Nguyên tác: Mountain Laurel
Số lần đọc/download: 1570 / 28
Cập nhật: 2017-07-24 16:07:56 +0700
Chương 14
N
hững gì tiếp diễn theo với Maddie là ba ngày địa ngục. Cô không được giỏi chờ đợi cho lắm. Cô đã quen với việc điều khiển cuộc đời của chính cô, còn bây giờ, đứng giữa vụ bắt cóc Laurel và sự biến mất của 'Ring, cô chưa từng cảm thấy bất lực đến như vậy.
Nếu không phải là nhờ những người thợ mỏ, cô nghĩ hẳn mình đã mất trí. Những người thợ mỏ đưa ra cho cô ai đó để trút cơn giận dữ của cô lên. Họ những người đàn ông cô độc được nghe về chuyến công diễn của cô và họ muốn cô tiêu khiển cho họ. Ban đầu cô chỉ nói không, lải nhải rằng cô bị rát họng hay thứ gì đó vô nghĩa, nhưng rồi những sự nài xin của họ bắt đầu chọc tức cô.
Cô quay lại một nhóm thợ mỏ và để cho họ có nó. Cô hét vào họ với toàn lực của tất cả sức mạnh phổi cô. Cô bảo họ rằng cô không muốn hát cho họ, rằng cô sẽ không hát cho họ.
Những người đàn ông đứng đó và nhìn cô chăm chặp với nỗi kinh sợ. Cô có thể rất ầm ĩ khi cô chọn như thế. Một người đàn ông, vẫn đang choáng váng bởi lực hét từ giọng của Maddie, nói lí nhí, “Tôi đoán cơn rát họng của cô đã hết.”
Maddie quay đi khỏi họ, nhưng điều đó không ngăn họ khỏi quấy rầy cô hát cho họ. Cô không thể đi bất cứ đâu mà không có một người thợ mỏ theo đuôi và hỏi xin cô làm ơn hát. Bọn họ đưa ra đủ thứ lý do, một người nói gia đình ông sẽ rộn rã khi được nghe kể rằng ông ấy đã được nghe LaReina hát. Một người khác nói cuộc sống của anh ta sẽ đáng để sống nếu anh ta có thể chỉ cần được nghe giọng hát của cô. Sự tâng bốc của họ trở nên quá lố, nhưng nó vẫn không lay chuyển được Maddie. Cô trải qua hết ngày trong một bãi cây gỗ nhỏ gần rìa khu cắm trại và trông ra con đường.
Edith thỉnh thoảng mang thức ăn cho cô, nhưng có lẽ Toby mới là người thường hay đem đồ ăn đến cho cô.
“Không có dấu hiệu nào của cậu ta à?” ông hỏi.
“Không gì hết. Tại sao anh ấy không thể nói với chúng ta anh sẽ đi đâu? Ít nhất là hướng mà anh ấy đã chọn. Làm sao mà anh ấy biết được nơi cần phải đi chứ?”
“Có lẽ cậu ta theo sau gã đàn ông cô gặp mặt đó.”
Maddie hít một hơi dài. “Đó là điều tôi e sợ.” Cô nhìn quanh những cái cây. “Dẫu cho, tôi nghĩ anh ấy có lẽ có ai đó đi cùng với anh ấy.”
“Người bạn da đỏ đó của cô?”
Cô nhìn Toby sắc lạnh.
“Cậu bé không kể tôi nghe nhiều, không có thời gian trước khi cậu ta rời đi, nhưng cậu ta có nói gì đó về vài cuốn nhật ký hành trình và một người da đỏ nào đó có thể nghe được mấy thứ.”
“Tôi nghĩ Nghe Tốt đi cùng 'Ring. Nghe Tốt sẽ lo cho anh ấy.” Hi vọng là vậy, cô tự thêm vào cho mình.
Toby không hỏi thêm gì nữa, mà quay người chuẩn bị rời đi, rồi nhìn lại. “Ồ, phải rồi, bọn họ đám thợ mỏ mà cô cấp vốn cho đó đã trở lại. Họ đã tìm thấy những hòn đá này.” Ông giở tay ra và trong nó là bốn hòn đá đen.”
“Chúng là gì thế?”
“Hầu hết là chì.”
“Đáng giá gì không?”
“Không nhiều.”
Maddie chú tâm trở lại vào con đường. Nó chẳng thành vấn đề lắm với cô theo cách này hay cách kia liệu những người đàn ông có khám phá ra được vàng hay không. Tất cả những gì cô muốn là em gái cô và 'Ring trở lại.
Vào ngày thứ ba những người thợ mỏ đầu hàng cô và ngừng cố gắng thuyết phục cô hát cho họ. Họ không còn cố cám dỗ cô với những lời hứa hẹn về một chiếc đàn piano và thậm chí cả một căn nhà có mái để cất giữ chiếc piano đó. Họ bước qua cô trên đường và chạm nhẹ mũ chào cô nhưng họ nói rất ít.
Maddie không biết hay không quan tâm tại sao những người đàn ông rốt cuộc cũng để cho cô yên, nhưng cô thấy vui mừng. Cô không biết được là cả Sam và Toby đã đặt bản thân họ trên ngọn đồi phía trên cô và nhìn xuống cô nhưng thể một cặp thiên thần hộ mệnh-hay kền kền như những người thợ mỏ gọi họ. Toby trang bị vũ khí đủ khiến ông trong giống một binh nhì, và Sam có kích cỡ của ông để đe dọa bất cứ kẻ nào làm phiền Maddie.
Lúc chiều tối ngày thứ ba cô bắt đầu từ bỏ hi vọng. Cô biết rằng lần này vận hên của 'Ring đã cạn kiệt. Lần này anh đã không thể tự cứu lấy mình, ít hơn nhiều so với cả một toán lính, từ những mối nguy hiểm anh từng đối mặt. Maddie cố gắng tỏ ra nổi giận với anh. Cô đã cố bảo anh là những kẻ bắt Laurel rất nguy hiểm, nhưng anh đã không chịu nghe cô. Không, anh nghĩ anh biết mọi thứ. Anh nghĩ anh có thể làm bất cứ chuyện gì, rằng anh có toàn-bộ-sức-mạnh. Anh nghĩ rằng anh không cần một ai cả, rằng anh có thể tự thân mình làm hết mọi việc.
Cô đang cố gắng tập trung bản thân vào trong một cơn thịnh nộ ra trò thực sự, nhưng không được. Cô tự nhủ chính mình rằng cô có thể sống cả đời cô mà không có anh và cô có thể hoàn toàn vui vẻ một lần nữa mà không có anh, nhưng cô không thể khiến mình tin chuyện đó. Cô chưa từng nghĩ mình cô đơn trước đây, nhưng bây giờ toàn bộ đời cô dường như quá cô độc. Cô nhớ lại lúc một mình khi còn là một đứa bé, lúc một mình khi đã là người lớn rồi.
Khi những sinh viên người Nga đó bắt cóc cô và John thì để mặc cô tự xoay xở, vào lúc đó nó dường như là chuyện hoàn toàn tự nhiên, nhưng bây giờ nó khiến cô cảm thấy thật cô quạnh khi không một ai đến sau cô cả.
Cô sụt sịt và lau vội đi một giọt lệ trên khóe mắt cô. Cô sẽ không khóc cho anh. Anh đã chọn làm chuyện này và đó là điều anh muốn làm.
