Not all of us have to possess earthshaking talent. Just common sense and love will do.

Myrtle Auvil

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4783 / 10
Cập nhật: 2015-11-22 03:58:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
áng hôm sau khi thức dậy, thì mặt trời đã tỏa ánh nắng đầy cả sân. Nàng đang mặc trên người bộ đồ ngủ màu hồng nhạt mà anh đã hướng dẫn nàng mua hôm qua.
Nàng làm vệ sinh cá nhân buổi sáng rồi mở cửa bước ra ngoài.
Nàng thả bộ ra bờ hồ, nơi mà anh và nàng đã có khoảng nửa tiếng vui vẻ đêm qua.
Hồ bơi sáng nay đông quá. Có lẽ mọi người khách của khách sạn không chịu nổi sự hầm nóng đêm qua.
Tấm màn cửa của bà Lam Hằng vẫn được kéo ra, có lẽ bà vẫn còn ngủ.
Không khí ban mai trong lành làm nàng cảm thấy dễ chịu.
Nàng ngồi dùng điểm tâm trên bờ hồ, đưa mắt nhìn xung quanh. Nàng mong sao trong đám người ấy tìm được bóng dáng của anh.
Nàng muốn bà Lam Hằng thức dậy và trao nhanh công việc mới cho nàng. Nàng phải làm việc tốt hơn là ngồi ở đây mà suy nghĩ mông lung. Tất cả mọi vật quanh bờ hồ này đều làm cho nàng nhớ đến anh. Chiếc ghế xích đu, băng ghế và cả mặt nước hồ trong xanh mời gọi.
Rồi ngày lại ngày trôi qua, Nhật Nam vẫn không quay trở lại. Ngày nào cũng vậy, sau khi xong công việc, sáng trưa chiều tối nàng đều ra bờ hồ này mỏi mòn đợi chờ. Nàng có cảm giác như nàng là 1 nàng Tô Thị thứ 2. Có lẽ, 1 ngày nào đó, nàng cũng sẽ hóa đá như nàng Tô Thị mà thôi.
Nàng muốn gặp anh và kể cho anh nghe về cuộc sống khổ cực của nàng lúc nhỏ. Lúc nào nàng cũng mắng mỏ mình ngu xuẫn.
Đôi mắt đẹp giận dữ của anh lúc nào cũng như nhảy múa trước mắt nàng, thật đau đớn khi anh bảo nàng hãy đi kiếm những kẻ giàu có mà quen. Nàng nào muốn vậy. Nàng chỉ muốn cuộc sống của người chồng ổn định thôi mà.
Đã hơn 10 ngày qua, đêm nào nàng cũng vò võ 1 mình. Cảnh đẹp trong Bách Hoa Lâm không còn cuốn hút nàng nữa. Lúc nào nàng cũng thấy như nó đang đùa cợt cảnh cô đơn của nàng. Chuyện tình cô liêu của nàng chẳng khác gì những chuyện tình lãng mạn trong truyện cổ tích Mêhicô. Trong cuộc sống cái đáng sợ nhất là sự cô độc. Thế mà bây giờ nàng lại lâm vào sự cô độc đáng sợ ấy.
Vào 1 buổi chiều thứ 12 sau khi nàng giao bản hợp đồng cho bà Lam Hằng, bà kêu nàng lại và nói.
- Bội Cầm này! Lúc sáng ông chủ Hoàng Lâm Thao có gởi cho con món quà này.
Nàng trợn mắt ngạc nhiên:
- Tại sao lại gởi cho con?
- Nghe bác khen con siêng năng giỏi giắn nên ông ấy muốn thưởng con vậy mà.
Bà Lam Hằng cầm lấy chiếc hộp nhỏ màu đỏ trao cho Bội Cầm.
- Nè con xem đi.
- Con... con.
- Đừng ngại ngùng gì cả. Ông Hoàng Lâm Thao thưởng con thôi, không có ý định gì khác đâu.
Nàng rụt rè cầm lấy và mở ra xem. Bên trong là 1 sợi dây chuyền bạch kim thật đẹp.
Nàng reo to:
- Ôi! Đẹp quá!
Bà Lam Hằng mỉm cười:
- Đây để bác đeo vào cho chiếc cổ của con mà đeo vào thì sẽ đẹp lắm đấy.
