Số lần đọc/download: 1407 / 9
Cập nhật: 2015-12-10 22:36:19 +0700
Chương 14
Cả bọn Đông đế, Nam đế, Tây đế và điện hạ Long Dương của Long tộc đang uống rượu ăn mừng, mặt mũi ai nấy đều rất đắc ý.
“Đông đế, ông nhìn đi, nhìn thần khí này mà xem!”
“Đừng đắc ý vội, ông nhìn cái này của tôi... cũng khá đấy chứ?”
“Của tôi cũng chẳng kém gì! Nếu không tin chúng ta cứ đọ thử xem?”
Đông đế nhìn với vẻ coi thường nói: “Các người thật đáng ngán! Như thế này đã là gì? Chờ khi giết được Diệp Khuynh Thành, thần khí chỗ nó mới thực là bảo bối!”
“Đúng thế! Giết Diệp Khuynh Thành rồi, thì bảo bối... Chà! Tôi không dám tưởng tượng nữa!”
“Thôi nào, mọi người đừng ảo tưởng nữa! Cuộc chiến đấu còn chưa kết thúc! Ngày nào Diệp Khuynh Thành chưa chết thì chúng ta chưa thể yên tâm ngày ấy. Phải giết nó đã, chia nhau các bảo bối xong xuôi, chúng ta sẽ lại uống rượu ăn mừng!”
“Đúng! Chúng ta mau gấp chuẩn bị kỹ! Phải bố trí thiên la địa võng, dù Diệp Khuynh Thành lợi hại đến mấy, dù mọc thêm cánh cũng không thể bay thoát.
Khi chúng ta có thêm bảo bối rồi, thì chẳng sợ cóc gì mấy cao thủ ở bên nó!”
“Phải lắm! Nam đế nói thật là chí lý!”
Điện hạ Long Dương của Long tộc gật đầu tỏ ý tán thành, và nói:
“Bây giờ tôi quay về Long cung của tôi để lấy bảo bối trấn cung của Long tộc.”
“Được! Tôi cũng về thành Nam đế lấy bảo bối.”
“Tôi cũng về thành Tây đế. Giờ này ngày mai chúng ta lại hội ý ở đây.”
Cả mấy người đều gật đầu nhất trí.
“Đông đế! Vậy phiền ông trông coi mấy người tu chân ấy.”
“Các vị yên tâm, chỉ là mấy người tu chân quèn, họ vừa xuyên không và lại bị thương nặng, chỉ còn thở thoi thóp, có gì đáng lo.”
“Chúng tôi không lo ngại điều đó. Mà là lo về Diệp Khuynh Thành, chỉ sợ nó...”
“Ông yên tâm, cứ cho Khuynh Thành mượn người lá gan thì nó cũng không dám liều mạng chạy đến đây. Nó không sợ chết hay sao? Tôi từng nghe Thanh Hư đạo trưởng và Khương Tịch Nguyệt nói: Diệp Khuynh Thành coi trọng người nhà nó hơn cả tính mạng nó.”
Về điều này thì cả mấy người ở đây đều biết rõ.
Nếu không khai thác từ Thanh Hư đạo trưởng và Khương Tịch Nguyệt để biết tình hình thì rất khó mà tìm hiểu ra lai lịch Diệp Khuynh Thành, một người đi xuyên không gian lên đây.
“Mặt khác, tôi đã sai người đi mời Thanh Hư đạo trưởng ở Thanh Hư Quán và Khương Tịch Nguyệt rồi. Có họ giúp đỡ, thì dù Diệp Khuynh Thành đến đánh lén thì cũng chẳng ăn nhằm gì.
Một điều rất quan trọng là, theo thám tử về báo, thì hình như Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi không có mặt ở điện Kim Hoa.”
Nghe Đông đế nói thế, cả bọn mới thật sự yên tâm.
Lần này dù sao cũng nhất định phải thành công chứ không thể thất bại. Nếu không, kẻ phải chết sẽ chính là bọn họ.
Điều này, trong thâm tâm họ cũng biết quá rõ.
“Thế này đi: chúng ta sẽ đi nhanh về nhanh, lấy được báu vật rồi thì về luôn, tránh để lâu sẽ sinh chuyện rắc rối.”