Cô cố suy nghĩ theo lý trí về việc cô sẽ dự định làm. Nếu anh vẫn không trở về vào ngày tiếp theo, cô sẽ bắt đầu chuyến hành trình đến chỗ ba cô và kéo ông cùng những người của ông đi giúp cô tìm Laurel... và 'Ring. Những gì còn lại của 'Ring, cô sửa lại. Nếu anh không trở về vào ngày tiếp theo, cô sẽ biết rằng anh đã chết.
Có lẽ ba cô có thể theo dấu anh, lần ra anh. Có lẽ 'Ring sẽ chỉ bị cầm tù nơi nào đó và những gã đàn ông sẽ không giết anh như chúng đã nói là sẽ làm. Có lẽ-
Cô không thể nghĩ thêm gì khác bởi vì hình như có một dải băng thắt chặt lồng ngực cô. “Ôi 'Ring,” cô thì thầm.
Cô dựa người vào một cái cây và nhắm mắt lại. Không cần biết cô nhìn nhận nó thế nào, cái chết của anh sẽ làm cô tan vỡ.
Cô không nhận thấy được Toby ở trên đồi, được cái cách ông nheo đôi mắt già nua của ông và nhìn xuống con đường dài, lồi lõm vết xe ngựa. Cô không nhận thấy được Sam, dõi theo cái nhìn của Toby, và cũng đứng dậy. Maddie quá chìm đắm trong sự sầu khổ của chính mình đến mức không thể nhận thức được nhiều về mọi chuyện nữa.
Cô cảm nhận sự có mặt của anh trước khi cô trông thấy anh. Chậm chạp, cô quay người lại và anh đang ở đó. 'Ring bám đầy bụi, quần áo của anh thì rách rưới tả tơi và anh đang vác thứ gì đó quấn trong một tấm mền trên tay anh, nhưng tất cả những gì cô thấy được là anh. Cô bước tới bên anh và đặt tay cô lên má anh. Nó bị trầy xước, với những đường rạch chạy dọc xuống hai bên, và vài vết xước vẫn đang rỉ máu.
Cô đứng đó, chạm vào anh, không nói gì cả, chỉ nhìn anh đến khi những giọt lệ mắt bắt đầu dâng lên trong mắt cô.
Anh cười toe toét với cô. “Anh đã ra ngoài chiến đấu với mấy con rồng vì em.”
Thoạt tiên cô không nghe thấy anh. Cô quá vui mừng khi thấy anh vẫn còn sống tới nỗi không thể nghe được gì.
“Đây,” anh nói, và rồi anh thả một cái bọc nặng lên cánh tay cô.
Cô loạng choạng dưới sức nặng, nhưng 'Ring đã bắt kịp cô lại trước khi cô ngã. Maddie phải mất hết một lúc mới nhận ra cái bọc đó là gì.
'Ring kéo ngược tấm mền về phía sau và Maddie trông thấy gương mặt say ngủ của đứa em gái mười hai tuổi xinh xắn của cô. Maddie đã không gặp nó hàng năm trời, nhưng cô có thể nhận ra nó ở bất cứ đâu, và nó đang đeo chiếc trâm cài ngọc trai và kim cương mà Maddie đã được bà nội của mình tặng.
Maddie nhìn lên 'Ring đầy kinh ngạc.
“Con bé là một nỗi kinh hoàng,” anh nói, xoa xoa má. “Anh không biết tại sao bất kỳ ai đầu óc bình thường mà lại đi bắt cóc nó nữa. Về phần mình, anh thà bắt một cặp gấu xám con hơn là con bé đó.”
Maddie chỉ hết nhìn xuống em cô, rồi lại nhìn lên 'Ring. Cô không thể tin được là cả hai bọn họ đều an toàn. “Nó... nó đã cào anh hả?”
“Gần như móc luôn cả mắt của anh ra. Anh liên tục nói với nó rằng anh do em cử tới, nhưng mà coi bộ những kẻ bắt cóc nó cũng bảo nó như thế. Nó đã cắn Jamie.”
“Giúp em với nó nào,” Maddie nói. “Nó ổn cả chứ? Nó có bị thương không? Có ai làm hại tới nó không? Làm sao anh tìm được nó vậy? Ôi 'Ring, em-” Cô không thể nói thêm được nữa, bởi nước mắt tràn ra quá nhiều.
'Ring giữ cả Maddie và Laurel, rồi giúp đỡ họ ngồi xuống đất, Maddie trên đùi 'Ring và Laurel ngủ trên cùng. Maddie dựa lưng vào người anh và ôm chặt lấy Laurel bên mình.
“Nó hẳn phải mệt kinh khủng.”
“Khủng bố hai người lớn là một công việc khó nuốt đấy.”
Cô tựa đầu mình ra sau lên vai anh. “Nó thực đã đánh trả ư?”
“Anh đang chảy máu từ một tá chỗ này.”
“Hãy kể em nghe chuyện gì đã xảy ra.”
“Không, không phải bây giờ. Bây giờ anh muốn thức ăn và ngủ và em sẽ muốn nói chuyện với đứa em gái nhỏ tinh ranh của em. Mà em có đủ chỗ và thức ăn cho hai người đàn ông không đấy?”
“Nếu em phải tự mình bắn một con bò mộng, e cũng sẽ làm.”
“Anh sẽ cười nếu anh không biết em đang nói sự thật.”
“Ai đã giúp anh thế?”
'Ring hất đầu về hướng con đường, và cô nhìn lên để thấy một người đàn ông đang tiến đến chỗ họ, khập khiễng hơi chút khi anh ta bước đi. Cô nhận ra anh ta ngay tắp lự. Anh ta là người đàn ông đã cướp họ và bỏ họ lại trong chốn thâm sơn với không có gì hết. Khi anh ta tới gần, anh ta rút khẩu súng của anh ta ra và chỉ nó vào họ. Maddie đông cứng lại.
“Hạ nó xuống đi,” 'Ring đốp lại, và người đàn ông, với một cái cười nhăn răng, đặt khẩu súng trở lại vô bao.
“Anh nhờ một tên cướp giúp đỡ ư?” Maddie hỏi.
Người đàn ông trẻ cười toe toét với cô. “Tôi thích kẻ cướp đường hơn.”
“Ha!” 'Ring ngắt ngang. “Đây là đứa em trai ẵm ngửa của anh Jamie. Nó thích chơi trò cải trang và cố làm trò hù dọa chị em phụ nữ.”
“Có vẻ như cái đó chảy trong máu của gia đình.”
Vài trăm ý nghĩ chạy đua trong tâm trí Maddie khi cô nhìn anh. Suy nghĩ đầu tiên của cô là nổi điên với 'Ring và gã em trai của anh vì chơi một cú lừa như vậy với cô ở trên núi. Hai người bọn họ giả vờ kẻ cướp và nạn nhân, với cô làm kẻ đứng ngoài vô tội. Sau đó còn có cái trò nho nhỏ mà họ đã dựng nên, giả bộ đánh nhau. Không nghi ngờ gì nữa rằng đó là lúc họ đang bàn kế hoạch giải cứu Laurel của họ.
Dẹp qua cơn giận dữ của mình, cô đang nhìn người đàn ông này và nhớ lại Toby đã từng nói rằng 'Ring là đứa xấu xí.
Jamie có mái tóc xoăn đen; lông mi đen nhọn trên cặp mắt xanh biếc; một chiếc mũi được chạm trổ; một cái miệng đầy đặn, gợi cảm trên một khuôn hàm vuông vắn; và một chiếc cằm chẻ ra. Không cao như 'Ring, “chỉ” khoảng mét tám, nhưng cũng vạm vỡ và rắn rỏi như thế.
