Số lần đọc/download: 5796 / 13
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 14 -
M
ột tuần rồi, từ khi xảy ra chuyện ở công ty, Vĩnh Cơ không thèm nhìn đến mặt của Tử Ân. Cô không đến công ty đã đành, mỗi lúc tình cờ chạm mặt nhau ở nhà ông Thành, anh cũng vội khoảnh mặt đi nơi khác. Mặc cho cô nhún vai, trề dài môi nhìn mình đầy thù hận.
Nể sợ anh, đám công nhân vẫn yên lặng phục tùng anh như chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhưng Vĩnh Cơ biết, sau lưng mình vẫn thường có những nụ cười, những điều đàm tiếu không hay lắm. Nhất là Minh Thi, mỗi lúc tình cờ ngó sang, anh vẫn thấy tia mắt cô nhìn mình lạ lẫm. Nữa như ghen, nữa như xem thường anh vậy.
Tất cả cũng tại Tử Ân thôi. Càng nghĩ, Vĩnh Cơ càng ghét cô hơn. Biến anh thành trò hề, để từ đây trước đám công nhân anh không đủ tự tin hét vang, thét bảo họ như trước nữa. Mối hận này, anh thề... trọn đời sẽ không tha thứ cho cô.
Hôm nay sinh nhật bà Ngọc, nể tình bác Thành, Vĩnh Cơ mới nén lòng ở lại, bằng không anh đã bỏ đi rồi, chẳng bao giờ chịu ngồi chung một mái nhà với Tử Ân đâu.
Hừ! Nhìn cái mặt cô kênh kênh nãy giờ, tíu tít chuyện trò với bà Ngọc, anh phát ứa gan, chỉ muốn tát cho một cái.
Hai đứa tụi bây sao vậy? Làm gì sáng giờ cứ kênh kênh, nhìn nhau không nói chuyện - Bây giờ mới phát hiện ra thái độ của hai người, bà Ngọc ngạc nhiên hỏi.
Bà hỏi, không lẽ không trả lời. Nhưng trả lời sao đây? Và ai trả lời mới được? Vĩnh Cơ đưa mắt ngó Tử Ân, cô cũng vậy, nhưng... chẳng ai nói cả, để Minh Kỳ đứng gần đó xem mấy bức tranh phải chen vào:
- Nội à, họ giận nhau rồi.
Giận nhau? vì sao vậy? - Bà Ngọc đưa tay vẫy Minh Kỳ - Cháu lại đây kể nội nghe nào.
Dạ - Quay đầu lại, Minh Kỳ từng bước chậm, tuy hãy còn khó khăn, xong từ nay cậu không phải nhờ chiếc xe lăn nữa.
Minh Kỳ, không nói bậy:
- Lắc đầu, Vĩnh Cơ nghe lo thầm trong bụng. Phải giữ chặt Minh Kỳ, canh chừng không cho nó nói tùm lum kẻo thế gian này hết còn đường cho anh sống sót.
Tim cũng đập rộn trong ngực, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, biết Vĩnh Cơ đang lo sợ nhưng Tử Ân vẫn mỉm cười khuyến khích.
Kể đi Minh Kỳ. Có sao em cứ nói vậy. Có gan làm sao không đủ gan chịu chứ?
Hừ! Cô dám... - Vĩnh Cơ trừng đôi mắt.
Tử Ân chun chun mũi.
Sao không dám!
Thôi đừng cãi nữa - Bà Ngọc vẫy tay - Sao hả Minh Kỳ, kể nội nghe.
Dạ - Đưa mắt nhìn Vĩnh Cơ rồi ngó Tử Ân, thằng bé khó xử. Biết nghe ai bây giờ? còn đang chần chờ chưa quyết định thì may qúa, Minh Thi tới.
Đẹp như một công chúa. Hôm nay Minh thi mặc chiếc áo đầm nhưng dài phủ gót. Mái tóc dài búi cao để lộ chiếc cổ trắng ngần. Đôi bông tòn tên lấp lánh bên tai, trông cô thật kiêu sa, quyến rũ.
Dạ, thưa nội con mới đến. Chào anh. Chào Tử Ân. Chào em. - Nhã nhặn và lịch thiệp, cô gật đầu chào hết thảy mọi người rồi đặt xuống tay bà một gói quà to - Mừng sinh nhật, con chúc nội trường thọ, đạt nhiều qủa phúc.
