Số lần đọc/download: 1346 / 11
Cập nhật: 2015-12-10 13:32:48 +0700
Chương 14
T
rong cấm địa hoàng cung. Vương triều Đại Cương.
Tẩm cung của hoàng thượng Khương Kỳ Lạc.
Mái tóc của ông ta hơi bù xù.
Áo quần bợt bạt đầy dấu vết phong trần.
Đủ thấy ông ta vừa đi chặng đường rất gấp gáp.
“Con Đại Bàng Cánh Vàng đáng chết, dám cùng con bé Diệp Khuynh Thành truy đuổi ta.
Nếu ta đi chậm một chút thì e đã bị chúng đuổi kịp.”
Ông ta hít vào một hơi thật sâu, rồi bước vào trong thay quần áo, chải lại mái tóc rối.
Lát sau.
Một trang nam nhi hào hoa phong độ bước ra.
Ngay lúc này một tên Bóng Mờ vội vã chạy vào, ngã sụp xuống đất.
“Hoàng thượng!”
Nhìn hắn áo quần rách bươm nhếch nhác, người đầy thương tích, Kỳ Lạc liền đoán ra ngay.
Bọn chúng đã thất bại.
“Nói đi!”
“Hai vị đại nhân Tả Long và Hữu Hổ đã bỏ mạng thê thảm, ba mươi sáu Bóng Mờ nay chỉ còn lại mười một anh em.”
Khương Kỳ Lạc nhìn hắn, ánh mắt cứ nhẹ như không.
“Không bắt được một ai à?”
“Bắt được Hồng Y trông nom quân doanh ạ.”
“Đi gọi tất cả Bóng Mờ đến đây cho trẫm.”
Gã Bóng Mờ cảm thấy điều gì đó bất ổn, nhưng gã lại không thể nhận ra bất ổn ở chỗ nào.
Gã đành lui ra, gọi cả bọn Bóng Mờ vào.
Là Bóng Mờ.
Đều mặc toàn đồ đen.
Kiểu tóc như nhau. Chiều cao và vóc người cũng như nhau.
Nhìn từ xa, sẽ tưởng là mười một anh em sinh cùng một lứa.
Chúng quỳ thành hàng ngang, rất mực cung kính.
“Chúng thì chết cả, sao các ngươi vẫn còn sống?”
Giọng Khương Kỳ Lạc vẫn nhẹ như không.
Mười một Bóng Mờ bất giác cảm thấy lạnh buốt tim gan.
“Hoàng thượng…”
Một Bóng Mờ mở miệng định giải thích.
Nhưng chưa kịp nói thì hắn đã gục xuống.
Thủ pháp của Kỳ Lạc cực nhanh.
Ánh mắt căm ghét nhìn tên Bóng Mờ.
Rồi nói giọng lạnh như băng: “Các ngươi vốn cùng một gốc sinh ra, chúng đã chết thì các ngươi sống để làm gì nữa?”
Mười tên Bóng Mờ kinh hãi nhìn Kỳ Lạc.
Chúng không ngờ, bao năm qua vào sinh ra tử vì chủ nhân.
Rồi chỉ một lần thất bại, chúng đã phải đổi lấy cái chết.
“Hoàng thượng, hoàng thượng… hoàng…”
Lại một Bóng Mờ mở miệng, chưa kịp nói thì đã bị Kỳ Lạc ra một chưởng vào đầu, chết luôn.
“Ai không muốn chết thì liệu mà câm mồm!
Trẫm rất hận kẻ nào sắp chết mà còn viện lý do này nọ.”
Chín Bóng Mờ còn lại, ngay thở mạnh cũng không dám thở.
Khuôn mặt Kỳ Lạc bỗng có nét cười khiến người ta lạnh buốt sống lưng.
“Còn nhớ ngày trước các ngươi được huấn luyện chứ?
Hai bên chém giết tàn sát, chỉ có một bên được sống!
Ai có được may mắn ấy? Đó là tùy vào bản lĩnh của các ngươi.”
Ba mươi sáu Bóng Mờ.
Họ đều được huấn luyện ở một võ đường bí mật.
Đều là cao thủ số một, ngang nhau.
Được chọn ra từ hàng trăm cao thủ.
Đây là một cuộc tỉ thí đào thải tàn khốc.
Người ta đi khắp các nơi thu gom những đứa trẻ mới vài tuổi đem về, dạy chúng các loại võ công ám sát.
Cứ cách 5 năm, người ta lại thả những đứa trẻ này vào một nơi tàn khốc, để chúng tàn sát lẫn nhau.
Cứ một ngàn đứa trẻ, chỉ có năm trăm đứa được sống.
Sau 5 năm nữa, lại lặp lại như thế.
Năm trăm đứa trẻ, chỉ có hai trăm đứa được sống.
Sau một năm rưỡi nữa, hai trăm đứa trẻ chỉ có một trăm đứa được sống.
Lại sau một năm rưỡi nữa, trong một trăm đứa trẻ này chỉ có một đứa được sống.
Cuối cùng, sau nhiều đợt tuyển chọn ở võ đường, đưa ra một trăm đứa trẻ, để chúng tàn sát lẫn nhau, ba mươi sáu đứa được sống.
Các Bóng Mờ này là ba mươi sáu người đó.
Họ đã trải qua tàn sát quá đủ rồi.
Những tháng năm như thế này, họ cũng đã chịu đựng quá đủ.
Giờ đây họ bỗng cảm thấy cái chết chẳng có gì đáng sợ.
Họ sống dài dài bên nhau và cùng tác chiến.
Họ đều rất đồng cảm với nhau.
Chỉ cần qua một ánh mắt cũng có thể hiểu được nhau.
Họ nhìn nhau, và ghi nhớ vóc dáng của nhau.
Họ không nói một câu nào nữa.
Tất cả cùng rút đao giắt bên hông.
Kề vào yết hầu của mình.
“Dừng tay!”
Tiếng hô vang dội, kèm theo nó là một đạo kim quang và một đạo hồng quang lướt vào.
Một con cự điểu màu vàng kim và một thiếu nữ mặc áo đỏ xuất hiện trước mặt mọi người.
“Khuynh Thành, vẫn còn sống ư?”
