A good book on your shelf is a friend that turns its back on you and remains a friend.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Wynette, Texas, #1
Dịch giả: Song Vang
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-18 15:51:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ajun Bar và Grill là một sự tiến bộ rõ rệt so với Blue Choctaw, song vẫn không phải là nơi Francesca sẽ chọn làm địa điểm dự vũ hội. Cách Lake Charles khoảng mười dặm, nó nằm chơ vơ bên con đường cao tốc hai làn. Cửa quán kêu sầm sập mỗi khi có người ra vào và chiếc quạt trần vẹo một cánh kêu cót két. Đằng sau bàn họ ngồi là một con cá kiếm màu xanh lục óng ánh bị đóng đinh lên tường cùng một tuyển tập những cuốn lịch và một bức ảnh quảng cáo bánh mì Evangeline Maid. Những miếng lót đĩa đúng như Dallie miêu tả, song anh đã quên không nhắc đến những đường diềm vỏ sò và dòng chữ đỏ bên dưới bản đồ bang Louisiana: ”Vùng đất của Chúa.”
Chương 12
Một cô hầu bàn khá xinh tóc nâu mặc quần jeans và áo tank top bước đến bàn. Cô ta săm soi Francesca bằng vẻ tò mò pha lẫn ghen tỵ che giấu rất dở, rồi quay sang Dallie. ”Chào Dallie. Nghe nói anh là người duy nhất xô đổ vị trí dẫn đầu. Xin chúc mừng.”
”Cảm ơn. Tuần này giải đấu quả là thuận lợi đối với tôi.”
”Skeet đâu?” cô ta hỏi.
Francesca giả ngây ngó chăm chăm lọ đường bằng kính và chrome ở giữa bàn.
”Vì bụng dạ không ổn nên ông ấy quyết định ở lại nhà nghỉ.” Dallie tặng Francesca một ánh nhìn lạnh lẽo và hỏi cô muốn ăn gì.
Một danh sách món ngon diễu qua trong đầu cô – súp tôm hùm, pate vịt non với quả hồ trăn, hàu sốt – nhưng cô đã thông minh vượt trội so với năm ngày trước. ”Anh có đề xuất nào không?” cô hỏi anh ta.
”Chili dog được đấy, nhưng món tôm sông ngon hơn.”
Tôm sông là món gì vậy trời? ”Vậy gọi tôm sông đi,” cô bảo anh ta, cầu mong nó đừng bị chiên kỹ. ”Và anh có thể gợi ý món rau nào đi kèm không? Tôi bắt đầu lo bị thiếu vitamin C rồi.”
”Cô thích bánh chanh không?”
Cô nhìn anh ta. ”Đó là nói đùa đúng không?”
Anh nhe răng cười với cô rồi quay sang nàng phục vụ. ”Mary Ann, mang cho Francie một suất salad thiệt bự, kèm với cà chua beefsteak xắt lát. Phần tôi là cá trê rán và dưa chuột muối thì là giống hôm qua.”
Cô phục vụ vừa đi khỏi, hai người đàn ông bảnh bao đóng bộ quần dài áo polo từ quầy bar bước lại bàn. Nghe họ nói chuyện ta nhanh chóng nhận ra họ là những tay golf cùng tham gia giải đấu với Dallie và họ đến làm quen với Francesca. Họ chia nhau ngồi hai bên cạnh cô và không ngớt lời tán tụng cô và dạy cô cách gỡ phần thịt ngọt món tôm luộc được nhanh chóng đem ra trên một chiếc đĩa trắng dày dặn. Cô cười trước mọi câu chuyện họ kể, hào phóng thỏa mãn cái tôi của bọn họ, và nhìn chung đã thu phục được cả hai trước khi họ uống hết chai bia đầu tiên. Cô cảm thấy rất tuyệt
Trong thời gian đó Dallie được thù tiếp bởi hai fan nữ bàn bên cạnh, cả hai đều nói họ làm văn thư ở một trong những nhà máy hóa dầu của Lake Charles. Francesca lén quan sát anh nói chuyện với họ, cái ghế anh ngồi ngả ra trên hai chân sau, chiếc mũ xanh hất ngược trên mái tóc vàng, chai bia dựa lên ngực, và nụ cười uể oải nở trên gương mặt khi một người trong bọn kể cho anh một chuyện cười tục tĩu. Trước đấy bọn họ đã buôn chán chê những từ đa nghĩa bậy bạ về ”cây gậy đánh golf” của anh.
Mặc dù mỗi người một nhóm, song Francesca bắt đầu cảm thấy giữa cô và Dallie có mối liên kết nào đó, rằng cả hai đều ý thức về nhau. Hoặc có thể nó chỉ là suy nghĩ viển vông của cô. Sự việc xảy ra tại nhà nghỉ đã khiến cô run rẩy. Khi cuộn mình trong vòng tay anh, cô đã đẩy cả hai vượt qua một rào cản vô hình nào đó, và giờ đã quá muộn để quay lại, dẫu cho cô chắc chắn là mình muốn thế.
Thêm ba chàng nông dân vạm vỡ mà Dallie giới thiệu là Louis, Pat, và Stoney kéo ghế lại nhập hội. Stoney bám riết lấy Francesca và liên tục rót đầy cốc cho cô bằng một chai Chablis dở tệ mà một tay golf mua cho cô. Cô đẩy đưa một cách trắng trợn với anh chàng, nhìn anh chàng bằng ánh mắt nồng nàn ắt khiến một cơ số đàn ông thạo đời phải đổ gục. Anh chàng ngọ nguậy trong ghế, vô thức giật giật cổ áo sơ mi kẻ ô trong lúc cố làm ra vẻ như việc phụ nữ đẹp tán tỉnh mình là chuyện cơm bữa.
Cuối cùng những chuyện riêng cũng tám hết và tất cả tụ lại kể chuyện tiếu lâm. Francesca cười khúc khích trước mọi giai thoại họ kể và uống thêm một cốc Chablis nữa. Một sự lâng lâng ấm áp do chất cồn và cảm giác dễ chịu đem lại vây bọc cô. Cô có cảm tưởng những tay golf, hai cô văn thư nhà máy hóa dầu, và những chàng nông dân này là những người bạn tốt nhất cô từng có. Sự ngưỡng mộ của cánh đàn ông làm cô ấm lòng, sự đố kỵ của đám phụ nữ khôi phục cảm giác tự tin bị sụt giảm của cô, và sự hiện diện của Dallie bên cạnh tiếp cho cô năng lượng. Anh đãi họ câu chuyện về cuộc chạm trán bất ngờ giữa anh và một con cá sấu tại một giải golf ở Florida khiến cả đám được một trận cười, và đột nhiên cô muốn có gì đó đáp lễ họ, một phần nhỏ của bản thân cô.
