Số lần đọc/download: 587 / 31
Cập nhật: 2020-04-06 08:57:54 +0700
Chương 13
S
áng sớm hôm sau, Tracy và Kins ngồi cùng Rick Cerrabone trong phòng họp tại tòa án quận King, uống cà phê đen và xem qua các bằng chứng pháp y lấy từ căn phòng trong nhà nghỉ Aurora. Tracy cảm thấy uể oải vì thiếu ngủ. Trong đêm, đèn cao áp đã sáng thêm hai lần nữa. Cô đã lờ nó đi. Giờ thì cơn nhức đầu âm ỉ đang rung lên nơi thái dương và đỉnh đầu cô, thuốc ibuprofen cô đã uống để giảm đau đang khiến cái dạ dày trống rỗng của cô nhộn nhạo. Từ vẻ ngoài hốc hác của Kins, cô có cảm giác anh cũng chẳng khá khẩm hơn cô là mấy.
“Có thể hắn đã bất cẩn.” Kins nói. Anh ngồi cúi người trên chiếc cốc giấy. Họ đang thảo luận làm thế nào mà dấu vân tay của Walter Gipson có đầy trong nhà nghỉ nhưng không có mẫu ADN nào của anh ta. “Hắn ta không thể đeo găng ngay từ lúc mới đến, đúng không? Vậy nên hắn ta có thể đeo chúng vào trong phòng tắm rồi lau chùi các dấu vết sau khi giết cô ta, nhưng lần này hắn ta đã bất cẩn.”
“Tôi chưa thấy gã cẩn thận nào để lại dấu vân tay.” Tracy lên tiếng.
“Hắn đã đốt gan bàn chân cô ta. Nếu hắn làm vậy để đẩy nhanh quá trình, có thể hắn đang vội và trở nên bất cẩn.”
“Hoặc có thể hắn chỉ muốn thấy cô ta đau đớn hơn.” Tracy nói.
Cerrabone đã cởi áo vét, choàng cẩn thận lên chiếc ghế bên cạnh. Không có lấy một vết nhăn nào trên chiếc áo sơ-mi trắng nhiều hồ của ông ta, và chiếc cà vạt đỏ như đang thị uy. Ông ta đã bắt đầu một buổi tố tụng ngay sáng hôm đó. “Chúng ta biết được gì chắc chắn rồi?” Ông ta hỏi.
Họ có chưa đầy bốn mươi tám tiếng trước khi luật sư thảo luận xong với Walter Gipson. Cerrabone sẽ phải thuyết phục thẩm phán rằng đã có đầy đủ bằng chứng buộc tội Gipson đã giết Angela Schreiber.
“Các vũ công ở Pink Palace xác nhận anh ta có xuất hiện.” Kins nói. Anh đang đọc một trong những lời khai của nhân chứng mà Faz và Del đã thu được. “Hình như Schreiber có đưa anh ta vào phòng thay đồ một lần.”
“Anh ta không phủ nhận chuyện đó.” Tracy nói.
“Và băng ghi hình trong bãi đỗ xe của Pink Palace cho thấy Schreiber rời đi với anh ta ngay sau ca làm việc vào lúc hơn một giờ sáng.” Kins lên tiếng.
“Anh ta cũng thừa nhận.” Tracy nói.
Kins lướt qua các trang báo cáo của họ. “Nhật ký cuộc gọi trong điện thoại di động cho thấy số máy thường xuyên gọi đến cho Schreiber trong suốt hai tháng vừa qua…”
“Anh ta không chối.”
“Tổng đài cho biết số điện thoại của anh ta đã gọi đến số điện thoại của Schreiber vào tối hôm đó.”
“Nhưng cũng xác nhận có một cuộc gọi từ trạm sóng phía đông hồ Washington ngay khoảng thời gian Gipson nói anh ta đã về nhà.”
Kins hạ bản báo cáo xuống. “Tôi rất ghét mỗi khi cô làm thế.”
Tracy nhún vai. “Thà tranh cãi với tôi còn hơn với một luật sư bào chữa mà.”
“Còn về câu lạc bộ Dancing Bear thì sao?” Carrabone hỏi.
“Faz và Del đã mang ảnh của anh ta tới đó. Không một ai từng thấy anh ta.” Tracy nói.
“Còn gì nữa không?” Cerrabone hỏi.
“Anh ta có thể thắt nút một cách dễ dàng.” Kins nói.
“Anh ta nói mình thuận tay phải.” Tracy tiếp lời.
“Có thể. Chúng ta chưa biết chắc chuyện đó. Chúng ta biết anh ta say mê cô ta hơn những gì anh ta thừa nhận.” Kins đẩy bản sao các bức ảnh họ tìm thấy trong nhà kho ngang qua bàn, nói tiếp trong khi Cerrabone xem xét chúng. “Chúng được chụp trong phòng nhà nghỉ, và ít nhất có một bức trong số đó chụp Schreiber đang quỳ bằng cả tay và đầu gối.”
“Nhưng không có sợi dây thừng nào quấn quanh cổ.” Cerrabone nói.
“Đúng vậy, không có dây thừng quấn quanh cổ.” Kins đồng ý.
“Còn gì khác không?”
“Cô ta thuê phòng hơn một giờ.” Tracy nói.
“Anh ta nói vợ mình đã đi chơi. Anh ta không phải vội về nhà.” Kins mỉm cười với cô theo kiểu cả hai có thể cùng đóng vai người bào chữa của ác quỷ.