“Được!”
Cả ba làn lưu quanh nhanh chóng chớp lên, ba người đã biến mất khỏi cung Phượng Dương.
Đông đế đâu phải con người đơn giản thế? Đời nào ông ta lại dễ dàng dâng miễn phí cho bọn họ các báu vật ấy?
Đông đế nhếch mép với nét cười nham hiểm độc ác.
Chờ khi trừ khử Diệp Khuynh Thành rồi, tiên giới, ma giới, yêu giới và cả Long tộc nữa sẽ là của ông ta tất!
“Đồ ngu! Định chia đều các báu vật với ta, thì chỉ là ảo tưởng hão huyền! Hôm nọ đến đầm lầy Thiên Trì, Thiên Trì là của ai? Của Đông đế. Hà cớ gì phải cho không các người? Tại sao phải thế?”
Đông đế nắm chặt nắm tay, mắt lóe tinh quang cầm chắc phần thắng: dường như Đông đế đã nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng một mình ông ta thống nhất cả tam giới!
Trên thượng đỉnh cung Phượng Dương. Một thân hình mầu đỏ lửa đang không ngớt nhảy nhót trong màn đêm.
Diệp Khuynh Thành giờ đã là Kiếm thánh trung cấp trung kỳ.
Trên thần giới chia làm Kiếm thánh, Kiếm đế và Kiếm thần. Cũng giống như ở tiên giới và phàm trần, mỗi đẳng cấp lại chia thành sơ cấp, trung cấp và cao cấp.
Mỗi cấp độ sơ cấp, trung cấp và cao cấp lại chia thành các giai đoạn sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đại viên mãn.
Hoa Mãn Nguyệt mà các vị đại tiên đế nghe danh đã sợ vỡ mật, mới chỉ là Kiếm thần trung cấp mà thôi.
Diệp Khuynh Thành tuy còn kém Hoa Mãn Nguyệt vài cấp nhưng cô vẫn có niềm tin tuyệt đối sẽ giết được bọn người này.
Những kẻ làm hại người thân của cô thì nhất định phải trả giá.
Khỏi cần bàn bạc thương lượng, khỏi cần nghi ngờ gì nữa, cái giá phải trả là phải chết.
Vận thần thức quan sát một lượt, xác định vị trí của bọn Diệp Chấn Thiên.
Một tàn ảnh màu đỏ vụt lên trong bóng tối rồi biến mất.
“Cha!”
Diệp Khuynh Thành đã xuất hiện trước mặt Diệp Chấn Thiên.
“Khuynh... Khuynh Thành, là con thật ư? Khuynh Thành? Ta... chắc không phải ta đang nằm mơ đấy chứ?
“Cha ơi, con đây!”
Nhìn mọi người đều bị thương, Khuynh Thành tay nắm thật chặt.
Bọn khốn khiếp đáng chết., thật vô liêm sỉ, dám bắt cóc người phàm trần đưa lên tiên giới.
“Khuynh Thành đừng khóc. Cha không sao đâu. Được nhìn thấy con, coi như cha lên tiên giới này cũng không phí hoài.”
“Cha...”
Khuynh Thành ôm Diệp Chấn Thiên vào lòng, không nén được lệ tuôn lã chã.
Vô số cảnh tượng lần lượt hiện ra, lướt qua trong óc người cha.
Dù thế nào thì Khuynh Thành vẫn là con gái ông! Không ai có thể làm hại nó.
Khi cả nhà họ Diệp đều ruồng bỏ Khuynh Thành, ghét cay ghét đắng Khuynh Thành.
Thì người cha vẫn không bao giờ từ bỏ đứa con.
Diệp Chấn Thiên nói, sau này dù con gái ông không thể khuynh thiên hạ bằng nhan sắc thì nhất định sẽ khuynh thiên hạ bằng võ công của mình.
Hồi đó Diệp Khuynh Thành vừa xấu xí vừa hôi hám.
Tất cả mọi người đều chê cô, nhưng cha cô thì chưa bao giờ khiến cô bị tổn thương.
Ông luôn luôn dành cho cô tình thương yêu nồng nàn và trọn vẹn nhất.
