Số lần đọc/download: 2651 / 24
Cập nhật: 2015-11-18 22:49:32 +0700
Chương 14
- A
nh đã ngủ bao lâu rồi?
Ông hỏi nàng lúc tỉnh dậy. Nàng đang ngắm ông. Thức dậy chưa bao giờ là 1 điều dễ chịu như lúc này.
- Chắc là nửa tiếng hoặ hơn. Em không biết nữa. Không sao mà.
Những ngón tay của nàng lăn lăn trên xuống gò má của ông, xuống chiếc mũi quý phái đẹp như tạc, dọc theo gò má săn chắc, đến những sợi tóc bạc ở thái dương.
Ông nhỏm dậy, xoay mình đối diện với nàng và vòng tay kéo nàng lại gần hơn.
- Sao anh lại có thể ngủ đi được như thế nhỉ?
- Em nghĩ là anh đã kiệt sức - nàng nói đầy láu lỉnh, vòng tay qua vai ông.
Ông đùa vui vỗ vào mông nàng.
- Và em thì không vậy hả?
- Ôi, có chứ - nàng cười to - và em thì không ngủ được.
1 ngón tay như dò hỏi lướt dọc theo môi ông và nàng lấy làm ngạc nhiên là trông chúng mới mạnh mẽ làm sao vậy mà rất êm dịu lúc chạm vào thân thể nàng.
Ông cầm lấy tay nàng và áp má vào đó, thì thầm.
- Tại sao vậy?
- Bởi vì điều đó chưa bao giờ xảy đến với em trước đây - nàng nói nhẹ nhàng, chờ xem phản ứng của ông - chưa bao giờ như vậy.
Đôi mắt ông sáng ngời lên vì tự hào cố giấu.
- Chua bao giờ ư?
nàng lắc đầu.
- Chưa.
So sánh với Mark thì thật không phải. Nàng đã nói hết cho Dax những gì ông cần phải biết.
- Em rất vui. Em sẽ không thành thật chút nào nếu nói rằng không phải như vậy.
Keely quá xúc động nên không thể nói nhiều hơn nữa. Nàng cố tìm 1 chuyện chung chung hơn.
- Chỗ này là anh bị thương hồi chiến tranh à?
Nàng hỏi, ngón tay nàng phát hiện ra vết sẹo tái nhợt nhăn nheo dưới xương bả vai của ông.
- Ừ. Cũng may đó chỉ là 1 mảnh BoM nhỏ găm khá nhẹ.
Nàng hôn lên vết sẹo.
- Trông nó thật xấu xí bởi vì nhiều ngày sau mới có bác sĩ. Trước lúc đấy anh bị nhiễm trùng rất nặng. Họ đã phải khoét đi cả nửa kg thịt. Nó để lại 1vết khá lõm.
- Anh đừng kể nữa - nàng hôn lên cằm ông. - Đuôi mắt cũng có 1 cái sẹo phải không?
- Anh họ anh và anh đã đánh nhau lúc anh 13 tuổi. - ông nhìn thấy sự thất vọng của nàng và bật cười - anh xin lỗi, không gì kịch tính hơn chuyẹn ấy đâu.
- Làm thế nào mà anh ta dám đánh anh như vậy chứ?
Giọng nói thật quyến rũ của nàng làm ông chú ý và ông ngạc nhiên nhìn nàng quỳ bên người mình. Mái tóc nàng loà xoà quanh mặt. Những đường nét của cơ thể nàng nói rõ dưới ánh sáng dịu dàng của cây đèn ngủ. Ánh sáng và bóng tối làm nổi bật đôi gò bồng đảo thoai thoải và những đường cong thon thon. Hết sức e thẹn nàng cúi xuống hôn lên môi ông.
Dax đưa tay đỡ lấy đầu nàng và đặt lên mình. Nhưng ông để cho nàng đóng vai khiêu chiến. Luỡi nàng dè dặt tìm cách lọt qua được hàm răng rồi bắt đầu thong thả thăm dò.
Rồi nàng khẽ nhỏm dậy, hôn lên vết sẹo dưới mắt, rồi đến 2 lúm đồng tiền nơi khoé miệng. Ngón tay ông vướng phải tóc nàng khi ông nắm chặt 2 tay rung động. Tay kia đặt lên đường cong nơi hông nàng và chỉ với 1 cử chỉ gợi ý khẽ nhất nàng đã gác 1 đùi lên đùi ông.