Maddie quay sang nhìn 'Ring. “Anh đúng là đứa xấu xí.”
Jamie phá ra cười tại đó, một tiếng cười sâu lắng, ấm áp. “Đầu óc cũng tốt như sắc đẹp. Anh làm tốt lắm, anh trai.”
'Ring có vẻ như không một chút nào phiền lòng bởi lời tuyên bố của cô rằng em trai anh trông được mắt hơn là anh. Thực tế, anh còn hôn cổ cô nữa. “Cô ấy có đầu óc, tại đó,” anh nói, và có tự hào trong giọng nói của anh cũng như một chút sững sờ.
Jamie ngáp một cú sái quai hàm. “Anh, anh trai ạ, có lẽ cần tình yêu hơn cần ngủ, nhưng không phải em. Nếu không ai thấy phiền, em nghĩ mình sẽ chiếm dụng cái lều đó. Có sẵn giường ở trong đó rồi chứ?” Anh ta hướng câu hỏi cuối cùng về phía Toby, người đang đi xuống đồi.
“Ta có lẽ nên biết là một trong số mấy thằng nhóc chúng bây sẽ nhúng tay vào,” ông lẩm bẩm. “Đi nào, ta sẽ lấy cậu ít đồ nhậu và lo cho cậu giường.”
Khi Jamie bước qua họ anh ta nháy mắt với Maddie.
Maddie vẫn bất động, ôm lấy Laurel, đầu cô tựa ra sau 'Ring.
“Không thuyết giảng? Không nổi giận với anh vì đã bỏ em mà đi?”
“Không đâu,” cô nói. “Em chỉ mừng rằng anh được an toàn, thế thôi.”
“Không thắc mắc về chuyện làm thế nào em trai anh tới được đây? Không gì hết ư?”
Cô chỉnh lại Laurel trong tay. “Ngày mai em sẽ hát cho chỉ. Chỉ mình anh.”
Anh siết chặt vòng tay quanh cô, và trong một lát họ ngồi trong màn đêm buông xuống mà không nói lời nào.
“Em đã đợi anh ở đây quanh những cái cây này trong khi anh bỏ đi đó ư?” anh thì thầm.
“Em đã sợ hãi suốt cả thời gian anh đi mất.”
Anh hôn cổ cô. “Đứa em gái tinh quái của em đã an toàn tuyệt đối. Những gã đàn ông đã để nó lại dưới sự chăm nom của một bà già trong một túp lều xiêu vẹo trên núi. Bọn chúng nghĩ nó là một đứa bé thành thị và rằng nó sẽ sợ phát khiếp những khu rừng.”
Maddie khịt mũi. “Không phải con gái Jefferson Worth.”
“Đúng vậy. Khi Jamie và anh tới được đó, nó đã trốn thoát khỏi bà già và có hai gã đàn ông đang truy tìm nó. Nó quả thật khó kiếm.”
“Hẳn là thế,” Maddie nói với niềm tự hào. “Nghe Tốt có đi theo anh không?”
“Anh nghĩ vậy. Bọn anh chưa bao giờ thấy bất kỳ dấu hiệu nào của ông ấy, nhưng có đôi lúc anh nghĩ đã nghe thấy ông.”
“Vậy nghĩa là chú ấy muốn anh nghe thấy chú.”
“Có lẽ thế. Dù sao đi nữa, Jamie và anh đã tìm ra nó.”
“Và nó không muốn đi với bọn anh?” Maddie bắt đầu mỉm cười, giờ cô biết cả hai bọn họ đều đã an toàn.
“Một con rồng,” 'Ring nói với chút kinh sợ lẫn trong giọng. “Anh không nghĩ mình từng gặp bất cứ ai chiến đấu dữ dằn như vậy. Anh thực tình bị cám dỗ bóp quách cái cổ nho nhỏ của nó đi.”
“Em mừng là anh đã không làm. Giờ, em cho là chúng ta nên đưa nó lên giường. Em nghĩ cả hai người bọn anh đều đã kiệt sức.”
'Ring bắt đầu nói rằng anh vẫn chưa, nhưng anh gật đầu ngái ngủ khi dựa vào người cô. Cả anh lẫn Jamie đều không ngủ được nhiều nhặn gì trong suốt mấy ngày gần đây. “Có lẽ em đúng.”
Phải vật lộn một chút mới đưa mấy người họ đứng dậy và bước về hướng lều. 'Ring bắt đầu nắm lấy Laurel, nhưng Maddie khăng khăng đòi ẵm con bé, vậy nên 'Ring quàng tay qua vai Maddie và họ cùng nhau bước trở lại lều.
Toby đã nhờ Edith trải sẵn những tấm mền trên mặt nền của lều cho 'Ring và Laurel ngủ. Jamie nằm trên giường, nằm ườn ra giống y 'Ring đã làm vài hôm trước.
“Anh sẽ đem nó ra khỏi đây.”
“Đừng, cứ để cậu ấy ngủ. Cậu ấy có thể có thể có chiếc giường. Em chỉ ước chi mình có thêm hai chiếc nữa cho anh và Laurel.”
'Ring đã quá mỏi mệt để tranh cãi với cô. Anh nhìn những tấm mền trải trên đất và phút sau anh đã nằm xuống và ngủ. Maddie đỡ Laurel nằm xuống trên một tấm mền khác, và một lúc lâu ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của con bé. Chỉ có một đứa trẻ mới có thể ngủ với tất cả những gì nó đã phải trải qua trong suốt vài tiếng đồng hồ vừa rồi. Cô hôn lên trán em gái cô, đắp mền lại cho nó, sau đó thổi tắt ngọn đèn lồng và rời khỏi lều.
Toby đang chờ cô bên ngoài. “Họ ổn cả chứ?”
Cô mỉm cười với ông. “Ổn cả. Chỉ mệt thôi. Còn chút cà phê nào không?”
Toby rót cho cô một tách và trao nó cho cô. “Cô tìm hiểu được chuyện gì đã xảy ra chưa?”
Cô ngồi xuống đất cạnh đống lửa và kể ông những gì cô biết.
Toby nhìn đống lửa và gật đầu. “Tôi cũng chẳng kiếm được gì nhiều từ cái thằng oắt con xỏ lá đó,” ông nói.
Maddie cười cái giọng điệu của ông. Rõ ràng 'Ring hiển nhiên là cậu bé cưng của Toby. “Tại sao Jamie lại ở đây thế?”
Toby lắc đầu. “Tôi nói cô nghe, cái nhà đó của họ rất kỳ lạ. Ba họ có lần bảo tôi rằng thỉnh thoảng trong gia đình họ một đứa con gái được sinh ra có thể nhìn thấy những thứ sẽ xảy ra. Không phải những thứ sắp sửa xảy ra, mà là những thứ vẫn còn chưa xảy ra ấy.”
Maddie cầm lấy cái tách ấm trong bàn tay và gật đầu. “Tôi đã từng nghe tới nó. Đôi khi nó được gọi là nhãn quan thứ hai. Tôi không thể tưởng tượng ra được có một nhà tiên tri trong gia đình của 'Ring.”
