Tính cách không thể được hình thành trong yên bình. Chỉ có trải nghiệm mới hun đúc tâm hồn, làm rõ tầm nhìn, sản sinh ra tham vọng, và giúp đạt được thành tựu.

Helen Keller

 
 
 
 
 
Tác giả: Carol Ericson
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Moutain Ranger Recon
Biên tập: Góc phố
Upload bìa: Nghĩa Võ Văn
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1189 / 19
Cập nhật: 2016-11-25 07:57:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
an ngồi trên khúc gỗ, với tay lấy chai nước nhét bên hông ba lô. Anh đã leo bộ tới hiện trường vụ án hôm qua, giờ được chăng đầy những dải dây bóng màu vàng bay phần phật trong gió. Đi xa hơn một chút, anh sẽ tới hiện trường vụ án thứ hai, nơi mà tên khủng bố đã bắn sượt qua Meg.
Có bao nhiêu chỗ để vứt hàng, bọn này lại chọn ngay vùng núi Meg ở. Trùng hợp kiểu gì thế này?
Hay có nên gọi là trùng hợp không?
Ian tu thêm một ngụm nước nữa. Riley, một anh bạn từ quân đội từng làm chung trong Prospero đã phát hiện ra mối liên quan giữa vụ buôn bán thuốc phiện ở Velasquez với một nhóm khủng bố từ Afghanistan, và biết kẻ thù cũ của Prospero, Farouk, đã nhúng tay vào cả vụ này. Riley buộc phải để Farouk chuồn đi, đem theo số tiền từ vụ buôn thuốc phiện mà sau này hắn dùng để mua một loại vũ khí từ Slovenka... sau đó ném nó khỏi máy bay. Nhưng sao hắn phải vội vã đưa chiếc vali qua vùng núi này?
Trong khi tổ chức khủng bố của Farouk đấu với Prospero ở Trung Đông, hắn đã đích thân điều tra tung tích của các thành viên trong tổ chức Prospero. Ian luôn tin Farouk có dính líu tới cái chết của vợ Riley, dù anh chưa dám tiết lộ mối nghi ngờ này với bạn mình.
Farouk biết những gì về cuộc hôn nhân giữa Ian và Meg? Hắn biết những gì về Meg? Ian giật một miếng vo cây rồi ném lên không trung. Có lẽ Farouk đã cố tình cho ném chiếc vali ở đây, trước khi Buzz ra lệnh ép máy bay hạ cánh.
Ian đứng lên khỏi khúc gỗ, đập hai bàn tay đeo găng lại với nhau. Bây giờ anh phải tìm bằng được chiếc vali đó trước cả người của Farouk. Chắc chắn nó phải ở đâu đó trong vùng này.
Anh giơ ống nhòm lên rồi dò theo những tán lá rậm rạp bám trên vách núi. Càng về gần cái thác chia đôi vách đá, hất tung những giọt nước lên các phiến đá nằm lộn xộn, cây cối càng thưa thớt hơn. Có rất nhiều gờ đất nhô ra khỏi mặt đá granit, như những bậc thang dẫn người khổng lồ lên đỉnh núi.
Ian phóng ống kính vào một gờ đá, tim đập mạnh hơn. Giữa các phiến đá trơ trụi, không cây cối, có một rìa đất nổi bật lên hẳn nhờ những lùm cây xanh mọc um tùm chung quanh. Prospero đã huấn luyện anh phải tìm những điểm khác biệt, những cái nổi bật hơn thứ khác.
Ian bò kính, nhìn chăm chú vách đá trước mặt. Muốn trèo lên chỗ kia, phải dùng tới đồ nghề của dân leo núi, hay ít nhất cũng phải là dân leo tay không chuyên nghiệp. Chứ không ai vừa nắm vào cây cỏ vừa trèo tới đó được. Anh thổi phù ra một hơi lạnh buốt, rồi lắc đầu.
Hai giờ sau, khi đã tua một vòng rộng, Ian quay trở lại hiện trường vụ án rồi leo xuống theo con đường tự tạo mà anh và Meg đã lần theo ngày hôm trước. Anh phải quyết định dứt điểm về Meg. Lúc nóng, lúc lạnh không giúp gì cho cả hai người được. Anh muốn trừng phạt cô vì đã giấu kín về Travis, nhưng như vậy là trừng phạt chính mình, và cả Travis nữa.
Sự thực là tối qua, khi ôm Meg trong vòng tay, anh thấy một cảm giác thân thuộc tràn về. Không phải vì Ian đã gạt được cơn giận qua một bên, mà có những cảm xúc khác, nồng nàn hơn, gấp gáp hơn đã đẩy nó đi. Việc anh hiểu lý do cô giấu anh về Travis đã gây đau đớn nhiều nhất. Dù Ian biết rõ Meg có những điểm yếu cần loại bỏ, chính anh cũng phải nhìn nhận lại mình.
Lê lết mãi rồi cũng lên được tới đỉnh, anh đứng thẳng dậy, phủi cành khô và lá vương trên chiếc quần bò.
“Có tìm thấy gì không?”
Ian ngẩng đầu lên, nhướn mày nhìn Meg, lúc này đang mang giày leo núi, đứng giữa lối đi ngay trước mặt anh. Anh chửi thầm một tiếng rồi vớ lấy chai nước, Đó có thể là bất kỳ ai thình lình chắn giữa đường đúng lúc anh ít cảnh giác nhất. Anh đã xao nhãng công việc quá nhiều rồi.
“Không được nhiều, nhưng anh thấy những gờ đá nhô ra gần thác nước có điểm bất thường. Thế em làm gì ở đây?” Anh đưa tay chùi miệng.
Meg cho tay vào túi, so vai, “Nghỉ trưa thôi”.
“Cái vai của em thế nào rồi?”
“Em tháo gạc ra rồi, không cần tới nó nữa”. Cô giơ tay ra, ngọ nguậy mấy ngón tay đeo găng, “Chỉ bị đau thôi, cái đó uống thuốc giảm đau là được”.
“Em may đấy!”.
“Anh cũng gặp may. Em nghĩ hắn muốn nhắm vào anh, chỉ tình cờ bị em ngáng đường thôi”.