Hoàng thượng Khương Kỳ Lạc lập tức làm ra vẻ hết sức kinh ngạc.
Hình như ông ta không hề biết họ sẽ đến đây.
“Lạc Kỳ diễn kịch đã đủ chưa? À không, tôi nên gọi anh là Khương Kỳ Lạc mới đúng.”
Khương Kỳ Lạc nở nụ cười ma mãnh.
“Khuynh Thành, ngươi chẳng hiểu quy tắc gì cả. Sao dám gọi tên húy của trẫm thế? Ngươi không sợ trẫm giết hay sao?”
Diệp Khuynh Thành chẳng thèm nhìn gã, ánh mắt cô lướt nhanh sang chín gã Bóng Mờ.
“Tự sát? Các ngươi nghĩ xem vì một kẻ như thế này, có đáng để tự sát không? Vì hắn, các ngươi đã vào sinh ra tử, hắn không ban thưởng thì thôi, lại còn bắt các ngươi chém giết lẫn nhau. Kẻ đáng bị xuống địa ngục là hắn chứ không phải các ngươi!”
Chín gã Bóng Mờ hơi run run.
Họ chưa từng thấy ai dám nói năng với hoàng thượng như thế.
Bọn họ cũng không nhận ra cô gái đang đứng trước mặt có gì đặc biệt.
Ngoại trừ con thần thú đại bàng đứng bên cô ta trông tương đối bắt mắt.
Đúng là họ không thấy cô gái này có bản lĩnh gì, thế mà dám ăn nói với hoàng thượng Khương Kỳ Lạc kiểu ấy.
Nhưng họ lại nghĩ.
Cô gái này có thể sai bảo con thần thú lợi hại nghe lệnh.
Thì hẳn là cô ta không hề đơn giản.
Có lẽ là.
Cô ta giấu kín thực lực.
“Diệp Khuynh Thành, sức nhẫn nại của trẫm có hạn. Nếu bây giờ ngươi nói bằng lòng lấy trẫm thì trẫm có thể cân nhắc và tha cho ngươi và người nhà ngươi nữa.”
Khuôn mặt Khuynh Thành chợt biến sắc.
Mình đã chậm một bước mất rồi.
Nhưng chỉ sau khoảnh khắc.
Cô đã trấn tĩnh trở lại.
“Lẽ nào hoàng thượng không nghe nói rằng, tôi từ nhỏ đã bị cả nhà họ Diệp chẳng thèm nhìn nhận, thế thì họ sinh tử ra sao can gì đến tôi? Nếu không vì nhà họ Diệp xảy ra biến cố lớn, thì hoàng thượng có nghe nói rằng nhà họ Diệp có đứa cháu tên là Diệp Khuynh Thành không? Cho nên, ông thích chém giết họ ra sao thì ông cứ làm, khỏi cần cho tôi biết. Và càng không nên mong đem họ ra để uy hiếp tôi.”
Khuynh Thành cố gắng nói hờ hững cứ như không.
Mong sao sẽ lừa được gã Khương Kỳ Lạc.
“Thế ư? Ngươi không bận tâm đến người nhà họ Diệp, nhưng vú em của ngươi thì sao? Ngươi cũng không bận tâm à?”
Khuynh Thành bỗng nắm chặt nắm tay.
Không ngờ thằng cha đạo mạo phong độ này lại bỉ ổi như thế.
Thì ra, có một câu nói chẳng sai tí nào.
Người cưỡi bạch mã chưa chắc đã là hoàng tử; rất có thể là Đường tăng.
Kẻ mọc cánh sau lưng chưa chắc đã là thiên sứ, rất có thể chỉ là người chim.
Là người chim giống như Hồng Loan!!!
Cho nên, một gã đẹp trai chưa chắc đã là cái bánh ngọt ngào khiến các cô em mê mẩn; rất có thể là thuôc độc khiến các cô em mất mạng.
“Người phụ nữ ấy chỉ là một kẻ dưới. Hoàng thượng có thể giết những người tùy tùng theo hầu mình bao năm, thì tại sao tôi lại ngu đến nỗi phải hủy cả hạnh phúc đời mình vì một kẻ dưới?”
Đại Bàng Cánh Vàng cảm thấy ngán ngẩm.
Sao loài người lại rườm rà thế này?
Rút kiếm ra mà nói chuyện có phải là nhanh gọn không?
Nó bèn linh thức truyền âm cho Khuynh Thành.
“Cô gái ơi, cô phí lời với hắn làm gì? Giết phăng hắn đi! Nếu cô sợ thì để tôi!”
Đại Bàng Cánh Vàng tỏ ra rất hưng phấn.
Không hiểu tại sao, trông cái mặt trăng trắng mịn màng của Khương Kỳ Lạc nó chỉ muốn hành hạ hắn một chập.
“Không được làm bừa. Vú em của ta còn đang nằm trong tay hắn.”
“Cứ để tôi hành hạ hắn đi!”
Khóe miệng Khuynh Thành giật giật rõ mạnh.
Cô nhìn bộ dạng phấn khích của Đại Bàng Cánh Vàng. Liệu con chim quỷ sứ này… có phải là Gay hay không?
Tuy nhiên, nhìn bộ dạng của Khương Kỳ Lạc thì có vẻ hơi giống một gã đồng tính.
Da trắng mịn màng.
Khuôn mặt chuẩn “tinh xảo”.
Mặc bộ đồ trắng.
Mái tóc dài buông xõa vai rất tự nhiên.
Đẹp đến nỗi con gái phải ghen tị.
“Con chim quỷ sứ… ngươi phởn cái gì thế?”
Đại Bàng Cánh Vàng cũng không giấu giếm.
“Nhìn thấy hắn, tôi chỉ muốn hành xác hắn thật lực.”
…
Xem ra, con chim này có vấn đề về giới tính thật rồi!
“Sao cô lại… nhìn tôi gì thế?”
“Ngươi là bên chủ công hay là bên bị động[1]?”
[1] Hai “bên” (tựa như nam và nữ) hình thành nên một cặp đồng tính luyến ái.
Đại Bàng Cánh Vàng rất bực mình, gầm lên với Khuynh Thành: “Vớ vẩn! Tôi đương nhiên là nam tính!”
Nó rất nghi ngờ chỉ số IQ của cô gái này.