Cảm ơn con - Nhận quà, bà cười đôn hậu. Từ lúc nhận thức ra mọi việc, bà đã không thù ghét cô như trước nữa - Ngồi đi.
Dạ, cháu muốn chào cô dượng - Minh Thi như không muốn chạm mặt cùng Vĩnh Cơ và Tử Ân. Bà lắc đầu:
- Từ sáng, hai đứa nó đã đi rồi, nói là sẽ đem về tặng cho ta một món quà đầy ý nghĩa. Nhưng chẳng biết sao, qúa trưa rồi vẫn không thấy về. Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ hai chúng nó nữa thôi.
Dạ - gật đầu, Minh Thi tần ngần bước đến bên cửa sổ. Đưa mắt nhìn đôi bướm đuổi nhau ngoài hoa viên, lòng cô bỗng thấy buồn. Từ lúc mọi người xầm xì bàn tán chuyện Tử Ân với Vĩnh Cơ, cô bỗng nghe như hụt hẫng rã rời.
Thật không ngờ, một người phong độ, chính nhân quân tử như Vĩnh Cơ lại... như thế được. Không, cô chẳng muốn tin đâu. Thần tượng của cô cao đẹp lắm, đâu thể xử sự tầm thường thế. Nhưng... không có lửa làm sao có khói. Nếu chẳng có chuyện gì, sao hôm đó giữa đám đông, Vĩnh Cơ không đính chính? Ôi! Lẽ nào anh đã hôn Tử Ân... đã ôm cô ấy vào lòng rồi thản nhiên khoảnh mặt xem như không có. Thật đáng khinh...
Minh Thi, cô uống nước đi.
Giọng Vĩnh Cơ chợt vang ở phía sau. Minh Thi giật mình chợt quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn anh chìa ly nước cam mời mình.
Chưa bao giờ... Vĩnh Cơ thân mật cùng cô thế này cả. Sao hôm nay đột nhiên galăng thế? Hoang mang qúa, cô đưa tay nhận ly nước, không biết rằng Vĩnh Cơ làm thế, chỉ để chọc tức Tử Ân thôi.
Xì - Trề dài môi, ra vẻ không chú ý đến anh, nhưng kỳ thật lòng Tử Ân cứ nao nao, tức tức.
Cây kiểng của bà Ngọc vô tình bị cô xé nát trong tay.
Tử Ân - Thấy vậy, bà nội vội kêu lên cứu lấy cây kiểng qúy của mình - Đến giờ rồi, cháu mau bảo tụi nó dọn thức ăn đi.
Dạ - Phụng phịu bước đi, mắt Tử Ân cứ quay trở lại. Hừ! Ở công ty nói chưa đủ sao mà về đây còn nói nữa. Ai không biết hôm nay anh sẽ chính thức tuyên bố Minh Thi làm thư ký chứ?
Tim bỗng nhói đau, Tử Ân nghe buồn cùng ý nghĩ từ đây sẽ không còn gặp Vĩnh Cơ, không được cùng anh chuyện trò thân mật nữa.
Chỉ sáu tháng thôi mà cô thấy anh gần gũi qúa, như đã thành một phần xương thịt của mình rồi. Dù ngoài mặt lạnh lùng, kênh kiệu tránh mặt anh, nhưng kỳ thật, mấy ngày nay không đến công ty cô nghe lòng nhớ anh da diết.
Điều gì đã xảy ra với mình vậy nhỉ? Tử Ân nghe bối rối. Có phải là tình yêu không?
Cô không biết, chỉ biết rằng từ lúc được anh hôn, lòng mình cứ bồn chồn, thấp thỏm. Như hôm cùnh anh nằm chung một giường, cô đã không chống cự. Vừa sợ, vừa thích thú, cô run rẩy đón nhận sự âu yếm của anh.
Hơn lúc nào hết, Tử Ân thèm tâm sự, thèm hỏi ai đó về tâm trạng của mình. Bà Thơ ư? Bà vẫn chưa về. Dù bà về, cô cũng không hỏi được. Bởi... cô và Vĩnh Cơ đang đóng kịch gạt bà mà.