Anh cũng nghĩ vậy cho tới khi Matt loạng choạng lết tới cửa nhà Meg rồi ngã gục ngay tại chỗ, “Thế Matt sao rồi?”
Meg nhắm mắt, kéo cổ áo lên tận cằm, “Tối qua nói chuyện với em xong, anh ấy bị ngất, đến giờ vẫn chưa tỉnh”.
Ian huýt gió, “Tình hình tệ quá! Cahill vẫn chưa nắm được ngoại hình kẻ tấn công anh ta và nguyên nhân hành hung”.
“Không nhận dạng, không biết được động cơ gây án, nhưng em nghĩ chúng ta đều hiểu hung thủ có liên quan tới cuộc điều tra của anh. Không biết người tìm chiếc vali đó được gì khi ra tay với Matt?”
“Trừ phi bọn chúng nghĩ anh ta cũng đã nhìn thấy gì đó”. Ian nheo mắt, hai nhích về phía con đèo.
“Thế những gờ đá đó thì sao?” Meg chỉ về phía thác nước, “Anh bảo thấy gì không bình thường mà”.
“Hầu như gờ nào cũng trụi cây”. Anh nhấc ống nhòm ra khỏi đầu rồi đưa cho Meg, dù đứng ở góc này, họ sẽ không quan sát rõ được những rìa đá bên trái thác nước, “Ngoại trừ một cái”.
Meg nghiêng đầu, đón lấy cặp ống nhòm từ tay anh rồi đưa lên mắt, “Em biết anh nói chỗ nào rồi. Cái rìa kia có vấn đề gì?”
“Không có vấn đề gì cả, trông nó khác hẳn những cái còn lại thôi. Phía trên có một lùm cây, trông như cành lá. Cây cối có mọc được ở trên đó không?”
Cô nhún vai, chìa cặp kính cho anh, “Tự nhiên mà, cái gì cũng có thể xảy ra hết. Nhưng đứng ở đây em không thấy gì cả”.
“Có cách nào lên được đó, ngoại trừ leo vách không?” Meg đã nói cô biết rõ ngọn núi này hơn bất kỳ ai... ngoại trừ Matt.
“Trèo lên hẳn gờ đá kia à?” Cô nhăn mũi, “Không. Vách đá đó là thiên đường của dân leo trèo đấy, nếu không tin anh có thể kiểm tra, có rất nhiều bu lông cắm từ chân lên tới đinh mỏm đá ấy. Ở trên đỉnh có một con đường, từ đó anh có thể nhìn xuống bên dưới, nhưng không trèo xuống được, trừ phi nhảy. Nếu muốn dùng trực thăng lượn bên trên, cũng phải chuẩn xác tới từng chi tiết”.
Một cảm giác phấn khích dâng lên trong Ian, “Đi bao lâu thì tới đó?”
“Cũng phải mất hai giờ”. Cô mở to mắt, “Anh định trèo lên đó đấy à?”
Anh tóm lấy bên vai lành lặn của Meg, xoay cô sang phía khác, “Meg, em nhìn vị trí đó đi”. Nói rồi, anh chỉ vào thác nước ở phía xa, “Có lẽ ở lầu ngắm cảnh, Kayla đã nhìn rất rõ”. Rồi anh chỉ xuống con đèo bên dưới, “Ở dưới kia cũng có thể có góc quan sát tốt”.
Cô chậm rãi gật đầu, mắt sáng lên, “Anh nghĩ chếc vali ở trên đó à?”
“Đó là một khả năng, đầu mối hợp lý nhất mà ta nắm được từ lúc mọi chuyện xảy ra tới giờ”. Anh liếc nhìn đồng hồ, “Ta còn kịp leo lên đó không?”
Cô vặn cổ tay rồi nhòm vào ống tay áo, “Mới quá trưa thôi. Ta còn nhiều thời gian lắm”.
“Vậy thì đi thôi”. Anh nghiêng cằm đầy thách thức. Meg không bao giờ cưỡng lại được mỗi khi bị ai đó thách làm gì.
Đôi má cô ửng hồng lên, “Được thôi. Bữa nay bọn em cũng phải hủy vài chuyến đi rồi, như vậy cả triền núi này sẽ chỉ thuộc về chúng ta thôi”.
“Còn nếu không chỉ có chúng ta thì..”. Ian vạch áo, để lộ khẩu súng giắt trong bao.
“Cẩn thận đấy”. Meg liếc ra phía sau, sởn gai ốc vì cảm giác bất an. Đây có thể là một cơ hội tốt để cô nối lại với Ian, được leo bộ như ngày xưa, nhưng tốt hơn hết cô không nên quên mục đích của mình, hay đúng hơn là lực lượng chống lại họ.
Sau khi đã phát ngán với công việc bàn giấy trong văn phòng, cô liên tục đảo mắt ra ngoài cửa sổ. Việc biết Ian ở ngoài này càng làm cô mất tập trung, đến khi không chịu nổi, cô phải tắt máy, hộc tốc chạy ra đây cùng anh. Cô đã tự nhủ thầm rằng mình phải tới đây vì Matt và Kayla, nhưng suốt hai năm qua Meg đã tự dối mình quá nhiều lần, đến nỗi cứ mỗi khi có một lời nói dối mới, cô có thể nhận ra ngay tức khắc.
“Dẫn đường đi”. Ian thúc vào lưng cô, “Em có chắc vai không sao không?”
“Nó đau âm ỉ thôi, so với vết đạn bắn thì hơi đáng thất vọng”.
“Em gặp may đấy. Lần sau ta cũng không muốn hắn bắn trúng đâu”.
Meg nuốt nước miếng rồi hùng hổ lên đường trước khi cô kịp nghĩ lại. Hồi còn sống bên nhau, cô lúc nào cũng mong Ian chia sẻ công việc với mình. Lần này, anh đã khiến mười lần giấc mơ của Meg trở thành hiện thực. Liệu cô có còn sống để nuối tiếc không?
