The worth of a book is to be measured by what you can carry away from it.

James Bryce

 
 
 
 
 
Tác giả: Johanna Lindsey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: You belong to me
Biên tập: Gió
Upload bìa: Nhung Nguyễn
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3023 / 39
Cập nhật: 2015-02-25 16:22:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
hông dễ gì bỏ rơi việc được giáo dục kỹ càng đã có trong suốt hai mươi lăm năm. Cũng có những lúc mà một chút dơ bẩn có thể chấp nhận được khi mà công việc đòi hỏi phải bị như vậy. Rồi cũng có lúc cũng phải sạch sẽ gọn gàng. Alexandrabiết rất rõ chuyện đó, nhưng khi cố làm cho được cả hai cùng một lúc thì phải chú tâm hết mực. Những người bạn của cô không giúp gì được cho cô trong chuyện này cả.
Timofee cứ nhìn giống như là anh sắp sửa ôm bụng cười. Stenka thì trêu ghẹo Alexandra bằng cách bắt chước những hành động của cô. Konard thì không thể che dấu phản ứng chê trách, nhưng cũng may là anh không ngồi đối diện với Vasili để Vasili có thể nhìn thấy mặt anh.
Không biết bằng cách nào mà cô đã làm được, và chỉ gần như bị lộ khi cô định với tay lấy khăn chùi miệng sau khi ăn bữa ăn cẩu thả như vậy. Nhưng cô kịp dừng lại và đưa tay lên miệng liếm, rồi chùi những ngón tay trên áo quần của cô, vừa làm vừa nhăn nhó trong đầu. Tuy nhiên đúng là một việc làm tốt. Cô có lẽ là sẽ mặc lại bộ quần áo này vào ngày mai, hay có lẽ là mặc lâu hơn nữa.
Thật ra thì không phải là một ý tưởng tồi. Đến cuối tuần này, người cô sẽ bốc mùi hôi. Vì thế vị bá tước hoàn hảo từ Cardinia sẽ không chịu đựng nổi cô và nếu như anh ta muốn nói chuyện với cô thì cô sẽ thuyết phục anh ta là cô thấy chuyện tắm táp có hại cho sức khoẻ và không bao giờ tắm hơn một lần trong tháng.
Để có sức thuyết phục, cô chắc chắn là mình đã làm khá tốt ở bữa ăn. Cô biết ngay lập tức mà không cần nhìn để kiểm tra lại, ngay khi Vasili bắt đầu quan sát cô. Cảm giác thật hỗn loạn, khi thật sự cảm nhận được cặp mắt màu vàng mật đó đang chiếu vào cô. Nhưng anh ta chắc chắn là thấy kinh tởm, có lẽ là chán ghét. Cô biết cô sẽ thấy vậy nếu như cô có thể nhìn thấy những gì cô vừa làm.
Có lẽ là cô hơi làm quá khi cô cô rời khỏi phòng với những người bạn của cô, vẫn không nhìn về phía Vasili, đi ngang qua bàn anh nhưng cố tình lờ đi không nhìn anh. Phép lịch sự thông thường thì ít ra cũng phải thừa nhận sự có mặt của anh, nhưng cô đã không làm vậy với anh cả buổi tối. Suy cho cùng anh cũng là vị hôn phu của cô. Nhưng trong lúc này, phép lịch sự tối thiểu đang nằm trên bản cấm làm mà cô đã tự làm cho mình, và cô phải thận trọng thi hành nó để cho kế hoạch của cô có thể thành công.
Tuy vậy cô không biết nghĩ gì khi anh xuất hiện ở ngưỡng cửa phòng cô một lát sau, coi bộ sự lỗ mãng của cô còn chưa chọc tức được anh.
Cô chắc chắn là đã không ngờ đến sự xuất hiện của anh. Cô đã thay đồ để đi ngủ, một bồ đồ ngủ bằng vải cotton màu trắng. Nina đã chải tóc cho cô và vẫn đang còn càm ràm khi bồn tắm cô đã chuẩn bị cho Alexandrabị từ chối. Nina chỉ là phủi bụi và một vài thức ăn bám vào quần áo của cô thôi. Thậm chí cô còn không nghe thấy tiếng gõ cửa phòng, không phải là vì Alexandra mong Nina đến mở cửa.
Cô tự mình mở cửa, theo thói quen cô khoác chiếc áo choàng bằng nhung màu xanh đen đã được soạn sẵn cho cô. Bản tính tự nhiên, cô đã rất vui là mình đã khoác nó lên khì nhìn thấy ai ở ngưỡng cửa. Cô còn kéo cổ áo sát vào nhau và giữ chặt ở đó bằng hai tay, bản năng tự vệ chống lại nét nam tính mạnh mẽ tỏa ra từ người đàn ông này, hôn phu của cô.
