Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:06 +0700
Chương 14
B
uổi chiều hôm sau Gabe gỡ nắp chiếc hộp KFC và chìa nó cho Rachel. Họ đang ngồi ở nơi ưa thích của họ để nghỉ ăn trưa, ngay bên cạnh con rùa bê tông trên sân chơi, với một màn hình bự chảng lù lù phía bên trên họ tạo nên một khoảng râm mát trong ánh nắng gắt giữa buổi trưa hè.
Đã chín ngày trôi qua kể từ cái buổi chiều mưa gió mà họ đã làm tình. Bãi chiếu bóng sẽ khai trương trong vòng một tuần nữa tính từ hôm nay, nhưng thay vì tập trung vào điều đó, tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là làm thế nào để có cái thân hình ngọt ngào đó bên dưới anh một lần nữa. Ngoại trừ chuyện cô không chịu hợp tác. Đầu tiên là nỗi ám ảnh của cô về chu kỳ kinh nguyệt, một chuyện mà anh chắc là anh có thể bỏ qua được. Nhưng anh cũng không ép cô bởi vì anh biết rằng vấn đề về tiền bạc lúc nào cũng chế ngự trong đầu óc cô, và anh muốn cô nhận ra điều đó kỳ cục đến mức nào.
Tuy nhiên, sự kiên nhẫn của anh đã cạn kiệt. Anh chỉ còn có vài ngày để có thể ngắm nhìn những chiếc váy cotton cũ kỹ mặc ở nhà đó ôm lấy cơ thể của cô mỗi khi một cơn gió nhẹ lướt qua khu đất này, vì thế anh cần phải hành động.
“Em sẽ thấy vui mừng khi biết rằng anh đã nghĩ ra giải pháp cho cái tình thế tiến thoái lưỡng nan nho nhỏ của chúng ta rồi.”
“Tình thế tiến thoái lưỡng nan nào thế?” Cô lôi ra một cái cẳng gà. Anh đã nhận thấy cô vô cùng mê mẩn cẳng gà. Anh, mặt khác, lại thích ăn ngực, và khi lôi ra một miếng ngực từ trong chiếc hộp, anh tận hưởng những gì anh có thể nhìn thấy từ chính bộ ngực của cô lộ ra qua mấy chiếc cúc để mở trên chiếc váy mặc nhà kinh khủng hôm nay, một chiếc làm bằng vải in hoa màu đỏ mà anh có thể thề là anh nhớ Annie đã mặc khi anh vẫn còn nhỏ đủ để ngồi trong lòng bà.
Rachel đã kéo chân váy lên và duỗi đôi chân trần trước mặt. Chúng rám nắng và hơi lấm tấm tàn nhang. Một đầu gối khoe ra một lớp vảy, đầu gối bên kia là miếng band-aid mà anh đã dán vào sáng nay sau khi cô phớt lờ một vết xây xát. Bắp chân cô dường như phải nhận những thứ tệ hại nhất. Đây một vết bầm tím, kia một vết xước. Cô làm việc chăm chỉ quá mức, nhưng cô lại không chịu ôm lấy những công việc dễ dàng mà anh cố giao cho cô, dù cho anh có càu nhàu đến thế nào đi chăng nữa.
Bắp chân cô trông mảnh khảnh và nữ tính trái ngược hẳn với đôi tất trắng ướt sũng nặng nề đổ xuống quanh cổ chân và đôi giày mục mịch đen xì đó. Anh nhận ra là cô giữ chúng rất bóng loáng, và anh chỉ có thể tưởng tượng được công việc gột bỏ lớp sơn và bồ hóng mà đôi giày tích luỹ mỗi ngày. Đầu tiên anh không hiểu vì sao cô lại bận tâm đến chuyện đó, nhưng rồi anh nhận ra rằng một người chỉ có một đôi giày sẽ phải chăm sóc chúng vô cùng cẩn thận.
Anh không thích nghĩ đến chuyện Rachel phải nai lưng ra với đôi giày đó hàng đêm để giữ chúng được sạch sẽ. Anh sẽ mua cho cô cả tá đôi nếu có thể, nhưng cô sẽ chỉ quăng chúng trở lại vào mặt anh mà thôi.
Anh hắng giọng. “Cái tình thế tiến thoái lưỡng nan về mức lương theo giờ và những gì em có thể hay không thể làm trong suốt những giờ làm việc ấy.”
“Anh sẽ tăng lương cho em!”
“Quỷ tha ma bắt, không, không có chuyện đó đâu.”
Anh cố hết sức để không mỉm cười trước vẻ mặt thất vọng của cô. Mặc dù không dễ dàng gì, nhưng anh đang cố gắng hạn chế số tiền mặt của cô đến hết mức trong khi vẫn phải đảm bảo cô có mọi thứ cô thực sự cần. Theo cái cách cô chắt bóp từng đồng một, anh biết rằng nếu anh đưa cho cô quá nhiều tiền, cô sẽ lại tiết kiệm. Và một khi đã có đủ tiền, cô sẽ rời thị trấn.
Không sớm thì muộn cô cũng sẽ phải chấp nhận thực tế là G. Dwayne không giấu năm triệu đô la đâu đó ở Salvation, và rồi cô sẽ không còn lý do gì để ở lại nữa. Gabe cần phải đảm bảo rằng cô sẽ không có đủ khả năng để ra đi. Vẫn chưa. Mặc dù anh biết thị trấn này không phải là một nơi tốt đẹp gì để cô ở lại, nhưng anh cũng không thể để cô đi mất cho đến khi anh chắc chắn được là cô có cách nào đó để ổn định tương lai của mình. Những nỗ lực tồn tại của cô lúc này quá là tạm thời, và bằng một cách nào đó anh phải đảm bảo rằng cô sẽ không bao giờ bị nghèo túng lần nữa.
“Em xứng đáng được tăng lương, và anh biết điều đó.”
Phớt lờ cô, anh nói. “Anh không biết vì sao anh không nghĩ ra chuyện này ngay lập tức.” Anh nằm duỗi người ra trên cỏ, đỡ mình trên một khuỷu tay, và cắn một miếng thịt gà mà anh không muốn ăn. “Anh đã quyết định sẽ trả lương cố định cho em. Điều đó có nghĩa là dù ta có chơi bời hay không thì đồng lương của em cũng sẽ không bị ảnh hưởng.”
Mắt cô sáng lên với hình đồng đô la. “Mức lương cố định bao nhiêu?”
Anh nói với cô và chờ cái miệng nhỏ nhắn chín mọng màu dâu tây đó trút cơn thịnh nộ xuống đầu anh. Và đúng như thế.
“Anh là đồ keo kiệt nhất, bủn xỉn nhất, hà tiện nhất …”
“Xem ai đang nói kìa.”
“Em không giàu như anh. Em buộc phải chắt bóp từng xu.”
“Với mức lương cố định, em sẽ là người có lợi. Anh sẽ vẫn trả cho em tiền làm thêm giờ, nhưng em sẽ không bị phạt nếu như em chuồn việc khoảng một giờ để làm việc riêng. Hay chuyện gì đó.” Anh dừng lại và cắn một miếng thịt gà nữa. “Em nên quỳ xuống và cảm ơn anh vì sự hào phóng đó.”
“Em nên nện chiếc xà beng vào đầu gối anh mới đúng.”
“Gì cơ? Anh không nghe rõ câu đó.”
“Đừng bận tâm.”
Anh muốn kéo cô vào vòng tay ngay tại đó. Nhưng anh không thể làm thế, không sau cái cách mà lần đầu tiên của họ đã xảy ra. Mặc kệ tất cả những gì cô nói về chuyện trở thành một người đàn bà buông thả, lần này cô xứng đáng có một cái giường, và cũng sẽ không phải là giường của G. Dwayne.
Cô cũng xứng đáng có một cuộc hẹn hò, mặc dù điều đó dường như không xuất hiện trong đầu cô. Anh muốn rủ cô đi ăn ở một nhà hàng bốn sao chỉ để anh có thể nhìn cô ăn uống.
