Số lần đọc/download: 1233 / 34
Cập nhật: 2017-08-25 12:57:34 +0700
Chương 13: Cẩm Thạch
H
arry biết rằng, trong một số vấn đề, anh khá nhỏ nhen. Chẳng hạn như vụ cướp ở phố Bogstadveien. Anh không ưa phố Bogstadveien. Anh cũng không biết tại sao, có lẽ là trên con phố đó lát toàn bằng vàng và dầu đó, cái Đỉnh Hạnh phúc của Xứ sở Hạnh phúc, chẳng ai mỉm cười. Harry cũng không mỉm cười, nhưng anh sống ở Bislett, không được trả tiền để cười và ngay lúc này cũng có khá nhiều lý do chính đáng để không mỉm cười. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là Harry, cũng giống với nhiều người Na Uy khác, thích thú việc bị cười nhạo.
Trong thâm tâm, Harry cố gắng biện hộ cho thằng nhóc đứng sau quầy thu ngân trong siêu thị 7-Eleven. Có lẽ nó ghét cái công việc của mình, có lẽ nó cũng sống ở Bislett, mà trời thì lại bắt đầu mưa như trút.
Khuôn mặt nhợt nhạt với những nốt trứng cá đỏ tấy ném cái nhìn chán chường lên thẻ cảnh sát của anh. “Làm sao tôi biết cái thùng đã nằm đó được bao lâu rồi chứ?”
“Vì nó màu xanh và lại che mất nửa tầm mắt của cậu khi nhìn ra đường Bogstadveien,” Harry nói.
Thằng nhóc rên rỉ, hai tay chống lên hông chỉ vừa đủ giữ cho cái quần khỏi tụt. “Một tuần. Tầm đó. Này, còn cả hàng người đang xếp hàng sau lưng anh đấy.”
“Ừm. Tôi đã ngó bên trong cái thùng. Gần như chẳng có gì trừ vài cái chai và mấy tờ báo. Cậu có biết ai đã yêu cầu đưa nó tới không?”
“Không.”
“Tôi thấy là cậu có máy quay giám sát phía trên quầy. Có vẻ nó quay được cái thùng đấy nhỉ?”
“Là anh nói thế.”
“Nếu cậu vẫn còn đoạn phim quay thứ Sáu tuần trước thì tôi muốn xem lại.”
“Sáng mai gọi lại. Tobben lúc đó mới có ở đây.”
“Tobben ư?”
“Chủ cửa hàng.”
“Tôi đề nghị cậu gọi cho ông ta ngay và xin phép trao cho tôi đoạn băng, rồi tôi sẽ không cản trở cậu thêm nữa.”
“Anh tự đi mà tìm lấy,” nó đáp, những nốt mụn càng đỏ thêm. “Tôi thì giờ đâu mà đi tìm một cuốn băng nào đó.”
Harry nói, không chịu nhúc nhích. “Thế còn lúc đóng cửa?”
“Chúng tôi mở cửa suốt hai mươi tư giờ,” thằng nhóc đảo mắt đáp.
“Tôi đùa mà,” Harry nói.
“À. Ha ha,” thằng nhóc nói bằng cái giọng mộng du. “Anh có định mua gì hay không nào?”
Harry lắc đầu và thằng nhóc nhìn ra phía sau anh. “Quầy thông rồi.”
Harry thở dài và quay lại dòng người đang dồn ứ lại chỗ quầy thu ngân. “Quầy chưa thông. Tôi từ Sở Cảnh sát Oslo đến.” Anh giơ thẻ ra. “Và người này bị bắt vì không phát âm được chữ kh.”
Trong một số chuyện, Harry có thể khá nhỏ nhen. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc đặc biệt này, anh lại cực kỳ hài lòng với câu trả lời đó. Anh hài lòng vì bị cười nhạo.
