Trong lúc vươn tới các vì sao, có thể bạn sẽ không thể chạm tay tới ngôi sao nào cả, nhưng chắc chắn một điều chân tay bạn cũng không phải lấm lem vì bùn.

Leo Burnett

 
 
 
 
 
Tác giả: Trạm Lộ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Đặng Quỳnh Chi
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 698 / 3
Cập nhật: 2018-07-01 21:06:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14: Chương 6.1
í mật của Nguyên Phi Ngạo và Song Nhi tất nhiên là không thể nói cho người ngoài biết, nhưng Song Nhi vui mừng đến luôn hiện ra trên mặt không che giấu được, đến ngay cả Tiêu Điển cũng nhìn ra dấu vết.
Trên đường từ Diêm thành hồi Tuyền thành nơi Nguyên Phi Ngạo đóng quân, Tiêu Điển dựa vào sát nói nhỏ với Nguyên Phi Ngạo “Tên tiểu tử Song Nhi này đầu óc có phải là hỏng rồi hay không? Tàn phế thành như vậy, còn suốt ngày vui vẻ, đi đâu cũng hát, tướng quân, ngài thật sự tin là hắn không có vấn đề gì?”
Nguyên Phi Ngạo trong lòng cũng có quỷ nên đáp thật mơ hồ “Có thể có vấn đè gì? Ngươi cũng đã thấy hắn từng liều mình cứu ta.”
“Ai biết tiểu tử này có phải là dùng khổ nhục kế hay không?” Tiêu Điển vẫn thực lo lắng “Không được, lần sau ta phải thử hắn.”
“Ngươi bớt đi trêu chọc hắn đi!” Nguyên Phi Ngạo bỗng nhiên tức giận “Nếu ngươi chạm vào một sợi tóc của hắn, xem ta thu thập ngươi như thế nào.”
“Sao tướng quân xem hắn như bảo bối vậy?” Tiêu Điển khó hiểu “Từ khi hắn xuất hiện tướng quân liền có chút cổ quái, không phải là đã bị hắn hạ bùa chú gì đi?”
“Toàn chuyện ma quái, nói năng bậy bạ, vả miệng.”Nguyên Phi Ngạo liếc mắt nhìn hắn, cái roi trong tay quơ quơ, làm cho Tiêu Điển đành mĩm cười làm hòa, tự tát vào miệng mình một cái.
“Tướng quân đừng nóng giận, thuộc hạ không hỏi là được. ta nghĩ trong lòng nàng nhất định là đã có chủ trương, lại chưa muốn cho thuộc hạ biết?” Tiêu Điển khoe khoang mình thông minh nói
Nguyên Phi Ngạo hừ một tiếng không đáp lại
Buổi chiều Nguyên Phi Ngạo không cưỡi ngựa mà ngồi xe ngựa với Song Nhi.
Vừa thấy hắn nàng liền cười hỏi “Có phải Tiêu Điển hỏi chàng về chuyện của ta hay không?”
“Làm sao nàng biết?” Nguyên Phi Ngạo thực kinh ngạc, theo như nàng ở trên xe ngựa thì hẳn là sẽ không thể nghe được hắn và Tiêu Điển nói chuyện mới đúng.
“Người này chắc là nghi ngờ ta, mấy hôm nay lượn tớí lượn lui trước mặt ta, hôm qua còn muốn đổi thuốc cho ta, để ta đừng làm phiền tướng quân.”
“Tiểu tử ngu ngốc kia.” Nguyên Phi Ngạo giận tím mặt “Nàng đồng ý rồi?”
“Đương nhiên không có.” Nàng cười duyên tựa vào ngực hắn “Ta xấu lắm, nói là phải để ngài đổi thuốc, ai bảo ta vì ngài mà bị thương.”
Bàn tay hắn vuốt ve mặt của nàng, hỏi “Luôn mang mặt nạ như vậy có mệt không?”
“Cũng có chút không thoải mái, dù sao cũng không phải là da thật của mình. Nếu chàng thấy khó coi, ta liền gỡ ra.” Nàng tựa cản thân mình lên người hắn, trong mắt ý cười tràn đầy “Ta đã nói là chàng nữa đường nap thiếp, sau đó nói là Song Nhi đã bỏ trốn.”
Ánh mắt Nguyên Phi Ngạo ánh lên ý cười “Nàng nói thật đơn giản, nói dối như vậy sao có thể gạt được cả đội huynh đệ? Kỳ thật cũng không cần dấu giếm bọn họ, nhưng mà nàng không thể giải thích được từ đâu chui đến bên người ta, thì làm sao có thể giải thích với các huynh đệ ở dưới, càng phí một trận võ mồm.”
