Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Barnett
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Wild
Dịch giả: Nishan
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
oger đã nhầm.
Có lẽ anh sẽ phát hiện ra điều ấy dù cho anh không bắt gặp cảnh đó trên cánh đồng. Anh từng chuyện những người có khả năng siêu nhiên thuần phục hươu nai, ngựa hay chim chóc, thậm chí những con khổng lồ như voi hay sư tử.
Nhưng anh chưa từng nhìn thấy tận mắt. Một con hoẵng ngả đầu vào lòng cô ư?
Kinh ngạc và cảm thấy lạ lùng, anh trở lại căn lều nơi thế giới nhỏ bé vây quanh anh còn tự nhiên. Nhưng anh bước vào trong với một nhận thức mới.
Lại nhìn gần hơn, anh thấy những con vật ở trong lồng cũng giống anh không còn bị nhốt nữa. Anh đứng ngay trước chiếc lồng trên cùng.
Con lửng ở bên trong đó bị mù, hai mắt nó mờ đục và không nhìn thấy gì khi nó hướng về phía anh từ đằng sau những chấn song bằng gỗ của chiếc lồng. Cái mũi đen dẹt của nó nhăn lại và hai tai vểnh lên.
Roger nhặt một quả dâu nhỏ gần rìa đáy lồng mà con vật đang với theo. Anh đặt quả dâu tía chín mọng trên ngón tay phía trước mũi con lửng. Con lửng sững lại một giây rồi lại khịt khịt mũi. Bất chợt nó giật quả dâu và nhét vào mồm, để lại một giọt dâu tím tươi rói nhỏ đầu ngón tay Roger.
Anh chùi tay lên chiếc quần nịt rồi chăm chú quan sát tất cả các con vật trong các lồng để dọc tường. Gần con lửng mù là một con thỏ bị sứt tai chỉ có ba chân. Một con thỏ rừng nữa có vết thương đóng vảy cắt ở ngang hông theo hình lởm chởm sắc cạnh của một chiếc bẫy sắt. Cũng không tốn nhiều công để đoán ra chuyện gì đã xảy ra với cả hai con vật này.
Những chấm đỏ dữ dằn lấm tấm trên bộ da màu hồng lợt của con chồn ermine trong chiếc lồng dây liễu kế bên. Thực sự thì anh chỉ có thể gọi nó là một con chồn ermine nhờ vào những sọc lông màu đỏ trên đầu con vật. Đầu những sợi lông này bắt đầu chuyển sang màu trắng để chuẩn bị cho mùa đông tuyết lạnh và băng giá sắp tới. Con chồn gầy dơ xương lông trụi không có dấu hiệu mọc lại lởm chởm gì cả nên anh biết cô không cạo lông con chồn như đã làm với anh.
Tựa người lên cây nạng, Roger đưa tay lên chà vào lớp râu mọc lởm chởm trên cằm và má. Lạ thật. Như thể anh đang đứng trần truồng trước thiên hạ. Chưa bao giờ anh thôi để râu kể từ khi chỉ là một cậu bé và để thế nhằm chọc tức cha vì đã cười giễu anh trong đại sảnh và nói với mọi người rằng anh còn quá trẻ và non nớt để có thể có mấy sợi râu.
Bộ râu sẽ mọc lại, nếu Roger muốn mình nhìn giống như cũ. Dẫu rằng có lẽ anh không muốn. Có lẽ anh muốn đối mặt với kẻ thích-trở thành sát thủ kia với cằm và má cạo sạch này, sao cho mọi đường nét trên gương mặt anh sẽ là hình ảnh cuối cùng thằng hèn khốn kiếp ấy nhìn thấy. Thằng cha treo cổ anh sẽ mang hình ảnh Roger xuống mồ và bị ám ảnh tới thất điên bát đảo khi Roger xử nó xong.
Một cái lồng kêu lạch cạch và anh ngước tầm nhìn lên. Các cánh cửa gỗ trông lỏng lẻo, nhưng không lỏng tới mức con cáo bên trong có thể lẻn ra ngoài. Con cáo quặp chặt cửa bằng chiếc chân đen và hếch đầu về phía anh. Đôi mắt nâu sẫm của nó nhanh nhẹn, đảo trái đảo phải, rồi đón lấy cái nhìn của anh để đánh giá trong một lúc khiến Roger cảm thấy như thể anh đang nhìn vào mắt một con người chứ không phải một con vật.
