Số lần đọc/download: 2558 / 34
Cập nhật: 2017-08-29 15:39:44 +0700
Hồi 14: Đoàn Viên Cộng Hỷ
P
hía sau Khoái Lạc bảo nuôi rất nhiều ác khuyển, Qua Trường Giang chính dùng lũ chó này để bày binh bố trận. Trong Cửu Cung đại mê trận của lão ta dưỡng đến mười con chó hung dữ.
Lúc này dưới áp lực của Tiểu Tước Nhi, buộc lòng lão thái bà phải theo nàng đến một động tối đen sau hậu bảo, chưa đến nơi mà đã nghe từ trong động tiếng chó tru lên từng hồi man dại.
Qua Trường Giang nuôi chó có đến hai mươi năm, hàng ngày lão lệnh cho người mang thức ăn đến cho lũ chó, nhưng mỗi ngày chỉ một lần vào ban đêm. Lũ chó vào giờ này đã ăn no, đến khi bày trận thì chúng không bị địch nhân tiềm nhập dùng thức ăn dụ chúng hoặc đánh độc.
Trong ngoài động cách nhau bằng cánh cửa song sắt, Tiểu Tước Nhi nhìn vào trong động tối om cất tiếng gọi lớn:
- A Tú, A Tú, ngươi vẫn khỏe chứ?
Nghe tiếng người lạ la bên ngoài, lũ chó lập tức chồm lên thi nhau sủa inh ỏi. Tề Trường Chinh thấy thế cười đắc ý nói:
- Ta đã nói hắn lọt vào bụng chúng từ sớm rồi!
Tiểu Tước Nhi trợn mắt rít lên:
- Nếu như A Tú mà chết, thì các ngươi cũng chuẩn bị chôn lão thái thái của các ngươi!
Qua lão thái thái nghe thấy thế thì tức giận thét lên:
- Ngươi dám!
Tề Trường Chinh nói:
- Để ta lấy đèn cho ngươi xem, nếu như đã chết thì ngươi có giết lão thái thái chúng ta có ích gì!
Tiểu Tước Nhi trầm giọng nói:
- Nhanh lấy đèn!
Tề Trường Chinh liền phái người lấy một ngọn đuốc đốt lên, rồi tự mình bước đến trước động chó soi vào trong xem, bất giác buột miệng la lên:
- Thằng nhóc mạng lớn thật, hắn nằm ngủ trong động chó kia kìa!
Tiểu Tước Nhi nghe thì vui mừng reo lên:
- Xin chúc mừng bà, lão thái thái, bà chẳng chết đâu!
Lão thái thái chẳng hề lên tiếng, nhưng miệng thì cứ “hừ hừ” liên tục.
Tề Trường Chinh liền sai người đến mở cánh cửa sắt ra, người nuôi chó vào đương nhiên chúng rất quen nên chẳng sủa, người kia bế một đứa bé trên tay bước ra khỏi động, giọng đầy kinh ngạc thốt lên:
- Trời ơi! Thằng bé này mạng thật lớn, chó chẳng ăn thịt nó!
Tề Trường Chinh nhìn thấy thằng bé đã được mang ra khỏi động, liền nói với Tiểu Tước Nhi:
- Nhanh vào ẵm thằng bé mà đi đi!
Dưới ánh đuốc cháy sáng, Tiểu Tước Nhi cẩn thận nhìn cậu bé. Đương nhiên lần trước đã bị mắc lừa một lần, lần này không thể không thận trọng.
Tiểu Tước Nhi tay trái đưa ra đón lấy đứa trẻ, rồi “soạt” một tiếng chiếc Tỏa Long hoàn rời khỏi cổ lão thái thái, đồng thời Tiểu Tước Nhi tiện tay hất tung cậu bé lên không trung bay ra ngoài xa tối tăm...
Hành động bất ngờ này của nàng khiến cho đối phương tại trường đều chấn động lẫn kinh ngạc vô cùng.
Tề Trường Chinh há hốc miệng chẳng hiểu vì sao Tiểu Tước Nhi lại vứt đứa bé bay ra ngoài kia.
Hắn vốn tính trong đầu, chỉ chờ khi Tiểu Tước Nhi thả lão thái thái ra, thì lập tức lệnh cho thuộc hạ vây lại tấn công. Nhưng một hành động hết sức đột ngột này của Tiểu Tước Nhi, khiến hắn nhất thời ngớ người quên mất cả chuyện nên làm!
Chỉ trong khoảnh khắc ấy cũng quá đủ, đến khi hắn quay lại thì bóng Tiểu Tước Nhi đã khuất trong màn đêm như một vệt khói mờ.
Tề Trường Chinh như sực tỉnh, vội tung người nhảy về phía cậu bé vừa được ném rơi xuống, thế nhưng đến nơi hắn tìm quanh chẳng thấy gì cả, cậu bé biến mất!
Chỉ nghe giọng lão thái thái hậm hực nói:
- Tìm gì nữa chứ, thằng bé đã được người mang đi từ lâu rồi.
Tề Trường Chinh hiểu ra, lập tức huơ tay múa chân thét lên:
- Nhanh đến đỡ lão thái thái vào trong nghỉ, các ngươi chỉ là lũ ăn hại!
Hắn lúc này chỉ còn biết chửi kẻ dưới mình là đồ ăn hại, đương nhiên cũng chỉ là để ra uy giữ thể diện trước mặt lão thái thái, hắn tự coi mình cao hơn đám người kia một bực!
Mười lăm tên kia vây lại vừa chửi đổng vừa an ủi lão thái thái, tháp tùng đưa bà ta vào trong nhà.
Lão thái thái vừa uống xong chén nước sâm với yến sào cho lại tinh thần thì bên ngoài đã nghe tiếng vó ngựa dồn dập chạy vào, đương nhiên phải là bọn người Qua Trường Giang trở về.
Bấy giờ, biết hết sự thể, Qua Trường Giang giận bầm gan tím ruột.
Đương nhiên cũng không tránh khỏi quở mắng Tề Trường Chinh, cũng không khỏi chửi lại Tề Trường Chinh một câu “đồ ăn hại”!
* * * * *
Lại nói, theo kế hoạch, Hoàng Phủ Sơn nấp trong bóng tối tiếp lấy cậu bé do Tiểu Tước Nhi ném ra. Chàng cũng như Tiểu Tước Nhi, lần này nhìn cậu bé xem có đúng là A Tú hay không, bởi vì lần trước đã mắc mưu đối phương, mà suýt chút nữa thì Biện Bất Nghi ăn đao của Thù Nho Tiểu Tử Đàm Bình.
Vừa nhìn, Hoàng Phủ Sơn lập tức trống ngực thình thịch, chàng mừng không tưởng, vì cậu bé trong tay chàng đích thực là A Tú.
Lúc này A Tú vẫn mê man chưa tỉnh, cả người quần áo lấm lem bụi đất lại thêm mùi hôi của chó. Một người ở chúng với động chó, tất nhiên người nghe mùi chó.
Ba người bám theo nhau phóng như bay rời khỏi Khoái Lạc bảo, rồi biến mất nhanh vào trong một khu rừng.
Chạy một hồi, Tiểu Tước Nhi ngoái nhìn không thấy bị truy đuổi, thở phào cười nói:
- A Sơn ca, đừng chạy nữa, nên xem thằng bé có thương thế gì không?
Biện Bất Nghi theo thói quen y thuật, giơ tay lên mũi cậu bé rồi reo lên:
- Vẫn thở đều.
Hoàng Phủ Sơn ôm A Tú trong lòng, gấp giọng hỏi:
- Làm thế nào cho nó tỉnh lại, chẳng lẽ trúng loại độc gì?
Biện Bất Nghi nói:
- Nó chẳng phải trúng độc, Hoàng Phủ Sơn, ngươi nghĩ xem Qua Trường Giang ném thằng bé vào trong động cho lũ chó quý của hắn ăn, lẽ nào hắn không nghĩ cho đàn chó của hắn?
Tiểu Tước Nhi nói:
- Hay là nó bị đánh hôn mê?
Biện Bất Nghi nghe nói liền kiểm tra đầu mình cậu bé, lắc đầu nói:
- Không nhìn thấy dấu vết bị đánh...
Hoàng Phủ Sơn nói:
- Vậy thì vì sao nó chẳng tỉnh lại? Biện Bất Nghi, nên nghĩ xem có cách gì không?
Biện Bất Nghi liền nắm lấy tay trái A Tú, ba ngón tay lão đặt lên uyển mạch cậu bé một lúc, thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi phán:
- Thằng bé chỉ mệt lả ngất đi mà thôi!
Hoàng Phủ Sơn chau mày hỏi:
- Sao chứ?
- Theo ta nghĩ thì hắn bị đẩy vào trong động chó, lũ chó dữ trước hết sủa toáng lên khiến thằng bé phát hoảng mà khóc ré lên, lũ chó càng sủa nó càng khóc, cuối cùng mệt lả người mà thiếp đi!
Hoàng Phủ Sơn gật đầu nói:
- Nghe ra cũng có lý, nhớ hồi nhỏ tôi có lần luyện công suốt liền mấy ngày, đến canh tư khi quá mệt nằm xuống định chợp mắt một lúc. Nào ngờ, đặt lưng xuống là ngủ say như chết, đến khi có người gọi tỉnh dậy cứ ngỡ mới chỉ qua canh năm, nào ngờ mới biết là canh năm của ngày hôm sau rồi. Ài... A Tú nhất định mệt lả người!