”Tôi cũng có kỷ niệm liên quan đến động vật,” cô cười rạng rỡ với những người bạn mới. Họ nhìn cô vẻ trông đợi.
”Ôi thôi,” Bên cạnh cô Dallie lẩm bẩm.
Francesca chẳng thèm để ý. Cô gập một cánh tay lại trên mép bàn và nở nụ cười các-vị-cứ-chờ-xem chói lòa mình. ”Một người bạn của mẹ tôi mới mở một nhà nghỉ nhỏ ở Nairobi,” cô mở đầu. Khi thấy các gương mặt tỏ ra mờ mịt, cô bổ sung, ”Nairobi...ở Kenya. Châu Phi. Nhóm chúng tôi bay xuống ở chơi khoảng một tuần. Đó là một nơi tuyệt diệu. Hàng hiên dài trông ra một bể bơi rất đẹp, và họ phục vụ loại rượu rum ngon không thể tưởng.” Cô phác ra bể bơi và rượu rum bằng những cử chỉ duyên dáng của bàn tay.
”Ngày thứ hai ở đó, vài người trong chúng tôi vác máy ảnh lên một chiếc Land-Rover và lái ra ngoài thành phố để chụp ảnh. Chúng tôi đi được khoảng một tiếng thì lái xe rẽ ngoặt – thực ra xe không phóng quá nhanh – và một con lợn rừng nhảy ra trước mặt chúng tôi.” Cô dừng lại để tạo hiệu ứng. ”Một tiếng động lớn vang lên khi chiếc Land-Rover tông vào con vật tội nghiệp và nó ngã vật ra đường. Tất cả chúng tôi nhảy xuống xe, và một người đàn ông trong nhóm, một nghệ sĩ cello tính rất khó chịu tên là Raoul” – cô đảo mắt để cho họ hiểu chính xác Raoul là loại người gì – ”cầm theo máy ảnh và chụp một tấm con vật tội nghiệp đó, một con lợn rừng xấu xí nằm giữa đường. Và rồi, tôi không biết điều gì khiến bà làm thế, nhưng mẹ tôi bảo với Raoul, ’ta chụp con lợn rừng mặc chiếc áo jacket Gucci của anh đi!” Francesca cười khúc khích trước kỷ niệm cũ. ”Cố nhiên tất cả đều thấy chuyện này hay ho, và vì con lợn rừng không chảy máu để làm hỏng chiếc áo được, nên Raoul đồng ý. Thế là anh ta cùng với hai người đàn ông nữa mặc chiếc áo cho con vật. Trông nó chẳng ra làm sao, nhưng ai cũng buồn cười trước cảnh con lợn rừng chết trong một chiếc áo jacket đắt tiền.”
Cô dần dần nhận thấy khu vực chỗ họ đã lặng ngắt và biểu cảm mờ mịt của những người ngồi quanh bàn không thay đổi. Sự thiếu hưởng ứng của họ khiến cô càng quyết tâm bắt họ phải thích câu chuyện của mình, thích mình. Giọng cô sôi nổi hơn, hai bàn tay minh họa sinh động hơn. ”Thế là chúng tôi đứng trên đường, nhìn xuống con thú đáng thương. Trừ việc –” cô ngừng một lúc, cắn môi dưới để tăng hồi hộp, rồi tiếp tục, ”đúng lúc Raoul nâng máy lên định bấm, con lợn rừng bỗng đứng bật dậy, lắc mình, và chạy thẳng vào rừng.” Cô cười đắc thắng trước cái kết đắt giá, nghiêng đầu chờ bọn họ cười theo.
Họ mỉm cười một cách lịch sự.
Tiếng cười của cô nhỏ dần khi cô nhận ra họ đã bỏ lỡ điểm mấu chốt. ”Mọi người không hiểu sao?” cô thốt lên có phần tuyệt vọng. ”Giờ đây ở một nơi nào đó trên Kenya có một con lợn rừng mặc áo Gucci đang chạy trong khu bảo tồn!”
Cuối cùng giọng Dallie vượt lên trên sự im lặng chết chóc đã trùm xuống không thể cứu vãn. ”Đúng, đó chắc chắn là một câu chuyện thú vị, Francie. Cô nhảy với tôi một bản chứ?” Trước khi cô kịp phản đối, anh đã nắm lấy cánh tay cô không được nhẹ nhàng cho lắm và kéo cô tới một khoảng trống lót vải sơn phía trước máy hát tự động. Vừa bắt đầu chuyển động theo nhạc, anh vừa nhẹ nhàng nói, ”luật bất thành văn khi sống với thường dân là không kết thúc bất kỳ câu nói nào bằng chữ ’Gucci,’ Francie ạ.”
Lồng ngực cô tràn ứ một nỗi chán chường khôn tả. Cô muốn làm bọn họ thích mình, nhưng cô chỉ biến bản thân thành đồ ngốc mà thôi. Cô đã kể một câu chuyện mà họ không thấy buồn cười, một câu chuyện mà khi nhìn vào mắt họ cô chợt nhận ra đáng lẽ ngay từ đầu mình đừng nên kể.
Sự bình tĩnh của cô vốn được níu giữ chỉ bằng những sợi tơ mong manh nhất giờ đã vỡ tan. ”Tôi xin phép,” cô nói, giọng khản đặc ngay cả với tai cô. Dallie chưa kịp ngăn lại, cô đã lao đi qua mê cung của những bàn ghế và vượt qua cánh cửa. Khí trời ùa vào cánh mũi cô, hương đêm ẩm ướt hòa lẫn với mùi dầu diesel, dầu creosote, và đồ chiên nướng từ gian bếp phía sau. Cô vấp chân, hãy còn hơi váng vất vì rượu, và phải dựa vào thành một chiếc xe tải pickup lốp bám đầy bùn và có giá để súng đằng sau. Âm thanh bài hát ”Behind Closed Doors” vẳng tới từ máy hát.