Niềm vui duy nhất của cô bây giờ là kể cho Minh Kỳ nghe những cuộc đi chơi của mình với Vĩnh Cơ thôi. Cô đã dối em, mà sao lại dối hay thế nhỉ? Đôi lúc, Tử Ân cũng ngạc nhiên cho sự tưởng tượng phong phú của mình. Tự sáng tác ra bao cảnh mộng mơ, cô tự mình nghĩ ra lời thiết tha tình tứ của hai người yêu nhau nữa. Cô sáng tác thật hay và Minh Kỳ cứ tròn mắt ra nghe như nuốt lấy từng lời.
Tưởng tượng, mộng mơ thì đẹp vậy. Còn sự thật thì sao? Tử Ân Thở phào ra một hơi dài chán nản. Hoàn toàn trái ngược. Cô sắp mất tất cả rồi. Vĩnh Cơ, sự nghiệp và cả mái gia đình giả tạo bao ngày đã cho cô một cảm giác êm đềm thoải mái.
Vĩnh Cơ sẽ chẳng bao giờ để ý đến cô đâu. Đặt tay lên má, Tử Ân nhớ về cái tát tai đau điếng và đôi mắt long lên giận dữ của anh. Những ngày qua... anh chỉ vờ đóng kịch với cô giúp bà Tho khỏi bệnh thôi. Sự thật là như thế đó. Là một khoảng cách, là sự lạnh lùng, gắt gỏng.
Đẹp như anh, quyền uy như anh, kiếm một cô vợ vừa đẹp vừa giỏi có khó khăn gì, sao lại phải để ý đến cô - một con bé không rõ ràng thân phận.
Nước mắt lăn dài, Tử Ân nghĩ đến ngày vở kịch hạ màn, Bà Tho chắc cũng như Vĩnh Cơ thôi, lạnh lùng xem cô như người xa lạ. Trời ơi! Cô thật không chịu nổi cảm giác này, nhưng không đành lòng rời xa vai kịch mình đã đóng. Mẹ Ơi, mẹ có biết, bấy lâu hạnh phúc trong vòng tay yêu thương của mẹ, con đã tưởng, đã tin mẹ là mẹ của con. Con thật lòng yêu thương mẹ, mẹ Ơi.
Rồi ong Thành, bà Tường và cả bà nội già nữa, tất cả sẽ xa rời, sẽ trở thành dĩ vãng khi cô xa rời cong ty thép Trường Thiên.Bỗng nhien Tử Ân nghe oán giận cái ngày đáng ghét đã khiến mình nhìn thấy chiếc điện thoại của ai đó bỏ quên, để cô được dấn thân vào một cuộc phiêu lưu lắm ngọt ngào, nhưng cũng đầu cay đắng này.
Chị Tử Ân, bác Thành đã về, nội bảo em vào kêu chị. Giọng Minh Kỳ chợt vang. Tử Ân dứt cơn mơ tưởng bàng hoàng ngẩng dậy. Minh Kỳ đang nắm tay cô, trìu mến:
- Chị buồn vì anh Vĩnh Cơ thân mật với người khác phải không?
Nhìn mắt em ươn ướt, cảm thông, Tử Ân chợt hiểu Minh Kỳ đã nhận ra tất cả. Không giấu em nữa, cô nhè nhẹ gật đầu. Minh Kỳ trầm giọng:
- Em cũng buồn giùm chị nữa, nhưng biết sao, cuộc đời là như thế. Chị em mình mồ côi dĩ nhiên là phải thiệt thòi rồi.
Không thiệt thòi đâu - Tử Ân nhẹ lắc đầu - CHị cũng không buồn nữa đâu vì chị đã có em và em cũng có chị. Hai chị em mình thôi, không còn ai khác cả, sẽ yêu thương, gắn bó nhau đến hết đời.
Tử Ân nói thật lòng. Cô không buồn nữa. Dù sao thì cô cũng không hẳn là qúa bơ vơ, đơn độc. Bên cô đã có Minh Kỳ. Đứa em không máu mủ ruột rà nhưng hơn ruột thịt. Cuộc đời này, cô sẽ dành tất cả để yêu thương, lo lắng cho em, sẽ hạnh phúc nhìn em thành đạt, như nhìn em lần đầu tháo khăn bịt mặt.
Ôi! Tử Ân nhớ mình đã bật khóc khi nhìn thấy gương mặt em được xóa lành vết nám thế nào. Ôm em vào lòng, cô không ngờ em lại đẹp trai, lại khôi ngô đến thế. Em lại có thể đi đứng được rồi. Cô còn mong gì hơn nữa.