Là đực hay cái mà cũng không phân biệt nổi?
Khuynh Thành bỗng thấy thông cảm với những con yêu thú ở hồng hoang.
Chả trách chúng quyết liều mình để chỉnh cho con Đại Bàng này một trận chết tươi.
Dù con đực hay con cái.
Cũng đều muốn quật lại cho nó chết đi.
Đang ổn thỏa, thì bị nó làm cho loạc choạc.
Vợ chồng người ta đang đê mê hưởng phúc, thì nó lạnh lùng chọc ngoáy.
Khiến người ta bỗng bất hòa với nhau.
Cái kia của ông chồng thì bị lộ hàng.
Là vợ, lẽ nào bỏ qua cơ hội ngàn năm có một để giúp chồng trả thù cái vụ bị lộ hàng ấy?
Cho nên, ai đã kết hôn, thì vợ chồng đồng lòng.
Ai chưa kết hôn, thì cũng muốn xóa bỏ nỗi ám ảnh tâm lý của mình, họ cũng đổ xô ra.
Vì thế chỉ trong thoáng chốc đã có rất đông yêu thú tụ tập kéo đến…
Khuynh Thành nghĩ ngợi lan man đủ thứ.
Được!
Giám định đã xong.
“Này, sao cô cứ nghệt ra thế? Có đánh hay không?”
Lúc này Khuynh Thành mới tỉnh táo trở lại. Cô rất xấu hổ…
Vào lúc này mà cô lại có thể lan man tưởng tượng cái chuyện đã đời kia!
“Đánh cái con khỉ! Lỡ hắn nổi giận rồi giết vú em của ta thì sao?”
Đại Bàng Cánh Vàng nín lặng nhìn cô.
Đành ngậm mỏ vậy.
Khương Kỳ Lạc bình thản nhìn Khuynh Thành hỏi: “Suy nghĩ đến đâu rồi? Lấy ta hay là muốn nhìn thấy vú em và người nhà nhà ngươi cùng bị xử tử?”
Khuynh Thành nhìn mấy gã Bóng Mờ.
Và linh thức truyền âm cho họ.
“Cha tôi và mấy người con cháu thế nào rồi?”
Nghe thấy Khuynh Thành linh thức truyền âm.
Một Bóng Mờ vội đáp: “Chắc sẽ không có gì đáng e ngại! Chúng tôi chưa bắt được họ.”
Khương Kỳ Lạc thấy vẻ mặt Khuynh Thành là lạ.
Lập tức hiểu rằng bọn họ linh thức truyền âm cho nhau.
Bàn tay giơ lên để tát chín Bóng Mờ.
Chưởng lực mạnh tuyệt đối.
Ngay Khuynh Thành cũng cảm thấy thân thể chao đi.
Mày mà Đại Bàng Cánh Vàng đã bước đến dang cánh ra chặn bàn tay Khương kỳ Lạc.
Nếu không, chín gã Bóng Mờ ấy đã về Tây thiên rồi.
“Sao còn ngồi đó? Mau đứng lên đi chứ?”
Khuynh Thành biết cha cô vẫn chưa bị bắt, cô thấy yên tâm và càng can đảm hơn.
Hiện giờ không thể dùng linh thức truyền âm nữa.
Mấy gã Bóng Mờ lúc này mới tỉnh ra.
Cả bọn lùi ra sau lưng Đại Bàng Cánh Vàng.
“Khương Kỳ Lạc, tự ngươi gây nên tội. Nhà họ Diệp chúng ta một lòng trung thành với ngươi, ngươi đã không khen thưởng, trái lại còn tiêu diệt người ta đến cùng. Thế thì ngươi đừng trách Diệp Khuynh Thành ta không có nhân nghĩa!”
Nói rồi cô bắt đầu tấn công hắn.
Bây giờ cô không phải lo cho hậu phương nữa.
Hồng Y tuy đã bị chúng bắt, nhưng vẫn do các Bóng Mờ giam giữ.
Hiện nay các Bóng Mờ đã trở thành người của cô, thì cô lo gì không cứu nổi Hồng Y!
Cho nên.
Việc phải làm lúc này là thả sức giao chiến với Khương Kỳ Lạc một trận.
Rốt cuộc Đại Bàng Cánh Vàng cũng được thấy hai người bắt đầu ra tay.
Nó khoái chí vỗ cánh kêu lên the thé.
“Để tôi, cứ để tôi!”
Khuynh Thành thấy Đại Bàng Cánh Vàng đang rất phấn khích, cô bèn nhìn sang Khương Kỳ Lạc.
Cô mỉm cười rất quái.
“Được! Thế thì ta giao gã này cho ngươi, ngươi cứ chà đạp gã đến nơi đến chốn đi!”
Nghĩ đến gã hoàng đế Khương Kỳ Lạc đẹp trai sáng sủa, phải kêu lên thảm thiết vì bị một con chim đạp cái chỗ kia.
Khuynh Thành thấy rất buồn cười.
Đại Bàng Cánh Vàng cực kỳ khoái chí, đôi mắt nó sáng rực nhìn gã Khương Kỳ Lạc.
“Ngoan nhé! Ta chưa từng có dịp hành hạ một hoàng đế.”
Nói rồi nó vỗ cánh lao vào Khương Kỳ Lạc.
Khiếp nhỉ!
Nó là con chim quỷ sứ gì thế?
Hết sức quái thai.
Tuy nhiên Khương Kỳ Lạc hoàn toàn không dám chủ quan.
Gã đã từng chứng kiến uy lực của con Đại Bàng Cánh Vàng này rồi.
Gã không thể là đối thủ của nó.
Cho nên, chỉ có một cách.
Chuồn!
“Định chuồn à, đừng hòng!”
Đại Bàng Cánh Vàng vỗ cánh truy kích gã hoàng đế.
Nhìn thấy Khương Kỳ Lạc bị truy đuổi chạy cuống quít, Khuynh Thành không nhịn được cười.
Cứ để cho con chim này dốc sức ra tay.
Có lẽ ở đây cô chẳng có việc gì phải làm nữa.
Cô nhìn mấy gã Bóng Mờ đứng phía sau.
Nói: “Dẫn ta đi gặp vú em Hồng Y!”