Anh thích làm thế. Mỗi một ngày anh lại nghĩ ra một lý do để cho cô ăn. Anh đem Egg McMuffins theo mình vào buổi sáng và nói với cô rằng anh không thể chịu đựng được việc ăn một mình. Vào khoảng trưa, anh tuyên bố rằng anh quá đói đến mức không thể tập trung được cho đến khi anh bày hộp KFC trước mặt mình. Vào giữa buổi chiều, anh lôi ra ít hoa quả và phô mai từ trong tủ lạnh ở quầy thực phẩm và bắt cô nghỉ giữa giờ. Nếu chuyện này kéo dài, anh sẽ không thể nào đóng cúc quần của mình lại được, nhưng cô thì trông đầy sức sống hơn qua từng ngày.
(Egg McMuffins: một loại bánh sandwich dùng để ăn sáng được bán ở các cửa hàng đồ ăn nhanh của McDonald.)
Hai gò má cô đã trở nên đủ đầy đặn để đôi mắt xanh lục của cô không còn có vẻ sắp sửa rơi ra khỏi gương mặt cô nữa, và những vết quầng thâm ở dưới mi mắt đã biến mất. Làn da cô đã ánh lên màu khoẻ mạnh, và thêm vài vết tàn nhanh nữa đã hiện ra trên gò má của cô. Cơ thể cô cũng đã đầy đặn hơn. Cô chưa bao giờ bụ bẫm, nhưng cô không còn quá hốc hác nữa.
Một bóng đen che phủ xuống anh khi anh nhớ Cherry thường bứt rứt với cân nặng của cô ấy như thế nào. Anh đã bảo cô rằng anh sẽ vẫn yêu cô dù cô có nặng đến ba trăm pound (135kg) đi chăng nữa, nhưng dù thế nào thì cô vẫn cứ tính từng lượng calories. Anh sẽ yêu cô dù cô béo hay gầy. Anh sẽ yêu cô dù cô tàn tật, già nua, hay teo quắt. Không có điều gì xảy ra với cơ thể của cô có thể làm anh ngừng yêu cô. Thậm chí cả cái chết cũng không.
Anh quăng miếng thịt gà đang ăn dở của mình vào trong túi, nằm ngửa ra mặt cỏ, và vung tay lên che ngang mắt như thể anh muốn chợp mắt một lát.
Anh cảm thấy bàn tay cô đặt trên ngực anh, và giọng cô không còn giận dữ nữa. “Kể em nghe về họ đi, Gabe. Cherry và Jamie ấy.”
Da anh nhức nhối như bị kim châm. Chuyện đó lại xảy ra. Cô lại thốt lên tên họ. Ngay cả Ethan cũng không còn làm điều đó nữa. Em trai anh muốn bảo vệ anh, nhưng Gabe bắt đầu cảm thấy như thể họ không còn tồn tại trong đầu óc của bất kỳ ai nữa ngoại trừ anh.
Cảm giác thôi thúc muốn nói ra gần như choáng ngợp, nhưng anh cố bám víu vào những mảnh tỉnh táo cuối cùng còn sót lại của mình. Anh điên rồ, nhưng chưa đủ điên rồ để có một cuộc tán gẫu nho nhỏ ấm cúng về phẩm chất của người vợ đã chết của mình với một người đàn bà mà anh có dự định sẽ ân ái cùng sớm nhất có thể. Hơn nữa, anh chỉ có thể tưởng tượng được những thứ rác rưởi mà Rachel và cái lưỡi sắc bén của cô sẽ tìm ra trong ký ức của anh.
Những cơ bắp trên vai anh cuộn lại. Anh đang tự dối bản thân. Rachel sẽ xé tan anh thành từng mảnh vì nhiều thứ, nhưng không phải với ký ức của anh. Không bao giờ. Tuy vậy, anh vẫn kháng cự.
Tay cô đặt trên trái tim anh, và hơi thở nhẹ nhàng của cô quạt mát má anh khi cô nói với một vẻ dịu dàng mà anh chưa bao giờ nghe thấy. “Những người khác quá tử tế để không chỉ rõ điều này ra cho anh, Bonner, nhưng anh đang có nguy cơ trở thành một trong những người tự kỷ, tự thương hại bản thân mà không ai có thể chịu đựng được.” Cô xoa nhè nhẹ lên anh. “Thế không có nghĩa là anh không có nhiều lý do để tự thương hại mình, và nếu như anh không còn lại quá nhiều thứ trong cuộc sống ở phía trước thì điều đó thậm chí còn rất tốt là đằng khác.”
Máu anh sôi lên, và một cơn giận dữ khủng khiếp trào qua anh. Cô hẳn là phải cảm nhận thấy cơ bắp anh thắt lại bởi vì cô liền tựa đầu lên ngực anh để giữ anh im lặng. Một lọn tóc của cô rơi vắt ngang môi anh. Anh ngửi thấy mùi dầu gội, và nó nhắc anh đến ánh sáng mặt trời và nước mưa tinh khiết.
“Kể em nghe xem anh gặp Cherry thế nào đi.”
Lại là tên cô ấy. Cơn giận dữ của anh biến mất, và anh cảm thấy một nhu cầu cấp bách muốn nói về cô ấy, để làm cô ấy trở nên có thực một lần nữa. Tuy vậy, vẫn phải mất một lúc sau anh mới thốt lên được. “Một chuyến picnic của trường đạo.”
Anh làu bàu thốt lên khi khuỷu tay nhọn hoắt của Rachel cắm vào bụng anh. Tự động nhấc tay lên, anh mở mắt ra.
Cô chống mình lên một cách thoải mái trên ngực anh như thể anh là một cái ghế tựa vậy, và thay vì trao cho anh một trong những ánh mắt đầy cảm thông mà anh đã quen thuộc, cô lại mỉm cười. “Hai người vẫn còn là trẻ con ư? Teen à?”
“Còn lâu. Bọn anh mới mười một, và cô ấy mới vừa chuyển đến Salvation.” Anh cựa quậy chuyển sang tư thế nửa ngồi, cùng lúc đặt lại khuỷu tay của cô sao cho nó không nhằm thẳng vào cơ hoành của anh. “Anh đang chạy loăng quăng, không nhìn đường nhìn lối gì, và anh đã đổ cả một cốc Kool-Aid màu tía lên cô ấy.”
(Kool-Aid: một loại đồ uống hỗn hợp nhẹ của công ty Kraft Foods Co.)
“Em cá là cô ấy không sung sướng gì về chuyện đó.”
“Cô ấy làm một việc đáng nguyền rủa nhất. Cô ấy ngẩng lên nhìn anh, mỉm cười rồi nói, ‘Mình biết cậu rất áy náy’. Chỉ thế thôi. ‘Mình biết cậu rất áy náy’.”
Rachel bật cười. “Cô ấy nghe như thể một người dễ bị lừa ấy.”
Anh thấy mình cũng cười lại. “Cô ấy là thế đấy. Luôn luôn nghĩ đến điều tốt nhất ở mọi người, và anh không thể nói cho em biết đã bao nhiêu lần điều đó làm cô ấy gặp rắc rối rồi đâu.”
Anh nẳm trở lại trên mặt cỏ dưới bóng râm của chiếc màn hình cỡ bự, nhưng lần này anh để những ký ức hạnh phúc ùa về. Từng ký ức một, chúng quay trở lại với anh.
Một con ong vo ve gần đó. Những con dế rên rỉ ở phía xa. Mái tóc mùi nắng của Rachel bay nhè nhẹ qua môi anh.
Mắt anh trở nên nặng trĩu. Anh thiếp đi.
***
Buổi tối hôm sau Rachel và Edward giúp Kristy gỡ đồ đạc ra. Căn condo mới một phòng ngủ của Kristy nhỏ nhắn và ấm cúng, với một khu hành lang lộ thiên nhỏ xíu và một gian bếp chật hẹp được hoàn thiện với cửa sổ trên mái nhà. Các bức tường lấp lánh với lớp sơn màu trắng mới tinh và tất cả đều toát lên mùi mới mẻ.
Đồ đạc của Kristy đã chuyển đến từ kho hàng vào ngày hôm nay. Chúng hầu như được làm từ những mảnh đồ đạc của gia đình mà bố mẹ Kristy không thích khi họ chuyển đến Florida, và giờ cô đang ngắm nhìn bọn chúng với vẻ không hài lòng.
