Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Catherine Bybee
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Redeeming Vows
Dịch giả: Dạ Thảo
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 13
Cập nhật: 2023-08-05 10:55:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ian và Amber chạy hết tốc lực trở về lều. Liz đứng bật dậy. “Chuyện gì thế?”
“Grainna.”
“Ở đâu?”, Myra đứng bên cạnh Tara và Lora.
Liz hoảng hốt tìm kiếm đằng sau Amber. “Simon đâu?” Tim cô như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Ba đứa chúng nó luôn đi với nhau cơ mà. Con trai của cô đâu? Tại sao nó không về cùng?
“Anh ấy chạy đi đâu đó với Fin và Todd.”
Lora đặt bàn tay lên vai con gái hỏi dồn. “Grainna đâu?” Amber lắc đầu. “Con không biết. Con cảm thấy mụ thôi.” “Con cảm thấy ở đâu?”
“Khắp nơi. Cứ như là mụ lởn vởn bên trên khu trại ấy.”
Myra quàng cánh tay lên vai em gái. “Em không thấy mụ sao?”
“Không. Nhưng em chắc chắn là mụ đã ở đây.”
“Đã? Giờ mụ đi rồi à?”, Liz nhận thấy vai mình căng cứng lên, hai tay ép chặt sát thân người. Cô cố giữ bình tĩnh và tập trung.
Liz cố gạt cuộc nói chuyện trong phòng ra và tìm cách nói chuyện với con trai. Simon? Con nghe mẹ nói không?”
Không có gì.
Simon không cố đọc suy nghĩ của Liz nữa từ lúc cô mắng nó việc nó tự ý mà không xin phép mẹ. Cô lại bắt đầu hoảng lên.
Simon?
“Lizzy, sao thế?”
“Cháu không nghe thấy nó.” “Ai?”
“Simon chứ ai”, cô gắt lên. “Cháu không liên lạc với nó được.” Cô vỗ đầu để mọi người hiểu ý của cô. “Bác có liên lạc được với Ian không?”
Lora ngừng một chút rồi gật đầu. “Có, ông ấy đang trên đường về đây với Duncan.”
“Simon không đi cùng với họ ư?”
Amber bước lên trước. “Fin, Todd, và Simon đi chung với nhau.”
Liz đưa một bàn tay vuốt ngược mái tóc được búi gọn trong túi lưới. Simon? Chết tiệt, con đang ở đâu vậy?”
Vẫn không có gì.
Mắt cô bắng đầu ậng nước. Những hình ảnh loáng thoáng Grainna quặp lấy con trai cô và cười man rợ không ngừng hết lần này đến lần khác choán lấy tâm trí cô. Không phải lần nữa chứ.
“Fin và Todd sẽ không để bất kỳ chuyện gì xảy đến với Simon đâu.” Lời an ủi của Myra nghe cũng có lý, nó khiến cô an lòng đôi chút.
“Ta cần đi tìm họ.”
Họ cùng nhau đi ra cửa lều và vừa lúc Ian cùng Duncan về đến nơi.
Lora giải thích vắn tắt chuyện xảy ra.
Ian mỉm cười trấn an. “Cháu bình tĩnh nào. Duncan và ta sẽ đi tìm chúng nó.”
Liz bước lên trước. “Cháu đi với bác.” Chẳng lý do quái quỉ nào có thể buộc cô phải ngồi yên ở đây để đợi.
Ian có vẻ như muốn phản đối, nhưng rồi ông gật đầu. “Được.” Ông quay sang vợ. “Mình báo tôi biết nếu chúng nó quay về nhé.”
Bà mỉm cười. “Bảo trọng.”
Ian nháy mắt rồi cả ba người rời đi.
Những đám người lũ lượt diễu qua diễu lại trước mắt họ, cười cười nói nói, và vẫn tận hưởng không khí lễ hội như thể không có mối ưu tư nào xâm lấn tâm trí. Ở đâu đó, sâu bên trong cô, Liz nhận thức được là họ không hề hay biết về Grainna hay những hiểm nguy mụ giăng sẵn để chờ họ rơi vào.
Một trong những người con trai của MacTavish mỉm cười khi họ đến gần đoàn của anh ta.
“Lãnh chúa Ian, Duncan… trông có vẻ như mọi người đang có chuyện gì.”
“Đang tìm Finlay và Todd. Cậu thấy hai người họ đâu không?”, Duncan hỏi. Vào bất kỳ ngày nào khác, Liz hẳn đã thấy khó chịu vì cánh đàn ông không hề chú ý đến cô. Thậm chí trong cuộc tìm kiếm này, Simon của cô cũng bị bỏ sót.
“Không thấy. Có chuyện gì sao?” “Không”, Ian vội đáp.