“Để ý đến bọn họ làm chi, để ý ta là tốt rồi.” Song Nhi cười đem mặt vùi vào lồng ngực hắn.
Động tác nghịch ngợm này làm Nguyên Phi Ngạo cười nói “Năm tay mười tám tuổi có cứu một con sói con, khi đó cũng ở trong lòng ta lăn qua lăn lại như vậy, đáng tiếc khi ta nuôi nó lớn, nó lại cắn ta một cái.”
“A” Song Nhi kinh ngạc, ngẩng đầu hỏi “Vậy chàng đã giết nó?”
“Là chính mình nuôi lớn, làm sao có thể giết được?” hắn thở dài “Ta thả nó. Sói, là muốn trở về thế giới của mình, không phải con người có thể giữ lại được.”
Song Nhi thở hắc ra “Lòng chàng thiện lương như vậy. ta thấy lúc chàng giết địch, một đao một cái đầu so với cắt dưa hấu còn gọn hơn, măt cũng không chớp một cái.”
“Dọa nàng sao?” hắn trêu chọc nói “Vậy nàng nên cảm thấy may mắn mới đúng, lúc trước ta chỉ vặn gãy một cánh tay chứ không phải là đầu của nàng.”
“Đúng vậy a, cảm ơn tướng quân đã tha chết cho tiểu nhân.” Nàng ở trong lòn hắn ngáp một cái, sau đó duỗi lưng “Bao lâu nữa chúng ta mới đến Tuyền thành?”
“Đại khái là ngày mai sẽ đến, Tuyền thành của chúng ta cũng không tốt như Hoàng thành, cũng không có gì để chơi, lúc đó nàng đừng hối hận.”
“chỉ cần có chàng, ở đâu cũng tốt.”
Nguyên Phi Ngạo khó hiểu “Thật kì quái, ta có gì tốt? Nàng vì sao quyết định muốn đi theo ta? Nàng ở Cổ gia chịu khổ sao? Không cho nàng ăn no, mặc không ấm, hay bị đánh?”
Ánh mắt nàng nặng nề “Cũng không đến nổi như vậy, nhưng ở Cổ gia, ta thật sự không vui vẻ.”
“Đi theo ta có cái gì vui?” hắn cũng chỉ biết mang binh đánh giặc.
“Nhìn thấy chàng cũng vui.” Nàng cắn môi suy nghĩ “Ta cũng không biết vì sao? cho dù chàng mắng ta, ta cũng thấy thật vui vẻ, đối xử tốt với ta, ta càng vui hơn.”
“Bản thân ta cũng không ngờ mình có thể làm người khác vui vẻ.” Nguyên Phi Ngạo cười khổ “Nếu như ta đã có thể làm cho nàng vui vẻ như vậy, vậy có thể nói thật cùng ta, chuyện gì làm cho nàng không vui? Ta hy vọng nữ nhân của ta ở trước mặt ta trong lòng lại phải mang nhiều bí mật.”
Nàng im lặng hồi lâu, như đang suy nghĩ có nên nói thật hay không, trộm liếc mắt nhìn hắn một cái, mới không lưu loát trả lời “Mẹ ta - không phải là mẹ ruột, mẹ ruột của ta là thiếp của cha ta, lúc sinh ta ra vì sinh khó đã chết. Đại nương, là vợ chính của cha ta, sinh một người con trai, là ca ca của ta. Ca của ta… thật vĩ đại, thật tài giỏi, cũng xinh đẹp, đầu óc cũng thật thông minh, mọi người không thích hắn, chỉ là kính sợ hắn, ngay cả cha ta nhìn thấy hắn cũng phải kính nể
Ta biết trong nhà không ai để ta vào mắt, nên ta đã cố gắng liều mạng đọc sách, vì để người khác chú ý, ta còn liều mạng luyện võ, học thuật dịch dung,… nhưng mà… có một ngày đại nương biết được, liền cho người đốt hết tất cả sách của ta, nói nữ nhân không tài mới có đức, học nhiều như vậy làm gì? Còn hỏi ta có phải có ý tranh giành với ca ca ta, vì tương lai có thể tranh gia tài…”
“Bà ấy còn đánh nàng?” Nguyên Phi Ngạo nắm lấy đầu vai của nàng, giọng điệu nhẹ nhàng nói
Hốc mắt của nàng nóng lên “Đại nương vu oan cho ta làm bễ bình sứ thanh hoa bà ấy yêu thích nhất, dùng gậy đánh ta thời giang nữa chung trà, ai khuyên cũng không dừng lại, ta khóc cầu xin bà ấy, đã lâu rất lâu…”
Nguyên Phi Ngạo không khỏi đau lòng nói “Vậy sao đó…”
“Một lúc sau đó ca ca hay được tin tức, chạy đến lấy gậy của nương, mới giữ lại được cái mạng nhỏ của ta…”
“Nói như vậy, ca của nàng đối với nàng cũng tốt lắm?”