***
Suốt gần hai giờ, họ hồ hởi trèo lên con đường thoai thoải dốc lắt léo quanh sườn núi, thi thoảng mới dừng chân để uống nước hay ăn ít đồ ăn nhẹ. Meg thích thú khi được tận hưởng không khí ngoài trời cùng Ian như trước, còn anh nhất nhất nghe theo những chỉ dẫn của cô về địa hình nơi đây.
Anh hiểu, sau khi lớn lên, Meg muốn được cảm thấy mình có ích, muốn mọi người nhìn nhận, coi trọng cô. Nhưng có lẽ đã qua thời cô ước muốn điều đó, hoặc Travis đã giúp cô thỏa mãn điều đó, vì mỗi lần anh gạt bụi rậm sang một bên cho cô hay đỡ tay Meg dẫn qua một chỗ khó đi, cô không còn giãy nảy lên nữa.
Anh giúp cô, cô giúp anh, như hai người lớn với nhau. Anh cũng sẽ là một người bố như thế.
“Chỉ rẽ qua rìa núi kia là tới nguồn của con thác, đúng không?” Ian khoát tay lúc con đường rẽ ngoặt, khuất sau vách núi.
Cô gật đầu, đưa tay quệt tóc khỏi trán, “Không xa lắm đâu. Chúng ta sẽ có dịp nhìn kỹ gờ đá mà anh để ý ở dưới kia”.
Một làn gió nhẹ thổi xào xạc qua các cành cây, trút lá xuống con đường phía trước họ. Meg giẫm trên lớp lá giòn tan, tim đập thình thịch vì hồi hộp hơn là kiệt sức. Nếu họ tìm thấy chiếc vali, cuộc phiêu lưu sẽ chấm dứt ngay tại đây.
Rồi sau đó thì sao?
Ian bò qua những phiến đá trước mặt, rồi quay lại, chìa tay ra. Cô nắm lấy mà không phản đối gì, cũng không sợ rằng mình sẽ thấp kém hơn vì đã nhận sự giúp đỡ của người khác.
Anh kéo cô lại gần, gỡ một chiếc lá khỏi tóc Meg, “Meg, em sẵn sàng chưa?”
Cô thổi ra một hơi buốt giá, “Em sẵn sàng rồi”.
Cả hai người nhích từng bước ra mép vực trơn nhẫy vì nước suối đổ xuống thành thác nước. Ian quỳ mọp xuống, trườn sấp người ra chỗ vách đá đâm thẳng xuống, “Chết tiệt!”
“Sao thế?” Meg cúi người xuống cạnh anh, nằm sấp trên đất, ngang với Ian.
Anh chỉ tay, vẽ nhiều vòng trong không khí, “Kia là gờ đá, nó bị cành và đất phủ lên”.
“Thế thì tốt”. Cô hít một hơi.
“Tốt à? Tốt thế nào?”
“Anh nhìn lên xem”. Meg nghiêng đầu lại, một tay chỉ lên nền trời, “Không có cây nhô ra”.
Ian nghiêng đầu sang một bên, “Đúng thật”.
“Anh hiểu thế nghĩa là sao rồi chứ?”
Cô như thấy các cơ trong người Ian căng ra như đã sẵn sàng, “Đám lá dưới kia không tự nhiên mà có”. Anh trả lời.
“Nghĩa là..”. Cô run rẩy nói tiếp, “Có người vứt nó xuống”.
“Để giấu một thứ”.
“Giấu chiếc vali”.
Ian ngồi dậy, dùng mũi giày nhấn thử vào mép vực, “Có cách nào từ đây trèo xuống không?”
Meg khịt mũi, “Nếu anh quý mạng sống thì không có đâu”. Cô nằm ngửa ra rồi ngồi dậy, “Em nghĩ anh bạn của ta cũng sợ chết lắm. Thế nên mới phải giấu giếm chứ không dám lấy công khai”.
“Vậy là hắn biết nó nằm ở đâu”. Ian gãi cằm, “Nhưng không xuống lấy được”.
“Nhưng ta thì được”. Meg tóm lấy cánh tay Ian, máu sôi lên vì hồi hộp, “Hắn không biết leo vách. Hơn nữa, phải có giấy phép mới leo ở đây được, trong khi hắn không thể lộ diện, cũng không lái trực thăng lên, và cũng chẳng tìm được ai liều mạng tới nỗi dám thử làm vậy. Chắc chắn hắn phải có kế hoạch khác, hoặc đang chờ ứng cứu”.
Ian gác tay lên đầu gối, “Có lẽ vì thế nên hắn mới nhắm vào Matt”.
“Matt?” Meg chớp mắt.
“Matt có xin giùm giấy phép, hay đích thân leo lên được không?”
Máu dồn lên đầu Meg, làm cô choáng váng. Cô nhắm nghiền mắt lại, “Có”.
“Có lẽ tên này ép Matt làm nhưng anh ấy từ chối”.
“Sao Matt lại từ chối chứ?” Meg ấn ngón tay lên thái dương. Cuộc phiêu lưu mạo hiểm này mới đầu đã khỏa lấp hết cảm giác nguy hiểm, cho tới khi Ian nhắc đến tên Matt, “Bọn em thường xuyên có khách leo núi. Anh ấy chắc sẽ không nghi ngờ lời đề nghị đâu”.
“Trừ phi thái độ của người đề nghị khiến anh ta nghi ngờ. Có lẽ Matt đã thấy tay này có vẻ mờ ám nên từ chối không giúp. Có lẽ hắn ta làm hơi quá, xòe tiền ra để bịt miệng chẳng hạn”.
“Giờ cũng không hỏi được anh ấy”.
“Matt đã cảnh cáo em, bảo em phải chạy đi, đúng không?” Ian với tay, siết lên đầu gối cô, như thể khuôn mặt Meg hiển hiện rõ nỗi kinh hoàng khi hai người nhắc tới chủ đề này.
“Anh có nghĩ tên này, tên khủng bố này, đã nhắm em làm người thí mạng kế tiếp không?”
“Có khả năng lắm”.
“Nhưng hắn có làm vậy đâu. Chưa ai gặp em xin giấy phép leo núi hay nhờ em trực tiếp thực hiện việc đó cả”.
“Chắc sau khi trao đổi với Matt, mọi thứ đã xấu đi. Rõ ràng gã này sẽ không muốn tiếp cận rồi hỏi vớ vẩn nữa đâu”.