Tiểu Tước Nhi chen vào nói:
- A Tú thật tội nghiệp, còn nhỏ thế này mà đã bị hành hạ, xem ra lũ chó trong Khoái Lạc bảo còn tốt hơn chủ nhân của chúng, chúng chẳng ăn thịt thằng bé!
Biện Bất Nghi nói:
- Lũ chó tuy hung dữ, nhưng thường vẫn tấn công với người lớn và kẻ địch làm hại chúng, huống gì là chó nuôi phải gặp khi đói quá đến xâu xé lẫn nhau, thì chúng mới ăn thịt người. Có lẽ vì A Tú quá nhỏ, chẳng nguy hại gì chúng nên chúng mới không tấn công.
Hoàng Phủ Sơn nói:
- Giờ trước mắt nhanh nghĩ cách làm cho A Tú tỉnh lại!
Biện Bất Nghi nói:
- Không cần, ngươi cõng nó lên vai, chúng ta nhanh trở về khách điếm rồi nói chuyện!
* * * * *
Thạch Trang thương tích trong người khá hơn nhiều.
Kể từ khi Thủy Tiên được cứu về thì thương tích anh ta càng chóng lành hơn, hẳn tinh thần quyết định một phần lớn. Phu phụ bọn họ hai người nghỉ trọ trong Thanh Phong khách điếm, chẳng hề bước ra khỏi cửa nửa bước.
Hoàng Phủ Sơn trở thành đại ân nhân của gia đình họ, nhất là Biện Bất Nghi càng khiến Thạch Trang cảm kích vô cùng. Bởi vì Biện Bất Nghi chẳng những cứu anh ta thoát khỏi tay tử thần, mà còn cho một nắm ngân phiếu đến hai nghìn lạng.
Khi Hoàng Phủ Sơn hai tay ẵm A Tú bước vào phòng, Thạch Trang và Thủy Tiên tợ hồ như không thể tin vào mắt mình.
Thủy Tiên khóc òa lên, chạy tới ôm chầm lấy A Tú, Thạch Trang sung sướng cũng không cầm được nước mắt.
Tiếng khóc của nàng chừng như đánh tỉnh A Tú, thấy cậu bé mở đôi mắt chưa tỉnh thần trí ngơ ngác nhìn.
Thấy A Tú đã tỉnh lại, Thạch Trang nắm lấy tay Hoàng Phủ Sơn giọng nghẹn lại vì xúc động:
- Huynh đệ, huynh đệ đã cứu cả nhà chúng ta, ta...
Hoàng Phủ Sơn cười vui vẻ nói:
- Tôi tự nguyện. Thạch huynh, chúc mừng cả nhà huynh đoàn tụ.
Thủy Tiên ẵm A Tú trong tay nhìn Hoàng Phủ Sơn nói:
- Hoàng Phủ huynh đệ, chúng tôi suốt đời không quên ơn huynh!
Thạch Trang xem qua A Tú thấy nó không hề thương tổn gì, bèn kéo đến trước người, chỉ tay vào Hoàng Phủ Sơn nói:
- A Tú, nhanh thay mặt cha mẹ đến bái lạy tạ ơn Hoàng Phủ thúc thúc, chúng ta chẳng biết lấy gì đền đáp ân đức này!
Biện Bất Nghi xua tay cười nói:
- Chỉ là tục lệ, bất tất câu nệ như thế!
Tiểu Tước Nhi đã kéo giữ A Tú lại, cười tươi nói:
- Miễn đi, miễn đi, A Sơn ca tôi cũng chẳng thích A Tú bái lạy!
A Tú cũng chẳng đến bái lạy nữa, mắt cứ tròn xoe nhìn Hoàng Phủ Sơn, trong đầu cậu ta nhớ lại lần trước trong Bạch Mã trấn, cũng nhớ lần ấy suýt nữa thì Hoàng Phủ Sơn bị người Khoái Lạc bảo bắt được.
Hoàng Phủ Sơn nhìn Thạch Trang hỏi:
- Thạch huynh, giờ huynh định thế nào?
Thạch Trang có chút do dự, kiên định nói:
- Thanh Phong trấn cách núi tôi ở chừng hai trăm dặm, chúng tôi định trở về núi lại!
Hoàng Phủ Sơn nói:
- Tôi thì nghĩ rằng, các người tạm thời không nên đi, chỉ vài hôm nữa là qua năm mới, mà trong núi nơi các người ở đã thành tro bụi, chẳng bằng lên Bách Linh cương ở tạm một thời gian, qua Tết rồi tính. Hơn nữa, nói không chừng A Tú có duyên mà được Đại lão lão thích, nó sẽ được hấp thụ võ công chân truyền của Đại lão lão, sau này bản lĩnh không nhỏ, chẳng sợ bị ai bắt nạt!
Thạch Trang nghe thì vui mừng nói:
- Huynh đệ, ý huynh đệ chính rất hợp ý ta. Thế gian này ô trọc vẩn đục, ta chẳng động đến người thế mà người chẳng để ta yên. Thiên lý ở đâu, không có bản lĩnh thì bị người ta ức hiếp giết hại, ta rất tán thành ý kiến này của huynh đệ.
Thủy Tiên liền hỏi:
- Hoàng Phủ huynh đệ, Bách Linh cương ở đâu?
Hoàng Phủ Sơn nói:
- Để tôi bảo Tiểu Tước Nhi đưa các vị đi, giờ ở lại Thanh Phong trấn hôm nay, sáng mai thuê một cỗ xe ngựa lên đường.
Tiểu Tước Nhi nói:
- A Sơn ca, huynh đuổi muội à? Tiểu Tước Nhi còn chưa cứu được...
Hoàng Phủ Sơn nói:
- Tiểu Tước Nhi, muội đưa họ về rồi có thể quay lại bất cứ lúc nào. Điều quan trọng nhất là muội phải đem tất cả những chuyện xảy ra ở đây bẩm cáo lại cho Đại lão lão nghe!
Tiểu Tước Nhi vẩu mồm nói:
- A Sơn ca, huynh chung quy lúc nào cũng có lý để sai khiến muội, thôi được!
Biện Bất Nghi cười nói:
- Tiểu Tước Nhi, chúng ta sẽ quay trở lại Mai Hoa sơn trang, nếu có thích thì nhanh đến giả quỷ nhé!
* * * * *
Tiểu Tước Nhi trong lòng đương nhiên biết Hoàng Phủ Sơn vì sao bảo nàng đưa gia đình Thạch Trang ba người về Bách Linh cương. Hoàng Phủ Sơn ngoài việc muốn nàng về bẩm báo lại với Đại lão lão những chuyện xảy ra trong Mai Hoa sơn trang ra, chính là còn muốn nàng bảo vệ cho gia đình họ Thạch. Vì cả một vùng Thái Tường phủ mấy trăm dặm này đều là lãnh địa của Qua Trường Giang, nếu phải gặp người của Khoái Lạc bảo thì gia đình Thạch Trang xem như chẳng toàn!
Thủy Tiên bấy giờ nhìn Hoàng Phủ Sơn bao nhiêu lời trong lòng mà chẳng nói ra được, tuy không một lời thốt lên nhưng trong ánh mắt thâm sâu ấy chứa đựng thiên ngôn vạn ngữ với chàng rồi.
Trên đời này có những đôi mắt mà khiến cho người ta chỉ nhìn một lần thì chẳng bao giờ quên được, Hoàng Phủ Sơn lần đầu tiên gặp Thủy Tiên trong Đại Hoang sơn, Thủy Tiên dùng khăn tay lau tay, đôi mắt lưu lộ nhãn quan nhìn Hoàng Phủ Sơn khiến chàng không sao quên nổi.
Những đôi mắt như thế thực không nhiều, mà thường thường có ở nữ nhân, chính đôi mắt Thủy Tiên là như thế. Lúc này đây chàng nhìn thấy lại đôi mắt ấy đang nhìn chàng, khiến chàng chỉ nhìn một chút rồi vội nhìn đi nơi khác.
Hoàng Phủ Sơn không phải không thích nhìn, thậm chí chàng nhìn ba ngày ba đêm không biết chán, nhưng sự thực chàng không dám nhìn, vì mỗi lần nhìn là tim chàng rung lên một cách vô thức. Chàng chuyển ánh mắt nhìn Thạch Trang, nhưng kỳ thực trước mắt chàng hình ảnh Thủy Tiên vẫn không biến mất được.
Cỗ xe ngựa từ từ lăn bánh rời khỏi Thanh Phong trấn, càng lúc càng xa hơn, trong lòng Hoàng Phủ Sơn như có chút gì man mác buồn.
Bỗng nghe giọng Biện Bất Nghi bên tai cắt ngang dòng suy tưởng mông lung của chàng:
- Hoàng Phủ Sơn, ngươi đã tận lực vì gia đình Thạch Trang, phải nên làm chuyện đứng đắn!
Hoàng Phủ Sơn từ từ quay lại nói:
- Những việc tôi làm đều đứng đắn, khi phát hiện ra Qua Trường Giang sai người đến trộm quan tài, tôi càng nghĩ việc mình làm là đúng.
Biện Bất Nghi nói:
- Ngươi cũng nên nghĩ đến Tiểu Ngọc Nhi.
