Số lần đọc/download: 4105 / 68
Cập nhật: 2017-08-25 13:41:13 +0700
Chương 14 - Một lối luyện võ kỳ dị
T
hượng Quan Kỳ định sẵn lập trường, cảm thấy trong người nhẹ nhõm, thản nhiên cất bước đi về phía trước.
Viên Hiếu chờ lâu nóng ruột, phải cố nhẫn nại không dám thúc giục. Y vừa thấy Thượng Quan Kỳ cất bước, lập tức đi theo. Đi thêm chừng bốn, năm dặm nữa thì đến chùa.
Thượng Quan Kỳ đã thuộc đường lối, đi thoăn thoắt vào chùa. Chàng tung mình nhảy lên gác chỗ quái nhân ở. Viên Hiếu tuy chưa luyện khinh công nhưng vì trèo đèo vượt núi đã quen nên y nhảy lên cao chẳng kém gì Thượng Quan Kỳ, lại có phần nhanh nhẹn hơn nên lúc nào cũng theo kịp sát bên chàng. Gần đến trước cửa sổ Tàng Kinh Lầu, Thượng Quan Kỳ đột nhiên dừng bước quay lại bảo Viên Hiếu:
- Viên đệ đứng đây chờ, để ta vào trước yết kiến lão tiền bối rồi sẽ trở ra đón.
Viên Hiếu tuy không hiểu hết nhưng cũng dừng lại, nét mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Thượng Quan Kỳ lại nghĩ y chưa hiểu tiếng người liền lấy tay ra hiệu. Viên Hiếu nhìn tay chàng, nhe răng ra cười rồi đứng lại.
Thượng Quan Kỳ liệng mình băng vào, thấy cửa sổ đóng chặt, bên trong im lặng như tờ thì không khỏi kinh nghi. Chàng nghĩ lại đã hơn một ngày chàng không nghe thấy tiếng tiêu. Chàng dùng ngón tay khẽ gõ cửa và nói nhỏ:
- Vãn bối là Thượng Quan Kỳ đã về đây để bái tạ lão tiền bối đã cứu mạng cho. Phải chăng lão tiền bối đang lúc vận khí nhập thần?
Chàng chờ hồi lâu mà trong gác vẫn không thấy tiếng trả lời lại càng kinh hãi, đứng tần ngần không biết phải làm cách nào. Bao nhiêu hình ảnh khủng khiếp hiện ra trước mắt: nào là người áo xanh giết người không gớm tay, nào Mao Sơn Nhất Chân và Thanh Thành nhị lão cùng bao nhiêu nhà sư Tây Tạng trong một buổi chiều đều bị giết hết, rồi chàng tự hỏi:
- “Chẳng lẽ người áo xanh đi rồi lại quay trở lại giết hại cả lão quái nhân?”.
Nhưng chàng lại nghĩ:
- “Nếu gã áo xanh trở lại giết lão rồi thì bốn mặt cửa sổ trên gác này không có lý nào đóng chặt”.
Nghĩ như vậy nên chàng gõ luôn ba tiếng nữa.
Ngoài những tiếng gõ ”Cách, cách, cách” tuyệt nhiên không còn một tiếng nào khác. Chàng nóng ruột quá không còn chịu đựng được nữa, phóng ngón tay đâm vào cửa sổ chọc một lỗ thủng ghé mắt nhìn vào. Chàng thấy quái nhân nằm duỗi thẳng hai chân xuống ván gác, ngửa mặt lên trần nhà, trong tay còn cầm ống tiêu.
Thượng Quan Kỳ cảm thấy xao xuyến trong lòng, giơ bàn tay đánh mạnh vào cửa, then cửa gãy, chàng tung mình nhảy vào chạy đến bên quái nhân thì dừng bước lại, đặt ngón tay lên mũi lão thì thấy hơi thở yếu ớt, tựa hồ như người đang ngủ say mà cũng giống như người đang bị thương. Chàng đưa tay đặt lên huyệt “Huyền Cơ” của lão thì thấy cứng ngắc chẳng khác gì đặt lên sắt đá. Chàng kinh hãi vô cùng, lẩm bẩm: không hiểu lão này ra sao nữa, không phải là ngủ say mà cũng không giống kẻ bị trọng thương.
