Nguyên tác: Cybersona
Số lần đọc/download: 876 / 6
Cập nhật: 2017-04-17 10:33:55 +0700
Chương 13
T
RONG KHÔNG GIAN ẢO, Paul ảo đứng trước lỗ đen nhìn trân trối vào hố thẳm hư vô.
“Giờ thì mình hiểu Alice cảm thấy thế nào rồi,” anh nói bâng quơ, vì hình như anh là người duy nhất quanh đây. - Không, gọi vậy không đúng, một thực thể nào đó, có lẽ. “Bạn gọi một phần hồn không xác là gì?”
Nhân vật Cybersona của anh quay nhìn xuống lỗ đen, những điểm ảnh cuộn xoáy.
“Mày đang thuyết phục tao bước vào đó, phải không?” anh hỏi. “Tao ghét chuyện này.”
Paul ảo hít một hơi sâu, rồi bước vào lỗ đen đó.
Mình chết mất, anh nghĩ khi bắt đầu rơi và xoay, lộn tùng phèo, cứ rơi, rơi... rơi xuống.
Nếu mình nôn mửa, thì không biết ra cái gì nữa? Paul ảo tự hỏi khi anh trôi vào trạng thái như mơ. Anh nhắm mắt lại rồi mở ra.
Màn đêm biến mất và anh thấy mình nằm trong một căn phòng màu trắng. Anh nhìn xung quanh và thấy tường và trần nhà phập phồng và trông như vật thể sống.
Một giọng nam trầm vang lên. “Bạn vừa vào vùng ứng dụng đặc biệt của Cybersona. Bạn muốn thêm, xóa, hay thay đổi một trong những ứng dụng cụ thể nào của mình không, Daniels?”
Paul ảo nhổm dậy rồi đứng lên.
“Hả... Daniels? Tôi không phải là Daniels.”
Giọng nam tiếp tục. “Bạn có muốn đổi tên không?”
“À, không. Chắc hẳn là có sai sót gì ở đây,” Paul ảo nói, nhìn quanh tìm nơi phát ra giọng nói.
“Nghe nè. Tôi đã có một tên đăng ký rồi. Paul Freeman. Tôi đăng nhập dưới tên Paul Freeman. Nhưng tôi chơi chung với...”
“Paul Freeman không còn đăng nhập nữa,” giọng nam vang lên, ngắt lời anh.
“Không. Chuyện đó không thể có,” Paul ảo nói. “Có chuyện gì rất lạ đang diễn ra. Tôi chuẩn bị chơi Cybersona với một người tên Garland và hẳn hắn ta đã làm gì đó rồi. Có thể họ của hắn là Daniels. Hắn chưa nói. Dù sao, hắn đang làm gì đó. Nhập. Đúng rồi. Hắn nhập tôi. Đó là lúc có chuyện xảy ra. Hẳn phải có vi rút hay gì đó. Bởi vì tôi là Paul Freeman. Hiểu không. Và... anh vừa nói nơi này là gì?”
Giọng nam trả lời, “Vùng ứng dụng đặc biệt. Bạn có muốn thêm, xóa hay thay đổi tính năng cụ thể nào không, Daniels?”
“Bây giờ nghe đây. Anh vẫn cứ lẫn lộn tôi với thằng cha Daniels đó,” Paul ảo nói. “Tôi là Paul Freeman.”
“Nhân ảo của bạn có thể là Paul Freeman, nhưng bạn đăng nhập dưới tên Garland Daniels. Và bạn đã vào khu vực ứng dụng đặc biệt. Bạn có muốn thêm, xóa hay thay đổi tính năng cụ thể nào không?”
Paul ảo cúi đầu. Phải có cách nào đó thoát khỏi nơi này. Mình đã rơi vào đây, phải không? Một ý tưởng hình thành trong đầu anh khi anh hướng tới bức tường trắng.
“Có,” anh nói. “Tôi muốn thêm nhập.”
“Bạn đã có tính năng này rồi,” giọng nói trả lời. “Bạn có muốn kích hoạt nó không?”
“Có, kích hoạt đi.”
“Xin lỗi. Tính năng này hiện thời không thể sử dụng.”
“Phải được chứ. Nó vừa mới được kích hoạt mà. Với tôi.” Paul ảo lại gãi đầu. “Chính xác thì nhập là tính năng gì?”
“Nhập,” giọng nam trả lời, “là một tính năng siêu năng đặc biệt do Garland Daniels tạo ra. Tính năng này cho phép người chơi nhập chiếm đầu óc đối thủ. Tuân theo định luật vạn vật, hai vật thể hay lực không thể cùng tồn tại trong cùng một không gian vào cùng một thời điểm, cho nên trí óc đã bị mất chỗ của đối thủ sẽ bị đẩy vào nhân vật ảo của người đó.”
“Anh đùa hả. Thằng khốn nạn đó nhảy vào đầu tôi? Tại sao hắn làm vậy? Đợi đã. Theo anh nói vậy là bằng cách nhập vào đầu tôi, hắn đẩy trí óc của tôi vào đây. Làm vậy để làm gì? Có phải nghĩa là hắn kiểm soát được cơ thể tôi? Sao hắn lại muốn cơ thể tôi? Làm sao tôi lấy lại được? Có cách nào phục hồi lại được không? Một động tác phòng thủ?”