“Vậy thì hắn làm gì? Chỉ lảng vảng dưới đèo rồi bắn hạ rất cả những ai đi tới một điểm thuận lợi, có thể nhìn rõ gờ đá này hay sao?”
“Em vừa nói rồi đấy”. Ian đứng lên, chìa tay ra, “Có thể hắn đang chờ tiếp ứng”.
Meg rùng mình, gạt một giọt nước mưa vương trên má, “Chúng ta xuống kia thôi, đừng để bị dính tuyết, dù là tuyết nhỏ đi nữa”.
Ian hất ngón cái ra sau lưng, “Ngày mai anh sẽ leo”.
“Ngày mai chúng ta sẽ leo”.
“Meg, đừng bướng bỉnh thế”. Anh ôm vòng lấy cô, kéo cô lại gần, “Vai em còn đau, em không leo được đâu”.
Cô cựa quậy, nhưng bị ôm rất chặt, “Nhưng em đã từng làm rồi, em có thể dẫn anh lên mà, Ian. Chúng ta có thể leo đôi, như vậy an toàn hơn leo tự do nhiều. Em chỉ muốn giúp anh thôi”.
“Anh cũng cần sự giúp đỡ của em, Meg, nhưng không phải lúc vai em đang bị thương. Quá nguy hiểm”. Anh tì cằm lên đầu cô, còn Meg gục vào ngực anh.
Lý do Ian từ chối Meg chẳng liên quan gì tới nguyên nhân của người cha. Ian chỉ quan tâm tới sự an toàn của cô, trong khi với bố cô đó là sĩ diện. Có phải cuối cùng cô cũng nhận ra sự khác biệt này?
Ian cọ râu lên tóc Meg, mỗi lần quệt lại vướng vào một lọn tóc. Còn nữa, anh cần người cầm súng canh phòng. Anh sẽ phải lộ diện trên vách núi đó như con cá nằm trên thớt. “Em phải ủng hộ anh, Meg”. Anh rời cô ra rồi đặt một tay xuống dưới cằm Meg, “Em có ủng hộ anh không, Meg?”
Ngực Meg phập phồng, “Giờ thì có, Ian”.
Anh cúi đầu, kề môi mình lên môi Meg. Môi anh ấm áp, gợi mở. Meg cũng nhắm mắt, hé miệng để đón nhận nụ hôn sâu của anh.
Sao cô có thể sống ba năm dài đằng đẵng mà không có chồng được nhỉ?
Giờ thì cô đã biết mình không muốn xa rời anh lần nữa. Anh có tha thứ cho cô về chuyện Travis không?
Cô có thể khiến anh tin rằng lý do Meg làm vậy chẳng liên quan gì tới việc cô nghi ngờ anh không thể làm một người cha tốt?
Anh luồn tay vào tóc cô, từng lọn dính vào viền găng tay làm bằng da lột. Anh thì thào trên môi cô, “Lạy Trời, anh nhớ em quá”.
Cô hé miệng, nuốt từng lời anh nói vào lòng, rồi Ian hôn lên má cô, “Meg, mặt em lạnh quá. Ta đi xuống rồi lên kế hoạch ngày mai thôi”.
Nhưng cô muốn lên kế hoạch tấn công anh tối nay hơn. Hai tay Meg đã buông khỏi tấm lưng của Ian, mà lúc nãy cô còn có ý định kéo xuống thấp hơn. Người đàn ông này vẫn tác động đến đầu óc cô như thuốc phiện. Nụ hôn của anh làm cô không còn nhớ mình đang đứng ở đâu, lúc nào, và có thể gặp hiểm họa gì nữa.
Không hiểu cô có gây cho anh cảm giác tương tự không? Nếu vậy, anh càng có một cái cớ để không xen chuyện riêng vào công việc, vì nó có thể rất nguy hại cho anh. Những trục trặc, căng thẳng giữa cô và người cha đã làm cô mù quáng, không nhận ra những ý định cao cả và tốt đẹp của Ian.
Cô đút tay vào túi, “Ta đi thôi. Lúc về em sẽ lấy giấy chứng nhận cho anh, cả trang phục leo núi nữa”.
Lúc hai người trở về văn phòng Núi Rocky đã chẳng còn ai ở đó. Chỉ có một mẩu giấy dán trên cửa, ghi rõ mọi chuyến leo bộ trong tuần đã bị đình lại.
Meg cắn môi, “Hy vọng Matt không gặp chuyện gì xấu nữa”.
Cô tra chìa vào ổ, tì hông để đẩy cửa ra, lục lọi đống giấy tờ trên bàn trong khi kẹp chiếc ống nghe vào giữa cằm và vai rồi ấn nút kiểm tra tin nhắn.
Ian nhướn mày, “Có gì không?”
Meg đưa ngón tay lên miệng, nghe hai mẩu tin nhắn từ khách du lịch bất bình về chuyện hoãn chuyến đi. Cô thả điện thoại lên bàn, lắc đầu, “Chẳng có tin gì về Matt cả”.
“Liệu cảnh sát trưởng Cahill có biết không? Em có cần gọi cho anh ta không?” Ian nhấc máy lên rồi chìa cho cô.
Meg nhận ống nghe từ tay anh, giữ nó trên tay như thể đang ước lượng sức nặng của nó, “Hay ngày mai ta hãy gọi điện cho sở cảnh sát nhờ giúp đõ? Một trợ lý cảnh sát có thể đứng gác trong khi anh đang leo”.
“Không”. Ian giật điện thoại từ tay cô, “Meg, anh không muốn thế. Em còn không hiểu chỗ nào trong từ “Điệp viên ngầm” nữa? Chỉ cần sở cảnh sát có mặt, nghĩa là báo chí cũng có mặt, rồi chẳng bao lâu cả nước sẽ biết đến. Như vậy sẽ gây thiệt hại to lớn cho nhiệm vụ này. Nếu CIA hay FBI chạm tay được vào món vũ khí này, Prospero sẽ không có khả năng tìm thêm manh mối để cứu Jack nữa. CIA có quan tâm tới anh ấy đâu. Thậm chí Cục tình báo còn gán cái tên phản quốc cho anh ấy. Khốn thật, có lẽ chính Cục cũng nhúng tay vào vụ gài bẫy Jack”.
