Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: Tuan Minh
Upload bìa: Tuan Minh
Số chương: 69
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3935 / 45
Cập nhật: 2014-12-12 17:51:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14: Thiêu Cửu
ục tục lại có người ngồi vào trên ghế.
- Bắt đầu đi!
Lâm Hoành Phong thản nhiên nói.
Nhất thời một người trung niên lớn tiếng quát:
- Đã đủ mười ghế, bắt đầu, trong vòng mười tức nếu không người khiêu chiến thì kết thúc vòng thứ nhất!
- Một!
- Hai!
Mới đếm tới hai đã có người tiến lên khiêu chiến, mà đối tượng bị chọn là người yếu nhất trong mười người.
Có người bảo vệ được vị trí, có người bị xám xịt đuổi xuống. Nhưng tất cả mọi người đều hình thành chung nhận thức không đi khiêu chiến Lâm Đông Lưu, Lâm Thiệu Hùng cùng Lâm Binh, đây là ba Bạo Khí cảnh cao thủ của Lâm gia hậu bối, đánh với bọn họ không phải tự mình tìm khổ hay sao?
Oanh!
Một tiếng bạo vang, hai tay Lâm Đông Bình chớp động quang mang nhàn nhạt, cứng rắn oanh bay một tộc nhân hậu thiên lục tầng đỉnh, phát ra tiếng cười hung hăng càn quấy.
- Chân nguyên lực thấu thể!
- Bạo Khí cảnh!
- Lâm Đông Bình đã tiến vào hậu thiên thất tầng!
- Lâm gia chúng ta lại có thêm một cao thủ thanh niên Bạo Khí cảnh!
- Bạo Khí cảnh mười sáu tuổi, còn nhanh hơn ca ca hắn một năm!
- Chẳng lẽ danh hiệu đệ nhất thiên tài của Lâm gia cần đổi lại sao?
Lâm Đông Bình đột nhiên bạo phát tu vi làm ở bên ngoài võ đài vang lên tiếng nghị luận, tràn ngập ngạc nhiên. Nguồn tại TruyenFull.vn. Mà Lâm Hoành Phong vuốt râu mỉm cười không nói, hai cháu trai đều có tiền đồ như vậy, mặc dù hắn vẫn luôn bị Lâm Hành Nam đè ép một bậc, nhưng ở phương diện cháu trai hắn lại toàn diện thắng lợi!
Khi Lâm Đông Bình hiển lộ ra tu vi Bạo Khí cảnh của hắn, đã không còn người nào dám hướng hắn khiêu chiến, ánh mắt đều đặt lên sáu vị trí còn lại.
Thời gian chậm rãi trôi qua, người thua trận càng ngày càng nhiều, người khiêu chiến càng ngày càng ít, trận đấu vòng thứ nhất dần dần sắp kết thúc.
- Trong vòng mười tiếng đếm nếu không còn người khiêu chiến thì vòng thứ nhất kết thúc!
Một thanh âm lớn tiếng kêu lên.
- Một!
- Hai!
- Ba!
Lâm Lạc đứng lên đi vào giữa sân.
Kỳ thật mọi người đã sớm chờ hắn xuất tràng, hậu thiên lục tầng đỉnh phong ở tại Lâm gia tuy rằng không tính là cực mạnh, nhưng muốn chen chân vào trước mười vẫn có hi vọng, không lý nào Lâm Lạc không ra trận!
Nhưng làm mọi người tò mò chính là Lâm Lạc lựa chọn khiêu chiến ai!
Khi Lâm Lạc dừng chân lại, đưa ngón tay chỉ hướng một người, toàn trường lập tức sôi trào!
Lâm Đông Bình!
Đối tượng mà Lâm Lạc khiêu chiến lại là Lâm Đông Bình!
Vì sao?
Mọi người cảm thấy Lâm Lạc thật quá cuồng ngạo, ngay cả bản thân mình rốt cục có được bao nhiêu cân lượng đều đã quên.
Hậu thiên lục tầng đỉnh phong thì như thế nào, ở trước mặt Bạo Khí cảnh căn bản là không đáng giá nhắc tới. Lâm Lạc nguyên bản còn có khả năng tiến vào trước mười, nhưng nếu dám đi khiêu chiến Lâm Đông Bình, đây không phải tự hủy tiền đồ sao?