Giữ cho giọng mình thấp xuống để không ai ngoài Rachel có thể nghe được, cô nói. “Tôi biết tôi không có tiền để thay thế đám đồ đạc này, nhưng chúng không … Tôi không biết nữa. Chúng không còn phù hợp nữa.” Cô thốt lên một tiếng cười tự phê phán. “Nghe tôi này. Năm ngày trước tôi cắt tóc và mua vài thứ quần áo mới. Giờ tôi nghĩ rằng tôi là một người khác. Có lẽ tôi chỉ cảm thấy có tội vì đã không chuyển đến Florida như bố mẹ tôi muốn thôi.”
“Tuần vừa rồi đã rất khó khăn với chị.” Rachel đặt chiếc ly cuối cùng lên kệ của tủ chén bát đã được ngăn ra bằng những ngăn kệ bằng giấy màu xanh và màu hoa oải hương. “Và đừng chán nản về đồ đạc đến thế. Chúng là những đồ cơ bản thôi. Chị có thể làm nó sáng hơn lên với vài chiếc gối, treo vài tấm poster lên tường. Ngôi nhà trông sẽ rất tuyệt sau khi chị trang hoàng xong.”
“Tôi đoán thế.”
Edward lút cút chạy ra khỏi phòng ngủ. “Bọn con cần một cái ‘ô vít để sửa giường. Cô có không?”
Kristy bước về phía hộp dụng cụ nhỏ nhắn và được sắp xếp ngăn nắp của mình, được đặt lộ ra trên chiếc quầy trắng tinh ngăn gian bếp ra khỏi khu vực phòng khách của ngôi nhà. “Thử cái này xem.”
Với một vẻ dương dương tự cho ta đây là kẻ quan trọng làm Rachel phải mỉm cười, Edward cầm chiếc tô vít và vênh váo quay vào với Ethan trong phòng ngủ. Ethan Bonner lúc này có lẽ đang đứng đầu danh sách những kẻ thù của Kristy, nhưng sự rộng lượng của anh dành cho Edward làm Rachel khó mà duy trì nỗi ác cảm của mình. Đây là lần đầu tiên con trai cô có cơ hội làm một công việc thực sự với một người đàn ông trưởng thành, và nó đang vô cùng mê mải với điều đó.
Kristy nhìn gườm gườm về phía phòng ngủ và rít lên dưới hơi thở của mình. “Ethan đã vô cùng kinh khủng ở The Mountaineer tối hôm thứ Năm, nhưng anh ta đang xử sự như thể không có chuyện gì xảy ra vậy.”
“Tôi ngờ rằng anh ta cũng đang có một khoảng thời gian khó khăn để quên đi chuyện đó giống như chị.”
“Ha.”
Rachel mỉm cười và ôm chầm lấy người bạn đang cau có của mình. Hôm nay Kristy mặc một chiếc áo T-shirt màu hồng được nhét vào trong một chiếc quần jean mới cứng. Lớp trang điểm đã được lau sạch, và cô đã thay đôi sandal bằng một đôi giày đế mềm mòn vẹt, cũng không có gì là quá mời gọi về chiếc váy của cô, nhưng Rachel đã nhận thấy cái cách mà đôi mắt của Ethan cứ nấn ná mãi trên người Kristy.
“Tôi đã lãng phí bao nhiêu năm qua mơ mộng về một kẻ giả nhân giả nghĩa chưa trưởng thành, nhưng tôi sẽ không còn như thế nữa!”
Nếu Kristy nói to hơn nữa thì Ethan sẽ nghe thấy giọng cô, nhưng Rachel đã can thiệp vào đúng lúc, và cô không nói gì nữa.
“Tôi đã tiết kiệm hầu hết số tiền của mình khi tôi còn sống ở nhà, vì thế tôi có đủ để quay trở lại trường học. Tôi chỉ cần vài lớp học nữa để hoàn thành bằng cấp của mình trong khóa học sư phạm mầm non, và tôi có lẽ sẽ không gặp rắc rối gì khi nhận một công việc trợ giảng cho một giáo viên để hỗ trợ các khoản thanh toán cầm cố của mình cho đến khi tôi học xong.”
“Nghe thật tuyệt.”
“Tôi ước gì mình làm điều này nhiều năm về trước.”
“Có lẽ chị vẫn chưa sẵn sàng cho đến lúc này.”
“Tôi đoán thế.” Kristy nhìn cô mỉm cười với vẻ bâng khuâng nuối tiếc. “Thật dễ chịu, cô biết đấy. Lần đầu tiên trong cuộc đời mình, tôi không còn cảm thấy mình vô hình nữa.”
Rachel ngờ rằng điều này đến từ trong tâm tưởng của Kristy hơn là sự thay đổi nhờ vào mỹ phẩm, nhưng cô giữ quan điểm đó cho riêng mình.
Ethan xuất hiện từ phòng ngủ phía sau cùng với Edward bên cạnh. “Tất cả đã xong. Sao Edward và tôi không bắt đầu với cái giá sách kia nhỉ?”
“Cảm ơn, nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng sắp xếp nó lúc này.” Kristy nói với một vẻ sống sượng gần như thô lỗ.
“Thôi được. Bọn tôi có thể treo TV lên.”
“Anh đã làm đủ rồi, Ethan. Dù sao cũng cảm ơn.”
Cô không thể tỏ ra rõ ràng hơn nữa để đuổi anh về, nhưng Ethan không chịu hiểu sự ám chỉ bóng gió đó để mà rời khỏi. “Đi nào, Edward. Thử xem xem chúng ta có thể làm gì với cái cửa phòng tắm kẹt cứng đó.”
“Chủ thầu sẽ cử ai đó đến xử lý nó vào ngày mai. Tôi thực sự không còn việc gì nữa, Ethan. Tôi sẽ gặp anh ở văn phòng vào ngày mai.”
Lần này thì câu nói đã quá trực tiếp để có thể bỏ qua, và khi anh cất trả lại đám dụng cụ vào trong hộp dụng cụ rồi quay ra phía cửa, Rachel bắt đầu cảm thấy thương hại cho Mục sư Bonner danh giá.
***
Những khung cửa sổ tối om. Kể từ khi xảy ra cái tai nạn với cây thánh giá bị thiêu cháy, Gabe đã biết rằng Rachel không thể ở một mình ở trên Núi Heartache. Với việc Kristy chuyển đi, anh cảm thấy lo sợ cho cô.
Anh dự định đến ngôi nhà của Annie sớm hơn, nhưng Ethan đã ghé qua, và Gabe đã buộc phải ngồi nghe một đoạn độc thoại dài lê thê về chuyện Kristy đã thô lỗ với em trai anh như thế nào, sau đó lại phải phớt lờ vài lời bóng gió không lấy gì làm tinh tế lắm về chuyện Rachel đang bám theo tiền bạc của anh. Điều đó hoàn toàn đúng, nhưng không phải theo cái cách mà Ethan ám chỉ. Chuyện này dẫn tới chuyện kia, và giờ trời đã gần nửa đêm.
Anh đỗ chiếc xe tải cạnh garage và ngồi đó trong bóng tối một lát, những suy nghĩ của anh vô cùng hỗn loạn. Nói chuyện về Cherry chiều nay với Rachel, mặc dù chỉ là ngắn gọn, đã bắt đầu làm dịu đi thứ gì đó trong anh. Giá như Rachel chỉ sống ở ngôi nhà này một mình thì việc chuyển đến đây sẽ không quá phức tạp đến thế. Nhưng anh sẽ phải giáp mặt với con trai của cô nữa, và chỉ cái ý nghĩ phải ở quanh quẩn bên thằng nhóc xanh xao, trầm lặng đó cũng đã đủ làm bóng đêm trong anh ập xuống trở lại.
Đứa trẻ đó hoàn toàn vô tội, và anh đã cố gắng tranh cãi với bản thân phải bỏ cái cảm giác đó đi hàng tá lần rồi, nhưng anh không thể. Bất cứ khi nào anh nhìn vào Edward, anh lại nghĩ đến Jamie, và chuyện đứa con trai quý giá hơn của anh đã chết như thế nào.
Anh hít vào một hơi thật sâu. Ý nghĩ đó thật kinh khủng. Không thể tha thứ được.
Anh gạt nó sang một bên khi lôi chiếc va li ra khỏi xe tải và hướng về phía ngôi nhà. Mặc dù buổi đêm trời đầy mây và không có bóng điện nào còn sáng, nhưng anh vẫn không gặp khó khăn gì khi đi lại. Anh đã trải qua hàng trăm đêm ở ngôi nhà này khi anh còn là một cậu bé.