Đầu tiên anh không nói gì, mắt anh từ từ xem xét cô... chúng dường như nhạt màu hơn cô nhớ... cuối cùng dừng lại trên mái tóc đang xõa xuống hai vai cô thành từng lọn. Giây phút im lặng đó làm dây thần kinh cô căng ra, và cô vẫn cảm thấy không bình tĩnh được khi anh cố đưa mắt nhìn vào phòng để khỏi nhìn cô.
Khi nhìn thấy Nina, anh nói với cô."Cô chủ của cô và tôi cần nói chuyện riêng."
Nina đáp lại giọng điệu ra lệnh của anh bằng cái gật đầu và đi thẳng ra cửa. Alexandra giận sôi lên khi anh ra lệnh cho bạn cô. Chuyện sau cùng cô muốn làm là phải ở riêng với mình anh ta trong phòng, đặc biệt là sau những gì mấy anh em nhà Razins đã hù cô.
Giọng nói của cô sắc bén khi cô nói. "Cô không cần phải rời đi đâu, Nina."
Không một ai để ý đến cô. Vasili thì bước hẳn vào phòng và giữ cánh cửa dùm cho Nina, và đóng lại sau lưng cô. Alexandra định la thét lên trước khi Nina rời khỏi tầm nghe, để bảo cô đừng đi quá xa, nhưng làm vậy thì xem bộ nhát gan quá.
Bên cạnh đó, chuyện làm cho cô cảm thấy lo lắng bị lấn át bởi sự bực bội, không thể lầm lẫn được trong giọng nói của cô."Anh không thể đợi đến ngày mai sao, Petroff?"
Mắt anh quay lại với cô. Bây giờ hình như chúng còn nhạt màu hơn? Không thể nào.
"Không, tôi không thể đợi, nếu không thì tôi sẽ không ngủ được," anh trả lời và bước tới một bước nữa rút ngắn khoảng cách giữa họ và buộc cô phải ngửa đầu ra nếu như cô muốn nhìn vào mắt anh."Cô muốn tôi không ngủ được phải không Alexandra"
Giọng nói của anh như báo trước điềm xấu."Anh thật nghĩ là chuyện đó liên quan đến tôi hả "
"Phải liên quan chứ." Giọng nói của anh hơi dịu hơn."Cô biết không, tôi vừa khám phá ra là tôi đúng là một kẻ hư thân và ích kỷ. Nếu như sự đòi hỏi của tôi không được đáp ứng thì tôi tự hỏi mình tại sao sự đòi hỏi của cô phải được chứ?"
Alexandra ghét phải thốt ra những lời này như cô phải nói."Chúng ta đang nói về chuyện ngủ hả?"
"Vậy à?" Anh vừa nói vừa đưa tay nắm lấy một lọn tóc đang nằm trên vai cô và dùng tay vuốt nó."Thì ra là nó nhìn như thế này." anh nói thêm. Anh đột nhiên nghĩ chúng giống như những ánh trăng vậy.
Vasili không biết là mình đang làm gì. Sự giận dữ đã dẫn dắt anh đến đây và vẫn còn âm ỉ, nhưng bây giờ thì hình như nó bị anh khống chế, và đó không còn là mối cảm xúc anh phải giải quyết nữa. Bữa ăn tối chết tiệt đó. Anh không bao giờ quên nó, và làm thế nào mà anh từ một người giận như điên đột nhiên dịu xuống rồi lại giận như điên, cuối cùng là giận bản thân mình hơn là cô.
Anh đã không nên tiếp tục quan sát Alexandra và cách thức ăn uống của cô. Anh phải nên thỏa mãn và an tâm lên giường với cô gái phục vụ đó, mặc dù anh không còn thấy cô ta hấp dẫn nữa. Nhưng anh đã không rời khỏi phòng ăn kịp thời. Và vì thế anh đã chứng kiến được cách thức thật khêu gợi khi Alexandra liếm những ngón tay của cô, nó làm cho sự ham muốn của anh trỗi dậy.
Lúc đó anh đã rên lên. Bây giờ anh lại rên nữa, nhưng là trong bụng thôi, bởi vì anh vẫn không thể kiềm chế được sự ham muốn của mình. Thật không thể tha thứ được là anh có thể muốn có cô khi anh căm ghét mọi thứ ở cô: cách cư xử của cô, phẩm hạnh của cô, khuynh hướng đồi bại của cô.