Hoàng Phủ Sơn quay hẳn người nhìn thẳng Biện Bất Nghi nói:
- Tôi sẽ tận lực cứu cô ta, Biện Bất Nghi, huynh nên nhớ con người của Hoàng Phủ Sơn như thế nào. Chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cho nên cá tính của ai như thế nào thì rất hiểu nhau!
Biện Bất Nghi cười nói:
- Ta tuy lớn hơn ngươi mươi tuổi nhưng ngươi xưa nay chẳng bao giờ nghe lời ta, mãi đến bây giờ ngươi vẫn cứ gọi thẳng cả tên ta.
Hoàng Phủ Sơn bật cười nói:
- Huynh cũng thế, nếu như huynh gọi tôi là A Sơn đệ thì có lẽ tôi chẳng hài lòng.
Biện Bất Nghi cười phá lên, lại nói:
- Hoàng Phủ Sơn, ngươi cho rằng tính mạng Tiểu Ngọc Nhi có gặp nguy hiểm gì không?
- Chính huynh đưa cô ta đến tiệm cầm đồ, giờ hỏi tôi thì tôi làm sao biết được!
Tiểu Ngọc Nhi bị Sinh Tử Đương Lương Tâm, chủ nhân Hòa Khí Đương Phố áp giải rời khỏi Thanh Phong trấn trong đêm, Biện Bất Nghi cũng đã nghiến răng làm tiền Hòa Khí Đương Phố một vố lớn, nhưng lúc này đây nghĩ lại thì chỉ còn biết ngồi thừ người ra bên bàn!
Hoàng Phủ Sơn cũng không nói gì, vì chàng biết trong đầu Biện Bất Nghi đang nghĩ gì.
Đột nhiên Biện Bất Nghi vỗ tay mạnh xuống bàn la lên:
- Mẹ ơi, tự nhiên ta nghĩ chuyện này không ổn rồi!
Nói đến đó lão lẩm nhẩm trong miệng như nói một mình:
- Ta đúng như con khỉ già, càng lúc càng lú lẫn chẳng ra làm sao, Tiểu Ngọc Nhi...
Hoàng Phủ Sơn vội hỏi:
- Tiểu Tước Nhi như thế nào chứ?
- Ta nhớ đến Thù Nho Tiểu Tử Đàm Bình, nghe nói họ Đàm này là con ma háo sắc, Tiểu Ngọc Nhi nếu như rơi vào tay hắn thì...
Hoàng Phủ Sơn chỉ tay thẳng vào mặt Biện Bất Nghi nói:
- Sao không nói sớm, Tiểu Ngọc Nhi mà xảy ra điều gì thì mọi lỗi chúng ta chẳng gánh nổi!
Biện Bất Nghi lắc đầu thở dài nói:
- Thực ra chuyện này ta phải nghĩ ra từ sớm, chỉ tại vì mải nghĩ cách cứu gia đình Thạch Trang. Giờ đã cứu được gia đình Thạch Trang rồi mới sực nghĩ đến cứu Tiểu Ngọc Nhi, ta mới sực nhớ Tiểu Ngọc Nhi không ổn.
Hoàng Phủ Sơn hỏi:
- Thế nào chứ?
Biện Bất Nghi nói:
- Khi chúng ta cứu được Thủy Tiên, phải nên nghĩ rằng trong Mai Hoa sơn trang đã có vấn đề, mà Thủy Tiên cũng là một mỹ nhân, cho nên nghĩ lại nơi ấy chẳng đơn giản chút nào!
Hoàng Phủ Sơn chau mày gấp giọng hỏi:
- Nói thế là Tiểu Ngọc Nhi đang lâm nguy?
Biện Bất Nghi vụt đứng dậy nói:
- Hoàng Phủ Sơn, chúng ta đi!
- Đi đâu?
- Đến thương điếm của Lương Tâm.
Hoàng Phủ Sơn hồ nghi nói:
- Người trong tiệm cầm đồ thì làm sao biết được? Chẳng bằng cứ đến thẳng Khoái Lạc bảo trực tiếp nói chuyện với Qua Trường Giang!
Biện Bất Nghi nói:
- Người trong tiệm cầm đồ tuy rằng không biết rõ nội tình, nhưng thực tế thì chẳng đến nối không biết chút dây mơ rễ má gì! Chớ quên rằng chưởng quầy của chúng là Sinh Tử Đương Lương Tâm.
Hoàng Phủ Sơn ngẫm nghĩ rồi nói:
- Hòa Khí Đương Phố ở ngay đầu trấn, chúng ta đi cũng chẳng mất bao thời gian. Được, thì đi!
* * * * *
Hòa Khí Đương Phố trong Thanh Phong trấn hai ngày nay tự nhiên đóng cửa. Chưởng quầy Sinh Tử Đương Lương Tâm chẳng có mặt, hai ngày trước còn một tên bị chết, hiện tại chỉ còn lại một mình Hắc Tâm Lão Thạch trông coi. Để đảm bảo an toàn, Hắc Tâm Lão Thạch liền lệnh cho gia đinh đóng kín cửa lại tạm ngưng làm ăn.
Đương nhiên chuyện chẳng nhỏ chút nào, cho nên lão ta chờ Sinh Tử Đương Lương Tâm về xử trí. Nhớ hai hôm trước Lỗ Đại chết thảm trong khu vườn hoang đầu trấn, đối phương nhìn bề ngoài thì chẳng ra gì, thế nhưng hai tay cực kỳ lợi hại, chẳng hiểu giấu gì trong hai ống tay áo mà còn sắc bén hơn cả cương đao!
Đêm đó nếu như bản thân mình không phất cờ theo gió, thì có lẽ cũng đã theo Lỗ Đại về chầu Diêm Vương.
Lúc này, ngồi buồn một mình bên chiếc bàn vuông, lão đơn chiếc độc ẩm trông mới thảm làm sao!
Quả thực trong đời hắn thì đây là lần đầu tiên như vậy, khi còn Huyết Khẩu Lỗ Đại, hễ mỗi lần Sinh Tử Đương Lương Tâm rời khỏi tiệm thì Hòa Khí Đương Phố này xem như thiên hạ của bọn chúng hai người. Ăn uống thỏa thuê thì chẳng cần phải nói, nhiều khi cao hứng còn sai người chọn lên hai vị cô nương thơm nõn nà tha hồ hưởng lạc, thực chẳng còn gì hơn thế!
Nhớ lại những điều ấy, Hắc Tâm Lão Thạch bất giác nâng chén lên ngửa cổ nốc cạn một hơi.
Ngồi thêm một chốc, xem ra hắn đã say ngất ngưởng.
Người đang buồn mà uống rượu thì càng rất chóng say, Hắc Tâm Lão Thạch càng uống càng nhớ đến người bạn đồng tâm đồng sàng với hắn, thân hình lắc lư rồi nâng chén lên giơ ra trước mặt cười như khóc:
- Lỗ... Đại, ngươi... uống đi!
- Ta chẳng phải Lỗ Đại, lão huynh, ngươi nên nhìn cho rõ!
Đột nhiên một giọng người vang lên bên tai hắn.
Hắc Tâm Lão Thạch ợ dài một cái đầy hơi men, mắt như tỉnh ra, bất giác đặt bát rượu xuống đứng lên.
Hắc Tâm Lão Thạch giơ tay lên gõ gõ vào đầu mình lẩm nhẩm hỏi:
- Sao lại là ngươi nhỉ?
Người kia lành lạnh đáp:
- Sao chẳng phải là ta?
Hắc Tâm Lão Thạch nói:
- Ta đã bồi thường cho ngươi hai nghìn lạng, chưởng quầy không có ở nhà, ta đang rầu chẳng biết ăn nói thế nào với chưởng quầy, ngươi còn tìm đến làm gì? Ngươi... mẹ kiếp, hay là ngươi còn định đến thịt Lão Thạch ta! Ngươi...
Thì ra người kia chẳng ai khác ngoài Biện Bất Nghi, lão liền giơ tay chộp lấy áo Hắc Tâm Lão Thạch nói:
- Ngươi có biết đêm nay ông ngươi đến tìm ngươi làm gì không?
Hắc Tâm Lão Thạch cả kinh, nhìn Biện Bất Nghi như nhìn hung thần khiến hơi rượu trong người cũng tỉnh đi một nửa nói:
- Ngươi... làm sao ngươi vào đây được?
Biện Bất Nghi nói:
- Chẳng phải là ta, mà là chúng ta!
Hắc Tâm Lão Thạch nghe thì ngược mắt nhìn lên, lúc ấy mới nhận ra sau lưng Biện Bất Nghi còn có thêm một người nữa.
Lão nhìn người này gầy gầy, miệng mím chặt, nhưng đôi mắt như hai vì tinh tú sáng rực, cứ nhìn thì cũng nhận ra được nội công thâm hậu.
Hắc Tâm Lão Thạch giật mình chấn động vội gật đầu nói:
- Vâng, vâng... đúng là các người làm sao vào đây được?
Biện Bất Nghi cười nói:
- Chúng ta nhảy tường vào.
Hắc Tâm Lão Thạch nói:
- Lão huynh, buông tay ra được không chứ, ngươi vẫn biết ta đánh chẳng lại ngươi, có gì từ từ hãy nói.
Biện Bất Nghi buông tay, “bình” một tiếng đánh vỡ chiếc bàn, quát lớn:
- Ngươi là Hắc Tâm Lão Thạch, đúng chứ!
