Anyone who says they have only one life to live must not know how to read a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3973 / 12
Cập nhật: 2015-11-23 12:52:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
oàng Trinh ngồi đung đưa trên chiếc xích đu. Cạnh bên là rỗ mận và chén muối ớt.
Miệng nhai nhóp nhép, cô hít hà:
- Chị Ba làm muối ớt ngon hết sẩy nhưng cay quá xá.
Ông Tư đang sửa lại hòn non b cạnh đó kêu lớn:
- Này Hoàng Trinh! Con lại đây, ông nhờ 1 chút.
Cô bỏ miếng mận vào miệng rồi chạy ra chổ ông Tư:
- Có chuyện gì thế ông?
- Con cầm h ông cái thau đựng xi măng để ông trám mấy cục đá lại. Nó sắp rớt ra hết rồi.
Hoàng Trinh tinh nghịch hỏi ông:
- Ông có phải là nghệ nhân đâu mà sửa? Ông không sợ công trình này bị sụp đổ thảm hại à?
- Đổ thì làm lại, cái gì không biết làm vài lần rồi cũng quen. Có ai sinh ra đã giỏi liền đâu con.
Cô nhìn ông không chớp mắt, ông Tư của cô giỏi thật. Cái gì ông cũng làm được hết. Cô tò mò muốn thử nên hỏi ông.
- Ông Tư! Thế ông còn cái nào giống như cái ông đang cầm không?
- Con nói cái gì ông không hiểu.
- Con muốn có 1 cái mà ông dùng để trét xi măng đấy.
Ông Tư giơ cái bay đang cầm lên:
- Có phải cái này không?
Hoàng Trinh gật đầu:
- Thế gọi nó là cái gì hả ông?
Ông Tư cười cười giải thích cho cô hiểu:
- Đây là cái bay dùng để trét xi măng. Nó là vậy không thể thiếu của thợ xây. Nhưng con cần nó để làm gì?
- Con cần nó để phụ ông cho nhanh ấy mà.
Ông chỉ về phía để bao xi măng và đống cát nói:
- Ông để cả đằng ấy. Con đưa thau xi măng cho ông rồi lại đó lựa cái nào vừa tay thì lấy.
Hoàng Trinh đưa thau cho ông Tư, cô lăng xăng chọn cho mình 1 cái vừa ý. Rồi bắt chước ông vừa trn vừa trét.
Sau 1 lúc vật ln với đám cát đá và xi măng. Hoàng Trinh đứng lên thụt lùi về sau vài bước. Cô hết nhìn sản phẩm của mình rồi nhìn qua chỗ ông Tư. Cô xuýt xoa:
- Ông Tư xem, con làm như vầy đã đạt kết quả chưa?
Ông Tư ngừng tay nheo nheo đôi mắt vì chói nắng, nhìn đám đá bị cô vứt lăn lóc trước mặt.
Và ông xuýt ngất khi thấy mt.... ngọn núi cao nghệu đập vào mắt. Hèn chi bao nhiêu xi măng dính vào đá làm non bộ thì ít, còn rơi vải xuống hồ thì nhiều.
Hoàng Trinh sốt ruột:
- Sao ông không nói gì hết vậy? Chắc là cũng đạt tiêu chuẩn nên ông mới nhìn kỹ thế phải không ông Tư?
Ông thiếu điều muốn đưa tay lên kêu trời. Nhưng cũng ráng lấy lại bình tĩnh để khen cô.
- Ừ. Con làm cũng có nét lắm. Nhưng non bộ phải thấp thấp 1 chút mới đẹp. Con làm chi cao thế?
Hoàng Trinh nở phồng cả mũi. Ít ra cô cũng là nhân vật có ích trong việc giúp ông Tư xây non bộ.
- Như vậy mới giống non bộ ở công viên chứ ông. Con thấy họ còn làm cao hơn gấp mấy lần con nữa kìa.
- Hồ ở đó có diện tích rộng nên non bộ phải lớn. Còn nhà mình thì không cần lớn lắm. Con hiểu chưa?
Hoàng Trinh ngẫm nghĩ ông Tư nói cũng có lý. Cô ậm ừ:
- Thôi, để tí nữa con nghỉ mệt xong rồi làm lại. Ông Tư uống nước không con đi lấy cho?
Ông từ chối, dụ cô nàng:
- Con vào ăn mận tiếp đi, ông sửa giùm cho. Chắc không tốn nhiều thời gian lắm đâu.
- Vậy ông từ từ làm đi. Cần gì ông cứ gọi, con ngồi ở xích đu cũng gần đây thôi.
Ông Tư mừng thầm trong bụng khi Hoàng Trinh chịu để ông yên. Ông gật nhanh:
- Được rồi. Có gì cần giúp ông sẽ lập tức gọi con liền.