Rồi nó cố gắng quay đi và lại phía một ca nước móc ở góc lồng. Nhưng con cáo không thể di chuyển thoải mái; nó lê hông phải và trượt chân, ngã sõng soài lên đáy lồng. Nó ngả đầu xuống đáy lồng, và cứ nằm đó, cam chịu.
Cáo là loài vật nhanh nhẹn nhất trong rừng. Chúng có thể phóng qua các cánh đồng và truông với tốc độ thách thức thực sự với người và ngựa.
Nhưng không phải con cáo này. Bởi vì một chân sau của nó bị què, như thể toàn bộ chiếc chiếc chân sau đó không có xương.
Còn anh là một hiệp sĩ không thể rửa được mối nhục với mình, không khác gì chuyện con cáo kia có thể chạy qua cánh đồng. Anh bị què, tàn tật y như những con vật kia, phải tựa vào cây nạng cong queo lấy từ cành cây đu, tiếng anh nói còn nhỏ hơn tiếng thì thầm và họng anh rát và sưng từ vụ treo cổ.
Treo cổ. Người ta treo cổ những tên trộm, những kẻ đột nhập và chối bỏ, chứ đâu phải các hiệp sĩ của vương quốc.
Điều đó thật đáng sỉ nhục và anh muốn hét lên cho thỏa cơn giận dữ, cơn thất vọng và tồi tệ hơn… mối nhục nhã đáng ghê khiếp khi anh nghĩ về chuyện đã xảy ra với mình.
Quai hàm anh siết lại và cả thân hình bắt đầu rung lên như mũi tên sau khi cắm vào thân cây. Bất kỳ người thợ săn nào cũng biết tên sẽ rung do lực bắn không thể kiềm chế qua thân tên, lực chẳng giúp gì cho tên bởi nó không thể tiến lên phía trước; nó phải ở lại nơi bị mắc.
Roger chẳng làm được gì nhiều nhặn ngoài việc cứ đứng đó, mắc lại như mũi tên. Anh nắm chiếc nạng chặt tới mức tay anh mất cảm giác và nắm tay còn trống kia siết chặt hơn hàm anh cũng bắt đầu run lên.
Mất một khoảng thời gian khá lâu. Bao lâu, anh không biết nữa. Bởi tất cả những gì anh có thể làm là đứng đó, chẳng nhìn thấy gì ngoài cơn giận dữ.
Rồi khi cuối cùng chuyện đó qua đi, anh ngồi phịch xuống chiếc ghế đẩu lắc lư, kiệt sức. Anh nhìn quanh căn lều, nơi trú ẩn duy nhất của anh trong lúc này.
Anh có sự lựa chọn. Anh có thể tập tễnh và cà nhắc đi về Glamorgan, nhưng anh không định thế. Giờ anh còn quá yếu. Anh cần cho mình thêm thời gian để suy nghĩ và chữa lành vết thương. Thời gian để lập kế hoạch.
Có ai đó muốn anh chết. Muốn điều đó đến mức treo cổ anh.
Bây giờ anh sẽ để chúng nghĩ là anh đã chết. Ít nhất cho tới khi anh đủ mạnh để đánh lại, rồi anh sẽ rời khỏi nơi này và tìm tên đàn ông đã làm điều đó đối với anh. Anh đưa tay lên sờ vào cổ họng sưng vù, rồi nhắm mắt lại bởi vẫn còn đau rát.
Một vài phút sau, anh mở mắt ra, chẳng nhìn thấy gì nhưng cảm nhận được mọi thứ và anh lấy danh dự mà thề rằng, anh sẽ khiến bất cứ kẻ nào gây cho anh chuyện này phải khốn khổ.