Đã bao nhiêu lần rồi anh và Cal chuồn ra ngoài qua cửa sau sau khi Annie đã lên giường để họ có thể khám phá? Ethan lúc đó còn quá nhỏ để có thể đi cùng họ, và nó vẫn còn phàn nàn về chuyện đã bỏ lỡ mất vài cuộc phiêu lưu ly kỳ nhất của anh và Cal.
Một con cú rúc lên ở phía xa khi Gabe đi vòng qua hông ngôi nhà. Đôi giày của anh tạo nên âm thanh xào xạc nhẹ nhàng trên cỏ, và chùm chìa khóa kêu leng keng trên tay anh.
“Đứng im tại chỗ!”
Bóng Rachel lù lù trên ngưỡng cửa vòm, cao và thẳng tắp. Môi anh hình thành một lời nói lém lỉnh, nhưng khi anh nhận ra khẩu súng săn cũ kỹ của bà ngoại anh đang chĩa thẳng vào ngực mình, anh quyết định là làm một kẻ lém lỉnh lúc này không phải là ý kiến hay ho.
“Tôi có súng, và tôi không sợ phải sử dụng nó đâu!”
“Anh đây. Chết tiệt, Rachel. Em nói nghe như một bộ phim trinh thám dở ẹc ấy.”
Cô thả rơi nòng súng xuống. “Gabe? Anh đang làm gì ở ngoài này thế? Anh làm em sợ muốn chết!”
“Anh đến đây để bảo vệ em.” Anh trả lời cộc lốc.
“Giờ là nửa đêm rồi.”
“Anh định đến sớm hơn, nhưng anh bị vướng vào chút rắc rối với Ethan.”
“Em trai anh là đồ trẻ nít.”
“Nó cũng điên cuồng vì em.” Anh bước lên cổng vòm và đỡ lấy khẩu súng từ cô bằng bàn tay trống của mình.
Cô lùi vào trong cánh cửa lưới để bật bóng điện màu vàng trên cổng vòm. Miệng anh trở nên khô khốc khi anh nhìn thấy cô đứng đó với đôi chân trần, bắp chân trần, và cùng là chiếc áo sơ mi lao động màu xanh mà cô đã mặc vào buổi sáng hôm ngôi nhà bị phá phách. Những lọn tóc rối bù của cô trông như vàng cổ xưa dưới ánh đèn vòm.
“Cái gì thế?” Cô hỏi.
“Như em thấy đấy, đó là một chiếc va li. Anh sẽ chuyển đến đây một thời gian.”
“Kristy bảo anh làm thế này à?”
“Không. Kristy lo lắng, nhưng đây là ý tưởng của anh. Chừng nào cô ấy còn ở đây thì anh không bao giờ tin rằng sự nguy hiểm đến với em có thể vượt ra ngoài những lời đe dọa, nhưng khi cô ấy đi rồi thì em dễ bị tấn công hơn.”
Anh bước vào trong phòng khách, ở đó anh đặt chiếc va li xuống và kiểm tra khẩu súng săn. Nó chưa được nạp đạn, vì thế anh trả nó lại. Cùng lúc đó, anh nghĩ về khẩu.38 mà anh đã khóa lại trước khi rời khỏi ngôi nhà. Giữ một khẩu súng đã nạp đạn bên giường đột nhiên là một điều gì đó có vẻ đáng ghê tởm. “Cất cái này đi.”
“Anh không nghĩ rằng em có thể tự lo cho mình, đúng không? Thực ra thì em có thể đấy, vì thế hãy nhảy trở lại lên chiếc xe tải thô kệch đó của anh và biến đi.”
Anh không thể kìm lại nụ cười. Cô đã làm anh như thế. “Để dành lại đi, Rach. Trong đời em chưa bao giờ vui mừng đến thế khi nhìn thấy một người, và em biết điều đó.”
Cô cau mày. “Anh thực sự chuyển đến đây à?”
“Anh vốn đã có đủ rắc rối với chuyện ngủ nghê mà không cần phải lo lắng thêm về những gì sẽ xảy ra ở đây rồi.”
“Em không cần bảo mẫu, nhưng em nghĩ rằng em sẽ không phiền nếu có bầu bạn.”
Thế này, anh biết, đã là điều gần nhất mà anh nhận được về sự thừa nhận về nỗi lo lắng của cô. Cô biến mất để cất khẩu súng săn đi, còn anh vác va li đi dọc theo hành lang phía sau về phòng ngủ cũ của bà ngoại anh, lúc này đang trống không không còn lại đồ đạc của Kristy nữa. Khi anh liếc nhìn quanh từ chiếc giường thô kệch cũ kỹ đến chiếc xích đu đặt trong góc, anh nhớ lại mình đã hay hoảng sợ thế nào vào ban đêm khi anh còn bé. Anh thường lẻn vào đây và chui vào chăn cùng Annie. Anh đã có thể trèo vào giường Cal, nhưng anh không muốn ông anh của mình biết rằng anh sợ hãi. Mặc dù vậy, một lần nọ, khi anh trườn vào với bà ngoại chỉ để phát hiện ra rằng ông anh cả của anh đã nằm ở đó rồi.
Anh nghe thấy tiếng Rachel phía sau và quay lại. Cô trông vô cùng lộn xộn và xinh đẹp. Nếp nhăn hình chữ V trên má cô cho anh biết cô đã ngủ khi anh lên đến đây. Anh quan sát chiếc áo sơ mi mà cô đang mặc kỹ hơn và cảm thấy hơi cáu tiết. “Em không có cái gì khác để mặc đi ngủ à?”
“Có chuyện gì với cái này?”
“Nó là của Cal. Nếu em thích áo sơ mi thì em có thể mặc một chiếc của anh.” Anh quăng chiếc va li lên giường, mở nó ra, rồi lôi ra một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, nhưng dính chỗ này chỗ kia những vệt màu khác nhau mà hẳn là chúng không đến từ việc giặt là.
Cô cầm lấy chiếc áo từ anh và ngắm nghía nó với vẻ trách cứ. “Áo của anh ta đẹp hơn nhiều.”
Anh lừ mắt nhìn cô. Cô trao cho anh một nụ cười như yêu tinh. “Nhưng áo của anh thoải mái hơn.”
“Rõ là thế rồi.”
Cô lại mỉm cười, và niềm vui sướng len lỏi qua những nơi cằn cỗi bên trong con người anh. Anh nghĩ đến cái cách mà cô vẫn có thể tìm thấy sự hóm hỉnh trong những thứ nhỏ nhặt nhất, thậm chí là với cuộc sống của cô đang treo tơi tả xung quanh cô.
Đôi mắt xanh lục của cô trở nên láu cá, và anh chuẩn bị tinh thần. Cô chống một tay lên hông, một cử chỉ làm chiếc áo sơ mi cô đang mặc hếch lên thêm vài inch nữa. Cô đang giết anh, và thậm chí cô còn không biết điều đó. “Nếu anh trông chờ em sẽ nấu nướng thì anh sẽ phải mua toàn bộ thức ăn.”
Rachel có nhiều cách để chắt bóp tiền bạc của mình hơn bất cứ ai mà anh từng biết, và anh không thể kiềm chế mình gây chút khó khăn cho cô. “Nào, sao anh lại phải trông chờ em nấu nướng chứ? Có khi anh còn nấu giỏi hơn em nữa kìa.”
Cô nghĩ về chuyện đó. “Anh cũng ăn nhiều hơn nữa, vì thế sẽ không công bằng nếu em phải bỏ tiền của em ra cho đồ ăn của anh. Thật đấy, Gabe, anh là người thèm ăn kinh khủng nhất mà em từng biết. Anh lúc nào cũng ăn uống.”
Trước khi anh có thể nghĩ ra cách đáp trả câu nói đó thì một giọng nhỏ xíu đã cắt ngang.
“Mẹ ơi?”
Anh quay lại và nhìn thấy thằng bé đang đứng trên ngưỡng cửa. Nó mặc một bộ pajama mới quá rộng đến mức phải xắn lên ở ống chân. Đúng là Rachel đang chắt bóp từng đồng bằng cách nhìn về tương lai.