“Ồ, hầu hết bọn họ giữ yên lặng về chuyện đó. Nhưng bất kể khi nào có một trong số họ sinh ra là con gái, họ đặt tên cho nó là Christiana. Hiện tại có một đứa trong số họ, sống ở bờ biển Maine, nhưng nằm ở phía viễn tây. Đứa này chỉ là một cô bé, ít tuổi hơn cả cô em gái bé bỏng của cô, nhưng nó từng một lần cứu cả một nhà thờ đầy ắp người khỏi chết cháy hay gì đó, vì vậy họ biết nó có cái ‘nhãn quan’ này.”
“Cô bé đã biết được có chuyện gì đó không ổn ư?”
“Có vẻ như vài tháng trước đó nó đang chơi với mấy con búp bê thì nó nói với mẹ nó rằng bác 'Ring của nó sẽ gặp phải rắc rối.” Toby cười. “Mẹ nó đã cử một người đàn ông băng ngang qua đất nước để nói lại với cha cậu bé, và ông già đã gửi tên nhóc ra đây để giúp cậu.”
Maddie nhấp một chút cà phê. “Vậy là Jamie đã tìm ra anh trai mình và đi theo anh.”
“Khi chúng tôi đang theo dõi cô, 'Ring đã nhìn thấy những kẻ bắt cóc bám theo cô, và cậu ta có thấy người da đỏ, và sau đó cậu ta còn thấy được ai đó khác, nhưng không thể nghĩ ra được người đó có vai trò gì trong tất cả chuyện này.”
“Và đó là Jamie.”
“Ừa.”
Cô lắc đầu. “Vậy Jamie đã nhìn thấy hai người bọn tôi còng tay vào nhau và quyết định chơi trò cướp bóc, à không, kẻ cướp đường, rồi lấy đi con ngựa của 'Ring và những món khác.” Cô im lặng trong chốc lát, nghĩ về tất cả chuyện đó 'Ring đã biết còn cô thì không. Không ngạc nhiên anh đã quá bình thản khi người đàn ông lấy mất ngựa của anh; không ngạc nhiên anh đã không muốn truy tìm con ngựa quý báu đó của mình. Anh biết nó sẽ an toàn với đứa em trai. 'Ring cũng đã biết họ an toàn khi họ đi picnic suốt cả ba ngày, vì em trai anh đang canh chừng cho họ. Và, 'Ring cũng có một chiếc chìa khóa còng tay trong suốt quãng thời gian ấy.
Cô nghĩ về cái cách anh cười điệu với cô khi cô quá lo sợ cho anh khi anh muốn bám theo sau tên cướp. Cô nghĩ về trận đấu tay đôi họ giả bộ bày ra. 'Ring đã biết cô ở cách không xa nơi cắm trại và đang nghe ngóng. Cô nhớ lại việc bối rối bởi sự thật cô không thể tìm thấy bất kỳ vết tích nào trên người anh sau trận đánh.
Cô đứng dậy và nhìn xuống Toby. Có lẽ cô nên giận dữ, nhưng cô không. Cho dù anh có làm gì đi nữa, anh đã trả lại Laurel cho cô. “Tôi đi ngủ đây,” cô nói, rồi xoay người và bước vào trong lều. Cô trượt vào trong vòng tay của 'Ring và, trong giấc ngủ, anh kéo cô lại với anh. Maddie thì kéo Laurel vào cô và ngủ.
“Em ổn cả chứ?” Maddie hỏi Laurel sáng hôm sau. Họ đang một mình trong lều, cả hai đều ngồi trên giường. “Và đừng có gạt chị. Chị muốn sự thật.”
Laurel kể về những trải nghiệm của cô bé trong một chuỗi những lời chửi thề văng tục mà, nếu Maddie là một người khác, có lẽ đã thấy khiếp sợ cô bé. Nhưng Maddie biết Laurel đã lớn lên thế nào. Không cần phải đợi tới khi Maddie sống xa ba cô và những người bạn của ông, không tới khi cô ở trong thế giới opera một thời gian, thì cô mới nhận ra cô đã có một tuổi thơ trái với lẽ thường như thế nào. Gia đình cô đã bị cách biệt khỏi những người khác, và những người bạn của cô là những ông già miền núi. Thay vì học thêu thùa và làm sao để rót trà, như hầu hết những quý cô trẻ tuổi khác, cô đã được học cách chải lông trâu, đặt bẫy hải ly, và xâu chuỗi da hoẵng. Khi cô bắt đầu hát chuyên nghiệp, cô nhận ra rằng những bài hát duy nhất cô biết là những bản opera và vài bài hát ngắn ngủi tục tĩu mà Bailey đã dạy cô. Cô có thể tự mình sống sót trong môi trường hoang dã nhưng, trước khi cô gặp John, cô không thể phân biệt được lụa với vải bạt.
Maddie cười với cô em gái nhỏ bé của mình và vuốt tóc cô bé ra khỏi mắt cô. “Chị đã lo cho em lắm đấy.”
Laurel nhìn chị mình với chút sợ sệt. Cô bé không nhớ người chị tiếng tăm lẫy lừng của mình được tốt cho lắm từ vài năm ngắn ngủi họ ở cùng nhau trước khi Maddie ra đi, nhưng Laurel đã giữ lại những quyển vở dán tranh ảnh mọi thứ cô bé có thể kiếm được về Maddie. Có những tấm áp phích, mẩu báo, những bông hoa ép và từng lá thư mà Maddie đã gửi cho cô bé.
“Bọn họ bảo rằng chị cần em,” Laurel nói. “Em đi với những người đàn ông bởi họ nói chị có bệnh nặng.”
Maddie mỉm cười, vì những lời của Laurel khiến cô ngạc nhiên.
“Em thèm gặp chị lắm và đó là tại sao em đi với họ,” Laurel nói nhỏ, nỗi lòng của cô bé lộ rõ trong mắt.
Maddie cười và nắm lấy tay đứa em gái trong tay mình. “Chị cũng thèm được gặp em lắm, nhưng chị không thể tới đó.” Cô chạm vào má em mình lần nữa và nhận ra “sự văn minh” đã thay đổi cô nhiều đến dường nào. Trong thế giới văn minh, người ta không thừa nhận rằng họ khao khát ai đó khác, hay “thèm”, như Laurel gọi nó. Không, trong thế giới văn minh người ta che giấu cảm xúc của họ hoặc nói dối về chúng. Và khi họ được bảo rằng có ai đó cần họ, hoặc, như Laurel nói, có bệnh nặng, vận rủi, họ sẽ không đơn thuần là bỏ hết mọi thứ để đi giúp đỡ.
“Em đã đi với bọn chúng,” Laurel nói, miệng cô bé mím chặt thành một đường. “Gã đàn ông là một kẻ dẫn lối lên trời chết dẫm, nhưng hắn lại bắt em uống một thứ rượu nặng nào đó và em ngủ thiếp đi.” Cô bé nhìn Maddie. “Nhưng hắn cũng đã nhận thứ của hắn. Hắn đã lãnh nguyên một viên thuốc và đánh rơi áo chùng.”
Mắt Maddie mở to. Một gã đàn ông giả vờ là một người truyền giáo đã bắt Laurel và thuốc con bé, nhưng dường như hắn ta đã bị bắn và đã chết. “Em đã giết hắn?”
“Hổng có, một tên tạp nham nào đó đã làm.”
Maddie mừng khi nghe rằng một trong số những gã xấu và không phải Laurel đã giết tên bắt cóc. Cô ôm lấy em gái bé bỏng của mình. “Em được an toàn là chị mừng rồi. Mà có vẻ em đã khiến anh 'Ring có một quãng thời gian khó khăn đấy.”