○○○
Nhưng anh không thích nụ cười có vẻ như là một phần trong chương trình đào tạo của những nhà truyền giáo, chính khách và người làm dịch vụ tang lễ. Họ mỉm cười bằng mắt trong lúc miệng vẫn nói và nó khiến ông Sandemann của Trung tâm Tang lễ Sandemann có một vẻ chân thành mà, cùng với nhiệt độ trong phòng quàn quan tài bên dưới nhà thờ Majorstuen, khiến Harry rùng mình. Anh quan sát nơi này. Hai cái quan tài, một cái ghế, một vòng hoa tang, một người điều hành lễ tang, một bộ vest đen và một mớ tóc chải lật che cái đầu hói.
“Trông cô ấy thật tuyệt,” Sandemann nói. “Thanh thản. Thư thái. Cao quý. Anh là người nhà cô ấy à?”
“Không hẳn.” Harry chìa thẻ cảnh sát ra, hy vọng rằng cái vẻ chân thành kia chỉ dành riêng cho những người thân thiết nhất của người đã khuất. Nhưng không.
“Thật đau lòng khi một người còn trẻ như thế lại ra đi theo cách này.” Sandemann mỉm cười, chắp hai lòng bàn tay lại với nhau. Những ngón tay của người điều hành lễ tang này gầy gò và cong queo một cách dị thường.
“Tôi muốn xem quần áo mà người đã khuất mặc khi cô ấy được phát hiện,” Harry nói. “Ở văn phòng họ nói ông đã đem chúng về đây.”
Sandermann gật đầu, lấy ra một túi ni lông trắng và giải thích ông ta đã làm thế phòng khi có cha mẹ hoặc anh chị em đến thì ông ta sẽ trả lại. Harry tìm cái váy đen xem có túi không mà không thấy.
“Anh muốn tìm gì cụ thể không?” Sandemann hỏi bằng giọng ngây thơ khi ngó qua vai Harry.
“Một cái chìa khóa nhà,” Harry nói. “Ông không tìm thấy bất cứ thứ gì khi ông…” Anh nhìn chằm chằm vào những ngón tay cong queo của Sandemann. “… cởi quần áo của cô ấy ra sao?”
Sandemann nhắm mắt lại và lắc đầu. “Thứ duy nhất dưới chiếc váy là tấm thân của cô ấy. Đương nhiên là ngoại trừ tấm ảnh trong chiếc giày.”
“Tấm ảnh ư?”
“Đúng thế. Lạ quá phải không? Họ có phong tục gì mà kỳ cục. Nó vẫn nằm trong giày của cô ấy.”
Harry nhấc một chiếc giày cao gót màu đen ra khỏi túi và trong đầu anh bỗng lóe lên hình ảnh cô đứng ở ngưỡng cửa khi anh tới: Váy đen, giày đen, môi đỏ.
Bức ảnh bị gấp mép chụp một người phụ nữ và ba đứa trẻ trên bãi biển. Trông có vẻ như một tấm ảnh kỷ niệm kỳ nghỉ đâu đó ở Na Uy nơi có những tảng đá to, trơn nhẵn ở mép nước và những cây thông trên những ngọn đồi đằng xa.
“Đã có người thân nào của cô ấy tới đây chưa?” Harry hỏi.
“Chỉ có chú của cô ấy thôi. Tất nhiên là cùng với một đồng nghiệp của anh.”
“Tất nhiên?”
“Đúng thế, tôi hiểu là ông ta đang thụ án.”
Harry không trả lời. Sandemann ghé lại và cúi xuống làm cho cái đầu nhỏ rụt lại giữa hai vai khiến ông ta trông giống như chim kền kền. “Tôi tự hỏi làm vậy ích gì.” Tiếng thì thào nghe như tiếng chim kêu khàn khàn: “Vì ông ta thậm chí sẽ không được phép tham gia lễ tang, ý tôi là vậy.”
Harry hắng giọng. “Tôi nhìn cô ấy được chứ?”
Sandemann có vẻ thất vọng, nhưng vẫn lịch sự chỉ về phía một chiếc quan tài.
Như mọi khi, Harry ngạc nhiên khi thấy một tay chuyên nghiệp có thể tân trang cho một cái xác đến mức nào. Trông Anna thật sự thanh thản. Anh đặt tay lên trán cô. Cứ như chạm vào cẩm thạch.
