Số lần đọc/download: 2722 / 182
Cập nhật: 2015-07-16 10:59:42 +0700
Chương 14 Ông Manson
T
hornfield Hall mở tiệc tưng bừng trong nhiều ngày, bao nhiêu ngày có tiệc là bấy nhiêu ngày bận rộn. Thật khác xa làm sao với ba tháng đầu tiên tôi sống dưới mái nhà này, nó yên tịnh và cô liêu! Bây giờ thì đâu đâu cũng có người, náo nhiệt suốt ngày, cả trên lầu lẫn dưới tầng trệt.
Nhà bếp, phòng gia nhân, phòng đợi, đâu đâu cũng sinh động và nhộn nhịp. Các phòng khác, thư viện cho đến phòng ăn, chỉ vắng người vào lúc tối trời. Gặp khi trời mưa, người ta lại tổ chức vui chơi trong nhà, các trò chơi thay đổi luôn. Nào là trò đố chữ vui, mặc áo quần hóa trang, khiêu vũ, bi da và các trò chơi khác.
Tôi đã bắt đầu yêu ông Rochester, chỉ khổ nỗi là ông ta không chú ý đến tôi nữa. Tôi nhận ra ông ấy đang lưu tâm đến cô Blanche Ingram, cho nên ông không để ý đến tôi là phải.
Cô Ingram có địa vị, học thức như ông Rochester. Còn tôi thì không. Không có gì lay chuyển được tình yêu của tôi, nhưng tôi cảm thấy nhiều vô vọng, bởi vì xem qua thì thấy ông chủ và cô vợ tương lai của ông là linh hồn của buổi tiệc.
Cho nên những ngày tiệc trôi qua, tôi chỉ biết nhìn sự việc xảy ra trước mắt và chỉ đóng vai trò chủa một nữ gia sư trong nhà của một người qúy tộc mà thôi- chứ không hề mong mỏi tham gia với họ.
Một buổi tối, một chiếc xe đến đỗ trước mặt nhà, một ông khác mới bước ra. Ông từ nước ngoài đến, tên là Manson. Ông tỏ ra quen biết rất thân với ông Rochester.Người ta bảo hai người đã gặp nhau rất lâu ở tận bên quần đảo Tây ấn, vì ông đã nhắc đến việc bạn mình không thích cái nóng và sự ẩm ướt của quần đảo.Tôi đã biết ông Rochester đi du lịch ở Châu Âu rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe ông đã đi thăm một chỗ xa xôi như thế này
Đêm đó ông Manson và ông Rochester ngồi nói chuyện khá lâu trong thư viện. Tôi đi nằm khá lâu mới nghe ông Rochester vui vẻ nói:" Ngã này, Manson. Phòng cậu đây", tôi nghe tiếng chân của họ đi lên phòng ngủ dọc hành lang. Giọng nói của ông làm cho tôi thư thái trong người, và tôi thiếp đi khi nào không biết.
Tôi quên kéo màn khi đi ngủ, cho nên nửa khuya ánh trăng lọt vào, chiếu lên giường đã đánh thức tôi dậy.Tôi đang mơ màng, đưa tay kéo màn lại thì bỗng có một tiếng thét lớn làm cho tim tôi muốn ngừng đập
Tiếng thét ở đâu trên lầu ba- ngay trên đầu tôi- vâng, trong phòng ngay trên phòng tôi- tôi nghe có tiếng vật lộn rồi một giọng la lên:"Cứu tôi với, cứu tôi với", giọng la kêu cứu nhiều lần:"Không có ai hết sao?Ông Rochester đâu? Rochester đến giúp tôi với, trời ơi".
Có tiếng nhân người chạy dọc theo hành lang, rồi chạy lên lầu.Tiếng chân chạy rầm rập trên tầng trên, tiếng người té nhào, rồi lại im lặng. Tôi qúa khiếp hãi và lo âu, tôi mặc quần áo vào rồi bước ra ngoài hành lang. Tất cả mọi người trong nhà đều dậy khi nghe tiếng kêu cứu, và bây giờ họ đang tụm lại với nhau, hỏi han cái gì đã xảy ra.
