We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: James Bond
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2371 / 12
Cập nhật: 2016-03-09 16:51:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
ạc Tùng giật mình, không ngờ Tú biết ông quá rành như vậy. Tùng ôm Thảo và hôn lên má nàng rồi nhìn Tú cười như thách thức.
Thảo thảnh thốt gọi:
- Mạc Tùng!
- Thảo định giới thiệu với anh à? Khỏi phải dài dòng... Mạc Tùng trong phòng em và đang âu yếm giưã đêm như thế, ngoài vai tình nhân ra, anh không thể đóng vai nào khác hơn được em ạ!
Mạc Tùng cười tự nhiên trước sự kinh ngạc của Thúy Lan:
- Tôi đóng vai tình nhân của Thảo, tuy ở đây hơi bất lịch sự một chút nhưng không đến nỗi tồi. CÓ nhưñg người thích đóng vai tôi mà không được đó.. Buồn thật!
Thúy Lan chọi ngay với Mạc Tùng:
- Có lẽ chị Thảo chọn lầm diễn viên đóng chung với mình trong màn kịch này. Vì dáng vóc anh với nét bặm trợn của của kẻ du đañg sánh với Thảo như một con ngôñg thô thiển lâñ lộn trong bầy thiên nga vậy.
Tú cười khẩy:
- Xin lỗi Mạc Tùng. Thúy Lan còn trẻ người nên lời nói của nó không mấy nghiêm túc, anh bỏ qua cho. Dù anh là thằng ma cô, chyện sống trong vạt áo đàn bà đi nưã, tôi cuñg không đủ tư cách để phê phán, vì anh được Thảo chọn để yêu, để ôm ấp.. Chỉ xin anh một điêù, đây không phải khách sạn...tốt nhất hai người nên chọn địa điểm khác thích hợp hơn... để không làm chướng mắt người trong nhà của tôi.
Mạc Tùng được Tú gỡ rối cho đường thoát thân. Tùng thưà thông minh để biết mình làm gì mà. Ông ta bảo nhỏ bên tai Thảo nhưng lòng ông cố ý cho Tú nghe rõ:
- Đừng buồn nha, từ đây anh sẽ gặp em ở nhưñg nơi khác thích hợp hơn nghe Thảo! Xin lỗi, anh không thận trọng gây phiền lụy cho em. Anh đi nghe Thảo. Đừng buồn, mai chúng ta gặp lại nhé! Tạm biệt.
Mạc Tùng bước nhanh ra cửa. Tú nhìn theo bằng đôi mắt đỏ ngầu. Chàng quay sang Thảo, dáng nàng yếu đuối, gương mặt xanh xao và đôi mắt mất thần... ngồi co ro trong góc phòng.
Tú run run hỏi:
- Sao không theo người mình yêu cho trọn nghiã tình...để ngồi co ro như thế? Nuối tiếc à... hay nhớ tưởng hắn?
Thúy Lan choàng vai dìu Thảo lại giường Thảo ngã mình xuống nệm với dôi dòng lệ tuôn mau.
- Chị quen ông đó lâu chưa chị Thảo? Sao chị lại giấu em?
Thảo bật khóc, Tú mỉa mai:
- Em khờ quá Thúy Lan à. Chuyện ái ân thầm kín của người ta chả lẽ nói cho em nghe. Bây giờ người ta đang giận vì anh em mình phá phút giây yêu đương nồng ấm vưà qua, em lại hỏi cơ cầu nưã... Thúy Lan, mình đi.
- Em không đi, em phải hỏi cho ra lẽ. Từ lúc Thảo đến đây, chị ấy chưa hề quen ai. Tại sao hắn lại có mặt ở đây chứ? Nếu không bị hắn quyến rũ bằng buà ngải, Thảo không bao giờ để hắn làm chuyện bậy bạ như thế. Thảo chị sao vậy?
- Làm gì có chuyện bùa ngải chứ. Thảo không yêu hắn say đắm làm sao hắn lên lầu này được và hôn Thảo trước mặt chúng ta... Em đừng có lâñ lộn nưã.