Cô bước vội về phía nó như thể thằng bé đang bị lên cơn sốt, và khi cô cúi xuống, anh nhìn thấy mép quần lót của cô. Thằng bé bắn cho anh một cái nhìn thoáng qua không thể dò được, rồi cắm mặt xuống sàn nhà. Gabe quay lưng lại và tự làm mình bận rộn với việc dỡ đồ đạc.
“Đi nào, con yêu.” Rachel nói. “Để mẹ dém lại chăn cho con.”
“Ông ta làm gì ở đây?”
Cô dẫn nó ra khỏi phòng vào trong hành lang. “Đây là nhà của Gabe. Chú ấy có thể đến đây bất cứ khi nào chú ấy muốn.”
“Đây là nhà của Mục sư Ethan.”
“Mục sư và Gabe là hai anh em.”
“Không phải.” Gabe nghe họ rẽ vào phòng may áo cũ của Annie. Thằng bé nói cái gì đó mà anh không chắc chắn, nhưng nghe giông giống như chặt đầu - một từ khác thường mà một thằng bé năm tuổi có thể biết đến. Đứa trẻ đó hơi kỳ lạ, và Gabe biết anh nên cảm thấy tội nghiệp nó, nhưng những ký ức như đã nuốt chửng lấy anh.
Jamie trong bộ pajama sạch sẽ thơm tho sau khi tắm xong, mái tóc sẫm với những lọn xoăn bé tí phất phơ trên đầu. Cái cách nó rúc vào trong lòng Gabe cùng với quyển sách ưa thích của mình, thi thoảng ngủ thiếp đi trước khi đọc đến đoạn cuối cùng. Ngồi đó với một thằng bé đang ngủ nặng trĩu trên tay và một bàn chân trần nhỏ xíu gác lên bàn tay …
“Anh đã có mọi thứ cần thiết chưa?”
Anh không nghe thấy tiếng Rachel quay lại. Anh chớp mắt và lắc đầu. “Chưa.” Hơi thở rời lá phổi của anh cùng với một cơn rùng mình. “Anh cần em.”
Cô lao vào anh ngay lập tức, áp cơ thể cô vào người anh, và anh biết rằng sự chờ đợi này cũng đã vô cùng khó khăn đối với cô như là với anh. Anh đẩy hai tay mình vào trong chiếc áo mà cô đang mặc, áo của anh trai anh, và chạm vào làn da mềm mại bên dưới đó. Nhưng rồi cô vùng ra. Anh cảm thấy một cơn giá lạnh khi cô bỏ đi, chỉ để nhận ra cô đang chốt cửa lại.
Đã bao nhiêu lần anh hay Cherry làm điều đó rồi? Khoá cửa phòng ngủ trong ngôi nhà trang trại cũ ở Georgia để Jamie không lạc vào? Nỗi đau đớn quay lại.
Rachel ôm lấy cằm anh, và những lời thì thầm nhẹ nhàng của cô phả vào má anh như một lời cầu nguyện. “Ở lại với em, anh bạn. Em cũng cần anh.”
Cô dường như luôn thấu hiểu. Một lần nữa, tay anh tìm thấy mảng da thịt ấm áp của cô. Cô cựa quậy trên người anh và bắt đầu kéo mạnh quần áo anh. Cô đòi hỏi, thiếu kiên nhẫn, và sự háo hức vụng về của cô khuấy động anh đến một điểm mà anh gần như không thể nghĩ đến. Trong vài giây anh đã trần truồng ngoại trừ một chiếc tất.
Anh đã biết cơ thể Cherry tường tận như chính cơ thể anh. Cô thích được chạm vào ở đâu và muốn được vuốt ve thế nào. Nhưng Rachel thì vẫn còn là một bí mật.
Anh tuột chiếc áo của anh trai mình ra khỏi người cô, cố tình mạnh tay đủ để xé tung vài chiếc cúc để cô không còn bị cám dỗ mặc nó lại lần nữa. Rồi anh đẩy cô nằm ngửa ra giường.
Ngay lập tức cô lăn lên phía trên anh. “Ai cho anh cầm trịch nào?”
Anh bật cười và vùi miệng trên ngực cô. Cô giang rộng hai chân trên hông anh. Cô vẫn chưa cởi bỏ quần lót, và giờ cô tra tấn anh với nó, nhẹ nhàng trượt lớp vải nylon lui rồi tới, xuống rồi lên, để lại những vệt ẩm ướt mềm mại.
Khi anh không còn có thể chịu đựng được nữa, anh siết chặt hai tay trên hông cô và kéo cô xuống thật mạnh trên người anh. “Thời gian chơi bời đã qua, em yêu.”
Cô chồm về phía trước, kéo lê núm vú của mình trên ngực anh. Mái tóc cô cuộn quanh bờ vai lấm tấm tàn nhang, và khi một lọn tóc rơi xuống trên môi anh, người vợ goá của nhà truyền giáo nhìn anh với đôi mắt gian xảo. “Ai nói đấy?”
Anh rên lên, trượt những ngón tay vào phía trong quần lót của cô, và trao cho cô một liều của chính đơn thuốc của cô.
Sau đó, cả hai người họ đều trở nên hơi một chút hoang dã, và bởi vì họ không được tạo ra tiếng động nên sự ham muốn của họ lại càng trở nên điên cuồng hơn. Cô cắn lên ngực anh, rồi ngậm lấy lưỡi anh. Anh vỗ vào mông cô rồi hôn cô cho đến khi cô không còn thở được nữa. Đầu tiên một người lên trên, rồi sau đó là người còn lại. Cô kéo anh ngồi dậy, rồi tự xiên qua mình, vẫn không cởi bỏ quần lót ra mà chỉ kéo phần đũng sang một bên. Nỗi đam mê của họ nóng hổi và hoàn toàn bản năng. Cảm xúc dâng trào vượt ra khỏi những gì có thể tưởng tượng. Những bức tường xung quanh căn phòng như rỉ ra toàn mùi ân ái.
Anh cảm thấy không thích chút nào khi tỉnh dậy giữa đêm và phát hiện ra cô đã quay trở lại phòng riêng của mình.
Một ý nghĩ níu lấy một góc trong tâm trí anh. Có lẽ anh nên cưới cô. Điều đó sẽ giữ cô được an toàn và thoát khỏi những rắc rối. Và anh muốn sống với cô.
Nhưng anh không yêu cô, không giống như anh yêu Cherry. Và anh không thể nuôi dạy con trai cô. Không phải bây giờ. Không bao giờ.
Trong suốt phần còn lại của đêm, giấc ngủ cứ lẩn tránh anh, và vào lúc bình minh, cuối cùng anh cũng phải đầu hàng và chui vào tắm rửa. Anh biết cô là một người dậy sớm, nhưng đến lúc anh mặc quần áo xong cô vẫn chưa tỉnh dậy. Anh mỉm cười với bản thân. Anh đã làm cô kiệt sức.
Nhà bếp vắng lặng. Anh mở cửa sau và bước ra ngoài. Một đợt sóng hoài niệm ập vào anh. Anh cảm giác như thể anh vừa mới quay trở về thời thơ ấu của mình.
Cả anh và Cal đều được sinh ra khi bố mẹ họ vẫn còn là thiếu niên. Bố anh đang học đại học, và rồi vào trường y trước khi ông dần dần thiết lập một cơ sở khám chữa bệnh ở Salvation. Ông bà nội của anh rất giàu có và cảm thấy xấu hổ bởi cuộc hôn nhân bắt buộc của người con trai duy nhất của mình với gia đình Glide cặn bã, nhưng Gabe và anh trai anh lại rất yêu bà ngoại của họ, và họ đã trải qua nhiều nhất thời gian ở Núi Heartache mà bố mẹ họ cho phép.
Anh nhớ việc đầu tiên anh thường làm trong buổi sáng là phóng ra ngoài, vô cùng háo hức để bắt đầu một ngày mới đến nỗi Annie đã phải doạ anh bằng chiếc muôi gỗ của bà để bắt anh ăn sáng. Ngay sau khi ngấu nghiến xong bữa ăn, anh lại vọt ra ngoài trở lại để lùng tìm những sinh vật đang chờ đợi anh: những con sóc và gấu trúc, những con chồn hôi, những con thú túi, và thi thoảng là gấu đen. Thời này gấu không còn phổ biến nữa. Dịch bệnh nấm ở cây hạt dẻ đã quét sạch thứ thức ăn ưa thích của chúng, và những quả đầu thay thế gần như không hề đáng tin tưởng như là một loại thức ăn được.