Chuyện gì đang xảy ra với cô vậy? Cô nhớ Nick đã cười sằng sặc ra sao khi nghe cô kể chuyện con lợn rừng, Còn Cissy Kavendish đã phải dùng khăn tay của Nigel MacAllister để lau nước mắt. Cô bỗng thấy nhớ nhà quá đỗi. Hôm nay cô đã cố gắng liên lạc lại với Nicky qua điện thoại, nhưng không ai nghe máy, kể cả thằng bé giúp việc. Cô thử hình dung Nicky ngồi ở Cajun Bar và Grill, và thất bại thảm hại. Rồi cô thử hình dung mình ngồi cuối chiếc bàn Hepplewhite trong phòng ăn nhà Nicky với những viên ngọc lục bảo gia truyền nhà Gwynwyck mang trên người, và thành công ngay tức khắc. Nhưng khi cô hình dung ở đầu kia bàn – nơi đáng lẽ Nicky ngồi – thì người cô thấy lại là Dallie Beaudine. Dallie, với quần jeans xanh bạc phếch, áo T-shirt bó sát, và gương mặt ngôi sao màn bạc, oai vệ bên chiếc bàn ăn từ thế kỷ mười tám của Nicky Gwynwyck.
Cửa mở, Dallie bước ra. Anh đi đến đưa cho cô chiếc ví. ”Francie,” anh nói nhỏ nhẹ.
”Dallie.” Cô cầm lấy nó và ngước nhìn nền trời đêm dát bạc ánh sao.
”Cô đã làm rất được trong kia.”
Cô bật ra tiếng cười khẽ chua chát.
Anh nhét một cái tăm vào khóe miệng. ”Tôi nói thật đấy. Khi nhận ra mình làm trò ngốc, cô đã thay đổi và hành xử khá đường hoàng. Không phô diễn trên sàn nhảy, chỉ lẳng lặng rút lui. Tất cả mọi người đều bị ấn tượng. Họ muốn cô quay vào.”
Cô trêu chọc anh. ”Mơ đi.”
Anh cười cười, vừa lúc đó cửa mở và hai người đàn ông xuất hiện. ”Ê Dallie,” bọn họ gọi.
”Chào, K.C, Charlie.”
Hai người leo lên một chiếc xe Jeep Cherokee cũ mèm và Dallie quay lại với cô. ”Tôi nghĩ tôi không còn không thích cô nhiều như trước. Ý tôi là, phần lớn thời gian cô vẫn khá khó ưa và, thành thực mà nói, không phải là kiểu phụ nữ tôi thích, nhưng có những lúc cô thật ấn tượng. Cô kể đến cùng câu chuyện con lợn rừng ở trong kia. Tôi thích cái cách cô dồn hết nỗ lực vào đó, cho dù khá hiển nhiên là cô đang đào mồ chôn mình.”
Tiếng chén đĩa lách cách từ trong quán vẳng ra khi máy hát phát điệp khúc cuối bài ”Behind Closed Doors.” Cô ấn gót sandal vào lớp sỏi đầm chặt. ”Tôi muốn về nhà,” đột ngột cô nói. ”Tôi ghét phải ở đây. Tôi muốn về Anh nơi tôi hiểu rõ mọi điều. Tôi muốn quần áo và ngôi nhà và chiếc Aston Martin của tôi. Tôi muốn lại có tiền và những bạn bè yêu quý tôi.” Cô còn muốn mẹ mình nữa, nhưng không nói ra.
”Cô đang thấy tiếc cho bản thân hả?”
”Nếu là anh thì anh có thấy thế không?”
”Khó nói lắm. Chắc tôi không sao hình dung mình thực sự hạnh phúc với kiểu sống hưởng lạc ấy.”
Cô không biết chính xác ’hưởng lạc’ nghĩa là gì, nhưng cũng lờ mờ hiểu, và nó làm cô bực bội khi một kẻ mà văn phạm nói là dưới chuẩn còn quá rộng lượng lại đang dùng một từ cô hoàn toàn mù tịt.
Anh gác khuỷu tay lên thành chiếc pickup. ”Nói tôi nghe, Francie. Cô có cái gì từa tựa như một kế hoạch cho tương lai cất giấu trong đầu không?”
”Tất nhiên, tôi dự định kết hôn với Nicky. Tôi đã nói với anh rồi mà.” Sao viễn cảnh ấy làm cô ngao ngán thế nhỉ?
Anh rút tăm ra vứt xuống đất. ”Nói thật đi, Francie. Mong ước kết hôn với Nicky của cô chẳng hơn gì việc cô muốn làm một kiểu tóc bù xù cho mình.”
Cô đi vòng ra trước mặt anh. ”Tôi không có nhiều lựa chọn trong chuyện đó, vì tôi không xu dính túi! Tôi phải kết hôn với anh ta.” Cô thấy anh mở miệng, lại sắp sửa phun ra một câu nhạt nhẽo hạ đẳng đáng ghét nữa đây, và cô chặn lại. ”Đừng nói ra, Dallie! Có những người được đưa đến thế giới này để kiếm tiền và những người khác chỉ để xài tiền, và tôi thuộc nhóm sau. Thực lòng mà nói, tôi không hề biết cách mưu sinh. Anh đã nghe chuyện gì xảy ra khi tôi thử sức trong lĩnh vực diễn xuất rồi đấy, và tôi quá lùn để có thể kiếm tiền từ nghề người mẫu. Nếu chỉ còn lựa chọn giữa làm việc trong một nhà máy và cưới Nicky Gwynwyck, anh có thể biết chắc tôi sẽ chọn cái nào.”
Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói, ”nếu tôi đạt được hai hoặc ba điểm birdie ở vòng cuối vào ngày mai, có vẻ tôi sẽ kiếm được tí tiền. Cô có muốn tôi mua vé máy bay cho cô về nhà không?”
Cô nhìn anh, đang đứng rất gần cô, hai tay khoanh trước ngực, dưới bóng che của vành mũ chỉ có cái miệng ngoa ngoắt lộ ra. ”Anh làm điều đó cho tôi sao?”
