I've never known any trouble that an hour's reading didn't assuage.

Charles de Secondat, Baron de la Brède et de Montesquieu, Pensées Diverses

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10154 / 13
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14 -
gữ ngạc nhiên khi nghe tiếng nhạc vang lên thật to từ phòng khách, nhạc to đến mức anh bóp kèn mấy lần mà An Hạ vẫn không hay biết để ra mở cổng. Cô bé mê nhạc Ráp quá rồi đấy.
Mỉm cười một mình, Ngữ luồn tay vào trong kéo chốt cổng rồi dắt xe vào sân.
Phen này phải... hù một cái cho em sợ nhớ đời mới được. Vô ý kiểu này mai mốt anh đi thì ai lo cho em đây.
Lòng Ngữ nôn nao khi nghĩ tới cảnh An Hạ vò võ một mình trong phòng nằm ôm gối nhớ anh. Sáu tháng trời không dài lắm, nhưng vừa được sống hạnh phúc khác nào vợ chồng son mà phải xa nhau thì còn gì khổ hơn. Nếu không vì tương lai của cả hai, Ngữ đã ở nhà rồi.
Rón rén bước lên cầu thang, đẩy nhẹ cửa phòng ngủ, Ngữ ngạc nhiên đến nín thở khi thấy một người đàn ông đang... quấn lấy An Hạ trên giường. Ngữ nghẹn cứng hàm lúc nhận ra gã chính là Tiến.
Máu nóng bốc cao lên tận đầu, Ngữ gầm như hổ rừng bị thương rồi nhào tới kéo gã ra.
Đấm một cái vào mặt làm Tiến xiểng niểng, anh long mắt lên.
--Tao sẽ giết mày.
Tiến đưa tay chùi máu miệng, mồm oang oang:
--An Hạ là của tao. Vì cần tiền, cần chỗ nương náu buộc lòng con bé mới ở với mày. Nhưng bất cứ khi nào tao muốn, con bé đều chiều ý. Ví dụ hôm nay chẳng hạn. Dù biết ngày mai mày đi, An Hạ vẫn... hề... hề... Thôi! Tao nhường mày đêm nay đó thằng dại gái.
Ngữ giận điên lên. Anh nhào tới, Tiến nhoài mình ra khỏi phòng, chạy ào xuống cầu thang. Ngữ chạy theo, đến nửa chừng không hiểu sao anh quay lại nhìn An Hạ đang run rẩy cài lại nút áo rồi ngồi co ro trên giường mặt xanh xao, hốt hoảng.
Đầu nặng nề, người lơ lơ lửng lửng, cô kinh hãi khi Ngữ xồng xộc bước về phía mình.
Cô ú ớ mãi mới thành câu:
--Đừng... tin... nó.
Mặt tái xanh, mắt đỏ ngầu, Ngữ vung tay lên rồi ngập ngừng buông thõng xuống. Anh không thể nào đánh cô gái anh yêu điên cuồng được.
Bóp mạnh vai Hạ, giọng Ngữ đau đớn:
--Tại sao cô đối xử với tôi như thế? Tại sao?
An Hạ lảo đảo trong vòng tay lôi kéo của anh.
--Em không biết. Em...
Nói chưa hết câu, Hạ đã bị Ngữ xô té dài xuống sàn nhà. Cô gượng nhưng không sao ngồi dậy nổi. Chuyện gì đã xảy đến với cô? Hạ ngơ ngác với chính mình.
Ngữ chống nạnh:
--Hừ! Đừng đóng kịch nữa. Tôi không bao giờ tha thứ cho ai lừa dối tôi, tôi không cũng không quên những gì vừa thấy! Khuya nay tôi đi rồi. Dù không yêu, cô cũng nên để tôi sống hạnh phúc hết hôm nay chứ. Thật không thể ngờ, thiên thần trong trắng của tôi là thế.
Chỉ tay ra cửa phòng, Ngữ quát to:
--Mau cút theo nó đi.
Rướn người ôm lấy chân Ngữ, An Hạ bật khóc:
--Em bị Tiến hại mà.
Giọng Ngữ lạnh tanh:
--Vậy sao? Nó từ trên trời rơi vào phòng ngủ để hại cô à?
Cổ An Hạ khô khốc. Tâm trí mụ mẫm cô không biết phải trả lời thế nào khi bản thân chưa nghĩ được tại sao Tiến vào được tận đây.