Hắc Tâm Lão Thạch đáp:
- Lão huynh, chẳng phải chỉ vì chứng thực tên họ của ta mà đến đấy chứ?
Biện Bất Nghi nói:
- Thối mồm, ta hỏi ngươi con gái ta đâu rồi?
Hắc Tâm Lão Thạch bình tĩnh trừng mắt nói:
- Ái... Sao lại còn nhắc con gái ngươi chứ? Chẳng phải ta đã bồi thường cho ngươi đến hai nghìn lạng ư?
Biện Bất Nghi quay người chỉ tay vào Hoàng Phủ Sơn mặt lạnh băng băng, lão nói:
- Ca ca của nó tìm đến, ngươi đúng là bồi thường cho ta hai nghìn lạng, ta phận làm cha chẳng truy vấn nữa. Thế nhưng, nó phận làm anh thì chẳng chịu, nên buộc ta phải đưa hắn đến đây!
Hắc Tâm Lão Thạch nghe thì phẫn nộ nói:
- Rành rành hai nghìn lượng bồi thường rồi xem như chuyện đã xong, sao còn tìm đến kiếm chuyện là lý gì chứ?
Hoàng Phủ Sơn chỉ lực đầu ngón trỏ tay phải lướt ngang qua vai Hắc Tâm Lão Thạch nhanh không tưởng, lập tức thấy máu từ vai hắn tươm ra!
Hắc Tâm Lão Thạch giật mình thất kinh, quên cả nỗi đau.
Lão thực tình chưa từng nhìn thấy người nào có chỉ lực ghê gớm như thế, đến cả áo lẫn thịt rách ra ngọt như đao chém.
Hoàng Phủ Sơn chỉ thẳng tay vào mũi Hắc Tâm Lão Thạch lạnh giọng hỏi:
- Muội muội ta đâu? Lương Tâm đem nó đến nơi nào?
Hắc Tâm Lão Thạch nói:
- Ta thật sự không biết, nếu không thì khi nào ta lại bồi thường cho phụ thân ngươi hai nghìn lạng!
Hắn quả nhiên cho rằng Biện Bất Nghi là cha của Hoàng Phủ Sơn, khiến Biện Bất Nghi thấy buồn cười cất tiếng cười kha khá, thế nhưng Hoàng Phủ Sơn trong lòng cảm thấy không vui.
Hoàng Phủ Sơn gác chân lên ghế hất hàm hỏi:
- Ngươi bồi thường không cho cha ta hai nghìn lạng, ông ta chẳng truy cứu chuyện này, nhưng còn ta thì ngươi nói sao?
Hắc Tâm Lão Thạch la lên bai bải:
- Trên đời này có ai nói thế chứ? Ta giờ chẳng lẽ bồi thường tiếp cho ngươi hai nghìn lạng, sau vài hôm lại có người khác trong nhà ngươi đến đây đòi bồi thường nữa, thử hỏi ai chịu thấu? Trời ơi! Đừng nói là cái tiệm cầm đồ Hòa Khí Đương Phố này, chứ cả một núi vàng cũng tiêu tan!
“Bốp”
Hắn nói chưa hết câu thì bị Hoàng Phủ Sơn tát một cái vào mặt, hắn tru tréo la lên:
- Ngươi đánh ta!
Hoàng Phủ Sơn lạnh lùng sờ tay lên vai chỗ hắn bị thương, trầm giọng nói:
- Ngươi nhầm rồi, ta đến đây chẳng phải để đánh ngươi, mà là để giết ngươi!
Hắc Tâm Lão Thạch đương nhiên võ công chẳng tầm thường, thế nhưng hắn thừa hiểu hai nhân vật trước mắt lợi hại đến thế nào, hắn đơn thân độc mã đánh chẳng thắng nổi.
Thế nhưng hắn chẳng thô lỗ cục cằn như Lỗ Đại, hắn là người cơ trí, nói không chừng nếu dùng trí thì hắn chẳng thua!
Hắc Tâm Lão Thạch chừng như nghĩ thông được vấn đề, hắn cười thầm trong lòng, nhưng bên ngoài làm bộ mặt đau khổ mếu máo nói:
- Nhị vị, sao có thể hạ thủ giết người?
Hoàng Phủ Sơn nói:
- Vậy thì nhanh nói cho chúng ta biết, Lương Tâm mang muội muội của ta đi đâu?
Hắc Tâm Lão Thạch bứt tai vò đầu vẻ khó xử nói:
- Tôi thực chẳng hề biết. Nhị vị, có rất nhiều chuyện của chưởng quầy mà người làm công như tôi thì chẳng biết được!
Biện Bất Nghi nói:
- Tiệm các ngươi thâu nạp mỹ nữ với mục đích gì?
Hắc Tâm Lão Thạch lấp liếm nói:
- Mỹ nữ đương nhiên giá cao, có biết bao người thích lấy vợ là mỹ nhân!
Hoàng Phủ Sơn chừng như chẳng kiên nhẫn được, lành lạnh nói:
- Nếu ngươi đã không muốn nói thì phải chết!
Hắc Tâm Lão Thạch nói:
- Chẳng phải ta không nói, mà là ta không biết!
Hắn nhìn thấy Hoàng Phủ Sơn từ từ giơ tay lên, rõ ràng chuẩn bị hạ thủ, hắn né vai thất thanh la lên:
- Đừng giết ta, ta tặng cho ngươi một bảo vật.
Hoàng Phủ Sơn hỏi:
- Ngươi tặng ta bảo vật gì?
Hắc Tâm Lão Thạch nói:
- Đó là cặp Long giác, một bảo bối mà chưởng quầy chúng ta thu thập được.
Biện Bất Nghi nghe thì chấn động vội hỏi lại:
- Long giác ư?
Hắc Tâm Lão Thạch nói:
- Đúng, chỉ cần các ngươi không giết ta, ta sẽ mang nó tặng các ngươi.
Biện Bất Nghi hỏi:
- Ngươi đem cặp Long giác tặng cho chúng ta, chưởng quầy về ngươi ăn nói thế nào?
Hắc Tâm Lão Thạch nói như đã có sẵn trong đầu:
- Ta bảo bị người vào cướp mất.
Biện Bất Nghi nói:
- Ngươi có lẽ chỉ chống chế được vậy thôi!
Rồi lão chìa tay ra nói tiếp:
- Đem ra xem Long Giác của ngươi thế nào!
Hoàng Phủ Sơn chẳng lên tiếng, chàng hiểu Biện Bất Nghi thích y thuật từ nhỏ, lão chuyên tâm nghiên cứu dược vật và các thuật luyện đan của người xưa. Long giác những tưởng phải là một loại dược tài quý báu nên mới coi là “bảo bối”, nếu không thì chẳng bao giờ lão chịu để cho Hắc Tâm Lão Thạch một mình tự đi vào nhà trong.
Hắc Tâm Lão Thạch quả nhiên không trốn chạy, hắn trở lại với một chiếc hộp bọc vải nhung trên hai tay. Chiếc hộp chỉ dài chừng một xích, rộng nửa xích, ổ khóa đồng sáng loáng khóa kỹ, bên trong phải là vật cực quý hiếm.
Hắc Tâm Lão Thạch đem chiếc hộp đặt lên bàn nói:
- Trong chiếc hộp đàn hương này là Long giác, nhị vị ta chẳng có chìa khóa, chưởng quầy luôn mang nó theo trong người.
Hoàng Phủ Sơn liền giơ hai ngón tay kẹp lên ổ khóa, chỉ vận lực một cái liền nghe “cạch”, ổ khóa đồng lập tức bật văng ra.
Hắc Tâm Lão Thạch giơ chiếc hộp lên nói:
- Hai vị, nhanh mang nó rời khỏi đây đến một nơi nào khác rồi mở ra xem. Trong điếm đông người làm, bọn kia nhìn thấy thì ta khó bề ăn nói.
Biện Bất Nghi bất chợt nhận ra trong ánh mắt của Hắc Tâm Lão Thạch có gì đáng ngờ, nhưng không nghĩ ra hắn đáng nghi ở điểm nào?
Có lẽ đây là do giác quan thứ sáu chăng?
Hoàng Phủ Sơn nói:
- Bên trong chiếc hộp này là Long giác ngươi nói à?
Hắc Tâm Lão Thạch gật đầu nói:
- Không sai, nhị vị cứ đem ra ngoài kia mở xem rồi biết.
Hoàng Phủ Sơn hai tay đón lấy chiếc hộp, chàng giơ đến gần đèn để xem.
Bỗng nghe Biện Bất Nghi nói:
- Hoàng Phủ Sơn, sao tự nhiên ta thấy trong bụng chẳng thư thái!
Hoàng Phủ Sơn nhíu mày hỏi:
- Gì thế?
- Tên này vì sao chẳng để chúng ta mở hộp xem ngay tại đây? Ta nghĩ hắn tất bày trò mưu mô gì đây!
Hắc Tâm Lão Thạch nghe thì giật mình, trong bụng rủa thầm con cái già này tinh thật!
Hoàng Phủ Sơn chau mày nói:
- Bảo bối đã nắm trong tay, còn sợ hắn giở trò mưu mô gì?
Biện Bất Nghi nói:
- Giả như hắn cuỗm mất Long giác thật, cho vào đó thứ gì, đợi đến khi Lương Tâm về hắn cứ bảo chúng ta cướp mất. Như thế hắn thì được tư lợi, còn chúng ta thì chịu tiếng!