Trong nháy mắt, anh đã nghe thấy tiếng cười của cô, văng vẳng xa xa, trong và lành như ngọn gió. Anh đoán nó vọng lại từ ngoài cánh đồng kia. Thanh âm của nó lướt qua khung cửa sổ mở và tràn lên anh, dường như thẩm thấu qua da thịt và ngấm sâu trong anh với cảm giác như là nhẹ nhàng thông suốt, đó là cái hoàn toàn đối lập với những gì anh vừa cảm nhận. Ánh sáng đang đẩy lùi bóng tối.
Nơi này anh đang run người vì giận dữ, đầu óc đang sách hoạch kế sách trả thù, trong khi cô ở cánh đồng ngoài kia cười nói, ngâm nga và chìa tay cho những con vật hoang dã ăn. Anh thấy mình như đang trong một thế giới kỳ lạ - một miền đất nằm giữa những chiến trường và khu rừng đầy quyến rũ nào đó, nơi không hoàn toàn giống như bề ngoài của nó, nơi thế giới thực biến mất qua một điều ước hay hi vọng, nơi đau đớn được thay bằng hạnh phúc. Mặc dù từ rất lâu rồi anh có biết tới hạnh phúc mình đã lãng quên nhưng mãi đến giây phút này anh mới cảm nhận được hạnh phúc đó thực sự như thế nào.
Anh đã nghĩ cô chẳng khác nào một tên trộm, một ả phù thủy nửa ngây nửa dại ngày nào đó sẽ thành một mụ già xấu xỉ, một kẻ có sở thích xấu xa là nhốt những con vật lại trong lồng và trói những người đàn ông trưởng thành vào cọc.
Nhưng bằng chứng đang vây quanh anh. Những con vật này không thể sống trong thế giới hoang dã với các tai ách đó được. Cô đã cứu chúng, cũng như đã cứu anh, một sự thật mà anh đã chẳng mấy quan tâm, ngay cả khi cô liên tục nhắc anh.
Anh nợ cô; cô nói đúng.
Nhưng phải mất một thời gian lâu sau anh mới nhận ra sự thật. Cô có trách nhiệm cứu sống anh cũng như cô đã cứu những con vật kia. Hẳn anh đã cảm nhận điều ấy về cô khi lần đầu thấy cô ở vòng tròn đá. Một lần nữa anh lại nhận ra điều ấy khi đứng trong rừng, dựa lưng vào cái cây đó nhìn cô, không thể nào không nhìn cô.
Lẽ ra anh phải tin vào phản xạ ban đầu của mình, vì bản năng của anh thường đúng. Nhưng anh đã không làm thế. Cơn tức giận vì bị treo cổ đã lấy đi nhiều hơn cả giọng nói và sự kiêu hãnh của anh.
Nó đã che mắt anh.
o O o
Đến lúc đương đầu với quái vật.
Teleri cầm chiếc giỏ lên và luồn tay vào quai. Cô bước đôi chân trần qua nền đất ấm và qua góc lều, rồi đứng ở ngưỡng cửa mở, quan sát.
Lúc này anh đang ngồi trên chiếc ghế của cô, bàn tay siết chặt cây nạng gỗ đu đến độ khớp xương trắng bệch.
Trông anh như thể muốn giết cả thế giới.
Ý nghĩ vụt qua đầu là có lẽ cô không nên cởi trói cho anh.
Để cầu may, cô bẻ một cành hương thảo từ bó thảo mộc và đứng kiễng chân, với lên. Hương thảo sẽ đuổi ma quỷ đi nếu treo gần cửa, nên cô nhét nó vào khe nứt trên khung cửa. Cô nghĩ cẩn trọng không thể gây hại gì, vì cô không mang gậy hay cây chĩa mà chỉ có bản năng cùng lòng tin mù quáng.
Dường như anh không nhận ra cô đứng đó. Đôi mắt và ý nghĩ của anh đang chu du đến nơi nào xa xăm, rất xa.
Cô hít một hơi thật sâu rồi bước vào trong. Cô để cái giỏ tuột từ cánh tay xuống bàn tay. Cô cầm quai giỏ đu đưa tới lui, bí mật lấy đà.
Cô nghĩ mình có thể đập anh bằng cái này nếu anh không giữ lời hứa và tấn công cô.