Chưa kịp lấy bớt mấy hòn đá bị trét xi măng nham nhở xuống. Ông Tư nghe tiếng bước chân phía sau. Ông vi quay lại vì ngỡ Hoàng Trinh trở ra.
Ông thở phào, không phải con bé mà ông Hoàng Lâm vừa tới.
- Đứng trên balcon nãy giờ, thấy ông và con bé đang hì hục làm việc. Thế nào công việc đã xong chưa, vào uống với tôi tách trà?
Ông Tư cười méo xệch:
- Có lẽ gần rồi, nhưng còn phải xem lại mấy chỗ Ti Ti nó làm.
Ông Lâm chặt lưỡi:
- Nó lại làm hư cái gì nữa à? Ôi! Con bé thật phá phách, tôi phải mắng nó vài câu mới được.
Ông Tư hốt hoảng ngăn lại:
- Chuyện không có gì lớn. Ông mắng nó làm chi, chỉ tại bản tính hiếu kỳ và vì muốn giúp tôi làm cho nhanh. Con bé rất tốt bụng ông ạ.
Ông Lâm trỏ vào ngọn núi có những đường xi măng ngoằn ngoèo:
- Của con bé phải không?
- Chính là nó đó. Tôi đang định gỡ bớt đá xuống thì ông ra tới. Nó đồng ý cho tôi sữa rồi, chứ không may ai mà ngồi đây chỉ cần 1 cơn gió hơi mạnh là toi mạng với mấy cục đá mất.
- Thế con bé đâu rồi?
- Nó ngồi ở xích đu kìa.
Ông Lâm quay bước, nói:
- Tôi lại đằng ấy nói chuyện với nó. Ông đi với tôi chứ?
Ông Tư xua tay:
- Thôi, ông đi đi. Tôi còn phải tay nước hồ cá. Nước trong hồ bị con bé làm rơi vải xi măng xuống nhiều quá. Nhưng ông đừng nói gì với nó. Nó không hiểu lại giận tôi.
Nghe lão quản gia dặn mình, tự nhiên ông Lâm thấy tức cười trong bụng. Người đáng bị giận trong chuyện này là con bé chứ đâu phải ông Tư.
2 ông cháu nó thật ngược đời. 1 già 1 trẻ ở 2 vị trí khác nhau, tuy không ruột thịt nhưng lại thương nhau hết lòng.
Hoàng Trinh nằm bắt tréo chân trên chiếc xích đu. 1 cái lá bàng to được cô che ngang mặt, để tránh những tia nắng xuyên qua tàn cây soi xuống chỗ cô đang nằm.
Miệng hát véo von 1 bản tình ca vui nhộn. Rải rác dước chân là những hột mận, kế đến là cái rổ còn sót lại vài trái mận bị cắn nham nhở cùng chén muối ớt.
Ông Lâm bước đến lấy chiếc lá trên mặt Hoàng Trinh. Làm cô bé bị chói nắng vội nhắm tít mắt lại. Cô la oai oái:
- Á! Ông Tư này. Mau trả lại cái lá cho con đi, nắng rọi vô mặt con hết thấy đường bây giờ.
Ông Lâm cười to:
- Là cha đây chó con, không phải ông Tư đâu.
Hoàng Trinh lồm cồm ngồi dậy:
- ứ! Cha mà con cứ tưởng ông Tư. Hôm nay cha không tiếp khách của..... VTV3 hay sao mà trông cha rảnh rỗi thế.
Nghe con gái trách nhẹ, ông mỉm cười vuốt tóc cô. Ông đùa:
- Cha không tiếp ai ngoài cô khách đặc biệt, Hoàng Trinh tiểu thư.
Cô chu môi nhìn cha:
- Con quan trọng đối với cha vậy sao?
Ông Lâm ngạc nhiên ngó con:
- Không là con thì còn ai vào đây nữa hả con gái.
Hoàng Trinh nữa đùa, nửa thật:
- Vậy mà bấy lâu nay con cứ tưởng, con chỉ là chiếc bóng mờ nhạt trong lòng cha.
Ông xót xa nhìn con. Bao nhiêu công việc đã chiếm hết thời gian. Nhiều khi trở về nhà ông đã quá mệt mỏi. Nên không còn quan tâm chăm sóc cô như lúc mẹ cô còn sống.
Ông đã bỏ mặc cô cho vú Năm. Nhiều lúc chỉ hỏi thăm vài câu qua loa khi sắp đi công tác. Đại loại như cô có cần gì không, còn tiền xài hay hết? Nhưng con bé chỉ lắc đầu im lặng.
