Số lần đọc/download: 226 / 7
Cập nhật: 2020-01-25 21:18:11 +0700
Chương 13 - Tẩu Thoát Trong Một Chiếc Giày
T
ôi ngồi thụp xuống một chiếc ủng và rên rỉ. Lên đồi, xuống đồi, rồi lại lên đồi lần nữa! Bố và tôi có lẽ đã từng có lúc lướt sát sàn sạt qua nhau. Mọi thứ bắt đầu giống như một trò chơi cút bắt bất tận. Tôi cần phải nhanh chóng quay trở lại tòa lâu đài, nhưng làm thế nào bây giờ?
Bà góa Francis đang cố lôi hai đứa con nhỏ nhất ra xa khỏi cạnh bàn. Bà thả hai đứa vào trong một chiếc guốc trẻ em, nơi chúng ngay lập tức bắt đầu nỗ lực tẩu thoát.
“Thưa bà, liệu có cách nào thoát khỏi chốn này không ạ? Ngoài mấy chiếc giày ấy?”
“Ý cậu là rời khỏi tiệm giày ư? Cậu không thể làm thế!”
“Tại sao ạ?”
“Bởi vì nó quá nguy... Ối giời đất ơi, không phải cái búa chứ! Nó sẽ nghiền vụn xương cả lũ ra mất. Bỏ nó xuống ngay!” Bà góa Francis hối hả lao tới chỗ Barry và Jerry, hai đứa này đang cố gắng nhấc bổng cây búa khổng lồ của ông thợ giày. Chúng buông rơi cây búa, khiến phần cán gỗ nện thẳng vào ngón chân trần của Larry. Thằng bé bắt đầu rên rỉ và la hét, nhưng hai đứa kia thì phớt lờ nó và chạy tới tham gia trò chơi Truy tìm chiếc dép.
Bác thợ là bác thợ giày
Làm ơn sửa chiếc hài này giúp tôi.
Tôi ngước lên nhìn chiếc giày của bà Martha. Những người tí hon vẫn miệt mài vá lại lỗ thủng, và thỉnh thoảng con chó lại kêu lên ăng ẳng và nhảy cẫng về phía bọn họ. Ông thợ giày đã bảo bà Martha rằng công việc không thể hoàn tất trước sáng mai, mà tôi thì không đủ kiên nhẫn để chờ đợi đến tận lúc đó. Nếu qua mặt được con chó, tôi có thể náu trong một chiếc ủng, hoặc trên một chuyến xe bò tới tòa lâu đài ngay trong ngày hôm nay.
Đầu tiên tôi cần phải thoát khỏi cái bàn này đã.
Tôi chạy tới một ống sợi khổng lồ và tháo ra vài vòng. Tôi thòng nó qua cạnh bàn, cách xa chỗ con chó hết mức có thể. Dễ ợt. Tôi sẽ thoát khỏi đây trong vòng một nốt nhạc. Nhưng ngay khi tôi bắt đầu trèo xuống, một người tí hon bỗng nhìn thấy tôi. Đó chính là anh chàng tên Bruce, người suýt chút nữa thì bị cây kim của ông thợ giày đâm xuyên qua. Anh ta đang lê một cây kéo khổng lồ về phía chiếc giày của bà Martha. “Cậu nghĩ mình đang làm gì thế?” Anh ta giận dữ thét lên. “Quay trở lại đây ngay!”
Bản năng bỏ trốn trỗi dậy. Tôi tóm lấy sợi thừng và ngoái nhìn về phía sau. Quãng đường xuống dưới sâu thăm thẳm. Tốt hơn hết tôi nên trèo lên thay vì leo xuống, nhưng trong trường hợp này thì điều đó chẳng còn quan trọng nữa rồi. Anh chàng tí hon nọ đã mở banh cây kéo khổng lồ và - xoẹt! - cắt phăng sợi dây. Sợi thừng của tôi rơi xuống sàn nhà, và Bruce tóm lấy lưng quần tôi, nhấc bổng tôi khỏi mặt đất.
“Duncan! Chúng ta bắt được một kẻ đào tẩu!”
“Đặt tôi xuống!” Tôi vùng vẫy và khua khoắng loạn xạ. Bruce thả tôi ra, và tôi ngã sấp bụng. Tôi lồm cồm bò dậy. Bruce đứng sừng sững trước mặt tôi, tay giơ cao cây kéo như thể anh ta sẵn sàng cắt lìa tứ chi tôi nếu như tôi dám di chuyển.