Ông nói, Khuynh Thành con hãy nhớ mình là con gái của Diệp Chấn Thiên, và không ai có thể làm hại con.
Năm Khuynh Thành lên năm, bị rơi xuống vực Thực Nhân Cốc.
Diệp Chấn Thiên tức quá, đã đánh cậu con trai Diệp Huyền Diệu thừa sống thiếu chết; ông nói, nếu Khuynh Thành chết thì nó phải đền mạng.
Diệp Chấn Thiên là một người đàn ông cứng rắn như thép gang, khi nhìn thấy Khuynh Thành tập tễnh trở về nhà, ông đã xúc động đến phát khóc.
Đó là đứa con gái của ông!
“Cha ạ, nay con đã trưởng thành khôn lớn, đã đến lượt con bảo vệ cha.”
Cô liền mở lọ lấy ra ba viên kim đan cuối cùng đưa cho Diệp Chấn Thiên.
Đưa cho Diệp Chấn Thiên nuốt ngay.
“Khuynh Thành, cứ đưa cho vú nuôi và anh con uống. Cha vẫn trụ vững mà!”
Khuynh Thành thấy cay cay nơi sống mũi, cô chỉ im lặng rồi quay sang đưa kim đan cho Hồng Y, Diệp Bái và Diệp Thành.
Cuối cùng Khuynh Thành đưa mắt sang đứa em đang thoi thóp thở.
Khuôn mặt tái nhợt của Vân Nhi nở một nụ cười rạng rỡ.
“Chị Khuynh Thành, chị là chị Khuynh Thành phải không? Chị ơi, chị thật xinh đẹp....”
Vậy là cuối cùng nó đã được nhìn thấy Diệp Khuynh Thành trong truyền thuyết.
Nó cảm thấy chị gái nó hoàn mỹ như một cô tiên giáng trần, xinh đẹp cực kỳ không thể chê vào đâu được.
Ánh mắt của Khuynh Thành khiến người ta rung động tự đáy lòng.
“Khuynh Thành à, đó là Vân Nhi em gái con. Đó là cha...”
Ánh mắt Diệp Chấn Thiên nhìn sang Hồng Y.
Diệp Khuynh Thành mỉm cười, ánh mắt cô bỗng trở nên dịu hiền đầm ấm, cô đưa tay sờ đứa bé đang nằm trên mặt đất.
“Vân Nhi... em gái của chị...”
Vân Nhi miệng cười tươi roi rói, hoàn toàn không có vẻ một người sắp ra đi.
“Chị Khuynh Thành, thế là em đã được gặp chị rồi.”
Nó ngẩng đầu nhìn sang Diệp Chấn Thiên, ngây thơ nói: “Cha ơi, liệu sau này Vân Nhi có thể lợi hại như chị Khuynh Thành được không?”
“Đương nhiên là được! Sau này Vân Nhi lớn khôn, nhất định sẽ còn lợi hại hơn cả chị Khuynh Thành!”
Vân Nhi rất hồn nhiên nhìn Khuynh Thành, rồi lại nói: “Chị Khuynh Thành, liệu em có thể không?”
“Có thể! Đương nhiên là có thể!”
Con bé bắt đầu thở rất gấp, nó có thể gắng gượng được đến lúc này chỉ là dựa vào một ý niệm mạnh mẽ.
Bây giờ nó đã được nhìn thấy con người mà nó hằng mong đợi.
Nó, cuối cùng đã có thể thở phào sung sướng. Nó từ từ đi vào giấc ngủ. Mi mắt nó trĩu nặng, trĩu nặng.
“Chị Khuynh Thành... Vân Nhi... Vân Nhi rất... rất buồn ngủ.”
“Vân Nhi, Vân Nhi, em đừng ngủ, em không được ngủ!”
Tiếng kêu thét như xé lòng của Hồng Y vang bên tai Diệp Khuynh Thành.
“Vân Nhi...”
“Vân Nhi!!!”
Kim đan đã hết.
Nhưng dù còn thì cũng không thể cứu nổi mạng Vân Nhi.
Vì nó bị thương quá nặng, quá nặng.