Đừng khóc nữa chị - Minh Kỳ ôm lấy vai Tử Ân, đôi mắt hoe hoe đỏ. Em sẽ cố gắng học để chị khỏi buồn lòng. Mai mốt ra trường trở thành ông giám đốc cho chị vui, chị nhé - Ngưng một chút, Minh Kỳ nói thêm - Chị cũng không cần lo lắng nữa, em đã dứt khoát với bà ấy rồi. Trọn đời này em không có mẹ, em chỉ có chị Tử Ân cho em thương, kính trọng thôi.
Cảm động thật nhiều, an ủi thật nhiều trước câu nói của em, Tử Ân chỉ biết nắm chặt tay Minh Kỳ bóp mạnh. Với cô, bấy nhiêu cũng đủ rồi. Không có gì để buồn tủi nữa.
Cô Tử Ân, cậu Minh Kỳ... lão Phật gia mời cô, cậu ra dùng tiệc - một lần nữa, con sen phải vào nhắc.
Ừ.
Gật đầu, Tử Ân nắm tay Minh Kỳ tung tăng bước ra phòng khách. Đã thông hiểu, cô không còn sợ nữa. Phút này đã có thể ngang nhiên trừng mắt ngó Vĩnh Cợ Mất anh nhưng cô đã có Minh Kỳ để bù vào.
Chị Tử Ân, người đàn bà kia... đang đi... Minh Kỳ bỗng kéo tay cô hốt hoảng.
À, bác Tường đó. Em chưa biết phải không? - T ư? Ân không nhìn thấy mặt Minh Kỳ biến sắc - Nói nhỏ thôi, bác Thành đang chúc thọ nội đấy. Chị em mình cũng chuẩn bị đi.
Dạ khẽ, Minh Kỳ đứng nép ra sau lưng Tử Ân như tránh mặt ai đó, nhưng cô vẫn không để ý, mắt cứ mãi ngó Vĩnh Cơ thôi. Anh cười nói với Minh Thi, thật tự nhiên vui ve?
Trước khi thổi nến, nội muốn Vĩnh Cơ tuyên bố cô thư ký chính thức của công tu thép Trường Thiên - Bà NGọc chợt lên tiếng, và lời đề nghị của bà đuoc mọi người hoang nghênh nhiệt liệt.
Dạ - Bước tách ra khỏi đám đông, đôi mắt Vĩnh Cơ đảo một vòng rồi chăm chăm nhìn vào mặt Tử Ân, buông từng tiếng một. Dường như anh thích thú trước vẻ căng thẳng của cô lắm. Hôm nay, theo đúng hợp đồng, tôi xin tuyên bố thư ký chính thức của công ty thép Trường Thiên là... cô Minh Thi.
Hoan hô... - Tiếng hoan hô dậy cả lên trong nụ cười rạng ngời hạnh phúc của Minh Thi.
Có sao đâu! Tử Ân nhún vai cố mỉm cười, tránh không cho Vĩnh Cơ thấy nỗi đau đang dậy lên ở trong lòng mình. Hừ! Bây giờ thì cô nhìn ra mặt thật của anh rồi. Chẳng nhân từ, rộng lượng gì đâu. Anh là kẻ nhẫn tâm... là người độc ác mới có thể cười vui trên nỗi đau của cô như vậy.
Anh muốn cô khóc, cô càng không khóc, càng quật cường hơn. Bước đến bên quầy lấy một ly rượu, Tử Ân bước đến cạnh Minh Thi:
- Chúc mừng cô.
Cám ơn chị - Cụng ly, Minh Thi cười với thái độ người thắng cuộc.
Đừng buồn nhé! - Vĩnh Cơ lại bước đến cụng ly, cười như mai mỉa.
Không đâu - Tử Ân uống một hơi cạn sạch ly rượu trên taỵ Cứng lên nhé. Cô quyết lòng không khóc.
Minh Kỳ... mẹ van xin con đừng như thế. Hãy nhận mẹ đi con - Giọng bà Tường chợt vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người.
Quay đầu lại, nhìn bà Tường phủ phục dưới chân Minh Kỳ van khóc. Mắt Tử Ân bỗng tối sầm đi. Chợt hiểu. Lẽ nào bà Tường là người mẹ vô tình mà Minh Kỳ đã kê?