Laurel kéo người ra nhìn chị mình. “Anh ta nghĩ em sẽ tin anh ta khi anh ta xuất hiện tại cái nhà đó. Chỉ đứng chờ cho em đi với anh ta, như thể chính anh ta là Chúa Toàn Năng không bằng vậy.”
Maddie phải kéo Laurel vào lòng để cho đứa em gái khỏi nhìn thấy nụ cười của cô. Cô có thể hình dung ra 'Ring bảo với Laurel phải làm gì và làm ra sao, đúng y như lần đầu tiên anh bảo Maddie cô phải làm gì. “Anh ấy có xu hướng như thế đấy,” Maddie nói, “nhưng chị hi vọng anh ấy sẽ rút ra được bài học. Những kẻ bắt cóc có xử tệ với em không? Chúng có làm em đau không?”
“Bọn chúng cố gắng hù em, nhưng em đã lấy nước trà của trâu bỏ vào thức ăn của chúng và cái đó giữ chúng tránh xa em luôn.”
Maddie cau mày. Gan dạ là một chuyện, nhưng nó cũng có thể ngu ngốc nữa, và việc bỏ nước tiểu vào trong thức ăn lũ bắt cóc dứt khoát là ngu ngốc. “Laurel, chị nghĩ-“
Laurel nhận ra tông giọng của một bài thuyết giảng sắp ập tới khi con bé nghe thấy nó. “Nói đến nước trà trâu, chị có đồ gì để ăn không vậy? Em đang đói meo tới mức có thể nhai luôn cả roi da này,” con bé nói, nhắc tới cả phần viền tua trên một bộ quần áo đàn ông miền núi.
Maddie cười lớn. Em cô ổn cả, và thậm chí từ chút ít điều cô nghe được, cô bắt đầu cảm thấy tội nghiệp cho những kẻ bắt cóc đáng thương. Không nghi ngờ gì chúng chỉ là những kẻ được thuê mướn, cũng như gã đàn ông cô hay gặp trong rừng đã từng nói vậy, và chúng không thể biết làm sao để đối phó với một con tiểu quỷ nghịch ngợm mười hai tuổi người bỏ nước tiểu vào trong thức ăn của chúng.
“Được rồi, hãy đi ăn nào,” Maddie nói, rồi, khi Laurel bắt đầu rời khỏi, cô tóm lấy bàn tay nó. “Khi em nói chuyện với những người khác, cố giữ cho đàng hoàng. Bằng không họ sẽ không hiểu em và em sẽ làm bọn họ sốc đấy.”
Miệng Laurel chuyển thành một đường dữ tợn. “Cái gã... người đàn ông đó của chị, anh ta...”
“'Ring đã làm gì?”
“Anh ta lật em nằm sấp trên đầu gối anh ta, vậy đấy.”
Maddie phải cắn và má trong để giữ mình khỏi phá lên cười. Ba cô đã từng dọa sẽ làm đúng y thế mỗi khi những đứa con gái của ông chửi thề, nhưng ông quá mềm lòng và chưa từng một lần nỡ xuống tay đánh họ. Dẫu rằng mẹ của họ thì không có kiểu như vậy. “Chỉ cần giả bộ là em đang nói chuyện với Mẹ là được.”
Laurel gật đầu. “Em biết rồi. Những người miền đông này là kiểu đàn ông gì thế? Họ phải đàn ông không vậy?”
“Phải,” Maddie trả lời. “Họ là đàn ông. Đi đi, kiếm gì đó mà ăn.” Khi Maddie trông theo cô em gái nhỏ của mình rời khỏi lều, bất chợp cô nảy ra ý nghĩ rằng có lẽ lý do việc cô chưa bao giờ thấy hứng thú với những người đàn ông ở châu Âu là bởi vì họ có vẻ không giống như đàn ông đối với cô thật.
Cô đứng dậy và vuốt lại váy. Phải, những người đàn ông miền đông đúng là đàn ông, có khác so với những người đàn ông cô từng quen biết khi còn nhỏ, nhưng đích thực là đàn ông.
Sau đó cũng trong buổi sáng Laurel nói với Maddie rằng nó không muốn quay lại miền Đông, rằng nó muốn trở về nhà với ba mẹ nó.
'Ring nhìn đứa trẻ và nói, “Mất thêm một thời gian nữa anh mới có thể hộ tống nhóc được. Nhưng anh sẽ đưa nhóc đi sớm nhất có thể.”
Trước khi Maddie kịp mở miệng, Laurel đã phun phì phì vào 'Ring. “Anh! Ai cần anh đem tôi đi đâu chứ? Tôi có thể tự mình đi được.”
Maddie bắt đầu can thiệp vào trong vụ cãi vả này cho đến khi cô nhận ra mình hướng về phía bảo vệ 'Ring.
'Ring trông có chút ngơ ngác bởi đòn tấn công của Laurel. “Ý anh chỉ là-”
“Ý anh đúng như những gì anh nói. Tại sao, anh-” Laurel ngưng giữa chừng bởi một cái nhìn cảnh cáo từ Maddie. “Chúng tôi có cần anh đâu, phải không, chị Maddie? Chúng tôi có thể tự mình đi được.” Cằm Laurel nâng lên. “Bên cạnh, chúng tôi còn có chú Nghe Tốt.”
'Ring khịt mũi. “Ông ấy chỉ canh chừng thôi. Ông ấy không bao giờ trực tiếp giúp đỡ. Với lại, anh đang bắt đầu tin rằng ông ấy không tồn tại. Anh nghĩ ông ấy là một ảo tưởng do óc tưởng tượng của nhóc và chị nhóc bịa ra.”
Laurel nhìn như thể con bé sẵn sàng nhai cả đinh, và Maddie phải che miệng lại để giữ cho khỏi cười lớn. Em gái bé bỏng của cô không tài nào biết được rằng 'Ring đang trêu chọc nó và tận hưởng cơn lắp bắp của nó.
Laurel nhìn vào những cái cây và nói to, “Cháu cần chú.”
Maddie tò mò không biết liệu Nghe Tốt sẽ lộ diện khi được đưa cho một yêu cầu trực tiếp như vậy hay không. Cô không chút nghi ngờ gì rằng ông ấy ở đủ gần để nghe được họ, bởi Nghe Tốt luôn rất tọc mạch và luôn phát hiện ra những cuộc tranh cãi giữa người da trắng đầy say mê vô tận.
Laurel đứng đấy với cánh tay khoanh trước ngực và bàn chân gõ nhịp, trong khi 'Ring làm một động tác cường điệu quét mắt qua những cái cây.
“Anh không thấy bóng ma da đỏ của nhóc đâu cả,” anh nói.
Maddie có thể trông thấy Laurel bắt đầu đánh mất lòng tin của mình vào sự xuất hiện của bạn nó, và Maddie ước Nghe Tốt sẽ lộ diện. Cô làm một tiếng huýt và chờ đợi.
Đúng lúc cô bắt đầu nghĩ Nghe Tốt sẽ không ra mặt, thì ông bước ra từ những cái cây-và tất cả cặp mắt đều đổ dồn vào ông.
Không có gì, tuyệt đối không có gì trong đời có thể tráng lệ hơn một chiến binh người Crow đương thời sung mãn nhất-và Nghe Tốt chính là thế: đẹp trai, cao lớn, cân đối như một ngươi đàn ông được định sẵn là cân đối, làn da màu đất, và ông ấy cư xử hành động với sự nhận thức đó.