Thảo đưa đôi mi tròn xoe nằm yên trên mắt Tú. Chàng cười nhẹ nưả môi khinh thị Thảo:
- Cô hay thật đó, biết chọn mặt gởi vàng, xứng đôi lắm.. Trong giới ăn chơi, người yêu của cô có tầm cỡ lắm. Không ngờ bên ngoài có vẻ đứng đắn đàng hoàng của cô lại lañg mạn, dễ dàng ân ái với kẻ mất tư cách, đạo đức như hắn vậy.
Thảo im lặng khép mi cho lệ mặc tình tuôn theo từng lời chua chát đó của Tú. Thúy Lan dịu dàng can giải:
- Anh không nên nặng lời với Thảo khi chưa biết cội nguồn thế nào... Em chưa từng thấy chỉ rời nhà mình và tiếp xúc với ai ngoài anh.
- Hừ! Họ hẹn nhau trong khách sạn kín đáo làm sao em biết. Cả vùng này bao nhiêu nhà trọ em biết không? Thật tội nghiệp cho bác Châu, ông ấy đàng hoàng lại có mấy đưá con gái hư hỏng như vậy!
Thảo hét lớn:
- Anh không có quyền xúc phạm đến ba em và phê phán em nưã.
Nàng muốn nói ra sự thật để giải oan cho mình.. Nhưng gương mặt căng ra và ánh mắt như hăm doạ cùng nụ cười thoả mãn trên môi của Bạch Vân hiện ra giưã khung cửa. Thảo chùng lại khi nhớ lại lời hăm doạ của Mạc Tùng ban nãy. Giọng gắt gỏng của Bach Vân trổi lên sau lưng Tú:
- Đúng vậy, anh không có quyền phê phán cô Thảo. Cô ấy có quyền chọn người yêu cho mình kia mà. Anh chàng ấy xem cuñg đẹp và xứng với Thảo quá chứ.
Quay sang Thảo, nàng cười:
- Mừng cho cô có bạn trai mới vưà ý. Và tôi cuñg mừng cho mình, nhờ cô không nghĩ đến chồng tôi để hạnh phúc với chúng tôi êm đềm hơn.
Bạch Vân bước đến nắm tay Tú khi anh tựa vào tường bất động nơi ấy. Bạch Vân hất mặt về phiá Thảo hăm doạ:
- Hình ảnh hiện thực, cớ sự rõ ràng, cô còn muốn nói lời gì để biện hộ cho mình nưã chứ? Muốn chạy tội à? Không dễ như lòng mơ đâu... Bất cứ sự việc gì xảy ra bây giờ, ngày mai của cô đều có sự trả lời, cô thông minh thưà biết hậu quả.
Thảo trợn mắt hỏi giọng run run:
- Chị muốn nói gì?
- Hừ! Tôi muốn từ đây cô đừng đến trọ nhà này nưã. Hành động xấu xa, nhơ bẩn của cô, tôi sợ mang tiếng cho Thúy Lan thôi, vì cô ấy chưa có gia đình. Cô phải tôn trọng danh giá gia đình người ta chứ. Cô dẫn trai thì nên về Sài Gòn tình tự cho thoả ý.
Thảo nhớ lời hăm doạ của Tùng và ánh mắt mang nhiều ý nghĩa của Bạch Vân, nàng biết rằng thủ đoạn của hai người dành cho không phải tầm thường. Thảo vẫn đáp giọng cứng rắn và ánh mắt sắc bén:
- Tôi thưà hiểu mình làm việc sai trái mà cố tình đổ lỗi ấy cho người khác là hèn hạ khốn nạn... nhưng thời gian không bao giờ che chở cho kẻ ác độc đó, bí mật sẽ được đưa ra ánh sáng. Vả lại, sự thế hiển nhiên trước mắt mọi người làm sao tôi dám bảo rằng Mạc Tùng là người yêu của chị hay Thúy Lan được.