- Keely, tuyệt diệu quá - ông nói trong lúc môi Keely rúc vào da thịt ông. Tiếng ông gần như không nghe thấy.
Thật sung sướng khi biết rằng mình có thể đem đến cho ông 1 khoái lạc như vậy. Nàng hôn ông dần xuống dưói, vui suớng cảm nhận thấy hơi thở ông ngắt quãng.
- Ôi… lạy Chúa… em yêu - ông nâng nàng lên, xoay lại cho đến khi nàng lại nằm dưới ông.
Ông ấn nàng xuống giường bằng 1 cái hôn. Đó là 1 cái hôn dài, mê đắm không chỉ giữa 2 đôi môi mà còn giữa cả 2 cơ thể. Khi ông đưa lưỡi sâu vào miệng nàng, đó là 1 biểu tượng nữa của sự chiếm hữu, 1 khoảng trống nữa cần được điền đầy.
Ông ngẩng đầu lên và nhìn nàng.
- Hình ảnh đẹp nhất anh từng nhìn thấy trên đời này là gương mặt em lúc em biết mình là người đàn bà đã làm trọn vai trò của mình. Keely, em lại cho anh thấy nét mặt ấy đi.
Họ rời đi lúc mới sáng tinh mơ. Bà chủ, rõ ràng 1 mình quản lý khách sạn này, đã rất thất vọng khi thấy họ đi nhanh như vậy. Dax quả quyết với bà nhiều lần rằng căn phòng là còn hơn cả vừa ý nữa, nhưng có nhiều chuyện khác buộc họ không thể ở lại thêm được. Bà ta có vẻ buồn và đứng bên cạnh bàn nhìn họ ra đi.
Paris chỉ vừa mới thức dậy. Những con đường trông như được rửa sạch bởi cơn mưa đêm. Những người bán dạo đang kéo những tấm vải bạt xuống và chuẩn bị cho 1 ngày làm ăn. Mùi thơm của cà phê mới pha và bánh sừng bò toả đầy trong không khí.
Họ dừng lại ở 1 quán cà phê ở vệ đường vẫn chưa mở cửa và yêu cầu người chủ quán 1 suất mang về. Ông chủ tiệm càu nhàu 1 chút, nhưng là 1 người Paris chính cống và vốn có thiện cảm với những đôi tình nhân, ông dịu đi và nhét bánh sừng bò vào túi rồi đưa cho họ mấy cốc nhựa đựng cà phê đang còn bốc khói. Họ vừa đi chậm rãi vừa nhai bánh.
Không ai nói ra tại sao lại phải quay về Crillon, chỉ đơn giản họ biết đó là điều phải làm. Thay vì nói đến điều đó họ thầm thì và trao đổi những tiếng cười gần gũi khiến đôi má Keely ửng hồng và nụ cười của Dax đầy trìu mến.
- Em yêu anh thật nhiều - nàng nói.
- Có thật không?
- Em rất yêu anh. Yêu hết sức.
Nàng nhìn xuống chiếc bánh đã ăn hết 1 nửa.
- Em không thể chịu được nếu anh nghĩ rằng em thật trơ tráo và thô lỗ.
- Chúa ơi, không đâu.
Ông gom những thứ còn thừa sau bữa ăn sáng và nhét vào 1 thùng rác rồi quay trở lại, đưa tay vuốt má nàng.
- Em vô cùng đàn bà, anh yêu tất cả những gì thuộc về thân thể của em, những gì đã tạo nên nét đàn bà ở em. Anh yêu vẻ xinh xắn và thanh tú của em, cũng như phong cách lịch lãm và cử chỉ đoan trang của em.
Anh còn yêu cái cách em trút bỏ chúng giống như em bỏ quần áo trước khi đi ngủ cùng anh. Nhưng 1000 năm nữa em cũng không thể là người thô thiển, đừng bao giờ nghĩ đến những điều như thế nữa nhé.
- Dax - Nàng gọi nhỏ, mắt long lanh ngấn nước.
- Anh không thể chịu đựng thế này nữa đâu - Dax sốt ruột thì thầm và vẫy 1 chiếc taxi.
- Gì vậy anh?
- Anh muốn hôn em ngay bây giờ.
- Cũng chẳng ai nhìn đâu mà - nàng thách thức.
- Họ sẽ nhìn nếu anh hôn em theo cách anh muốn.