Cánh cửa cuối hành lang bật mở, ông Rochester tay cầm đèn bước ra. Ông nói với mọi người:
- Một gia nhân bị cơn ác mộng, thế thôi. Chị ấy bị kích thích, gặp khi thần kinh rối loạn, chị ấy mắc phải thôi. Xin về phòng hết đi, khi nào trong nhà đã ổn định và yên tĩnh trở lại, thì chị ấy sẽ khỏi thôi
Ông la mắng người này, sai khiến người kia để buộc tất cả phải trở về phòng mình.
Tôi trở về phòng và thay áo quần. Tôi đã nghe tiếng la hét rất rõ, cho nên tôi chắc ông Rochester đã biạ chuyện giải thích với mọi người, để che giấu một cái gì đó.Tôi đã nghĩ đúng vì không lâu sau đó, tôi nghe có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Tôi mở cửa thì thấy ông ta đang đứng ở bên ngoài.
Ông bảo tôi:
- Tôi muốn cô giúp một tay. Đi lối này. Đừng làm ồn
Tôi nhẹ nhàng đi theo ông không một tiếng động, đi lên cái hành lang tối tăm của tầng ba đang xảy ra sự việc vừa rồi
Ông thì thào nói với tôi:
- Cô có miếng xốp để lau chùi dưới phòng không?
- Dạ có
- Có thuốc hít cho tỉnh người không?
- Dạ có
- Vậy cô xuống mang cả hai thứ lên đây
Tôi nhanh nhẹn mang các thứ ấy trở lại, đứng bên ông. Ông đút một chiếc chìa khóa vào ổ một cánh cửa nhỏ màu đen, rồi ông ngừng lại hỏi tôi:
- Thấy máu cô có ngất xỉu không?
- Chắc là không, tôi chưa khi nào ngất hết
- Cô đưa tay đây, bây giờ chúng ta phải hết sức tỉnh táo
Ông nắm tay tôi rồi mở cửa căn phòng.
Căn phòng này tôi đã thấy rồi, khi bà Fairfax dẫn tôi đi xem toàn bộ ngôi nhà. Những bức tường đều trang hoàng bằng vải bông cổ, nhưng lại tránh đi một bức, chứng tỏ rằng có một cánh cửa đã được che giấu trước đây. Bây giờ thì cánh cửa này đã được mở ra, ánh sáng từ trong phòng chiếu ra. Tôi nghe bên trong có tiếng gầm gừ kỳ lạ như tiếng chó cắn nhau. Ông Rochester để ngọn nến xuống, ông bảo tôi:
- Cô đợi đây một chút
Rồi ông đi vào trong. Một tràng cười chào đón, ban đầu thì ồn ào, nhưng sau dịu dần và khi nghe chị Grace Poole càu nhàu gì đó, tiếng cười mới ngưng hẳn.Đúng rồi, chị ta ở đấy!Sau khi tôi nghe họ nói chuyện với nhau nho nhỏ một hồi, ông Rochester lại bước ra và đóng cửa lại. Ông bảo tôi:
- ở đây Jane
Tôi đi theo ông quanh chiếc giường lớn kê ở giữa phòng có trang trí vải hoa. Bên cạnh chiếc giường có một người đàn ông đang ngồi trong một cái ghế bọc nệm, đầu ông dựa ngửa ra đằng sau, mắt nhắm nghiền lại. Nhờ ánh sáng ngọn đèn cầy, tôi nhận ra người khác lạ, chính là ông Manson. Ông đã cởi áo ngoài, máu vấy đầy một bên áo sơmi và cánh tay của ông.