Song Nhi sửng sốt, cười khổ nói “Có thể là vậy đi. Người ngoài thấy hắn luôn đạm mạc, lạnh lùng, không ai có thể nhìn ra bên trong hắn. ta cuối cùng cũng cảm thấy trong mắt hắn chỉ có hai loại người: một là có thể lợi dụng hai là không thể lợi dụng. đại khái là ta còn giá trị lợi dụng nên hắn không dễ dàng để cho ta chết.”
Nguyên Phi Ngạo vỗ vỗ bả vai nàng trấn an “Đừng nghĩ nhiều như vậy, hắn có thể không phải là nghĩ như vậy, nói không chừng hắn là người không biết biểu lộ cảm xúc trong lòng mà thôi. Tựa như ta, nhiều lúc cũng bị người khác nói là máu lạnh vô tình, nàng xem ta có đúng như vậy không?”
“Thời điểm đối mặt với kẻ địch tất nhiên là mặt lạnh vô tình rồi, nhưng đối với người nhà, sẽ không như vậy.” Song Nhi vẻ một độ cong trên khóe môi của hắn “Chàng cười lên nhìn đẹp lắm, giống một đứa nhỏ không có tâm cơ.”
Nguyên Phi Ngạo cười vang nói “Ta đã một đống tuổi, cũng không còn là đứa nhỏ, nàng muốn vuốt móng ngựa cũng không tránh khỏi nói quá rồi…”
Nàng lập tức biện bạch “chính là giống tiểu hài tử. trước đây ta có gặp qua một nam hài, có thể trèo hai ba lần đã có thể trèo lên cây cao, sau đó ở trên cây dương dương tự đắc, hướng về phía ta cười, nụ cười kia giống của chàng như đúc.”
Nguyên Phi Ngạo đã cười đến không thể dừng được “Thì ra nàng cảm thấy ta cười đắc ý a! nói đi nói lại cũng không phải lời hay gì, bất quá ta nói cho nàng biết, dương dương đắc ý cũng không phải la ý gì, quan trọng là, nhìn nàng có khả năng đắc ý hay không, nếu là lời nói bốc phét, dù có cười lớn cũng không ai để ý.”
“Đây là đương nhiên.” Song Nhi nghĩ nghĩ, lại nói “Đúng rồi hôm qua ta nghe Tiêu Điển nói, chàng có một nhân tình ở Tuyền thành.”
“Đừng nghe Tiêu Điển nói hưu nói vượn! cái gì mà nhân tình, ta đã cứu một cô gái đáng thương, tổ tiên nàng làm quan. Bởi vì phạm tội, bị bãi quan. Sau đó cả nhà bị đài đến Tuyền thành, nàng bị bán làm quân kỹ. ta thấy nàng đáng thương, cứu nàng ra, đem nàng từ trại quân kỹ ra ngoài.”
“Đem về làm nữ nhân của chàng?”
Nguyên Phi Ngạo gõ đầu nàng một cái “Ta và nàng ấy không có loại quan hệ này, bất quá nàng đồng ý thay ta may quần áo, dạy các huynh đệ trong quân doanh học chữ, ta mới giữ nàng lại, làm muội muội ta mà thôi.”
Song Nhi dựa theo trực giác nữ nhân của mình hỏi “Chẳng lẽ nàng ấy với chàng không có tình yêu nam nữ sao? chàng không có, nàng ấy cũng không có sao?”
“Ta không biết.” Nguyên Phi Ngạo nghĩ nghĩ “Mặc kệ như thế nào, ta chỉ xem nàng ấy là muội muội.”
Song Nhi chớp chớp mắt, chu miệng nói “Chàng sẽ không xem ta là muội muội chứ?”
Hắn nhíu mi cười nói “Ta đem nàng làm nữ nhi.”
Gả Muội Gả Muội - Trạm Lộ Gả Muội