Bạch Vân bặm môi đáp:
- Đúng vậy. Sự việc bày ra trước mắt, cô làm sao chối cãi được chứ? Tốt nhất là im lặng rời xa đây, đừng để lại vết tích ấy xấu hổ lắm! Anh Tú! Anh không nên giận cô ấy. Nhân phẩm của cô ta đâu liên quan gì đến mình. Mình đi ngủ nha anh! Có lẽ anh không ngờ cô ta tệ như vậy à? Làm sao biết được lòng dạ người ta chứ!
Thảo nhỉn anh, ánh mắt đỏ ngầu và đôi môi tái đi vì giận của Tú đang trân trối hướng về nàng. Thảo cười nửa môi với ánh mắt rưng rưng:
- Đúng vậy. Làm sao biết được lòng dạ con người nhất là hạng gái như tôi phải không? Cám ơn chị nhắc nhở. Xin lỗi Thúy Lan, tôi làm gia đình mang tiếng, thật xấu hổ khi nói lên điều này.
Thúy Lan lắc đầu:
- Nhà này mang tiếng từ lâu rồi, chị đừng sợ nếu thật sự chị có lỗi tệ như thế đi nưã.
Bạch Vân lên tiếng:
- Thúy Lan! Cô muốn nói gì?
Thúy Lan cộc cằn đáp:
- Tôi muốn nói nhà này mang tiếng từ lâu kia, giờ có thêm Thảo cuñg không có gì. Hơn nưã Thảo không phải là thành viên trong nhà này, có sao đâu. Lo thì chị nên lo cho mình đúng hơn.
Bạch Vân cười nhẹ, liếc nàng:
- Vậy là cô bên vực cho Thảo à? Người ta cho nhà mình là khách sạn thì sao?
- Nhà này là khách sạn cuñg được có sao đâu. Chị muốn ở thì ở, muốn đi thì đi, không ai có quyền ngăn cản hạch hỏi gì hết....đó có khác gì chị xem đây là khách sạn. Cho dù nhà này tốt hay xâú, vui vì hãnh diện, buồn vì nhục nhã cuñg không liên quan gì đến chị. Tú anh tôi chưa cưới chị thì chị cuñg không có quyền nhận ngôi thứ ấy quá sớm như vậy. Sao không về phòng của mình đi, còn đứng đó làm gì? Nhìn người ta khóc chị vui lắm sao?
Thảo vâñ khóc vì thương cho mình. Nếu nói ra sự thật thì ai tin và Mạc Tùng, Bạch Vân đâu để nàng yên trong nhưñg ngày còn lại ở đây. Chấp nhận nhục nhã trước mặt anh em của Tú và bộ mặt vênh váo kênh kiệu của Bạch Vân nàng không làm sao chịu nổi. Sự tức tối trong câm lặng khiến nàng chết đi được. Nàng không biết làm sao cho Tú khỏi hiểu lầm và nàng vẫn bình yên, vì nàng không muốn phá vỡ nếp sống bình lặng của Bạch Vân... Nàng không thể hạ Bạch Vân để được Tú, đó là sự hèn hạ nàng không bao giờ thực hiện được. Mong rằng ngày nào đó ngươì ta sẽ hiểu được nàng.
Sau phút giây bàng hoàng ấy. Tú lấy lại bình thản, trấn an mình bằng nụ cười dành cho Thảo... Thảo biết nửa vành môi và ánh mắt kiêu ngạo kia là phút cuối cùng cho tình cảm của hai người. Tú choàng qua vai Bạch Vân âu yếm bảo Thúy Lan:
- Thảo có khóc vì anh đâu mà lòng anh vui, Thúy Lan khờ quá. Cô âý tiếc nuối phút ái ân nồng nàn với tình nhân mình nên tức tưởi như thế thôi.
Thúy Lan cau có:
- Khóc vì ai không cần biết đến, chỉ cần hai người ra khỏi đây là được rồi.
Bạch Vân cười mỉa mai:
- Không ngờ cô Thảo tốt phước quá, có đồng minh trung thành ghê vậy... Tưởng quý giá thanh bạch gì ai ngờ...
Thúy Lan cười đáp trả:
- Hãy nhìn kỹ lại mình trước khi mỉa mai ngươì khác bà chị nhé!