Ông kéo nàng vào băng ghế sau của chiếc taxi và nói nơi họ sẽ đến.
- Anh đã bảo anh ta đi đường thật dài - ông nói với Keely rồi lao vào nàng với sự tuyệt vọng của 1 người đang chết đói tìm được thức ăn.
Ông hôn nàng cuồng nhiệt và ngốn ngấu như thể đóng dấu quyền sở hữu của mình lên nàng. Nàng hiểu rằng đó là cách rất dễ thương để ông khẳng định với chính ông rằng ngay cả khi họ không an toàn trong căn phòng nhỏ của mình, thì nàng vẫn thuộc về ông.
Khi nàng cố gắng để thoát ra, nàng đẩy ngực ông.
- Dax, tài xế kìa.
- Để anh ta tự kiếm cô gái khác - ông làu bàu.
Nàng bật cười, cô vùng ra và chỉ làm cho ông thêm phấn khích. Trước khi nhận ra ông đang định làm gì, đôi tay ông đã luồn vào trong áo khoác của nàng.
- Dax! Anh có biết anh đang làm gì không?
- Uh… uh - ông vuốt ve bộ ngực nàng bên dưới chiếc váy mỏng. Sáng nay, ông đã bảo nàng đừng mặc áo ngực. Sự động chạm của ông làm dấy lên 1 loạt các phản ứng nhạy cảm khắp cơ thể nàng và nàng gắng hết sức chống lại chúng.
Nụ hôn nóng chảy và đôi tay ông làm tê liệt cả ý thức của nàng. Họ đã đi hàng giờ hay chỉ vài phút khi nàng nhận ra người tài xế đang gọi gì đó bằng tiếng Pháp.
- Dax - nàng thì thầm và kiên quyết đẩy ông ra - ông ta nói gì với anh kìa.
Ông thở dài, ngồi dậy và sửa lại quần áo.
- Hết đoạn phố này là đến Crillon.
Dax trả tiền cho người tài xế và kéo nàng ra khỏi băng ghế. Nàng ngã vào người ông, bật cười, ông choàng tay ôm lấy nàng và họ quay về phía khách sạn.
Keely bỗng sững người. Vợ chồng Allways đang đi về phía họ, tay trong tay. Họ đang mỉm cười thật hạnh phúc, những nụ cười của họ chợt chuyển thành vẻ sửng sốt khi nhìn thấy Keely và Dax cũng đang ôm nhau âu yếm như thế.
4 người kinh ngạc nhìn nhau. Vợ chồng Allways đã định ăn 1 bữa sáng yên tịnh tránh xa đám phóng viên và những cái nhìn đầy soi mói. Buổi phỏng vấn sẽ bắt đầu lúc 10h. Họ đang hy vọng dành 1 ít thời gian riêng tư trước 1 ngày làm việc cật lực.
Gặp họ thật sự là 1 cú sốc đối với Keely. Nó như là 1 cuộc đột kích. 1 cơn ớn lạnh bóp nghẹt trái tim Keely, rồi hàng triệu mạch máu chạy rần rật khắp người nàng, cảm giác tội lỗi vây lấy nàng, thấm vào người nàng, cho đến khi toàn thân người chìm ngập trong đó.
Nàng đã phản bội những người bạn này. Họ vẫn chung thuỷ với nhau, với lời thề ngày cưới, và với niềm tin là người bạn đời của mình vẫn sống, dẫu chỉ sống với 1 lý do là để trở về và gặp lại nhau.
Nàng đã phản bội chồng mình bằng việc ngủ với 1 người đàn ông khác. Sự không chung thuỷ về giới tính chỉ là 1 phần của tội ngoại tình. Nàng đã trao tất cả cho Dax, hoàn toàn tự nguyện và cuồng dại. Nàng chẳng giữ lại gì, không có gì cho Mark nếu 1 ngày nào đó anh trở về. Mọi thứ đã được trao cho Dax và không còn gì cho ai khác.
Nàng đã phản bội chính mình bằng việc nghĩ rằng nàng có thể vứt bỏ mọi nguyên tắc giáo dục mà mình vẫn trân trọng giữ gìn với danh nghĩa tình yêu. Tình yêu của nàng dành cho Dax không thể biện minh cho sự phản bội của nàng đối với Mark. Tình yêu trên nền của sự phản bội và lừa dối không bao giờ được ủng hộ. Nàng biết thế, và cho đến tối hôm qua, nàng vẫn còn đấu tranh với nó. Nhưng lúc này, giữa thanh thiên bạch nhật và trước 2 người bạn từng đồng cam cộng khổ, nàng nhận ra rằng nàng đã lừa dối chính mình. Tình yêu không có nghĩa là nàng được miễn tất cả. Nàng buộc phải trả giá cho nó.