Những lần ông đi nước ngoài, nó không ra sân bay tiễn ông. Mà chỉ rươm rướm nước mắt bịn rịn nhìn ông. Với câu nói như dặn dò mỗi lần ông đi xa, ông vẫn còn nhớ không sót chữ nào.
- Cha đi nhớ giữ gìn sức khỏe. Con chúc cha luôn gặp may mắn.
Lúc đó ông nghĩ con bé chưa đủ lớn nên còn hời hợt. Nhưng không, người vô tâm và hời hợt chính là ông. Ông tự trách mình sao lại không gần gũi để biết được tâm sự của nó.
Và mãi mãi ông sẽ không được con mình nếu như không tình cờ nghe được những lời vú Năm nói với chị Ba giúp việc.
- Ti nghiệp cho Ti Ti, muốn tiễn cha mình nhưng lại sợ đụng chuyện với mẹ con Tú Mỹ. Có lần vú bắt gặp nó đứng bên cửa sổ nhìn theo chiếc xe đến đón ông chủ mà khóc thút thít. Vú có hỏi nó chỉ im lặng lắc đầu không nói.
Con bé thật can đảm khi nhận phần thiệt thòi về mình. Nó đã hy sinh tình cảm riêng mình để nhường niềm vui cho kẻ khác.
Ông nhìn cô yêu thương:
- Cha biết cha có lỗi với mẹ và con. Cha đã không làm đúng lời hứa với bà ấy trước lúc bả nhắm mắt, là phải chăm nom lo lắng cho con đến lúc trưởng thành. Hoàng Trinh này! Con giận ta nhiều lắm phải không?
Hoàng Trinh nhìn gương mặt đã xuất hiện nhiều nếp nhăn của cha mà thấy lòng tràn ngập 1 nỗi xót xa. Cô không hiểu vì lý do nào mà hôm nay ông lại nói với cô những lời tâm sự như tự trách của ông.
Cô nắm tay cha, giọng trầm xuống:
- Con không trách cha đâu. Cha đã lớn tuổi cũng cần có những người chia sẻ buồn vui. Mà điều đó chỉ có dì Tú Mỹ làm cho cha cảm thấy hài lòng. Con cũng nghe nhẹ nhàng vì cha đã có người hầu bạn. Con lớn rồi nên tự biết lo cho bản thân, con không có lý do gì để mà giận cha cả.
Ông Lâm vuốt mái tóc dài óng ả của cô nói:
- Cha thật không phải khi chỉ nghĩ đến niềm vui riêng mà quên mất con gái cha cũng đang thiếu thốn tình mẫu tử. Từ đây cha sẽ cố gắng bù đắp hết những gì mà cha có thể làm được cho con.
Nghe cha nói, Hoàng Trinh nghe xúc động dâng ngập bờ mi. Cô cười với cha mà mi mắt cay xè:
- Con thật sung sướng khi chính tai con nghe được những lời nói của cha. Có nghĩa là giữa cha và con sẽ không còn khoảng cách vô hình nào nữa cả. Phải không cha?
Ông Lâm gật đầu:
- Đúng. Cha cám ơn con đã hiểu hết nỗi khổ tâm của cha. Quả như lời ông Tư nói, con là 1 con bé bướng bỉnh nhưng có trái tim nhân hậu.
Hoàng Trinh cong môi nũng nịu với cha:
- Tại ông Tư thương con nên mới nói thế. Con gái cha không dễ bị ai ăn hiếp đâu.
Ông cười vui vẻ trêu cô:
- Cha biết chứ, nội cái vụ con làm hư 2 cây kiểng của dì là 1 bằng chứng hùng hồn rồi còn gì. Hôm đó con và dì Mỹ đã cải nhau 1 trận kịch liệt, nhưng người lãnh đủ lại là cha và ông Tư già đấy con gái yêu ạ.
Hoàng Trinh mắc cỡ khi nghe cha nhắc đến lần bắt chước ông Tư xén kiểng. Thất bại thảm hại làm cô nổi khùng khi bị bà dì lắm mồm mắng. Kết quả là cô và bà đã đụng nhau 1 trận tóe lửa.
Cô giấu mặt vào lưng cha, cười nho nhỏ:
- Chuyện xưa như trái đất mà cha cũng còn nhớ. Con khâm phục trí nhớ của cha luôn.
- Nếu không có trí nhớ tốt thì làm sao cha ngồi được ở chức tổng giám đốc hả con gái.
- Cha thì nhất rồi, nên hết thảy mọi người ai cũng bảo con rất giống cha. Cha có thấy như vậy không?
Ông Lâm không trả lời mà xoa đầu cô con gái láu lỉnh. Ông cũng nói theo cô:
- Chỉ có 2 cha con ta là hiểu rõ về nhau hơn ai hết con nhỉ.