Ông rochester bảo tôi:
- Mang cây đèn cầy đến gần đây
Tôi cầm cây đèn cầy đến, còn ông thì tới bưng cái thau nước trên gía. Ông lại bảo:
- Cô bưng cái này
Tôi vâng lời. Ông lấy miếng xốp lau chùi cái khuôn mặt bất động rồi đưa ống thuốc hít vào hai lỗ mũi để ông ấy hít thuốc. Ông Manson từ từ mở mắt và rên rỉ
Ông Rochester cởi áo sơmi của ông Manson ra, cánh tay và vai ông ta đã được băng lại, nhưng máu vẫn còn tươm ra. ông Rochester lấy miếng xốp lau chùi những vết máu đi. Ông Manson hỏi, giọng yếu ớt:
- Tôi có bị thương nặng kkhông?
Ông Rochester đáp:
-Không - chỉ trầy da mà thôi. Đừng lo qúa, bạn!Cố gắng đi, tôi đi mời bác sĩ cho anh.Này, cô Jane!
- Dạ thưa ông có tôi.
- Tôi nhờ cô canh chừng ông này trong vòng một hay hai giờ. Nếu máu còn chảy, cô chùi sạch đi. Nếu ông ấy yếu qúa, cô cho ông ấy hít thuốc khỏe của cô đấy. Cô không được nói chuyện với ông ấy- Richard này, nếu anh nói chuyện với cô ta, tính mạng củas anh sẽ rất nguy hirểm đấy. Nếu anh động đậy mạnh qúa, tôi sẽ không chịu trách nhiệm về những hậu qủa do anh gây nên đấy.
Ông Manson lại rên lên. ông tỉ ra không dám động đậy tay chân. Chắc là ông sợ chrết.- hay có gì nữa không?-để làm ông bất động. Tôi nắm lấy miếng xốp lau. Ông Rochester nhìn tôi một lát rồi bảo:
-Cô nhớ đấy nhé. Tuyệt đối không được nói chuyện
Rồi ông ra khỏi phòng
Tôi có một cảm giác kỳ lạ khi nghe tiếng khóa mở cửa. Tôi đang ở trong căn phòng bí hiểm của lầu ba, màn đêm bao phủ quanh tôi, tôi lại chăm sóc một bệnh nhân xanh xao vì mất máu, đang cách một nữ sát nhân chỉ qua một cánh cửa. Thỉnh thỏang có bước chân kêu cót két, tiếng gầm gừ lại nổi lên hay một tiếng rên dài, khiến cho da thịt tôi nổi gai ốc.
Tôi suy nghĩ mông lung, lòng lo âu vô cùng. Tội lỗi gì đây? Có gì bí mật không? Dưới khuôn mặt đàn bà ấy, vóc dáng ấy đã che giấu một loại người gì?Người đàn ông này là ai? Cái gì đã lôi ông ta tới đây? Tại sao ông ta lại ngoan ngoãn vâng lời ông Rochester đến thế? Và nói chung thì tại sao ông ta lại đến đây?
Ông ta lại tiếp tục rên rỉ và có vẻ qúa yếu, qúa bệnh, đến nỗi tôi sợ ông ta chết mất. Tuy vậy, tôi không được phép nói chuyện với ông ta! Ngọn đèn cầy đã tắt, tôi thấy ánh bình minh đang lấp ló ngoài cửa sổ. Chợt tôi nghe tiếng sủa của con Pilot ở xa, và ít phút sau ông Rochester bước vào, dẫn theo ông bác sĩ. Ông nói với vị bác sĩ:
- Xin bác sĩ bắt tay ngay đi, tôi mong bác sĩ làm sao trong vòng nửa giờ,bệnh nhân phải ăn mặc sạch sẽ và xuống lầu bình an
Rồi ông quay lại hỏi ông Manson:
- Thế nào ông bạn, có đỡ không?
Ông ta trả lời yếu ớt:
- Tôi sợ qúa, cô ta đã định giết tôi.