Dửng dưng hất mạnh chân, khiến Hạ bật ngửa ra sau, Ngữ mím môi:
--Thu dọn rồi đi khỏi đây ngay.
--Nghe em nói... em bị oan...
--Tôi đã thấy rõ và cô chả còn gì để bào chữa.
Đầu óc hoảng loạn, An Hạ vô hồn nhìn Ngữ lúc anh hạ thấy giọng như thì thầm:
--Lâu nay cô đã lừa dối tôi, trong khi tôi lại yêu hết sức chân thành.
Mặt Ngữ đanh lại:
--Giờ thì hết rồi. Xem như cô đã chết, tôi sẽ đi kiếm... nó để rửa mối nhục này.
--Đừng đi Ngữ.
Ngữ lạnh lùng:
--Cô lo cho nó à? Trước đây vì cô tôi đã bỏ qua, lần này phải sống chết với nó. Tôi chỉ yêu cầu cô đừng ở đây nữa.
An Hạ vỗ vào đầu, giọng rên rỉ.
--Anh phải tin, em bị người ta hại.
Ngữ chợt gầm lên:
--Im đi! Và biến ngay đi! Tôi thù cô lắm.
An Hạ nghẹn ngào gục xuống. Lời của Ngữ như đinh nhọn đâm vào tim. Cô hụt hẫng, tuyệt vọng cùng cực trước sự việc vừa xảy ra.
--Bà Hồng! Đúng là bà Hồng đã gài cô vào bẫy.
An Hạ rùng mình khi đã nghĩ ra mọi việc, cô tức tưởi nói:
--Chính bà Hồng bày chuyện này... đúng rồi...
Nhưng Ngữ cười nhạt rồi quay lưng đi. An Hạ nằm vật xuống sàn. Linh tính có một điều bất hạnh sẽ đến với mình đã thành hiện thực.
Hạ còn lạ gì tính Ngữ. Anh rất cố chấp và tự ái. Lúc này có nói gì với anh cũng vô ích. Anh đang bừng bừng vì ghen vì nhục. Ngọn lửa ghen tuông đã đốt cháy mọi thứ tốt đẹp từng có giữa hai người, nó làm cô trở nên hèn hạ, ti tiện trong mắt Ngữ... Nhưng anh xem cô như giun, gián, sâu bọ gì cũng chẳng sao. Điều quan trọng là Ngữ phải lên máy bay vào sáng mai, anh không thể vì Tiến mà bỏ lỡ cơ hội này.
Đầu nhức như búa bổ. An Hạ quờ quạng đứng dậy. Cô nhất định tìm cho ra Ngữ để năn nỉ anh chuẩn bị cho ngày mai. Dù có bị anh mắng, An Hạ cũng không ngại ngần.
Nhưng bây giờ anh ở đâu cơ chứ? Bước tới điện thoại, cô quay số công ty của anh và nghe máy trả lời từ hai ngày nay anh đã xin phép để chuẩn bị đi Nhật.
Loạng choạng An Hạ bước ra đường vẫy một chiếc xích lô. Ngồi lắc lư theo nhịp xe chạy, cô như mất hồn không biết trả lời với người lái mình sẽ về đâu.
Mặc cho xe chạy loanh quanh trong thành phố, An Hạ ngồi nhìn phố xá đông người và cố tìm Ngữ. Trái tim tan nát vì đau khổ, An Hạ không còn biết mình phải làm gì ngoài việc trở lại nhà. Có thể giờ này Ngữ đã nguôi ngoai và đang ở nhà chờ cô về để giải thích mọi chuyện không chừng...
Tạm khuây khoả với điều vừa nghĩ ra, An Hạ giục người đạp xích lô đạp nhanh hơn. Về tới nhà, cô mừng đến ứa nước mắt vì cửa phòng khách mở. Vậy là Ngữ đã về rồi.
Chạy vào phòng, Hạ sững sờ khựng lại khi thấy Diệp Trúc đang tình tứ ngả đầu vào vai Ngữ trên salon.
Hai người vẫn thản nhiên nhìn cô đứng chết sững. Diệp Trúc nũng nịu cấu vai Ngữ.
--Vậy mà anh nói chỉ có hai đứa mình ở đây. Thế... con kỳ đà kia chui từ đâu ra vậy?
