tài xế xong, Huy quay lại nhìn cô. Nét mặt cô như vẫn còn chưa định thần lại sau những bất ngờ xảy ra chỉ trong tích tắc.
Anh lắc đầu rồi tự mình sờ lên đầu cô để gỡ ra cái đầu tóc giả màu tím bạc quá nổi kia, gỡ luôn những vòng dây sáng chóe lủng lẳng trên cổ cô, đôi bông tai có hình sọ người gớm ghiếc và lột luôn đôi giày bốt cao nghệu màu vàng kia nữa.
Trong khi anh làm việc đó, Song Lan thụ động ngồi yên. Đầu óc cô đang lãng đãng chuyện vừa xảy ra.
Trời ơi, có phải là chính cô, chính cô té bổ ngửa giữa sân khấu trước mặt hàng ngàn người không? Tại sao lại có thể như vậy được? Cô nhắm chặt mắt ước ao sao có thể chối bỏ sai lầm tệ hại của mình.
Chị Hà có lẻ ngạc nhiên trước sự trở về quá sớm của cả hai người, nhưng thấy ai cũng mặt mày nghiêm trọng, chị không dám lên tiếng hỏi.
Huy đưa Song Lan lên lầu. Mở cửa phòng tắm, anh bảo cô:
- Vào rửa mặt đi cho tỉnh táo.
Anh vừa quay đi, cô đã kêu lên:
- Anh Huy!
- Gì thế? - Anh nhìn lại.
- Anh đi đâu nữa vậy?
- Trở về tụ điểm ca nhạc.
Cô ngập ngừng run giọng:
- Anh Huy... Đừng đi!
Huy nhìn cô, ánh mắt lẻ loi và vẻ mặt cô làm anh cảm thấy tội nghiệp. Thôi kệ vậy! Không có anh một buổi cũng không sao.
- Thôi được. Nhưng em vào rửa mặt đi, tôi xuống dưới nhà gọi điện thoại nhắn tụi nó một tiếng đã.
Khi cô rửa mặt sạch sẽ bước ra, đã thấy bóng anh ngoài sân thượng với đốm thuốc lập lòe trên tay. Nghe tiếng chân cô, anh quay lại quan sát và gật đầu hài lòng:
- Tỉnh táo một chút rồi chứ?
Cô gật đầu rầu rỉ:
- Tỉnh hơn, nhưng cũng chỉ để nhận ra sự thật là mình đã tự làm hư hại tất cả cơ hội của mình.
Anh im lặng rít thuốc. Song Lan buồn bã dựa vào lan can, giọng cô nghèn nghẹn:
- Em thật là thất bại quá, có phải không anh Huy?
Anh nhìn cô:
- Em muốn nói đến chuyện vấp té hay chuyện chia tay của bạn trai mình?
Cô cười bằng một nụ cười méo xệch:
- Em không nói đến anh Thế, ảnh làm vậy cũng công bằng thôi. Em đúng là vô dụng. Nhưng không biết có cần phải cám ơn cái té xấu hổ này không, khi nhờ vào nó, em mới có thể nghe được những lời trần trụi nhất của ảnh.
Cô rơm rớm nước mắt:
- Chia tay, cũng là nhẹ nhõm cho cả hai. Nhưng em ước gì tất cả những nhục nhã xấu hổ này đừng xảy ra dồn dập đến cho em chỉ trong một ngày như ngày hôm nay. Trời ơi, ăn mặc như vậy, tác phong lơ lẳng như vậy mà còn...
Huy nói nhẹ nhàng:
- Đừng bi quan nghiêm trọng như vậy. Đó chỉ là tai nạn thôi.
Cô lắc đầu giọng sũng ướt:
- Tai nạn? Anh chơi đàn lâu rồi, vậy có thể cho em biết có bao nhiêu ca sĩ mới vào nghề mà vấp té trên sàn diễn như em không?
Cô lại nhếch môi cười nhưng những giọt nước mắt tủi hổ bắt đầu rơi trên má cô:
- Em không ngờ mình lại có thể tệ được. Khi mới lên sàn, em đã có linh tính một chuyện gì đó không ổn, lúc đó... em chỉ muốn hát một bài hát nhẹ nhàng, hiền hòa hơn, em thật không muốn phải nhảy nhót và kêu gào với bài hát Techno đó. Nhưng...
Cô mếu máo phân trần:
- Thật tình không hiểu sao em không muốn, nhưng vẫn cứ hát, cứ quay cuồng như một con điên. Để rồi...
