Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Chương 13
N
ào nào, anh Inui”, Viện trưởng Shima Toratarou mỉm cười, cố gắng kìm lại quan điểm đạo đức khoa học mang hơi hướng cuồng tín của Inui Seijirou. “Tôi cũng có trách nhiệm vì cứ giục cậu Tokita và cô Chiba phải liên tục có những phát kiến mới.”
“Ban nãy anh Inui đề cập tới vấn đề nhận thức trong kỹ thuật khoa học”, Owada bức xúc. “Có phải Tiến sĩ Tokita và Tiến sĩ Chiba chỉ biết bừa bãi sử dụng các thành tựu công nghệ không đâu? Cái họ đã làm được là áp dụng những thành tựu tân tiến đó để trở thành những người đầu tiên chữa trị thành công bệnh tâm thần phân liệt, chính vì thế mà họ mới trở thành ứng cử viên cho giải Nobel Sinh lý học và Y khoa đấy.”
“Vấn đề chính là ở chỗ đó, anh Owada à”, nghe đến chữ Nobel, nét mặt Inui Seijirou thay đổi hẳn. Khóe miệng nhếch lên, lỗ mũi nở ra, vẻ nham hiểm thoáng hiện trên gương mặt. Hình như ông ta không có thiện cảm gì với giải Nobel. “Như anh vừa nói ban nãy đấy, bệnh nhân tâm thần phân liệt cũng là người, cách chữa trị bằng phương thức xâm nhập hẳn vào tiềm thức suy nghĩ của người bệnh, thậm chí còn có thể áp dụng được cho người thường như vậy, trên quan điểm y học mà nói, chắc chắn gây ra nhiều tranh cãi. Dù cậu Tokita có khẳng định hiệu quả của thiết bị PT đến thế nào đi chăng nữa, bệnh nhân hồi phục hoàn toàn nhờ cách chữa trị này vẫn chưa có bất cứ ai. Không biết rõ hiệu quả thế nào mà đã nhanh nhanh chóng chóng chuyển sang phát triển thiết bị mới ngay, chẳng phải là quá hấp tấp sao? Hơn nữa chi phí còn đắt đỏ.”
“Chi phí đắt đỏ đâu ra thế?”, Tokita ngạc nhiên, không ngờ sẽ phải tiếp nhận một lời chỉ trích như vậy. “Làm gì có chuyện tôi dùng nhiều đến mức đó.”
“Phó chủ tịch cũng xem báo cáo thu chi của Viện trong buổi họp trước rồi mà”, Shima Toratarou thắc mắc. “Sau đó mọi thứ còn được kiểm kê lại đầy đủ, Bộ Văn hóa và Công nghệ cũng thông qua rồi.”
“Cái này chúng tôi trước cũng không biết chi tiết, nhưng tôi có nghe anh Yamanobe nói rằng có nhiều đơn đặt mua LSI và đủ các thứ khác từ Cơ sở Nghiên cứu Kỹ thuật điện tử Tokyo”. Yamanobe là nhân sự thuộc Ban Cố vấn Thiết bị y tế, đồng thời cũng là người kiểm kê sổ sách vô cùng thân thiết với Inui.
“Tôi đâu có dùng nhiều LSI đến thế”, Tokita Kousaku cúi đầu xuống lầm bầm, không thể khẳng định bản thân không dùng tới LSI. “Chắc là do bên đó đột ngột tăng giá đó thôi, tôi sẽ không đặt hàng bên Sở Nghiên cứu nữa.”
“Kể ra bây giờ đang yên đang lành tự dưng lại không mua hàng ở đó nữa cũng dở”, Trưởng thư ký Katsuragi gãi đầu cười khổ. “Bấy lâu nay Viện ta vẫn quan hệ tốt với bên đó, cũng còn phải tính chuyện sau này nữa.”
“Tôi cũng mới đọc bài viết tường thuật buổi họp báo hôm nọ, thiết bị mới được phát triển là sao vậy?”, Ishinaka hỏi. Không như Inui, Ishinaka và Hotta đều ủng hộ việc phát triển công nghệ máy móc. “Giải thích toàn từ chuyên môn khó nhằn nên chúng tôi không hiểu rõ lắm, tóm lại là cỗ máy đó có chức năng gì?”