Nói xong bà cầm lấy và đeo vào cổ cho Bội Cầm:
- Đẹp lắm!
Rồi như vừa chợt nhớ ra điều gì bà tiếp:
- À... Con ra phố mau giùm bác 2 xấp giấy A4. Lúc sáng ra phố mà bác quên mua.
Nàng mỉm cười và bước đi. May quá, cả 12 ngày nay bà không hỏi gì về Nhật Nam cả. Bà cứ tưởng nàng vui vẻ lắm.
Khi đi ngang qua phòng tiếp tân bỗng nàng chợt nhớ ra 1 chuyện. Tim nàng đập rộn lên... và nàng chợt nghĩ đến anh tiếp tân Bảo Chấn. Tại sao nàng không đến hỏi thăm anh ấy về Nhật Nam? Nhưng liệu Bảo Chấn có biết nàng là ai không? Có biết câu chuyện của nàng và Nhật Nam vừa qua không? Nếu Bảo Chấn biết nàng nói với Nhật Nam những lời như thế thì nàng tin chắc anh ta cũng căm ghét nàng. Nếu vậy anh ta sẽ không bao giờ chỉ cho nàng Nhật Nam ở đâu.
Nghĩ như vậy nên nàng bước đi thật nhanh ra phố.
Nàng lang thang ngoài phố thật lâu, mong có thể gặp lại anh nhưng vô vọng.
Nàng lại lê những bước chân nặng nề quay trở về. Rồi nàng lại đi ngang quầy tiếp tân.
Nàng muốn bước vào... Nàng suy nghĩ mãi... 1 người con gái vào hỏi thăm 1 chàng trai thì thật là vô duyên.
Đây là 1 việc mà từ trước tới nay nàng chưa bao giờ làm. Nhưng... nhưng nàng chỉ đến hỏi thăm thôi mà, có nói gì khác đâu mà nàng phải sợ.
Bội Cầm tiến đến gần quầy tiếp tân, tim đập thình thịch, lòng rối bời lo lắng. Bảo Chấn đang nói chuyện điện thoại với ai đó, thấy nàng bước lại anh lịch sự mỉm cười.
Sau khi gác máy anh hỏi ngay:
- Xin lỗi! Tôi có thể giúp gì được cho cô?
Nàng rụt rè, mặt đỏ ửng.
- Xin lỗi! Có phải anh là Bảo Chấn không?
- Phải, cô tìm tôi có việc gì không thưa cô.
Giọng nói cởi mở của Bảo Chấn làm cho nàng bớt đi phần nào lo sợ, nàng hỏi:
- Hình như anh có quen với Nhật Nam phải không? Anh có thể giúp tôi gặp anh ấy được không?
- Ông Nhật Nam không có ở trong khách sạn.
Bội Cầm nói ngay sau khi cắn nhẹ đôi môi.
- Tôi biết! Có lần anh ấy nói với tôi nếu cần gặp anh ấy thì cứ... cứ nhắn lại với anh... Không biết bây giờ tôi có thể nhắn... nhắn được không?
Bảo Chấn cười:
- Cô làm gì mà run dữ vậy. Chuyện đơn giản thôi mà. Cô cần nhắn gì, tôi nhắn cho.
Bội Cầm nhìn Bảo Chấn lòng hoang mang. Nàng biết phải nhắn gì bây giờ đây?
Nhắn anh ta đến thăm mình à? Hay nhắn rằng nàng xin lỗi anh? Nói ra rồi bây giờ nói lời xin lỗi dễ dàng như vậy sao?
Nàng sa sầm nét mặt. Thật là ngu ngốc khi đến làm phiền anh nhân viên khách sạn này.
Nàng bất thần nói:
- Tôi thấy không cần nữa.
Nói xong nàng bỏ đi thật nhanh. Làm sao đi nhắn với 1 người mà nàng đã chửi rủa, xua đuổi được chứ? Lại còn dùng những từ khiếm nhã với anh nữa chứ. Tốt hơn là nàng nên quên anh ta đi.
Nhưng liệu nàng có làm được điều đó hay không?
Đóa Hồng Nở Sớm Đóa Hồng Nở Sớm - Dạ Miên Đóa Hồng Nở Sớm