Anh nhớ lại những chuyện đồi bại đó và cảnh tượng xấu hổ mà anh phải hứng chịu, và nhận xét một cách không dễ chịu."Đúng là hết thuốc chữa rồi, em yêu."
Alexandraphải nên vui mừng, hân hoan, ngay cả nên cười vì bị anh nhạo báng, vì thế thì cô không nên đỏ mặt, nhưng cô đang làm vậy. Và càng đỏ mặt hơn khi anh cố tình trêu chọc."Nói cho tôi biết đi, cô có mang theo những cảm xúc mạnh mẽ này lên giường không?"
Cô trả lời một cách cứng ngắc."Anh không nghĩ là tôi sẽ trả lời chứ?"
"Có thể là tôi nghĩ sẽ tự mình có câu trả lời."
Trước kia cô có bao giờ bị đỏ mặt không nhỉ? Cô có thể thề là bây giờ cô như muốn phát hỏa.
"Tôi đã không nghĩ là anh đã quá vội vã có kết luận cho số mệnh của chúng ta như vậy."
Anh nhướng một chân mày lên,trêu chọc một cách phách lối."Câu nói đó có ý gì?"
"Anh bị ép vào cuộc hôn nhân này, điều đó đặt dấu chấm hết cho mọi thứ giữa hai chúng ta."
Anh cười trước khi nói với cô."Đừng điên như vậy Alex. Thêm một nhân tình nữa với cô thì cũng đâu khác biệt gì khi mà cô đã có quá nhiều rồi chứ?"
Nhìn theo thái độ của anh cô nhận thức được lần này anh không phải là đang nhạo báng cô. Anh ta thật đã tin vào những gì anh ta vừa nói... điều mà làm cho cô cảm thấy thật sự sợ hãi. Cô đã rất vui mừng, cô thật sự đã vui mừng là anh đã có thể nghĩ cô là như vậy bởi vì nó có thể giúp cho kế hoạch của cô. Vì thế tại sao cô lại có cảm giác như bị lăng mạ như thế này chứ?
Cô cố gắng thay đổi đề tài bằng cách nhắc đến một trong các chữ anh vừa nói."Chỉ bạn bè của tôi được phép gọi tôi như thế," cô nói khi anh đã dùng chữ "Alex".
Anh mỉm cười một cách độ lượng, giống như là anh chuẩn bị giải thích một chuyện gì với một kẻ ngốc."Nhưng tôi còn hơn là một người bạn đấy. Tôi sẽ nhanh chóng trở thành chồng cô, sẽ cho tôi mọi quyền lực đối với cô. Chúng ta có nên thực tập một vài quyền lực đó tối nay không nhỉ?"
"Chuyện thực tập duy nhất anh được phép làm là mau rời khỏi đây ngay. Bây giờ anh có thể bắt đầu làm rồi đấy."
Câu trả lời của anh là nắm lấy hai vai của cô và kéo cô sát vào anh. Hành động đột ngột là cô thả hai tay đang nắm chặt cổ áo ra và đặt nó lên ngực anh để cô có thể đẩy anh ra. Nhưng cố gắng của cô là thừa thãi. Anh đã không nhúc nhích.
Anh chỉ phát hiện ra là chiếc áo choàng của cô mở tung. Bộ quần áo ngủ kín đáo không cần thiết, và thật sự không cần thiết nếu cô không có một bộ ngực lớn không còn được che đậy dưới cánh tay của cô nữa. Mắt anh lập tức chiếu thẳng vào chúng.
Anh kéo cô sát vào anh. Cánh tay cô đang ghì chặt ở ngực anh hơi cong lại...
"Anh đang nghĩ là mình đang làm gì vậy, Petroff?" cô hỏi, rất vui là đã không nghe được sự sợ hãi trong giọng nói của mình.
Nhưng anh thì nghe được và lờ đi."Anh đang nghĩ là anh sẽ biết được mùi vị của em ra sao."
"Không!"
Sự phản đối của cô đến quá trễ và bị lờ đi. Cánh tay lực lưỡng của anh kéo cô sát vào anh và bây giờ người cô dính sát vào người anh, cảm giác về thân thể anh mạnh mẽ hơn bất cứ thứ gì cô từng mong đợi. Và đôi môi ấm áp của anh ngăn chặn bất cứ sự phản kháng nào của cô, ít ra là tạm thời trong lúc này. Cảm giác còn lại là cô quá sốc.
