Vẻ hào nhoáng sang trọng là thứ mà mọi người luôn ao ước, nhưng chính sự trưởng thành trong khó khăn mới thực sự làm người ta ngưỡng mộ.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Yonezawa Honobu
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Như Ý
Biên tập: Thái Ngọc BÍch
Upload bìa: Thái Ngọc BÍch
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 699 / 30
Cập nhật: 2018-08-03 10:38:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
ỏi hay. Không người nào có đầu óc lại nghĩ đến chuyện tìm kiếm thông tin về đồ thất lạc liên quan tới lễ hội văn hoá trong một lá thư từ Istanbul cả. Nhưng đây đúng là thư của bà chị yêu dấu, và cũng cần lưu ý một chút: không một ai biết cái gì Oreki Tomoe xem là quan trọng.
"Sự thật là lá thư đang có ở đây, đọc đi rồi cậu sẽ biết tôi có giỡn hay không?"
Tôi mở thư và đặt lên bàn cho Ibara và Chitanda cùng xem. Hai nhỏ đọc từng dòng thư cả một lúc mà không nói câu nào, cuối cùng Chitanda cũng quay lên nhìn tôi.
"Chị cậu có thích đi Thổ Nhĩ Kỳ không?"
"Cả thế giới đang là mục tiêu của bả."
"Oreki-san có một người chị thật tuyệt nhỉ?"
Ôi giời! Đọc nhanh xuống dưới một chút đi.
" 'Dám cá là mười năm sau nhìn lại chị sẽ không chút nuối tiếc gì với quyết định này đâu'. A, thật là một lời nói đầy quyết đoán."
Đồng ý là bả rất quyết đoán, nhưng đọc xuống cái đoạn phía dưới nữa kìa!
Lia mắt vào đoạn chữ tôi mong muốn, hai cô nàng cùng đồng thanh:
"Hộp sơ cứu?"
"Hộp sơ cứu à?"
Ibara nhìn quanh phóng một lượt rồi khoanh tay lại.
"Hừm... tôi chẳng thấy cái hộp sơ cứu nào ở đây cả."
"Đúng là vậy."
Không khó để lộ ra điều đó, và không khó để thấy chitanda bắt đầu xanh mặt.
"Ể!? V... vậy thì... vậy mấy cuốn tập san..."
"Chi-chan à bình tĩnh nào! Bình tĩnh một chút."
Tôi công nhận "Chi-chan" là một biệt danh dể thương. Vậy ra cái mồm độc địa của Ibara không phải là dành cho tất-cả-mọi-người-trừ-Satoshi nhỉ, đúng là chả ai lại nỡ tỏ ra thô lỗ trước Chitanda cả.
Tôi vẫy lá thư trước mặt Chitanda vừa chấp nhận ngồi lại vào ghế,
"Chitanda này, trong thư nói là 'cái hộp sơ cứu cũ kĩ trong phòng họp'. Chị tớ đã ra trường hai năm rồi nên rất có thể 'phòng họp' CLB Cổ Điển đã bị đổi đúng không?"
"Ơ... đúng là vậy."
"Thế ông có biết phòng họp của CLB hai năm trước là ở đâu không Oreki?"
Để tránh lãng phí năng lượng tôi đã đi hỏi thầy phụ trách.
"Vừa hỏi thầy xong, đó là phòng thí nghiệm Sinh Học."
"Chuẩn bị kĩ càng quá ha."
"Dĩ nhiên, cho nó hiệu quá."
"Bắt đầu biết hoạt động hơn rồi sao?"
Đây là tôi hào phóng giúp cho, lâu lâu hoạt động một lần thôi.
"Phóng thí nghiệm Sinh Học ở ngay dưới chúng ta một lầu, vậy tụi mình đi xuống đó chứ?" Nói xong Chitanda đi thẳng ra cửa cái một.
Có một người luôn rất là hoạt động, đừng hỏi là ai đấy.
Đúng như Chitanda nói phòng thí nghiệm Sinh Học nằm ngay dưới phòng Địa Chất, tức là cùng ở vị trí sát góc của khu Chuyên Dụng và cũng tức là bị biệt lập chẳng kém gì phòng ở trên. Nãy tôi có nói khu Chuyên Dụng giờ này chật kín người là hơi sai, bời vì phòng Địa Chất và Sinh Học đều được bố trí ở cuối hai hành lang toàn những phòng học rộng và (lúc này) trống trơn nên không gian ở đây cực kì tĩnh lặng, chỉ đang có tiếng bước chân của ba đứa học sinh.
Trên đường đi Chitanda hắt hơi liên tục.
"Cậu bị cảm nặng rồi đấy."
"Cám ơn cậu đã quan tâm. Chỉ là mũi tớ khá nhạy cảm, nên khó mà dừng hắt... Ách xì!"
Nếu đang phải hắt hơi cả chục lần trong một phút như Chitanda thì chắc tôi sẽ khóc mất. Bị như vậy mà trông nhỏ vẫn cố gắng tươi tỉnh, thật đáng khâm phục.