“Bây giờ vẫn chưa thể nói chuyện này được”, bị Atsuko cản từ trước, Tokita dằn dỗi đáp cụt lủn. “Có nói thì kiểu gì Phó chủ tịch cũng nói thành quả của tôi là thứ đến Chúa trời cũng phải e sợ cho xem.”
“Chúng tôi thì đã đành, nhưng anh cũng phải nói đôi lời với Chủ tịch chứ”, Hotta cố tình trưng ra vẻ mặt bối rối. “Chủ tịch, ngài có lẽ cũng biết rồi, mọi việc trong Viện tất cả đều phải được thông báo cho Viện trưởng.”
“Không không, riêng cậu Tokita này cứ để kệ cậu ấy muốn làm gì thì làm chính ra lại hay hơn. Tôi cũng nghe nói cậu ấy đang tạo một thiết bị tên Daedalus bằng cách gỡ dây cáp ra khỏi Gorgones. Các vị phải hiểu rằng thiên tài hay tùy hứng phát minh ra những thứ vĩ đại lắm.”
Nhìn Shima Toratarou tỏ vẻ tự hào về người học trò của mình, Inui hằm hằm tức tối.
“Cậu có phát minh cái gì đi nữa thì xin cũng đừng quên tích hợp chức năng không gây hại cho cộng đồng.”
Nghe Inui nói vậy, Chiba Atsuko bất giác thấy nhói lên trong lòng. Không biết Tokita đã thiết lập chức năng vô hiệu hóa xâm nhập cho DC Mini chưa nữa. Tokita vốn không quan tâm để ý đến mấy chi tiết kiểu này, nên có lẽ anh vẫn chưa làm. Ngồi ghế bên cạnh, Tokita đờ người ra trong giây lát, Atsuko rút ra ngay được kết luận DC Mini vẫn chưa có chức năng vô hiệu hóa xâm nhập. Cô còn biết rõ những sai lầm Tokita có khả năng mắc phải hơn cả bản thân anh.
“Mà nhân tiện, bốn tháng tới người hết nhiệm kỳ không chỉ có cô Chiba nhỉ”, Hotta nói nhẹ bẫng. “Tất nhiên cũng không ai ngăn cản việc tái bổ nhiệm ngài Shima làm Chủ tịch, nhưng chúng ta có nên nghĩ theo một hướng mới không? Các vị ban nãy nghe Phó chủ tịch Inui đây phát biểu nên cũng hiểu rõ rồi, bây giờ để đảm bảo tính công bằng, tôi nghĩ hay là Chủ tịch Shima nhường lại vị trí cho ngài Inui?”, phát ngôn này rõ ràng đã được tính toán từ trước.
Đã có dự cảm thế nào chuyện này cũng xảy ra, Atsuko nhanh chóng đáp trả với giọng điệu sắc bén.
“Chức Chủ tịch là do Bộ trưởng Bộ Giáo dục bổ nhiệm cơ mà.”
“Thực ra trước đó Hội đồng quản trị cũng có thể bỏ phiếu bầu vị trí Chủ tịch”, Ishinaka khẽ nói.
“Trong trường hợp đó, Bộ trưởng Bộ Giáo dục chỉ là người thông qua quyết định của Hội đồng quản trị thôi.”
“Nói cách khác là tôi nên tự nguyện từ chức nhỉ”, Shima Toratarou vẫn cười xòa.
“Đây là lần đầu tiên các vị đề cập tới vấn đề này với Chủ tịch ư?”, Atsuko nhìn Hotta chằm chằm. “Nếu là vậy thì tôi e có phần hơi đường đột.”
“Vâng, đúng là tôi hấp tấp, chưa suy nghĩ kỹ càng mà đã phát ngôn như thế. Tôi chỉ đơn thuần phát biểu cảm nghĩ của mình sau khi nghe những gì ngài Inui nói từ đầu buổi họp đến giờ. Nói thế này có lẽ có chút khiếm nhã, nhưng trước đó tôi cũng chưa hề thảo luận gì với ngài Inui”, Hotta trưng ra một vẻ bối rối rất kịch. “Thế nên cho đến buổi họp lần tới, tôi mong mọi người bỏ thời gian ra suy nghĩ liệu chúng ta có nên tự bầu vị trí Chủ tịch hay không.”
Có lẽ cũng lo sợ cho tiền đồ tương lai của bản thân, Owada lặng im không nói gì nữa.