“Các anh đa nghi quá?” Cô búng tay rồi nói tiếp, “Được rồi. Em sẽ theo anh, không kể cho Pete gì hết. Mà anh ấy cũng nghi ngờ chúng ta giấu giếm chuyện gì rồi”.
“Chẳng phải trước giờ em đều giấu Pete đó thôi? Thêm một lần thì đã sao?” Ian nháy mắt.
Má Meg ừng đỏ vì ngượng, “Anh nói như em đang vờn anh ấy không bằng. Em có bao giờ mở lòng cho Pete đâu. Anh ấy cũng biết thừa em đã có chồng”.
Ian chìa chiếc điện thoại ra, mắt vẫn không rời cô, “Và đùng quên điều đó nhé”.
Chuông mới rung một lần, Pete đã nhấc máy. Meg lấy tay che ống nói, thì thào với Ian, “Matt vẫn đang bất tỉnh”.
Meg cúp máy rồi đập ống nghe lên tay, “Vậy là Matt chưa tỉnh lại, còn Pete cũng chưa điều tra thấy Hans Birnbacher có tiền án, tiền sự gì, ngoại trừ việc anh ta ở quá chín mươi ngày cho phép trên đất Mỹ”.
“Vậy là anh ta vào đây với tư cách khách du lịch, rồi nấn ná ở lại. Tất nhiên tay Hans Birnbacher có khi còn chẳng biết mình đã chết. Người ta vẫn ăn cắp danh tính mà”.
Meg thấy dựng tóc gáy. Có lẽ hồi hai người còn ở cùng nhau, Ian đã đúng - cô càng ít biết về công việc của anh, càng tốt.
Cô lắc đồng hồ, “Đến giờ đón Travis rồi, để em làm giấy phép leo núi cho anh đã, cái này có thể xúc tiến ngay. Anh... Tối nay anh cũng qua chứ? Ý em là để vạch kế hoạch cho ngày mai”.
“Có chứ. Đêm nay anh cũng không để hai mẹ con một mình được. Em đi đón Travis đi, anh về khách sạn tắm rửa, thay quần áo đã”. Anh chỉ tay về phía sau văn phòng, “Tranh thủ lúc em làm giấy phép, anh ngó qua dụng cụ leo được không?”
Meg khởi động máy tính rồi quẳng chìa khóa cho Ian “Các thứ cất ở sau nhà. Anh tự xem nhé”.
Vừa lúc Meg nhấn nút gửi giấy phép leo núi cho Ian, anh đã quay trở ra phòng trước, tay ôm theo một mớ lỉnh kỉnh gồm dây dợ, móc nối, đai nịt cùng móc dây, dây nối và đế giày chuyên dụng.
“Cứ như anh chuẩn bị dẫn đoàn thám hiểm Everest chứ không phải leo một mình ấy”.
Anh đi qua Meg về phía cửa, các đồ trên người va vào nhau lanh canh, “Cuộc thám hiếm này còn nguy hiểm hơn cả Everest ấy chứ”.
Meg hít một hơi rồi tắt máy tính. Liệu sự nguy hiểm của nhiệm vụ lần này có khiến Ian nghĩ lại về chuyện để cô giúp anh ngày mai không? Liệu chính cô có muốn anh làm vậy không?
Thực ra, giờ cô còn phải chứng tỏ điều gì nữa? Cô đã mất một người mẹ, một người chị, một cuộc hôn nhân. Chỉ vì muốn chứng tỏ mình độc lập, cô cũng sẵn sàng đánh đổi tiếp mạng sống của mình hay sao?
***
Ian chất hết những dụng cụ mà có khi anh cũng chẳng dùng hết vào thùng xe phía sau, rồi thả người lên chiếc ghế lái. Cảm giác mệt mỏi ngấm vào cơ thể. Nếu anh và Meg cứ lâm vào tình huống chênh vênh thế này, chẳng mấy chốc người anh sẽ đau nhức vì căng thẳng.
Ngày mai, anh không muốn để cô lại gần ngọn núi trong lúc Ian leo lên vách đá đó, kể cả phải trói chặt Meg rồi nhốt cô vào cốp xe, Ian cũng dám làm. Việc làm mẹ đã khiến cơ thể cô mềm mại hơn, nhưng vẫn chưa làm cô hết cay cú mỗi khi bị ai nhắc nhở phải làm gì. Cô chẳng thể ngừng dập tắt những thử thách khiến cô nhớ lại chuyện người cha luôn tìm cách chế ngự mình.
Anh có khá khẩm gì hơn trong việc loại bỏ nhược điểm của bản thân không? Anh thích ở bên Travis, nhung thằng bé vẫn làm anh sợ.
Anh vẫy tay với Meg qua gương chiếu hậu trong lúc cô khóa cửa văn phòng rồi trèo vào chiếc SUV. Trong lúc bám đuôi xe cô vào Crestville, anh ấn số của Buzz Richardson.
“Chào, Ian. Dạo này thế nào? Đã tìm thấy món vũ khí đó chưa?”
“Hình như thấy rồi, nên tôi mới gọi cậu đây. Tôi cần cậu giúp, đang ở đâu thế?”
“Đang ở D.C. Đang có tin đồn về cuộc viếng thăm Liên hiệp quốc của Tổng thống Okeke, tên của Slovenka cũng xuất hiện vài lần rồi”.
Cánh mũi Ian nở to. Okeke trúng cử tổng thống của một quốc gia Phi châu mới thành lập. Nước Mỹ đang để mắt tới ông này vì trước đây đã từng dính líu với khủng bố, nhưng xem chừng ông ta đã được bầu chọn một cách dân chủ, nên Mỹ quyết định tạm thời lắng xuống”.
“Tin đồn gì?”
“Âm mưu ám sát”.
Ian chửi trong máy, “Vì Slovenka cũng được nhắc đến trong âm mưu này, nên đại tá đoán nó có liên quan tới vụ mất tích của Jack”.