Thượng Quan Kỳ ngần ngừ một lát rồi nắm lấy cổ tay bên phải của lão, thấy lạnh như băng giá và cứng đơ chẳng khác gì như cầm vào thanh sắt.
Thượng Quan Kỳ còn đang hoang mang bỗng nghe có tiếng hú nho nhỏ vọng lại, chàng cho là Viên Hiếu chờ lâu sốt ruột rồi hú lên, liền đặt tay lão xuống chạy ra cửa sổ gọi:
- Viên đệ lại đây!
Viên Hiếu vẫn đứng y nguyên chỗ đó, nghe tiếng Thượng Quan Kỳ gọi mới tung mình nhảy lên mái nhà chuyền vào trong gác. Y hết nhìn lão quái nhân nằm trên sàn gác lại nhìn Thượng Quan Kỳ. Y ngơ ngác hỏi Thượng Quan Kỳ:
- Người này chết rồi phải không?
Y nói tiếng người rất khó nghe.
Thượng Quan Kỳ lắc đầu đáp:
- Ông ấy ngủ đấy, đừng làm huyên náo. Ngồi đây chờ một lát.
Chàng ngồi xuống bên quái nhân, chống tay lên má ra chiều suy nghĩ.
Viên Hiếu vẫn nhớ lời thân mẫu dặn bảo: ”Bất cứ việc gì cũng phải nghe theo Thượng Quan Kỳ”, nên liền ngồi xuống chống tay lên má.
Trong khoảng thời gian chừng ăn xong bửa cơm, quái nhân vẫn nằm ngửa không nhúc nhích. Lúc này trời đã gần tối, trong nhà không trông thấy gì. Thượng Quan Kỳ khẽ thở dài một tiếng, cúi xuống ngực lão nghe thấy trái tim lão đập một cách cực kỳ yếu ớt và hơi thở dường như sắp tắt. Bất giác chàng run lên nghĩ thầm:
- “Xem ra lão đã bị nội thương, mình ngồi chầu đây cũng chẳng có ích gì. Tuy rằng mình chẳng có cách gì cứu được lão nhưng cứ ngồi nhìn thương thế mỗi lúc thêm trầm trọng rồi chết rồi cũng không đành lòng”.
Nghĩ vậy, chàng đưa tay nâng lão ngồi dậy lấy tay khẽ vỗ vào huyệt “Mệnh Môn” trên lưng thì chẳng khác gì vổ vào thanh sắt. Những huyệt đạo tựa hồ như đã bị bít kín, không có cách nào tìm ra vị trí huyệt đạo.
Bỗng nghe ”Cách” một tiếng, một thanh bảo kiếm từ trên người lão rớt ra.
Song ống tiêu thì lão vẫn nắm chặt. Thượng Quan Kỳ từ từ buông lão ra, cúi xuống nhặt thanh kiếm lên rút ra khỏi bao. Một luồng khí lạnh xông lên và khắp nhà tỏa ra một thứ ánh sáng huyền ảo như ngọc. Thượng Quan Kỳ buột miệng khen:
- Thật là một thanh bảo kiếm.
Chàng xem lại thì thấy cả kiếm và chuôi dài độ thước hai, chuôi bốn tấc và lưỡi tám tấc. Thanh kiếm này ánh sáng rực rỡ trông hoa cả mắt.
Thượng Quan Kỳ tuy rất thích thanh kiếm không nỡ rời tay, nhưng xem xong một lúc chàng lại tra vào vỏ, hai tay nâng lên đặt trở lại bên cạnh quái nhân.
Chàng để tay lên mũi quái nhân thì thấy hơi thở càng ngày càng yếu hơn trước hầu như sắp tắt, bất giác thở dài một tiếng, nước mắt nhỏ giọt, cung kính vái quái nhân một lạy, khấn thầm:
- Lão tiền bối đối với tại hạ ơn sâu tựa biển, nghĩa nặng tợ non, tại hạ chưa chút báo đáp thì lão tiền bối đã bị bệnh mà thác. Tại hạ rất ân hận kiến văn kém cỏi không đủ tài năng để cứu được lão tiền bối.