Cô bật òa khóc nức nở. Huy bối rối choàng tay ôm cô vào người, anh vỗ nhè nhẹ vai cô như giúp cô trấn tỉnh lại.
Chính anh cũng không ngờ cái tích tắc lạ đời ấy. Vừa kịp thấy cô vướng chân và chao nghiêng, anh chưa kịp cớ hành động gì thì nghe một cái uỳnh. Cô té bệt xuống sân, chiếc micro con lăn lông lốc, tạo nên tràng âm thanh kỳ dị gây kinh ngạc và sững sờ cho chính anh và bao nhiêu người.
Anh hắng nhỏ giọng khuyên nhủ:
- Chuyện qua rồi, đừng buồn nữa, Song Lan.
Cô nức nở:
- Em đã tự làm trò hề trước mọi người. Thật ngu ngốc, cứ tưởng là mình có khả năng làm được những gì mình mong ước. Em thất bại quá. Em vô dụng quá. Anh nói đúng, em đã tự đánh mất chính mình rồi.
- Nín đi, Song Lan. Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa.
Cô vẫn bệu bạo:
- Làm sao mà không nghĩ chứ, em còn dám nhìn mặt ai nữa, làm sao em còn dám đi hát ở đâu nữa.
- Đừng khóc nữa, nín đi! Song Lan!
Những câu an ủi vỗ về của anh vẫn không làm cô nguôi đi mà trái lại tiếng khóc ấy càng tức tưởi hơn nữa. Huy thở dài, ngán nhất là nhìn thấy đàn bà con gái khóc tỉ tê sướt mướt như thế này.
Anh nâng khẽ gương mặt đang đầm đìa nước mắt của cô lên ngắm nghía. Rồi chẳng biết làm cách nào hơn là cái cách mà chính anh cũng muốn phiêu lưu, Huy mạnh dạn cúi xuống đón lấy bờ môi cô.
Thật hiệu nghiệm, tiếng khóc tức thì tắt ngấm. Song Lan giật mình ú ớ. Cô muốn đẩy anh ra, nhưng... đâu có được.
Nụ hôn chữa bệnh tâm lý ấy Huy chi, định bụng là ngắn gọn, chớp nhoáng thôi, nhưng chẳng hiểu do đâu chạm vào môi cô là anh mê mải chẳng biết đến thời gian.
Anh cuốn lấy cô trong sự bất ngờ của kẻ cướp, để đến khi buông được nhau ra, Song Lan trố mắt nhìn anh, nữa kinh hãi, nửa lại xấu hổ vì nhận ra dường như chưa bao giờ cô nhận một nụ hôn đắm đuối như vậy.
Huy ngắm nghía vẻ mặt cô và... cười. Song Lan đờ người nhìn anh. Trời ơi! Anh còn cười được ư? Cô ngập ngừng không biêt có nên hành xử như những cô gái thường tình khi bị xúc phạm không. Tay cô đã vung lên, nhưng không hiểu sao, cô lại ngập ngừng rồi buông thõng xuống trở lại.
Huy nhận ra tia phân vân vừa thoáng qua đã tắt ngấm trong lòng cô. Đáng lẽ ra đây là lúc nên hắng giọng đính chính, nhưng rồi như bị một hấp lực từ đôi môi ngơ ngác kia, anh chắt lưỡi vươn tay kéo áp cô trở vào.
Nụ hôn lần này còn ngon hơn vừa rồi. Nhưng khi rời môi nhau, anh không cười nữa, vì đang hoang mang quá khi ý thức mình vừa mới có hành động vượt ngoài tầm kiểm soát như thế nào.
Song Lan cúi gầm mặt ngượng ngùng:
- Sao anh lại... làm vậy?
- Hả? Không, anh.. anh...
Trời đất, dường như đây là lần đầu tiên anh ấp úng vì không biết phải giải thích sao đây với kiểu hôn thoạt đầu chỉ là để giúp đỡ, nhưng rồi lại trở thành sa đà, mất tự chủ như vậy. Anh liếc nhìn cô, nhưng không tài nào thấy rõ nét mặt khi cô cứ cúi gầm hoài.
- Anh... không biết nữa, chỉ tại... anh muốn...
Câu giải thích đến đây là bí, Huy im luôn. Còn Song Lan thì nỗi thất vọng vừa rồi tan biến đâu mất, bây giờ chỉ còn sự ngượng ngập với bât ngờ này thôi.
