Số lần đọc/download: 240 / 24
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:22 +0700
Chương 14 - Vụ Bắt Cóc Maisie White
M
ột tuần trôi qua mà không có bất cứ chuyện gì đặc biệt xảy ra. Maisie White thậm chí đã không còn nghi ngờ gì về sự an toàn của mình - những nghi ngờ đã từng tồn tại, bất chấp sự can đảm mà cô trưng ra trước Stafford King. Không nản lòng với trải nghiệm trước đây, cô đã dàn xếp với một công ty thám tử khác có trách nhiệm hơn, và chọn một thám tử mới mặc dù rất ít hy vọng có được kết quả. Cô biết nhiệm vụ của anh ta là một khó khăn gần như không thể vượt qua và đã thẳng thắn nói rõ cho anh ta biết những khó khăn đó. Tuy nhiên, vẫn còn một khả năng nhỏ là anh ta có thể khám phá ra điều gì đó, hơn nữa cô còn có mục đích khác.
Cô đã gặp Pinto Silva một lần. Anh ta đã ghé thăm, và cô ngạc nhiên nhận thấy người đàn ông yêu đời, tự tin mà cô từng biết, với cái vẻ dương dương tự đắc về sự ưu việt của mình, từng gây biết bao khó chịu cho cô, đã thay đổi đáng kể. Anh ta bứt rứt, nhiều lúc nói gần như không mạch lạc, và phải mất một lúc lâu cô mới hiểu ra chủ đề.
Lần này, cô tiếp anh ta trong căn phòng khách nhỏ, vì không hiểu sao, đối với cô, Pinto không còn đáng sợ như trước kia. Có lẽ cô ý thức được rằng luôn có một người đàn ông ăn mặc kín đáo đứng ở góc phố, không làm gì đặc biệt, cứ tám tiếng đồng hồ lại được thay thế bởi một người có vẻ ngoài ít gây chú ý từ Sở cảnh sát London.
Cô chờ đợi Pinto cho biết vụ việc cần bàn và anh chàng Bồ Đào Nha dường như không vội làm điều đó. Lúc này, anh ta buột miệng nói ra.
“Này, Maisie,” anh ta nói, “em đã làm sai tất cả. Mọi chuyện sẽ vô cùng tồi tệ đối với em trừ khi… trừ khi…” anh ta lúng búng.
“Trừ khi chuyện gì?”
“Trừ khi em làm lành với tôi,” anh ta thì thào nói khẽ. “Tôi đâu đến nỗi tệ, Maisie, và tôi sẽ đối xử công bằng với em. Tôi vẫn luôn yêu em…”
“Dừng lại,” cô lặng lẽ nói. “Tôi cam đoan rằng bất kỳ cô gái nào được một người đàn ông bày tỏ tình yêu cũng coi đó là một vinh dự lớn, nhưng lời ca ngợi sẽ
giảm giá trị rất nhiều nếu người đàn ông ấy đã kết hôn.”
“Chuyện đó không là gì,” anh ta nhiệt tình nói. “Tôi có thể ly dị theo luật của nước tôi. Maisie, cô ta ghét tôi và tôi ghét cô ta.”
“Trong hoàn cảnh đó,” cô mỉm cười, “tôi cho rằng ông hãy đợi cho đến khi ông lại yêu một lần nữa trước khi ly hôn. Không, ông Silva, câu chuyện đó không thuyết phục được tôi. Nếu ông còn độc thân hoặc đã ly dị, hoặc nếu ông vẫn luôn có đủ tư cách, tôi vẫn không kết hôn với ông.”
“Tại sao không?” Anh ta bực bội hỏi. “Tôi có tiền.”
“Tôi cũng vậy,” cô nói. “Đại loại thế.”
“Tiền của tôi cũng sạch như của em, nếu đó là tiền của Solomon White.”
Cô gật đầu.
“Tôi cũng nhận thức được điều đó,” cô nói. “Đây là tiền của băng đảng - tiền chiến lợi phẩm, phải không? Dù sao tôi cũng không thấy chuyện gì hay ho khi đổi tiền của tôi với tiền của ông. Nó cũng bẩn như vậy thôi. Tiền bạc không có ý nghĩa gì ở đây, ông Silva, vấn đề là người ta phải thích nhau đủ để kết hôn. Và tôi không thích ông đến mức đó.”