Không đâu! Chắc mình uống nhiều rượu nên ù tai thôi. Tử Ân vội đưa tay dụi mắt định thần. Rõ ràng giọng Minh Kỳ đang vang lớn:
- Không, bà không phải mẹ tôi... Tôi không có mẹ, tôi chỉ có chị Tử Ân thôi. Chị Ơi! - Nói rồi thằng bé dạt đám đông, chạy đến nắm tay Tử Ân cầu cứu - Mình về đi chi.
Choang!
Cái ly rơi xuống đất vỡ tan, Tử Ân sững người ra bất động. Mọi vật trước mắt mờ dần. Cô ôm chặt lấy Minh Kỳ như sợ người ta sẽ cướp mất em của mình đi. Bên tai, lời kể của bà Tường như từng nhát dao cứa xuống lòng Tử Ân đau nhói.
Có mơ cô cũng không thể mơ được giấc mơ khinh khiếp thế. Minh Kỳ là con của ông Thành và bà Tường ư? Ôi! thế gian này sao có chuyện hy hữu thế! Cô không tin và càng không thể tin thế gian này có một người mẹ tàn nhẫn thế. Đành lòng vứt bỏ đứa con chỉ vì nó dị hình, xấu xí, rồi dối chồng, dối mọi người... nó đã chết non.
Bà không xứng là mẹ, lại càng không xứng để nhận lại con. Không... Tử Ân quyết không cho Minh Kỳ nhận bà đâu, một người mẹ có lòng lan dạ sói.
Minh Kỳ - Bà Tường lại nắm lấy tay Minh Kỳ khóc lớn - Mẹ biết, con hận mẹ lắm. Mẹ đáng bị nguyền rủa trăm lần. Nhưng con hãy hiểu cho mẹ. Lúc đó mẹ hãy còn qúa trẻ, suy nghĩ còn nông cạn. Nhưng trời đã từng phạt mẹ rồi. Ngoài con ra, mẹ không sanh được đứa con nào.
Nên mẹ mới nhận tôi - Giọng Minh Kỳ cay đắng - Còn như bà sanh được những đứa con khác, thông minh, xinh đẹp hơn tôi thì chẳng bao giờ bà nhận lại tôi, cũng như sẽ chẳng bao giờ tiết lộ cho mọi người biết hành động độc ác của mình.
Minh Kỳ! - Lặng đi một lúc lâu, bây giờ ông Thành mới từ tốn chen vào - Mẹ của con thật đã sai khi đối xử với con như vậy. Nhưng con người ai không một lần lầm lỗi. Mẹ con thật đã hối hận rồi. Bao năm lặng im chỉ vì không dám nói sự thật thôi. Một mình nghe lương tâm trách phạt đêm ngày, ba nghĩ mẹ con cũng khổ lắm rồi. Lúc sáng, nghe mẹ con tiết lộ, ba cũng giận lắm. Nhưng... giận để mà giận thôi. Sự thật vẫn là sự thật. Minh Kỳ, hãy cho mẹ một cơ hội đi con.
Đúng rồi đó cháu - Bà Ngọc bước lại gần - Hãy tha thứ cho mẹ, cho cả nhà đoàn tựu, bà mơ ước lâu rồi. Hãy cho bà vui, cho bà hưởng chút hạnh phúc muộn màng này. Con giận mẹ sao lại giậy lây luôn bà và ba chứ?
Minh Kỳ vẫn đứng yên, nắm chặt tay Tử Ân như chờ ở cô một lời quyết định. Bởi... một mình nó không thể nào định được đâu. Giận mẹ tận xương, nhưng con tim nó vẫn bồi hồi khi biết được ngoài mẹ ra, mình còn có ba, có bà nội, những người đã yêu thương nó từ khi chưa nhận biết nó là ruột thịt.
Phút bàng hoàng, hốt hoảng đã trôi qua, Tử Ân dần định thần, bình tĩnh. Đưa mắt nhìn khắp một vòng, cô biết mọi người đang chờ ở mình lời phán xét sau cùng. Giờ đây, Minh Kỳ chỉ nghe lời một mình cô.
Nếu cô bảo không, nó sẽ lập tức lắc đầu, sẽ ngoan ngoãn cùng cô rời khỏi chỗ này và chẳng bao giờ trở lại. Trong một phút, Tử Ân chỉ dợm muống quay lưng, muốn dắt Minh Kỳ rời khỏi nơi này. Không chỉ thếm còn đi xa thành phố này, tìm một nơi thật xa để không ai còn tìm thấy nữa.