- Chúng tôi định đi ăn sáng - Bill Allways nói thật điềm tĩnh, phá tan bầu không khí im lặng nặng nề đến nỗi Keely không thể nhận thức được.
- 2 người có vui lòng đi cùng chúng tôi…? - Betty ân cần hỏi, nhưng câu nói của chị ngưng nửa chừng. Không hề có sự phê phán hiện lên trong đôi mắt chị, nhưng Keely cảm thấy như 1 chữ Anh màu đỏ đã được đóng lên ngực nàng. Bằng chứng đã quá rõ ràng. Nàng và Dax vừa ra khỏi taxi lúc sáng tinh mơ, quần áo nhàu nhĩ và mặt mày hân hoan. Có thể kết luận gì khác ngoài sự thực? Nàng nghĩ nếu mình không chết vì tội lỗi thì cũng chết vì xấu hổ.
- Không cám ơn anh chị - Keely trả lời Betty.
Dax lặng lẽ đứng bên cạnh nàng và nhìn nàng chăm chăm.
- Cũng được, vậy chúng tôi đi đây - Bill nói - Betty? - anh nắm tay vợ và kéo đi, chị vẫn còn nhìn Keely và Dax như không thể tin được những gì mình vừa nhìn thấy.
- Hãy nhìn vào anh đây - Dax rít lên khi vợ chồng Allways vừa đi khỏi.
- Không - nàng nói và quay đi.
Tay nàng gần như bị quặt lại khi ông xoay nàng về phía mình.
- Hãy nhìn anh - ông ra lệnh.
Nàng quay ngoắt lại và nhìn ông. Tim ông như thắt lại khi nhìn thấy vẻ mặt cứng rắn, lạnh lùng và kiên quyết của nàng.
- Anh biết em đang nghĩ gì, Keely - giọng ông nghẹn đi vì kìm nén căng thẳng.
- Anh không thể tưởng tượng ra em đang nghĩ gì được.
- Có, anh có thể. Em đang chìm trong cảm giác tội lỗi vì những gì đã xảy ra tối qua - đôi tay ông ghì chặt vai nàng - việc gặp Betty và Bill đã đánh thức lương tâm của em. Họ là 1 cặp đáng yêu và hạnh phúc, Keely. Anh rất mừng cho họ. Nhưng chuyện của họ chẳng liên quan gì đến em và Mark.
- Nó liên quan đến mọi thứ - nàng ngoan cố cãi lại - Betty chung thuỷ, còn em thì không.
- Chung thuỷ với ai? Với 1 người đàn ông mà em không còn có thể nhớ được nữa ư? với 1 người đàn ông mà có thể em chẳng bao giờ có được tin tức gì nữa ư? - ông coi khinh những lời nói độc ác của mình nhưng không thể ép mình nói những điều tốt đẹp.
- Cho đến ngày hôm qua Betty vẫn không biết chồng mình còn sống. Và bây giờ anh ấy đã trở về. Điều gì đó có thể xảy ra cũng nhanh chóng như vậy và Mark có thể trở về nghĩ rằng vợ mình đang chờ đợi mình.
Dax sốt ruột nhìn quanh như thể ông không thể chịu được những điều nàng nói. Cảm giác thất vọng đang gào thét trong từng tế bào trên cơ thể ông. Cuối cùng ông thẫn thờ nhìn nàng.
- Đó là 1 khả năng hết sức mong manh và xa vời. Những gì xảy ra với chúng ta mới là điều chắc chắn - ông dịu giọng khi bắt gặp vẻ ấm áp từ đáy mắt nàng - anh yêu em, Keely, anh yêu em.
Ông đưa tay lên bịt miệng nàng. Nàng nhắm nghiền mắt lại và lắc đầu.
- Không. - nàng rên khe khẽ. - Đừng nói thế lúc này. Không phải lúc này.
- Anh sẽ nói cho đến khi anh biết em đang nghe anh. Anh yêu em.