Anh nhớ chúng. Anh nhớ công việc với những con thú rừng. Nhưng anh không thể nghĩ về chuyện đó lúc này. Anh có một bãi chiếu bóng để mà điều hành.
Ý nghĩ đó làm anh chán nản. Anh lê bước xuống khỏi bậc thềm và ngây người nhìn về phía khu vườn cũ. Mùa hè năm ngoái, mẹ anh và Jane - vợ Cal đã trồng nó trong suốt khoảng thời gian cả hai người họ cùng rời khỏi ngôi nhà của chồng họ. Giờ khu vườn đó đã lại um tùm trở lại, mặc dù anh có thể thấy những nơi mà ai đó – có lẽ là Rachel, bởi vì cô dường như không biết cách ngơi nghỉ - đã bắt đầu dọn dẹp.
Một tiếng hét the thé chói tai phá vỡ vẻ yên tĩnh của buổi sớm mai. Nó phát ra từ phía trước nhà, và anh vội chạy vòng qua hông nhà, tim anh đập thình thịch, nghĩ rằng lần này có khi còn tồi tệ hơn vụ vẽ sơn graffiti.
Anh đứng khựng lại khi nhìn thấy thằng bé đang đứng một mình trên cổng vòm, ở gần đầu xa nhất. Nó vẫn mặc bộ pajama và đông cứng lại vì sợ hãi khi nhìn trân trân vào một thứ gì đó đã bị khuất khỏi tầm nhìn của Gabe.
Gabe chạy về phía trước và ngay lập tức nhìn thấy cái gì đã làm Edward hét lên. Một con rắn nhỏ đang cuộn tròn cạnh bức tường của ngôi nhà.
Anh bước tới đó trong ba sải chân dài. Thọc tay qua hàng rào, anh chụp lấy con rắn trước khi nó trườn đi mất.
Rachel phóng như bay ra khỏi cửa trước. “Edward! Có chuyện gì thế? Có chuyện gì…” Cô nhìn thấy con rắn đang treo lơ lửng trên tay Gabe.
Gabe quan sát đứa trẻ đang co rúm lại với vẻ thiếu kiên nhẫn. “Nó chỉ là một con rắn sọc vằn thôi.” Anh chìa con rắn về phía thằng bé. “Nhìn thấy vết màu vàng trên lưng nó không? Đó là cách cháu biết nó sẽ không cắn cháu. Xem nào. Cháu có thể chạm vào nó.”
Edward lắc đầu và lùi lại một bước.
“Thôi nào.” Gabe ra lệnh. “Ta đã bảo là nó sẽ không cắn cháu.”
Edward lùi lại xa hơn.
Rachel xuất hiện bên cạnh Edward trong một giây, ấp ủ nó như thường lệ. “Không sao đâu, con yêu. Rắn sọc vằn rất thân thiện. Thường có rất nhiều loại này trong nông trại nơi mẹ lớn lên.”
Cô đứng thẳng dậy và ném cho Gabe một cái nhìn lạnh lẽo giận dữ. Với tới, cô giật con rắn ra khỏi tay Gabe và quăng nó qua hàng rào. “Thấy không. Chúng ta sẽ thả nó đi để nó có thể tìm thấy gia đình của nó.”
Gabe nhìn cô với vẻ chỉ trích. Cô sẽ không bao giờ làm thằng nhóc này trở thành một người đàn ông nếu như cô cứ bảo vệ nó như thế. Gabe đã để Jamie chơi với rắn khi thằng bé mới chập chững biết đi, đảm bảo thằng bé có thể phân biệt được rắn lành và rắn độc, và nó thích chạm vào chúng. Một giọng nói đầy lý lẽ bảo anh rằng có sự khác biệt rất lớn giữa một đứa trẻ lớn lên cùng với những con rắn và một đứa thì không, nhưng con trai anh đã chết, và anh không thể nghe theo lý lẽ.
Edward rúc vào mẹ, cô vỗ lên đầu nó. “Ăn sáng thì thế nào, Quý ngài Dậy sớm?”
Thằng bé gật đầu trong lòng cô, và Gabe gần như không thể nghe rõ những gì nó nói. “Mục sư Ethan nói con có thể đến buổi lễ ngày Chủ Nhật vào ngày hôm nay.”
Rachel trông có vẻ bực bội. “Có lẽ lúc khác.”
Anh thầm nguyền rủa cậu em trai của mình vì đã gieo rắc ý tưởng đó vào đầu thằng bé. Ethan không hề bỏ ra một giây phút nào nghĩ đến những gì Rachel sẽ phải trải qua nếu như cô bước vào trong một buổi lễ ở nhà thờ.
“Đó là những gì mẹ đã nói Chủ Nhật tuần trước.” Edward lèo nhèo.
“Vào mở một hộp Cheerios mới nhé.”
“Con muốn đi hôm nay.”
Gabe không thể chịu đựng được chuyện nghe thằng nhóc lèo nhèo thêm nữa. “Làm như mẹ cháu bảo đi.”
Rachel quay lại phía anh. Cô định nói gì đó, nhưng rồi lại ngậm miệng lại và đẩy con trai mình vào trong.
Gabe tránh mặt cả hai mẹ con họ bằng cách làm một cuốc đi bộ dài trong rừng cho đến khi anh tìm thấy một nơi mà anh đã thường làm nơi cất giấu những con thú. Anh đã xây mấy cái chuồng khi anh khoảng mười hay mười một tuổi và sử dụng chúng để chữa bệnh cho bất cứ con thú bị thương nào mà anh hay bạn bè anh tình cờ tìm được. Nhớ lại thời đó, anh cảm thấy ngạc nhiên vì số lượng sinh vật mà anh đã có thể cứu được.
Ký ức đó chỉ đem lại cho anh nỗi buồn. Giờ anh thậm chí còn không muốn ở quanh những con thú nữa. Anh đã có thể chữa lành quá nhiều các sinh vật sống, nhưng anh lại không thể chữa lành chính bản thân mình.
Anh vẫn chưa sẵn sàng đối diện với Rachel hay thằng nhóc, vì thế anh quay vào trong thị trấn, ở đó anh uống cà phê ở cửa hàng McDonald. Sau đó, anh đến nhà thờ của Ethan và đỗ xe ở nơi quen thuộc của mình cách đó một toà nhà. Anh đã tham dự buổi lễ vài Chủ Nhật vừa rồi, luôn luôn ngồi ở phía sau, đến muộn và ra về sớm để anh không phải nói chuyện với ai.
Rachel đã quay lưng lại với Chúa, nhưng anh không hoàn toàn có thể làm điều đó. Đức tin của anh không mạnh mẽ như em trai anh, và nó cũng không giúp đỡ gì được cho anh. Nhưng thứ gì đó vẫn còn đó, và anh không thể giũ bỏ nó đi.
Bất chấp sự cáu kỉnh gần đây mà anh dành cho Ethan, anh vẫn thích nghe em trai anh thuyết giảng. Ethan không phải là một trong những người thẳng đuột đến mức đáng bực mình của Chúa - những người luôn lớn tiếng về những thứ tuyệt đối và cư xử như thể họ chỉ có một con đường duy nhất để đến thiên đàng. Ethan giảng về lòng khoan dung và sự tha thứ, công lý và lòng trắc ẩn - tất cả mọi thứ mà như Gabe nhận ra Ethan không hề dành cho Rachel. Em trai anh chưa bao giờ là một kẻ sáo rỗng, và Gabe không thể hiểu điều đó.
Anh liếc nhìn qua giáo đoàn và nhận thấy anh không phải là người đến muộn duy nhất. Kristy Brown lẻn vào hàng ghế sau cùng một lúc lâu sau bài kinh thú tội. Cô mặc một chiếc váy màu vàng với chân váy vô cùng ngắn, và vẻ mặt của cô về mặt thực tế là thách đố bất cứ ai dám nói gì về điều đó. Anh mỉm cười với chính mình. Giống như tất cả mọi người khác ở Salvation, anh chưa bao giờ để ý nhiều đến Kristy trừ khi anh cần làm xong việc gì đó. Giờ cô đã trở thành một điều bắt buộc phải nghĩ tới.