Hai người đứng im một lúc. Ánh trăng trên cao vẫn vô tư chiếu sáng khoảng sân, vài luồng gió mát làm mớ tóc dài của Huy bay loạn lên. Song Lan đang liếc mắt nhìn trộm anh, thoáng thấy cảnh đó cô phì cười.
Giọng cười của cô làm Huy thở phào. Anh gãi đầu:
- Em không giận anh chứ?
Song Lan e dè nhìn anh, cô lắc nhẹ đầu. Huy nắm nhẹ mấy ngón tay mềm mại của cô, cảm thấy vụng về với câu mình nói:
- Em đừng nên nghĩ đến chuyện buồn nữa.
Cô lại gật đầu một cách ngoan ngoãn. Cử chỉ cô khá dễ thương và gương mặt không son phấn này, cô lại xinh và ngây thơ như một cô học trò trung học.
Huy biết vậy, nhưng anh lại đang than thầm vì những mâu thuẩn trong lòng. Anh đánh trống lãng:
- Chỗ té còn đau không?
- Dạ, hết đau rồi. - Cô nhỏ nhẹ.
Ánh trăng vằng vạc trên cao như trố mắt theo dõi cái phút lúng túng, ngớ ngẩn của cả hai người.
Huy ngó cô, ngập ngừng một chút rồi anh hắng giọng nói:
- Em mệt chưa? Có muốn vô nghĩ sớm không hay... muốn anh đưa em đi ăn khuya?
Cô chớp mắt:
- Anh chợ em đi ăn khuya à?
- Nhưng phải thay đồ khác mới được.- Anh giao hẹn.
Cô nói ngượng nghịu:
- Vậy... anh đợi em một chút đi.
- Ừm.
Cô đã chạy về phòng. Huy gãi đầu. Không biết mình đang làm cái trò gì nữa.
Chẳng phải nguyên tắc số một của anh từ trước đến nay là không dính dáng tình cảm với mấy cô quá khờ khạo và ngây thơ sao? Chẳng lẻ cái điều cấm kỵ tự đề ra cho mình là không bao giờ cặp với hàng xóm láng giềng cũng đã bị anh quên lãng?
Huy xổ tung cái đầu tóc dài chấm vai bụi bặm của mình. Trời đất! Chẳng hiểu nổi mình. Rõ ràng là tội nghiệp cô ngốc đó thôi. Vậy mà bây giờ dường như anh đang ngập ngừng xáp vào lãnh vực khác rồi.
Song Lan đã trở ra, với chiếc quần Jean và áo thun ôm kẻ sọc. Cô cười. Trinh Huy nhướng một bên chân mày.
Chao ơi! Chắc phải bỏ qua mấy cái nguyên tắc lẫn điều cấm kỵ dở hơi kia qua một bên, vì nụ cười rụt rè trên môi cô gái trước mặt anh sao mà... dễ thương quá chừng.
Trình Huy ngồi xuống chiếc ghế đối diện, anh hỏi:
- Chú muốn nói chuyên với con à?
Ông Ánh bỏ tờ báo qua một bên. Chờ cho Huy gọi thức uống xong, ông hắng giọng:
- Vì chú cháu mình cũng đã quá quen biết, chú muốn hỏi thật con, con định đùa giỡn với con bé Song Lan đến bao giờ?
Vừa bật quẹt, Huy chưa kịp châm điếu thuốc thì khựng người với câu hỏi quá thẳng thừng ấy:
- Sao chú lại nói vậy?
Ông Ánh nhăn mặt:
- Nè Huy! Hôm trước ngờ ngợ chuyện hai đứa cặp nhau, chú đã cảnh cáo con rồi mà. Con nhỏ tuy chỉ một thân một mình lên đây, nhưng nó cũng là một đứa con gái hiền lành, đàng hoàng. Con đã thú nhận là chỉ thích nó, vậy sao không để nó yên?
Huy chắt lưỡi:
- Chú à, con đâu có làm hại gì Song Lan?
- Con nói không? Vậy sao cứ tiếp tục cặp với nó?
- Thì con... có bồ bịch với Song Lan cũng có gì đâu mà chú...
Ông Ánh trợn mắt:
- Không có gì à? Rồi đây con lại chạy theo đứa khác, có phải là làm khổ con gái người ta không? Con nhỏ này dàng hoàng mà lại khờ khạo, đâu phải là mấy cái thứ diêm dúa lẳng lơ trước dây đâu, con làm khổ con người ta thì ác lắm nghe chưa Huy.