“Mời cô nương đi theo chúng tôi!”
Chín Bóng Mờ dẫn Diệp Khuynh Thành đi tìm Hồng Y.
Còn ở đây.
Khương Kỳ Lạc lúng túng hết nhẽ.
So tốc độ.
Gã không bằng một nửa của Đại Bàng Cánh Vàng.
So công lực.
Thì gã càng thua xa con chim này.
Đại Bàng Cánh Vàng cũng rất quái ác.
Rõ ràng tốc độ của nó nhanh hơn đối thủ N lần.
Nhưng nó chỉ truy đuổi sau lưng gã, với tốc độ không nhanh không chậm.
Thỉnh thoảng nó lại khạc vào mông gã một mồi lửa.
Đây là một tuyệt kỹ gần đây Đại Bàng Cánh Vàng mới luyện được.
Hễ nhìn thấy mông Khương Kỳ Lạc bùng cháy là nó phấn chấn vừa vỗ cánh vừa kêu vừa nhảy cẫng lên.
“Hay quá! Thú vị quá! Lần nữa nhé!”
Đại Bàng Cánh Vàng linh thức truyền âm đến tận tai Khương Kỳ Lạc.
Nó không cho gã một chút thời gian nào để thở nữa.
Hết mồi lửa này đến mồi lửa khác, phun lửa vào mông Khương Kỳ Lạc.
Khiếp thật!
Lẽ nào con chim khốn kiếp này lại có duyên với cái mông?
Tại sao nó toàn tấn công vào mông một ông vua?
Khương Kỳ Lạc tuyệt đối không dám lơ là.
Tay gã liên tục khua linh khí cực phẩm, vụt tới tấp vào các mồi lửa phun ra từ mỏ con Đại Bàng, và dập lửa.
Còn con Đại Bàng thì dường như lại càng hưng phấn.
Tốc độ phun lửa mỗi lúc một nhanh.
“Thằng nhãi! Cố lên! Cố lên chứ!”
Nó khoái chí bay đi bay lại trên không, phun lửa vào mông gã Khương Kỳ Lạc từ các hướng khác nhau.
Hỏa lực cực mạnh.
Không ngừng không nghỉ. Tấn công vào mông Khương Kỳ Lạc.
Dù gã có ba đầu sáu tay thì cũng không thể ngăn nổi.
Gã đã rất điên tiết.
“Con chim quái thai nhà ngươi chỉ biết nhằm vào mông đít thôi ư?”
Đại Bàng Cánh Vàng làm ra vẻ đang trầm tư nghĩ ngợi.
Rồi nó nói: “Ta còn biết đánh vào chỗ khác nữa. Nhưng ngươi đừng có mà trách ta nghe chưa?”
“Chỉ cần mông không bị đốt là được!”
“Ngươi chắc rồi chứ?”
“Chắc rồi!”
“Được, chính ngươi đã lựa chọn. Ngươi không thể trách ta…”
Nói rồi Đại Bàng Cánh Vàng phun ra một đám lửa siêu to, nhằm vào chỗ ấy.
Khương Kỳ Lạc mặt không ngớt biến sắc.
Con chim này là đồ quái thai thật rồi!
Quá ư tàn độc.
“Con chim chết tiệt, ta sẽ giết ngươi!”
Khương Kỳ Lạc vừa gào vừa tăng tốc chạy thục mạng.
Gã còn chưa lấy vợ sinh con!
Gã không muốn từ nay tuyệt tự mất giống!
Gã chưa từng một lần được hưởng lạc thú của đàn ông!
Con chim khốn kiếp đáng chết.
Con chim quái thai đáng chết.
Sao mà nó quái thai thế này!!!
Tay gã không ngừng vung linh khí cực phẩm, một làn khí màu tím bao bọc toàn thân gã.
Đây là lúc Khương Kỳ Lạc phát huy nội lực lên đến đỉnh điểm.
Nhưng dù là thế.
Sau khi gã đã cấp tốc phi hành một quãng dài, vừa chuẩn bị thở cho lại sức, thì con chim quái thai đáng chết này lại vỗ đôi cánh ác ôn và xuất hiện ngay trước mặt gã. Đồ trời đánh!
Sau đó nó phun ra một đám lửa nhằm vào chỗ đó của gã!
Khương Kỳ Lạc cảm thấy mình sắp phát điên.
“Con chim biến thái chết tiệt, ngươi có giỏi thì đại chiến ba ngày ba đêm với ta, chứ toàn giở chiêu thâm độc như thế thì anh hùng cái nỗi gì!”
Anh hùng?
Xưa nay Đại Bàng Cánh Vàng chưa bao giờ nghĩ mình là anh hùng cả.
Thời đại này làm anh hùng không dễ đâu.
Anh hùng? Chỉ có thằng khờ mới đi làm anh hùng!
Anh hùng đồng nghĩa với xác pháo.
“Ngươi tưởng ta dại chắc? Ai muốn làm anh hùng? Anh hùng trong vương triều Đại Cương của ngươi, đều lần lượt đi chầu Diêm vương đấy thôi?
Ta cứ làm thần thú của mình, ta không cần làm anh hùng gì hết. Anh hùng là trò hề biến tướng của lừa đảo.
Ngươi đã nhìn thấy mấy người còn sống trở thành anh hùng?
Và dù họ có thành anh hùng thì cũng chẳng được sống bao lâu nữa.”
…
Khương Kỳ Lạc không ngờ con chim quái thai này lại khó bị chế ngự đến thế.
Nó không chỉ quái thai.
Mà còn biết hành hạ ta bằng cách thức cũng rất quái thai.
Chưa biết chừng lát nữa nó còn giở ra chiêu quái thai gì nữa đây?
Có lẽ ta chỉ còn cách đi gặp Lão tổ tông, xin Người giúp đỡ.
Trong vương triều Đại Cương, nhà họ Khương có cả thảy năm người tu chân.
Khương Kỳ Lạc là một trong số đó.
Bốn người kia đều là Lão tổ tông của nhà họ Khương.
Trong cả năm người, Khương Kỳ Lạc là người trẻ nhất và có khả năng lĩnh hội cao nhất.
Chỉ trong hơn ba chục năm, anh ta đã tu thành Kiếm vương cao cấp hậu kỳ.