Cô có quyền làm như thế. Tử Ân biết không một ai có thể trách mình, nhưng như vậy thật là ích kỷ, thật là tàn nhẫn qúa. Cô đã hiểu nổi khổ tâm của bà nội, của bác Thành bao ngày, sao lại đành cắt đi niềm hy vọng cuối cùng của họ. Hơn nữa, cho Minh Kỳ về đấy, em sẽ sung sướng một đời, không phải theo cô cực khổ, thiếu thốc trăm bề nữa. Cô đã từng ước có một gia đình, sao lại tước đoạt của em niềm hạnh phúc tột cùng này?
Nhưng... cho Minh Kỳ nhận lại gia đình cũng có nghĩa là cô mất tất cả. Một giọt máu đào dù sao cũng hơn ao nước lã. Thời gian trôi, một khi tình cảm của em với gia đình gắn bó, thì cô chỉ còn là một Kỷ niệm với em thôi. Cô sẽ không được cái cảm giác chở che lo lắng cho em nữa. Em đã giàu sang, đủ đầy cha mẹ thì em cần gì một người chị chẳng có gì như cô chứ?
Mình về đi chị - Minh Kỳ lại nắm tay Tử Ân giật nhẹ - Chị đừng buồn, đừng khóc cũng đừng sợ. Em nhất định giữ lời hứa, không nhận họ đâu.
Đừng - Tử Ân lắc đầu. Quyết định nhanh. Minh Kỳ thương cô đến thế, sao cô lại có thể ích Kỷ cùng em chứ? - Em không phải giữ lời đâu. Hãy nhận cha mẹ và nội đi, họ yêu thương em lắm.
Không! - Minh Kỳ vẫn vẫn bướng bỉnh lắc đầu - Em không nhận họ. Họ đã bỏ mặc em khi em xấu xí tật nguyền. Chỉ có chị là yêu thương, lo lắng cho em. Nay em được thế này cũng là nhờ có chị thôi. Em không thể làm kẻ vong ân được.
Nghe lời chị, nhận họ đi - Nói mà nước mắt tuôn trào trên má. Hơn lúc nào, Tử Ân thấy mình thương Minh Kỳ thật nhiều. Cô biết em sẽ không nhận một khi mình không làm dữ. Trợn mắt, dậm chân, cô hét - Minh Kỳ, em dám cãi lời chị phải không? Em muốn chị không thương em nữa, hay muốn làm chị phải buồn đây. hả?
Dạ không! - Vội xua tay, Minh Kỳ gật đầu sợ hãi - Chị đừng buồn cũng đừng giận. Em nhận lại họ, em nghe lời chi.
Có thế chứ! - Tử Ân mỉm cười - Mau gọi mẹ, gọi nội đi em.
Me... bà nội... - Ngập ngừng một chút, rồi Minh Kỳ cũng ào vào lòng bà Ngọc bật lên khóc nức nơ?
Ổn rồi - Gạt tay lau nước mắt, Ông Thành nắm tay bà Tường bước đến nhận con. Mọi người cũng mỉm cười chia vui cho cánh trùng phùng mà quên mất Tử Ân. Không đủ can đảm nhìn người ta hạnh phúc, cô chạy nhanh ra ban công đứng khóc.
Vĩnh Cơ cũng bước theo cô nhưng chưa vội đến gần, anh nép mình sau cây cột nhìn cô khóc. Ôi, những giọt nước mắt tròn, đang lăn dài trên gương mặt đầy đau khổ kia sao đẹp qúa, để anh phải lặng nhìn ngẩn ngơ như lần đầu nhìn Hằng Nga vậy.
Lúc Tử Ân gật đầu đồng ý cho Minh Kỳ nhận gia đình, không hiểu sao Vĩnh Cơ lại thấy mình thở phào mừng rỡ. Tử Ân đúng là Tử Ân. Cô đáng để anh tự hào lắm. Suốt đời chỉ biết sống vì nghĩa nhân, vì người khác.
Tử Ân à, em đừng buồn, đừng khóc nữa. Em sẽ không bơ vơ, cô độc, lẻ loi trên bước đường đời. Bên em đã có anh. Thật vậy, Vĩnh Cơ không bàng hoàng, cũng chẳng ngạc nhiên với quyết định của mình một chút nào.