Thúy Lan đưa tay tiễn khách. Tú quay lại nhìn Thảo lần nữa với ánh mắt mở thật to như muốn nuốt chửng nàng. Thảo nằm mả nhỏ từng giọt buồn trên gối.
Thúy Lan an ủi:
- Thảo đừng buồn. Biết đâu Mạc Tùng yêu chị thật tâm rồi sao..Anh âý sẽ tự mình làm lại cuộc đơì và đem hạnh phúc đến cho chị thì sao? Em tin chị sẽ được nhiều may mắn Thảo ạ!
Thảo buồn bã đáp:
- Cám ơ n Thúy Lan. Khuya rồi em cần phải nghỉ đừng để tâm đến chị nưã. Vả lại, chị cuñg cần yên tĩnh.
- Em không chịu nổi khi chị khóc. Em muốn biết chị quen hắn bao giờ.
Thảo im lặng lắc đâù khóc. Thúy Lan ngọt ngào tiếp:
- Chị không tin em sao? Dù Mạc Tùng thế nào, em cuñg tin hắn yêu chị thành thật mà. Hãy tin em, em thông cảm và chia sẻ với chị kia mà. Thảo nói đi!
Thảo buồn bã đáp:
- Thúy Lan à! Có nhưñg việc mà chúng ta không thể nào giải thích được em ạ. Mong thời gian sẽ giúp người ta giải toả tất cả sự thật về mình. Hiện tại không làm sao em hiểu được chị Thúy Lan! Chuyện vưà rồi chị xin em tha thứ cho nhá. Chị cần yên tỉnh em ạ!
Thúy Lan đứng dậy như giận dỗi:
- Được rồi, chị không cho em an ủi thì phải đi thôi. Em không ngờ chị thay đổi mau quá, chuyện thế mà chị cuñg dám làm. Chị quên đây là nhà của em, phòng của em à?
Thúy Lan tắt đèn và sang giường của mình ngã lưng. Trong khi ấy, tim Thảo nhói đau, thể xác rã rời qua một ngày đường, bụng đói, tinh thần suy sụp. Thảo muốn chết đi cho khoẻ thân.
Bên phòng Tú vang lên tiếng hôn liên tuc, hoà cùng với tiếng cười vui vẻ của Bạch Vân. Sau đó tiếng chân ngoài hành lang đều đều tiến về phía cầu thang. Ai đi? Tú chăng? Tại sao không cùng với Bạch Vân hoà nhập trong yêu thương mà lại ra đi... bước chân nhanh như trốn chạy.. Anh không muốn cùng Bạch Vân ấp yêu, có phải vì anh yêu em không? Tú ơi! Tú ơi....
Tiếng cười hạnh phúc trong đêm vắng
Vọng lại hồn em, tim nhói đau
Ai bảo em yêu, trong thầm lặng
Nên tình theo gió, quyện lên cao!
Thảo định đến nhà chú Liêm ở trọ, mai lấy gỗ cho ba nàng về luôn...không bao giờ trở lại.. Nàng đợi Thúy Lan đi làm rồi thẫn thờ lui gót.. Một đêm qua nàng không hề chợp mắt, nàng chán cho sự nhu nhược yếu hèn của nàng và chán nản thế thái nhân tình.
Thảo bước từng bước dài trên phố.Dù sao cuñg là lần chót nàng lưu lại nơi đây. Thảo muốn nhìn lại phố lần cuối cùng. Mạc Tùng từ trong quán chạy ra nắm tay Thảo hỏi nhỏ:
- Thảo đi đâu vậy? Anh chở em đi nhé!
Thảo ngước nhìn gã bằng đôi mắt đỏ, giọng cộc cằn, nàng đáp:
- Anh không đủ tư cách để hỏi tôi. Đây là phố chứ không phải phòng của Tú nữa. Màn kịch tồi tệ ấy đã diêñ xong, đừng diễn tại vở kịch đó, nếu anh là co người biết tự trọng và nhân phẩm chưa đến nỗi tồi.