“Em không thích tôi chút nào?” Anh ta gầm gừ.
“Ông nói gần đúng,” cô mỉm cười.
“Cô là đồ ngốc, cô là đồ ngốc!” Anh ta quát lên. “Cô không biết chuyện gì sắp xảy ra với mình. Cô không biết.”
“Có lẽ tôi biết,” cô khẽ nói. “Có lẽ tôi đoán được. Nhưng dù đó là bất cứ điều gì sắp xảy ra với tôi, như ông nói, tôi vẫn thích nó hơn chuyện kết hôn với ông.”
Anh ta nhảy lùi lại như thể bị cô tát vào mặt, và mặt anh ta tím ngắt vì giận.
“Cô sẽ không nói như vậy khi…”
Anh ta tự ngăn mình, không nói thêm lời nào nữa, và cô nghe tiếng bước chân nặng trĩu của anh ta đi xuống cầu thang.
Và cô gặp lại anh ta. Đó là hai đêm sau. Cô gặp anh ta trong một giấc mơ kinh hoàng. Cô mơ thấy anh ta đang bay đuổi theo cô, rằng cả hai đều là chim, cô là chim bồ câu, anh ta là chim ưng; và khi đấu tranh tuyệt vọng lần cuối cùng để trốn thoát, cô nghe thấy giọng nói đáng ghét của anh ta bên tai:
“Maisie, Maisie, đây là cơ hội cuối cùng của em, cơ hội cuối cùng của em!”
Cô đã đi ngủ lúc mười giờ. Tối hôm đó, và dường như chưa kịp ngủ trước khi ảo ảnh kéo đến. Cô cố gắng ngồi dậy, cố gắng nói, nhưng một bàn tay to bịt miệng cô.
Sau đó là sự thật, không phải giấc mơ. Anh ta ở trong phòng cô, tay bịt miệng cô, giọng anh ta bên tai cô. Căn phòng chìm trong bóng tối. Không có âm thanh nào khác ngoài tiếng thở nặng nhọc và giọng nói của anh ta.
“Năm phút nữa họ sẽ lên đây,” anh ta thì thâm. “Tôi có thể cứu em khỏi địa ngục! Tôi có thể cứu em, Maisie! Em sẽ chấp nhận tôi chứ?”
Cô huy động tất cả sức lực để lắc đầu.
“Vậy thì im lặng!”
Có một nét man rợ trong giọng nói của anh ta khiến cô phát ốm.
Trong một giây, cô hít đầy phổi mình để hét lên, nhưng ngay lúc đó, một khối bông gòn đập lên mặt cô, và cô bắt đầu hít vào một vị ngọt bệnh hoạn. Ai đó đã vào phòng. Họ đang giữ chân cô. Giọng nói bên tai cô nói:
“Hít thở. Hít thật sâu!”
Cô nức nở và quằn quại đau đớn trong tâm trí, nhưng trong khi hít thở, cô đưa vào phổi mình chất chloroform thấm đẫm trong cuộn bông.
Vào hai giờ sáng, một tuần tra viên mặc đồng phục, đang đi dọc tuyến đường của mình, thấy một chiếc xe cứu thương dừng bên ngoài ngôi nhà ở phố Doughty. Anh ta băng qua đường để hỏi thăm.
“Một trường hợp sốt phát ban,” tài xế nói.
“Không phải chứ,” tuần tra viên nói đầy thông cảm.
Cánh cửa mở và hai người đàn ông bước ra, mang theo một người bọc trong chăn. Viên cảnh sát đứng bên cạnh nhìn “bệnh nhân” nằm trên cáng và cửa sau xe cứu thương đóng lại. Sau đó, anh ta tiếp tục đi bộ đến góc phố, nơi anh ta phát hiện cơ thể bất tỉnh gục trước một ô cửa của viên thám tử Sở cảnh sát London, người có nhiệm vụ quan sát bảo vệ đã bị đánh trực tiếp bằng một cây dùi cui.