”Tôi đã nói rồi, Francie. Chỉ cần tôi có thể đổ xăng và thanh toán hóa đơn quán bar, thì tiền không có ý nghĩa với tôi. Tôi thậm chí không thích tiền. Nói thật với cô nhé, dù tôi có coi mình là một nhà ái quốc Mĩ chính hiệu, nhưng tôi lại chuộng chủ nghĩa Mác Lê.”
Nghe đến đó cô phì cười, một phản ứng cho cô thấy rõ hơn bất cứ điều gì là cô đã quá quen với sự bầu bạn của anh mất rồi. ”Tôi rất biết ơn đề nghị của anh, nhưng cho dù rất muốn nhận, tôi vẫn phải lưu lại đây ít lâu. Tôi không thể như thế này quay về London. Anh không biết bạn bè của tôi đâu. Họ sẽ đay đi đay lại hàng tuần trời câu chuyện về sự bần cùng hóa của tôi.”
Anh dựa người vào thành xe. ”Bạn bè cô tử tế thật đấy, Francie.”
Cảm giác như thể anh vừa gõ vào một lỗ hổng bên trong cô, một lỗ hổng cô chưa bao giờ cho phép mình nhìn vào. ”Anh vào trong đi,” cô nói. ”Tôi sẽ ở ngoài này một lúc nữa.”
”Tôi không nghĩ thế.” Anh xoay người sang, khiến áo anh quệt vào cánh tay cô. Ngọn đèn con bọ trước cửa quán hắt ánh sáng vàng đục lên mặt anh, biến đổi những đường nét của anh một cách tài tình, khiến anh trông già dặn hơn nhưng vẫn chẳng xấu đi. ”Tôi nghĩ cô và tôi có chuyện thú vị hơn để làm đêm nay, cô thấy đúng không?”
Câu nói của anh khiến bụng cô nhộn nhạo khó chịu, nhưng làm điệu làm bộ đã là gen di truyền nhà Serritella rồi. Dẫu rằng một phần trong cô muốn chạy vào trốn trong nhà vệ sinh quán Cajun Bar và Grill, cô vẫn nở nụ cười thắc mắc ngây thơ nhất với anh. ”Ồ? Là chuyện gì thế?”
”Một nhóm nhỏ vật lộn với nhau chẳng hạn?” Miệng anh cong lên trong nụ cười chậm rãi gợi cảm. ”Sao cô không ngồi vào ghế trước chiếc Riviera để chúng ta có thể lên đường.”
Cô không muốn trèo lên ghế trước chiếc Riviera. Hoặc có lẽ là cô muốn. Dallie đã khuấy lên những cảm giác lạ lẫm trong cô, những cảm giác mà cô ắt sẽ hết sức sung sướng hưởng ứng nếu cô là một trong những phụ nữ thực sự giỏi chuyện ấy, một trong những người phụ nữ không để tâm đến tình trạng bẩn thỉu và ý nghĩ để cho mồ hôi kẻ khác nhỏ giọt xuống người mình. Tuy nhiên, dù có muốn đi nữa, giờ cô cũng khó có thể rút lui mà không trông như một con ngốc thực thụ. Khi bước đến mở cửa xe, cô gắng thuyết phục bản thân rằng, vì cô không đổ mồ hôi, thì một người đàn ông đẹp như Dalle có thể cũng vậy chứ.
Cô quan sát anh đi vòng qua phía trước chiếc Riviera, huýt sáo vu vơ và móc chìa khóa khỏi túi quần sau. Anh không có vẻ gì vội vã. Không có vẻ chiến thắng ngạo nghễ trong dáng đi của anh, không một sự khệnh khạng tinh tướng mà cô từng nhận thấy ở tay điêu khắc tại Marrakech trước khi hắn đưa cô lên giường. Dallie hành xử thoải mái, tự nhiên, như thể lên giường với cô là một việc bình thường, nhưng thể nó không quá ý nghĩa đối với anh, như thể anh đã làm việc này cả ngàn lần trước đó và cô chỉ là một tấm thân đàn bà nữa mà thôi.
Anh lên xe, nổ máy, và bắt đầu nghịch nút radio. ”Cô thích nhạc đồng quê, hay nhạc easy listening hơn, Francie? Ôi khỉ thật. Tôi quên đưa Stoney vé ngày mai như đã hứa rồi.” Anh mở cửa. ”Tôi sẽ quay lại ngay.”
Cô nhìn anh đi qua bãi đỗ xe và để ý thấy anh vẫn chẳng vội vàng hơn chút nào. Cửa quán mở và mấy tay golf bước ra. Anh dừng lại nói chuyện với họ, móc ngón tay cái vào túi sau quần jeans và đặt một chân đi ủng lên bậc thềm bê tông. Một tay golf dùng tay vạch một hình vòng cung trong không khí, rồi một đường thứ hai ngay bên dưới. Dallie lắc đầu, diễn tả một cú swing, sau đó vạch hai hình vòng cung của riêng mình.
Cô ngồi thừ ra trên ghế. Dallie Beaudine chắc chắn không giống một người đàn ông điên đảo vì đam mê mù quáng.
Cuối cùng khi anh cũng trở vào xe, cô quá suy sụp đến chẳng thể nhìn anh. Lẽ nào những người đàn bà trong cuộc sống của anh đẹp tới nỗi cô chỉ lọt thỏm trong đám ấy. Mình tắm cái là ổn, cô tự nhủ khi anh nổ máy. Cô sẽ vặn nước nóng hết cỡ chịu đựng khiến phòng tắm mù mịt hơi và độ ẩm sẽ biến tóc cô thành những lọn quăn nhỏ mềm rủ quanh mặt. Cô sẽ tô son và thoa ít phấn hồng, xịt nước hoa vào chăn đệm, và phủ khăn tắm lên một trong những ngọn đèn để ánh sáng dịu xuống, và –
”Có chuyện gì à, Francie?”
”Sao anh hỏi vậy?” cô đáp lại cứng nhắc.
”Cô cứ dán người vào tay nắm cửa bên đó.”
”Tôi thích chỗ này.”
Anh lại dò nút radio. ”Tùy cô thôi. Ta nghe gì đây? Đồng quê hay easy listening?”