Maddie không đến gần ông, không nói chuyện hay chạm vào ông, không khi ông đang là một chiến binh. Lúc nhỏ cô và em gái cô và những đứa trẻ của Nghe Tốt đã bò lên khắp người ông, đã chọc ghẹo ông và bày trò với ông, nhưng không khi ông đang là một chiến binh; rồi họ đứng lùi lại và nhìn ông với sự kinh sợ-cũng như 'Ring, Jamie, và Toby ở đằng sau ông giờ đang làm.
Nhanh chóng như lúc ông xuất hiện, Nghe Tốt lẩn trở lại vào trong rừng.
Mất một giây lát trước khi Laurel lên tiếng. “Đó. Anh hài lòng rồi chứ? Anh còn nghĩ ông ấy không thể đem chúng tôi về nhà không?”
'Ring không đang lắng nghe cô bé. Anh quay sang em trai mình và họ mỉm cười với nhau. Nó như thể họ vừa nhìn thấy một huyền thoại thời thơ ấu trở nên có thật và họ không chắc liệu có thể tin được không.
Jamie đi tới chỗ anh trai và quàng cánh tay qua vai 'Ring. “Em sẽ làm Nghe Tốt lần tới,” anh nói, dùng một cụm từ rõ ràng anh thường sử dụng khi còn là một cậu bé.
“Chỉ nếu như anh làm Jefferson Worth,” 'Ring đáp trả.
Laurel nhìn Maddie. “Họ đang nói cái gì vậy?”
Maddie phá lên cười. “Những cậu bé,” cô nói. “Họ đang làm những cậu bé-”
“Họ vẫn đang hỏi han con bé đấy à?” Toby hỏi khi ngồi xổm cạnh đống lửa và ăn một khẩu phần thịt lợn xông muối khác.
Maddie ngáp và gật đầu. Ngay sau sự xuất hiện của Nghe Tốt, 'Ring và em trai đã gọi Laurel vào trong lều và, kể từ đó, họ đã ở trong đó hỏi han con bé về nơi con bé bị giữ và tại sao. Ban đầu Maddie đã tính che chở cho cô em gái bé bỏng của mình, nhưng sau đó cô nhận ra rằng Laurel đang thích thú khi có sự chú ý hoàn toàn của hai người đàn ông anh tuấn-thậm chí nếu nó có hơi chút thờ ơ hơn với 'Ring. Maddie có thể thấy là em gái cô đặc biệt thích cái anh chàng Jamie mắt xanh đó, còn Jamie thì nhìn đứa trẻ với ánh mắt rất ư là người lớn.
Khi Maddie rời khỏi lều, cô đi ngang qua Jamie, cúi người xuống, và khẽ nói, “Cậu tổn thương em gái bé bỏng của tôi và tôi sẽ làm tan vỡ hơn cả trái tim cậu.”
Jamie cười phá lên khi Maddie rời khỏi lều.
Bây giờ Maddie cảm thấy thích ca hát, và cô nhận ra rằng trong vài ngày gần đây cô đã không hề muốn hát. Nó là lần đầu tiên cô có thể nhớ được trong đời cô rằng cô đã không muốn hát. Nhưng giờ cô muốn hát và cô muốn hát cho 'Ring.
“Chẳng phải những người thợ mỏ bảo rằng họ đã đem chiếc đàn piano lên đây và để nó trong một căn nhà ư?” cô hỏi Toby.
“Nó được đem lên đó ở trên đồi. Chỉ là một chái nhà thôi, nhưng họ đã dựng thêm một cái mái tạm bợ trên nó và một bức tường đằng trước.”
“Tốt,” cô trả lời, và bắt đầu lên đồi. Nó chỉ là một chỗ nhỏ, khó mà đủ to cho cây đàn piano và một chiếc ghế, nhưng nó sẽ được. Cô mỉm cười khi nghĩ về phản ứng sắp tới của 'Ring khi nghe cô hát. Nghe một ca sĩ opera hát trên sâu khấu là một chuyện và nó khác hoàn toàn khi nghe cô ấy hát trong căn phòng nhỏ.
Không mất nhiều thời gian cho cô sắp xếp với Frank chơi cho cô vào buổi trưa. Edith làm bữa trưa cho họ với món đùi quay và bánh quy. Maddie muốn nói chuyện với Laurel, nhưng cô bé dường như chỉ có hứng thú với Jamie và cứ mải nhìn ngắm anh ta. Maddie nheo mắt lại cảnh cáo Jamie, và anh ta giơ tay mình lên trong một cử chỉ tỏ vẻ vô tội.
Cuối cùng Maddie cũng đứng lên. “Bây giờ tôi sẽ đi luyện tập,” cô nói như thể nó chẳng có ý nghĩa gì cả. “Có lẽ, 'Ring, anh sẽ muốn đi cùng em.”
Anh mỉm cười. “Anh hẳn là muốn thế rồi,” anh nói, và theo sau cô lên đồi đến ngôi nhà gỗ nho nhỏ.
Bên trong ngôi nhà anh đóng cánh cửa đằng sau họ lại, cô bước đến cây đàn, rồi quay sang Frank, người đã ngồi sẵn trước bàn phím. “ ‘Ah, fors’ è lui,’ làm ơn,” cô nhẹ nhàng nói.
'Ring ngồi xuống chiếc chế cô đặt đối diện cây đàn và cười với cô. Bản nhạc đáng yêu từ vở La Traviata giờ là một trong những bài yêu thích của anh, và anh đã nghe cô hát nó hai lần trước đây. Dù vậy, trong tất thảy những anh nghe Maddie hát, anh chưa bao giờ ở một mình trong một căn phòng nhỏ với một giọng hát như của cô thế này cả. Khi nghe trên sân khấu một người có thể nhận ra rằng đó là một chất giọng uy lực đến nỗi có thể được nghe bởi hàng ghế cuối cùng, nhưng khó mà thấy hết được toàn bộ chiều sâu, toàn bộ sức mạnh từ giọng hát của một ca sĩ opera khi ngồi trong một khán đài một trăm người như thế hoặc hơn.
Lúc đầu 'Ring chỉ đơn thuần thưởng thức âm nhạc khi Maddie hát về việc liệu cô có hay không nên yêu Alfredo. Nhưng khi cô tới khúc đang hát về làm sao mà linh hồn của họ là dành sẵn cho nhau, anh mở mắt lớn ra một chút. Giọng cô, một phần từ thiên phú, một phần từ luyện rèn, đến từ bên trong lồng ngực cô, sâu, sâu thẳm trong cô. Khi cô hát follia, tiếng Ý của từ “điên rồ,” âm lượng cao vút từ giọng cô khiến cho ghế anh bắt đầu rung động và cùng với nó, là toàn thân anh.
Cô hát về ngọn lửa tình rực cháy, về một tình yêu huyền bí và không thể tới được, sự giày vò và vui sướng của trái tim cô.
Đó là một nốt láy thanh tú của từ gioir, “tận hưởng,” khiến anh ngồi thẳng người lên trên ghế và nhìn vào cô. Anh chưa bao giờ thấy bất cứ thứ gì tuyệt đẹp trong đời như người phụ nữ này. Anh biết rằng anh yêu cô, hiện tại đã yêu cô được một thời gian rồi, nhưng giờ đây anh đã nhìn cô khác đi, không như một con người nữa, mà như một người đàn bà đáng khao khát quá đỗi.
Frank làm 'Ring ngạc nhiên khi ông thử hát phần của Alfredo khi ông đứng bên ngoài chiếc cửa sổ Violetta và hát rằng tình yêu là nhịp đập cuộc sống của cả thế giới.