Nàng cưỡng lại đôi tay ông bằng 1 sức mạnh mới thoát ra được.
- Không! Điều đó là sai trái, Dax. Luôn luôn sai trái. Anh không thấy vậy sao?. Em chưa thể tự do yêu anh. Sẽ không bao giờ hết sai trái nếu em chưa biết chắc là Mark đã chết.
Nàng trượt chân ra đằng sau nhưng sợ ông sẽ đỡ nàng trên đôi tay của mình và nàng lại phạm tội.
- Không thể được. Tránh xa em ra. Mặc kệ em… xin anh.
Nàng quay lại và lao đi, suýt đâm sầm vào 1 người đàn ông đang đứng ở cửa khách sạn. Chỉ sau khi nàng vào phòng, đổ gục lên giường và nước mắt như mưa, nàng ngồi thẳng dậy và thở thật nặng nề sợ hãi khi chợt nhận ra 1 điều: người đàn ông đó là Van Dorf.
Dax phóng như điên ra ngã 3, tim ông đập thình thịch theo từng bước chân. Ông hoàn toàn không nhận thấy mình đang cố sức. Chỉ cần 1 sự khích lệ rất nhỏ thôi ông đã thấy mình có thể bay được rồi.
Chỉ mới sáng nay thôi, ông cảm thấy thất vọng sâu sắc khi nhìn thấy trái tim trống rỗng của Keely đã vuột khỏi tay mình. Ông không thể chịu nổi Van Dorf khi hắn ta buông lời nhận xét đầy ác ý về chuyện họ sẽ đi đến đâu hay làm gì.
Ông đã xô hắn ra và lao vào phòng, sẵn sàng chiến đấu với bất kỳ ai có đủ dũng cảm trêu ngươi cơn giận dữ của ông. Ông chưa từng có cái cảm giác bất lực và giận dữ như thế trong đời.
Ông đi đi lại lại hàng giờ trong phòng và càng lúc thì nỗi thất vọng của ông càng dâng lên. Nhớ lại hoàn cảnh ấy duới 1 cái nhìn khách quan, ông có thể thấy rằng chẳng có gì sai hay đúng. Không có 1 câu trả lời hay 1 cách giải quyết đơn giản nào hiện ra cho họ. Vấn đề của họ không thể được giải quyết bằng việc suy diễn lý trí. Nó chỉ có thể được giải quyết bởi toà án, bằng cách cân nhắc giữa 1 xúc cảm mạnh mẽ và 1 xúc cảm khác cũng mạnh mẽ như thế. Đó là 1 quyết định có liên quan đến lương tâm của Keely. Chúa ơi! Ông sợ cái quyết định của Keely.
Nghị sĩ Parker gọi lên phòng ông và ông vội vã giật chiếc điện thoại trên tường để trả lời, nghĩ rằng có thể Keely đã đổi ý.
- Tôi nghe đây - ông gào lên.
- Tôi đầu hàng - nghị sĩ Parker bật cười.
bối rối giằng giật với thất vọng, và nỗi thất vọng đã thắng.
- Tôi xin lỗi. Tôi có thể giúp gì cho ngài, thưa nghị sĩ.
- Rất mừng vì đề nghị giúp đỡ của anh, vì tôi đang rất muốn hỏi đây. Tôi được mời tham dự buổi phỏng vấn hôm nay, chuẩn bị trả lời những câu hỏi có thể sẽ được đặt ra về pháp luật hay các sự kiện liên quan đến hội nghị. Tôi còn định đi đến bệnh viện và thăm các quân nhân còn nằm đó với tư cách là đại diện của chính phủ. Tôi nghĩ Tổng thống sẽ không phản đối nếu tôi xin 1 trong mấy nghị sĩ thân cận đến thế chỗ của tôi. Anh nghĩ sao?
Dax luồn bàn tay qua mái tóc. Ông không đủ sức trải qua 1 ngày trong 1 căn phòng đông đúc đầy các tay thợ chụp ảnh và các phóng viên. Nếu còn ở đây, ông chỉ nghĩ đến Keely và điều đó cũng không đưa ông đến đâu cả.
- Dĩ nhiên. Cho tôi thời gian sắp xếp. Tôi cần thông tin gì trước khi đi đây?
- Chúng ta đã mất 1 trong những chàng trai đó, Dax ạ. Anh ta không thể qua khỏi.
- Khốn kiếp!