“Cái vòng cổ này là gì vậy?” Harry hỏi.
“Những đồng xu vàng,” Sandemann đáp. “Chú của cô ấy đem đến.”
“Thế còn cái này?” Harry nhấc một bó giấy được buộc lại bằng một sợi dây thun màu nâu, dày. Đó là một xấp tiền giấy loại một trăm krone.
“Một phong tục của họ,” Sandemann đáp.
“Ông cứ liên tục nói về họ nào vậy?”
“Anh không biết sao?” Sandemann nặn ra một nụ cười trên cặp môi ướt, mỏng quẹt. “Cô ấy là dân Di gan mà.”
○○○
Tất cả các bàn trong căng tin Sở Cảnh sát đều đã kín đặc nhân viên ngồi chuyện trò rôm rả. Trừ một người. Harry bèn đi tới đó.
“Rồi dần dần cô sẽ quen hết mọi người ở đây thôi,” anh nói.
Beate ngước lên nhìn anh tỏ vẻ không hiểu, và anh nhận ra có lẽ họ có nhiều điểm chung hơn anh tưởng. Anh ngồi xuống và đặt cuốn băng ghi hình trước mặt. “Cái này lấy được từ siêu thị 7-Eleven nằm ở góc phố đối diện với ngân hàng vào hôm xảy ra vụ cướp. Cộng thêm cả cuốn băng của thứ Năm tuần trước. Cô kiểm tra xem có gì thú vị không nhé?”
“Để xem tên cướp có trong đó không chứ gì?” Beate lúng búng với cái miệng đầy bánh mì và pate gan. Harry ngó bữa ăn qua loa của cô.
“Ừm, chúng ta chỉ có thể hy vọng thôi,” anh nói.
“Đương nhiên,” cô đáp, trợn mắt nuốt miếng thức ăn trong cổ. “Năm 1993, chi nhánh ngân hàng Kreditkasse ở Frogner bị cướp. Tên cướp đã mang túi ni lông có in logo của hãng Shell để đựng tiền, vì thế chúng tôi đã kiểm tra máy quay giám sát của trạm xăng Shell gần nhất. Hóa ra hắn đã vào mua mấcyái túi trước đó mười phút. Mặc quần áo y chang, nhưng không đeo mặt nạ. Sau nửa tiếng thì chúng tôi tóm được hắn.”
“Chúng tôi, tám năm trước á?” Harry hỏi không kịp nghĩ.
Mặt Beate đổi màu như đèn tín hiệu giao thông. Cô chộp lấy một lát bánh mì và cố dùng nó để che mặt. “Cha tôi,” cô lí nhí.
“Tôi xin lỗi. Tôi không định nói như vậy.”
“Không sao,” câu trả lời thốt ra ngay sau.
“Cha cô…”
“Bị giết,” cô nói. “Cũng lâu rồi mà.”
Harry ngồi im nghe tiếng nhai, nhìn xuống hai bàn tay.
“Tại sao anh lại lấy cuốn băng của tuần trước vụ cướp?” Beate hỏi.
“Vì cái thùng rác,” Harry nói.
“Nó thì liên quan gì?”
“Tôi đã gọi cho công ty bán thùng để hỏi. Nó đã được một người tên Stein Søbstad ở phố Idustrigata đặt hàng vào thứ Năm và ngày hôm sau chở đến địa điểm như đã hẹn ngay bên ngoài siêu thị 7-Eleven. Có hai người tên Stein Søbstad ở Oslo và cả hai đều phủ nhận là đã đặt mua chiếc thùng. Giả thuyết của tôi là tên cướp đã cho đặt nó ở đó cốt chặn tầm nhìn từ cửa sổ của cửa hàng này để máy quay không thể ghi hình hắn lúc ra khỏi ngân hàng và sang đường. Nếu hắn đã do thám quanh cửa hàng này cùng ngày hôm hắn đặt mua cái thùng thì chúng ta sẽ có thể thấy ai đó nhìn vào máy quay và từ cửa sổ cửa hàng về phía ngân hàng, để kiểm tra các góc nhìn hay gì đó.”