Ngữ nhếch môi khinh bạc:
--Trong mắt anh lúc này chỉ có mình em, còn tất cả đều là rác rưởi bẩn thỉu.
Trúc cười rúc rích:
--Anh nói hay lắm. Nếu yêu em thì nhắc lại lần nữa đi cưng.
Ngữ vít đầu Trúc xuống:
--Anh thích hôn em hơn.
Dứt lời anh nâng mặt Trúc lên và âu yếm rà môi mình lên môi Trúc, sau đó anh hôn cô ta từng nụ nhỏ từng nụ nhỏ với tất cả khao khát, si mê cho đến khi Diệp Trúc quên cả đất trời ôm riết lấy mình, Ngữ mới hôn cô nụ hôn dài như bất tận.
Cách hôn này anh từng hôn An Hạ. Đó thường là khởi đầu sau đắm của những đêm hồng ngây ngất hạnh phúc Ngữ chỉ dành riêng cho cô. Sao bây giờ anh lại... lại...
Mắt hoa lên vì hình ảnh đầy... ấn tượng đang diễn ra. An Hạ cứng nghẹn cả hàm, cô không thốt được lên lời nào ngoài việc cứ trố mắt nhìn người đàn ông mình yêu mải miết hôn người khác.
Dù biết Ngữ đang trả thù, An Hạ cũng không chịu nổi. Cô thụt lùi, thụt lùi ra cửa và bẽ bàng ngồi xuống tam cấp. Nước mắt đâu cả rồi, Hạ không khóc được nữa. Cả người cô như lửa cháy, Hạ muốn la hét, nhưng lưỡi cô tê cứng, người cô mềm nhũn. Cô chợt hiểu ra, lúc nhìn thấy cô trong tay Tiến, Ngữ cũng đau đớn khổ sở như vậy. Có thể anh còn đau hơn cả cô bây giờ nữa kìa.
Nhưng có phải anh đang đóng kịch nhằm trả thù cô không? Lẽ nào Ngữ có thể diễn vai yêu y như thật thế này. Nhức nhối vì ghen, Hạ ráng đứng dậy. Cô phải trở vào nói cho ra lẽ với Ngữ để anh hiểu cô bị oan. Cả hai người đang rơi vào bẫy của bà Hồng và cả Diệp Trúc nữa. Đúng là con bé đã cùng bà mẹ kế bày ra toàn bộ chuyện này nhằm chiếm đoạt Ngữ của cô rồi.
Bước vào phòng khách, Hạ chỉ thấy mình Ngữ đang ngồi hút thuốc. Nhìn gương mặt lầm lì dễ sợ của anh, cô không biết phải bắt đầu thế nào khi chuyện đã đến nước này.
Ngữ chợt hết sức dịu dàng:
--Ngồi xuống đi! Anh muốn nói chuyện với em.
Thái độ bình thản của Ngữ làm cô chột dạ. Anh đã quyết định điều gì chưa mà sao trông lạ thế? An Hạ liếm môi:
--Em cũng có chuyện cần nói với anh.
Ngữ rít một hơi khói thật sâu.
--Nếu là chuyện đã xảy ra, anh không nghe đâu, vì trăm nghe không bằng một thấy.
Cô kêu lên uất ức:
--Ít ra em cũng được giải thích chứ?
Nhún vai đầy chán chường, Ngữ nói:
--Không cần đâu! Mọi việc quá rõ rồi. Dù em luôn miệng nói mình bị oan.
--Em bị oan thật mà! Chính Diệp Trúc và cô Hồng đã cho em uống thuốc mê...
Ngữ gằn giọng nạt:
--Đừng bịa đặt nữa, họ cần phải làm thế sao?
An Hạ nghẹn lời:
--Anh không tin em à?
Ngữ cộc lốc:
--Không! Em vào thu dọn hết đồ đạc nhanh lên. Sau khi anh đi, ngôi nhà này cô Hồng sẽ quản lý, em không vào được nữa đâu.
Lặng người đi vì thái độ phũ phàng của Ngữ. An Hạ ngớ ngẩn hỏi:
--Vậy em sẽ đi đâu?
Ngữ không trả lời, dụi đầu mẩu thuốc đang hút dở vào gạt tàn, anh mím môi gọi to:
--Xong chưa Trúc?
Giọng Diệp Trúc hồ hởi vọng ra:
--Xong rồi! Anh vào mang vali ra đi.