Liz giận sôi người. Cô muốn đính chính và muốn cho cuộc tìm kiếm thành công bằng việc nhờ sự trợ giúp của tất cả mọi người ở đây.
“Nếu hai người đi ngang qua đây, tôi sẽ nói cho họ biết là bác và anh đang tìm.”
Duncan cảm ơn anh ta.
“Tại sao không nhờ anh ta giúp?”, Liz hỏi ngay khi họ ra khỏi tầm nghe của người kia.
“Cháu à, cháu biết là chúng ta không thể làm thế mà. Nếu…”, Ian ngừng lại và ngước nhìn lên bầu trời. “Nếu mụ được tìm thấy cùng với ba đứa chúng nó, cháu biết chúng ta sẽ cần làm gì rồi đấy.”
Ôi trời. Hai tay cô run bắn lên. Những ký ức về vụ Grainna bắt cóc Simon và kẻ tòng phạm Michael giờ đã chết xiết lấy ngực cô. Simon đứng trong vòng tròn đá. Michael kề dao vào cổ họng nó. Lưỡi dao hằn vào da thịt nó.
“Elizabeth.” Giọng Ian nghe như của Fin.
“Cháu không sao.” Cô đi sượt qua ông để tiến lên phía trước. “Đi nào.”
Họ đi đến rìa khu trại và bắt đầu tiến về phía sau pháo đài.
Con ở đâu, Simon.
Liz dừng lại, xoay người. Cô nghe thấy gì đó.
Simon?
“Chuyện gì thế cháu?”, Ian hỏi.
“Shhh!” Cô nhắm mắt và cố ngăn những âm thanh của những người xung quanh lại. Simon? Con nghe thấy mẹ không?
Mẹ?
Đầu gối cô khuỵu xuống. Ian kịp đỡ lấy cô. “Con ở đâu?” Cô nói lớn tiếng để Ian và Duncan có thể biết được.
Chúng con… ở…
Liz không thể hiểu được nó muốn nói gì. Và giọng nó nghe rất lạ.
Simon?
Lần kế tiếp nó nói, cô nghe những từ rừng và đại dương. Chỉ nghe tiếng được tiếng mất như vậy khiến cô lại mang thêm một mối lo mới. Tại sao cô lại khó nghe nó đến vậy?
“Cháu thấy khó nghe được nó. Nó nói gì đó về rừng bên biển ấy.”
Họ quay về hướng đó và rảo bước. Họ càng đến gần rừng thì đám đông càng thưa thớt dần.
Con ở đâu?
Mẹ đang đến gần hơn rồi đấy, những lời của nó rõ ràng trong đầu cô.
Làm thế nào mà nó biết được họ đến gần? Con nghe thấy chúng ta à?
Không hẳn vậy.
Mọi chuyện ổn chứ con? Fin và Todd đi cùng con đúng không? Có điều gì đó không bình thường.
Fin và Todd ở đây này.
“Lối này.” Cô đi xuyên qua bụi rậm, về phía giọng nói của con trai. Ian và Duncan đi ngay theo sau.
Cô trông thấy có gì đó chuyển động, và vén gấu váy lên cao để có thể chạy nhanh.
Cô trông thấy Todd trước. Mặt cậu hướng về phía cô.
Cậu gật đầu và quay lại đằng sau.
Fin quỳ bên cạnh một con sói xám lớn, tay anh đặt lên đầu nó.
“Simon đâu?” Chẳng thấy nó ở đâu quanh đây cả. “Simon?”, Liz gọi vang.
Con ở ngay đây mà mẹ.
Mắt cô mở to và ánh nhìn dừng lại nơi con vật bốn chân bên cạnh Fin. “Ôi trời ơi!” Cô chạy đến bên nó, dừng phắt lại, đẩy Fin ra. “Anh để cho thằng bé làm gì thế này?”
“Bình tĩnh nào, Elizabeth”, Fin bảo, anh biết là cô sẽ không dễ dàng chấp nhận ngay việc con trai mình lại biến thành một con sói.
“Bình tĩnh? Anh bảo tôi bình tĩnh ư?”, cô hét lên. “Chúng tôi đã tìm các người suốt gần một giờ đồng hồ. Và chẳng phải là Ian đã bảo chúng ta đừng có làm chuyện này rồi hay sao?” Cô phẩy tay về phía con trai.
“Ta đã bảo rồi cơ mà”, Ian xen vào, giọng bực bội. “Thấy chưa? Cả Ian cũng giận dữ kia kìa.”
Fin đưa mắt nhìn cha mở miệng định giải thích.
“Trở lại hình dáng cũ đi Simon”, Liz mắng con trai rõ ràng lúc này đang nói với mẹ bằng ý nghĩ. “Không được giở giọng thôi mà mẹ thôi mà mẹ đâu. Làm mau đi rồi chúng ta cùng về khu trại.”