Diệp Khuynh Thành đặt tay lên cổ tay đứa em gái. Lục phủ ngũ tạng của nó đều bị dịch chuyển hết cả.
Không những thế, kinh mạch của nó cũng bị đứt hết.
Giờ đây chỉ còn một hơi thở cuối cùng.
Muốn cứu nó thì phải tiêu hao một nửa nội lực của mình, để bảo vệ được tâm mạch của nó trước đã.
“Vân Nhi, chị Khuynh Thành ra lệnh cho em không được ngủ, nếu không...”
Ánh mắt Diệp Khuynh Thành thoáng một nét cứng rắn: “Nếu không, em không xứng đáng làm em gái của chị Khuynh Thành!”
“Chị Khuynh Thành...”
“Em có nghe lời hay không?”
“Vân Nhi có nghe lời, Vân Nhi có nghe...”
Khuynh Thành lập tức ngồi khoanh chân bằng tròn. Lúc nãy mới đến cô đã phong tỏa khí lưu của mình cho nên cô mới không bị Đông đế phát hiện ra.
Bây giờ cô cần thi triển công lực để cứu người, chỉ e khí lưu của mình lan tỏa đánh động đến Đông đế và đồng bọn.
Nhưng Vân Nhi đang nguy ngập, nó không thể chờ đợi thêm nữa. Mặc kệ, phải cứu Vân Nhi đã rồi hãy hay.
Khuynh Thành nhẹ nhàng đặt tay vào hai bàn tay của Vân Nhi. Một luồng khí lưu không ngừng truyền vào cơ thể Vân Nhi.
Tay kia ôm chặt thân hình nhỏ bé của nó vào lòng.
Cảm giác của Vân Nhi sẽ hệt như đứa bé còn đang nằm trong bụng mẹ, chưa chào đời.
Rất an toàn, rất dễ chịu.
Đông đế đang sắp ngủ bỗng mở to mắt và ngồi bật dậy vùng ra khỏi giường.
“Gay rồi, có kẻ đột nhập vào phòng giam mấy người tu chân.”
Không nghĩ nhiều, Đông đế tàn ảnh loáng lên một cái. Ông ta đã biến mất.
“Kẻ nào? Sao dám xông vào cung Phượng Dương của Đông đế hả?”
Vì vừa qua công lực của Khuynh Thành đã nâng cao rất nhiều nên Đông đế không nhận ra khí lưu của cô.
Giọng nói trên nóc nhà vang dội lan ra, Đông đế đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Bọn Diệp Chấn Thiên đều bị thương, Diệp Bái và mấy người tuy đã nuốt kim đan nhưng chưa thể hồi phục công lực, còn phải chờ thời gian khá dài nữa.
Cho nên lúc này họ chẳng khác gì cá nằm trên thớt, họ tuyệt vọng nhìn Đông đế.
“Là nhà ngươi!”
Đông đế bỗng cau mày rõ chặt. Con bé Diệp Khuynh Thành đã trở nên lợi hại thế này từ bao giờ vậy?
Làn khí lưu rất mạnh, chỉ e nó còn trên tài Đông đế này!
Ông ta nắm chặt tay, ra vẻ rất khôn ngoan kẻ cả: “Lẽ ra ta nên sớm nghĩ ra: những kẻ ở bên nhà ngươi đều lợi hại cả, thì đâu có chuyện công lực của ngươi lại kém bọn họ nhiều? Thì ra là ngươi vẫn giấu nhẹm công lực thật sự của mình!”
Ánh mắt ông ta ngập ngụa sát khí đầy kinh hãi.
“Có điều, hôm nay là ngày tận số của Diệp Khuynh Thành nhà ngươi. Đông đế ta đây đã cho điều tra rất rõ: Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi không có mặt ở điện Kim Hoa, chỉ có một mình ngươi đến đây. Nếu ngươi chịu bỏ mặc con bé kia thì may ra ngươi có thể giết được ta.
Nhưng nếu ngươi cứu nó... ha ha... ha ha ha... nếu ngươi cứu nó thì ngươi sẽ tiêu hao một nửa nội lực, và còn bị thương tổn nặng nguyên khí nữa.