”Cả hai đều không. Tôi thích rock.” Cô chợt nảy ra một ý, và thực hiện liền. ”Tôi mê nhạc rock từ rất lâu rồi. Rolling Stone là ban nhạc tôi thích nhất. Hầu hết mọi người không biết điều này đâu, nhưng Mick đã viết tặng tôi ba ca khúc sau khi chúng tôi đi nghỉ ở Rome cùng nhau.”
Dallie không có vẻ bị ấn tượng lắm, nên cô quyết định bồi thêm. Xét cho cùng, đó không hẳn là lời nói dối, vì Mick Jagger chắc chắn biết cô đủ rõ để chào xã giao. Cô hạ giọng thì thào vẻ bí mật. ”Chúng tôi ở trong một căn hộ tuyệt vời trông ra công viên Villa Borghese. Tất cả như thiên đường. Chúng tôi được hoàn toàn riêng tư, thậm chí có thể làm chuyện ấy ngoài hiên nữa kia. Tất nhiên chuyện của chúng tôi không kéo dài. Cái tôi của ông ấy ghê gớm lắm – chưa kể đến Bianca – và tôi đã gặp hoàng tử.” Cô dừng lại. ”Không, không đúng. Tôi gặp Ryan O’Neal, rồi mới đến hoàng tử.”
Anh nhìn sang cô, khẽ lắc đầu một cái như đang giũ nước khỏi tai, rồi lại tập trung nhìn đường. ”Cô thích làm tình ngoài trời hả, Francie?”
”Dĩ nhiên, chẳng phải phần lớn phụ nữ đều thế sao?” Thực ra, cô không thể hình dung nổi chuyện gì tệ hại hơn.
Nhiều dặm trôi qua trong im lặng. Đột ngột anh đánh tay lái sang phải rời khỏi đường cao tốc rẽ vào một con đường nhỏ bụi bặm dẫn thẳng đến một khoảng rừng bách trụi lá buông rủ những hàng rêu. ”Anh định làm gì thế? Chúng ta đang đi đâu?” cô hỏi to. ”Vòng xe lại đi! Tôi muốn quay về nhà nghỉ.”
”Tôi nghĩ có thể cô thích chỗ này, rất hợp với một phụ nữ ưa phiêu lưu.” Anh dừng xe giữa khoảng rừng và tắt máy. Tiếng côn trùng râm ran vọng vào qua cửa sổ xe để mở bên phía anh.
”Ngoài kia hình như là đầm lầy,” giọng cô lạc đi.
Anh dòm qua kính chắn gió. ”Tôi nghĩ cô nói đúng. Tốt hơn chúng ta không nên đi quá xa chiếc xe; lũ cá sấu hầu hết đi kiếm ăn vào ban đêm.” Anh bỏ mũ đặt xuống bảng điều khiển, rồi quay qua cô. Vẻ mặt chờ đợi.
Cô dán người sát hơn nữa vào tay nắm cửa.
”Cô muốn làm trước, hay để tôi?” cuối cùng anh hỏi.
Cô cảnh giác. ”Làm trước cái gì?”
”Khởi động. Màn dạo đầu ấy. Vì cô đã có một cơ số những người tình thượng thặng, nên cô làm tôi hơi e sợ. Có lẽ cô dẫn nhịp thì hơn.”
”Hã – hãy quên chuyện này đi. Tôi – tôi nghĩ chắc tôi đã phạm sai lầm. Ta quay về nhà nghỉ thôi.”
”Không phải ý hay đâu, Francie. Một khi cô đã tiến vào Miền Đất Hứa, cô không thể quay đầu mà không làm mọi chuyện trở nên rầy rà.”
”Tôi không nghĩ thế. Tôi không nghĩ sẽ có chuyện gì rầy rà. Thực tình nó đâu phải là Miền Đất Hứa, chỉ là trò tán tỉnh vu vơ. Ý tôi là, chắc chắn nó không rầy rà đối với tôi, và tôi cam đoan nó sẽ không rầy rà với –”
”Có chứ. Sẽ cực kỳ rầy rà vì có khi tôi còn không đạt một nửa phong độ trong lịch đấu ngày mai. Tôi là một vận động viên chuyên nghiệp, Francie. Mà những vận động viên chuyên nghiệp cơ thể phải hoạt động trơn tru, như động cơ đầy đủ xăng nhớt ấy. Chỉ một tí xíu trục trặc thôi sẽ khiến tất cả đi tong. Cô có thể khiến tôi mất đi năm đường gậy tốt ngày mai đấy.”
Giọng anh đã trở nên lè nhè, và cô sực nhận ra mình đang bị cho vào tròng. ”Chết tiệt, Dallie! Đừng có làm thế với tôi. Không cần anh chọc ghẹo tôi cũng đủ hãi rồi.”
Anh cười vang, quàng tay qua vai cô kéo cô lại gần trong một cái ôm ngắn thân mật. ”Sao cô không nói thẳng là mình lo sợ thay vì giở đủ trò buồn cười như thế? Cô cứ tự gây khó khăn cho bản thân.”
Ở trong vòng tay anh thật khoan khoái, nhưng cô không dễ dàng tha thứ cho anh được. ”Anh nói thì dễ rồi. Hiển nhiên là anh thấy thoải mái với tất cả thể loại giường có thể có, nhưng tôi thì không.” Cô hít sâu rồi bật ra chính xác những gì trong đầu. ”Thực ra...tôi thậm chí không thích sex.” Đó. Cô nói ra rồi. Giờ anh có thể thực sự cười nhạo cô.
”Sao vậy? Một thứ tốt lành như sex lại chẳng tốn tiền đáng lẽ cô phải thích chứ.”
”Tôi chỉ không phải là người ưa vận động thôi.”
”Ừ. Lí giải đó chấp nhận được.”
Cô không sao quên hẳn cái đầm lầy. ”Ta về nhà nghỉ được chưa, Dallie?”
”Tôi không nghĩ thế, Francie. Cô sẽ nhốt mình trong nhà tắm và lo lắng về lớp trang điểm và sẽ lại tìm tới lọ nước hoa của mình.” Anh nhấc phần tóc ở một bên cổ cô lên, cúi xuống, dụi môi vào da cô. ”Cô chơi trò âu yếm ở băng sau bao giờ chưa?”
Cô nhắm mắt trước cảm giác dịu ngọt anh đang khơi dậy. ”Trong một chiếc limousie của gia đình hoàng tộc có tính không?”