Trước tình thế hiện giờ.
Buộc phải mời cả bốn vị Lão tổ tông hạ sơn.
Mới có khả năng chiến thắng.
Nhà họ Khương kể cũng thật kỳ lạ.
Không hiểu tại sao, đời vị hoàng đế nào cũng lấy cả đàn thê thiếp thế mà chỉ sinh được độc một cậu con trai.
Kể từ khi vương triều Đại Cương thành lập đến nay, đều như thế cả.
Nếu Khương Kỳ Lạc có mệnh hệ gì.
Thì nhà họ Khương sẽ tuyệt tự.
Nghĩ đến đây.
Gã tăng tốc cực nhanh phi hành về hướng nam.
Đại Bàng Cánh Vàng đang định đuổi theo thì bỗng nghe thấy Diệp Khuynh Thành linh thức truyền âm.
“Con chim quỷ sứ ơi, mau quay về!”
“Tôi đang chơi cực vui đây này!”
“Lão tổ tông nhà ta bị thương, ta phải đến đó ngay lập tức.”
Đại Bàng Cánh Vàng đang rất phấn khích. Xem ra, thằng cha kia đi tìm viện binh thì phải?
Đã quá lâu không được chơi thỏa sức như thế này.
“Cô cứ tự đi đi! Rồi tôi sẽ đến tìm cô!”
“Chim ơi, nếu ta có thể đi một mình thì ta đã đi rồi!
Tốc độ của ta chậm hơn ngươi, cho nên…”
Đại Bàng Cánh Vàng bỗng tiu nghỉu, nghẹo đầu.
“Cô không định bảo tôi chở cô đi đấy chứ?”
“Ngươi thông minh lắm!”
Chán chết!
Nó là thần thú!
Đâu có thể để cho một người tu chân bé tẹo trong loài người cưỡi lên lưng?
Không thể!
Dù đập chết nó cũng không chơi!
“Chim ơi, ngươi chớ quên, nếu ta không liều mình cứu ngươi, thì hôm nay ngươi có thể sống tươi vui rộn ràng được không?”
…
“Cô… cô toàn nêu chuyện này ra để ép tôi. Tôi đã nhận lời sẽ đưa cô lên tiên giới còn gì?”
“Nhưng… ta đã mạo hiểm cả tính mạng để cứu ngươi!
Thế mà, chỉ một việc nhỏ này ngươi cũng chẳng chịu giúp ta!
Thôi vậy! Coi như ta đã nhìn nhầm người. À không, ta đã nhìn nhầm một con chim rồi!”
…
“Được! Tôi miễn cưỡng nhận lời một lần vậy! Lần sau cấm cô không được đem chuyện đó ra ép tôi nữa.”
Đại bàng cánh vàng ý chừng vẫn tiêng tiếc nhìn theo gã Khương Kỳ Lạc đang không ngừng tăng tốc phi hành phía xa xa.
“Thằng nhóc, hôm nay ta tạm tha cho ngươi! Lần sau ta sẽ lại tìm ngươi để chơi mới được!”
Khương Kỳ Lạc rất sợ nó tiếp tục truy kích.
Gã biến rõ nhanh, còn nhanh hơn cả máy bay.
Trong chớp mắt gã đã mất hút không thấy bóng dáng đâu nữa.
Đại Bàng Cánh Vàng rất hậm hực, trở lại mặt đất.
“Cô gái hãy nhớ cô lại nợ tôi một lần tình nghĩa đấy!”
…
Diệp Khuynh Thành chỉ im lặng nhìn nó.
Con chim này cũng rất thạo tính toán so bì.
“Được! Coi như ta mắc nợ ngươi một lần.”
Cô nguýt nó, và vẫy tay gọi!
“Nào, hạ xuống đây đã?”
“Cô tự lên đi!”
…
Nó là thần thú oai phong tôn quý, cho Khuynh Thành cưỡi đã là rất nể cô rồi, lại còn bắt nó hạ xuống thấp à?
Đừng hòng!
Khuynh Thành đành lắc đầu, tung người nhảy lên lưng Đại Bàng Cánh Vàng. Cô nói với Hồng Y: “Vú em lên đi!”
Một tiếng kêu vang động bầu trời.
Suýt nữa khiến Khuynh Thành bật khỏi lưng nó rơi xuống.
Đại Bàng Cánh Vàng càu nhàu: “Tôi chở cô là nể cô lắm rồi, tôi không thể chở ai khác!”
“Con chim phải gió!”
Cô cốc mạnh vào đầu nó một cái.
“Sao ngươi rắc rối thế? Ngươi không nghe nói cứu người như cứu hỏa à?”
“Không biết! Mặc kệ! Nếu không, các vị cứ tự bay đi!”
Nhìn con chim hoành tráng khổng lồ.
Hồng Y cảm thấy hết sức kính nể.
Nó là thần thú kia mà!
“Khuynh Thành, hay là cháu cứ đi cùng Đại Bàng đi! Cô sẽ đi theo sau.”
Khuynh Thành nhìn Đại Bàng Cánh Vàng. Cô đành gật đầu vậy.
Rồi cô gõ vào đầu nó một cái.
“Con chim phải gió, bây giờ ngươi đã bằng lòng rồi chứ?”
“Cấm đánh vào đầu tôi, tôi sẽ ngu đi đấy!”
…
“Đi nào! Ngu cái con khỉ!”
Khuynh Thành đập một cái vào đầu nó.
Nó rất không thoải mái lắc lắc thân mình.
Làm cho Khuynh Thành suýt rơi xuống.
Nó còn dọa thêm.
“Nếu cô còn dám đánh vào đầu tôi, tôi sẽ không chở cô lên tiên giới nữa.”
…
Tức thật! Bàn tay đã giơ lên, cô đành thu về vậy.
Lẽ ra phải đi vài ngày đường, thì lần này chỉ cần già nửa ngày là đã đến nơi.
Đại Bàng Cánh Vàng vừa bay vào thung lũng.
Diệp Viễn cảm thấy ngực mình bị nén căng tức.
Liệu có phải Khương Kỳ Lạc lại cử cao thủ đến?
Bọn họ cao siêu đến đâu mà lại khiến ông có cảm giác như thế này?
Chỉ e ông không chịu nổi một chiêu của bọn họ.