Mạc Tùng cười gượng:
- Em không nên nặng lời với anh. Anh muốn kết bạn với em một cách chân thành. Anh muốn mình làm lại từ đầu... Em cho anh cơ hội để chuộc lại lỗi lầm của mình, anh thật sự muốn đền bù cho em.
- Hừ! Tôi không có tài sản để cung cấp tiền cho ông như Bạch Vân đâu. Đừng nằm mơ nưã! Hãy cho tôi thảnh thơi, đừng theo tôi lảm nhảm mấy câu thưà thãi ấy. Tôi sợ bộ mặt của anh và Bạch Vân quá rồi, để tôi được yên.
Mạc Tùng nhỏ giọng:
- Anh biết em hận anh, nhưng điều bất đắc dĩ ấy anh phải làm thôi. Giờ anh xin chuộc tất cả tội lỗi ấy, sao em không cho anh cơ hội chứ?
- Con người anh đáng cho tôi quen sao? Hạng gái như Bạch Vân lầm anh, chứ tôi thì không bao giờ.
Thảo định bước đi nhưng Mạc Tùng nắm tay nàng lại, sức mạnh của Tùng kéo Thảo chúi vào xe gã. Tùng đưa tay đỡ nàng. Tú đên một cách bất ngờ, chàng chứng kiến cảnh Mạc Tùng đang đỡ Thảo. Chàng trừng mắt và cười to lên khiến Thả o giật mình khi hình ảnh đáng sợ kia thu trọn vẹn trong mắt nàng. Mạc Tùng cười thoả mãn trên môi. Tú cho xe lạng một vòng trước sự nghỡ ngàng của Thảo. Sau khi ấy Mạc Tùng mỉm cười nhìn nàng, gã ngọt ngào bảo:
- Dù sao mọi việc đã lỡ rồi, anh săñ sàng lo cho em tất cả. Anh sẽ làm lại từ đầu Thảo à. Hãy tin anh, anh muốn kết bạn với em thật mà.
Thảo giằng tay thật mạnh. Nàng bước nhanh vào chợ và luồn lách để tìm xe về nhà chú Liêm, tránh sự theo đuổi của Mạc Tùng.
Chuyến đi này nhất định là chuyến cuối cùng. Thảo giã từ tất cả nhưñg khuôn mặt quen thuộc, nhưñg con đường dâñ nàng đến các khu rừng thân mến cũ.
- Còn anh Tú, hạnh phúc sẽ được Bạch Vân trao cho, anh ấy sẽ quên con thôi.
Ông Liêm lắc đầu:
- Theo chú đàn ông hay đàn bà gì cũng vậy, khi gặp người tình hợp ý khó mà quên. Dù chúng ta cố ghép mình trong bổn phận thế nào đi nữa cũng không làm sao quên hẳn hình ảnh đó được. Như chú đây cũng vậy, ngày xưa chú có quen một cô bạn, lúc đó chú đã có vợ ba con rồi, còn cô ấy mới ra trường dạy ở Quốc học Huế. Mỹ Huê, tên cô bạn đó của chú. Nàng hai mươi hai, chú vừa ba mươi. Hai tâm hồn hòa hợp từ ý thích đến tư tưởng ngôn ngữ rất vừa ý nhau…Thế mà…
- Giờ cô ấy đâu rồi chú?
- Chú có vợ, điều này Mỹ Huê cũng biết. Nàng vẫn yêu và lo cho chú cùng chú chia sẻ vui buồn…Không bao giờ nàng nhắc đến vấn đề hôn nhân. Chú yêu nàng bao nhiêu là chú khổ bấy nhiêu. Có những lúc hai đứa nằm bên nhau trên căn gác nhỏ của nàng, chú muốn bỏ đi tất cả sản nghiệp để được cùng nàng đi xa dựng lại hạnh phúc cho hai đứa.
- Rồi chú có đi với nàng không?
- Nhưng…nàng không cho chú bỏ vợ con, thà nàng khổ một mình thiệt thòi bao nhiêu nàng cũng chấp nhận chứ không chịu để khổ cho người đến trước. Nàng xin chú đừng quên nàng và đừng làm khổ ai thêm nữa, hãy lo cho con và chung thủy với vợ nhà.