Nhưng anh không làm thế Anh ngước lên và có vẻ thực sự ngạc nhiên khi thấy cô ở ngay đó. Anh không cố gắng cất tiếng mà nhìn cô bằng đôi mắt tò mò kỳ lạ, không đe dọa, cứ như thể anh mới nhìn thấy cô lần đầu.
“Chiếc nạng được việc chứ?” cô nói, bởi im lặng còn tệ hại hơn mẩu đối thoại một chiều và có vẻ dớ dẩn này.
Anh gật đầu.
“Thế tốt lắm.” Cô đi qua chỗ anh, nhưng không quá gần, và đặt chiếc giỏ lên bàn, nhặt lấy các cành thảo mộc rồi băng tới một chiếc hòm gỗ chạm trổ và kéo một cuộn sợi lanh màu nâu vàng nhạt ra.
Cô quấn sợi dây quanh bó thảo mộc, nhận thấy rất rõ cái nhìn của anh dõi theo từng hành động của cô. Đôi mắt anh như lửa đang lan trên lưng cô. Thế là cô bắt đầu ngâm nga một bài hát ngắn, giả vờ như không biết anh đang chăm chú nhìn mình hoặc là nếu có biết thì cũng chẳng ảnh hưởng mấy đến cô.
Nhưng cảm xúc bên trong cô bắt đầu rối loạn, lo lắng, sợ hãi và điều gì khác không thể gọi tên cứ xốn xang trong bụng cô như đôi cánh chim ruồi cố gắng tung bay.
Cô nhìn chằm chằm xuống cuộn dây. Cô không có dao để cắt.
Lý trí bảo cô không nên để cho anh ta thấy chỗ cất dao nên cô đưa sợi dây lên miệng và cắn đứt một đoạn. Cô buộc xong bó thảo mộc và đo thêm một sải dây nữa, kẹp lại giữa hai hàm răng và giật mạnh. Khi nó không đứt, cô nhai và nhai, cố gắng dứt đứt nó. Song nó vẫn không đứt làm đôi.
Cái gì vậy khi mà cô muốn nó đứt, nó lại dai, và khi cô muốn sợi dây dai, nó lại luôn luôn đứt?
Cô vẫn giật, kéo và nhai sợi dây, liếc nhìn anh từ khóe mắt.
Anh vươn thẳng người dậy.
Cô vừa nhai dở vừa nhìn lên.
Anh kẹp cây nạng dưới cánh tay.
Hơi thở của cô dừng lại trong lồng ngực và cái nhìn cô dõi theo anh khi anh tập tễnh bước qua phòng, rồi kéo con dao của cô ra khỏi chỗ cất cứ như thể chính anh mới là người cất nó.
Cô kinh ngạc đến mức không thể nào di chuyển được và thậm chí không thể bước nổi một bước.
Anh quay lại và tập tễnh đi về phía cô với con dao trong tay.
Tim cô nhói lên đâu đó gần cổ họng và cô quên mất việc thở. Cô là một đứa ngu ngốc.
Khi ấy anh ngước lên và chợt ngừng di chuyển, nhìn chăm chú lên gương mặt cô.
Cô cảm thấy máu mình rút khỏi hai chân và tự hỏi đó có phải điều cuối cùng cô cảm nhận không.
Anh nhanh chóng xoay con dao sao cho lưỡi nó hướng về phía lòng bàn tay anh và cán ra ngoài, đối mặt cô. Rõ ràng là anh đang đưa cô con dao này, anh chập choạng bước bước thêm vài bước.
Cô đoán nếu anh định cắt cổ cô thì anh đã làm rồi. Thay vào đó anh đọc được suy nghĩ hay gương mặt của cô hay cái gì đó, cô chẳng thấy điều nào trong đó hay cả. Cô thà làm một kẻ lạ mặt với anh còn hơn.
Cô cầm con dao lên như thể chẳng có gì bất thường cả, như thể tim cô không đập hơi quá nhanh một chút, và đầu gối cô đang bị dính lại, rồi cô cắt sợi dây, rồi đặt chỗ thảo mộc còn lại sang bên, cô cắt thêm vài đoạn dây nữa.