“Theo thông tin được biết thì không có động tác phòng thủ chống nhập,” giọng nam trả lời.
“Tôi làm gì đây? Tôi có nhập ngược trở lại được không? Tôi muốn lấy lại cơ thể mình. Chuyện này thật điên rồ. Tại sao hắn lại muốn kiểm soát cơ thể tôi? Tôi có phải kiểm soát lại hắn không? Sao tôi không thể nhập vào trí óc và cơ thể hắn?”
“Để sử dụng tính năng nhập, phải có ít nhất hai người chơi trò này. Hiện tại thì anh là người chơi duy nhất, Daniels.”
“Chuyện gì xảy ra với Paul Freeman?”
“Paul Freeman đã đăng xuất.”
“Thằng khốn. Vậy theo anh là tôi kẹt ở đây đến khi có ai đó đăng nhập vào hả?”
“Anh có muốn kết thúc cuộc chơi không?”
“Không! Đừng. Làm ơn. Đừng kết thúc cái gì hết. Tôi phải suy nghĩ một chút. Chuyện này phức tạp quá. Đây là một trò chơi phổ biến, đúng không? Phải có người sắp đăng nhập liền thôi. Làm sao tôi biết khi có người đăng nhập?”
“Chúng tôi có thể báo cho anh biết. Anh có muốn được thông báo khi có người chơi mới đăng nhập không, Daniels?”
“Có. Hãy báo cho tôi. Ngay tức thì.”
Mình có biết mình đang làm gì không? Paul ảo tự hỏi. Theo như trò Cybersona, mình vẫn là Garland Daniels. Anh quay nhìn bức tường trắng phập phồng.
“Bây giờ, để tôi nói lại cho rõ nghe. Ngay khi có người đăng nhập vào, thì tôi sẽ có thể sử dụng ‘nhập’ liền, đúng không?”
“Chúng tôi có thể sắp xếp việc tự động tiếp cận, nếu bạn muốn. Giờ thì ứng dụng này đã được thử nghiệm, chúng tôi có thể bỏ luật ‘phải được cho phép’.” giọng nam nói.
“Tự động. Đúng. Làm đi.”
Paul ảo bắt đầu đi qua đi lại trong căn phòng trắng. “Có thể thành công,” anh nghĩ. “Đại loại là. Mình phải nhập vào cơ thể của ai đó. Ít nhất mình phải thoát khỏi đây. Rồi sau đó mình chỉ cần... cái gì? Người đó sẽ biết phải làm gì. Phải không? Anh ta giỏi mà. Vậy mình sẽ làm vậy. Mình sẽ nhập vào cơ thể người khác này. Mượn một lúc. Đi tìm cơ thể mình, nó... chuyện gì xảy ra nếu hắn điều khiển nó đi đâu đó? Nếu mình không tìm thấy hắn thì sao?”
Đột nhiên căn phòng tối đi và tường bắt đầu rung.
“Một người vừa mới đăng nhập vào chơi, Daniels,” giọng trầm vang lên.
“Tuyệt,” Paul ảo nói. “Và mình có cái phép nhập này rồi.”
“Đúng vậy. Anh có muốn tôi cho hiển thị thông tin nền của người chơi mới này vào không? Việc đó chỉ mất vài phút.”
“Tôi không có phút nào hết,” Paul ảo nói. “Chỉ cần, anh biết đó, để tôi nhập. Để tôi sử dụng phép nhập. À. Chờ chút. Tôi phải làm gì? Tôi chưa từng ‘nhập’ bao giờ. Nó hoạt động như thế nào? Tôi phải làm gì?”
“Chỉ cần ra lệnh và chúng tôi sẽ thực hiện cho bạn.”
“Ra lệnh?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì làm đi.”
“Làm gì?”
“Nhập! Nhập!”
“Xong.”
Hàng triệu màu sắc bùng nổ trong căn phòng trắng, rồi biến mất cũng nhanh như khi nó xuất hiện.
“Ôi! Chúa ơi!”
Căn phòng trắng biến thành phòng ngủ, một phòng ngủ nhỏ, với một chiếc giường nhỏ và rất nhiều tranh ảnh những ngôi sao nhạc rap và đô vật treo trên tường. Paul cảm thấy sự khác lạ ngay lập tức, chủ yếu là vì anh có thể thực sự cảm thấy. Điều mà anh không thể làm trong Cybersona. Anh nhìn xuống máy tính trước mặt mình. Đó là một cái máy để bàn Pentium 4 với hệ điều hành Window XP. Anh nhìn kỹ hơn vào màn hình và có thứ gì đó trên màn hình khiến anh ớn lạnh.
Đứng ngay giữa căn phòng trắng là một cậu bé và kế bên cậu ta là ảnh của Paul ảo. Chỉ có điều Paul ảo dường như đang ngủ, giống như Garland ảo trước khi hắn biến mất.
“Ôi, trời ơi! Chờ đã. Đây không phải giọng mình.”
Paul đứng lên khỏi bàn và nhìn xuống cơ thể mình.
“Ồ, không.”
Anh nhìn quanh phòng ngủ và tìm thấy một chiếc gương trên cửa phòng vệ sinh. Chầm chậm, anh tiến đến gần chiếc gương. Ảnh phản chiếu của một thằng bé liếc nhìn anh; miệng nó há rộng và cặp mắt mở to hết mức.