Thảo nghe tim mình nhói đau. Sao câu chuyện ấy….giống nàng quá vậy.
- Rồi nàng ra đi?
- Đúng vậy. sau lần chú đến thăm…nàng đã đi rồi…không biết đến chốn nào. Bức thư để lại…chú mới hay ý nàng muốn ra đi từ lâu.
- Giờ cô ấy ở đâu hở chú?
Ông Liêm lắc đầu:
- Chú cũng không biết nữa. chú có dò la tin tức nhưng không đem lại kết quả nào! Có lúc ngồi nhớ lại những ngày tháng yêu nhau đó, chú ước phải chi sống với Mỹ Huê được một thời gian rồi chết chú cũng vui vẻ chấp nhận điều kiện đó.
Thảo ngậm ngùi nói:
- Chuyện ấy xảy ra lâu chưa chú?
Ông Liêm buồn bã đáp:
- Gần hai mươi năm. Bây giờ Mỹ Huê ở đâu, đã có gia đình chưa hay ở vậy vì hận chú, chú cũng không biết nữa.
Thảo an ủi:
- Biết đâu một ngày nào đó trời thương cho chú và cô ấy hợp nhau thì sao?
Ông Liêm cười:
- Giờ thì vợ chú đã mất, các con đã lớn, chú cũng chia phần cho chúng nó rồi. Chú định giao cơ sở lại hco thằng Thức quản lý giùm chú một thời gian, chú đi hét các vùng lân cận đến các trường học nhất định tìm lại được Mỹ Huê của chú….Lạy trời!
Thảo thở dài chép môi:
- Nếu có được một tình yêu như chú, Mỹ Huê của chú hy sinh cũng không phải là vô nghĩa.
- Chú nghĩ rằng Tú không khác gì chú. Có điều..
- Có điều là con không thể hi sinh trong tình yêu như cô Mỹ Huê của chú và Tú chưa chắc yêu con trong trái tim quá nhân hậu và thủy chung như chú. nếu Tú được phần nào như chú chắc con ở đây để tôn thờ tình yêu cao đẹp đó.
- Chắc không đó, chú thấy Tú yêu con rất nhiều, những lúc không có con ở đây, nó và anh em ở đây thường nhắc về con. Như vậy con không thể cho rằng đó là sự giả dối chứ, con gái?
Thảo bật cười nghiêng đầu nói:
- Chú uống của anh Tú mấy thùng bia rồi mà bênh vực ảnh quá vậy? chú đừng tin lời lớp trẻ sau này có trái tim nồng nàn như chú nhé. Lầm to rồi đó "papa" à!
Ông Liêm cười theo giọng vuivẻ:
- Dưới mắt "papa", thằng Tú đáng được con yêu nhưng rất tiếc nó đã in thiệp cưới với Bạch Vân rồi. Oan trái thật! Anh Huỳnh tệ quá đi chứ.
- Vậy thì tốt nhất "papa" đừng diễn đạt về anh ấy một cách tỉ mỉ và tốt đẹp….để con dễ quên, nếu không con phá tan đám cưới ấy để cướp Tú cho riêng mình.
Ông Liêm giơ tay lên đầu hàng mặc cho Thảo quyết định tình cảm của mình.
- Này con gái, con là đứa thông minh và ngoan ngoãn, rất tiếc Bạch Vân không phải là con cho thằng Tú vui vẻ hạnh phúc. Bác xin rút lui để con toàn quyền xử lí tình cảm của mình.
Thảo vừa đi vừa đáp:
- Rất tiếc con không là Bạch Vân mà ngược lại. con chỉ có một trái tim mà trái tim ấy cho Tú mất rồi, ông già ạ! Xin ông đừng nói điều này ra nhé, con muốn được bình yên, "papa" à!