Anh nhấm dái tai cô giữa hai hàm răng. ”Không trừ phi các cửa sổ lắp kính mờ.”
Cô không rõ ai chủ động trước, nhưng bằng cách nào đó miệng Dallie đã ở trên miệng cô. Hai bàn tay anh trượt từ gáy cô lên và sục vào tóc cô từ bên dưới, trải rộng mái tóc trên hai cẳng tay trần của mình. Anh giữ chặt đầu cô bằng hai lòng bàn tay và ngửa nó ra sau khiến miệng cô buộc phải hé ra. Cô chờ cuộc xâm lược của lưỡi anh, nhưng nó không đến. Thay vào đó anh chơi đùa với môi dưới của cô. Hai bàn tay cô vòng từ bên sườn ra sau lưng anh và vô thức trượt vào trong áo T-shirt để cảm nhận làn da trần săn chắc của anh. Miệng họ vờn nghịch nhau và Francesca mất hết mong muốn duy trì thế thượng phong. Trước đó, cô thấy mình đón nhận lưỡi anh trong sự sung sướng – cái lưỡi đẹp đẽ của anh, cái miệng đẹp đẽ của anh, làn da đẹp đẽ căng mịn của anh dưới bàn tay cô. Cô buông mình vào nụ hôn, chỉ tập trung vào những cảm giác anh đang khơi lên mà không quan tâm chuyện gì xảy ra tiếp theo. Miệng anh trượt khỏi miệng cô và chu du xuống cổ cô. Cô cười rúc rích.
”Cô có chuyện gì muốn chia sẻ với các bạn trong lớp à,” anh rì rầm trên da cô, ”hay đây là một chuyện cười riêng tư?”
”Không, tôi chỉ đang vui thôi.” Cô mỉm cười khi anh hôn cổ cô và giật chiếc nơ hoa hồng buộc đuôi áo T-shirt ở eo cô. ”Aggies là gì vậy?” cô hỏi.
”Aggie? Những người như tôi khi vào đại học ở Texas A&M sẽ là một Aggie.”
Cô lùi phắt lại, sự kinh ngạc hiện rành rành trong đôi mày nhướng cao. ”Anh đã vào một trường đại học? Tôi không tin nổi.”
Anh nhìn cô vẻ hơi bực. ”Tôi có bằng cử nhân ngữ văn Văn học Anh. Chúng ta tiếp tục được chưa hay cô muốn xem bằng của tôi?’
”Văn học Anh?” Cô phì cười. ”Ôi Dallie, đó là chuyện không tưởng! Đến nói năng anh còn cụt lủn nữa mà.”
Rõ ràng anh bị xúc phạm. ”Chà, hay thật. Một câu thật hay ho để nói với người ta.”
Vẫn cười chưa ngớt, cô sà vào vòng tay anh, quá đột ngột khiến anh mất thăng bằng và va lưng vào vô lăng. Rồi cô nói một câu choáng váng.
”Tôi có thể ăn sống nuốt tươi anh mất.”
Đến lượt anh cười, nhưng không được lâu vì miệng cô đã phủ lên miệng anh. Cô quên hẳn chuyện sợ hãi và mình chẳng thành thạo về sex khi cô quỳ lên hai đầu gối và ngả vào anh.
”Tôi sắp hết không gian xoay sở trong đây rồi, cưng,” cuối cùng anh nói bên miệng cô. Anh dứt ra, mở cửa xe bước xuống, rồi đưa tay cho cô.
Cô để anh giúp cô bước xuống, nhưng thay vì lợi dụng khoảng cửa mở để có không gian rộng rãi hơn, anh lại dùng hai đùi ấn hông cô vào thành chiếc Riviera và cuốn cô vào một nụ hôn khác. Ánh đèn hình vòm của ô cửa tắm chiếc xe trong một khoảng sáng dịu khiến bóng tối ngoài kia dường như càng khó xâm nhập. Hình ảnh lờ mờ của đôi sandal hở mũi của cô và những con cá sấu nấp dưới gầm xe xoẹt qua trong trí cô. Vẫn đắm đuối với nụ hôn, cô choàng hai tay qua vai anh và đẩy người lên để một chân cô quấn chắc quanh một chân anh và bàn chân kia của cô đặt vững trên mũi giày cao bồi của anh.
”Tôi thích cách hôn của cô đấy,” anh thì thầm. Bàn tay trái của anh trượt lên sống lưng trần của cô cởi chiếc áo lót trong khi tay phải đưa vào giữa hai cơ thể để giật móc quần jeans của cô.
Cô cảm thấy mình lại đang trở nên lo sợ, và nó không liên quan gì đến lũ cá sấu. ”Đi mua ít champagne đi, Dallie. Tôi – tôi nghĩ một chút champagne sẽ giúp tôi thả lỏng.”
”Tôi sẽ thả lỏng cho cô.” Anh đã mở được móc và bắt đầu xử lí khóa kéo.
”Dallie!” cô thốt lên. ”Chúng ta đang ở ngoài trời.”
”Ừ. Chỉ có cô, tôi, và đầm lầy.” Khóa kéo xử lí xong.
”Tôi – tôi không nghĩ mình đã sẵn sàng cho chuyện này.” Luồn tay vào dưới chiếc áo T-shirt rộng của cô, anh khum lấy bầu ngực cô trong tay mình và lướt môi từ má tới miệng cô. Sự hoảng loạn bắt đầu đập mạnh bên trong cô. Ngón tay cái anh chà xát núm vú và cô rên lên khe khẽ. Cô muốn anh nghĩ cô thật tuyệt vời – một người tình xuất sắc – và làm sao cô thể hiện được điều đó giữa một đầm lầy? ”Tôi – tôi cần champagne. Và những ánh đèn dịu mắt. Tôi cần chăn đệm, Dallie.”
Anh rút tay khỏi bầu ngực cô và nhẹ nhàng áp nó quanh một bên cổ cô. Nhìn vào mắt cô, anh nói, ”Không phải đâu. Cô không cần bất cứ cái gì ngoài bản thân. Cô bắt đầu hiểu ra điều đó rồi, Francie. Cô đã bắt đầu dựa vào bản thân thay vì những phụ kiện cô nghĩ cần dựng lên quanh mình.”