Hắc Tâm Lão Thạch tức giận thét lên:
- Hai vị thật đa nghi, ta đảm bảo trong hộp là Long giác!
Biện Bất Nghi hỏi:
- Ngươi lấy gì bảo đảm?
Hắc Tâm Lão Thạch nói:
- Ta lấy tính mạng mình ra bảo đảm, nhị vị nếu như phát hiện thấy điều gì dối trá, cứ trở lại lấy đầu Lão Thạch này!
Biện Bất Nghi gật đầu nói:
- Tạm tin ngươi một lần.
Hoàng Phủ Sơn hai tay bê chiếc hộp nói:
- Đi, chúng ta tìm nơi nào xem!
Hắc Tâm Lão Thạch còn cố ý nói thêm một câu nữa:
- Nhị vị, đang còn khuya, đám làm công chưa thức dậy, nhị vị nhanh đi đi!
Biện Bất Nghi quay người bước đi, nhưng đột nhiên lão ngừng chân đứng lại. Điều này khiến Hoàng Phủ Sơn thấy hơi bất ngờ kỳ lạ.
Hắc Tâm Lão Thạch lập tức thúc giục:
- Nhanh đi, nhị vị...
Biện Bất Nghi ánh mắt ngưng lại ở một chiếc bàn thờ nhỏ bên góc quầy nói:
- Tiệm các ngươi cũng thờ thần à?
Hắc Tâm Lão Thạch nói:
- Chúng ta thờ Trương Phi tam gia!
Biện Bất Nghi nói:
- Người ta nói “Trương Phi bán thịt”... người cứng mà thịt mềm, làm sao lại...
Hắc Tâm Lão Thạch cười nói:
- Lão huynh nói chẳng sai. Bất cứ vật gì đã đưa đến tệ điếm thì cũng giảm giá năm ba phần, vật có cứng đến đâu cũng phải mềm đi thôi!
Hoàng Phủ Sơn nói:
- Chỉ có lòng các ngươi là cứng thôi!
Hắc Tâm Lão Thạch cười cười nói:
- Người mở tiệm cầm đồ chung quy đều phải như thế!
Biện Bất Nghi bước đến gần bệ thờ, mắt ngưng nhìn hai câu đối hai bên thấy đề rằng:
Cầm thật cầm giả nhìn đúng hàng không mắc bẫy Cầm giả cầm thật nhận bản chất chẳng sợ lừa.
Ngay trên đầu hai câu đối còn một bức hoành ngang đề bốn chữ lớn “HÀNG XEM TẬN MÂT”.
Biện Bất Nghi đọc đi đọc lại mấy chữ “hàng xem tận mặt” bất giác chuyển ánh mắt nhìn vào chiếc hộp gỗ trên tay Hoàng Phủ Sơn.
Ồ khóa trên hộp đã bị Hoàng Phủ Sơn bẻ gãy, chỉ cần hất chốt cài, mở nắp hộp thì tốn bao lăm thời gian chứ?
Biện Bất Nghi trong lòng bỗng thấy bất an, tự nhiên mắt ngưng nhìn vào mắt Hắc Tâm Lão Thạch tợ hồ như muốn nhìn xuyên tâm can của hắn.
Nói thì dài, nhưng thực ra biến hóa nội tâm Biện Bất Nghi chỉ trong chớp mắt.
Biện Bất Nghi chỉ tay lên bốn chữ trên đầu bàn thờ nói:
- Hàng xem tận mặt, chúng ta cũng không ngoại lệ. Hoàng Phủ Sơn, nhanh mở hộp ra xem!
Hoàng Phủ Sơn đặt chiếc hộp xuống bàn, Hắc Tâm Lão Thạch liền đè tay lên nắp hộp nói:
- Không thể mở được, nhị vị!
Biện Bất Nghi liền đánh mắt cho Hoàng Phủ Sơn.
Hoàng Phủ Sơn đối với mọi hành động cử chỉ của Biện Bất Nghi chàng hiểu rất rõ, lập tức nhảy lui sau lưng Hắc Tâm Lão Thạch.
Biện Bất Nghi nói:
- Tiểu tử, mở hộp ra đi, hàng xem tận mặt, chúng ta cũng chẳng để bị lừa!
Đương nhiên lão đã nhận ra chiếc hộp này có vấn đề, chính vì từ ngôn ngữ và thái độ, nhất là ánh mắt của Hắc Tâm Lão Thạch khiến lão càng sinh nghi hơn.
Lão vốn là người tâm cơ, chẳng khi nào chịu thua trí đối phương, những chuyện như thế này, Hoàng Phủ Sơn rất hiểu con người Biện Bất Nghi!
Hai người tuy cùng luyện võ nghệ trên Bách Linh cương, thế nhưng Biện Bất Nghi rất thích nghe Đại lão lão cùng với mấy vị giang hồ tiền bối nói chuyện thị phi trong võ lâm.
Người trẻ tuổi ai cũng thích những chuyện như thế, nhưng có điều Biện Bất Nghi nghe thì ghi nhớ rất nhiều. Có những điều thậm chí như ăn sâu vào trong tâm khảm của lão, khiến lão vô hình chung trở thành một tay lão luyện giang hồ.
* * * * *
Hắc Tâm Lão Thạch hai tay vẫn đặt cứng trên chiếc hộp nói:
- Nhị vị, nhanh mang Long giác đi đi, nếu không thì...
Biện Bất Nghi nói:
- Tiểu tử, ngươi cứ mở hé ra cho chúng ta xem thì có mất gì thời gian chứ?
Hắc Tâm Lão Thạch đã nhìn thấy trên trán rịn mồ hôi, giờ thì trong người chẳng còn chút say rượu nào!
Giọng hắn giờ đã lạc hẳn đi, gần như giọng của một người van cầu:
- Lão Thạch ta cúi đầu cầu xin nhị vị!
Hoàng Phủ Sơn nói:
- Lão Thạch, ngươi nhất định có âm mưu!
Biện Bất Nghi lạnh giọng:
- Ta đã sớm nhận ra, cho nên ta nhất định phải để hắn tự mở hộp, lúc ấy hắn chẳng còn chối cãi!
Hắc Tâm Lão Thạch như có gì nghẹn lại trong cổ họng, hai giọt lệ rưng rưng trong mắt, lại nói:
- Nhị vị nếu như đã không tin thì đến đây, đến đây... Ta mở ra cho nhị vị xem!
Rồi tay trái nắm chiếc hộp lên, tay phải mở then đưa miệng nắp hộp về phía Hoàng Phủ Sơn và Biện Bất Nghi nói tiếp:
- Xích lại gần một chút, chẳng phải nhị vị muốn xem cho rõ!
Nói dứt lời tay phải liền mở nắp hộp ra...
Đúng lúc ấy, Biện Bất Nghi thét lên:
- Nhảy tránh ra!
Hoàng Phủ Sơn cũng đã có đề phòng, vừa thấy biến thì thân hình nhảy nhanh lùi sau cùng một lúc với Biện Bất Nghi.
Chỉ thấy từ trong hộp chùm sáng xanh bay nhanh ra lướt ngang qua đầu rồi biến mất, cùng lúc tiếng Hắc Tâm Lão Thạch rú lên thất thanh.
“Bộp...”
Hắc Tâm Lão Thạch tay buông chiếc hộp rơi lăn lóc trên đất, thân hình lảo đảo chừng như trúng thương.
Biện Bất Nghi nhảy lùi tránh ám khí, rồi bổ nhào người tới chộp lấy cổ áo Hắc Tâm Lão Thạch thét lớn:
- Ngươi muốn chết!
Hắc Tâm Lão Thạch cười thảm:
- Ngươi... ngươi tinh thật!
Hoàng Phủ Sơn định thần bước tới ngạc nhiên nói:
- Đây là loại ám khí gì chứ, sao phản lại tự đả thương mình?
Biện Bất Nghi cũng chẳng hiểu thế nào, hai mắt hung hung dữ tợn cứ nhìn chăm chăm vào mặt Hắc Tâm Lão Thạch.
Hắc Tâm Lão Thạch nói:
- Chiếc hộp này ba năm trước... do chưởng quầy mang về, chỉ nghe Lương chưởng quầy nói... nó là một loại ám khí bá đạo. Nhưng... bản thân ta cũng chẳng biết mở như thế nào, bảo ta cứ cất giữ... ngươi không biết mà mở ra thì... cầm chắc cái chết...
Biện Bất Nghi lập tức kéo áo Hắc Tâm Lão Thạch lên xem, mới thấy có ba ngọn phi tiêu xanh sáng nhỏ như lông trâu ghim ngay giữa ngực Hắc Tâm Lão Thạch.
Hắc Tâm Lão Thạch lại nói:
- Ta vốn thấy hết đường nên... định cùng chết với các ngươi, thế nhưng... ta...
Biện Bất Nghi liền lấy trong người ra một viên dược hoàn nhét vào mồm Hắc Tâm Lão Thạch nói:
- Ta biết ngươi không muốn chết.
Hắc Tâm Lão Thạch nuốt viên thuốc xuống cười khổ nói:
- Chỉ sợ ngươi không cứu nổi.
Biện Bất Nghi xuất thủ thật nhanh, rút ba ngọn phi tiêu ra khỏi ngực Hắc Tâm Lão Thạch, rồi dùng mũi dao rạch ngay chỗ trúng ám khí.