- Ha ha ha…
Lâm Đông Bình cười lên điên cuồng, đứng dậy:
- Lâm Lạc, ngươi rõ ràng là muốn chết!
- Không giáo dưỡng, Lâm Lạc là ngươi có thể kêu sao?
Sắc mặt Lâm Lạc lạnh lùng:
- Mấy ngày trước cho ngươi giáo huấn ngươi không nhớ kỹ?
- Hỗn trướng!
Nghĩ tới nỗi nhục nhã lần trước, Lâm Đông Bình nhất thời giận dữ hét lớn:
- Lâm Lạc, ta muốn giết ngươi!
Hai tay hắn siết chặt hướng Lâm Lạc đánh tới.
Tuy rằng Hổ Ảnh quyền của hắn cũng không có gì tiến bộ, nhưng sau khi tiến vào Bạo Khí cảnh uy lực tứ ảnh cũng đủ thắng được hậu thiên lục tầng ngũ ảnh, thậm chí là bát ảnh! Có câu nói dốc nhất lực phá vạn pháp, sau khi có được lực lượng tuyệt đối căn bản không cần kỹ xảo vẫn có thể nghiền áp đối thủ.
- Đối đệ tử đồng tộc lại có tâm địa ác độc như vậy, nên đánh!
Lâm Lạc hừ lạnh một tiếng, đồng dạng oanh ra một quyền.
Tứ ảnh đối tứ ảnh!
Oanh!
Song phương đồng thời chấn động thối lui ra sau mấy bước.
Đều ngang hàng nhau! Lại là ngang hàng nhau!
Lúc này mọi người mới ngạc nhiên phát hiện, trên hai quyền của Lâm Lạc đồng dạng quấn quanh quang mang nhàn nhạt.
Bạo Khí cảnh!
Lâm Lạc đã tiến nhập Bạo Khí cảnh!
- Không có khả năng!
Ánh mắt Lâm Hoành Phong cơ hồ như muốn trợn trừng rớt xuống, bộ dáng giống như vừa gặp được quỷ.
Căn cốt của Lâm Lạc hắn đã đích thân kiểm tra, chứng thật là kém tới mức không thể kém hơn. Mà cực hạn khi được Tiên Thiên cảnh cao thủ tẩy cân phạt tủy chỉ là hậu thiên lục tầng, chẳng lẽ một tiểu tử căn cốt kém như vậy có thể bằng lực lượng của chính mình đánh vỡ gông xiềng của hậu thiên thất tầng?
Không, tuyệt đối không thể nào!
Đừng nói chỉ có Lâm Hoành Phong choáng váng, mấy vị trưởng lão khác của Lâm gia cũng đồng dạng choáng váng. Bọn họ đều “đoán được” Lâm Lạc dựa vào điều gì tinh tiến tu vi, nhưng Lâm Lạc có thể tiến nhập Bạo Khí cảnh điều này hoàn toàn đánh vỡ suy đoán của bọn họ!
- Không có khả năng!
Lâm Đông Bình trợn mắt há hốc mồm, gia gia rõ ràng đã nói qua đời này Lâm Lạc không có hi vọng tiến vào Bạo Khí cảnh, nhưng hiện tại rõ ràng là bị tát thẳng vào mặt!
- Có chuyện gì mà không có khả năng, ngươi đều có thể đi vào Bạo Khí cảnh, huống chi bổn thiếu!
Lâm Lạc ngạo nghễ nói.
Lâm Đông Bình giận dữ muốn bốc khói.
Cái gì gọi là “ngươi đều có thể đi vào Bạo Khí cảnh”? Hắn là thiên tài của Lâm gia, mười sáu tuổi tiến vào Bạo Khí cảnh, trong lịch sử Lâm gia đủ xếp hạng trước năm! Nhưng nghe được khẩu khí của Lâm Lạc, hiển nhiên chẳng thèm ngó tới thiên phú của hắn.
Điều này bảo hắn làm sao nhẫn nhịn?
- Tên hỗn đản ngươi! Ta là thiên tài Lâm gia, không phải tên phế vật như ngươi có thể so sánh!
Lâm Đông Bình phẫn nộ rống to.
- Vậy nhìn xem ai mới là phế vật chân chính!