--Được! Cứ để đó, ra đây với anh.
Diệp Trúc nhún nhảy bước đến bên Ngữ.
Cô ta tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy Hạ đứng xớ rớ cạnh salon.
--Mày còn tiếc gì nữa mà chưa rời khỏi đây? Bộ chờ Tiến trở lại rước hả?
Không chịu nổi ánh mắt dửng dưng ghẻ lạnh của Ngữ, An Hạ bỏ chạy vào phòng, cô hấp tấp quơ hết quần áo của mình cho vào giỏ.
Dù yêu cách mấy, oan cách mấy Hạ cũng có tự ái. Cô đâu làm gì sai để Ngữ đối xử tệ đến thế. Mới cách đây vài tiếng đồng hồ, anh còn nói với cô những lời yêu thương nồng nàn tha thiết. Sao bây giờ anh lại khác đến thế. Anh hận cô tận xương tuỷ hay sao?
Ngồi phịch xuống giường, Hạ ôm đầu rên rỉ... Có Diệp Trúc ở bên cạnh Ngữ, cô không làm sao mở miệng nó cho anh hiểu vì con bé sẽ tác động vào theo kiểu chế dầu vô lửa. Ngữ chẳng đời nào tin cô. Ngay bây giờ có thể anh không yêu mà chỉ lợi dụng Diệp Trúc chọc giận cô, nhưng qua sáu bảy tháng xa cách với nỗi hận trong lòng, An Hạ đâu thể đoán được Ngữ sẽ nghĩ sao? Anh có nghĩ lại thấy cô bị oan không?
Đang rối rắm với bao khốn đốn, Hạ bỗng thấy ai đó đặt tay lên vai mình. Cô vụt nhìn lên và giận tái mặt khi nhận ra là bà Hồng.
Bà ta đứng trước mặt cô với tất cả vẻ xấc xược ngạo nghễ của kẻ chiến thắng.
Lúc Hạ chưa nói được lời nào, bà Hồng đã lên tiếng:
--Thế nào? Xéo khỏi đây được chưa?
An Hạ thẫn thờ:
--Ngữ bảo cô lên đuổi tôi đó à?
Bà Hồng lắc đầu:
--Không! Nó ra sân bay rồi. Và cái nhà này tôi quản lý. Tôi không rảnh để chờ mấy người đâu.
Hạ choáng váng:
--Ảnh đi rồi sao?
--Phải! Nó đi rồi và trong trái tim nó không bao giờ có hình bóng mày.
Hạ nấc lên:
--Cô là người độc ác.
Bà Hồng nghiến răng:
--Khi yêu và khi ghen người ta có thể giết người. Tao chưa giết mày dù ông Thành vẫn còn chết mệt vì si mê mày mà! Trước đây tao không động tới mày vì còn thằng Ngữ, nhưng bây giờ mọi việc khác rồi. Mày sẽ thân bại danh liệt vì dám động vào bà.
Đẩy Hạ một cái thật mạnh làm cô xiểng niểng, bà Hồng quát lên:
--Cút ngay đi con quỷ nhỏ.
Ê chề nhục nhã lẫn đau đớn tuyệt vọng, An Hạ ôm giỏ xách đi như chạy ra ngoài.
Ngữ đã ra sân bay với Diệp Trúc và không thèm nói với cô lời nào. Anh đoạn tình đến thế sao Ngữ? Tại sao anh không nghĩ, em đã không tiếc gì với anh cả mà. Hay là cuộc tình này chỉ là một trang trong cuốn vở đời anh. Đọc chán rồi anh sẵn sàng lật sang trang khác?
--Không! Anh không như thế đâu, nhưng bằng cách nào để anh hiểu cho em đây? An Hạ ngơ ngác đứng nhìn dòng xe chạy trên đường với đôi mắt của người không còn gì để mất. Trong đám đông đó không có ai là Ngữ của cô hết. Tất cả quá muộn rồi để cứu vãn một cuộc tình. Ngữ ra đi cùng mối hận lòng, với An Hạ điều đó đồng nghĩa với cái chết. Đúng là như vậy...
Như một kẻ mộng du, Hạ vô hồn bước đi. Trời bỗng dưng đổ mưa nhưng dường như cô không để ý. Mặc gió thổi ào ào, mưa tạt ướt cả người, Hạ lơ ngơ đứng dưới cột đèn. Mãi đến lúc bị ai đó đập mạnh vào vai và gọi đúng tên mình, cô mới sực tỉnh...