“Cứ như mảnh ghép tranh ấy nhỉ. Chúng ta bắt đầu bằng những miếng ngoài rìa rồi tiến dần vào trong. Thế nên đại tá Scripps mới cử tôi tới đây, còn... à... Raven đã được bổ nhiệm làm phiên dịch cho Okeke”.
“Đại tá đang định làm gì nhỉ? Chẳng lẽ một âm mưu ám sát chưa đủ hay sao?” Ian bấm còi rồi vẫy tay khi anh đỗ xe trong bãi xe của khách sạn, còn Meg tiếp tục lái tới nhà trẻ của Travis.
“Raven và tôi chia tay trong yên lặng rồi. Mà nhắc đến chuyện này, chắc cậu cũng gặp Meg ở Crestville chứ hả? Chuyện ra sao rồi?”
Ian đánh xe vào một khoang trống, tắt máy rồi đưa tay xoa gáy, “Thế nên tôi mới gọi”.
Ian nhắm mắt, kể cho Buzz nghe về chuyện Meg đã tham gia và cả những điều cô trông mong cho ngày mai nữa, “Tôi không muốn cho cô ấy lại gần gờ đá đó trong khi tôi trèo lên được”.
Buzz huýt sáo, “Chuyện này không đùa được”.
“Thế nên tôi mới cần cậu giúp. Cậu đem theo súng laze hoặc dùng trực thăng ấy. Tóm lại, chỉ cần ra chỗ đó để cảnh giác trong khi tôi trèo lên lấy cái vali. Phải hành động ngay trước khi khách hàng của Slovenka gọi thêm tiếp ứng”.
“Mai có thể tới đó được, nhưng chắc phải chiều muộn. Thế có được không?”
“Không được cũng phải được”. Ian cảm ơn bạn rồi bước vào phòng, tắm rửa.
Sau khi ra khỏi bồn tắm, anh đưa tay xoa một vòng tròn trên chiếc gương mờ hơi nước. Anh xược tay qua mái tóc ướt, rồi vươn người ra trước để rửa mặt cho sạch. Dù thế nào, anh cũng sẽ phải bắt Meg ở nhà.
Anh nở nụ cười quyến rũ nhất, rồi thở dài thườn thượt, làm chiếc gương lại càng mờ đi. Có lẽ Ian phải dỗ ngọt vợ, hay trói cô vào thành giường, hoặc có khi cả hai.
Meg đỗ xe ở lề đường bên ngoài căn nhà từ thời Victoria của Eloise. Nhà trẻ Eloise là thiên đường của các cặp cha mẹ trong Crestville đang phải đi làm: nó đủ rộng để trẻ con được tiếp xúc với các đứa trẻ khác lứa tuổi và nhiều cô giáo, nhưng cũng vừa phải để tạo không khí thân mật và thoải mái cho chúng.
Meg gõ cửa bằng tay đấm đồng. Một lúc sau, Eloise ra mở cửa, “Hôm nay đến muộn thế Meg?”
Meg cau mày nhìn đồng hồ, “Không quá muộn chứ ạ?” Eloise tính tiền mỗi phút quá giờ nếu phụ huynh của đứa trẻ đến muộn.
“Chưa quá muộn, nhưng thường em đến sớm hơn, Travis bắt đầu sốt ruột rồi”. Eloise nói rồi dẫn Meg vào phòng khách nơi bọn trẻ không được vào.
Meg đẩy cánh cửa trẻ con ngăn giữa không gian chơi đùa với phòng khách chính, vẫy chào Travis, lúc đó đang đấm tay xuống một miếng đất sét. Cô cười, muốn để yên cho con trút hết cơn giận trước khi về nhà vì không muốn làm Ian chết khiếp khi một đứa bé hai tuổi lên cơn cáu.
“Travis, lấy ba lô xuống đi con. Đến lúc về nhà rồi”. Trong phòng chơi chỉ còn một đứa bé nữa, nên Meg thấy áy náy vô cùng, “Ôi, nếu chỉ còn mỗi Sierra ở đây thì đúng là mẹ đến muộn thật”.
Eloise đưa Meg cái túi đựng hộp ăn trưa trống rỗng của Travis, “Chắc sắp có một em bé nữa vào đây. Một cặp vợ chồng từ Colorado Springs có ghé qua xem nhà, chăc mai sẽ quay lại lấy giấy tờ. Họ quấn quýt, trông giống đang hưởng tuần trăng mật hơn là đi tìm nhà trẻ cho con”.
“Em nghĩ càng đông càng vui, càng thắm thiết càng tốt mà”. Meg bế phốc Travis lên rồi chào tạm biệt Eloise. Lúc vào trong xe, cô nói với con về bữa tối, bố và bạn bè mới. Lúc về đến nhà, Travis đã thiếp đi rồi. Cô bế nó vào trong giường cho Travis ngủ một chút. Sau đó, cô lôi đồ ăn ra để chuẩn bị làm món gà quấn bột cay. Ian thích ăn đồ cay... và chuyện giường chiếu còn nóng bỏng hơn nữa.
Liệu dùng chuyện đó, cô có thắng được anh không? Cô có thực sự muốn thắng không? Cô biết anh đang đấu tranh tư tưởng giữa sự khao khát có được cô và cơn giận dữ vì cô đã giấu anh chuyện Travis.
Nhưng hầu như tình dục luôn chiến thắng.
Cô xoay vai rồi khẽ thở ra. Meg không để ý lắm đến vết đau, cũng đã tháo gạc cùng lớp băng ra rồi, chỉ dán lên đó một miếng dán đơn giản, vết thương của cô trông giống một hình chữ nhật với các mép bị móc lên cao. Không nghiêm trọng lắm.
Ít ra không tới mức Meg không thực hiện cuộc leo núi với Ian ngày mai nêu anh cần.
***
Cô gói miếng thịt gà vào lớp bột ngô cuối cùng, rồi đặt vào chảo, cạnh những miếng khác, đổ tương ớt lên các miếng bột bọc, sau đó rắc pho mát lên trên cùng.
Tối nay môi Ian sẽ sưng lên vì cay mất. Nghĩ tới đó, cô mỉm cười, đặt chiếc chảo vào lò nướng. Cô sẽ nhượng bộ một nước, sẽ làm chuyện đó thật nóng bỏng để Ian quên hết cơn giận đi.