Lâm Lạc vung quyền, đem Hổ Ảnh quyền thúc đẩy lên tới ngũ ảnh, lập tức tấn công Lâm Đông Bình.
- Không, không, không!
Lâm Đông Bình phẫn hận cùng bất đắc dĩ gầm lên giận dữ.
Trước đó khi hai người cùng là hậu thiên lục tầng thì Lâm Lạc lấy ngũ ảnh đánh bại hắn, sau khi tới Bạo Khí cảnh hắn lại phải nuốt hận dưới Lâm Lạc ngũ ảnh, điều này làm cho Lâm Đông Bình xưa nay mắt cao hơn đầu làm sao không phát điên!
- Phế vật!
Lâm Lạc hừ lạnh nói, một quyền oanh ra, ngũ ảnh biến ảo, đem Lâm Đông Bình oanh bay ra ngoài.
- Không có khả năng! Không có khả năng! Ta là Bạo Khí cảnh cao thủ, ta là thiên tài, ta sẽ không thua, ta sẽ không thua!
Lâm Đông Bình ngồi liệt dưới đất, ánh mắt mờ mịt, giống như bị phát bệnh tâm thần.
- Lúc này chỉ là sự bắt đầu, huyết cừu của Lưu bá, ta nhất định sẽ báo!
Lâm Lạc tự nhủ trong lòng, ngông nghênh ngồi lên chiếc ghế vốn thuộc về Lâm Đông Bình.
Bên ngoài sân một mảnh xôn xao.
Có chuyện gì khiến cho người ta càng cảm thấy khó tin hơn chuyện này? Hơn hai tháng trước, Lâm Lạc vẫn là phế vật mà Lâm gia công nhận, nhưng hiện tại ngay cả Bạo Khí cảnh cao thủ cũng có thể bị hắn nhẹ nhàng đánh bại, nếu như nói hắn là phế vật, vậy những người khác tính là gì, cực phẩm trong phế vật sao?
- Hỗn trướng!
Lâm Hoành Phong dùng sức vỗ lên tay ghế, thần tình giận dữ.
Lâm Lạc khiêu chiến ai không tốt, lại đi tuyển chọn Lâm Đông Bình, làm Lâm Đông Bình vốn có thể đưa thân vào trước mười hiện tại một thứ tự cũng không thể bắt lấy.
Tuy rằng hiện tại trong tay hắn nắm lấy quyền to của Lâm gia, nhưng còn chưa tới nông nỗi một tay che trời, quy củ nếu đã được định ra làm sao lại có thể thay đổi!
Cứ như vậy lãng phí một lần đại kỳ ngộ, tiếp theo còn phải chờ thêm ba năm! Một võ giả có bao nhiêu cái ba năm để chờ đợi?
Lâm Hoành Phong thật hận không thể lập tức dùng một chưởng chụp chết Lâm Lạc, nhưng hắn lại không thể không mạnh mẽ khắc chế, đợi sau khi đếm xong mười tiếng, hắn lạnh lùng thốt:
- Trận đấu vòng thứ nhất chấm dứt, hiện tại tiến vào cuộc chiến xếp thứ tự mười người!
- Dựa theo bài danh năm trước, tạm định Lâm Đông Lưu đứng thứ nhất, Lâm Thiệu Hùng thứ hai, Lâm Binh thứ ba, những người còn lại tính theo tuổi mà sắp xếp thứ tự. Quy tắc như sau, thứ tự thứ mười bắt đầu theo thứ tự trước đó khiêu chiến, thành công thì trao đổi số ghế, nếu không thì mất đi tư cách khiêu chiến, thẳng tới khi nào không còn người khiêu chiến mới thôi!
Lâm Hoành Phong rõ ràng cố ý chế tạo phiền toái cho Lâm Lạc, bởi vì hắn là người nhỏ tuổi nhất trong mười người, bị xếp hạng cuối cùng. Nguồn tại TruyenFull.vn. Hắn phải là người thứ nhất khởi xướng khiêu chiến, bị bại thì không khả năng tăng bài danh, mà cho dù thắng cũng bị người khác khiêu chiến, vẫn có thể rớt bài danh!
- Khiêu chiến, theo thứ tự thứ mười Lâm Lạc bắt đầu!
Lâm Hoành Phong lạnh lùng nói, không có ai mà không nghe ra lửa giận trong giọng nói của hắn.