Hoàng Phủ Sơn nói:
- Lão huynh sao lại cứu hắn?
Biện Bất Nghi nói:
- Tự ngươi nên biết vì sao ta lại cứu hắn Hoàng Phủ Sơn đương nhiên biết Biện Bất Nghi vốn cứu người không phân biệt địch hay bạn huống gì một người cầm chắc cái chết thì càng ra sức cứu.
Biện Bất Nghi càng thích nhất một người sắp chết, nếu không thì tại sao lão có được ngoại hiệu Y Tử Nhân.
Hắc Tâm Lão Thạch vốn đã rơi vào tình trạng nửa tỉnh nửa mê, cái chết xem ra gần kề, lúc này nhận ra Biện Bất Nghi cứu mình thì nhìn lão bằng ánh mắt mơ hồ nói:
- Ngươi... cứu... ta!
Biện Bất Nghi nói:
- Bởi vì ta là người tốt!
Hoàng Phủ Sơn nói:
- Cứu hắn thì có ích gì cho chúng ta?
Biện Bất Nghi nói:
- Ta hành nghề y chẳng thể thấy người chết không cứu...
Hoàng Phủ Sơn nói:
- Chẳng qua lão huynh muốn cứu người chết để thi thố tài năng của mình thôi!
Hắc Tâm Lão Thạch hai mắt nhắm nghiền lại, chừng như tính toán gì trong đầu.
Hoàng Phủ Sơn lại nói:
- Tên họ Thạch này vốn định cùng chết với chúng ta, con người hắn chẳng phải tầm thường, sao huynh còn nghĩ hắn đáng thương hại để cứu hắn?
Biện Bất Nghi cười nói:
- Đó cũng chỉ là bệnh nghề nghiệp của ta mà thôi.
Hoàng Phủ Sơn nói:
- Nói đi nói lại, huynh cũng chỉ vì ngoại hiệu Y Tử Nhân của mình mà tế độ cho hắn!
Hắc Tâm Lão Thạch vừa nghe thế thì tròn mắt ngưng nhìn Biện Bất Nghi la lên:
- Thì ra... các ngươi là người... Trường An dược hãng trên đồi Kim Thụ!
Biện Bất Nghi mặt lạnh lại nói:
- Phải, chính ta là Y Tử Nhân Biện Bất Nghi!
Hắc Tâm Lão Thạch mặt đầy cảm kích nói:
- Thế thì tôi chẳng chết được, Biện đại phu, ông đúng là Hoa Đà tái thế!
Biện Bất Nghi chẳng nói gì thêm, cúi xuống nhặt chiếc hộp lên xem, mới thấy rõ bên trong quả nhiên có một vật hình như chiếc Long giác, dài tám thốn rộng năm thốn. Nắp hộp liên kết với một chiếc lò xo, ngoài ra còn có thêm hai chiếc bẫy khác mà chỉ có người sử dụng nó mới biết khống chế như thế nào. Bởi vì chính khi nắp hộp mở ra sẽ động đến Long giác, sẽ khởi động cơ quan khiến cho những ngọn ám khí nhỏ xanh từ bên trong bay ra theo ba mươi chiếc lỗ nhỏ li ti bày theo hình cánh cung.
Hoàng Phủ Sơn nhìn rồi nói:
- Đúng là bá đạo!
Biện Bất Nghi nói:
- Sinh Tử Đương Lương Tâm cũng không dám mở ra!
Hoàng Phủ Sơn gật đầu nói:
- Vì hắn chẳng biết sử dụng.
Biện Bất Nghi chau mày suy nghĩ rồi lẩm nhẩm tự hỏi một mình:
- Trong giang hồ nhân vật nào sử dụng vật này nhỉ?
Hoàng Phủ Sơn nói:
- Có lẽ Đại lão lão...
Chàng nói nửa chừng thì nín bặt quay đầu nhìn Hắc Tâm Lão Thạch.
Nhưng chỉ thấy Hắc Tâm Lão Thạch nhắm mắt im lặng, tuy thế câu chuyện giữa hai người thì hắn nghe rất rõ.
Biện Bất Nghi hiểu Hắc Tâm Lão Thạch đang lắng nghe chuyện của mình, bèn bước đến gần hắn cười nói:
- Lão Thạch, mạng của ngươi được ta cứu, đúng chứ?
Hắc Tâm Lão Thạch nói:
- Nếu như tôi sống, thì ông đúng là ân nhân cứu mạng!
Biện Bất Nghi gật gù nói:
- Thế ngươi có biết trên đầu Sinh Tử Đương Lương Tâm còn người nào khống chế sai khiến hắn?
Hắc Tâm Lão Thạch lắc đầu nói:
- Chưởng quầy chúng tôi xưa nay tự đi tự về một mình!
Biện Bất Nghi nói:
- Ta nói cho ngươi biết, Sinh Tử Đương Lương Tâm là người của Khoái Lạc bảo, hắn chịu quyền dưới tay Qua Trường Giang.
Hắc Tâm Lão Thạch mở mắt ra nhìn Biện Bất Nghi hỏi:
- Lời ông nói là thật ư?
Biện Bất Nghi cười nói:
- Xem ra ngươi hiểu biết cũng chẳng bao nhiêu!
Hắc Tâm Lão Thạch cười khổ nói:
- Những gì tôi biết đều đã nói ra.
Biện Bất Nghi nói:
- Có một chuyện ngươi vốn chẳng nên biết!
Hắc Tâm Lão Thạch ngớ người ra hỏi:
- Chuyện gì?
- Ngươi không nên biết ta là Biện đại phu trên dốc Kim Thụ.
Hắc Tâm Lão Thạch vội nói:
- Tôi vốn không hề biết, thế nhưng...
Biện Bất Nghi nói:
- Người trong giang hồ ai cũng thế, ai cũng muốn biết nhiều hơn một chút mặc dù hiểu rằng biết càng ít càng được bình yên, âu cũng chỉ là lòng hiếu kỳ mà thôi. Lão Thạch, ta nói vậy đúng chứ?
Hắc Tâm Lão Thạch chừng như nhận ra nguy hiểm liền nói:
- Tôi tuy đã biết ông là Biện đại phu trên dốc Kim Thụ, nhưng tôi sẽ kín miệng, chẳng bao giờ hé môi với người khác!
Biện Bất Nghi cười cười nói:
- Ngươi đương nhiên chẳng bao giờ nói với người khác, vì một người đã chết không biết nói.
“Ộc...”
Lão ta ra tay cực nhanh, chỉ thấy quay người nửa vòng liền nghe Hắc Tâm Lão Thạch hự lên một tiếng rồi im bặt, hai mắt trợn tròng như văng ra khỏi hố mắt, mồm hộc máu tươi tắt tử đương trường.
Hoàng Phủ Sơn nhìn thấy rất rõ, khi Biện Bất Nghi quay người thì tay lão nhổ nhanh một ngọn ám khí vừa rồi bắn ghim trên tường.
Ngọn độc châm ghim ngay chính giữa huyệt My tâm, thì càng ghê gớm lợi hại hơn vừa rồi bay từ trong hộp ra ghim vào ngực.
Biện Bất Nghi bình thản cứ như không có chuyện gì xảy ra, tay nắm chiếc hộp lên định gỡ đám kim châm ra.
Hoàng Phủ Sơn la lên:
- Lão huynh cần những thứ này làm gì?
Biện Bất Nghi cười nói:
- “Cách vật trí tri”, cái gì cũng phải biết tường tận đến nơi đến chốn, điều này ngươi hiểu chứ? Huống gì chúng ta còn chưa biết rõ lai lịch của món đồ chơi này?
Hoàng Phủ Sơn nói:
- Huynh định trở về Bách Linh cương?
- Về nghe chửi à?
- Sao chứ?
- Sao ngươi chóng quên thế, Tiểu Ngọc Nhi hiện tại còn chưa biết thất lạc nơi nào, ngươi bảo ta về Bách Linh cương ăn nói thế nào với Đại lão lão?
Hoàng Phủ Sơn sực nhớ ra gật đầu nói:
- Lão huynh nói không sai, Tiểu Ngọc Nhi nếu như có mệnh hệ gì thì cả hai chúng ta đều mang tội lớn!
Biện Bất Nghi phất tay giục:
- Đi, chúng ta tìm cách cứu Tiểu Ngọc Nhi.
Hoàng Phủ Sơn nói:
- Tôi nghĩ rằng chúng ta chẳng cần đi đâu cả, cứ ở lại ngay trong tiệm này.
Biện Bất Nghi cười hì hì nói:
- Làm gì? Chẳng lẽ định làm công cho Sinh Tử Đương Lương Tâm?
Hoàng Phủ Sơn thờ ơ đáp:
- Làm cũng được chứ sao!
- Ừ, làm thì làm. Chờ họ Lương kia về nói chuyện!
Bấy giờ hai người quyết định chẳng đi đâu tìm cả, mà ở lại ngay trong Hòa Khí Đương Phố chờ đợi Lương Tâm quay về, vì chính lão áp tải Tiểu Ngọc Nhi đi.
Đúng là tự nhiên đưa họ vào tình thế nan giải, nếu như không cứu được Tiểu Ngọc Nhi thì cả hai chẳng dám trở lại Bách Linh cương hồi báo với Đại lão lão, mà chuyện điều tra huyết án Mai Hoa sơn trang cũng gặp nhiều khó khăn.
