Số lần đọc/download: 1873 / 41
Cập nhật: 2016-07-13 10:15:17 +0700
Chương 14
- L
ệ nè? Ba hỏi con điều nầy, con nên nói thật cho ba rõ để ba quyết định tương lai của ba. Mấy hôm đầu ba mới về, anh con không đi đâu cả. Nhưng sau đó rồi thì đêm nào nó cũng đi, có bữa đi suốt đêm. Nó có quyền làm như vậy, nhưng ba muốn biết nó giải trí cách nào trong những lúc nó đi ra ngoài?
Lệ do dự lâu lắm rồi đáp:
- Thưa ba, nói sự thật ra, con e ba buồn. Nhưng không thể không nói khi mà ba muốn biết. Anh hai con ảnh không đi đâu khác hơn là đến nhà cô Thu Nguyệt.
- Thu Nguyệt nào?
- Ba làm sao mà biết được một kẻ bá vơ. Có lẽ cô ấy ngày xưa tên là Nguyễn Thị Rổ hay Trần Thị Cau cũng nên. Cô ta là vũ nữ, anh con đã yêu cô ta, mua nhà cho cô ta và bao bọc cô ta đã hơn một năm rồi.
- À há!
- Con đã khuyên anh rất nhiều lần mà anh ấy không chịu nghe.
- À há!
- Anh ấy tốn tiền với cô ấy rất nhiều.
- À há!
Ông Thần Tốc nhìn trần nhà và không hỏi gì nữa, cũng chẳng phê phán hạnh kiểm của người trưởng nam của ông. Sa ngã của tuổi thanh niên làm chủ quá sớm không làm ông ngạc nhiên. Rồi thanh niên ấy sẽ hồi tâm.
Một điều làm cho ông lo ra là chắc chắn hiện giờ Tập cần tiền. Nếu nó cứ làm chủ nhân hiệu Thần Tốc nầy thì số tiền mà nó cho gái, không thấm vào đâu đối với lợi tức của hiệu buôn to nầy.
Nhưng vạn nhứt ông mà lấy lại tài sản thì nó nguy. Nỗi nguy của nó bắt nó tự vệ, mà không cách gì tự vệ hay cho bằng ngăn ông trở về với hộ tịch cũ.
Ông là chướng ngại to đối với an ninh tài chánh của nó, và nó cũng là chướng ngại to đối với an ninh pháp lý của ông.
Nghĩ tới đây, ông Thần Tốc rùng mình. Ông đọc truyện Âu châu, truyện Trung Hoa, truyện các triều đại vua chúa, nghe nói đến sự tranh danh đoạt lợi trong đó mà ghê tởm: anh giết em, cha giết con, chỉ vì sản nghiệp hay ngôi báu.
Ông tin rằng người Việt Nam ta thuần lương hơn, không đến đỗi ruột thịt mà đổ máu với nhau vì những cái ấy, nhưng dù sao những người trong cuộc của những trường hợp oái oăm như thế, cũng thoáng nghĩ đến những tội ác mà họ không làm. Không làm, nhưng có nghĩ, thì cũng đủ xấu xa lắm rồi.
Trời ơi, thì ra bụng dạ con người thúi tha đến thế vì đồng tiền à? Không, ông không thể nào để cho con trai ông phải nghĩ đến những điều ấy. Ông sẽ đi, và nó phải giữ kỷ niệm tốt đẹp trong tình cha con. Đời ông đã hỏng, còn bám níu làm gì!
Sở dĩ ông chưa đi ngay, chỉ vì thương đứa thứ nữ mà thôi.