Ông Liêm mỉm cười nhìn theo Thảo. Ông lẩm bẩm:
- Thằng Tú không cưới con bé này thật tiếc. hai đứa này thật xứng đôi, tính tình tốt nữa. tội nghiệp con bé quá mới ra đời đã gặp truyện không may. Mong rằng nó không giống Mỹ Huê và Tú không như mình vậy.
oOo
Thảo đưa quyển sách xuống, đưa tay gác lên trán suy nghĩ chuyện tình trong quyển "Uyên ương rã cánh" thật tội nghiệp cho những người yêu nhau tha thiết phải chia li bởi gia đình định kiến đẳng cấp.
Bỗng cánh cửa được gõ vang, nàng nhìn ra cánh cửa phòng mình nghe ngóng…tiếng gõ cửa đều đặn kèm theo đó giọng nhừa nhựa của một người đã uống quá nhiều rượu:
- Xuân Thảo, mở cửa nhanh lên!
Thảo trố mắt đưa tay lên vùng tim như để đè nén nỗi sợ hãi trong lòng:
- Thảo, mở cửa, Tú đây, Tú chứ không phải Mạc Tùng…Mở cửa nhanh hay đợi Mạc Tùng đến mới mở cửa để đón hắn hả?
Thảo thật sự sợ ánh mắt khinh thị và lời mỉa mai chua xót của Tú. Nàng muốn ra đi trong êm ái, không ai mắng mỏ sỉ nhục ai. Rồi thời gian sẽ là liều thuốc giúp ta quên đi mọi ưu phiền trong dĩ vãng.
- Thảo, mở cửa, nếu không đừng trách tôi nhé…Tại sao tiếp Mạc Tùng mà không dám tiếp tôi chứ? Tôi có nhiều tiền như hắn đây.
Thảo tức giận mở toang cửa nhìn Tú trân trối…Tú nhận ra đôi mắt đỏ hoe tròn đang hướng về mình, chàng hơi sựng lại. Tú đứng nhìn lại nàng rồi đứng tựa vào tường, đưa tay đóng ập cửa lại, mặt đỏ gay vì rượu hay vì oán hận Thảo không ai biết được. Thảo đứng cạnh bàn gần đó quay lưng lại chàng, hỏi giọng khô khan:
- Anh muốn gặp tôi làm gì? Tôi không đáng cho anh phí thì giờ như vậy đâu.
Tú bước nhanh lại nắm vai nàng xoay vòng cho mặt đối mặt. Thảo quay đi không nhìn mặt chàng:
- Cô nghe đây, tôi yêu cô hơn cả bản thân mình. Yêu cô, tôi tôn trọng sự trong trắng, ngây thơ có trong cô nên tôi không dám hôn…Tôi nè đén lòng ham muốn của mình để gìn giữ sự trinh nguyên cho cô…bởi tôi yêu cô hơn tất cả. Tại sao ngày nay cô lại cho hắn ôm ấp chứ? Tại sao vậy? Cô nói đi!
Chàng đấy mạnh cho Thảo ngã trên giường, Tú nhào cùng theo nàng…Thảo ngồi bật dậy hét lớn:
- Anh muốn gì vậy? Tôi không muốn tiếp anh…anh về đi….Bạch Vân đang chờ anh đó.
Tú cười lên nghe lạnh người:
- Cám ơn cô đã nhắc đến người tôi yêu. Nhưng tôi muốn ở lại đây dù cô có đuổi khéo tôi vẫn không đi. Đêm nay cô là của tôi, của tôi nghe chưa?
- Tôi không muốn tiếp anh. Tôi chưa là gì của ai, tôi muốn tiếp ai là tùy ý thích của mình chứ.
- Tôi không về, tôi không về. Tôi ngồi đây chờ Mạc Tùng đến để hỏi hắn…xem hắn hơn tôi ở điểm nào mà em yêu hắn. Thảo, cô nhận ở hắn bao nhiêu tiền? hãy nói đi tôi sẽ cho em nhiều hơn, nhiều hơn gấp đôi số đó. Nói đi!