Cô vào phòng tắm, xỏ một đôi tất chân màu đen, mặc chiếc áo liền váy dài màu xanh lam. Meg vừa trang điểm xong thì Ian gõ cửa. Không phải lúc nào phụ nữ cũng tươi roi rói được, đôi khi cũng cần tân trang lại để chuẩn bị cho những việc sắp tới.
Meg nhòm qua ống kính trên cửa rồi thở nhẹ, cô không thích khi luôn cảm thấy bất an ngay trong nhà của mình như thế này.
Thấy người đứng bên ngoài là Ian chứ không phải một tên khủng bố cuồng sát, cô mở rộng cánh cửa, tròn mắt khi thấy bó hoa anh cầm trên tay và cả chai rượu bên tay kia. Chẳng biết tối nay ai định quyến rũ ai đây?
Anh chìa cả hai món ra, “Biết em nấu đồ ăn rồi, nên anh mua thứ gì góp chung”.
Cô mỉm cười, đón lấy hai món quà, thầm nghĩ rằng sự có mặt của anh đã ý nghĩa lắm rồi.
Anh bước qua bậc cửa, nghiêng đầu, “Có gì buồn cười lắm à?”
“Không. Em chỉ thấy vui vì anh vẫn nhớ loài hoa em thích”. Cô nghiêng cằm lên bó hoa ly đang tỏa mùi hương dịu ngọt.
“Meg, có những thứ anh làm sao quên được”. Đôi mắt màu xanh của anh nhìn xuống bộ áo váy rồi đến đôi chân đi tất bó.
Cô lùi vài bước, xoay lưng tìm cái lọ. Xem chừng phần não đó của anh đã chiến thắng rồi, thế này càng dễ dàng cho Meg hơn.
Lúc Meg ngẩng lên, tay cầm chiếc lọ thủy tinh còn cắm mười hai bông hồng Pete gửi tặng, Ian đã cởi áo khoác, đang hếch mũi lên hít ngửi, “Hôm nay em nấu đồ ăn Mêhicô à. Anh rất thích đồ em nấu đấy - rất đậm đà và ấn tượng”.
Ít nhất đồ ăn của cô là vậy, nhưng đêm nay Meg không muốn dẫn dắt anh lòng vòng nữa. Họ còn cả cuộc đời để Meg biểu lộ lời xin lỗi, và hàng năm trời để chứng minh Ian có thể là một người cha tốt.
Chỉ cần cô gạt bỏ được cơn giận của anh.
“Travis đang ngủ à?” Ian hất ngón cái vào phòng ngủ Travis đang khép hờ.
“Em tới đón con muộn”. Meg uốn một cánh hoa rồi đặt cái lọ lên bàn bếp, “Trên đường về nó ngủ gật”.
“Anh xin lỗi, cũng tại anh bắt em dẫn lên con thác trên”.
“Anh bắt gì em đâu. Em nghĩ mình cũng đã phát hiện được một điều rất quan trọng. Có kẻ đang giấu giếm gì đó.
Ian nhìn cô rồi nhìn sang chai rượu vẫn cầm trong tay, “Anh mang rượu vang đỏ. Không biết ăn với gà bọc bột ngô có hợp không nhỉ?”
“Nó màu đỏ. Món gà cũng màu đỏ”. Cô nhún vai, “Em đã bảo rồi, em có phải giống bố em đâu”.
Anh giơ chai rượu lên rồi đi vào bếp, “Bố em thì không bao giờ uống loại rượu không phù hợp, còn bố anh chẳng chịu để phí giọt nào. Có ai lai giữa hai bọn họ thì tốt”.
Meg ra phía sau Ian,với tay mở hộc tủ bếp, “Ian, có lẽ chúng ta là những người đó đấy”.
Anh nhướn mày. Cô sục sạo trong ngăn kéo để tìm cái mở nắp, rồi ngoắc nó vào đầu ngón tay. Anh đổ thứ đồ uống màu đỏ sậm vào cốc, rồi hai người cụng ly.
Ian nâng chén, “Mừng cho chúng ta”.
Ngụm rượu Meg vừa uống làm bụng cô ấm lên.
Thêm hai ngụm có mùi hoa quả và hương thơm hòa quyện, Meg đã thấy tê tê trong người.
Cô giơ ngón tay trỏ, “Chắc món gà xong rồi đấy”.
Meg đem đồ ăn ra bàn trong khi Ian xếp đĩa và dao dĩa, “Travis không ăn cùng à?”
“Nó ăn bữa giữa buổi ở nhà Eloise rồi. Em để con ngủ một chút”. Không chỉ một chút, mà là cả đêm để cô có thể ở một mình với Ian, chẳng biết cô nghĩ vậy có xấu xa không?
Nét mặt Ian thoáng thay đổi, quá nhanh khiến Meg chưa kịp nhìn rõ. Có phải anh nghĩ cô lại bày trò để anh không được gặp con? Cô có cảm giác Travis và cô vẫn còn rất nhiều thời gian ở bên Ian. Có lẽ Ian lại nghĩ sau khi tìm ra món vũ khí kia, anh sẽ lại ra đi. Nếu vậy, anh chỉ muốn ở bên Travis càng nhiều càng tốt.
Meg cắn môi. Có phải cô lại thất bại?
“Nếu... nếu anh muốn thì để em gọi con dậy”.
“Không sao đâu”. Ian kéo ghế cô ra, “Cứ để thằng bé ngủ thì hơn”.
Cô ngồi xuống, rượu sánh lên tận mép ly, “Ối!”. Meg liếm những giọt rượu vừa rơi lên tay rồi cười. Nếu định quyến rũ Ian trong khi đã ngà ngà say thì sẽ không được, vì tửu lượng của anh rất kém.
***
Hai người nói chuyện rôm rả suốt bữa ăn, Meg cùng không cần mượn rượu để lấy thêm dũng khí nữa. Những câu nhận xét dí dỏm và lời nói nước đôi cứ thế nối tiếp nhau, được cả hai hào hứng đối đáp và gợi mở hơn nữa.
