Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Đinh Mặc
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Ho ngoc hai
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2235 / 46
Cập nhật: 2015-12-04 12:32:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ùng Bảy tháng Tám.
Trong phòng làm việc rộng thênh thang, Dịch Cảnh Dương ngồi ngay ngắn phía sau bàn làm việc, lẳng lặng nhìn tôi.
“Lại đây.” Từ đó về sau, cậu không còn coi tôi là mẹ nuôi nữa.
Tôi cắn môi đứng im.
Dịch Cảnh Dương nhíu mày: “Đây là cơ hội cuối cùng chị thấy Sở Vong. Lại đây!”
Tôi đi tới, cậu vươn tay, ấn vào bên hông tôi một cái. Tôi chầm chậm nhũn người, ngã vào ngực Dịch Cảnh Dương.
Cậu ôm tôi, đặt lên đùi mình, tôi cảm thấy như ngồi trên đống lửa. Điều này vừa khiến tôi không biết làm thế nào, vừa làm tôi cảm thấy như bị sỉ nhục: “Buông ra.”
“Thiếu Hàn!” Mũi môi Dịch Cảnh Dương phớt nhẹ qua gò má tôi, “Không có chị sẽ không có tôi. Trừ chị ra, chưa từng có bất kỳ ai khiến tôi để mắt. Chị xem, hiện tại tôi đã có khả năng bảo vệ chị rồi!”
“Tạm thời chị không cần nói gì.” Dịch Cảnh Dương bỗng hôn nhẹ lên thùy tai tôi, tôi há hốc miệng, quả nhiên không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
“Rất quen nhỉ, dùng môi hạ độc giải độc là kỹ năng tôi dạy Sở Vong.” Dịch Cảnh Dương hơi dùng lực ấn, đầu tôi bị vùi vào ngực nó. “Tuy không muốn để Sở Vong quay về quá khứ, khiến chị thích anh ta, nhưng nếu anh ta không đi, chị sẽ không thu dưỡng tôi, chẳng còn cách nào khác.”
Cậu ấn một cái nút trên bàn: “Sở Vong, vào đi!”
Trong phòng vang lên tiếng bước chân trầm ổn.
Trước mắt tôi chợt tối sầm. Tôi tha thiết muốn quay lại, chỉ muốn quay lại nhìn một cái, nhìn anh một lần, lần cuối.
“Chủ nhân.” Thanh âm của Sở Vong vẫn lãnh đạm và bình tĩnh như thế.
“Dựa theo nhiệm vụ trước đó tôi đã giao, anh, Triển Trảm, Bạch Huyễn Tư ngày hôm nay xuất phát quay về 2006.” Dịch Cảnh Dương dừng một chút, “Tôi có ba chỉ lệnh tối cao, bất luận trường hợp nào cũng phải tuân thủ. Một, không tiếc bất cứ giá nào, bảo hộ Dịch Thiếu Hàn; hai, từ đầu đến cuối, phải để Dịch Thiếu Hàn cho rằng chúng ta là chính nghĩa; ba, sau khi tiêu diệt tổ Hắc Diệu, anh tự mình hủy diệt đi.”
“Vâng.” Sở Vong đáp lại, không hề mang chút tình cảm.
Tim tôi đau đớn khôn tả, ra sức muốn ngẩng đầu nhưng vẫn không sao nhúc nhích được. Dịch Cảnh Dương thở dài, tay nâng đầu tôi lên, để tôi nhìn rõ người đang đứng giữa phòng kia.
Khiến tôi không thể nói, chỉ có thể nhìn Sở Vong hạ mắt lạnh lùng. Nhìn anh tiếp nhận mệnh lệnh, sải bước kiên định, quay người, mở cửa, rời đi.
Thảo nào bọn A Ngõa kiên trì không giết người vô tội, thảo nào dù đã chiếm lợi thế nhưng họ vẫn không ra tay giết tôi! Bởi vị họ mới là chính nghĩa!
Buồn cười, Sở Vong, Triển Trảm, Bạch Huyễn Tư lại lừa tôi lâu như vậy!
“Thiếu Hàn, đừng hận tôi.” Dịch Cảnh Dương chợt dụi đầu vào trán tôi, hôn nhẹ, “Xin hãy nhìn tôi, nhìn xem tôi chinh phục thế giới này như thế nào!”