“Với một chút may mắn. Nhân chứng bên ngoài siêu thị 7-Eleven nói rằng tên cướp vẫn đeo mặt nạ khi hắn băng qua đường, vậy thì hắn lại phải đặt mua thùng rác làm gì cho lằng nhằng?”
“Có lẽ theo kế hoạch hắn sẽ cởi cái mũ trùm đầu khi sang đường.” Harry thở dài. “Tôi không biết, tôi chỉ biết là có vấn đề gì đó với cái thùng rác xanh đó thôi. Nó nằm đó cả tuần và ngoài mấy món vứt đi mà thỉnh thoảng người qua đường quẳng vào thì chẳng ai sử dụng đến nó cả.”
“OK,” Beate nói, nhận cuốn băng và đứng dậy.
“Một điều này nữa,” Harry nói. “Cô biết gì về gã Raskol Baxhet này?”
“Raskol ư?” Beate nhíu mày. “Hắn là một huyền thoại cho đến khi ra tự thú. Nếu tin đồn là đúng thì hắn nhúng tay vào chín mươi phần trăm số vụ cướp ngân hàng ở Oslo, theo cách này hay cách khác. Theo phán đoán của tôi, hắn có thể chỉ mặt tất cả những kẻ đã từng cướp ngân hàng ở đây trong vòng hơn hai mươi năm qua.”
“Vậy là Ivarsson đang định sử dụng hắn cho việc đó. Giờ hắn đang bóc lịch ở đâu?”
Beate chĩa một ngón cái ra sau vai. “Bên Cánh A.”
“Ở Botsen hả?”
“Vâng. Và hắn nhất định không hé một lời với bất cứ nhân viên cảnh sát nào trong thời gian thụ án.”
“Vậy thì điều gì khiến Ivarsson nghĩ là ông ta sẽ thành công?”
“Rốt cuộc thì ông ta đã tìm ra điều gì đó Raskol muốn để ông ta thương lượng. Ở Botsen, người ta nói rằng đó là điều duy nhất mà Raskol hỏi xin kể từ khi hắn vào đó. Được phép tới dự đám tang của một người thân.”
“Vậy ư?” Harry thốt lên, hy vọng là mặt anh không để lộ điều gì.
“Cô ta sẽ được chôn cất trong hai ngày nữa, và Raskol gửi lời khẩn cầu lên giám đốc trại giam để được phép tới dự.”
Sau khi Beate đi khỏi, Harry vẫn ngồi lại. Giờ nghỉ ăn trưa đã hết và căng tin đang vắng dần. Lẽ ra nó phải sáng sủa, ấm cúng và được điều hành bởi một công ty thực phẩm quốc gia, vì vậy Harry thích ăn ở ngoài phố hơn. Nhưng anh chợt nhớ ra đây là nơi anh đã từng khiêu vũ với Rakel trong bữa tiệc Giáng sinh; chính xác là tại đây anh đã quyết định tấn công cô. Hay là ngược lại nhỉ? Tay anh vẫn còn cảm thấy đường cong của tấm lưng cô.
Anna sẽ được mai táng trong hai ngày nữa, và không ai mảy may nghi ngờ rằng cô đã tự vẫn. Anh là người duy nhất có mặt ở đó nên có thể phủ định họ, nhưng anh lại chẳng nhớ nổi điều gì. Vậy tại sao anh không thể để cho mọi chuyện cứ thế trôi qua? Anh sẽ mất tất cả chứ đâu được gì. Nếu không anh có lý do gì khác, cớ gì anh không quên phứt vụ này vì họ, vì anh và Rakel?
Harry tì khuỷu tay lên bàn và bưng mặt.
Nếu lúc đó anh có thể phủ nhận kết luận của họ thì liệu anh có làm không?
Mấy người bàn bên quay lại khi nghe thấy tiếng ghế ken két rê trên sàn nhà và nhìn anh chàng cảnh sát tóc húi cua, chân dài và lưng còng hối hả bước ra khỏi căng tin.