Ian chấm khăn ăn lên miệng, nắm lấy tay cô, rút một bông hoa trong lọ rồi quệt ngang mu bàn tay Meg. Nếu anh muốn làm chuyện đó ngay trên bàn ăn, cô sẽ chẳng ngại ngần gì xô hết bát đĩa xuống sàn nhà.
Hai người âu yếm nhau ở gần bồn rửa. Meg đang đứng nhúng tay vào chậu bọt xà phòng, Ian tiến lại phía sau, vén mái tóc lên rồi đặt một nụ hôn nóng bỏng lên gáy cô. Meg cúi đầu xuống để anh hôn thêm lần nữa.
Ian luồn tay vào tóc cô trong khi tiếp tục hôn ra phía trước mặt. Hông cô đưa ra phía sau, thấy vậy, Ian luồn đầu gối vào giữa hai chân Meg, áp người vào sau lưng cô.
Meg khẽ rên lên, hai tay dính đầy xà phòng bấu chặt vào thành bồn rửa. Ian luồn tay xuống lớp váy, móc ngón vào lớp chun trên cổ tất.
Anh luồn một tay vào trước chiếc quần tất, nghịch mép chiếc quần lót của cô. Meg thốt lên vì bàn tay Ian đặt ở mặt trong đùi làm cô run lên vì ham muốn. Cô tì bụng vào mặt bếp, giơ hai tay còn đang nhỏ nước lên, “Không được. Em không lấy khăn lau tay được”.
Anh nói thầm vào tai cô, “Đừng hòng anh lấy hộ em”.
Anh áp sát người mình vào người cô từ phía sau, hạ bộ của anh đã cương lên, cà vào lớp vải mỏng của chiếc quần tất. Rồi Ian gặm phần cong giữa cô và vai Meg, tay luồn vào trong chiếc quần lót của cô.
Anh thò tay vào giữa hai chân cô, áp bàn tay lên phần nhạy cảm nhất trên cơ thể cô. Meg run lên vì khoái cảm, cô nghiêng hông để chạm vào anh nhiều hơn, trong khi miệng rên lên, “Đừng thế nữa, Ian”.
Anh cười, hơi thở ấm phả vào gáy cô, nhưng vẫn tiếp tục miết ngón tay theo chiều dọc vùng kín của cô. Meg mềm nhũn, gập người trên chiếc bồn, tóc chạm cả vào nước rửa. Nếu Ian cứ tiếp tục thế này, khéo cô sẽ nhúng cả đầu xuống đó mà không biết.
Cô thở hổn hển, làm những bong bóng xà phòng bay lên không trung, khoe sắc màu cầu vồng rực rỡ trong ánh sáng rồi vỡ tan. Meg nhắm nghiền mắt, không nhìn thấy những bong bóng đó, không để ý đến điều gì hết, ngoại trừ bàn tay đang ấn vào giữa hai chân cô.
Cảm giác sung sướng tràn khắp cơ thể Meg, làm cô gục xuống mặt bếp một hồi lâu, gần như nghẹn thở trước khi thứ nước trong người cô trào ra. Hai đầu gối cô mềm nhũn.
Ian kéo cô lại, bế xốc Meg lên, hôn đôi môi đang hé mở của cô, rồi đưa cô vào giường.
Anh lột chiếc quần tất và đồ lót của cô xuống qua đôi chân, rồi cởi quần áo của mình, ném chúng qua vai, thành một đống bừa bộn trên sàn.
Việc họ vừa làm lúc nãy đã làm Ian cương cứng. Meg nâng nó trong bàn tay, và cả trong miệng cô. Ian rên lên, rút ra rồi hôn Meg như anh hoàn toàn sở hữu cô vậy. Nhưng Meg không để ý. Vào lúc này, quả thật cô thuộc về anh, cả tâm hồn lẫn thể xác.
Lúc anh đưa vào người cô, Meg có cảm giác khác hoàn toàn những lúc trước. Cô từng muốn Ian vì Travis, nhưng cũng muốn anh cho riêng cô. Chưa bao giờ Meg hết cần đến anh, và sẽ không bao giờ như vậy.
Một giờ sau, khi đã thỏa mãn, họ nằm bên nhau, chăn kéo lên tận cằm để tránh cái lạnh ban đêm, giờ ngày càng lạnh hơn sau khi cuộc tình ái nóng bỏng vừa qua đi. Meg nín thở đưa tay vuốt ve lên cái bụng phẳng lì của Ian.
Liệu anh có nhảy khỏi giường như lần trước không? Liệu anh có nhắm mắt ngủ, để Meg không còn nhìn thấy những tia sáng yêu đương ánh lên từ sâu trong đó?
Anh thót bụng rồi khịt mũi, “Buồn quá!”.
Cô vẫn gối đầu lên vai anh, mỉm cười, áp tay lên người Ian rồi vuốt ve ngực anh, “Em không muốn làm anh cười đâu. Anh phải nghỉ ngơi đi nếu muốn cuộc leo núi ngày mai được suôn sẻ”.
Ian chợt sững lại, tay Meg cũng siết chặt. Ôi chết rồi, lại chuyện này.
“Anh rất mong đến ngày mai. Một khi anh lấy được chiếc vali đó, Farouk và người của hắn sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi Crestville”.
Meg thở ra nhẹ nhõm, “Chắc Pete sẽ vui lắm đấy”. Cô gõ gõ ngón tay lên ngực anh, “Lúc nãy trong bếp mình không được tập trung lắm, nên chưa bàn chuyện ngày mai. Anh muốn em canh chừng ở đâu?”
Ian hít một hơi rồi gấp gáp thở ra, khuôn ngực phập phồng dưới tay Meg, “Thế này, Meg, anh muốn em canh chừng ở ngay đây. Anh đã gọi cho Buzz nhờ ứng viện rồi”.
Meg bật dậy, luồng không khí lạnh đột ngột táp vào cơ thể. Suốt từ nãy cô cứ nghĩ mình đang quyến rũ Ian, nhưng hóa ra anh mới là người quyến rũ cô.
Khi Dấu Yêu Về Khi Dấu Yêu Về - Carol Ericson Khi Dấu Yêu Về