Tim, bắt đầu vô thanh nức nở. Sở Vong, bắt đầu bước lên con đường không lối về.
Mà tôi, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Dịch Cảnh Dương nhốt tôi lại, hủy hoại thế giới này.
Thì ra tất cả, chỉ mới bắt đầu.
o O o
Tôi đứng trong hoa viên, Dịch Cảnh Dương đứng sau lưng tôi, duy trì một khoảng cách không khiến tôi tức giận.
Ngày mai, cậu sẽ đưa tôi về thảo nguyên, nơi có hệ thống phòng ngự tân tiến nhất.
Có khác là, lần này cậu cùng đi với tôi. Trung tâm chỉ huy của Dịch Cảnh Dương sẽ chuyển về đó. Nó muốn thực hiện lời đã nói với tôi.
Cuối cùng, tôi vẫn mất đi Sở Vong. Hôm nay, tôi lại mất cả Dịch Cảnh Dương.
Trên thế giới này, tôi đã chẳng còn gì.
Có thân vệ chạy tới xin chỉ thị gì đó. Dịch Cảnh Dương đứng trước mặt tôi, nhìn tôi thật sâu, nói: “Chị đi nghỉ sớm đi!”
Cậu cúi đầu định hôn lên trán tôi, tôi nghiêng người tránh đi. Dịch Cảnh Dương không vui nhìn tôi, hai chúng tôi cứ thế giằng co một lúc.
Thân vệ đứng cạnh, tằng hắng một tiếng: “Tướng quân, tình hình khẩn cấp.”
Dịch Cảnh Dương vươn tay tóm chặt cằm tôi, dùng sức quá mạnh khiến tôi đau. Tôi cố chấp không nhìn, cậu chợt buông tay, bỏ đi cùng thân vệ.
Tôi đứng lặng ở đó, một mình, không rõ đã bao lâu.
Đến khi một vật lạnh lẽo cứng rắn áp sát lưng tôi. Không phải lần đầu bị người dí súng vào lưng, tôi đã quen cảm giác đó rồi.
“Cô là ai?” Người phía sau lên tiếng hỏi.
“Đây là câu tôi hỏi cậu mới đúng.” Tôi nói.
Khẩu súng vẫn dí vào người tôi, người kia chuyển động ra phía trước, đối diện tôi.
Anh ta chúc súng xuống, tóm lấy cổ tôi, trầm giọng hỏi: “Trên người cô sao lại có tín hiệu từ con chip của A Ngõa?”
A… Ngõa?
Tôi chợt nhận ra, trên vai, vết răng hai mươi năm trước A Ngõa để lại, lúc này âm ỉ đau.
Có phải vì hôm nay tôi rời khỏi hệ thống phòng ngự ở Mông Cổ nên người đàn ông này mới bắt được tín hiệu ấy?
Anh ta là ai? Chắc chắn không thể là người của Dịch Cảnh Dương! Vì sao anh ta có thể tiến vào tận căn cứ chính của Cảnh Dương, giữa bao tầng phòng ngự?
“Hai mươi năm trước, anh ta cắn tôi một cái, ở đây, anh ta bảo đã cấy vào đó một phần con chip của mình.” Tôi xoa nhẹ đầu vai. Một đoạn ký ức lướt qua trong lòng.
…Cho tới bây giờ, chưa từng có ai nhìn tôi bằng ánh mắt tiếc thương và đau lòng đến thế…
… Dịch tiểu thư, hãy để tôi yêu cô nhé…
… Nơi này, có tín hiệu của tôi… Chỉ cần tôi còn sống, dù cô đi đến bất kỳ nơi đâu trên thế giới, tôi đều có thể tìm thấy cô…
Vẻ mặt người đàn ông trở nên đầy sợ hãi: “Cô là Dịch Thiếu Hàn? Mẹ Dịch Cảnh Dương? Sao lại trẻ như vậy được? Cô không phải mẹ đẻ anh ta?”
Sau khi Dịch Cảnh Dương thành danh đã bảo vệ tôi rất chặt chẽ, không ai gặp tôi, cũng không có ai điều tra quan hệ của chúng tôi.