“Nếu anh Shima không làm Chủ tịch nữa, tôi xin rút khỏi Hội đồng quản trị”, Tokita nói như chẳng có chuyện gì to tát.
“Tôi cũng xin rút”, Atsuko nhanh chóng tiếp lời.
“Tại sao thế?”, Inui Seijirou lặng lẽ hỏi với vẻ bất an trên gương mặt. “Liệu hai cô cậu có thể nói cho tôi biết lý do hay không?”, đoạn ông ta hướng ánh nhìn về phía Shima Toratarou.
“Shima, anh nhìn xem, hai học trò của anh hành xử bướng bỉnh trẻ con như vậy là đủ biết bấy lâu nay anh nuông chiều họ đến thế nào. Người trẻ bây giờ là thế đấy, rút ra khỏi Hội đồng quản trị là cũng rời Viện Nghiên cứu luôn. Đầu tư không biết bao nhiêu chi phí tiền của cho nghiên cứu của họ, rồi nếu chẳng may có vài thứ không như ý muốn thì lập tức nhảy dựng lên đòi nghỉ việc, sau đó mang công trình nghiên cứu đi chỗ khác.”
Shima Toratarou kinh ngạc, rướn người về phía trước, “Cậu Tokita và cô Chiba đây đều không phải hạng người như thế.”
“Tất cả các công trình của tôi, kể cả thiết bị PT, tôi để lại hết cho mấy người đấy”, Tokita nhếch môi cười.
Inui dường như không chấp nhận nổi vẻ ung dung tự tại ấy. “Cậu Tokita à, kiêu căng tự phụ là không tốt đâu. Chuyện cậu vừa nói là lẽ đương nhiên. Chắc cậu nghĩ chính cậu là người tự tay phát triển mọi thứ, nhưng đó chỉ là sự tự mãn che lấp tâm trí cậu mà thôi. Sự thật không phải vậy đâu. Mọi thứ cậu làm đều có công sức của tất cả các nhân viên trong Viện, từ những nhân vật cung cấp tài trợ tiền bạc, những người sắm sửa thiết bị, những chuyên viên tâm lý chạy thử chương trình, cho đến các cô lao công quét dọn. Đó không phải thành quả của một mình cậu, mà là của toàn bộ cái Viện Nghiên cứu này. Nếu cậu định nghỉ thì cậu còn phải để lại hết tất cả các thiết bị vẫn đang trong quá trình hoàn thiện nữa cơ”, Inui gay gắt.
“Thôi nào thôi nào”, Ishinaka ngạc nhiên, vội vã kìm Inui lại. “Chuyện vẫn chưa đến mức đó mà.”
“Nếu cả hai người cùng nghỉ bây giờ thì rắc rối to”, Hotta nghiêm túc nói, bắt đầu xoa dịu Tokita và Atsuko đang nóng nảy và thất vọng, “Vẫn chưa biết liệu Hội đồng quản trị có tự bầu Chủ tịch không, nên các vị đừng nóng vội quá làm gì. Mới chỉ là giả thuyết thôi mà.”
“Tôi thành thực xin lỗi cậu Tokita và cô Chiba vì đã để cảm xúc nhất thời lấn át mà nói ra những lời không hay”, Inui cúi đầu trước hai nhân viên trẻ tuổi, gượng cười khổ sở trước phát ngôn gay gắt vừa rồi của mình. “Đã có tuổi rồi mà vẫn không biết tiết chế bản thân, tôi rất lấy làm hổ thẹn.”
“Anh Inui nói vậy cũng chỉ vì nghĩ cho Viện thôi”, Shima nói với Tokita và Atsuko. “Hai người đừng quan trọng hóa vấn đề quá.”
“Làm sao bây giờ hả Chủ tịch?”, Katsuragi từ nãy đến giờ chỉ lo lắng cho bản báo cáo nộp lên Bộ Văn hóa và Công nghệ, hướng ánh mắt về phía Shima. “Chúng ta cũng phải tiến hành thảo luận gì đi chứ”, tất cả mọi vấn đề, bao gồm cả cách xử lý vụ Paprika đều bị trì hoãn. Các thành viên bắt đầu bàn tới chuyện chỉ định người đảm nhiệm chức giám sát sổ sách thay Yamanobe nay đã luống tuổi. Trách nhiệm này được giao cho Inui, người vốn có hiểu biết kinh nghiệm trong vấn đề chọn kiểm toán viên. Nhưng vị trí kiểm toán viên của Viện cuối cùng sẽ được chọn ra bởi Hội đồng ủy viên gồm bảy mươi người.