Về phần anh, anh tiếp tục nhìn cô, đầu anh hếch lên như những con thú khi không rõ cái đó làm gì nhưng lại muốn biết.
“Tôi buộc xong bó cây của mình rồi,” cô giải thích không thỏa đáng bởi cô không thể chịu nổi sự im lặng và cái nhìn chằm chằm của anh. “Cái này…” cô nói thêm, giơ một đoạn dây khác lên, “… là để bắt ruồi và muỗi mắt.”
Giọng cô nghe lặng lẽ và bình tĩnh. Xấu hổ là cô không cảm thấy thế ở trong lòng.
Con dao vẫn cầm chặt trong tay, chỉ là cho an toàn, cô quay người mang một bình sành đựng nước và mật ong từ trên giá xuống, rồi nhúng sợi dây vào trong vài lần cho đến khi mật bám đầy lên. Cô đưa nó lên để kiểm tra lớp mật ngọt bám vào, rồi đi tới giữa phòng, một tay kéo chiếc ghế đẩu bập bênh phía dưới thanh dầm.
Cô bắt đầu trèo lên nó.
Anh kêu tiếng nghèn nghẹt và lắc đầu.
“Gì cơ?”
Anh chỉ về phía chiếc ghế, rồi đặt một bàn tay lên đó, cho cô thấy nó lắc thế nào.
Cứ như là cô không biết cái ghế lắc lư ấy. Anh nghĩ đầu óc cô bị lẩn thẩn à? Qua thời gian cô đã học được cách đứng thăng bằng rất giỏi trên chiếc ghế lắc lư ấy. Đó là cách duy nhất cô có thể với lên các giá đồ cao hơn và thanh dầm trong lều. “Tôi phải dùng chiếc ghế này để buộc các sợi dây lên cao. Chỗ đó.” Cô chỉ về phía một cái nút nơi cô buộc dây dụ ruồi.
Trông nó không khác một chiếc móc con con gắn trên xà nhà. Nếu anh mà lo lắng vì cô đứng trên chiếc ghế đẩu lúc này, lẽ ra anh nên có mặt vào ngày cô cố gắng đóng những cái móc lên trên. Cô bị ngã hai lần và cà nhắc suốt mấy ngày.
Cô bắt gặp cái nhìn khó hiểu của anh. “Tôi sẽ buộc sợi dây lên đó,” cô lại giải thích, vung vung chiếc dây mật ra xung quanh.
Anh nhìn chăm chú lên chiếc móc trên xà, rồi lại đảo cái nhìn về phía cô và lắc đầu.
“Tôi đã nói với ngài rồi. Sợi dây này là để dành cho lũ ruồi,” cô lặp lại, cố gắng không bỏ chạy khi anh tập tễnh lại phía cô. Rồi anh đứng đó không cách xa hơn một sải tay, trừng trừng nhìn xuống cô như thể lẽ ra cô nên đọc được suy nghĩ của anh.
“Ruồi và muỗi mắt sẽ tới chỗ sợi dây, dính vào đó,” cô giải thích gọn. “Rồi tôi sẽ mang chúng ra ngoài và thả chúng ra.”
Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi anh mỉm cười, khoe răng cười thực sự.
Anh có thể hạ cô ngã bằng một chiếc lông chim Ó. Mặt cô chắc hẳn lộ vẻ ngạc nhiên lắm bởi vì anh bắt đầu phá lên cười.
Âm thanh đó nghe nghèn nghẹn và nặng, như thể anh đang cười dưới nước. Những tiếng ồn kỳ lạ vọng ra từ cổ họng dường như cũng làm anh kinh ngạc như cô. Anh im lặng và đưa tay lên cổ như thể vừa nhớ được chuyện gì đã xảy ra.
Họ cứ đứng đó, lặng im, anh chạm vào vết rộp đỏ của dây thừng trên cổ và cô nhìn chằm chằm vào nó.