Lâm Lạc cười ha ha, nói:
- Một đám khiêu chiến lần lượt thì rất phiền toái, chín người các ngươi cùng lên đi!
Cuồng ngạo! Thật sự là quá cuồng ngạo!
Ngoại trừ Lâm Đông Lưu, Lâm Thiệu Hùng, Lâm Binh xem như còn trấn định, sáu người khác đều giận dữ, Lâm Lạc này thật không hề xem họ vào trong mắt! Cho dù hắn có tu vi Bạo Khí cảnh thì thế nào, nơi này còn có ba Bạo Khí cảnh cao thủ đâu!
Hơn nữa Lâm Đông Lưu, Lâm Thiệu Hùng, Lâm Binh đã tiến vào Bạo Khí cảnh ba năm trước, hiện tại đã đạt tới hậu thiên bát tầng, chẳng qua Lâm Đông Lưu càng sâu hơn một bậc, đạt tới hậu thiên bát tầng đỉnh, đã một chân nhảy vào hậu thiên cửu tầng!
Chỉ là một chọi một Lâm Lạc chưa chắc đã thắng, đừng nói là một đối chín!
Hung hăng càn quấy cực kỳ!
- Lâm Lạc, ngươi đừng quá vênh váo đắc ý!
- Đông Lưu tộc huynh chỉ một bàn tay là có thể thu thập ngươi!
- Thiệu Hùng tộc huynh cũng thoải mái đánh bại ngươi!
- Quá kiêu ngạo không có kết cục tốt!
Khóe môi Lâm Lạc hiện lên tia cười lạnh:
- Các ngươi đã không ra tay, bổn thiếu bức các ngươi ra tay!
Hắn đột nhiên bắn lên, như điện quang hỏa thạch, dạo nhanh một vòng sau lưng ghế của chín người, chỉ nghe thanh âm vang giòn truyền ra, khi Lâm Lạc quay về ghế của mình thì ghế của chín người khác đều bị oanh thành dập nát!
Ngoại trừ ba người Lâm Đông Lưu đúng lúc phản ứng đứng dậy, sáu người khác đều té ngồi trên mặt đất.
- Lâm Lạc!
Lần này xem như Lâm Lạc tạo nên công phẫn, chín người đồng thời dùng ánh mắt vô cùng phẫn nộ theo dõi hắn.
- Ta chờ khiêu chiến của các ngươi!
Lâm Lạc ngồi yên trên ghế, sắc mặt thong dong, làm người ta cảm giác vẻ cuồng ngạo của hắn chỉ là chuyện đương nhiên.
- Hỗn đản!
Sáu hậu thiên lục tầng tộc nhân đồng thời đánh tới chỗ Lâm Lạc, sáu người vừa ra tay liền dùng chiêu số cường đại nhất, thề đem Lâm Lạc đánh bại, vãn hồi mặt mũi của bọn họ.
Hổ Áp Ngũ Hành!
Lâm Lạc trong nháy mắt liền đánh ra sáu quyền, với tu vi Bạo Khí cảnh của hắn lực lượng cường đại hơn sáu người kia gấp mười.
- A…
Thanh âm tiếng gào thê thảm liên tục, sáu người kia căn bản không phải đối thủ của Lâm Lạc, chỉ một quyền liền bị oanh gục xuống!
Bạo Khí cảnh cơ hồ là hoàn toàn nghiền áp Hổ Lực cảnh!
- Ngũ ảnh!
Các trưởng lão Lâm gia đều ngây người, nếu như nói tu vi còn có thể dùng đan dược hoặc là thủ đoạn khác học cấp tốc, như vậy vũ kỹ hoàn toàn là dựa vào lực lĩnh ngộ của võ giả mà học được, biết chính là biết, không thì sẽ không, ngoại lực căn bản không hề có một tia tác dụng!
Người bình thường có thể đầu nhập tinh lực cả đời trong Hổ Ảnh quyền nhưng cũng chỉ dừng bước ở ngũ ảnh mà thôi! Nhưng Lâm Lạc mới bao nhiêu? Mười bảy tuổi đạt tới ngũ ảnh, đây là lực lĩnh ngộ kinh người bậc nào?