Sau buổi lễ, anh lái xe về nhà Cal và gọi cho anh trai anh để báo là anh sẽ chuyển khỏi đó một thời gian. Khi nghe xong lý do vì sao, Cal liền nổ bùng lên.
“Em chuyển đến ở với goá phụ Snopes á? Ethan nói em đang trở nên rối trí với cô ta, nhưng anh đã không tin nó. Giờ thì em chuyển đến ở với cô ta sao?”
“Không phải thế đâu.” Gabe trả lời, mặc dù đó không hoàn toàn là sự thật. “Cô ấy đã trở thành một mục tiêu ở nơi đây, và em nghĩ rằng cô ấy đang gặp nguy hiểm.”
“Vậy thì hãy để Odell giải quyết chuyện đó.”
Gabe nghe một tiếng kêu ré nhỏ xíu như tiếng mèo kêu ở phía sau, và nhận ra nó đến từ cô cháu gái của mình. Rosie là một đứa bé xinh đẹp, vô cùng tinh nghịch và đã ngứa ngáy muốn sử dụng đôi cánh của mình rồi. Một cảm giác đau đớn nhói lên trong ngực anh.
“Nghe này, Gabe, anh đã nói chuyện với Ethan. Anh biết em luôn có điểm yếu đối với những con thú bị thương, nhưng con thú bị thương này là một con rắn độc. Bất kỳ ai đã từng ở cạnh em trong năm phút đều có thể nói rằng em là một nhãn hiệu dễ dàng khi liên quan đến chuyện tiền bạc, và … Này!”
“Gabe à?” Giọng chị dâu anh cắt ngang. Mặc dù Gabe chỉ mới gặp Tiến sỹ Jane Darlington Bonner vài lần, nhưng anh ngay lập tức đã bị thu hút về phía chị. Chị là một người có đầu óc, quyết đoán, và đứng đắn, chính xác là loại người mà Cal cần sau khi thực hiện một cuộc đào tẩu khỏi các cô nàng bimbo trẻ tuổi.
“Gabe, đừng nghe lời anh chú.” Jane nói. “Cũng đừng nghe lời Ethan. Tôi thích góa phụ Snopes.”
Gabe cảm thấy có nghĩa vụ phải chỉ ra điều hiển nhiên. “Thật tốt khi nghe điều đó, nhưng tôi không tin là chị đã từng gặp cô ấy, đúng không?”
“Chưa.” Chị dâu anh trả lời bằng cái giọng nghiêm túc. “Nhưng tôi đã từng sống trong ngôi nhà kinh khủng của cô ta. Khi Cal và tôi gặp rắc rối trong quan hệ - tôi biết chuyện này nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng mỗi khi tôi ở trong phòng ngủ của cô ta hay trong phòng trẻ, tôi đều cảm thấy cảm giác thân thuộc buồn cười đó với cô ta. Có một thứ xấu xa gì đó về phần còn lại của ngôi nhà, và cảm giác tốt đẹp về hai căn phòng kia. Tôi luôn nghĩ rằng điều đó đến từ cô ấy.”
Anh nghe một tràng cười với vẻ nghi ngờ từ anh trai anh ở phía sau. Gabe mỉm cười. “Rachel là thứ xa nhất mà tôi có thể liên tưởng từ một vị thánh, Jane. Nhưng chị nói đúng. Cô ấy là người tốt, và cô ấy đang phải trải qua một thời gian khó khăn. Cố gắng giữ ông anh tránh khỏi tôi một thời gian, được chứ?”
“Tôi sẽ cố hết sức. Chúc may mắn, Gabe.”
Anh gọi thêm vài cú điện thoại nữa, bao gồm cả một cú cho Odell Hatcher, rồi gói ghém những thứ dễ thối trong tủ lạnh và quay trở lại Núi Heartache. Đã là giữa chiều khi anh đỗ xe cạnh garage. Cửa sổ ngôi nhà đang mở và cửa trước không khoá, nhưng Rachel và đứa trẻ không có bên trong.
Anh mang đám thực phẩm vào trong bếp và dỡ nó ra đặt vào trong tủ lạnh. Khi anh quay lại, anh nhìn thấy thằng bé đang đứng ngay bên trong ngưỡng cửa sau. Nó bước vào quá lặng lẽ đến mức Gabe không nghe thấy.
Gabe nhớ cái cách Jamie lao ầm ầm vào trong ngôi nhà trang trại cũ rộng rãi ở Bắc Georgia, đóng sầm cửa, giày bay tứ tung, thường thét bung cả phổi rằng nó đã tìm thấy một con giun đất đặc biệt hay cần phải sửa chữa một thứ đồ chơi bị vỡ nào đó.
“Mẹ cháu ra ngoài à?”
Thằng bé cúi mặt nhìn xuống sàn nhà.
“Trả lời ta đi, Edward.” Gabe lặng lẽ nói.
“Vâng.”
“Vâng cái gì?”
Vai thằng bé cứng đơ. Nó vẫn không ngẩng đầu lên.
Đứa trẻ rõ ràng là phải được tôi rèn hơn, vì chính bản thân nó. Gabe buộc mình phải nói một cách lặng lẽ, kiên nhẫn. “Nhìn vào ta.”
Một cách chậm rãi, Edward ngẩng đầu lên.
“Khi cháu nói chuyện với ta, Edward, ta muốn cháu nói, ‘Vâng, thưa chú’ hay ‘Không, thưa chú’; và ‘Vâng, thưa mẹ/thưa cô’ hay ‘Không, thưa mẹ/thưa cô’ khi cháu nói chuyện với mẹ cháu hay Kristy hay quý cô nào khác. Giờ cháu đang sống ở Bắc Carolina, và đó là cái cách lịch sự mà trẻ con xưng hô quanh đây. Cháu hiểu không?”
“Uh-huh.”
“Edward…” Giọng Gabe mang theo một âm hưởng cảnh cáo.
“Tên cháu không phải là Edward.”
“Mẹ cháu gọi cháu bằng cái tên đó.”
“Mẹ thì được phép.” Nó nói một cách bướng bỉnh. “Chú thì không.”
“Thế ta phải gọi cháu là gì?”
Thằng bé do dự rồi lẩm bẩm. “Chip.”
“Chip ư?”
“Không thích Edward. Muốn mọi người gọi cháu là Chip.”
Gabe nghĩ đến chuyện cố gắng giải thích cho nó biết rằng Chip Stone có lẽ không phải là sự lựa chọn tốt nhất trong những cái tên, nhưng rồi lại gạt bỏ ý nghĩ đó. Anh luôn tử tế với đám trẻ con, nhưng không phải thằng bé này. Nó quá lạ lùng.
“Edward, con có tìm thấy dây cuộn hay sợi dây nào không?”
Cửa sau mở tung ra và Rachel lướt vào. Đôi bàn tay nhem nhuốc của cô và cái mũi lấm lem cho thấy rằng cô đang làm việc trong khu vườn. Ánh mắt cô ngay lập tức bay vọt về phía con trai mình, như thể cô sợ rằng Gabe có thể đã sử dụng dụng cụ tra tấn lên thằng bé khi cô không để mắt tới. Thái độ của cô làm anh cảm thấy áy náy, và anh không thích điều đó.
“Edward?”
Thằng bé lút cút bước về phía chiếc tủ buýp phê cũ kỹ, kéo mở ngăn kéo bên trái bằng cả hai tay, và lôi ra một cuộn dây tròn vốn đã ở đó, trong dạng này hoặc dạng khác, từ rất lâu rồi mà Gabe có thể nhớ.
“Đặt nó vào trong cái hộp mà mẹ đang dùng nhé.”
Thằng bé gật đầu, rồi ném cho Gabe một cái nhìn thận trọng. “Vâng, thưa mẹ.”
Rachel nhìn nó với vẻ tò mò. Edward lẻn ra ngoài theo lối cửa sau.
“Tại sao em lại đặt tên nó là Edward?” Gabe hỏi trước khi cô có thể lục vấn anh chuyện gì đã xảy ra sáng hôm nay với con rắn sọc vằn đó.
“Đó là tên ông ngoại em. Bà ngoại bắt em hứa phải đặt tên đứa con trai đầu tiên của em theo tên ông.”