Con bé ấy coi như đã chết rồi, nó sống được đến bây giờ, ngay ta cũng cảm thấy rất thần kỳ.
Lẽ nào lũ đàn bà của nhà họ Diệp các người đều thần kỳ như thế này ư?”
Vân Nhi vừa nãy còn rất ngoan ngoãn nghe lời, lúc này đã bắt đầu giãy giụa phản ứng.
Nó không muốn chị Khuynh Thành của nó phải chết, nó không muốn cô bị hao kiệt nội lực và bị tổn thương nguyên khí.
Nó không muốn vì nó mà mọi người bị vạ lây.
Nó bắt đầu cưỡng lại, ý niệm mạnh mẽ của nó không ngớt cưỡng lại khiến nội lực của Diệp Khuynh Thành không thể truyền vào cơ thể nó.
“Vân Nhi, không được phản kháng!”
Khuynh Thành linh thức truyền âm cho nó, giọng cô rất nghiêm khắc.
“Chị Khuynh Thành, không! Tuyệt đối không được làm thế... Vân Nhi có thể chết, nhưng chị Khuynh Thành không thể chết. Cả cha mẹ... và các anh nữa...”
Vân Nhi hai hàng lệ tuôn rơi, mặt ướt đầm đìa.
Nó cũng không muốn chết, nó mới năm tuổi đầu. Nó vẫn chưa được nhìn khắp thế giới, nó còn rất nhiều rất nhiều việc muốn làm, mà chưa làm.
Nhưng, nào còn cách gì khác?
Nó không chết thì tất cả mọi người sẽ phải chết.
Dù có nhiều lựa chọn thì nó cũng không muốn, không muốn lựa chọn gì khác.
“Chị Khuynh Thành hãy thôi đi! Nếu có kiếp sau, Vân Nhi...Vân Nhi chuyển thế đầu thai... sẽ lại làm em gái của chị...”
“Không được nói bừa! Nếu em còn kháng cự nữa thì chị sẽ chết ngay tức khắc. Chắc em không muốn thấy chị chết bây giờ chứ?”
Vân Nhi bỗng sững sờ.
Và lập tức không dám phản kháng nữa.
Nó đâu có biết Diệp Khuynh Thành chỉ dọa nó mà thôi!
Đôi mắt to đang đầm đìa nước mắt của nó chớp chớp, nó nhìn Khuynh Thành bằng ánh mắt chứa đựng bao ý nghĩ phức tạp. Nó không muốn chị nó chết, không muốn cha mẹ chết, không muốn các anh chết, chính nó cũng không muốn chết.
Nó muốn cả nhà được sống bên nhau vui vẻ hạnh phúc.
Nó muốn được theo học võ công chị Khuynh Thành.
Nó muốn sau này lớn lên sẽ làm một nữ hiệp khuynh đảo thế gian.
Mơ ước của đứa trẻ lên năm tuổi chỉ là thế.
“Vân Nhi, em rất nghe lời đúng không? Em cũng không muốn chị Khuynh Thành lãng phí nội lực một cách vô ích, đúng không?”
Vân Nhi khẽ gật đầu nhìn Khuynh Thành.
“Thế thì bây giờ em nhắm mắt lại. Nếu chị chưa cho phép thì cấm không được mở mắt ra. Em có làm được không?”
“Vân Nhi làm được!”
“Tốt! Thế mới xứng đáng là em gái của chị Khuynh Thành, là con cháu nhà họ Diệp!”
Lúc này Khuynh Thành bỗng nhớ đến ông nội Diệp Tông. Nếu ông vẫn còn sống, ông nhìn thấy cảnh tượng này hẳn ông sẽ rất vui.
Nội lực không ngừng chầm chậm truyền vào thân thể Vân Nhi.
Đông đế đứng bên. Ông ta đang chờ, chờ Diệp Khuynh Thành kiệt sức, chờ cái khoảnh khắc thân thể cô yếu nhất để xuất một chiêu đánh chết luôn.
Nội lực mạnh mẽ dần dần bao bọc Vân Nhi thật chặt. Vì trước đó đã nuốt kim đan, nên các kinh mạch bị đứt đang bắt đầu nhanh chóng phát triển và nối liền trở lại, lục phủ ngũ tạng bị xê dịch vị trí cũng bắt đầu chuyển về vị trí cũ.