- Đúng thế. Tôi sẽ gửi xuống phòng anh 1 ít tài liệu về mọi người trong số họ. Khi nào anh đã sẵn sàng đi. Hãy bảo họ chuẩn bị xe. Từ từ thôi. Chẳng có gì phải vội đâu. Ôi, ngoại trừ chuyến bay tối nay.
- Chuyến bay nào?
- 1 vài người đã đề nghị là họ phải được đưa về nhà ngay và Tổng thống đã đồng ý. Cho nên những ai cảm thấy có đủ sức cũng như những ai đi chuyến đầu tiên mà muốn trở về nhà sẽ bay tối nay.
- Chuyến bay cất cánh lúc mấy giờ?
- 9h đúng. Từ sân bay De Gaulle. Tôi sẽ nói chi tiết trong tài liệu.
- Cám ơn ngài.
- Cám ơn Dax. Cho tôi gửi lời chào đến các quân nhân.
Vậy là ông đã đến bệnh viện với tư cách là 1 phái viên thay thế. Chúa ơi, chuyện gì sẽ xảy ra nếu ông không đi? Nếu viên hạ sĩ tên là Gene Cox đang ngủ? Nếu anh ta không là kẻ may mắn đã chết đêm qua?
Ông rùng mình mặc dầu mồ hôi vẫn ròng ròng chảy. Vạt áo khoác đập lật phật vào ống chân. Bàn chân ông giậm thình thịch lên tấm thảm phòng đợi. Đã nhìn thấy cánh cổng. Ở đó vẫn rất đông. May quá, máy bay chưa cất cánh. Tạ ơn Chúa là chính phủ đã không thay đổi và mọi việc được thực hiện đúng giờ giấc.
Ông phớt lờ những cái nhìn tò mò. Ông phớt lờ khi nghị sĩ Parker ra hiệu cho ông. Ông hăm hở nhìn lướt căn phòng cho đến khi nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi ở góc xa căn phòng, đang nhìn ra màn đêm đến nỗi chỉ có những tia sáng xanh từ đường băng loé lên trong bóng tối ảm đạm. Ông có thể nhìn thấy bóng nàng trong gương, vẻ u sầu của nàng.
Ông thả rơi chiếc túi xuống chỗ đứng và chen đến sau nàng. Nàng nhìn thấy bóng ông khi ông xuất hiện từ đằng sau. Trái tim ông như vỡ tan trước vẻ buồn bã không giấu được của nàng.
- Anh cần nói chuyện với em - ông khẩn cầu.
- Không - nàng nói, không quay đầu lại - mọi thứ đã được nói hết rồi.
Ông quỳ xuống bên chiếc ghế của nàng và dịu dàng nói:
- Nếu em muốn cả thế giới nghe thấy và chứng kiến, thì cũng được. Nhưng anh tin là anh có 1 số điều cần nói với em mà em muốn nghe riêng hơn. Vậy, em tính sao đây?
Nàng quay lại nhìn ông. Ông cương quyết đáp trả cái nhìn chống đối của nàng. Nàng nao núng rồi chịu thua.
- Tốt thôi- nàng nói và đứng dậy cho ông dẫn đi.
Ông gật đầu ra hiệu cho nàng đi theo ông. Nàng ngoan ngoãn nghe theo. Hầu hết những hành khách đang ngồi chờ đã quá mệt hay thờ ơ nên chẳng chú ý đến họ. Đến lối đi lớn chính giữa sân bay, Dax nhìn quanh tìm 1 góc khuất. Ông nắm khuỷu tay nàng và kéo nàng đến đó.
Nàng quay mặt lại phía ông ngay khi họ đến góc khuất, nơi họ có thể có 1 chút riêng tư.
- Anh muốn gì?
Ông có thể bỏ qua thái độ ngạo mạn của nàng đối với ông. Ông có thể bỏ qua nó vì ông biết chỉ 1 lát nữa thôi tình cảm của nàng sẽ hoàn toàn khác.
- Keely - ông dịu dàng bắt đầu - Mark đã chết. Anh ấy đã chết từ ngày máy bay của anh ấy bị bắn rơi cách đây 12 năm.
Không hề thấy 1 biểu lộ nào của sự xao động lẽ ra nàng phải trải qua. Không nước mắt, không 1 hơi thở gấp gáp, không khủng hoảng, không vui mừng, không thương tiếc, không có gì cả trừ 1 cái mặt nàng khắc khổ và 1 đôi mắt xanh vô hồn.