Chính Đại lão lão lệnh cho Tiểu Ngọc Nhi đến dốc Kim Thụ trợ giúp cho Biện Bất Nghi, vì nguyên cớ này mà Tiểu Ngọc Nhi thâm nhập vào Mai Hoa sơn trang do thám. Mọi hành động của nàng đều phối hợp cùng với Biện Bất Nghi, chẳng ngờ trong kế hoạch lại nảy sinh ra tình huống Tiểu Ngọc Nhi bị Sinh Tử Đương Lương Tâm giải đi không trở lại, thực hoàn toàn bất ngờ nằm ngoài dự tính.
Chỉ vì Biện Bất Nghi chủ quan, cứ nghĩ với võ công và trí thông minh của Tiểu Ngọc Nhi, Sinh Tử Đương Lương Tâm quyết chẳng phải đối thủ của cô ta. Vốn định để Tiểu Ngọc Nhi rơi vào tay Lương Tâm thì kiếm mọi cách nắm xem những nơi hắn thường đi lại, sau đó cô ta sẽ tự tìm cách thoát trở về. Nào ngờ sau khi Hoàng Phủ Sơn cứu được Thủy Tiên từ Mai Hoa sơn trang, phát hiện ra Thủy Tiên trúng Tiên Nhân Mê Lộ Thảo khiến cho lão phát hoảng!
Nếu như Tiểu Ngọc Nhi cũng bị Lương Tâm dùng Tiên Nhân Mê Lộ Thảo đánh mê, thì có đưa đi đâu cô nàng cũng chẳng làm sao biết được, mà một điều nguy hiểm nhất là mất đi lý trí có thể bị chúng hãm hại chứ chẳng nghi!
Chỉ nghĩ đến đó cũng khiến Hoàng Phủ Sơn trong lòng lo lắng bất an.
Trầm ngâm một lúc, chàng quay người đi lui sau một hồi chẳng có dự định gì. Trên bàn còn đầy thức ăn và rượu, nhưng chàng chẳng thiết động đến, ngang qua gian phòng rộng chứa đầy đồ cổ của tiệm cầm được, chàng cũng không lòng dạ nào dừng lại thưởng thức.
Trong đầu chàng suy nghĩ mông lung, bất chợt nhớ ra trong tiệm nhất định còn có người làm, chẳng phải vừa rồi chính Hắc Tâm Lão Thạch bảo chàng và Biện Bất Nghi đi nhanh, kẻo không người làm nhìn thấy đó sao?
Nhưng chàng nhìn quanh chẳng hề thấy bóng người nào, ngược lại chàng phát hiện ra cửa sau của tiệm khép hờ.
Hoàng Phủ Sơn lẩm bẩm trong miệng:
- Bỏ chạy rồi!
Đương nhiên người làm công trốn chạy là phải, Lỗ Đại chết hai ngày trước, giờ thì đến Hắc Tâm Lão Thạch chết ngay tại quầy, những người làm công không còn gan dạ nào mà ở lại trong tiệm!
Khi chàng quay trở lại gian trước thì nhìn thấy Biện Bất Nghi đã mang xác Hắc Tâm Lão Thạch đặt lên một chiếc giường gỗ, chính đang dùng một tấm chăn quấn tử thi lại.
Biện Bất Nghi thấy chàng quay lại cười nói:
- Một chuyện hai người cùng làm, phân công hợp lý, đúng chứ?
Hoàng Phủ Sơn thờ ơ hỏi:
- Chuyện gì?
- Ta đã quấn cái xác lại rồi, giờ ngươi mang xác Lão Thạch đến vứt trong khu vườn hoang cuối trấn...
Ngừng lại một lúc lão nói tiếp:
- Ta biết có tên làm công bỏ chạy, nếu không thì chẳng phiền đến lão đệ ngươi!
Hoàng Phủ Sơn nói:
- Biện đại ca nghĩ chúng ta nên ở đây chờ bao lâu?
- Đến khi Lương Tâm về!
Hoàng Phủ Sơn chau mày nói:
- Cả cái tiệm to lớn này...
Biện Bất Nghi chẳng đợi chàng nói hết câu cười đáp:
- Vẫn cứ mở cửa kinh doanh bình thường!
Hoàng Phủ Sơn cười nói:
- Vậy thì chúng ta ai là người trông quầy tính sổ?
- Ha ha... đương nhiên là tại hạ tệ nhân!
- Nói thế Hoàng Phủ nhân là người làm công?
Biện Bất Nghi cũng cười đùa nói:
- Cho nên bắt đầu từ giờ ngươi phải nghe lời ta.
Hoàng Phủ Sơn nói:
- Nghe huynh thế nào đây?
- Trước mắt nhanh mang cái xác này đến vứt trong khu vườn hoang kia. Hoàng Phủ Sơn, đây là nhiệm vụ của kẻ làm công!
Hoàng Phủ Sơn gật đầu nói:
- Chỉ cần cứu được Tiểu Ngọc Nhi, Hoàng Phủ Sơn ta làm công sai vặt cũng chẳng nề hà gì!
Biện Bất Nghi cất tiếng cười hô hố nói:
- Tiểu Tước Nhi mà nghe được câu này chẳng vui mừng chết được, Hoàng Phủ Sơn, trong lòng ngươi rất thích Tiểu Ngọc Nhi đúng không?
Hoàng Phủ Sơn nói:
- Tiểu Ngọc Nhi hay Tiểu Tước Nhi tôi đều thích như nhau, tôi chỉ coi họ là hai vị muội muội!
Biện Bất Nghi nói:
- Ngươi yêu người ta chẳng nói ra lời được, thôi đi... nhanh mang cái xác này đi!
* * * * *
Ngày hôm sau, trước cửa Hòa Khí Đương Phố vẫn thấy người làm công mở cửa quét dọn, nhưng chẳng phải là người làm công trước đây, mà là một chàng thiếu niên khôi ngô tuấn tú.
Không nói cũng biết thiếu niên này chính là Hoàng Phủ Sơn, chàng làm việc cũng cần mẫn như một người làm công thực thụ.
Biện Bất Nghi đứng trong quầy nhìn Hoàng Phủ Sơn làm việc, lão thấy có gì ngồ ngộ vốn định cười phá lên, nhưng nhìn thấy khuôn mặt Hoàng Phủ Sơn nghiêm túc cần mẫn thì thôi không dám cười. Bởi vì lão cũng hiểu tính tình Hoàng Phủ Sơn, hễ đã đồng ý làm chuyện gì thì làm đến nơi đến chốn.
Bấy giờ Hoàng Phủ Sơn quét trước cửa xong, chính lúc chàng định mang chổi trở vào nhà thì phía sau một giọng người ồm ồm thô lỗ vang lên.
- Ê, phổ ky!
Hoàng Phủ Sơn quay người lại, phớt nụ cười đúng điệu của một người làm công hỏi:
- Khách gia, ngài có gì chỉ bảo?
Khách đến đầu tiên này là một gã hán tử râu ria xồm xoàm, dáng người dữ tợn.
Gã đại hán phanh ngực, trên vai vác một thanh đao lưỡi bè to lớn, ưỡn ngực hoác mồm nói:
- Ta đến cầm một món đồ.
Hoàng Phủ Sơn chìa tay lễ phép nói:
- Mời, mời vào trong!
Gã đại hán chân đi xồng xộc vào trong hai tay vòng lại trước ngực, đặt thanh đao to lớn nằm ngang trên hai tay chẳng khác gì một tên đồ tể ở pháp trường.
Biện Bất Nghi vừa nhìn trong bụng hắn nghĩ: vừa sớm đã có lục lâm đến mở hàng.
Hoàng Phủ Sơn thì vén rèm cho gã đại hán vào, miệng cười toe toét thực như đón một vị Hoàng đế!
Đến trước quầy, gã đại hán đặt mạnh thanh đao lên quầy cao cả trượng nghe “kong” một tiếng.
Biện Bất Nghi thò đầu ra ô cửa nhoẻn miệng cười nói:
- Lão huynh, chẳng lẽ định cầm thanh đao này?
Gã đại hán cất giọng như chuông vỡ:
- Không sai, ta muốn cầm thanh đao này.
Biện Bất Nghi xoa tay cười nói:
- Hành tẩu giang hồ, đao chẳng lìa tay, nếu như đã là món nghề làm ăn thì xin ngài cầm thứ khác vậy!
Gã đại hán trừng mắt như mắt hổ, bạnh cằm nói:
- Ngoài thanh đao này ra, ông chỉ còn bộ quần áo hôi hám này, chẳng lẽ cởi sạch chẳng hóa thành yêu tinh à!
Hoàng Phủ Sơn chép miệng nói:
- Thật quá nghèo!
Gã đại hán kia nói như gầm lên:
- Kẻ nào đã đặt chân vào tiệm cầm đồ ai chẳng bần cùng!
Biện Bất Nghi tay nắm lấy thanh đao nặng có đến ba mươi cân, chỉ xem qua rồi hỏi:
- Chẳng hay lão huynh định cầm bao nhiêu?
Gã đại hán có chút do dự nói:
- Một trăm lạng bạc!
Biện Bất Nghi ở bên trong ô cửa lắc đầu.
Gã đại hán hơi nôn nóng, tay chộp vào ô cửa hạ giá:
- Thì tám mươi lạng cũng được!