Thời cơ là đây.
Thời cơ mà Đông đế đang chờ đợi.
Trong thời gian Khuynh Thành sắp xếp lại vị trí lục phủ ngũ tạng của Vân Nhi, cô phải vận ra nội lực tối đa để nhanh chóng truyền vào thân thể Vân Nhi, như thế lục phủ ngũ tạng mới có thể phục hồi.
Đã nhắm đúng thời cơ, đôi mắt tàn độc của Đông đế nhìn như đóng đinh vào thân thể Diệp Khuynh Thành.
Sức mạnh ghê gớm đã tập trung vào bàn tay phải.
Diệp Bái và mọi người cũng cảm giác được sự khủng khiếp của sức mạnh ấy nhưng họ thật sự bất lực, chỉ có thể động đậy cơ thể chứ không làm nổi điều gì khác.
“Cấm làm hại con gái ta!”
Diệp Chấn Thiên bỗng nhảy bật dậy, với tốc độ nhanh kinh người.
Lao thẳng vào Đông đế và ghì chặt vào hai chân lão.
“Cút ra!”
Đông đế hất một cái thật mạnh. Thật kỳ lạ, lão không thể hất một người tu chân chỉ còn thoi thóp thở văng ra.
Đông đế cau mày. Lẽ nào ý niệm của bọn người nhà họ Diệp đều mạnh đến thế này?
Cơ hội rất tốt sắp tuột mất đến nơi, lão cực kỳ điên tiết, bèn giáng luôn cho Diệp Chấn Thiên một chưởng.
“Không!!!”
“Chấn Thiên!!!”
“Nhị bá!!!”
“Nhị thúc!!!”
Bốn tiếng gọi bỗng đồng thời vang lên kinh hãi.
Nghe thấy họ hô hoán, Vân Nhi rất muốn, rất muốn mở to mắt ra nhìn cha của mình.
Nó biết rằng nhất định đã xảy ra chuyện gì đó bất lợi.
Nó cảm nhận được.
Nhưng nó vẫn phải nhắm mắt, bất động.
Vì nó đã hứa với chị Khuynh Thành dù xảy ra chuyện gì nó cũng không được mở mắt ra nếu chưa có lệnh của chị Khuynh Thành.
Đã hứa rồi thì nó tuyệt đối không được để cho chị Khuynh Thành phải thất vọng.
Nó sẽ không để cho chị Khuynh Thành coi thường nó.
Chưởng của Tiên đế tạt đến, ngay người đã đạt cấp độ Kiếm tôn cao cấp kỳ tiếp chưởng này, cũng sẽ bị thương.
Chứ đừng nói là người tu chân ở phàm trần. Và lại là người tu chân đã bị trọng thương.
Bỗng chốc, máu bắn tung ra bốn phía.
Diệp Chấn Thiên đã bị chưởng ấy của tiên đế đánh nát nhừ.
Lục phủ ngũ tạng tan tành.
Một làn sức mạnh ghê gớm nhanh chóng tràn đến thân thể Vân Nhi.
Nó bỗng nhiên có cảm giác hết sức phấn chấn.
Bây giờ nó đã như trước, tất cả đã trở lại như trước, nó không hề cảm thấy khó chịu gì nữa.
Trán Diệp Khuynh Thành đầm đìa mồ hôi, sắc mặt cô hơi nhợt nhạt.
Đôi mắt Khuynh Thành ngập các tia máu đỏ.
Khuôn mặt và thân thể cô méo xệch, bàn tay nắm rõ chặt, đến nỗi các khớp xương kêu răng rắc.
Một làn khí lưu đầy chết chóc thông khắp đất trời bỗng bao phủ toàn bộ cung Phượng Dương.
Ánh mắt tràn ngập sát khí khủng khiếp.
Kinh hoàng.
Đông đế không ngờ Diệp Khuynh Thành đang yếu ớt như thế mà vẫn phát ra được khí lưu dữ dội kinh người.
Thực ra công lực của cô ta cao đến đâu?
Đông đế chợt cảm thấy run rẩy sợ hãi.