“Diệp Bái, cháu mau bảo Nhị thúc của cháu và Diệp Thành ẩn nấp cho kỹ!”
Vừa nói xong, ông đã nghe thấy tiếng Diệp Khuynh Thành gọi vang khắp thung lũng.
“Cha ơi! Cha! Lão tổ tông! Diệp Bái, Diệp Thành…”
“Lão tổ tông, Khuynh Thành đến!”
Diệp Bái nở nụ cười mừng rỡ.
Khuôn mặt Diệp Viễn đang lấm tấm mồ hôi cũng dãn ra, tươi tỉnh hẳn lên.
“Khuynh Thành, Khuynh Thành…”
Diệp Bái vội chạy vụt ra. Nơm nớp lo lắng sợ hãi suốt ngần ấy hôm, nay đã có thể nhẹ nhõm thở phào.
Khi cậu nhìn thấy một con cự điểu hòanh tráng đang từ trên trời hạ xuống.
Cậu phát hoảng, mồm miệng há hốc.
Không chỉ Diệp Bái, mà cả Diệp Viễn cũng ngỡ ngàng.
Thần thú!
Trời đất ạ!
Là thần thú!
Và lại là thần thú đẳng cấp Nguyên anh đại viên mãn!
Điều kỳ lạ không chỉ vì nó là thần thú.
Mà là, nó trở thành cái ngai để cho Diệp Khuynh Thành ngồi chễm chệ.
“Diệp Bái! Lão tổ tông và mọi người không sao chứ?”
Khuynh Thành nhảy từ trên lưng Đại Bàng Cánh Vàng xuống.
“Mọi người đều không sao cả.”
“Cha em và Diệp Thành đâu? Sao không thấy ra?”
Ánh mắt Diệp Bái chợt có nét u buồn.
“Nhị thúc và Diệp Thành…”
“Hai người ấy sao rồi?”
Khuynh Thành rất xúc động giật giật cánh tay Diệp Bái.
Khiến các khớp xương kêu lục cục.
“Cả hai bị trúng độc.”
Nghe được câu này, ruột gan Khuynh Thành mới chùng xuống.
Không phải đã chết, là được rồi.
“Hia người ấy đang ở đâu, dẫn em vào thăm đi!”
Khuynh Thành kiếp trước là cao thủ sử dụng chất độc.
Cô biết điều chế bất kỳ chất độc nào và cũng có thể giải độc được hết.
“Đi theo tôi!”
Diệp Bái đưa Khuynh Thành vào sơn động.
Vì sơn động không rộng lắm.
Vóc dáng Đại Bàng Cánh Vàng thì cao to, nên nó không thể bước vào.
Khuynh Thành nhìn nó rồi nói.
“Chim ơi, cái đầu ngươi quá to, nếu vào thì e sơn động bị sập mất!
Ngươi cứ ở ngoài mà dạo chơi thoải mái vậy!”
Đại Bàng Cánh Vàng kêu một tiếng vang trời. Một đạo kim quang nháng lên.
Không còn thấy bóng dáng Đại Bàng Cánh Vàng đâu nữa.
Khi mọi người định thần nhìn lại.
Thì Đại Bàng Cánh Vàng đã đứng trước cửa sơn động rồi.
Nếu không nhìn thấy bộ lông vũ ánh kim và ánh mắt cao ngạo kiêu hùng của nó.
Thì Khuynh Thành không dám tin nó chính là con Đại Bàng Cánh Vàng lúc nãy.
Lúc này kích cỡ của nó nhỏ hơn lúc trước cả chục lần.
“Hì hì… nhìn cái gì? Đi vào thôi!”
Lúc này Khuynh Thành và mọi người mới trở lại bình thường.
Liệu con Đại Bàng này còn có bao nhiêu bản lĩnh nữa?
Cô cảm thấy ngày càng yêu mến nó hơn.
Nó không chỉ bay nhanh.
Mọi nơi trên thân mình nó đều cứng mạnh như thép.
Mỏ nó còn biết phun lửa.
Lần này lại thấy nó biết biến hình. Có lẽ không có việc gì nó không làm nổi.
Diệp Viễn dẫn mọi người đi vào bên trong.
Khuynh Thành nhìn thấy cha mình, Diệp Chấn Thiên nằm bất động trên giường, cô rất xúc động.
“Cha ơi! Cha!”
Diệp Chấn Thiên không hề có một phản ứng gì.
“Lão tổ tông, cha cháu sao thế ạ?”
Khuynh Thành vận linh thức quan sát, cô liền hiểu ra ngay.
Cha cô không chỉ bị trúng chất kỳ độc, mà còn bị mất một cánh tay.
Với một người tập võ.
Như thế này thì sống còn khổ hơn chết.
Nghĩ đến hình ảnh người cha cao lớn uy nghi đường bệ, Khuynh Thành buồn bã vô cùng.
Cha cô chưa bao giờ khốn khổ như thế này.
Điều khiến cô rất băn khoăn là mình chưa nhận ra chất độc gì đang ngấm trong người ông.
Ánh mắt cô nhìn sang Đại Bàng Cánh Vàng.
Nó vỗ đôi cánh, như có ý hỏi cô nhìn tôi làm gì? Tôi đâu phải chuyên gia về giải độc?
Diệp Viễn nhìn cả hai.
Ông thở dài, nói: “Khuynh Thành à, cha cháu bị trúng độc Bách Nhật Tán.
Chất độc này rất đặc biệt, chỉ có kẻ hạ độc mới có thể giải độc.”
“Kẻ nào đã ra tay? Cháu sẽ đi bắt hắn đưa thuốc giải ra!”
Vẻ mặt Diệp Viễn rất khó hiểu.
Khuynh Thành nhìn sang Diệp Bái.
“Thế này là chuyện gì? Mọi người mau nói đi chứ?”
“Gã Tả Long. Hắn đã kích nổ tự sát. Không thể có thuốc giải độc nữa rồi.”
“Gì cơ? Không có thuốc giải độc nữa?”
Khuynh Thành nắm chặt nắm đấm, mặt cô tái nhợt.
Cô từng nói, không thể để cho bất cứ ai của nhà họ Diệp bị hại nữa.