Xung quanh cô, mọi thứ vẫn như cũ. Quen thuộc. Căn lều xung quanh cô, những bức tường phên liếp và trát đất cùng mái phủ rơm và thạch nam, ngôi nhà duy nhất mà Teleri thực sự biết đến. Và nó vốn dĩ vẫn như mọi khi. Vẫn những con bồ câu cùng chim sẻ ríu rít trong bậu cửa sổ. Vẫn những con ruồi bu lại phía sợi dây mật trong tay cô.
Nhưng một cơn gió nhẹ khẽ cất lên rồi xào xạc qua những ngọn cây bên ngoài trước khi lọt qua các khung cửa sổ mở để làm xáo động mái tóc và làm khô miệng cô. Cô cỏ thể nếm và ngửi thấy mùi vị của mùa thu, sự khô ráo trong khí quyển và mùi thơm lạ lùng báo hiệu giao mùa. Nhưng còn hơn cả mùi vị của không khí.
Có cái gì đó còn hơn cả sự giao mùa. Sự thay đổi vừa mới xảy ra đây thôi. Ngay phút giây này. Với cô.
Trong hầu hết trường hợp, cô không bao giờ nhận ra thứ gì đó đã thay đổi cho tới khi quá muộn. Cô sẽ bất ngờ nhìn lên và thấy mọi thứ đổi khác.
Nhưng đôi khi, như lúc này đây, khi cô mới chỉ sống cuộc đời mình tử tế nhất, dường như thêm vào một thực thể yên lặng vào thế giới mà yên tĩnh vốn không phải là dễ dàng, dường như có cái gì đó sắp xảy ra. Nhưng cô không xác định được đó là gì. Cô không thể điều khiển hay cầm nắm được. Tuy nhiên, cô thực sự cô có thể thấy sự thay đổi đang đến với mình.
Cô biết mình vẫn không thể làm được gì với chuyện đó, vì số phận cứ hành động theo ý muốn và chỉ những kẻ ngốc mới cố gắng chống lại các quy luật của mặt trời và mặt trăng, của tự nhiên, của định mệnh và của Thượng đế. Nhưng cô biết. Cô vẫn ý thức được cuộc đời mình sẽ không bao giờ như cũ nữa.
Và cô biết đây là một trong những lúc như thế.
Cái nhìn của anh gặp cái nhìn của cô và cứ ở mãi đó. Một cảm giác không thể gọi tên treo lơ lửng giữa hai người. Bàn tay anh cứ chạm vào cổ anh, gần như thể anh sợ phải bỏ nó ra.
Một hiệp sĩ lại sợ điều gì đó ư? Thật là ý nghĩ ngớ ngẩn, nhưng cô có thể thấy nỗi sợ hãi của anh. Nó ở trong mắt anh. Nó ở trong không khí rồi đột nhiên căng ra giữa hai người, cái vị đặc biệt, sắc nét của sợ hãi – giống mùi vị của máu – thứ mà mọi sinh vật đều phát ra khi sợ hãi.
Cô đã nhìn nhiều con vật bị thương và bị đau. Cô biết chính xác nỗi sợ đó như thế nào. Cô đưa tay lên và chạm ngón tay vào vết sẹo gần mắt cô. Nỗi sợ hãi là lý do cô sống trong rừng, lẩn trốn khỏi một thế giới hung bạo và vô nghĩa.
Nhưng sau những chuyện xảy ra với người đàn ông này, người trước tiên là một con người, không phải một hiệp sĩ, cô biết anh ta cũng có nhiều lý do để sợ hãi như cô, như con thỏ rừng bị lìa chiếc chân sau và rơi lại trong bẫy của một tên săn trộm ở bìa rừng.
“Tôi rất tiếc,” cô nói, bỏ tay xuống má, ước gì những lời cô vừa nói đủ để xoa dịu anh, dẫu biết rằng không như vậy.
Anh gật đầu và với đôi mắt không còn khắc nghiệt nữa, anh chìa tay ra, ngửa lòng bàn tay lên.
Cô nhìn chằm chằm vào đó, rồi nhíu mày. “Ngài muốn gì cơ?”
“Sợi dây,” anh thầm thì những lời đó rất rõ ràng. “Đưa ta sợi dây.”
Hoang Dã Hoang Dã - Jill Barnett Hoang Dã