Tôi gật đầu: “Tôi là mẹ nuôi Cảnh Dương.”
Hai mắt anh ta lóe sáng, nháy mắt, nòng súng lại chĩa vào tôi lần nữa: “Tôi không thể không nói, người rất đáng giá đối với chúng tôi.”
Tôi cười cười: “Đừng dí súng vào tôi, cảm giác không thoải mái chút nào, muốn giết tôi thì nhấc tay lên là xong.”
Anh ta kinh ngạc: “Trấn định như vậy, không hổ là mẹ Dịch Cảnh Dương!” Nhưng tay cầm súng vẫn buông xuống.
“Anh là ai?” Tôi hỏi, “Chiến sĩ của nhân loại? Nằm vùng?”
Anh ta không hề che dấu, gật đầu.
“Anh lợi hại thật, Cảnh Dương cẩn thận như vậy mà vẫn không phát hiện ra anh.” Tôi nói.
Anh ta cũng cười: “Tôi là Trang Tấn. Bọn A Ngõa là thủ hạ của tôi. Trong cơ thể tôi cũng có con chip với tần số đồng điệu. Nhưng tôi là con người. Hôm qua tôi vừa đưa họ về năm 2006. Phu nhân, xin lỗi, tôi phải đưa phu nhân đi.”
Trang Tần? Tôi giật mình.
Anh hùng thế giới, người đứng đầu nhân loại và người máy? Anh ta vẫn nằm vùng cạnh Cảnh Dương?
Có lẽ tôi nên cân nhắc lại xác xuất thắng bại trong cuộc chiến này.
“Anh muốn thế nào?” Tôi hỏi.
“Thông tin tôi thu hoạch được sau ba năm nằm vùng ở đây cũng không quan trọng bằng phu nhân. Dịch Cảnh Dương rất coi trọng phu nhân, nếu bắt được người, có thể thay đổi trận chiến này.”
“Trang tiên sinh, tôi rất muốn giúp anh,” Tôi nói, “nhưng tôi không thích bị người khác uy hiếp.” Anh ta cứng đờ cả người.
“Tôi có thể giúp anh, nhưng anh phải đồng ý với điều kiện của tôi.” Tôi nói tiếp.
“Phu nhân nói đi.”
Tôi yên lặng năm phút đồng hồ. Anh ta cũng không nhúc nhích.
“Tôi có thể để anh bắt cóc, khiến Cảnh Dương dừng cuộc chiến này. Anh phải bảo chứng an toàn cho nó. Nếu anh dám lấy tính mạng tôi uy hiếp Cảnh Dương, tôi lập tức tự sát. Sinh mệnh đối với tôi, đã không còn đáng ngại.”
“Được. Chúng tôi cũng không giết được anh ta. Anh ta sắp giết sạch người của chúng tôi rồi.”
“Nó là một thiên tài, không ai có thể phủ nhận.” Tôi nhìn anh ta, gật đầu, “Dù các người không giết nó nhưng kìm giữ tài hoa và tự do còn khiến nó khó chịu hơn là chết.”
Anh ta nhướng mày: “Vậy…?”
Tôi hít sâu một hơi: “Cho nó một vương quốc, ký kết hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau, để nó có thể tự do thực hiện ước mơ của mình.”
Hồi lâu, anh ta gật đầu.
Tôi buông lỏng khẩu súng dí bên hông anh ta. Đây là khẩu súng Triển Trảm cho tôi, tôi vẫn mang theo bên người đến nay. Tôi đã không còn là tôi hai mươi năm trước.
o O o
Bàn đàm phán.
Một bên là Dịch Cảnh Dương, một bên là Trang Tần. Tôi đứng bên cạnh Trang Tần.
Cuộc đàm phán quan trọng như vậy, hai bên đều không hẹn mà cũng chọn cách đơn giản nhất.
Trang Tần nói: “Dịch tướng quân, tôi nghĩ anh hiểu rõ ý đồ của chúng ta hôm nay.”
Nửa tháng trước, anh ta bắt cóc tôi từ phủ đệ, ngay trước mắt mọi người, kể cả Dịch Cảnh Dương.