Biện Bất Nghi vẫn lắc đầu, rồi lẩm nhẩm trong miệng như nói một mình:
- Anh hùng mạt lộ thật đáng thương, một quan khó chết đại trượng phu. Ài... thanh đao này...
Gã đại hán mặt đỏ lên giọng gay gắt:
- Rút cục ngươi trả ta bao nhiêu chứ?
Biện Bất Nghi liền lấy ra hai xâu bạc lớn, cả thanh đao đều chuồi ra ngoài ô cửa nói:
- Thanh đao xem như ta đã nhận, giờ cho lão huynh ngươi mượn. Đây là hai trăm lạng bạc, lão huynh nhanh về Tây Lương đi!
Gã đại hán vừa kinh ngạc vừa bất ngờ cúi thấp đầu nhìn vào ô cửa giọng ồm ồm hỏi:
- Sao ngươi biết ta là người Tây Lương?
Giọng hắn nghe ra có ôn hòa hơn, râu cằm rậm như lau cọ lên quầy nghe rào rào.
Biện Bất Nghi nói:
- Trên chuôi đao khắc hai chữ “Đao Hồn”, trong giang hồ nhân vật có ngoại hiệu Đao Hồn há chẳng phải là Bộc Phu ở Tây Lương?
Chẳng ngờ gã đại hán chỉ nắm hai xâu bạc, chẳng lấy thanh đao, rồi quay đầu bước đi, miệng lẩm bẩm:
- Con mẹ nó, bọn mở tiệm cầm đồ thực chẳng đơn giản chút nào. Trên giang hồ nhân vật nào chúng cũng biết, Bộc mỗ sau ba ngày đến chuộc đao!
Quả nhiên hắn chính là Tây Lương Đao Hồn Bộc Phu!
Hoàng Phủ Sơn chỉ nhìn theo hắn khuất ngoài cửa mỉm cười...
* * * * *
Chờ Bộc Phu đi rồi, Hoàng Phủ Sơn kéo một chiếc ghế đến ngồi kế bên quầy nhìn Biện Bất Nghi nói:
- Con người Bộc Phu này mới thực thô lỗ!
Biện Bất Nghi cười nói:
- Nhưng cũng là người có máu nóng, một kẻ trượng phu!
- Cho nên huynh mới cho hắn đến hai trăm lạng.
- Đằng nào thì đều là tiền dơ bẩn của Sinh Tử Đương Lương Tâm, chúng ta làm sao giúp chóng hết cho hắn!
- Ha ha... xem ra huynh sắp làm cho Lương Tâm phá sản?
- Cũng lôi kéo luôn cả Qua Trường Giang!
Hoàng Phủ Sơn cười nói:
- Cứ thế này ba ngày thì Hòa Khí Đương Phố đóng cửa!
Biện Bất Nghi nói:
- Thế thì Lương Tâm càng nhanh về.
Hai người nhìn nhau cười phá lên, bấy giờ bày rượu thịt ra ăn uống, trong điếm thì chẳng thiếu thứ gì, chỉ sợ hãi người ăn no uống say ba ngày ba đêm chẳng vơi.
Sau khi Bộc Phu đi không lâu, bên ngoài cửa Hòa Khí Đương Phố có hai cha con xuất hiện, người đàn ông gầy khô mặt choắt lưng lại còm, trông chẳng khác gì một con khỉ già. Ngược lại vị cô nương xinh đẹp, chỉ có điều trên mặt đầy sầu khổ, hai tay đỡ lấy người cha bước vào.
Hoàng Phủ Sơn nghe bên ngoài có tiếng chân người bèn đứng lên bước nhanh ra mở hé một cửa, nhìn thấy họ liền cúi chào nói:
- Nhị vị mời vào!
Biện Bất Nghi ghé mắt nhìn qua ô cửa, bất giác trong lòng nôn lên, lão già kia chẳng phải Bệnh Thần Thâu Vưu Tam Lang đó sao? Làm sao lại biến thành thân thể thế này?
Chiếc quầy gỗ còn cao hơn cha con họ một chiếc đầu, lão già cúi gập người lững thững bước vào, lại ho lên sù sụ khạc ra một bãi đàm.
Hoàng Phủ Sơn nhìn thấy nghe lờm lợm trong cổ, nhưng chẳng nói gì.
Biện Bất Nghi hỏi:
- Nhị vị cần gì chăng?
Thiếu nữ nói:
- Cha tôi bệnh, chúng tôi trọ trong Thanh Phong khách điếm, tiền bạc đã cạn, cho nên...
Biện Bất Nghi hỏi:
- Cầm gì?
Thiếu nữ nói:
- Nghe nói quý điếm có cầm người, bởi vậy...
- Các vị muốn cầm người nào đây?
Cha con hai người nghe hỏi thì giương mắt nhìn nhau, thiếu nữ nói:
- Quý điếm chỉ thu nhận mỹ nữ phải không? Ông xem tôi... được không...?
Nói đến đó cô ta cúi thấp đầu, trong tình cảnh này thì thật đáng thương.
Hoàng Phủ Sơn nhìn thấy cô ta quả thực là đẹp, nếu như có Sinh Tử Đương Lương Tâm ở đây, hắn nhất định cười tít mắt mà chìa tiền ra ngay!
Chẳng hỏi thêm lời thứ hai, Biện Bất Nghi từ phía trong quầy chìa tiền ra đến hai trăm lạng.
Thiếu nữ nói:
- Tôi ở lại trong quý điếm ba ngày, sau ba ngày cha tôi bệnh khỏi rồi sẽ đến chuộc lại tôi.
Biện Bất Nghi nói:
- Cô nương cứ đưa lệnh tôn về khách điếm dưỡng bệnh, không cần ở lại đây!
Cha con hai người kia nghe thế thì kinh ngạc, ngước mắt lên nhìn, lão già ấp úng nói:
- Ông không sợ cha con chúng tôi bỏ chạy quỵt mất tiền sao?
Biện Bất Nghi cười nói:
- Tôi nghĩ hai người sẽ chẳng bỏ chạy, cứ nắm tiền về chữa bệnh đi!
Thiếu nữ nắm lấy tiền tay run run, chỉ khẽ nói một tiếng “Đa tạ!” rồi quay người định đi, bỗng nghe Biện Bất Nghi gọi:
- Chờ một chút!
Lão già lãnh đạm hỏi:
- Ông thấy hối hận?
Biện Bất Nghi lắc đầu nói:
- Chớ hiểu nhầm, tôi có học một ít y thuật, để tôi thử chẩn bệnh cho ông, chìa tay vào đây!
Lão già ngạc nhiên nói:
- Mở tiệm cầm đồ còn kiêm thầy thuốc, thật ít thấy!
Biện Bất Nghi cười nói:
- Không lấy tiền đâu!
Thiếu nữ liền nắm tay trái cha mình chìa vào trong ô cửa quầy, Biện Bất Nghi y thuật cao minh, chỉ xem mạch liền phán:
- Hảo hán chẳng chịu nổi đi tả ba ngày, lão huynh hàn khí xâm trường vị đi ỉa chảy cả nửa tháng nay!
Lão già vừa nghe thì kinh ngạc lẫn thán phục nói:
- Tuyệt diệu, đúng không sai chữ nào. Lão đầu tử ta đi chảy cả nửa tháng nay, chỉ còn thiếu lôi cả ruột ra ngoài!
Biện Bất Nghi liền chìa ra một viên dược hoàn nói:
- Uống viên thuốc này vào rồi về nằm ngủ một ngày, ngủ dậy cứ ăn một trận cho no thì sẽ khỏi!
Lão già giờ thì đã tin Biện Bất Nghi tuyệt đối, nắm lấy viên thuốc cho vào mồm nuốt ngay, giọng xúc động:
- Mẹ ơi, người ta nói Hòa Khí Đương Phố chẳng hòa khí chút nào, làm sao giờ ta nhận toàn những điều tốt lành thế này!
Thiếu nữ nói:
- Tai nghe chỉ là hư ngôn, mắt thấy mới là chuyện thực!
Biện Bất Nghi chỉ cười vui vẻ gật đầu nói:
- Về đi, các vị nếu như không có tiền trả thì cũng thôi cũng được!
Lão già mặt rạng lên nói:
- Lão huynh mở tiệm cầm đồ này chỉ là “đại thiện đường” làm phúc làm nghĩa, thực khiến người ta phải phát hoảng!
Hoàng Phủ Sơn chen vào nói:
- Chớ hoảng, vận may đến thì chẳng gì ngăn cản được!
Lão già ngớ người nói:
- Phổ ky, ngươi nói đây là vận may ư?
Hoàng Phủ Sơn nói:
- Tiệm cầm đồ làm phúc cũng ít giờ, chúng tôi đây chỉ bắt đầu từ ngày hôm nay chỉ nội trong ba ngày mở cửa làm phúc giúp người nghèo, các vị là người thứ hai đấy. Nhanh đi đi!
Lão già và con gái đương nhiên chẳng thể nào biết được nội tình bên trong, nghe thế hiểu thế, cúi người cảm tạ lia lại rồi dắt nhau rời điếm, Biện Bất Nghi trong đầu đã có chủ ý, cốt làm sao đem hết tài sản của Sinh Tử Đương Lương Tâm tiêu sạch. Tiền chẳng phải của mình, cho nên vung tay cũng chẳng biết ngán!
Xem tiếp hồi 15 Bí mật trong Đương Phố