“Sao chuyện đó lại quan trọng?” Cerrabone nói.
“Tracy nghĩ cô ta thuê phòng hơn một giờ là bởi vì cô ta sẽ gặp ai đó sau Gipson.” Kins nói.
“Gái mại dâm thường làm vậy mà, Kins.” Tracy nói. “Cũng có phải chuyện gì to tát đâu.”
“Xin lỗi, nhưng tôi không sử dụng cái dịch vụ đó.” Kins nói. “Thực sự thì, tỷ lệ xảy ra khả năng đó là bao nhiêu? Gipson đưa cô ta đến nhà nghỉ và quan hệ với cô ta, sau đó một gã khác cũng tới và giết cô ta sao? Điều đó khiến Gipson trở thành thằng khốn xui xẻo nhất hành tinh.”
“Chủ nhà nghỉ đã nói gì?” Cerrabone hỏi.
“Ông ta bảo hắn ở đó ít nhất là hai tiếng.” Kins nói. “Nhưng ông ta không lưu lại hồ sơ thanh toán của khách trả tiền mặt.”
Cerrabone nhìn Tracy. “Cô không nghĩ anh ta đã làm vậy sao?”
Đầu cô đang ong ong. Cô muốn ăn và ngủ. Cô ngủ không được ngon đã một thời gian rồi. “Tôi không biết.”
“Còn gì khác không?”
“Tôi không biết. Ý tôi là… anh ta khiến bạn gái mang thai và cưới cô ta. Tôi có thể nhận ra khi nói chuyện với anh ta rằng đó không phải là sự lựa chọn đầu tiên, nhưng anh ta đã làm điều đúng đắn.”
Kins nhăn mặt. “Ridgway đã kết hôn hai lần, nhưng hắn ta vẫn là một thằng bệnh hoạn. Hắn sử dụng con mình để tiếp cận phụ nữ. Những kẻ đó có những lý do mà chúng ta sẽ không bao giờ hiểu nổi.”
“Tôi chỉ đang nói đó là yếu tố đáng cân nhắc, cùng với những thứ khác. Tôi không nói nó khiến anh ta trở thành một hướng đạo sinh.” Tracy đáp.
Cerrabone gõ nhịp trên bàn bằng ngón tay giữa. “Chúng ta có thể qua được buổi thẩm định chứng cứ, nhưng chúng ta sẽ không luận tội được nghi phạm hoặc vụ khởi tố bị bác bỏ do thiếu yếu tố pháp lý. Nếu tôi nộp đơn khiếu nại, chúng ta sẽ chơi bài ngửa và các phương tiện truyền thống sẽ biết về những điểm tương đồng với vụ Nicole Hansen.”
“Và rồi đâu lại hoàn đấy.” Kins nói.
Cerrabone nhìn đồng hồ, đứng dậy và mặc áo khoác. “Nếu có bất cứ thông tin nào mới thì báo đến văn phòng tôi nhé!” Nghe giọng ông ta không mấy lạc quan. Ông ta quay đầu lại khi ra đến cửa. “Chúng ta không có bằng chứng nào kết nối anh ta với vụ Hansen sao?”
“Chưa thấy gì.” Tracy nói.
Do thiếu chứng cứ nên Tracy không ngạc nhiên khi Cerrabone gọi tới vào cuối buổi chiều khi cô và Kins đang rời khỏi một cửa hàng bán đồ câu cá. Họ đã đưa một vài mẫu mồi câu của Gipson cho chủ cửa hàng và hỏi liệu ông ta có biết người buộc mồi thuận tay trái hay tay phải không.
“Thứ phức tạp như thế…” người đàn ông nói. “Anh ta phải dùng cả hai tay thì mới buộc được.”
Tuyệt vời, Tracy nghĩ.
Cerrabone nói ra điều mà Tracy đã luận ra. “Chẳng có gì tiến triển.”
Cô tôn trọng ông ta. Không giống vài công tố viên luôn lựa chọn những vụ án thuận lợi để cố gắng bảo toàn tỉ lệ thắng – thua của họ, Cerrabone không ngại tìm hiểu một vụ mà ông ta có thể thua. Nhưng đây là một quyết định hợp lí. Họ không có đủ bằng chứng, và điều cuối cùng họ muốn làm là tiến vào một phiên thẩm định bằng chứng và cho cánh truyền thông thêm lý do để chỉ trích họ khi thẩm phán kết thúc bằng việc thả tự do cho Gipson và có thêm một vụ sát hại phụ nữ trẻ khác nữa chưa được giải quyết.
Sau khi gác máy, Tracy bước qua góc rẽ đến văn phòng của Nolasco để đưa ra lời đề nghị. Cô ngờ là mình đã biết câu trả lời, nhưng cô muốn ghi chú trong hồ sơ rằng cô đã có cố gắng.
“Chúng tôi muốn cử người theo dõi Gipson.” Cô nói.
“Làm việc của cô đi và tôi không phải ký quyết định chi thêm một khoản phí không cần thiết nữa.” Nolasco nói.
Đầu buổi tối hôm đó, Walter Gipson, kẻ hâm mộ cuồng nhiệt gái mại dâm, các nhà nghỉ tốt và có kỹ năng tạo ra những mồi câu giả phức tạp, đã tự do bước ra khỏi nhà tù quận King.