Đến nay tôi vẫn còn nhớ rõ ánh mắt Cảnh Dương khi ấy, tràn ngập sát khí và tuyệt vọng.
Dịch Cảnh Dương không thèm nhìn anh ta, chỉ chăm chăm nhìn thẳng tôi.
Cậu nói: “Tôi đồng ý điều kiện của anh.”
Trang Tần vô cùng kinh ngạc: “Anh nói gì?”
Cậu chỉ nói: “Cút, mang theo người của các anh.”
Trang Tần trầm giọng: “Dịch Cảnh Dương, thực ra anh có hiểu rõ chúng tôi muốn đưa ra điều kiện gì không? Chúng tôi muốn anh bỏ qua lãnh thổ đã chiếm đóng, chúng tôi muốn anh phải dời đến hòn đảo phía nam Thái Bình Dương! Muốn anh hứa hẹn trọn đời hòa bình!”
“Tôi biết, người của tôi ngày mai sẽ bắt đầu rút quân,” Cậu rốt cuộc quay sang nhìn Trang Tần, “Tôi hứa với anh, những năm Dịch Thiếu Hàn còn sống, tôi sẽ không chế tạo người nhân tạo, sẽ không bước ra khỏi quốc gia mình một bước! Toàn bộ người nhân tạo sẽ không bước ra khỏi quốc gia mình! Chúng tôi sẽ không bị ghi chép vào lịch sử, không giao tiếp với thế giới loài người! Đó không phải là điều các người mong muốn sao? Tôi hứa với các người, khi Dịch Thiếu Hàn còn sống, tôi sẽ làm thế.”
Tôi che mặt, cậu đã biết cả rồi! Biết cả rồi! Mà tất cả hứa hẹn của Cảnh Dương, tất cả hứa hẹn của cậu chỉ dừng ở thời điểm tôi chưa chết! Nhất định cậu đã nghe được câu chuyện giữa tôi và Trang Tần.
Trang Tần rời đi, đóng cửa lại.
Dịch Cảnh Dương cúi đầu nhìn tôi: “Thiếu Hàn, theo tôi về nhà!”
Dịu dàng đến xa lạ.
“Cậu… làm sao mà biết…” Biết đến thỏa thuận với kẻ địch, biết cả ý nguyện muốn chết của tôi?
Dịch Cảnh Dương cười, tiếng cười trống rỗng, vươn tay, phất qua điểm hơi nổi lên trong vành tay tôi.
Tôi nghĩ đến lời người ấy nói hai mươi năm trước.
… Thiết bị dò tìm tân tiến nhất, cao cấp hơn thiết bị thời đại này không biết bao nhiêu lần…
Dường như có một chậu nước lạnh xối xuống đầu tôi. Đây là cái nhân Sở Vong đã gieo từ hai mươi năm trước.
Nói cách khác, mấy năm nay, mỗi tiếng nói, mỗi cử động của tôi đều bị Dịch Cảnh Dương nắm giữ. Thảo nào cậu bé Nghiêm Gia Sơn kia lại bị bắt đi!
Nhưng, cũng chính là Dịch Cảnh Dương, vì bảo toàn tính mạng tôi, buông tha cuộc chiến của mình.
“Thiếu Hàn!” Cậu vươn tay ôm lấy tôi. Tôi cứng ngắc cả người, nhưng không đẩy cậu ra.
Dịch Cảnh Dương nói: “Nghe chị nói, đã không còn quan tâm đến sinh tử, tôi mới biết, tôi không thế mất đi chị được.”
“Tôi đã nghĩ ba ngày ba đêm. Tôi nghĩ ra rồi, chỉ cần chị còn sống, chỉ cần chị sống. Tôi sẽ không ép buộc chị bất cứ chuyện gì. Chỉ cần chị sống, ở lại bên tôi.”
Tôi vươn tay, lau khô nước mắt trên mặt Dịch Cảnh Dương, vuốt lên hàng mày dài kiên nghị.
“Tôi đồng ý.”
Để chúng ta tiếp tục, sống nương tựa vào nhau trong quãng đời còn lại.
Chiến tranh, kết thúc rồi.
o O o
Cơ thể tôi ngày một hỏng dần. Dịch Cảnh Dương giận dữ, mắng từ trên xuống dưới một lượt những kẻ xung quanh, vẫn không thể ngăn cản sức lực tôi hao mòn.