- Em có nghe anh nói không, Keely - cuối cùng, ông hỏi nàng.
Nàng gật đầu và nói:
- V…âng - nàng nuốt khan rồi hắng giọng.
- Làm sao anh… làm sao anh biết?
Ông kể cho nàng nghe việc mình được nghị sĩ Parker nhờ đến thăm bệnh viện.
- Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, 4 quân nhân Mỹ và anh bắt đầu nói chuyện với nhau như những cựu chiến binh. Chỉ vì tò mò thôi, anh hỏi từng người họ bị mất tích trong hoàn cảnh nào. 1 ngưòi trong bọn họ, 1 hạ sĩ tên là Gene Cox, có nhắc đến ngày máy bay của anh ta bị rơi. Keely, đó cũng chính là ngày chiếc trực thăng của Mark rơi.
Anh hỏi Cox chuyện gì đã xảy ra, anh ta kể rằng chiếc trực thăng đã bị bắn và bốc cháy khi rơi xuống. Anh ta và viên phi công nhảy ra ngoài truớc khi chiếc máy bay nổ. Họ đã bò vào rừng. Cả 2 chân của viên phi công đã bị gãy và có lẽ còn bị nội thương nữa. 1 tiếng sau viên phi công chết. Cox đã lấy lá cây phủ kín xác anh ta, hy vọng rằng Việt Cộng không tìm thấy cái xác và… phải và không tìm thấy xác.
Rồi ngày hôm sau Cox bị bắt - ông nắm đôi tay nàng trong tay mình và bóp nhẹ - Keely, tên của viên phi công trên chiếc máy bay đó là Mark Williams. Đó là 1 thanh niên tóc vàng nói giọng miền Nam.
Ông nghĩ có thể nàng sẽ dựa vào tường hay tựa vào ông khi nàng phải cố hiểu những gì ông nói. Ông đã định sẽ ôm chặt lấy nàng, không phải như là 1 người yêu mà là 1 người bạn, trước khi nàng có thể bình tĩnh để hiểu được chuyện này có ý nghĩa như thế nào đối với họ. Ông đã chờ đợi những giọt nước mắt thương tiếc cho người đàn ông trẻ, thậm chí có thể là 1 chút cay đắng đối với cuộc chiến tranh mà ông cũng đã từng hy sinh cho nó.
Với tất cả trí tưởng tượng của mình, ông cũng không hề đoán trước được phản ứng của nàng.
Nàng giật tay ra khỏi tay ông như thể khỏi 1 thứ gì thật ghê tởm. Nàng chỉ phá ra cười, khàn khàn đau đớn, và đầy khinh miệt.
- Làm sao anh có thể, Dax? - nàng hỏi, gằn từng tiếng, - anh đang cố xoa dịu lương tâm của ai vậy, anh hay là tôi?
Ông nhìn sững, lặng đi vì kinh ngạc.
- Cái gì…?
Nàng lập lại điệu cười khủng khiếp của mình:
- Tôi không nghi ngờ chuyện anh lính Cox đã kể cho anh nghe câu chuyện của anh ta. Nhưng tôi thấy tên người phi công là Williams và anh ta nói giọng miền Nam có vẻ hơi trùng hợp quá đấy. Anh nghĩ là tôi khờ dại tới mức tin vào những điều anh nói sao?
Quai hàm đớ ra vi sửng sốt, Dax cố nén giận. Với 1 nỗ lực phi thường, ông đã kiềm chế được.
- Anh đang nói sự thật, mẹ kiếp - ông nói qua kẽ răng - tại sao anh phải nói dối em về những thứ quan trọng như vậy?
- Bởi vì sáng nay tôi đã nói với anh rằng tôi không thể thuộc về anh, rằng chúng ta không thể sống với nhau được nếu tôi chưa biết chắc Mark đã chết. Tôi nghĩ đưa tên Mark vào trong câu chuyện mà người lính đó kể quả là quá tiện lợi. Quả là 1 sắp xếp gọn ghẽ khéo léo - nàng hất mái tóc ra sau - Nghị sĩ Devereaux, anh vốn có tiếng là rất giỏi đạt được những gì anh muốn bằng mọi thủ đoạn, dù tốt hay xấu. Và tôi nghĩ anh quả xứng với danh tiếng đó.