- Đừng nói bậy. Anh đã mất ít máu nhưng trong vòng vài tuần, anh sẽ bình phục trở lại ngay. Bác sĩ à, xin bác sĩ nói cho ông ta biết không có gì nguy hiểm cả
Ông bác sĩ thá băng ra, ông nói:
- Đúng vậy, không có gì nguy hiểm đến tính mạng đâu, nhưng tôi phải cầm máu cho ông ta cái đã. Cái gì thế này? Thịt trên vai bị rách toạc như dao cắt thế này? ồ, có cả dấu răng ở đây!
Ông Manson nói:
- Cô ấy cắn tôi. Cô ấy cắn tôi như một con hổ cái, khi ông Rochester tước cái dao nơi tay cô ấy đi. Ôi, quá kinh khủng!
Ông nhún vai rồi nói tiếp:
- Bởi vì tôi qúa chủ quan, tôi tưởng cô ta không tấn công, ban đầu thấy cô ta bình tĩnh lắm kia mà!
Ông Rochester lại nói:
- Tôi đã báo trước với anh rồi mà. Thật là điên kkhi đi thăm cô ta đêm nay- lại đi một mình nữa chứ. Đáng lý tôi phải đi theo anh mới phải
Ông Manson nói:
- Tôi cứ tưởng nói chuyện với cô ta, để cô đỡ hơn
Ông Rochester kiên nhẫn nói:
- Anh tưởng! Mà thôi, anh đau đớn qúa rồi, tôi không nói đến nữa đâu. Thưa bác sĩ, mau lên đi. Mặt trời sắp mọc rồi, phải đưa ông ta về ngủ chứ
-Sắp xong đây, thưa ông.Vai đã băng bó kỹ rồi đấy. Nhưng còn vết thương khác ở cánh tay nữa.
Ông Manson lại nói trong cơn khiếp hãi:
- Cô ấy hút máu tôi! Cô ấy bảo là cô ấy sẽ hút hết máu trong tim tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên cảnh hãi hùng đêm nay.
- Này Richard, đừng nhắc mãi đến lời nói điên khùng của cô ta nữa. Anh sẽ quên hết việc này, khi anh đã trở lại Jamaica bình an. Cứ coi như cô ta đã chết và đã được chôn cất hẳn hoi, con người tội nghiệp ấy!
Rochester quay lại phiá tôi, đây là lần đầu tiên từ khi ông ấy trở lại phòng này, ông bảo:
- Cô Jane, cô lấy chìa khóa này xuống phòng tôi, cô mở ngăn tủ trên cùng, lấy cho tôi một cái áo sơmi sạch và một cái khăn. Cô mang nhanh lên đây.
Ông bác sĩ và ông Rochester, mỗi người một bên, giúp ông Manson mặc áo, khoác ngoài một cái áo choàng ấm, họ lặng lẽ dìu ông xuống lầu.Một chiếc xe đỗ ngoài sân, một bác tài đang đợi bên mấy con ngựa.
Tôi giữ cửa cho họ giúp bệnh nhân bước vào xe, rồi ông bác sĩ vào ngồi bên cạnh. Ông Rochester đóng cửa lại:
- Xin bác sĩ trông chừng ông ấy giúp, tôi sẽ cưỡi ngựa đến nhà ông một hay hai ngày sắp tới, để xem ông ta ra sao. Thôi, xin chào Richard!
Manson chìa bàn tay lành ra bắt tay ông:
- Rochester, cho người săn sóc kỹ cô ấy. Đối xử với cô ấy cho tử tế nghe
Nước mắt chảy trên má ông ta
Ông Rochester đáp:
- Tôi làm hết sức mình. Trong qúa khứ, tôi đã làm hết khả năng mình, và tôi sẽ tiếp tục làm như vậy trong những ngày tới
Rochester quay lại khi chiếc xe vừa chạy.Ông đóng mấy cánh cửa lớn của chuồng ngựa, cài thanh ngang lại, rồi ông lẩm bẩm một mình:
- Lạy Chúa, xin cho con chấm dứt được việc này.