Thực ra tôi rất vui mừng, vui mừng vì ngày ấy đã đến.
Chúng tôi đã rời khỏi đại lục đã đến năm năm chưa? Đại khái thế, tôi không nhớ nữa.
Dịch Cảnh Dương đang tuổi trẻ hăng hái, tuy nơi đây chỉ là một hòn đảo hoang cô lập nhưng vẫn có thể khiến nó biến thành một quốc gia cường thịnh. Kinh doanh phát triển, khoa học kỹ thuật cường đại, quân sự vững chắc, nơi này đã không thua gì đại lục.
Quanh Dịch Cảnh Dương có bao người ngưỡng mộ, cậu lại vẫn lẻ bóng một mình.
Tôi vẫn nhớ, điều kiện để Dịch Cảnh Dương không ra khỏi đảo, là tôi còn sống.
Nhưng giờ đây tôi không còn lo được nhiều như vậy nữa. Cuộc đời này của tôi quá trắc trở. Khi nào cũng vậy, cứ mỗi khi cho rằng tình yêu đã thuộc về mình, là lại lần lượt mất đi. Cứ mỗi lúc ngỡ yên ổn, là lại rơi vào biển động.
Năm năm này là thời gian bình thản an tường nhất của tôi.
Ngày ấy cuối cùng cũng đến. Ngày đó, tôi cảm thấy, Dịch Cảnh Dương cũng cảm nhận được. Cậu đứng ở đầu giường tôi, bóng dáng cao lớn che mất ánh dương, mặt ẩn trong bóng tối, tôi không thấy rõ.
Tôi nghĩ có lẽ tim Dịch Cảnh Dương đau đớn lắm, cậu rất quyến luyến tôi. Kỳ thực cậu thật đáng thương, còn nhỏ thì cha mẹ mất sớm, chỉ có một người anh là nơi nương tựa duy nhất cũng đã tráng niên sớm thệ. Đối với người nuôi lớn mình là tôi đây, lại sinh ra tình cảm không nên có.
Kỳ thực mấy năm nay tôi đã không còn trách cậu. Nhiều năm qua, tôi là thân nhân duy nhất, chỗ dựa duy nhất, Dịch Cảnh Dương nảy sinh tình cảm với tôi là điều chính bản thân cũng không thể khống chế. Tôi làm sao có thể trách móc?
Tôi suốt đời cô độc, Dịch Cảnh Dương cũng cô độc một đời. Mong rằng sau này nó có thể tìm được một người để yêu.
Tôi nói: “Cảnh Dương, qua đây.”
Cậu bước lại gần.
“Tôi sắp chết rồi… Cậu biết đấy. Tôi muốn cậu… nhận lời tôi, sống… thật tối.”
Tay Dịch Cảnh Dương nhẹ nhàng ấn lên vai tôi: “Nếu chị chết, tôi sẽ rời đảo.”
“Ha ha… Cảnh Dương, tôi sắp chết rồi, không lo được… nhiều như vậy. Mỗi người đều có… mạng số của mình, tôi chẳng… vĩ đại như vậy, tôi … không cứu vớt được thế giới…”
Mặt cậu dán vào mặt tôi, nóng bừng bừng, mặt tôi lại lạnh lẽo quá.
Dịch Cảnh Dương nói: “Nếu chị dám chết, chị sẽ là người nhân tạo đầu tiên tôi thực hiện sau năm năm.”
Tôi nói: “Tốt… Nếu như… cậu thực sự muốn… muốn làm, nhớ… gọi cô ấy…gọi là…”
Cậu tới gần, run rẩy ghé tới gần.
“Gọi là… Bình An.” Tôi thều thào hai chữ cuối cùng.
Dịch Cảnh Dương đỏ bừng hai mắt, điên cuồng gào thét, mất kiểm soát vì đau đớn, là ký ức cuối cùng trong tôi.
Tôi rơi vào bóng tôi, lần này, là vĩnh viễn.
Hai Lần Gặp Gỡ Hai Lần Gặp Gỡ - Đinh Mặc Hai Lần Gặp Gỡ