”Tôi – tôi sợ.” Cô cố làm cho lời nói cứng cỏi, nhưng không thành công mấy. Gỡ mình khỏi hai chân anh và bước xuống khỏi giày của anh, cô thú thật tất cả. ”Có thể anh thấy thật ngớ ngẩn, nhưng Evan Varian bảo là tôi bị lãnh cảm, và còn cả nhà điêu khắc Thụy Điển ở Marra-kech-”
”Cô muốn bám vào mẩu truyện đấy một thời gian nữa à?”
Cô cảm thấy phần nào tính chiến đấu của mình đang quay lại, và cô trừng mắt với anh. ”Anh đưa tôi đến đây là có mục đích phải không? Anh đưa tôi đến đây vì biết tôi ghét điều đó.” Cô lùi lại mấy bước và chỉ ngón tay run run vào chiếc Riviera. ”Tôi không phải loại phụ nữ anh có thể làm tình trong băng ghế sau.”
”Có ai nói gì về băng ghế sau không?”
Cô trân trân nhìn anh một hồi rồi thốt lên, ”Ồ không! Tôi sẽ không nằm trên nền đất đầy sâu bọ kia đâu. Thật đấy, Dallie.”
”Bản thân tôi cũng không thích nằm đất.”
”Vậy thì làm thế nào? Ở đâu?”
”Thôi nào, Francie. Hãy ngừng trù tính và dự định và cố đảm bảo rằng mình luôn phô phần đẹp nhất về phía máy quay. Ta chỉ cần hôn hít còn để cho những việc khác tự đảm nhận phần của chúng.”
”Tôi muốn biết ở đâu, Dallie.”
”Tôi biết là cô muốn biết, nhưng tôi sẽ không nói đâu vì cô sẽ bắt đầu lo lắng liệu màu sắc của nó có hài hòa không. Hãy để một lần trong đời thử làm chuyện gì đó mà cô có thể vượt qua tính hình thức.”
Cô cảm tưởng như anh đã cầm một chiếc gương trước mặt cô vậy – không phải một tấm gương quá lớn và có kính mờ, nhưng vẫn là gương. Lẽ nào cô tự phụ đúng như Dallie nghĩ? Và tính toán nữa? Cô không muốn nghĩ thế, thế nhưng... Cô hếch cằm và bắt đầu kéo quần jeans xuống một cách thách thức. ”Thôi được, chúng ta sẽ theo cách của anh. Nhưng đừng trông đợi điều gì ấn tượng ở tôi.” Hai ống quần vướng vào đôi sandal. Cô cúi xuống gỡ, nhưng hai gót giày đã mắc kẹt trong những nếp gấp. Cô giật mạnh và cái bẫy càng siết chặt hơn. ”Chuyện này có làm anh phấn khích không, Dallie?” cô nổi cáu. ”Anh thích nhìn tôi hả? Anh đang khoái trá phải không? Chết tiệt! Quỷ tha ma bắt!”
Anh dợm bước lại phía cô, nhưng cô ngẩng nhìn anh qua rèm tóc xõa và nghiến răng. ”Đừng có chạm vào tôi. Tôi sẽ tự làm.”
”Chúng ta không có sự khởi đầu hứa hẹn rồi, Francie.”
”Anh cút xuống địa ngục đi!” Cái quần dính nhằng vào hai mắt cá chân, cô nhảy lò cò về phía sau ba bước tới chiếc xe, ngồi phịch xuống ghế trước, và cuối cùng cũng tháo được quần ra. Cô đứng lên trong chiếc áo T-shirt, quần lót, và đôi sandal. ”Đó! Và tôi sẽ không cởi thêm cái gì nữa trừ khi tôi cảm thấy thích.”
”Không vấn đề gì.” Anh dang rộng hai tay. ”Có muốn ngả vào đây và nghỉ ngơi một chút không.”
Cô muốn. Thật sự rất muốn. ”Có.”
Cô nép mình vào ngực anh. Anh ôm cô một lúc, rồi ngửa đầu cô ra sau và bắt đầu hôn cô lần nữa. Cô đã quá mải mê với những đánh giá chủ quan của bản thân đến chẳng buồn tìm cách gây ấn tượng với anh; cứ để mặc anh làm gì thì làm. Được một lúc, cô mới nhận ra nó có cảm giác thật tuyệt. Lưỡi anh chạm vào lưỡi cô và bàn tay xòe rộng của anh ép vào khoảng lưng trần của cô. Cô quấn hai tay quanh cổ anh. Anh lại luồn vào dưới áo cô và hai ngón tay cái bắt đầu vờn nghịch hai bầu vú rồi trượt lên tới núm vú. Cảm giác tuyệt diệu – run rẩy và ấm áp cùng một lúc. Nhà điêu khắc kia có làm thế với cô không nhỉ? Hẳn là có, nhưng cô không nhớ. Và rồi Dallie đẩy chiếc áo T-shirt lên phía trên hai bầu vú và bắt đầu trêu chọc cô bằng miệng anh – cái miệng đẹp đẽ ma mị của anh. Cô thở dốc khi anh mút một núm vú một cách dịu dàng rồi chuyển sang núm bên kia. Cô nhận ra trong sự ngạc nhiên là hai bàn tay mình đã luồn vào trong áo anh hồi nào, xoa nắn khoảng ngực trần của anh. Anh bế xốc cô lên, bước đi với cô cuộn mình trong ngực anh, rồi đặt cô nằm xuống.
Trên cốp chiếc Riviera.
”Không được!” cô kêu lên.
”Thử một lần đi,” anh đáp.
Cô mở miệng định bảo anh rằng không gì trên đời thuyết phục được cô chịu nằm dài trên nắp một chiếc xe hơi cho người ta hành hạ, nhưng hình như anh xem cử chỉ đó là một kiểu mời mọc. Trước khi cô thốt ra thành lời anh đã lại hôn cô. Chưa biết làm sao chuyện đó xảy ra, cô đã nghe thấy mình rên rỉ khi những nụ hôn của anh trở nên sâu hơn, nóng bỏng hơn. Cô vươn cổ về phía anh, hé miệng, đưa lưỡi ra, và quên béng tư thế mất mặt của mình. Anh đưa tay xuống nắm lấy mắt cá chân cô đẩy chân cô lên. ”Ở đây,” anh rì rầm. ”Đặt bàn chân phải của em cạnh biển số xe thế này.”