“Kẻ đào tẩu đâu? Cho ta thấy tên xấu xa đó!” Duncan hô lên khi ông ta lăn về phía chúng tôi, tay lăm lăm một cây kim khổng lồ.
Bruce lại tóm chặt lấy cẳng tay tôi như thể anh ta vừa bắt được một con thằn lằn quý hiếm. “Tôi tóm được thằng oắt này đang cố leo xuống sợi dây thừng. Tôi đã cắt đứt nó kịp thời.”
“Đúng là một việc tốt,” Duncan nói. “Cậu đang nghĩ gì thế, anh bạn trẻ? Cậu không thể xuống dưới đó! Cậu không thấy con quái vật to tướng kia sao? Nó sẽ xé xác cậu thành trăm mảnh, cái con chó đó!”
“Tôi sẽ rất cẩn trọng mà,” tôi nói, những lời ấy dù là sự thực nhưng nghe vẫn rất nực cười khi thốt ra thành lời.
“Ồ, cậu sẽ rất cẩn trọng ư, anh bạn? Chà, cứ cho là cậu sẽ qua mặt được con cún con này đi, nhưng rồi sau đó thì sao? Bên ngoài kia vẫn còn đủ thể loại quái vật đang chực chờ. Cậu sẽ sớm bị giẫm nát hoặc tóm được mà thôi!”
“Hoặc xơi tái!” Bruce bổ sung. “Có những người khổng lồ sẵn sàng ăn tươi nuốt sống chúng ta, cậu biết đấy!”
Những người tí hon còn lại bất giác run rẩy.
“Vì vậy cậu thấy đó, anh bạn trẻ, cậu không bao giờ nên rời khỏi cái bàn này. Ở nơi đây chúng ta được an toàn hơn cả, và nếu cậu làm tốt phần việc của mình, ngài Siegfried sẽ chăm sóc chu đáo cho cậu.”
“Nhưng quý vị không hiểu rồi. Tôi đang đi tìm bố tôi. Tôi tới đây vì ông ấy, song ông ấy lại rời đi từ trước để kiếm tôi. Ông ấy rời đi trong chiếc giày vàng.”
“Đó chính là bố cậu ư? Một tay láu cá! Nếu sớm biết anh ta đang làm gì, và lý do của việc đó, ta đã... ừm... cũng chẳng quan trọng nữa. Giờ không phải lúc mạo hiểm.” Duncan tóm lấy cổ áo tôi và lôi tôi xềnh xệch về phía chiếc khuôn đóng giày khổng lồ.
“Thả tôi ra! Tôi phải đi tìm bố tôi!”
“Thế này chỉ có lợi cho cậu thôi,” Duncan nói.
Tôi cựa quậy cố vùng thoát, nhưng Duncan rất khỏe bất chấp thân hình béo tròn lùn tịt. Ông ta kéo tôi đi phăm phăm tựa hồ một con cá bé xíu dính ở đầu lưỡi câu. “Hạ thang xuống!”, ông ta hô lên, và chỉ vài giây sau cái thang làm từ kim găm được thả xuống. “Chúng ta leo lên nào.” Duncan thúc tôi một cái.
“Các ông không thể bắt tôi ở lại đây được,” tôi phản đối.
“Ồ có chứ, và một ngày nào đó chú mày sẽ biết ơn bọn ta vì điều đó. Một thằng nhãi như chú mày sẽ chẳng có cơ hội sống sót trong thế giới khổng lồ này. Chú mày sẽ bị nghiền nát hoặc ăn tươi nuốt sống chỉ trong vòng một giây.”
Bruce gật đầu. “Người tí hon chúng ta cần gắn bó chặt chẽ với nhau!”
Những người còn lại rì rầm tán thành. Rõ ràng là Duncan có sức thao túng rất lớn đối với tất cả mọi người nơi đây. Họ tin rằng rời khỏi tiệm giày sẽ khiến cho mạng sống của họ bị đe dọa. Tôi không trách họ. Nhưng lẽ nào họ muốn ở lại đây và đóng giày cho người khổng lồ đến hết đời?
“Thế nếu tôi nói với các người rằng tôi biết một lối thoát khỏi đây thì sao?” Tôi hỏi trong cơn tuyệt vọng. “Quay trở lại với thế giới của chúng ta Bên Dưới.”