Nếu như căn cốt Lâm Lạc kém cỏi, tu vi thấp, cho dù lực lĩnh ngộ cao bao nhiêu cũng không ai đem hắn quản trong lòng! Dù sao nhất lực phá vạn pháp, không có lực lượng hết thảy đều trống không!
Nhưng hiện tại bất đồng, Lâm Lạc đạt tới Bạo Khí cảnh, hơn nữa có lực lĩnh ngộ cường đại trong vũ kỹ, ai còn dám tiếp tục xem thường hắn.
Lâm Lạc vẫn ngồi yên trên ghế, dùng ngón tay điểm điểm lên ba người Lâm Đông Lưu, lộ ra nét tươi cười thoáng hiện:
- Còn có ba!
Quá kiêu ngạo! Thật quá cuồng ngạo!
Nhưng lại làm ọi người kích động, hưng phấn, một người một mình đấu với chín tên cao thủ trẻ tuổi khác của gia tộc, chỉ phần này dũng khí cũng khiến cho người ta phải nghẹn họng nhìn trân trối!
Nếu như Lâm Lạc không biểu hiện ra thực lực đáng có, chính là không biết tự lượng sức mình, nhưng đây là thế giới lấy thực lực vi tôn, cường giả tự nhiên nên có được tôn trọng, Lâm Lạc dùng thực lực chứng minh hắn có tư cách cuồng ngạo như vậy!
Lâm Lạc thét dài một tiếng, chủ động phóng ra hướng ba người Lâm Đông Lưu công tới.
Sắc mặt ba người Lâm Đông Lưu thật khó xem, bọn hắn vì thân phận tự nhiên không muốn liên thủ cùng người khác hợp chiến Lâm Lạc, nếu không cho dù có thắng thì mặt mũi cũng không ánh sáng! Nhưng Lâm Lạc lại hùng hổ dọa người, căn bản không cho bọn hắn cơ hội lựa chọn!
- Lâm Lạc, ngươi sẽ hối hận!
Lâm Binh hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu ra tay trước.
Lâm Đông Lưu cùng Lâm Thiệu Hùng theo sát mà lên, bọn họ đều đã thực sự nổi giận.
Lâm Lạc cười ha ha, hai tay siết chặt, không chút yếu thế cùng ba người cứng đối cứng chiến đấu.
Ba người Lâm Đông Lưu ngoại trừ có thể đứng vững tại vị trí ba danh đầu tiên trong gia tộc, ngoại trừ có được căn cốt tuyệt hảo, trong lực lĩnh ngộ vũ kỹ cũng thật cao. Lâm Đông Lưu tu luyện Tinh Vân kiếm pháp, Lâm Thiệu Hùng tu luyện Phá Vân Thối, Lâm Binh luyện Hổ Ảnh quyền.
Ba người vừa ra tay liền dùng sát chiêu cường đại nhất trong vũ kỹ, hướng Lâm Lạc công tới.
Lâm Lạc thét dài một tiếng, vận chuyển Lôi Bạo Sát, lực lượng trong nháy mắt tăng lên hậu thiên bát tầng, không hề yếu hơn Lâm Đông Lưu! Thức thứ sáu trong Hổ Ảnh quyền triển khai, thân hình hắn như điều du ngư đánh ra quyền ảnh đầy trời!
- Lục ảnh!
Nhóm đại lão gia tộc không tự chủ được kêu lên.
Nếu như nói là ngũ ảnh bọn họ còn có thể miễn cưỡng duy trì trấn tĩnh, lục ảnh vừa ra tất cả mọi người đã ngồi không yên!
Trong Lâm gia người có trình độ thâm sâu nhất trong Hổ Ảnh quyển chính là tứ trưởng lão Lâm Kiến Dân, nhưng hắn cũng chỉ đạt tới thất ảnh mà thôi. Mà Lâm Kiến Dân có được hậu thiên thập tầng tu vi, đã tẩm ngâm trong Hổ Ảnh quyền hơn năm mươi năm mới có được thành tựu này.
Lâm Lạc mới được bao nhiêu? Vừa đầy mười tám, nhưng đã sắp kề vai với Lâm Kiến Dân, đây là lực lĩnh ngộ kinh người thế nào!
Hoành Tảo Hoang Vũ Hoành Tảo Hoang Vũ - Cô Đơn Địa Phi Hoành Tảo Hoang Vũ