--Trời ơi! Em làm sao vậy Hạ?
Như đang chìm nổi giữa dòng mà vớ được phao. An Hạ ôm chầm lấy người trước mặt khóc oà lên.
--Chị Liên ơi! Em khổ quá.
Kéo Hạ vào mái hiên gần đó, Liên nói:
--Chuyện gì cũng phải bình tĩnh, đừng khóc nữa!
Mặc cho Liên dỗ dành, Hạ cứ khóc như mưa đang rơi.
--Ngữ đi học rồi sẽ về, em làm như cậu ta đi luôn không bằng.
Hạ bệu bạo nói trong nước mắt:
--Ngữ bỏ rơi em rồi.
--Em nói gì lạ vậy? Hồi sáng cậu ấy còn tới nhà trọ nhắc chị tối nay đến ngủ với em mà. Vừa rồi chị ghé nhưng thấy cửa đóng, chị tưởng em còn ngoài sân bay với Ngữ chứ.
--Ảnh đi với người khác. Ảnh đang hận em, ảnh bỏ em thật mà.
Liên kêu lên:
--Nhưng tại sao?
An Hạ lắc đầu rồi xót xa:
--Ảnh không tin em, ảnh cho rằng em có người đàn ông khác, nên đuổi em đi.
--Thật vô lý khi em đã sống chung như vợ chồng với Ngữ. Tại sao đến phút cuối cậu ta mới nói những điều khó tin này?
Người run rẩy vì lạnh và có lẽ cả vì phẫn uất An Hạ lắp bắp:
--Em bị lừa.
--Nghĩa là những gì Ngữ nghi ngờ đều có thật?
Hạ gào to với tận cùng uất ức:
--Không có! Không có. Em...
Đang nói, An Hạ bỗng khóc nấc lên, ngã chúi vào người Liên. Liên hốt hoảng ôm chầm lấy Hạ. Dưới ánh sáng nhợt nhạt của đèn đường, Liên thấy mặt Hạ bất động và trắng bệch như được nặn bằng sáp.
Kêu mãi Hạ vẫn làm thinh, Liên ú ớ la lên:
--Cứu tôi với!
Đoạn đường dài chìm dưới mưa vắng ngắt không một bóng người. Liên không biết làm sao ngoài cách tiếp tục la la mãi cho đến khi có một chiếc xích lô dừng lại, cô mới hào hển thở.
--Có người bị xỉu. Làm ơn giúp một tay.
Bác xích lô lẹ làng đạp về khu ổ chuột mà Liên vừa chỉ đường.
Ngồi kế Hạ, Liên rơm rớm nước mắt. Cô không biết chuyện gì đã xảy ra mà Ngữ bỏ rơi Hạ trước lúc đi xa như vầy.
Nhìn bộ dạng Hạ thất thểu ngoài mưa rồi té xỉu thế này, Liên hiểu cô vừa qua một cú sốc nặng. Thật tội nghiệp An Hạ, con bé tứ cố vô thân bị người yêu ruồng rẫy sẽ sống ra sao đây.
Lòng cô bỗng dâng lên niềm thương cảm khôn nguôi. Trực giác cho Liên thấy Ngữ không phải hạng trăng hoa phóng đãng. Chắc chắn có sự nhầm lẫn gì rồi. Tạm thời Liên sẽ chăm sóc, an ủi Hạ, chờ đến khi Ngữ về, hai người lại... huề thôi. Trai gái khi yêu, giận nhau là thường tình mà.
Nghe Hạ cựa mình khẽ rên, Liên mừng rỡ:
--Đừng quá khổ như vầy. Chuyện đâu còn có đó, chờ Ngữ về, chị sẽ đứng ra giải hoà cho hai đứa, không sao đâu.
An Hạ đau đớn trong im lặng. Bao lâu nữa Ngữ mới về? An Hạ bỗng muốn mình cứ mê mê tỉnh tỉnh như vầy mãi cho đỡ khổ.
Bên ngoài, mưa vẫn rơi, lòng An Hạ chơi vơi khi nghĩ tới ngày mai. Một ngày không có Ngữ.
Hoa Hồng Sớm Nở Hoa Hồng Sớm Nở - Trần Thị Bảo Châu