Chuyện không hay rồi. Fin chuẩn bị tinh thần hứng cơn thịnh nộ của Lizzy.
“Cái gì?”, Liz trừng mắt nhìn xoáy vào Fin.
“Nó thấy khó trở về như cũ.” Thảo nào bọn họ đã không thể ra khỏi rừng.
Liz úp mặt vào hai lòng bàn tay. “Không! Chúa ơi, không.” “Bình tĩnh nào.” Dùng từ sai rồi. Fin biết điều đó thậm chí trước cả khi anh ngậm miệng lại.
“Đừng bảo tôi bình tĩnh.” Cô ôm lấy cái đầu lông lá của Simon và nựng nịu vành tai nó. “Con không sao chứ?”
Fin cảm thấy áp lực về việc Simon không thể trở về như cũ bắt đầu vơi đi phần nào. Không thể nói chuyện với cậu bé, anh không biết chính xác cái gì khiến nó không thể làm được điều đó. Giờ đây Lizzy đã đến, có thể họ sẽ tìm được cách.
“Mẹ không giận đâu”, cô bảo con trai.
Duncan khom người xuống. “Chúng ta không biết cháu đi đâu và mẹ cháu thì hoảng lên.”
Fin để ý thấy cha nhìn chằm chằm về phía mình. Anh bước đi để Liz nói chuyện với con trai mình.
“Chuyện không phải như vậy đâu cha”, Fin thanh minh. Cố dằn cơn giận mà lẽ ra lúc này đã bùng lên rồi, Ian khoanh tay quanh ngực không nói gì. Fin quay sang Todd.
“Cậu với anh Duncan về với mọi người đi.”
“Vâng”, Todd nói.
Ngay khi Duncan và Todd đi khỏi tầm nhìn, Liz nói chuyện với con trai hoàn toàn bằng ý nghĩ. Thỉnh thoảng cô nhìn trừng trừng về phía Fin rồi lại quay sang con trai. Sau một ít phút, Fin không thể chịu được nữa. “Nó nói những gì?”
“Nó không biết tại sao mình chẳng thể trở về như cũ.” “Thế tại sao lúc đầu nó biến thành sói làm gì?”, Ian lớn giọng ồm ồm cho thấy ông đang giận.
Lizzy vội phẩy tay ra sau về phía Ian, và cố dỗ dành Simon. “Không, con yêu, ông ấy không giận đâu. Con cố thả lỏng người nhé. Rồi sẽ làm được thôi.”
Ian không hỏi nữa.
Simon nhắm đôi mắt sói lại. Fin nín thở và cầu nguyện.
“Nhớ lại hai chân, hai tay của con đi. Nghĩ về việc…” Liz không có cơ hội nói hết câu. Simon trở về như cũ chỉ trong vài giây. Cậu đứng trên đất, trần như nhộng, và vội đưa hai tay che lấy phần kín.
Liz há hốc miệng và ôm chầm lấy Simon dù nó ra sức kháng cự vì đang trong tình trạng không quần áo.
Fin mừng khôn xiết. Anh nhẹ hết cả người.
Ian nhặt quần áo Simon dưới chân ông và mang đến cho nó. “Cháu giỏi lắm. Giờ thì mau mặc quần áo vào đi.”
“Cháu xin lỗi”, Simon lí nhí.
“Có phải lỗi của cháu đâu”, Fin chữa lại. “Cháu không phải xin lỗi.”
Simon nhấc một bên chân lên và nhanh chóng mặc quần áo.
Lizz xoay lưng lại với mọi người. Fin nghe thấy cô sụt sịt và anh biết cô đã cố hết sức để giấu những giọt nước mắt.
Khi Simon mặc quần áo xong xuôi, Fin nói, “Cha, cha đưa Simon về trước được không? Con muốn nói chuyện riêng với Elizabeth một lát”.
Ian quàng tay qua vai Simon. “Nào, mọi người đang sốt ruột chờ cháu đấy.”
Simon mỉm cười. “Cháu không cố ý làm mọi người lo lắng đâu ạ.”
“Cháu không sao. Thế là tốt rồi.”
Simon quay sang mẹ. “Mẹ không sao chứ?”
Liz xoay người và nở nụ cười trìu mến nhất dành cho con trai. “Mẹ yêu con. Ổn rồi.”
Fin dõi theo cho đến khi cha anh và Simon đi khuất dạng. Anh vừa quay lại liền lãnh ngay một cú đấm vào ngực từ Liz khiến anh loạng choạng suýt ngã.
Giữ Trọn Lời Thề Giữ Trọn Lời Thề - Catherine Bybee Giữ Trọn Lời Thề