“Ta sẽ bắt toàn bộ cung Phượng Dương của ngươi phải bồi táng theo cha ta!”
Làn khí lưu chết chóc không ngừng lan rộng khắp.
Tàn ảnh loáng lên, Diệp Khuynh Thành đã đến trước mặt Đông đế. Lão còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Khuynh Thành xé xác thành hai mảnh.
“Á á á á á á...”
Khuynh Thành như hóa điên, cầm xác Đông đế quăng lên không trung, rồi nhanh như chớp táng một quyền vào nó. Nửa cái xác ấy xương thịt bỗng tan ra như cám.
Khuynh Thành lại cầm nửa cái xác còn lại quật thật mạnh xuống đất, chân giẫm lên tới tấp như máy.
Như thế, như thế hình như vẫn chưa hả dạ.
Người bị hại là cha của Khuynh Thành!
Người cha đã dạy dỗ cô biết thế nào là yêu.
Người đã cho cô sinh mệnh, cho cô tất cả như hôm nay.
Chính ông đã cho cô cảm nhận thế nào là hạnh phúc.
Chính ông đã giúp cô có được cảm nhận thế nào là được quan tâm yêu mến, được xót thương, được nâng niu trong lòng bàn tay.
Tất cả những điều này, kiếp trước của Khuynh Thành chưa từng cảm nhận được.
Chính Diệp Chấn Thiên đã giúp cô hiểu rõ thế nào là nhớ nhung.
Chính ông đã khiến cô thay đổi tâm tính để không lạnh lùng nữa.
Chính ông đã khiến cô biết hy sinh vì người khác.
Nhưng. Nhưng, giờ đây, con người đã cho cô tất cả, đã không còn nữa.
Hồng Loan, Kim Bằng và Ân Ly chạy đến đều trợn tròn mắt.
Hai người và một con chim đều đứng ngây ra đó bất động.
Lần đầu tiên họ nhìn thấy Diệp Khuynh Thành đáng sợ như thế này.
“Á á á á á á...” Một tiếng gào hờn căm, núi lở đất rung.
Cả cung Phượng Dương bỗng như bị bom hẹn giờ khai hỏa lên tiếng.
“Uỳnh...”
“Uỳnh...”
“Uỳnh...”
Những tiếng nổ vang vọng đến tận chân trời.
Trong khoảnh khắc.
Toàn bộ cung Phượng Dương biến thành bình địa.
Máu bắn tung khắp chốn.
Thanh Hư đạo trưởng chạy đến thấy thế cũng phải cau mày nhăn mặt. Bỗng nhiên có một làn sáng yếu ớt bay đến.
“Mau cứu ta với!”
Người đó chính là Đông đế.
“Đông đế!”
Thanh Hư đạo trưởng lập tức thu ông ta vào trong vòng xuyến không gian của mình.
Diệp Khuynh Thành trước đó cứu Vân Nhi nên đã bị tổn hao một nửa nội lực, vừa rồi cô lại bị hỏa gấp công tâm.
Lại không kịp vận khí, nên đã bị nội thương.
Khi đánh Đông đế, nguyên anh của Đông đế mới lợi dụng lúc Khuynh Thành cực kỳ phẫn nộ không kịp cảnh giác, đã trốn thoát.
Một tiếng gào thét động trời.
Miệng Khuynh Thành máu tươi ồng ộc phun ra như suối.
“Khuynh Thành!!!”
“Khuynh Thành!!!”
Ân Ly vội phi thân đến đỡ Khuynh Thành đang ngất xỉu đổ vật ra. “Nào, ta về điện Kim Hoa!”
Kim Bằng và Hồng Loan thấy thế vội đưa những người còn lại trở về điện Kim Hoa.
Điện Hạ Long Dương của Long tộc, Nam đế, Tây đế chạy đến thành Đông đế, cả bọn đều kinh hãi, tái mặt nhìn nhau.
“Thế này... thế này là chuyện gì?”
Một vị tiên bị thương nhìn cả ba gã, rồi nói: “Các vị từ xa đến thì phải? Đêm qua, chỉ trong một đêm, thành Đông đế đã gặp thảm cảnh! Gần một nửa nhân số của cung Phượng Dương đã chết!