“Về chuyện kiểm toán viên”, khi cuộc họp kết thúc, Chiba Atsuko nói với Tokita Kousaku khi hai người sánh vai nhau đi tiên hành lang. “Nếu người được chọn mà có quan hệ thân thiết với Phó chủ tịch Inui thì tệ lắm đấy.”
“Sao thế?”
“Anh không thấy có gì lạ à? Chuyện khối lượng hàng nhập từ Viện Nghiên cứu Công nghệ Tokyo tăng đột biến ấy.”
“Ừ, thế nên tôi mới nói không mua hàng bên đó nữa mà”
“Nghe anh nói thế xong, Katsuragi có vẻ hoảng hốt nhỉ.”
“Vậy sao?”
“Tôi nghĩ chắc chắn có gì đó không ổn. Nếu bây giờ họ lợi dụng bản tính vô lo vô nghĩ của anh rồi giới hạn lượng linh kiện mua vào, việc đó sẽ trở thành thủ đoạn để hạ bệ anh đấy.”
“Ừ, biết đâu là thế?”
“Cần phải nhờ một người đáng tin cậy giám sát tình hình giúp chúng ta thôi. Tôi sẽ thử bàn luận với Shima rồi hỏi xem trong Viện có ai tin tưởng được hay không.”
“Nhưng còn chuyện này nữa, ai trong Hội đồng quản trị cũng biết nếu chúng ta thôi việc thì mọi công trình nghiên cứu của Viện sẽ chẳng tiến triển đến đâu cả nên mới cuống cuồng lên như thế đúng không? Vậy mà không hiểu sao nhìn Phó chủ tịch như thể muốn cả Chủ tịch lẫn tôi và cô nghỉ việc luôn ấy. Dù có tôn sùng đạo đức khoa học đến thế nào đi chăng nữa, nếu cứ ca mãi một điệp khúc như vậy thì làm sao Viện đi lên được đấy.”
“Này”, khi vòng đến chỗ rẽ để tới phòng thí nghiệm riêng của mỗi người, Atsuko dừng lại ở góc hành lang trước cửa phòng y tế, nhỏ giọng thì thầm với Tokita để những y tá và chuyên viên tâm lý hay tọc mạch đi qua không nghe thấy.
“Trước kia Inui cũng được đề cử giải Nobel một lần rồi đúng không?”
“Ừ có đấy”, Tokita tròn mắt, nhìn lên bóng đèn huỳnh quang trên sàn nhà. “Tôi cũng được nghe kể về chuyện đó. Mà từ lâu lắm rồi cơ, hồi bọn mình vẫn còn là trẻ con ấy.”
“Lúc nãy ông ta cũng nói anh phải để lại hết thành tựu nghiên cứu của mình, bao gồm cả những phát minh còn dang dở đấy, anh có nhớ không?”
“Chẳng lẽ ông ta muốn chiếm đoạt những phát minh đó làm của riêng? Lý nào lại thế!”, Tokita lỡ miệng nói to, vội vã nhìn xung quanh rồi cười với Atsuko.
“Thôi, nói chuyện sau vậy.”
“Ừ để sau đi.”
Trong lòng hối hận vì đã quên không xác nhận với Tokita liệu anh đã thêm chức năng vô hiệu hóa xâm nhập cho DC Mini hay chưa, Atsuko quay trở lại phòng thí nghiệm. Kakimoto Nobue đang tua lại giấc mơ của bệnh nhân Atsuko mới chữa trị ngày hôm qua. Cô ấy vẫn chưa photo được một tờ bản thảo luận văn nào.
“Em không được xem giấc mơ này đâu, nguy hiểm lắm”, Atsuko vội vã tắt màn hình đi. “Em làm sao thế? Chỗ bản thảo này cần được nộp gấp kia mà.”
Nobue cúi đầu xuống trong thoáng chốc rồi đột ngột đứng dậy, tát thật mạnh vào má Atsuko với lực tay của một kẻ sắp hóa điên. Chính vì Atsuko nghĩ Nobue là người mình có thể tin tưởng được nên đã lơ là cảnh giác.
“Đừng tưởng mình đẹp rồi suốt ngày ra vẻ ta đây ghê gớm lắm.”