Huy nhăn nhó kêu lên:
- Trời ơi, chú nói đi đâu vậy. Con làm gì mà chú lại trách là ác đức chứ? Chú chi lo hao thôi.
Ông Ánh lừ mắt:
- Tính của con chú còn lạ gì nữa. Từ ngày sống lăn lóc bên ngoài, con cứ cặp với mấy đứa con gái ỏng ẹo, dễ dãi. Đứa nào đứa nấy chỉ vài tháng sống chung rồi thôi. Lần này...
- Nhưng lần này khác mà chú - Huy chặn ngang những câu rầy la tiếp theo của ông.
- Khác cái gì?
Huy phân trần:
- Con thật sự không có ý làm khổ gì Song Lan. Con đối xử với Lan rất tốt mà.
- Tốt? Tốt được mấy tháng? Chú đã từng khuyên con là đừng lông bông nữa, 30 tuổi đến nơi rồi. Sao không lo tính đến chuyện tạo dựng sự nghiệp và một mái ấm gia đình, cứ sống như giỡn chơi hoài.
Huy gãi đầu:
- Thì... con cũng đang tính đến chuyện đó đây.
Ông Ánh nhìn anh:
- Con nói cái gì?
Huy gãi đầu
- Con nói là... con đang nghĩ đến chuyện tạo dựng sự nghiệp và gia đình như ý chú đó.
Ông Ánh ngạc nhiên:
- Sự nghiệp gì? Gia đình gì? Ý con là... con muốn lập gia dình với...
Huy cười và ngượng ngập gật đầu. Ông Ánh kinh ngạc:
- Con nghĩ đến chuyện lấy con bé Song Lan thật à? Vậy sao hôm trước lại thanh minh với chú là chỉ thích nó thôi?
Huy phân trần:
- Thật tình thì lúc mới cặp nhau, con thấy mình chỉ là tội nghiệp và thấy Song Lan... dễ thương quá thôi, nhưng mấy tháng nay con...
Ông Ánh ngó ra nhìn trân trân Trình Huy, rồi đột nhiên ông bật cười. Thì ra thằng nhóc đã vướng vào vong tình thật rồi đấy. Cái thằng thật ngộ, điềm tỉnh, tự chủ lắm mà bây giờ nói về chuyện yêu đương nghiêm túc thì lại ấp a ấp úng như vậy.
- Con thương nó thật rồi à?
Huy gật đầu:
- Dạ thật.
- Vậy bây giờ con tính sao?
Huy nói đơn giản:
- Con muốn Song Lan là vợ mình, vợ chính thức chứ không phải chuyện lem nhem như chú lo phiền trước đây đâu.
Ông Ánh nhìn anh chăm chú:
- Không phải là một phút bốc đồng chứ?
Huy phì cười:
- Không đâu chú. Tụi con yêu nhau cũng mấy tháng rồi mà, chú không thấy ngày càng khắng khít hơn sao.
Ông Ánh hơi trầm ngâm:
- Nghe con nói muốn dừng lại và tính đến chuyện gia đình, chú mừng cho con, nhưng con bé đó...
Huy nghiêm ngay nét mặt:
- Sao ạ? Chú đừng quên chú vừa lên tiếng bênh vực cô ấy xong.
Ông Ánh ngần ngừ:
- Không phải chú chê gì con bé đó, nhưng có điều... nó không nghề nghiệp, học hành thi lại học ba cái thứ cải lương gì đó... Rồi lại còn tập tành hát xướng, chú thấy so với con...
Huy cau mày:
- So với con thì sao? Có khác gì nhau đâu. Thời buổi bây giờ đáng trân trọng là tình cảm thật sựt hôi chú đâu phải so kê về thân phận hay gia thế? Chú là người làm bái, cũng theo sát thời đại mà, sao chú lại cứ cỗ hũ như vậy?
Anh chắt lưỡi:
- Hơn nữa, đem Song Lan ra mà so với một thằng con trai tệ hại, thất bại như con thì con sợ rằng người không chấp nhận là gia đình Song Lan thôi.
Ông Ánh vội thanh minh:
- Thì... chú có nói gì đâu, chỉ hơi ngại một chút về chuyện nghề nghiệp sau này của con thôi, nó cứ học ngành sân khấu đó, đâu có thực tế.