Anh không ngại cười quê, trêu chọc. Trái tim anh đã quyết định chọn em, cô gái có tâm hồn cao qúy, sáng ngời hơn bất kỳ viên ngọc trong lành nào trên thế giới này.
Nhan sắc, hình thức chẳng là gì so với tấm lòng nhân hậu, bao la bác ái của em. Bây giờ thì anh đã hiểu vì sao với Minh Thi mình hoàn toàn không rung động, cũng như không một giai nhân nào có thể gây ấn tượng cùng anh. Bởi trái tim anh đã bị em hút mất rồi. Chỉ tại anh ngu ngốc, anh bướng bỉnh, không chịu nhận ra thôi.
Tử Ân, em đi đâu vậy? - Thấy bước chân cô dợm bước, Vĩnh Cơ vội kêu lên. Rời chỗ nấp, anh bước lại gần cô.
Đi đâu thì cũng chẳng can hệ gì anh - Gạt nước mắt, Tử Ân gật đầu đanh đá - Tôi chẳng còn gì nữa. Anh vui rồi chứ.
Vui lắm - Vĩnh Cơ gật đầu - Vui vì đã hiểu được em. Tử Ân, em đúng là cô gái trọn đời anh tìm kiếm.
Anh lại đùa nữa phải không? - Cảm thấy bị xúc phạm, Tử Ân trợn mắt hét lên:
- Tại sao... anh tàn nhẫn vậy? Tôi đã mất tất cả rồi sao vẫn không buông tha cho tôi chứ? Anh không đùa cũng chẳng nhẫn tâm đâu - Đặt tay lên vai cô, Vĩnh Cơ trìu mến - Hãy nhìn vào mắt anh, em có thấy gì không hả? Thật sư... anh đã thua... đã yêu em rồi Tử Ân à!
Tôi không tin - Lùi về sau một bước, Tử Ân lắc đầu sợ hãi.
Vĩnh Cơ ghì chặt cô gái giữa lòng mình.
Em phải tin. Để anh chứng minh cho em thấy nhé!
Nói rồi, anh nhẹ nhàng nâng môi cô lên đặt một nụ hôn. một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng trầm lắng mang bao nhiêu yêu thương, tôn trọng, như nâng bổng Tử Ân đưa vào một khung trời rực rỡ, nồng ấm tình người.
Anh chỉ thương hại tôi thôi - dứt nụ hôn, Tử Ân lại khóc.
Vĩnh Cơ nhẹ nhàng dùng khăn chậm khô những giọt lệ trên mắt cô:
- Anh không thương hại. Anh thật sự yêu em. Không phải bây giờ mà từ lâu lắm rồi.
Tử Ân vẫn không bị thuyết phục:
- Nếu yêu tôi, sao lúc nãy không trọn tôi mà chọn Minh Thi làm thư ký.
Vì anh là một tổng giám đốc phân minh - Vĩnh Cơ mỉm cười - Em thật sự không thích hợp với vai trò thư ký.
Anh sẽ sa thải tôi à? - Tử Ân chớp mắt.
Không! - Vĩnh Cơ lắc đầu - Anh không sa thải em. Em sẽ là bà tổng giám đốc.
ANh cưới tôi ư? - Hỏi rồi mới nhận ra mình đường đột qúa, Tử Ân xấu hổ, cúi đầu Vĩnh Cơ cười bằng mắt:
- Anh sẽ cưới em, nhưng không phải vậy mà em là bà tổng. Quyết định nhận việc mới của em đây - Vừa nói, Vĩnh Cơ vừa cho tay vào túi lấy ra một tờ giấy gấp làm tự Tử Ân cầm lấy, đọc to:
- Quyết định cho cô Trần Tử Ân làm giám đốc trung tâm trẻ mồi côi và khuyết tật Trường Thiên - rồi lẩm bẩm - Ủa, công ty thép Trường Thiên, sao lại có trung tâm từ thiện Trường Thiên nữa?
Vì đây là trung tâm được thành lập bằng kinh phí của tập đoàn thép Truong Thien và các doanh nghiệp có lòng hảo tâm mà bà nội và bác Tường cả tháng trời vận động - Lấy lại tơ quyết định, Vĩnh Cơ thích thú nhìn mắt Tử Ân sáng bừng lên - Ban trị sự đã nộp và nhất trí dành cho cô chức giám đốc. Chúng tôi tin rằng nhiệm vụ này cực kỳ thích hợp với em. Lương thấp một chút, nhưng anh nghĩ là... em không từ chối.