Những nốt láy rền của Maddie trong lời đáp lại đầu tiên đến Alfredo khiến 'Ring bắt đầu run rẩy. Nó là một sự rung động thầm kín chậm rãi lan ra từ tận trong tâm khảm cơ thể anh cho đến khi nó chạm tới lớp bên ngoài. Anh giữ lấy chiếc ghế như thể anh sẽ tách ra từng mảnh nếu anh không làm vậy.
Maddie thấy máu dồn trên mặt 'Ring và biết cô có một khán giả rất đặc biệt. Cô hát lên từng nốt một rõ ràng chính xác, và những nốt La giáng của cô thật hoàn hào.
Vào đoạn láy thứ hai, 'Ring bắt đầu túa mồ hôi. Giọng cô bao vây anh, xuyên vào anh, và khi cô hát về sự rung động từ niềm vui thích đến sự thỏa mãn, anh ngã lòng với những ca từ cũng như với giọng hát của cô.
Vào đoạn cuối, chỗ những nốt Đô cao tráng lệ kết thúc đó, anh ngắm nhìn cô. Anh bắt đầu ngắm từ bàn chân cô và di chuyển dần lên.
Khi Maddie trông thấy ánh mắt anh trên cơ thể mình, cô cũng bắt đầu run rẩy, bởi không cần phải hiểu biết gì nhiều cũng thấy được rằng điều cô nhìn thấy trông mắt 'Ring là nỗi ham muốn. Lúc này dẫu cho cô có không biết liệu sự ham muốn là dành cho cô hay cho giọng hát của cô thì nó cũng chẳng thành vấn đề nữa. Miễn sao chỉ cần nó tồn tại.
Trước khi nốt cuối cùng dứt hẳn, bằng cách nào đó 'Ring xoay xở để đi được ra khỏi căn nhà. Anh đóng lại cánh cửa đằng sau lưng và dựa vào bức tường và cố gắng lấy xì gà từ bên trong túi áo sơ mi.
“Cậu kia rồi,” Toby nói. “Ta đang đi kiếm cậu và rồi ta nghe tiếng mèo gào và ta biết cậu đã đi đâu. Hai cô cậu vẫn ổn đấy chứ?”
“Cháu...” 'Ring lầm bầm.
Toby ngay lập tức hành động. Ông đặt tay mình lên ngực 'Ring và dẫn 'Ring ra một gốc cây để ngồi xuống. Khi 'Ring cứ tiếp tục dò dẫm áo sơ mi của anh, Toby lấy ra một điếu xì gà, châm nó, rồi đưa cho 'Ring, nhưng 'Ring đang run lẩy bẩy tới mức anh khó có thể cầm giữ nó được.
“Có gì không ổn với cậu thế?” Toby gặng hỏi.
“Cháu nghĩ cháu vừa du ngoạn Vườn Địa Đàng,” 'Ring nói.
“Hở?”
“Ăn của Cây Nhận Thức.”
Toby vẫn không hiểu, vì vậy khi Jamie bước lên ông chộp lấy anh ta. “Cậu có thể lý giải cậu ta giùm được không?”
Họ đứng đó nhìn 'Ring, ngồi trên gốc cây, vẫn run rẩy, cố hết sức hút điếu xì gà để bình tâm lại.
“Nói cậu ta ở trong Vườn Địa Đàng, ăn trái gì đó.”
Ngay lúc đấy Maddie mở cửa ra. Cô ném một cái nhìn về phía 'Ring và nhạo báng anh. “Sao anh dám rời khỏi phòng trong khi tôi đang hát,” cô nói, và đóng sầm cánh cửa, rồi bắt đầu bước đi đầy giận dữ xuống đồi về hướng căn lều. 'Ring nhìn qua Toby và dõi theo cô bước: cặp hông đầy đặn, một chiếc eo thon nhỏ, thắt lại. Cô quay người và anh nhìn thấy mặt nghiêng phần trước ngực cô, và một chiếc mông tròn trịa.
Toby nhìn từ 'Ring đến Maddie rồi trở lại Jamie. “Ta sẽ bị nguyền rủa,” Toby thì thào. “Cậu ta rốt cuộc cũng bị đánh trúng.” Cười toe toét, ông kéo 'Ring khỏi gốc cây và đẩy anh về phía Maddie. “Đi nói chuyện với cô ấy đi,” ông nói, cười xòa. “Đem cô ấy trở lên đây. Ta sẽ trông chừng mọi người tránh đường cậu.”
'Ring xoay xở để khiến chân anh làm việc lâu đủ xuống đồi đến lều của cô, nhưng tay anh đang run tệ đến nỗi anh chật vật lắm mới kéo được cửa lều ra sau. Anh vừa bước một nửa vào bên trong thì có cái gì đó trông giống một khung ảnh bay sạt qua đầu anh. Anh trượt vô trong lều và cửa lều đóng lại đằng sau lưng.
“Sao anh dám?” Maddie hét. “Sao anh dám bỏ đi trước khi em hát xong chứ?” Cô chụp lấy một lọ kem da mặt và quẳng nó vào anh.
'Ring tóm nó lại và bắt đầu bước về phía cô.
“Em đang đợi lời giải thích của anh đấy.” Khi anh không nói một lời mà chỉ tiếp tục chậm rãi tiến về phía cô, cô vơ một lọ nước hoa từ nắp rương và ném nó. Anh bắt nó trong bàn tay phải của mình.
Khi anh tới được cô, anh vươn cả hai cánh tay mình quanh cô, đặt những món đồ xuống chiếc rương phía sau, rồi đứng đó trong một chốc, nhìn cô.
Khi cô nhìn vào bên trong mắt anh là lúc cô trông thấy điều anh đang cảm nhận, và tim cô nhảy vọt lên cuống họng. Cô đã nhìn thấy vài thứ từ cái nhìn trong mắt đàn ông trước đây, nhưng không có gì ở bất cứ đâu gần với sự mãnh liệt của cái này. Anh chưa từng dọa được cô trước đây, nhưng người đàn ông đôi mắt hoang dại này đã dọa cô sợ một chút.
“'Ring, em-” cô bắt đầu, nhưng anh không đáp lời cô. Đâu rồi người đàn ông văn minh, biết tự kiềm chế cô từng trải qua cùng ba ngày trên núi? Người đàn ông này cả không văn minh lẫn không thể tự kiềm chế được.
Trước khi cô kịp nghĩ ngợi gì, anh ném cô lên qua vai anh và vác cô ra khỏi lều. Jamie, Toby, Edith, Frank và Sam, cả Laurel tất cả đều ở bên ngoài, chưa kể đến khoảng hai mươi thợ mỏ. Cô nhắm mắt lại để khỏi trông thấy họ, vì cô cảm nhận được rằng nó sẽ chỉ vô ích khi cố gắng nói chuyện với người đàn ông đang vác cô này thôi. Người đàn ông này không phải người cô từng quen biết.
Anh vác cô lên đồi tới căn nhà gỗ nhỏ, đóng cánh cửa đằng sau họ, đặt cô đứng trên chân, và nhìn cô với ánh mắt rực cháy mãnh liệt.
“'Ring, anh biết đấy, em nghĩ mình quên mất làm vài chuyện. Có lẽ em nên-”
Anh tóm lấy cô trong tay anh khi cô bắt đầu tiến ra cửa. Trong khi anh ôm cô, bàn tay anh lần xuống phía sau cô cho đến khi anh chạm trán đường cong ở mông cô, và anh siết chặt lấy phần tròn trịa đó.