Một màn im lặng đột ngột bao phủ đám đông những người tí hon. Âm thanh duy nhất có thể được nghe thấy là tiếng quẫy đuôi thình thịch của con chó. Thậm chí cả đám trẻ cũng ngừng chơi, dỏng tai lên lắng nghe. Nhà luôn luôn là điều có khả năng lôi cuốn bạn dù bạn đang vui vẻ thế nào đi chăng nữa.
“Cậu vừa nói là quay trở lại với thế giới của chúng ta ư?” Bruce hỏi. “Bằng cách nào?”
“Một cây đậu thần. Một cây đậu khổng lồ. Nó mọc lên từ mặt đất Bên Dưới và vươn từ thế giới của chúng ta lên trên này. Đó là cách tôi lên đây. Tôi trèo lên nó như một cái thang vậy.”
Ai đó cố nén một cái ho, thế rồi tất cả bọn họ cười phá lên. “Một cây đậu! Chú mày không thể leo lên một cậy đậu!” Bruce gập đôi người, vỗ đầu gối đen đét.
“Đúng là một câu chuyện cổ tích, anh bạn trẻ à,” Duncan nói, bộ râu đỏ của ông ta nứt ra thành một nụ cười.
“Là thật đấy,” tôi khẩn khoản.
“Thằng bé đó lúc nào cũng khoái kể chuyện cổ tích,” Bà góa Francis nói.
“Đó không phải là câu chuyện cổ tích!”, tôi kêu lên. “Chính cháu đã trồng cây đậu đó.”
Thêm vài tiếng cười khúc khích nữa rộ lên, và rồi những người tí hon khác quay trở lại với công việc đánh xi, khâu giày và cắt da. Giờ thì tôi đã thấu hiểu được cảm giác của Jaber khi ông ta cố gắng cảnh báo những người dân làng về bọn khổng lồ.
“Được rồi, cậu bé đậu. Leo lên thôi.” Duncan đẩy tôi một cái, buộc tôi leo lên chiếc thang kim. Duncan áp tải sát nút đằng sau. Lên tới đỉnh, ông ta cuộn chiếc thang lại và đứng lù lù bên trên nó như một con chó canh gác. “Trở lại làm việc thôi! Ta thèm ăn bánh lắm rồi.”
Bị giam. Trong chiếc giày đã đưa tôi tới đây, và bởi những người tí hon, đáng ngạc nhiên thay! Tôi không ngờ lại có ngày bị cầm tù bởi chính đồng loại của mình.
Khi công cuộc vá giày đã xong xuôi, Duncan phân công tôi giữ chắc những cây đinh cho họ đóng nó vào gót giày - một công việc tồi tệ nhất trên đời.
THÌNH!
Cái búa bổ xuống và trượt khỏi cây đinh. Cả chiếc giày nảy dựng lên và chao đảo.
“Giữ cho chắc nào, anh bạn trẻ!” Bruce nạt, như thể nhắm trượt cây đinh là lỗi của tôi vậy. Ba người tí hon nâng cây búa và nện nó xuống lần nữa. Tôi nhắm nghiền mắt khi cái búa gõ cây đinh cắm ngập vào chiếc giày, chỉ cách ngón tay tôi trong gang tấc. Duncan đi tới đi lui, luôn miệng hò hét chỉ đạo. Bất cứ lúc nào bắt gặp tôi đang nhìn về phía chiếc thang, ông ta lại đặt chân lên nó và cười khẩy với tôi.
Có lẽ ông thợ giày có thể giúp tôi, nhưng ông lão đã ngủ hơn một tiếng nay rồi. Quá dài cho một giấc ngủ ngắn. Càng bị kẹt lại ở đây lâu, tôi lại càng đâm ra lo lắng. Giờ này bố đang ở đâu? Căn cứ vào những gì tôi biết, bố có thể sẽ gặp rắc rối lớn.
THÌNH!
Tôi liếc xuống cái bàn, nơi lũ con của bà góa Francis đang nhảy nhót nô giỡn. Ba thằng sinh ba đang đẩy nhau đi trên một chiếc hài mõm cong màu xanh da trời. Hai đứa đẩy, còn một đứa ngồi bên trong. Chúng đẩy chiếc hài tới sát cạnh bàn, nơi nó đu đưa một cách nguy hiểm.
“Larry! Barry!” Bà góa Francis hét lên. “Dừng lại ngay lập tức!”
Lũ trẻ rời chiếc hài, để mặc nó chênh vênh trên mép bàn.
“Giữ chặt cây đinh, anh bạn trẻ!” Bruce quở.
Tôi điều chỉnh vị trí bàn tay.