“Em không thể gọi nó là Ed hay gì đó sao? Eddie chẳng hạn? Không ai còn gọi đám trẻ con là Edward nữa.”
“Xin lỗi. Em dường như đã quên mất … Chính xác thì phần nào trong chuyện này liên quan đến anh thế?”
“Tất cả những gì anh đang nói là nó không thích tên của nó. Nó bảo anh phải gọi nó là Chip.”
Những đám mây giông tố màu xanh sẫm tụ lại trong mắt cô. “Anh có chắc anh không phải là người đã bảo với nó rằng có điều gì đó không ổn với tên của nó không? Có lẽ chính anh đã bảo nó nên tự gọi mình bằng Chip.”
“Không phải.”
Cô sải bước về phía trước, ngón tay chĩa thẳng vào ngực anh như một khẩu súng lục. “Tránh xa con trai em ra.” Bang! “Và đừng bao giờ xen vào giữa hai mẹ con em như cái cách anh đã làm sáng nay nữa.” Bang! Bang!
Cô chưa bao giờ là người lảng tránh những lời nói thẳng thừng, và cô tiếp tục bám theo anh. “Những gì anh làm với con rắn sáng nay là độc địa, và em không cho phép điều đó. Nếu như anh cố làm điều gì giống thế một lần nữa, anh có thể chuyển ra khỏi đây luôn.”
Cái thực tế là cô nói đúng làm Gabe cảm thấy bị dồn vào thế bí. “Nhắc cho em nhớ trong trường hợp em đã quên, đây là nhà của anh.” Nó là nhà của mẹ anh. Cũng gần như thế.
“Em không quên gì cả.”
Một chuyển động thoáng qua trong tầm mắt làm Gabe chú ý. Anh nhìn qua vai Rachel về phía cánh cửa lưới và nhìn thấy Edward đang đứng đó, chứng kiến cuộc tranh cãi. Mặc dù là qua tấm lưới, Gabe vẫn có thể cảm nhận được sự đề phòng của thằng bé, như thể nó đang canh gác cho mẹ nó vậy.
“Em nói nghiêm túc đấy, Gabe. Hãy tránh xa Edward ra.”
Anh không nói gì, chỉ nhìn qua cô về phía cửa. Edward nhận ra nó đã bị nhìn thấy và biến mất khỏi tầm nhìn.
Những nếp nhăn căng ra ở khoé miệng Rachel làm Gabe không còn tâm trạng đâu mà cãi vã với cô nữa. Thay vào đó, anh muốn kéo cô vào trong phòng ngủ và bắt đầu lại tất cả. Anh không thể nào lấy đủ từ cô. Nhưng họ không chỉ có một mình …
Anh lôi ra một mẩu giấy hình vuông mà anh đã nhét trong túi quần sau của mình và giở nó ra. Đó là đền bù cho cảm giác tội lỗi với những gì đã xảy ra sáng hôm nay, nhưng cô không cần phải biết điều đó. “Odell đưa cho anh tên của tất cả những người đã có mặt ở bãi hạ cánh cái đêm mà G. Dwayne trốn thoát.”
Tâm trạng tồi tệ của cô biến mất. “Ôi, Gabe, cảm ơn anh!” Cô giật bản danh sách khỏi tay anh và ngồi xuống trên chiếc bàn bếp. “Cái này có đúng không? Chỉ có mười cái tên trong danh sách. Có vẻ như là phải có cả trăm người ở đó vào đêm hôm ấy.”
“Bốn người từ văn phòng cảnh sát trưởng, và toàn bộ lực lượng cảnh sát của Salvation. Thế đấy.”
Ngay khi cô bắt đầu nghiên cứu bản danh sách cẩn thận hơn, họ nghe thấy tiếng xe hơi đến gần. Anh bước ra phòng khách trước cô, rồi thở phào khi thấy Kristy bước ra khỏi chiếc Honda của mình. Cô đang ăn mặc để giết người trong chiếc quần soóc kaki và một cái áo quây màu xanh lục õng ẹo.
Rachel vội ra ngoài đón bạn. Edward chạy ra như bay từ phía hông nhà và quăng mình vào Kristy. “Cô quay lại rồi!”
“Cô bảo là cô sẽ quay lại mà.” Kristy cúi xuống và hôn lên đỉnh đầu thằng bé. “Cô chán làm việc quá, nên cô ghé qua để xem liệu con có muốn đi đến lễ hội thịt lợn nướng với cô chiều nay không?”
“Wow! Con đi được chứ mẹ? Con đi được chứ?”
“Chắc chắn rồi. Nhưng đi rửa ráy trước đã nào.”
Gabe lững thững quay vào trong bếp và rót cho mình một cốc cà phê loãng toẹt của Rachel khi hai người phụ nữ bước vào nhà.
“Nhưng sao cô lại muốn có cuốn Kinh thánh của Dwayne? Cô định làm gì…” Kristy im bặt khi nhìn thấy anh. Anh biết cô lo lắng về chuyện Rachel phải ở một mình, và anh nhìn thấy vẻ nhẹ nhõm trên gương mặt cô. “Chào Gabe.”
“Chào Kristy.”
“Tôi muốn cuốn Kinh thánh đó cho Edward.” Rachel nói mà không nhìn anh. “Nó là vật gia truyền của gia đình.”
Vậy là, Gabe nghĩ, cô thậm chí còn không kể sự thật với Kristy. Anh là người duy nhất biết chuyện.
Kristy ngồi xuống chiếc bàn và nghiên cứu bản danh sách.
“Một trong những người đàn ông này hẳn là đã ăn cắp nó vào cái đêm mà họ tịch thu chiếc xe của tôi.” Rachel cầm lên tách cà phê mà Gabe vừa rót ra cho anh và nhấp một ngụm. Anh không biết vì sao, nhưng thật dễ chịu khi được giúp đỡ người khác. Rachel dường như là người duy nhất trông chờ điều gì đó từ anh trong những ngày này.
Kristy nhìn bản danh sách với vẻ trầm ngâm. “Không phải Pete Moore. Anh ta đã không đến nhà thờ nhiều năm rồi.”
Rachel ngả người tựa vào bồn rửa và ôm tách cà phê bằng hai tay. “Người đã lấy cuốn Kinh thánh có thể không làm điều đó vì lý do mộ đạo. Rất có thể anh ta muốn có nó chỉ vì tò mò.”
Cuối cùng, Kristy đã hoàn toàn loại trừ sáu cái tên và nói rằng bốn cái tên còn lại khả năng cao là không thể nào, nhưng Rachel không chịu nản lòng. “Tôi sẽ bắt đầu với bốn cái tên này, nhưng nếu tôi không tìm ra thứ gì, tôi sẽ xử lý nốt phần còn lại.”
Thằng bé lao vào trong bếp. “Con sạch sẽ rồi! Chúng ta đi được chưa, Kristy? Họ sẽ có một con lợn thật bự ở đó chứ?”
Khi Rachel bước sang để kiểm tra tay Edward, Gabe cầm lên tách cà phê mà cô đã bỏ rơi và bước về phía cổng vòm phía sau. Vài phút sau đó, anh nghe thấy tiếng xe của Kristy phóng đi.
Sự yên tĩnh lại một lần nữa bao phủ Núi Heartache. Anh và Rachel sẽ có ngôi nhà cho riêng họ trong phần còn lại của buổi chiều. Hơi nóng chảy xuyên qua huyết mạch của anh. Chúa phù hộ cho Kristy Brown.
Anh nhắm mắt lại một lúc, hổ thẹn vì mình đã muốn Rachel nhiều đến thế, bởi vì anh không yêu cô. Anh không thể. Phần đó của anh đã không còn tồn tại nữa. Nhưng anh thích ở với cô. Cô làm dịu đi điều gì đó bên trong anh.
Cánh cửa lưới đóng sầm phía sau anh. Anh quay về phía cô, chỉ để cảm thấy sự trông đợi của mình nhạt đi khi nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của cô.
“Đi nào, Gabe. Chúng ta sẽ đi tìm cuốn Kinh thánh đó ngay bây giờ.”
Anh đã sẵn sàng để tranh cãi, nhưng rồi đành bỏ cuộc. Có ích gì cơ chứ? Ý Rachel đã quyết rồi.