Không hẹn mà cả ông và cô bật cười sảng khoái. Hoàng Trinh cười đau cả bụng nhìn cha:
- Ôi! Con không ngờ cha cũng có đầu óc khôi hài đến như thế.
- Làm người cũng phải có lúc sống vui vẻ chứ con. Cứng ngắt quá sẽ không cảm nhận được cái thú vị của cuộc sống quanh mình.
Hoàng Trinh gật gù:
- Hèn chi, với cái nhìn thoáng như vậy nên con không thấy cha già đi tí nào. Trái lại cha ngày càng phong đ hơn.
- Đừng nịnh cha, con gái. à! Công việc của con có gì khó khăn lắm không?
- Trái lại rất là thoải mái thưa cha. Bác Bảo với nhỏ Hiền cùng mọi người trong công ty đều đối xử rất tốt với con. Chắc 1 phần cũng nhờ vào những lời gởi gấm của cha.
- Con làm việc có năng lực người ta mới nâng đỡ. Còn lề mề quá dù có quen biết mấy họ cũng đành bó tay thôi. Nhưng làm sao con biết được cha đã nói chuyện với ông Đình Bảo?
Hoàng Trinh cười đắc chí:
- Cha quên rằng nhỏ Hiền là bạn thân của con ư. Nhờ vậy con mới biết trong lòng cha con vẫn còn chiếm 1 vị trí tương đối quan trọng.
Ông Hoàng Lâm cau mày:
- Hừ! Con không sợ cha đánh đòn sao mà nói như thế? Con khờ quá đi, cha làm sao bỏ mặc con được. Với cha con còn là nguồn động viên an ủi tinh thần rất lớn nữa kìa.
Hoàng Trinh nghịch ngợm vuốt má ông miệng hỏi:
- Ôi! Xin lỗi ngài. Con hồ đồ nói năng lung tung làm ngài phật ý. Mong ngài rộng lượng xí xóa cho.
Ông Lâm không nén được cười:
- Con lém lỉnh quá đấy Hoàng Trinh.
Cô tỉnh bơ trả lời cha:
- Thì con giống cha mờ.
Ông lắc đầu chịu thua cái miệng lanh chanh của cô. Ông chuyển hướng câu chuyện:
- Ngày mốt công ty tổ chức cho anh em ăn tết ở khách sạn Hoàng Gia. Con tới chứ?
- Nếu được cha mời thì con không từ chối.
- Cha vừa cho người mang thiệp mời cho ông Đình Bảo. Hy vọng ông ấy có mặt để cha còn cảm ơn ông ấy vài câu. Nếu con ngại, con có thể rủ thêm vài người bạn đi cùng.
Hoàng Trinh nghĩ ngay đến Ngọc Khánh và Diệu Hiền, cô vui vẻ gật đầu:
- Nhất định con sẽ đến quậy cha và các cô chú bên ấy 1 trận mới được. Cha không sợ chứ?
Ông Lâm lắc đầu:
- Chuyện đó về sau hẳn tính. Còn bây giờ con mau vào tắm rửa rồi ăn cơm. Mặt mũi và quần áo của con dính đầy xi măng và cát. Cha xém không nhận ra con nữa đấy Hoàng Trinh.
Cô đứng dậy hôn vào má ông rồi chạy ù vào nhà. Mồ hôi và xi măng dính trên người làm cô ngứa ngáy khó chịu. Cha vừa nhắc là lập tức cô phóng đi liền. Cô không biết ông Tư có bị giống như cô không nữa.
Ông Hoàng Lâm nhìn theo dáng con lòng thầm hãnh diện. Đứa con gái bé nhỏ giờ đây đã là 1 thiếu nữ duyên dáng vừa thông minh lanh lợi. Bước vào đời bằng những bước đi vững chãi. Nó giống ông ở tính tự lập và quyết đoán trong công việc. Nhờ vậy mà ông mới có được địa vị như ngày hôm nay.
Ông chậm rãi đi vào nhà, trong lòng thật khoan khoái khi đã nói hết được những điều cần nói với con.
Không chỉ riêng cha con ông Hoàng Lâm đã vui vẻ trút cạn nỗi lòng. Còn 1 người được nghe hết từ đầu câu chuyện rất lý thú đó là ông Tư. Ông thở ra nhẹ nhàng, thầm cảm ơn Phật Trời đã giúp con bé Ti Ti xóa được khoảng cách không đáng có giữa 2 cha con.
Ông nghĩ bà vú cũng sẽ rất vui khi được nghe ông kể lại mẫu đối đáp giữa Ti Ti và ông chủ.
Duyên Kỳ Ngộ Duyên Kỳ Ngộ - Thảo Nhi Duyên Kỳ Ngộ