Ibara bước nhanh về phía trước và ngoảnh đầu lại,
"Mả Oreki, ông có mang chìa khoá phòng này theo không đấy?"
"Không, có người mượn rồi."
"Ách xì... vậy là phòng Sinh Học đang có CLB họp sao?"
"Hoặc là có một thằng ngốc nào mượn để vọc chơi, nếu không họp thì chắc chắn là thế."
"Oreki-san... đừng gọi người khác là 'thằng ngốc', thô lỗ lắm."
Tôi vừa bị mắng, nếu chỉ thế mà nhỏ giận thì có là Satoshi hay Ibara cũng đừng hòng chống chế. Trong lúc cười dạo và nhìn quanh cho qua chuyện, một vật đauợc đặt sát vào chân tường lọt vào tầm nhìn của tôi. Chẳng biết nó là cái gì, và hình như cả Chitanda lẫn Ibara đều không để ý. Đó là một cái hộp nhỏ, sơn màu trắng giống hệt bức tường phía sau như là để nguỵ trang vậy. Ở chân tường đối diện cũng có một hộp như vậy. Chẳng biết có phải là đồ để quên không, nhưng trông chẳng có chút giá trị gì nên tôi lờ nó luôn. Hành động khom người sẽ tốn nguồn năng lượng trị giá khoảng một yên, mà để lượm một vật trị giá chưa tới một yên là hoàn toàn phí phạm năng lượng. Một người tiết kiệm năng lượng phải hiểu rõ điều đó.
Thế rồi cả ba đã đứng trước phòng thí nghiệm Sinh Học. Trong khi tôi đang suy nghĩ có nên gõ cửa hay không thì Chitanda đã với lấy tay nắm,
"Ơ?"
Cửa không mở.
"Nó bị khoá rồi."
"Đúng là vậy."
Hai cô gái nhìn chằm chằm vào tôi, Chitanda trông có vẻ bối rối còn Ibara thì nheo mắt lạnh lùng. Cà hai ánh mắt đều khó chịu như nhau.
"Thực sự là không mượn được chìa khoá mà, làm sao tớ biết cửa bị khoá chứ?"
Ibara cố đẩy thêm vài lần nữa và chỉ nghe thấy tiếng lách cách của tay nắm bị chặn lại. Khá ngẫu nhiên Chitanda nói ngay điều tôi vừa nghĩ tới: "Lại nữa sao?"
Lại nữa rồi!
"Ý của Chi-chan là gì vậy?"
"Ưm, là sự viện hồi tháng tư..."
Chả có cánh cửa nào ở trường Kami mang lại điều tốt lành cả. Trong khi Chitanda thuật lại câu chuyện hồi tháng tư, tôi bắt đầu kiếm cách giải quyết.
"... và thế là bí ẩn đã được giải đáp."
"Hừm, Oreki tự mình đoán ra hết sao?"
Tôi xoay mũi chân hướng lại vào cánh cửa mà la to:
"CÓ AI TRONG NÀY KHÔNG?"
Dĩ nhiên tôi không mong đợi lời hồi đáp nào cả.
Nhưng lại là có đấy, một tiếng cách vang lên và có lẽ cánh cửa đã được mở khoá.
"Ai vậy?"
Cánh cửa bắt đầu trượt sang bên.
Đứng trước chúng tôi lúc này là một nam sinh mặc áo thun bó và quần đồng phục. Anh cao và có dáng người mành khảnh trông ra dáng thư sinh hơn là tuýp người ưa vận động. Nhìn nhanh vào cổ áo để biết chúng tôi là học sinh lớp dưới, anh mỉm cười lịch sự và nói: "Ồ xin lỗi mấy em nhé, mấy em muốn tham gia vào CLB Báo Tường phải không?"
Không nghe tiếng đẩy cửa bao nhiêu lần à? Thay vì cằn nhằn như vậy tôi chọn cách hỏi anh: "Đây là CLB Báo Tường sao?"
"Đúng vậy. Bộ em không đến đây vì thế à?"
Người nam sinh đi ra ngoài và đóng cửa lại. Ngay lập tức tôi ngửi thấy hương cồn khử mùi thoảng ra từ anh, có lẽ anh chàng này gặp rắc rối với mùi cơ thể. Anh liền nhướn mày khi để ý sự chăm chú của tôi,
"Có vấn đề gì không?"
Rồi như vừa sực nhớ ra điều gì anh vội quay về với giọng điệu ân cần:
"Thế, anh giúp gì được đây?"
Tôi và Chitanda nhìn nhau, dĩ nhiên hội trưởng nên là người thương lượng.
"Chào anh, em là Chitanda Eru, hội trưởng CLB Cổ Điển. Anh là Toogaito-sempai ở lớp 3-E phải không ạ?"
Người vừa được gọi là Toogaito thốt lên kinh ngạc:
"Sao em biết?"