Thảo thẳng tay tát lên má Tú, nước mắt long lanh trên mi nàng vì tức giận thái độ khinh miệt của Tú. Tú cười đưa tay xoa má, chàng lấy số tiền trong Túi ra đưa cho Thảo, giọng giễu cợt:
- Đây là số tiền tôi cho cô đó…kiểm lại xem có hơn hắn không? Tôi chưa đưa tiền, cô sợ tôi cho ít hơn hắn nên đánh tôi à? Không đâu, tuy tôi không phải là dân ăn chơi khét tiếng như hắn, nhưng không keo kiệt với em đâu, em còn "mới" anh cho em sộp hơn Mạc Tùng mà. Nhận tiền đi!
Thảo hét lên, đưa tay bịt kín vành tai mình giọng đau khổ:
- Đủ rồi, đi đi! Tôi sợ anh, thật sự sợ miệng lưỡi của anh lắm rồi.
Nàng dùng hết sức đấy mạnh Tú ra cửa, chàng ôm nàng siết chặt trong tay, miệng gầm gừ:
- Em không chê tiền anh nhiều ít, vậy em chê anh điểm nào mà yêu hắn chứ? Tại sao em cho anh hôn? Em yêu anh hay muốn thử tất cả những nụ hôn của đàn ông cho biết mùi vị hả?
Tú ôm nàng hôn thật mạnh…Thảo lẩn tránh. Nàng đẩy chàng ra với dòng nước mắt ngập mi lăn dài trên má…Tú cười đưa tay lau lệ cho nàng giọng châm biếm:
- Sao tiếp Mạc Tùng trong phòng em không khóc, em chấp nhận cho hắn hôn trước mặt anh. Tại sao bây giờ em không cho anh hôn? Tiếp anh thì em khóc là sao? Em khóc vì sợ anh làm bẩn môi em, vì em hối hận muốn giữ lòng chung thủy với hắn à? Nói đi, đừng im lặng nữa!
Thảo đẩy mạnh chàng ra. Nàng ngồi bệt xuống giường, gục mặt vào thành giường khóc nức nở. Tú lắc mạnh vai nàng thúc giục:
- Em nói đi. Anh vẫn gọi em ngọt ngào kia mà. Anh thật sự muốn biết hắn hơn anh điều gì? Hắn hôn điêu luyện hơn hay hắn biết khơi dậy lòng ham muốn của em hơn anh? Nói đi, im lặng là chết với anh đó!
Thảo nén hơi, lạnh lùng đáp:
- Tại tôi yêu hắn, yêu hắn. Đủ chưa? Anh về đi, tôi không muốn tiếp anh. Từ đây đừng gặp tôi nữa…đủ chưa? Trời ơi!
Tú nói như hét:
- Chưa đủ…em yêu hắn vì cái gì? Nói đi! Nói đi…nghe chưa?
Thảo cũng hét lại:
- Vì tiền, vì tiền, vì hắn hôn giỏi, nói hay nhất là hắn độc thân…hắn có thể cho tôi một cái đám cưới, được chưa?
Tú trợn mắt hét bên tai nàng:
- Hừ, thằng độc thân thì tình yêu mới đầy cho em vui, nó ăn chơi lịch lãm nên mói đủ kinh nghiệm hôn em mê mệt, có nhiều tiền em mới cho nó ôm ấp à? Nó hơn anh ư? Làm sao biết anh thua nó chứ hả?
Tú bóp vai nàng thật mạnh, giọng đay nghiến:
- Em là quỷ dữ. Ác độc với anh!
Thảo mím môi đáp trả, giọng hậm hực căm ghét:
- Dĩ nhiên là hắn hơn anh đủ mặt, dù tôi có dạy anh cũng không bằng hắn đâu. Tốt hơn là anh nên về đi. Tôi không muốn thấy mặt anh thêm phút nào nữa, tôi hận anh!
Tú như lửa đổ thêm dầu, chàng hôn dồn dập. Thảo cố vùng vẫy nhưng không làm sao thóat khỏi sự kiềm hãm của Tú. Thảo như con cá nằm trên lưới, càng tìm cách thóat thân, mảnh lưới tình kia càng thu hẹp lại hơn…
Giọt Sầu Dĩ Vãng Giọt Sầu Dĩ Vãng - Nguyễn Thị Phi Oanh Giọt Sầu Dĩ Vãng