Ông có thể tha thứ cho mọi chuyện trừ việc bôi nhọ tên tuổi của gia đình mình. Và ông cũng không thể tha thứ được việc nàng nghi ngờ sự chính trực của ông.
Ông đứng thẳng người lên và nhìn nàng với ánh mắt mờ đi vì tức giận.
- Được thôi, Keely. Hãy tin vào những gì em muốn tin. Hy sinh luôn cuộc đời của em đi. Giữ lấy tình yêu của em như 1 kẻ hà tiện. Tôi nghĩ em đã thật sự là 1 kẻ tử vì đạo và tự hành xác mình. Điều đó đã tách em khỏi những ham muốn tầm thường, phải không? Nhưng hãy nhớ, cuộc chạy đua của con người để tìm đến các vị thánh sẽ hết sức mệt mỏi đấy.
Nàng lao xa khỏi ông và băng qua phòng đợi để vào khu vực chờ lên máy bay. Trái tim ông như vỡ vụn nhưng niềm kiêu hãnh không cho phép ông gọi nàng trở lại. Làm sao nàng có thể tin rằng sau đêm qua ông lại có thể làm 1 điều hèn hạ như vậy? Đêm qua, … Ông đưa tay ôm lấy mặt, cố xoá sạch ký ức về sự ngất ngây, niềm vui mà họ đã cùng chia sẻ. Nàng không thể nghĩ như thế…
- Cô ta đã bỏ ông à?
Giọng nói lè nhè của Van Dorf đột ngột đưa ông trở về thực tại. Ông buông thõng đôi tay và quay ngoắt lại để nhìn nụ cười tự mãn mà ông ghét cay ghét đắng. Van Dorf đang lơ đãng dựa lưng vào tường ngay trong góc khuất. Vẻ tự mãn nhạo báng là giọt nước tràn ly. Ông nhào đến gã phóng viên với bản năng của 1 lính thủy đánh bộ. Gã đàn ông chưa kịp nhận ra được chuyện gì đang xảy ra thì hắn đã bị nhấc bổng lên, kéo vào trong góc tối, và bị ghim vào tường. 2 tay hắn bị bẻ quặt ra sau lưng bởi 1 bàn tay thép. Cặp kính lệch sang 1 bên. Đầu gối của Dax thúc vào đũng quần của hắn, khiến hắn thét lên 1 tiếng thảm hại. 1 cánh tay cứng như gọng kìm ghì lấy cổ họng hắn.
- Van Dorf ông đã há họng quá nhiều lần rồi đấy.
- Tôi thấy…
- Ông không nhìn thấy gì hết, không nghe thấy gì hết. Dù sao thì ông chẳng chứng minh được gì cả. Nếu còn dám buông lời ám chỉ đểu cáng 1 lần nữa thì tôi sẽ kiện ông ra toà, dầu có mất hàng đống tiền tôi cũng sẽ kiện ông, danh tiếng phóng viên của ông sẽ bị quăng xuống địa ngục đến mức chẳng 1 hãng thông tin thậm chí 1 tờ báo lá cải nào thèm thuê ông viết dù chỉ là mươi dòng nữa. Tôi nói đã rõ chưa, Van Dorf?
Để nhấn mạnh, ông nhắc đầu gối cao hơn, gã đàn ông rên rỉ, khẳng định điều xưa nay Dax vẫn nghi ngờ rằng hắn chỉ là 1 tên hèn nhát.
- Tôi đang hỏi ông đấy, Van Dorf. Tôi nói ông đã rõ chưa?
Gã đàn ông cố gục gặc đầu trong bàn tay Dax cho phép. Đôi mắt giận dữ đang quắc lên đầy đe doạ, viên nghị sĩ có thể đổi ý và xông lên giết chết hắn. Hắn thấy nhẹ cả người khi đôi tay Dax từ từ lỏng ra.
- Cả với bà Williams cũng vậy, những hậu quả sẽ gấp đôi. Nếu tôi đọc được 1 từ nào ám chỉ đến bà ấy trong bài báo của ông, tôi sẽ giết ông.
Rồi, với vẻ khinh miệt, ông quay lưng lại trong khi Van Dorf vẫn đang há miệng đớp không khí. Ông quay trở lại cổng, nhắc chiếc túi và bước đến đứng cạnh tường trong nỗi cô độc khủng khiếp. Chờ chuyến bay trở về Hoa Kỳ trễ đã quá lâu.