Hiện nay nhà họ Diệp chỉ còn sót vài người, thì hai người đã nằm liệt giường, và coi như đã bị tuyên án tử hình.
“Không thể thế này! Trên đời này không có thứ thuốc độc nào không thể bị vô hiệu hóa. Tuyệt đối không có chuyện đó.”
Đại bàng cánh vàng nhìn thấy Khuynh Thành đau khổ, nó cũng vươn dài cái cổ ngồi bên, nhìn cô tỏ ý thông cảm.
“Lão tổ tông hãy cho cháu biết có cách gì có thể cứu cha cháu không?
Không thể để cha cháu phải ra đi! Không thể!”
Trên đời này, Diệp Chấn Thiên là người thân nhất của cô.
Ông cũng là người thương cô nhất trên đời.
Xưa nay cô không biết tình thân là gì.
Chính con người này đã dạy cho cô hiểu.
Và ông cũng cho cô biết rằng, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, vẫn luôn có một con người luôn quan tâm yêu mến cô.
“Cha ơi cha! Cha không thể ra đi! Tuyệt đối không thể!
Cha từng nói, muốn nhìn thấy con gái của cha trờ thành một người quyền khuynh thiên hạ, cha không thể ra đi.
Lão tổ tông! Cháu xin Người hãy nghĩ cách đi?
Nhất định phải có cách giải độc, cháu tin rằng nhất định sẽ có cách.”
Diệp Viễn thở dài, rồi chậm rãi nói: “Đúng là có một cách, chỉ hiềm…”
“Chỉ hiềm thế nào ạ?”
“Chỉ hiềm, đó là một truyền thuyết, chưa chắc đã có thật.”
“Lão tổ tông! Dù nó là gì, chỉ cần có một tia hy vọng, Khuynh Thành cũng không từ bỏ.”
Cô nói rất kiên quyết.
Diệp Viễn nhìn ánh mắt kiên định của Khuynh Thành, ông hiểu rằng nếu mình không nói ra thì nó nhất quyết không chịu.
Nhưng nếu vì thế mà Khuynh Thành có thể phải gặp bất hạnh, thì ông sẽ phải cắn rứt hối hận suốt đời.
Nhà họ Diệp đâu dễ gì có được một bậc kỳ tài.
Ông không muốn nhìn con người kỳ tài của họ tộc bị hủy diệt bởi chính bàn tay ông.
“Lão tổ tông còn do dự gì nữa? Là biện pháp gì hả ông?”
“Truyền thuyết nói rằng, Ngũ Độc Thú có thể hóa giải mọi chất kỳ độc trên đời này. Nhưng đó chỉ là truyền thuyết chứ chưa có ai nhìn thấy Ngũ Độc Thú.”
Ngũ Độc Thú?
Khuynh Thành nhớ rằng, kiếp trước cô từng đọc một số tiểu thuyết có viết về nó.
Nhưng trên đời này có Ngũ Độc Thú thật không thì cô cũng không biết.
Nếu thế thì, truyền thuyết về Ngũ Độc Thú không phải là chuyện hư cấu.
Ngay trong thời gian không gian mù mờ mà cô đang sống hiện giờ, người ta cũng biết Ngũ Độc Thú.
Vậy tức là Ngũ Độc Thú không phải chuyện tưởng tượng hão huyền.
“Lão tổ tông còn biết những gì nữa?”
“Ta nghe nói, có người đã nhìn thấy Ngũ Độc Thú ở núi Phiêu Diểu, nhưng cũng có người nói Ngũ Độc Thú ở Hồng Hoang, lại có người bảo Ngũ Độc Thú nằm trong tay hoàng thượng vương triều Đại Cương, một số người khác thì nói nó ở vương triều Tấn.
Cho nên Ngũ Độc Thú đang sống ở phương nào, thì không ai biết đích xác.”
…
Nguy thật rồi!
Lúc thì nói ở núi Phiêu Diểu, lúc thì bảo ở vương triều Đại Cương hoặc ở vương triều Tấn… thế này thì chẳng biết đâu mà lần!
“Lão tổ tông, Ngũ Độc Thú hình dáng ra sao?”
Diệp Viễn nhăn nhó.
“Ngũ Độc Thú hình thù ra sao, cũng có nhiều cách nói, thực khó mà tin được.
Cho nên, Khuynh Thành, ai bị trúng độc Bách Nhật Tán thì chỉ còn sống một trăm ngày nữa mà thôi.
Dù cháu tìm ra Ngũ Độc Thú thì chỉ e là…”
Đúng thế.
Cần phải đi nhiều nơi để tìm, một trăm ngày đủ sao được?
Ngay lúc này đã mất một vài hôm rồi.
Tức là còn không đến một trăm ngày nữa.
Chưa kể các nơi khác, mà ngay Hồng Hoang.
Dùng một trăm ngày đi khắp Hồng Hoang cũng không đủ, huống chi còn phải tìm ra Ngũ Độc Thú thì chỉ là ảo tưởng.
Tuy nhiên, nếu không đi tìm thì Diệp Chấn Thiên và Diệp Thành chỉ còn cách duy nhất là chờ chết.
Đây vẫn cứ là cơ hội duy nhất để cứu Diệp Chấn Thiên và Diệp Thành.
Khuynh Thành không thể bỏ qua.
Dù gian khổ vất vả thế nào cũng quyết không bỏ qua.
“Lão tổ tông, ngoài cách này ra không có cách nào khác ạ?”
Diệp Viễn nặng nề gật đầu.
Khuynh Thành hít vào một hơi thật sâu, nói: “Không còn cách nào khác nữa rồi.
Thế thì, được, cháu sẽ đi tìm Ngũ Độc Thú, cháu dù sao cũng phải cứu bằng được cha cháu và Diệp Thành.”
Cô nhìn sang Đại Bàng Cánh Vàng, ánh mắt nài nỉ khẩn cầu, nói:
“Chim ơi, người giúp ta lần này được không?”
Đại Bàng Cánh Vàng tuy điểu phẩm tầm tầm chưa phải là đỉnh cao.
Nhưng ít ra nó cũng không phải một con chim có điểu phẩm quá kém.
Nhìn Khuynh Thành đang băn khoăn khổ sở, lòng nó cũng không dễ chịu gì.