Cô làm đúng như anh bảo.
”Nhích hông tới trước một chút. Ngoan lắm.” Giọng anh khàn đi, không bình thản như mọi khi, và hơi thở của anh nhanh hơn thông thường khi anh điều chỉnh cô. Cô kéo áo anh, muốn cảm thấy làn da trần của anh áp vào ngực mình.
Anh lột áo qua đầu và sau đó bắt đầu đến quần lót của cô.
”Dallie...”
”Không sao đâu, cưng. Không sao hết.” Quần lót của cô biến mất và mông cô chạm vào bề mặt kim loại lạnh ngắt lấm tấm bụi đường. ”Francie, vỉ thuốc tránh thai tôi thấy trong hộp đồ của cô không để trang trí suông, phải không?”
Cô lắc đầu, không muốn phá hỏng tình hình tốt đẹp bằng bất cứ lời giải thích dài dòng nào. Khi kinh nguyệt của cô tự dưng chấm dứt cách đây mấy tháng, bác sĩ đã khuyên cô ngưng dùng thuốc tránh thai đến khi nó xuất hiện trở lại. Ông ta đã đảm bảo với cô rằng từ giờ đến đó cô sẽ không thể thụ thai, và lúc này chỉ cần thế là đủ.
Bàn tay Dallie áp vào một bên đùi trong của cô. Anh nhẹ nhàng dời sang bên kia và bắt đầu vuốt ve cô, mỗi lúc một đến gần hơn cái phần mà cô chẳng thấy đẹp tí nào, phần mà cô ắt sẽ sớm giấu đi, trừ một điều là nó đang có cảm giác quá đỗi ấm áp và run rẩy và lạ kỳ. ”Nhỡ có ai đến thì sao?” cô thốt lên khi anh lướt qua đó.
”Tôi đang mong có người đến đây,” anh khàn giọng đáp. Và anh dừng ve vuốt, trêu chọc, và chạm vào cô...thực sự chạm vào cô. Ở bên trong.
”Dallie...” Giọng cô nửa như rên, nửa như khóc.
”Cảm giác thích không?” anh thì thầm, những ngón tay nhẹ nhàng trượt qua trượt lại.
”Có. Có.”
Trong lúc anh tiếp tục, cô khép mắt tránh mảnh trăng của Louisiana trên đầu để không gì ảnh hưởng đến những cảm giác kì diệu đang tỏa khắp cơ thể. Cô xoay mặt sang bên và thậm chí không cảm thấy bụi bẩn trên nắp xe cọ vào da thịt. Hai bàn tay anh đã bớt đi độ nhẫn nại. Chúng mở rộng hai chân cô và kéo hông cô ra sát rìa hơn. Hai bàn chân cô dựa chông chênh trên cái hãm xung, cách nhau bởi biển số xe Texas và một khoảng mạ chrome bụi bặm. Anh sờ soạng mặt trước quần jeans của mình và cô nghe tiếng khóa kéo. Anh nâng hông cô lên.
Khi cảm thấy anh đẩy vào trong mình, cô thở dốc. Anh cúi người trên cô, hai chân vẫn đứng trên mặt đất, nhưng anh nhẹ nhàng rút ra. ”Tôi làm em đau à?”
”Không. Nó – nó có cảm giác rất tuyệt.”
”Vậy mới đúng chứ, cưng.”
Cô muốn anh tin cô là một người tình tuyệt vời – ngón nghề nào cũng giỏi – nhưng cả thế giới dường như đang trôi khỏi cô, khiến mọi thứ bồng bềnh, chập chờn, và mướt rượt trong làn hơi ấm. Làm sao cô tập trung nổi khi anh cứ chạm vào cô như thế, chuyển động như thế? Đột nhiên cô muốn cảm nhận anh nhiều hơn. Nhấc chân khỏi cái hãm xung, cô quặp một chân qua hông anh, chân kia vòng qua chân anh, háo hức dịch sát vào anh.
”Bình tĩnh nào,” anh nói. ”Từ từ thôi.” Anh bắt đầu chuyển động trong cô một cách chậm rãi, hôn cô, và khiến cô cảm thấy sung sướng hơn bao giờ hết. ”Đi cùng tôi chứ, em yêu?” anh nói thầm bên tai cô, giọng hơi khàn.
”Vâng...vâng. Dallie....Dallie tuyệt vời...Dallie thân yêu của em....” Một mớ âm thanh lộn xộn cứ như bộc phát trong đầu cô khi cô lên cao và cao hơn nữa.
Anh thúc mạnh, và một tiếng nửa như rên nửa gầm gừ thoát khỏi cổ họng anh. Nó đem lại cho cô một cảm giác quyền uy, làm bùng cháy niềm phấn khích của cô, và cô lên đỉnh một lần nữa. Anh rung lên bên trên cô trong một khoảng thời gian đê mê vô tận rồi gục xuống cô.
Cô xoay má áp vào tóc anh, cảm thấy anh thật thân thiết và đẹp đẽ và chân thực trên người cô, bên trong cô. Cô nhận thấy làn da họ dán chặt vào nhau và lưng anh ướt mồ hôi dưới hai bàn tay cô. Một giọt mồ hôi rơi xuống cánh tay trần của cô và cô nhận thấy mình không quan tâm. Yêu phải chăng là như thế? Cô mơ màng tự hỏi. Mi mắt cô chầm chậm mở. Cô đang yêu. Tất nhiên rồi. Tại sao bấy lâu nay cô không nhận ra? Thảo nào cô cứ như bị sao đó. Đó là lí do vì sao cô cảm thấy buồn bực như thế. Cô đang yêu.
”Francie?”
”Vâng?”
”Em ổn chứ?”
”Vâng.”
Anh chống tay nhỏm dậy và mỉm cười với cô. ”Em thấy sao về chuyện chúng ta về nhà nghỉ và thử lần nữa trên đám chăn đệm như em từng đề xuất?”
Trên đường về, cô ngồi ở ghế trước và ngả đầu vào vai anh trong lúc nhai một miếng Double Bubble và mơ mộng về tương lai của hai người.
Fancy Pants (Tiếng Việt) Fancy Pants (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips Fancy Pants (Tiếng Việt)