Không từ chối, không từ chối đâu - Tử Ân lắc đầu nhanh rồi chợt hiểu, cô nắm lấy tay Vĩnh Cơ rồi nhéo mạnh - Thì ra anh và mọi người cố tình... hạ tôi xuống trưỚc khi cho tôi tin mừng này.
Đúng vậy! - Vĩnh Cơ nhăn mặt - Nội và bác Tường đã bảo anh làm như thế để thử lòng, không ngờ giữa chừng lại xuất hiện Minh Kỳ làm mọi việc đảo lộn tùng phèo.
Minh Kỳ - Mắt Tử Ân lại chợt buồn.
Cho tay vào túi, cô lấy con thỏ bằng thủy tinh ra ngắm. Vĩnh Cơ cằm lấy, vui vẻ:
- Lại định bắt đền con thỏ bị bể ư?
Không! - Tử Ân lắc đầu - Tôi chỉ đang tự hỏi mình thôi, có bao giờ phép màu lại đến với tôi giống như đã đến với Minh Kỳ không? Con thỏ này thật ra... là kỷ vật của mẹ tôi để lại.
thật ư? - Vĩnh Cơ nhìn kỹ con thỏ rồi chợt kêu lên ngơ ngác - Con thỏ này sao trông quen qúa. Đúng rồi. Ba tôi cũng có một con giống y như vậy.
Không thể nào đâu! - Tử Ân lắc đầu - Tôi với anh không thê?
nào là anh em được.
Con nói Vĩnh Cơ thì không thể, nhưng với MInh Kỳ thì có thể đấy - Ông Thành chợt bước ra từ sau cây cột. Thì ra tự nãy giờ nhìn Tử Ân giành con thỏ từ tay Vĩnh Cơ, ông chợt ôm chằm lấy Tử Ân oà khóc:
- Trời ơi! Lẽ nào... người đối đãi với con tốt vậy sao? đã tìm được con trai... bây giờ lại tìm ra con gái...
Bác nói gì? - Tử Ân lạnh cứng người.
Ông Thành nhìn mãi vào con thỏ thủy tinh.
Đúng rồi... không sai được. Con chính thật là đứa con bao ngày ta tìm kiếm. Con là con của ta với Nhã Thợ Con thỏ này chính tự tay đã làm ra khi đến nhà một người bạn làm nghề thổi thủy tinh. Ta đã làm một cặp, tặng cho ba Vĩnh Cơ một con, còn một con ta tặng cho Nhã Thơ khi dạy nàng đi xe đạp. Không sai vào đâu đuoc. Vì vụng về, ta đã làm tai thỏ một ngắn một dài. Tử Ân ơi, con là con ruột của ba rồi.
Ba... - một linh tính báo cho Tử Ân biết những gì ông Thành đang nói kia là thật. Tử Ân sung sướng qúa, ôm chầm lấy ông mừng rỡ - Vậy Minh Kỳ chính là em ruột của con rồi. Hèn gì, lần đầu tiên nhìn thấy nó trong cô nhi viện, con đã nghe lòng thương mến. Thì ra là tình máu mủ ruột rà.
Hãy theo ba vào nhận nội đi con - Nắm lấy tay cô, ông Thành vui vẻ. Tử Ân ngoan ngoãn gật đầu.
Da...
Cô quay lại nheo mắt nhìn Vĩnh Cơ cười rạng rỡ.
Ông Thành và Tử Ân đã khuất hẳn vào phòng khách lâu rồi, Vĩnh Cơ vẫn còn đứng yên bất động. Kết cuộc qúa bất ngờ, qúa tròn trĩnh và đẹp lòng người. PHải chăng... đó là phần thưởng mà chúa trời dành tặng cho những trái tim nhân hậu. Biết sống yêu thương và hy sinh bản thân vì người kh ac.
Tử Ân - Con chim nhỏ chỉ biết làm đẹp lòng người khác. Cô đáng được hưởng những yêu thương, hạnh phúc của cuộc đời này lắm. Bỗng nhiên, anh thấy mình diễm phúc tột cùng. Được yêu thương và được cùng sẻ chia những niềm yêu thương ấy...