Huy nhún vai:
- Đam mê thì học thôi. Chú cũng vì mê nên theo nghề phóng viên nhiếp ảnh mà? Cả con nữa, cũng đại học mấy năm, nhưng rốt cuộc khi con bất đắc chí và thất vọng về mình nhất, chỉ có âm nhạc mới giúp con giải toa? phiền muộn trong lòng.
Anh lắc đầu:
- Theo con, đam mê cái nghiệp văn học hay nghệ thuật gì cũng như nhau. Chỉ có khác là ở chỗ niềm đam mê của Song Lan thì đang mất chỗ đứng trong thời buổi hiện nay thôi.
Những lời của Huy làm ông Ánh chột dạ khôngít. Ừ, cũng phải. Ngay chính ông cũng vì mê nghề báo và nghề ảnh, mà bao nhiêu năm trường lăn lộn khắp nơi. Ông yêu cái máy chụp ảnh và những tờ báo đến nỗi cho nên đến ận bây giờ ông vẫn độc thân đó thôi. Dễ có người phụ nữ nào chịu lấy một người ham mê nghề nghiệp, nay đây mai đó như ông đâu.
Khẽ liếc nhìn Huy, ông Ánh ngần ngừ:
- Con nói cũng đúng, vậy con đã tính đến chuyện tương lai hai đứa như thế nào rồi? Hình như Song Lan nó cũng sắp ra trường. Rồi con cho nó theo đoàn hát à?
Huy thành thật nói:
- Tụi con chưa quyết định, nhưng nếu không có đoàn diễn, thì nghĩ đến nghề khác phù hợp hơn.
Ông Ánh gật đầu đồng tình:
- Ừ, nghĩ qua như vậy cũng tốt. Đó là phần con bé, còn phần con? Chẳng lẽ tính chuyện ôm đàn suốt đời?
Huy tự lự:
- Nghề này thoải mái tâm trí, con cũng thích, nhưng con muốn khi lập gia đình, phải đảm bảo cuộc sống cho cả hai đứa, con có tính qua rồi, có lẽ... con sẽ trở lại với công việc đã được đào tạo mấy năm trời của mình.
Ông Ánh sáng mắt:
- Con vừa nói gì? Con sẽ trở lại nghành kiến trúc à?
Huy gật:
- Sai lầm xưa kia của con, con vẫn còn nhớ rõ, nhưng con nghĩ, mình phải làm lại cho tốt hơn, vấp ngã một lần mà bỏ cuộc thì tệ hại và yếu đuối quá.
Ông Ánh gật đầu lia lịa:
- Con nói đúng quá, nghĩ như vậy là phải rồi.
Huy mỉm cười:
- Không phải con tự nghĩ vậy được đâu. Đó là do Song Lan. Khi con kể về chuyện cũ, Lan đã khuyên con như vậy.
Ông Ánh ngẩn người. Xưa đến nay, gia đình, bạn bè, và cả ông nữa, ai cũng bảo nó đại loại như vậy, nhưng có lần nào nó để vào tai đâu. Bây giờ con bé kia mới lên tiếng, cậu chàng đã nghe ra liền. Kỳ khôi chưa.
Huy không để ý đến vẻ mặt như cố giấu nụ cười của ông Ánh, anh chống tay lên bàn nói như tâm sự:
- Ngày xưa, thỉnh thoảng con cũng đến cái nơi mà công trình đầu tay đã sai hỏng của ình, lần nào cũng buồn và nặng nề, nhưng hôm qua, khi con đưa Lan đến đó...
Nhìn qua ông, anh bọc bạch:
- Lạ một nơi là con không còn hổ thẹn quá đáng như trước nữa. Lỗi lầm vẫn là lỗi lầm, nhưng cần nhìn vào đó mà nhủ lòng phải cố gắng hơn, phải có những thành tích khác nghiêm túc, thành công hơn, thì mới xóa được nỗi ám ảnh về cái sai cũ.
Ông Ánh cười hài lòng:
- Con đang làm chú thêm một điểm mười cho con bé Song Lan đó. Thú thật chú có nghĩ qua rằng hai đứa chưa xứng đôi lắm, nhưng chắc là chú lầm. Bây giờ thì chú ủng hộ hai đứa.
Huy cũng cười:
- Cám ơn chú! Có lẽ ba năm nay nghành nghề cũng có nhiều thay đổi, nhưng con nghĩ mình sẽ cố gắng học hỏi thêm, tích lũy kiến thức mới mẽ để bắt kịp với thời đại.