Đã không một lần cô nghĩ đến chuyện này sẽ là một trong những chuyện nguy hiểm trong chuyến đi này. Làm thế nào mà cô phải nghĩ đến chuyện này chứ khi mà cô biết rõ cảm nghĩ của Vasili về cuộc hôn nhân này, và anh biết rõ cô cũng có cùng cảm nghĩ chứ? Vậy mà cô đang đứng ở đây, trong vòng tay anh, đang được anh hôn. Cô thấy sốc khi phát giác ra ngay tức thì là Christopher đã không dạy cho cô biết tất cả về chuyện hôn nhau, giống như cô đã ngây thơ nghĩ.
Cô đã xúc động khi Christopher hôn cô vì cô yêu anh, nhưng sự thật là anh ta không biết gì về cách thức hôn khi đem so sánh với người đàn ông này. Người đàn ông này tước đoạt mọi suy nghĩ của cô và khống chế chúng, và không phải chỉ bằng miệng của anh thôi mà bằng cả thân thể anh nữa. Cánh tay anh đặt ở sau lưng cô để giữ không cho cô tháo chạy, nó đang ve vuốt lưng cô và ép chặt cô vào ngực anh làm cho cô có cảm giác rất lạ, giống như là ngực của cô không chỉ đang được âu yếm mà còn được vuốt ve. Cánh tay còn lại kia của anh đang nằm trên mông cô thì càng tai hại hơn, nó nâng người cô lên cho đến khi vật căng cứng của anh nằm ở giữa đùi cô. Mọi nhục dục trong người cô bị tấn công dồn dập, dâng trào bởi những cảm xúc cô vừa mới khám phá ra, và lưỡi anh vẫn tiếp tục tiến sâu trong miệng cô phá vỡ mọi ý chí của cô.
Vasili cũng bị hút vào cơn xoáy mà cho chính anh đã tạo ra. Chuyện mà anh đã có ý định làm cho cô bỏ cuộc sẽ không gây ra cảnh tượng xấu hổ ở giữa đám đông nữa đã trở thành một chuyện hoàn toàn khác hẳn. Khi anh vừa cảm giác được bộ ngực căng tròn đó ép vào người anh thì cô trở thành một người đàn bà rất hấp dẫn. Và Vasili không bao giờ từ bỏ những người đàn bà hấp dẫn, đặc biệt là khi một chiếc giường đang ở kế bên và cánh cửa phòng đang đóng chặt...
Cánh cửa phòng đột ngột bật mở. Vasili và Alexandra tức khắc rời nhau, cô thì còn đang mụ mẫm đầu óc, còn anh thì đang quắc mắt với kẻ vừa phá đám.
"Xin lỗi," Nina nói, nhưng lý do hiển nhiên khi họ nhìn thấy tay cô đang giữ con chó săn đang muốn nhảy bổ vào Alexandra vì mừng. "Hắn cứ rên khóc và phá rối những con ngựa," cô nói như giải thích cho sự có mặt của Bojik.
Đó là một lời nói dối và Alexandra biết rõ, vì thế cô tha thứ cho Nina vì đã bỏ rơi cô lúc nãy... cho đên khi cô ta nói một cách ngây thơ, "Hắn sẽ không vui cho đến khi hắn được ngủ chung với cô đấy, Alex."
Cả ba người đều đỏ mặt sau khi nghe cô nói, cả ba đều đang nghĩ đến một "hắn" khác hơn là Bojik... và cả ba đều biết vậy làm cho chuyện càng đáng mắc cỡ hơn.
Alexandra quì một gối xuống vẫy con chó, và cách nó nhào ra khỏi sự kiềm giữ của Nina cho biết là cô không thể nào kềm chế nổi nó. Alexandra che dấu hai má đỏ ửng của mình vào cổ của Bojik và nói một cách lãnh đạm."Ngủ ngon, Pertroff. Và trong tương lai nếu như anh muốn nói chuyện với tôi thì nên nói ở những nơi công cộng nhé."
"Đừng đặt quá nhiều hy vọng vào chuyện đó... Alex."
Sau khi cánh cửa được đóng lại một cách ầm ĩ, Nina nhận xét bằng giọng điệu khâm phục, "Cô thật hên vì đã không nhìn thấy mặt anh ta khi anh ta nói vậy."
Lúc này Alexandra mới ngước lên nhìn, nhưng vẫn nhìn xung quanh phòng để chắc chắn là anh đã thật sự đi khỏi trước khi cô hỏi."Tại sao?"
"Bởi vì theo như thái độ của anh ta,thì anh ta nói những lời thật lòng đấy."
Em Là Của Anh Em Là Của Anh - Johanna Lindsey Em Là Của Anh