Chỉ có một cao thủ chạy thoát. Những người khác đều chết rồi!”
Cả ba gã cau mày rõ chặt.
“Có biết đó là do ai gây ra không?”
“Chúng tôi biết sao được? Tuy nhiên sáng sớm nay đã có người của thành Bắc Đế đến để đưa ra cáo thị.”
“Cáo thị nói những gì?”
Vừa nghe ba chữ thành Bắc Đế, sắc mặt cả ba gã lại càng nhăn nhó hơn.
“Cáo thị nói rằng, Đông đế bất tuân thiên quy, câu kết với Nam đế, Tây đế và Long tộc, xuống phàm trần bắt người tu chân để uy hiếp thành Bắc Đế, hòng tiêu diệt thành Bắc Đế; vì thế thành Đông Đế mới bị hủy diệt. Đồng thời, ra lệnh cho mọi người ở thành Đông Đế nội trong ba ngày phải đầu hàng, nếu không sẽ bị giết hết không chừa một ai.
Và, còn nói là...”
“Còn nói gì nữa?”
“Còn nói là, tuyệt đối không tha cho Nam đế, Tây đế và Long tộc.”
Người ấy còn định tiếp tục nói nữa, nhưng ba gã đang đứng trước mặt bỗng dưng biến mất không thấy đâu nữa.
Chỉ trong một đêm, thành Đông đế đã biến thành bình địa, xem ra lần này đã thật sự làm cho Khuynh Thành điên tiết rồi.
“Ta nên làm gì đây?”
Tây đế cảm thấy sợ hãi, bản thân mình mới nối ngôi chưa được bao lâu, ông ta không muốn chết ngay như thế này.
“Còn có thể làm gì được nữa?”
“Chẳng lẽ cứ thế này chờ chết?”
Đôi mắt của điện hạ Long Dương của Long tộc bỗng lóe lên một tia độc ác.
“Chết. Dù chết thì cũng không thể chết một cách hèn hạ như thế. Con bé ấy đã không tha cho chúng ta thì chi bằng bây giờ chúng ta liên kết lại, đánh vào điện Kim Hoa.”
Nói rồi cả ba nhanh chóng đến ngay thành Nam Đế.
“Chờ đã...”
Nam đế lấy linh châu truyền tin ra, lập tức viết luôn mấy chữ; chỉ lát sau thám tử nằm vùng ở điện Kim Hoa đã nhắn tin trả lời.
Diệp Khuynh Thành bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh!
“Nói sao?”
“Diệp Khuynh Thành bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh.”
Biết được thông tin này, cả ba gã đều mừng rơn!
“Không nên chậm trễ, mỗi người chúng ta hãy đem quân bán bộ của mình đến cùng vây đánh thành Bắc Đế!”
Ánh mắt Nam đế lấp lóe tinh quang.
Điện hạ của Long tộc liền hào hứng gật đầu ngay.
“Tốt rồi! Đến lúc đó, Ma tộc và yêu giới thấy chúng ta bao vây thành Bắc Đế, rất có thể họ sẽ nhân đó nhúng tay vào cùng giúp chúng ta đánh thành Bắc Đế cũng nên.”
“Long Dương nói đúng. Lẽ nào họ không sợ chúng ta lấy được bảo bối rồi sẽ dùng nó để đánh lại họ? Cho nên tôi đoán rằng, nhìn thấy thành Bắc Đế yếu thế, họ nhất định sẽ đánh giúp chúng ta.
Như thế tức là, ngũ phương thế lực liên kết công phá thành Bắc Đế, thì dù Diệp Khuynh Thành có tỉnh lại ngay cũng hết cách thi thố chống đỡ.”
Tây đế phân tích bài bản lý lẽ đâu ra đấy. Nỗi sợ hãi lúc nãy, giờ đây đã được thay thế bằng những thông tin đầy phấn chấn, khích lệ.
“Được! Chúng ta chia nhau về chuẩn bị quân đội ngay lập tức, hai ngày nữa cùng vây đánh thành Bắc Đế.”
“Được!”
Cả ba đã nhất trí cao độ, bèn vội vã trở về gom quân điểm tướng.