Một nỗi đồng cảm dành cho anh chàng này khi đó chính xác là điều tôi gặp phải vào tháng tư: bị một người hoàn toàn xa lạ gọi đích danh. Và cũng như hôm ấy, Chitanda chỉ mỉm cười,
"Em đã gặp anh ở trang viên nhà Manninbashi năm ngoái."
"Nhà Manninbashi... thế, thế hồi nãy em nói tên em là Chitanda, vậy em là người nhà chú Chitanda sống ở Kanda sao?"
"Vâng, ông là ba của em. Cám ơn anh đã quan tâm."
Ồ, ở đây đang diễn ra cuộc hội ngộ của hai người con thuộc tầng lớp thượng lưu đây. Tôi nhớ ra trước đây khi Satoshi kể về những gia tộc lâu đời ở vùng Kamiyama này thì nhà Toogaito cũng là một trong số đó.
"À, không anh mới phải cảm ơn. Ra em đúng là người nhà Chitanda..."
"Dạ vâ... ách xì!"
"Bị cảm à? Nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé."
Biết Chitanda Eru là tiểu thư của gia tộc điền nông lớn nhất vùng khiến thái độ của anh Toogaito thay đổi đến kì lạ. Anh vẫn giữ cung cách lịch sự nhưng đôi mắt thường hay nhíu lại và trong nó đang lộ rõ sự căng thẳng. Chitanda có gì làm anh sợ thế nhỉ? Hay đó là là áp lực là một "Luỹ Thừa gia tộc" có thể gây cho những gia tộc khác ít tiếng tăm hơn? Cũng có thể là tôi chỉ tưởng tượng, nhưng có một sự thật là anh ta đang tránh nhìn vào mắt chitanda và phát ra từng lời đầy cẩn trọng:
"Vậy, em cần gì?"
Ngược lại, tiểu thư cả chúng ta hầu như chẳng để ý gì đến anh chàng tội nghiệp.
"Dạ, thật ra, em được biết tập san những năm trước của CLB được lưu trữ ở phòng thí nghiệm Sinh Học. Nhưng đây từng là phòng họp CLB của tụi em phải không ạ?"
"Hồi anh học năm nhất thì đúng là vậy, nhưng năm ngoái thầy phụ trách đã cho đổi cái roẹt vị trí của tất cả phòng họp."
"Thế anh có thấy mấy cuốn tập san ở trong phòng không?"
Toogaito khựng lại một tích tắc trước khi đáp: "Không em à, chẳng thấy cuốn nào cả."
Im lặng lắng nghe hai người họ nói chuyện, Ibara quay qua nhìn tôi và tôi gật đầu. Một người có trực giác hắc chắn sẽ thấy những hành động của anh này rất bất bình thường.
"Vậy à..."
Một trí nhớ siêu phàm, tính hiếu kì siêu hạng và khả năng học tập siêu đẳng; thế nhưng ông trời đã không quá hào phóng khi để Chitanda sở hữu một trực giác cực tệ hại. Nhỏ trông thất vọng thấy rõ và định quay về thì Ibara đã chen vào,
"Xin lỗi sempai, anh có phiền nếu tụi em vào phòng và tìm một chút chứ?"
"Em là..."
"Ibara Mayaka, CLB Cổ Điển. Vì hoạt động của mấy anh không dính dáng gì mấy cuốn tập san nên anh cũng đâu để ý nhiều đến nó đúng không?"
Sẽ có lãng phí năng lượng nhưng tôi muốn trợ giúp nhỏ một tay,
"Tụi em sẽ cố gắng không đá động gì đến đồ đạc của anh, được chưa hay là anh còn phiền gì nữa?"
"Được không anh?"
"Em cũng muốn vào xem thử."
Hứng một loạt thỉnh cầu của chúng tôi, anh Toogaito đã bắt đầu hơi hoảng,
"Anh thường không thích người lạ vào phóng họp..."
Chưa được dứt câu Ibara đã phản pháo:
"Nhưng sempai à, dù đây có là phòng họp thì nó cũng vẫn là phòng học đấy!"
Tôi bụm miệng cười, trong khi Ibara giảng đạo cho anh chàng: "Anh không có quyền từ chối học sinh vào phòng học để làm những việc chính đáng." Lúc này trông Toogaito đã rối lắm rồi, công với sự quyết liệt của Ibara khiến anh rốt cuộc cũng chào thua,
"Thôi được, mấy đứa có thể vào. Nhớ là không được đụng vào đồ của anh đấy."
Vậy là không còn cách nào khác người hội trưởng của CLB Báo Tường phải mở cửa cho chúng tôi vào.
Phòng thí nghiệm Sinh Học nhìn chung không khác gì mấy so với phòng của chúng tôi ngoại trừ có thêm một cánh cửa, trên cửa phụ có gắn biển "Phòng trù bị dụng cụ". Cạnh phòng Địa Chất trên tầng bốn cũng có một phòng trù bị nhưng không có cửa nối giữa hai phòng.
Kem Đá Kem Đá - Yonezawa Honobu Kem Đá