“Chuyện vặt! Dù sao cô cũng đã cưỡi tôi một lần rồi.”
Tâm trạng nó có vẻ ấm ức không vui mấy.
Không phải nó không muốn giúp Khuynh Thành.
Mà thực tế là… nó là một thần thú cao quý.
Muốn nó biến thành cái ngai cho người khác ngồi, thì ít ra cũng phải chứng tỏ bản lĩnh để chinh phục nó.
Rõ ràng là Diệp Khuynh Thành chưa đủ bản lĩnh.
Cho nên đại bàng cánh vàng đâu có thể tâm phục?
Nó bằng lòng cho Khuynh Thành cưỡi, chủ yếu là vì cô đã từng giúp nó trong lúc nó độ kiếp.
Tuy Khuynh Thành có mục đích của mình.
Nhưng vẫn là cô đã từng cứu nó.
Khuynh Thành nhìn Diệp Chấn Thiên và Diệp Thành đang bất tỉnh, nhìn Diệp Viễn đang bị thương.
Cô nắm chặt nắm đấm. “Gã Khương Kỳ Lạc khốn kiếp, ta nhất định sẽ bắt ngươi phải hối hận.”
Gã muốn lấy cô nhưng không xong thì gã giở luôn trò thâm độc như thế này.
Khuynh Thành nhìn Diệp Viễn nói: “Lão tổ tông và mọi người không nên ở lại đây nữa. Trước khi cháu đến đây, Đại Bàng Cánh Vàng đã hành hạ Khương Kỳ Lạc một trận nên thân.
Với tính cách của gã, thì chắc chắn gã sẽ tìm cơ hội trả thù.”
Nhưng, có thể chuyển đi đâu?
Lẽ nào thế giới bao la nhường này lại không có chỗ cho họ dung thân?
Diệp Khuynh Thành cau mày suy nghĩ rất lung.
Đã có cách!
Thực Nhân Cốc.
Phải đưa họ đến Thực Nhân Cốc.
Dẫu cho Khương Kỳ Lạc ăn gan hùm, gã cũng không dám mò đến Thực Nhân Cốc!
“Chim ơi, lần này ngươi giúp ta chở vài người được không?”
Đại bàng cánh vàng nhìn hai bệnh nhân đang thoi thóp, rồi lại nhìn Diệp Viễn đang bị thương, nó rất miễn cưỡng gật đầu.
“Chỉ lần này thôi. Lần sau dẫu đập chết tôi, tôi cũng không giúp cô nữa đâu.”
“Ta hiểu rồi. Ta biết, thực ra ngươi rất tốt bụng.”
Đại bàng cánh vàng cong đuôi, ngẩng đầu, nói: “Nịnh tôi vừa thôi. Vả lại, đã có khi nào cô nhận ra tôi không tốt chưa? Tôi xưa nay luôn luôn là một thần thú có phẩm hạnh cao thượng.”
Chà!
Thằng cha này. Vừa khen hắn.
Thì hắn đã tớn.
Phẩm hạnh cao thượng!
Ngươi đừng làm hoen ố bốn chữ này.
Khuynh Thành nhìn nó vẻ rất coi thường nhưng cô vẫn không nói gì.
“Lên đi! Chúng ta xuất phát ngay bây giờ.”
Diệp Bái và Khuynh Thành đỡ Diệp Chấn Thiên lên, rồi đỡ Diệp Thành lên.
Cả đoàn năm người nhanh chóng bay vút lên chín tầng mây.
“Chim ơi, từ đây cứ bay thẳng hướng đông, chúng ta đi Thực Nhân Cốc.”
Nghe nói đi Thực Nhân Cốc.
Sắc mặt Diệp Viễn bỗng tái nhợt.
“Khuynh Thành… ta… ta không nghe nhầm đấy chứ?”
“Hiện giờ, ngoại trừ Thực Nhân Cốc, cháu không nghĩ ra nơi nào khác an toàn hơn, Lão tổ tông ạ.”
Diệp Viễn yên lặng.
An toàn hơn? Chỉ e sau khi vào rồi, tất cả sẽ chết càng nhanh hơn thì có!
Ngày xưa ông cũng từng theo mấy người tu chân đi đến Thực Nhân Cốc.
Mới đi đến ngoại vi đã bị một con yêu thú tấn công. Nếu cả bọn không chạy nhanh thì đã bỏ mạng rồi.
Ngày nay nhớ lại, tim vẫn còn đập thình thịch!
Tuy ông có biết những mẩu chuyện ly kỳ về Diệp Khuynh Thành.
Khi năm tuổi bị rơi xuống Thực Nhân Cốc nhưng lại có thể trở ra một cách kỳ lạ.
Vừa qua nó vào Thực Nhân Cốc cũng bình an vô sự, và còn luyện thêm được võ công cao siêu nữa.
Nhưng, con người ta không phải lúc nào cũng gặp vận may như nó!
“Khuynh Thành…”
Lẽ nào Khuynh Thành không biết Diệp Viễn đang nghĩ gì!
Cô bèn tủm tỉm cười nhìn ông, nói: “Lão tổ tông cứ yên tâm, Huyết Sâm ở Thực Nhân Cốc là bạn cháu, cháu sẽ gửi gắm Lão tổ tông cho ông ta, ông ta nhất định sẽ có cách bảo đảm an toàn cho mọi người.
Và, làm như thế này thì gã Khương Kỳ Lạc cũng không thể làm gì nổi chúng ta.
Nếu gã dám mò vào Thực Nhân Cốc thì cháu tin chắc không đến một canh giờ sau đó, gã sẽ bị yêu thú ở đây xơi tái không chừa lại một mẩu xương.
Vậy thì, gã sẽ hết cách đem mọi người ra để uy hiếp cháu.
Còn cháu, cháu không phải lo lắng về hậu phương nữa, cháu sẽ dồn tâm trí và sức lực đi tìm Ngũ Độc Thú.”
Cả bọn phi hành một chập, thì nhìn thấy Hồng Y đang ngự kiếm bay đến.
Khuynh Thành lập tức gọi Hồng Y bay lại đỗ lên lưng Đại Bàng Cánh Vàng.
Cã thảy gồm sáu người và một con chim cấp tốc bay về hướng Thực Nhân Cốc.