Cầu Chúa ban cho con sự thanh thản để chấp nhận những thứ con không thể thay đổi, sự caN đảm để thay đổi những thứ con có thể, và sự khôn khoan để phân biệt những cái có thể thay đổi và không thể.

Dr. Reinhold Niebuhr

 
 
 
 
 
Tác giả: Qifu A
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1210 / 3
Cập nhật: 2017-09-01 22:17:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14: Thật Lòng Không Muốn Sa Vào Lưới Tình
ến lúc này Giáo sư Trần mới hiểu nguồn cơn câu chuyện, ông thật sự quá ngốc.
Ông cúi đầu nhìn xuống đĩa cua, mấy con cua chết rồi mà sao con hung hăng quá, cả buổi chẳng nói được câu gì. Trái đất này nhỏ vậy sao, biển người tấp nập như vậy sao lại gặp nhau.
Lão Ngô chẳng để ý xem Giáo sư Trần nghĩ gì, cứ thế ăn cua một cách ngon lành, bàn tay đầy thịt cua vừa cầm cua vừa chỉ vào mũi Giáo sư Trần:
Trình thiếu gia a, ông còn nhớ tôi không?... Ông có nhớ ngày xưa đã từng gặp tôi không?
Giáo sư Trần hỗn loạn vò đầu bứt tóc, cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn chẳng thể nhớ ra việc từng gặp lão Ngô. Lúc ông trở về Trung Quốc tìm lại Tạ tiểu thư đã thất lạc nhiều năm, nhưng vẫn không hề gặp chồng của cô ấy, chỉ nghe cô ấy nói sơ qua là người đàn ông ấy từng làm thuê cho nhà cô ấy. Lúc này ông mới nghĩ đến việc thời cách mạng văn hóa, nhà họ Tạ bị liệt vào đối tượng tàn dư đại địa chủ, địa tư bản bị xử lý nặng nề, toàn bộ gia sản bị sung công. Một cô gái yếu ớt như Tạ tiểu thư quả thực khó mà sống được trong buổi loạn lạc như vậy, mà lại đang tuổi cập kê, nên chỉ còn cách kết hôn mới thoát được.
Tạ tiểu thư vất vả mười năm, cuộc sống của bần nông khiến cô rất đau khổ. Đối với Giáo sư Trần dù là trách nhiệm lớn hơn tình cảm cũng không dám hỏi nhiều về tình hình chồng cô. Mà cũng trùng hợp đúng hôm ông tìm đến nhà cô, thì anh chồng lại đi ra ngoài làm việc, nên không hề gặp. Theo yêu cầu của cô, Giáo sư Trần đã để lại một ngàn đô la, lại để cho cô một đêm để từ biệt chồng, ngày hôm sau thì cả hai vội vã rời khỏi Trung Quốc.
Khi ở chung một nhà, ông cũng không hề có định kiến gì về “chồng trước” của vợ mình. Đừng nói đến việc tối hôm đó có chuyện gì xảy ra, đến việc mặt anh chồng tròn hay méo ông cũng chẳng rõ.
Giáo sư Trần rất thành thật kể lại chuyện sau khi đón Tạ tiểu thư, và nói với lão Ngô rằng ông không hề biết lão là chồng trước của cô ấy.
Lão Ngô yên lặng nghe ông giải thích (trong lúc này ông đã gặm hết nửa cái càng cua), rồi hỏi ông:
Trước lúc đó thì sao? Mười năm trước khi hai người chạy sang Mỹ, tôi có gặp ông.
Giáo sư Trần chớp chớp mắt, lắc đầu:
Lão Ngô à, tớ thực sự không có chút ấn tượng nào.
Lão Ngô cười, vừa cười vừa gặp nốt nửa cái càng cua còn lại. Ông nghĩ đến lúc mình nói với Tạ tiểu thư: “Tiểu thư, cô lấy tôi đi!”. Lúc đó trông lão chắc là rất ngốc. Lão phồng má quay về phía Giáo sư:
Thôi được rồi, không nhớ thì thôi... Tớ cũng chẳng trông chờ đằng ấy nhớ ra tớ.
Giáo sư Trần chống cằm thở dài:
Xem ra đằng ấy còn dễ quên hơn tớ đấy.
Ít ra tớ cũng vì một câu nói của đằng ấy mà cưới Tạ tiểu thư, rồi nhớ mãi câu nói đó mấy mươi năm.
Lão Ngô nhìn chằm chằm, nhìn đến mức Giáo sư Trần muốn độn thổ. Ông ôm đầu suy nghĩ cả buổi, vẫn không thể nhớ ra mình đã nói gì mà làm khổ chàng thanh niên Ngô Đại Kiều.
Nói xong câu ấy, lão Ngô không nói gì nữa, mà bắt đầu ra tay với con cua thứ hai. Căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ nghe thấy tiếng gặm cua lách tách của lão Ngô.
Giáo sư Trần nuốt nước miếng, bắt đầu kiếm chuyện để nói:
Nếu vậy thì cuối cùng tớ cũng hiểu được cái tên con trai tớ từ đâu mà ra rồi.
Lão Ngô bị câu nói này cuốn hút, đôi tay đang phanh thây cua tuy không dừng lại, nhưng tốc độ đã giảm rõ rệt.
Giáo sư Trần nói:
Lúc vợ tớ sinh khó, tớ ở bên cô ấy... Đằng ấy cũng biết là ở bên đó, chồng có thể vào phòng sinh với vợ.
Lão Ngô gật đầu, miệng nhai gạch cua, mặt ra hiệu ông cứ nói tiếp.
Vợ tớ sức khỏe yếu. Nhưng lúc sinh cô ấy cứ kiên quyết sinh tự nhiên, thế nên tớ mới ở bên cô ấy. Nhưng không ngờ đứa bé không ra được, đã vậy trong lúc sinh lại bị băng huyết, không cầm máu được. Bác sỹ nói phải phẫu thuật. Trước lúc tớ ra khỏi phòng phẫu thuật, vợ tớ nắm tay tớ nói phải đặt tên con là Trần Tạ Kiều.
Giáo sư Trần thở dài rồi nói tiếp:
Thực sự lúc đó tớ đã thấy không bình thường, cảm thấy cái tên này có ý gì đây, nhưng trong hoàn cảnh đó, ngoài việc đồng ý ra tớ còn có thể làm gì được? Thế nên lúc bước ra khỏi phòng phẫu thuật trong đầu tớ cứ nghĩ về ba chữ: Trần Tạ Kiều.
Lúc đấy lão Ngô đang ăn cua rất ngon lành, nhưng nghe Giáo sư Trần nhắc đến cái tên “Trần Tạ Kiều” thì nước mắt dàn dụa chảy từ mắt xuống đến cổ.
Lão Ngô chẳng có học thức, nên nghe đến hai chữ Tạ Kiều thì không nghĩ sâu xa như Giáo sư Trần, “hựu đạp dương hoa quá tạ kiều” đối với lão mà nói thì hoàn toàn xa lạ.
Lão chỉ đơn thuần cảm nhận được thành ý cám ơn của Tạ tiểu thư. Lão vốn nghĩ mười năm đối với Tạ tiểu thư chỉ là một xấp đô la và một mảnh giấy viết đại hai chữ cám ơn, những không ngờ rằng cô lại cảm ơn từ đáy lòng, cảm ơn đến lúc chết.
Lão Ngô vừa gặm càng cua, vừa chảy nước mắt. Lão khóc vì câu nói lão nhớ cả đời thì người ta không nhớ. Lão khóc vì cưới một người phụ nữ chỉ vì câu nói đó. Lão khóc vì người phụ nữ sống cùng lão mười năm trời. Lão khóc vì tờ giấy viết lời cám ơn đó. Lão khóc vì xấp đô la lão đã đốt. Lão khóc vì có một đứa con tên là Trần Tạ Kiều. Lão khóc vì quả đất này sao nhỏ quá vậy.
Giáo sư Trần thấy thế thì hốt hoảng, chạy tới bên lão, dùng tay áo lau nước mắt cho lão. Miệng lão gặm càng cua, tay lão đẩy Giáo sư ra, quay đầu về phía cửa sổ tiếp tục khóc, Giáo sư chỉ còn nhìn thấy cái đầu hói bóng nhẫy của lão.
Ngoài việc thỉnh thoảng nhún vai, vứt mấy mẩu thịt cua vụn ra, lão chẳng có động tác nào nữa.
Nhìn cái đầu hói của lão, Giáo sư Trần cũng thấy mũi cay cay. Thực ra hôm nay ông có chút đần đần, sáng sớm lão Ngô đến tìm khiến ông lâng lâng, cảm thấy có chút hy vọng về HE (happy ending), ai dè BE (Bad ending) lại đang chạy tới... Trước và sau sao mà khác xa quá vậy. Trái tim già nua của lão thực sự chịu không nổi nữa rồi.
Lão Ngô lau nước mắt, điều chỉnh lại tình cảm. Lão tự nói với bản thân: cho dù quả đất này có nhỏ thật thì đã sao nào. Lão Trần vẫn cứ là lão Trần, mình vẫn cứ là mình. Cho dù có thêm một người phụ nữ cũng chỉ là thêm chút dây dưa mà thôi...
Lão đột nhiên hiểu ra.
Lão không khóc nữa, chỉ vào mũi Giáo sư Trần nói:
Đằng ấy có lỗi với tớ.
Giáo sư bị lão làm giật mình, nghĩ bụng: Tớ có làm gì có lỗi với đằng ấy cơ chứ?
Đằng ấy cướp vợ tớ!
Lão xòe tay ra đếm.
Nuôi con tớ!
Lão lại tiếp tục đếm.
Khiếm nhã với “cậu bé” của tớ.
Lão Ngô quả là thù dai.
Lại còn định chiếm đoạt tớ!
Lão tức tối đập bàn, vỏ cua trên bàn bay tung tóe.
Lão hít sâu một hơi, rồi đưa ra tổng kết:
Thế nên đằng ấy phải có trách nhiệm với tớ.
Nói rồi lão lại ngồi vào ghế tiếp tục ăn cua:
Những thứ đằng ấy còn nợ tớ, phải dùng mấy mươi năm còn lại trả cho tớ.
Giáo sư Trần lẩm bẩm: Đằng ấy đúng là bé già kiểu gì cũng nói được. Trong lòng ông vui mừng khôn tả bởi quả đất này nhỏ nên mới gặp lại được lão, tay cũng nhanh chóng bốc lấy một con cua, cẩn thận bóc vỏ rồi đưa cho lão Ngô, lúc này râu lão đã dính đầy gạch cua.
Thế này có phải là HE (happy ending) không nhỉ?
Trái đất này rất nhỏ, tình yêu thì lại kỳ diệu đến vậy, tôi nghĩ, hai người họ có thể gọi là đầu bạc răng long rồi.
Không Gì Đẹp Bằng Ráng Lam Chiều Không Gì Đẹp Bằng Ráng Lam Chiều - Qifu A Không Gì Đẹp Bằng Ráng Lam Chiều