Ông Ánh gật đầu khuyến khích:
- Đúng rồi. Con chắc chắn làm được mà.
Mấy ly cà phê đã loãng, nhưng hai chú cháu nhấm nháp như ngon lành hơn mọi ngày. Sự tâm đắc là câu nói giữa họ.
Huy ngồi bàn luận với ông Ánh về vấn đề khác một lúc rồi anh xin phép đi đón Song Lan tan học. Anh vừa rời khỏi quán, ông Ánh đã ra một trạm điện thoại công cộng gần đó.
Khi đầu dây bên kia bắt máy, ông đã nói ngay:
- Cô Lưu phải không? Là tôi, Ánh đây. Đừng trách tôi mấy tháng nay không gọi điện cho cô. Công việc tôi dạo này hơi lu bù. Sao? À, tôi sắp nói về nó đây. Sức khoẻ nó vẫn tốt, nhưng tôi muốn báo cho cô biết một tin mừng. Thằng nhỏ bắt đầu muốn dừng bước giang hồ rồi đó, nó cũng muốn lấy vợ nữa.
Tiếng kêu sửng sốt của đầu dây bên kia làm ông Ánh phì cười:
- Ừ, ngạc nhiên phải không? Chính tôi cũng bất ngờ với cái tin này. Tôi có hỏi cặn kẽ rồi, nó tính chuyện đàng hoàng thật đó.
Ông chặt lưỡi:
- Con bé đó ra sao à? Ừ thì cô cũng biết mắt thẫm mỹ của cậu con trai cô rồi. Con bé xinh đẹp nhu mì lắm, mới chừng 20 tuổi thôi, tính hơi khù khờ, nhưng thằng Huy con cô thông minh nhạy bén như vậy, thì cho nó bù trừ với con bé cũng được mà. Ánh, tôi quên mất, thêm một tin vui nữa là nó muốn nghiên cứu lại ngànhh nghề cũ, chắc là ý tạo dựng sự nghiệp thật đấy.
Người đàn bà đầu dây bên kia nói gì đó khiến ông Ánh lặng nghe và cuối cùng gật gù:
- Tôi biết rồi. Dù gì thì đã qua một thời gian rồi mà, có lẽ nó sẽ nguôi đi chuyện cũ. Thôi được, để tôi tìm cách nói với nó. Cô yên tâm.
Cúp máy xong, ông Ánh trở lại quán và gọi thêm ly cà phê đến nữa rồi nhìn phin cà phê nhỏ giọt mà lan man nghĩ ngợi.
Mong là lần này Trình Huy thật sự chịu thay đổi.
Ông vốn là bạn thân của ba Huy, một nhà đầu tư xây dựng tầm cỡ. Trình Huy vừa tốt nghiệp đại học năm trước thì năm sau ba nó bị tai nạn qua đời. Nỗi đau mất mát người cha mà nó kính trọng nhất chưa nguôi, thì nó lại phát hiện chuyện dan díu giữa mẹ và một cộng sự của ba nó, cái người chỉ hơn nó vài tuổi.
Như nhận thêm một vết thương. Trình Huy uất ức và lơ ngơ thế nào làm hỏng luôn công trình kiến trúc đầu tay của mình. Cái nhà văn hoa ở ngoại thành ấy kết cấu nền móng không vững, đã lún nghiên và nứt tường sau vài tháng nghiệm thụ.
Cho dù mẹ nó đã nhanh nhẩu bồi thường thoa? đáng, cho dù cái nhà văn hóa ấy đến nay người ta vẫn tỉnh bơ sử dụng. Nhưng có lẽ không chịu nổi cú sốc từ gia đình lẫn thất bại của chính mình. Huy bỏ đi, theo đám bạn cũ tập tành và lập ban nhạc, theo nghề đàn hát, không lần nào quay về ngôi nhà của gia đình.
Đốt thêm một điếu thuốc, ông Ánh nghĩ về lời hứa với người đàn bà cả đời khôn ngoan nhưng một lần sai lầm. Ông biết vợ chồng Lưu yêu thương thằng con trai duy nhất này lắm, hy vọng cô ấy hiểu mà cư xử khéo léo trước cái tính ương ương, lì lợm của Trình Huy. Vì đây là cơ hội hiếm hoi mà suốt mấy năm nay cô ấy mong đợi.