Maddie giữ bất động trong giây lát, mắt cô mở to, rồi cô nhìn lên anh. Mắt anh không chỉ sẫm hơn, hơi thở anh cũng đổi khác.
Chậm rãi, anh hạ thấp miệng anh xuống miệng cô và nhẹ nhàng hôn lên nó.
Anh đã hôn cô trước đây, nhưng lần này thì khác. Giờ có một xúc cảm mãnh liệt ở đó mà cô chưa từng cảm thấy trước đây. Cô chớp mắt với anh, rồi nuốt xuống và lùi lại ra khỏi vòng tay của anh. “Em cho là em, à, em cần nói chuyện với Laurel.”
Anh tiến một bước về phía cô.
Cô đặt bàn tay lên cánh cửa. “Em nghĩ em đã nghe ai đó gọi em.”
'Ring vươn tay qua đầu cô và thả then gài cửa xuống để không ai có thể vào.
Maddie lùi lại phía cây đàn piano và anh tiến theo cô. “Anh xem coi ngựa anh đã được chăm nom chưa? Anh biết mấy con vật ăn mọi thứ thế nào rồi đấy. Em sẽ không thích nó-”
Anh dồn cô vào một góc, chống hai bàn tay lên cả hai bên tường sát đầu cô, nghiêng về phía trước và hôn cô, sâu và mềm mại. Khi Maddie bắt đầu tan chảy xuống sàn, 'Ring bắt lấy eo cô và kéo cô vào sát người anh. Khi anh thả miệng cô ra, cô ngoảnh đi khỏi anh, hơi thở cô đến ngắt quãng dồn dập. Không gì từng khiến cô cảm thấy giống như thế này. Cô nhìn lên anh, cơ thể cô nóng dần chỉ với gương mặt của anh mãnh liệt đầy xúc cảm. “Em.. em không biết phải làm gì cả,” cô thì thào.
“Anh cũng không biết nhiều lắm đâu,” anh thì thào lại. “Nhưng anh chắc chắn là muốn học.”
“Cô tặng anh một nụ cười yếu ớt. “Có lẽ chúng ta nên thuê giáo viên.”
Bàn tay anh bắt đầu làm việc với hàng mớ những chiếc nút tí hon phía sau váy cô, và anh dịu dàng hôn lên cô cổ, má cô, mắt cô. “Anh sẽ dạy em nếu em chịu dạy anh.”
“Vâng,” cô khẽ nói, nỗi e sợ của cô bắt đầu tan biến. “Ôi, vâng.”
“Maddie, anh...” anh nói, và cô có thể cảm thấy những ngón tay anh run rẩy trên váy cô.
Cô không chắc điều gì xảy ra tiếp theo. Những cái nút không dễ cởi tí nào, vì vậy anh kéo một cú và vải rách ra, chiếc váy đáp xuống thành một đống vải dưới chân cô.
Anh hôn cô lần nữa, lần này thì không quá dịu dàng nữa. Anh dành một tay để xoay đầu cô sang bên và cô mở miệng mình ra dưới miệng anh. Cô không biết họ đang rên cái gì, nhưng đó là nốt Si giáng.
Cô thậm chí không cảm thấy những thứ áo quần khác của cô rơi đi, nhưng trong vòng vài phút mọi thứ đã nằm dưới chân cô và cô đứng trong vòng tay anh, chỉ mặc vớ, được giữ lại bởi cái nịt vớ vải ren tại đầu gối, và đôi giày có gót.
Anh nắm lấy tay cô, bước lùi lại, và ngắm nhìn cô. Căn nhà gỗ nhỏ sáng mờ ảo từ một chiếc cửa sổ đơn nhất, làm cho ánh sáng trong phòng chuyển sang sắc vàng.
Maddie cảm thấy cơ thể cô ửng lên dưới cái nhìn của anh, nhưng anh đặt những ngón tay của anh dưới cằm cô và nâng mặt cô lên. “Em tuyệt đẹp cũng như giọng hát của em,” anh nói.
Lời ngợi khen sáng giá, cô nghĩ, lời ngợi khen cực kỳ sáng giá nhất. “Em muốn thấy anh,” cô thì thầm.
'Ring lướt bàn tay run rẩy xuống vai cô đến đường cong nơi ngực, rồi hạ xuống eo, chuyển động những ngón tay trên phần mềm mại phẳng phiu của bụng cô. Cuối cùng, anh nhìn trở lại vào mắt cô và tặng cô một nụ cười tinh quái. “Đàn ông không có gì hay ho để nhìn bằng một nửa phụ nữ.”
Cô đặt tay cô lên ngực anh, cởi bỏ một nút và trượt tay cô vào bên trong, cảm nhận đám lông trên ngực anh, làn da ấm nóng, hình dáng những cơ bắp rắn rỏi của anh. Một cách từ tốn, cô cởi hết nút này đến nút khác, đặt cả hai tay cô vào trong áo anh, và cởi nó ra khỏi vai. Khi cô làm vậy cô nhìn lên anh và trông thấy ở đó là nỗi say mê trên gương mặt, nhưng cũng có thứ gì đó khác nữa. Thứ gì đó na ná với sự kinh ngạc. Từ những gì cô biết về anh, cô biết rằng không có nhiều phụ nữ ở trong đời anh và cô biết rằng tất cả chuyện này cũng gần như là mới mẻ với anh như với cô vậy. Suy nghĩ này gửi đến một niềm hân hoan mới xuyên suốt cô. Cô đã luôn mường tượng rằng ngày nào đó cô sẽ yêu một người đàn ông biết hết tất cả nghệ thuật làm tình, một người đàn ông sẽ đem cô lên giường và dạy cô mọi thứ-cô hẳn nhiên là có đủ đàn ông đề nghị làm cho cô chính xác việc đó. Nhưng cô ý thức được 'Ring cũng là một học viên tập sự không hơn không kém gì cô, và không biết làm sao chuyện này lại làm cô vui sướng rất nhiều. Có lẽ nó là sự khác biệt giữa được tặng một món quà là một đôi giày mới hay một đôi đã từng được mang bởi vô số người khác.
Cô quàng hai cánh tay quanh ngực anh, cảm giác ngực cô tựa vào da anh.
Anh ôm chặt cô vào anh. “Anh chưa từng nghĩ,” anh nói nhẹ nhàng với tóc cô. “Anh chưa bao giờ có bất kỳ ý tưởng gì về điều họ đang bàn luận. Toby nói rằng đây là điều gì đó mà một người đàn ông cần phải có.”
Anh bắt đầu run rẩy lần nữa, rồi anh giữ cô xa khỏi anh và nhìn xuống cô, mắt anh sẫm lại. “Anh không muốn làm em đau, nhưng anh cảm thấy một, ừm, một nỗi thôi thúc cần kíp.”
Cô cười thành tiếng. “Làm em đau?” cô nói, cười, rồi cắn vào ngực anh. “Làm em đau? Em muốn thấy anh thử xem sao.” Cô cắn anh đôi ba lần nữa trước khi anh cho phép nỗi ham muốn chiếm lấy anh toàn bộ.
Hàng năm trời của xúc cảm tình dục kiềm nén nổ tung bên trong anh. Hàng năm trời nhìn nhưng không thấy; hàng năm trời muốn nhưng chối từ; hàng năm trời cô độc lộ rõ ra ngoài mặt.