THÌNH!
Cái búa rít lên bên mang tai tôi. Chiếc hài đó được nhồi đầy những chăn và nùi bông. Nếu tôi nhảy vào trong, ép mình vào vị trí mũi giày, tôi có thể đẩy nó lộn nhào qua mép bàn, và chúng sẽ trở thành tấm nệm cản lực rơi cho tôi. Nó sẽ chỉ giống như một cú nhảy từ nóc chuồng bò xuống một đống cỏ khô. Tom hẳn sẽ khoái ý tưởng này lắm.
THÌNH!
Lần này cái búa sượt qua cánh tay tôi. Nếu không sớm thoát khỏi chốn này, tôi có lẽ sẽ chẳng được toàn thây.
Những người tí hon lại nâng búa.
“Đặt cái đinh tiếp theo vào chỗ đi, anh bạn!” Bruce hô.
Tôi ngước nhìn những người đóng giày tí hon đang cố gắng giơ cao cây búa. Duncan vẫn theo dõi tôi sát sao, một bàn chân đặt trên cái thang.
Ông ta vươn vai ngáp dài, lựa đúng khoảnh khắc đó tôi thả rơi tất cả số đinh đang nắm trong bàn tay, nhảy xuống khỏi cái tháp-khuôn-giày xuống chiếc hài bên dưới.
“Thằng bé đang nhảy xuống chiếc giày!” Bruce hét lớn. Tôi bò vào trong mũi giày và ráng sức xô.
Duncan hối hả leo xuống thang, những người khác nối gót ông ta.
Tôi bồi thêm một cú nữa, khiến chiếc hài chao đảo và chúi về phía trước, nhưng vẫn đứng yên.
“Bắt lấy nó!”
“Ngăn thằng nhãi đó lại!”
Tôi dồn toàn bộ trọng lượng của mình về đằng trước, và lần này thành công.
Chiếc hài rơi xuống đất, nảy lên và va đập. Đầu óc tôi lộn tùng phèo, nhưng ít nhất cũng không bị gãy cái xương nào.
Tôi lồm cồm bò về phía lối ra, và nghe thấy một tiếng gầm trầm trầm.
Rắn rết cóc nhái ơi, tôi quên béng mất con chó!
“Coi chừng đấy, nhóc con!” Bruce thét lên. Nhưng đã quá muộn. Con chó ngoạm cả hàm răng vào chiếc hài và bắt đầu tha nó chạy vòng quanh. Chẳng có gì bám víu, tôi văng khỏi chiếc hài. Tôi ngã lộn tùng phèo và lăn lông lốc, va đập xuống nền đất cứng cho tới khi khựng lại. Căn phòng nghiêng ngả và quay mòng mòng. Tôi nhấc mình lên khỏi mặt đất vừa kịp lúc để nhìn thấy một quả bóng lông trắng khổng lồ lao về phía mình. Miệng há hốc. Lưỡi thè lè.
“Chạy mau, nhóc con! Tóm lấy sợi thừng!” Những người tí hon ròng sợi dây thừng qua mép bàn.
Tôi chạy qua sợi dây thừng và thẳng về phía cái bàn. Tôi sẽ không đời nào quay trở lại. Cánh cửa chỉ cách đó chừng hai mươi bước chân, và bên dưới có một lỗ hổng đủ lớn để tôi có thể lách qua.
Tôi chạy bán sống bán chết, với con chó hồng hộc dí theo sát nút, nhanh đến mức tưởng như trái tim tôi có thể vỡ tung. Chỉ còn vài bước nữa, và rồi... tôi ngã sấp mặt - vấp phải chính đôi bàn chân lóng ngóng của mình chứ không phải bất cứ thứ gì khác. Tôi bổ chửng xuống sàn nhà, nằm thẳng đờ.
Giờ thì con chó đã lù lù ngay bên trên tôi. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của nó phả lên mặt mình. Mùi của lông lá, của dãi dớt. Thế là xong. Thời khắc cáo chung vĩ đại và khủng khiếp của Jack đã đến. Tôi rút cái rìu ra khỏi lưng quần, sẵn sàng vung về phía con quái vật.
Con chó cúi xuống...
...và liếm láp tôi bằng cái lưỡi hồng hồng khổng lồ. Trong một dòng thác nước dãi ào ạt, nó đẩy tôi thẳng qua khe nứt bên dưới cánh cổng, về phía tự do.
Phải nói rằng, tôi luôn luôn khoái lũ chó hơn bọn mèo.