Chàng càng nói càng chạnh mối thương tâm, nước mắt tuôn ra như suối.
Viên Hiếu ngồi bên cạnh thộn mặt ra nhìn Thượng Quan Kỳ thấy chàng khóc bi thảm nên nó cũng không cầm được nước mắt.
Thượng Quan Kỳ khóc hồi lâu rồi quay lại bảo Viên Hiếu:
- Viên đệ! Chúng ta tìm nơi an táng cho lão tiền bối.
Viên Hiếu tuy không hiểu hết song thấy Thượng Quan Kỳ đứng dậy, y cũng đứng lên ngay theo Thượng Quan Kỳ nhảy ra ngoài cửa sổ.
Thượng Quan Kỳ xem hết một lượt các nơi trong chùa, tìm được một nơi cây cỏ tốt tươi nhổ cỏ đi rồi lấy hai tay khoét xuống.
Viên Hiếu đột nhiên bước tới kéo tay Thượng Quan Kỳ ra, huy động cánh tay dài hai tay móc đất lên. Móng tay y sắc nhọn lại cứng như thép nên y đào rất nhanh. Chỉ trong khoảnh khắc đã đào được một cái huyệt dài chừng tám thước, rộng hai thước, sâu ba thước. Thượng Quan Kỳ giữ tay Viên Hiếu lại bảo thôi đừng đào nữa rồi trở về căn gác. Chàng sờ vào mũi lão thì thấy hơi thở lão rất mong manh, mình mẩy tay chân đã bắt đầu lạnh toát và cứng đờ.
Thượng Quan Kỳ vốn là người chí tình, đứng trước cảnh tượng thương tâm này chàng bật khóc sướt mướt. Mặc dù hơi thở lão nhân rất yếu ớt nhưng thủy chung vẫn chưa tắt. Thượng Quan Kỳ và Viên Hiếu ngồi bên lão để chờ, chuẩn bị khi lão tắt hơi là đem đi mai táng.
Vào khoảng nửa đêm, hơi thở quái nhân như có như không. Ngoài cửa sổ gió rít từng con, thổi cỏ cây bụi cát bay ào ào. Mảnh trăng tỏa ánh sáng lạnh lẽo xuống ngôi chùa cổ hoang lương càng tăng thêm cảnh thê lương.
Trăng dời sao chuyển rồi lặng dần, phương Đông đã hé sáng, lại gần hết một đêm.
Thượng Quan Kỳ hai mắt sưng húp. Tuy chàng không khóc rống lên song dòng châu cứ lã chã suốt đêm không bao giờ ngừng chảy, cho đến lúc trời sáng.
Chàng đưa tay ra sờ vào mũi thì quái nhân đã tắt thở. Ánh sáng ban mai chiếu vào thanh bảo kiếm, ánh sáng lập lòe. Thượng Quan Kỳ cầm cây kiếm đặt vào lòng quái nhân, ôm thi thể lão lên toan đem ra huyệt để mai táng, dè đâu vừa ôm lấy thi thể lão nhân thì đột nhiên những hạt châu to bằng mắt mèo rớt ra loảng choảng, ánh sáng lóe mắt. Thật là những hạt châu quí báu, đáng giá liên thành.
Viên Hiếu chưa bao giờ thấy hạt châu nên không biết nó quí báu đến cỡ nào. Y nhìn thấy hạt nào cũng tròn tròn long lanh như đá núi chả có gì là lạ. Song, Thượng Quan Kỳ là người sành sõi, vừa nhìn thấy đã biết ngay là vật chí bảo ngàn vàng khó lòng mua được. Chàng nghĩ thầm:
- “Lão này thật là kỳ dị. Trong mình lão nhiều hạt châu quí giá thế kia sao còn vào chỗ chùa cổ hoang vắng này để chịu cực khổ? Dù lão muốn luyện công thì ở đâu chả được, hà tất phải ở đây để nhịn đói nhịn khát”.
Chàng vừa nghĩ vừa bỏ bốn hạt châu vào trong túi lão. Chàng lại lâm râm khấn:
- “Hương hồn lão tiền bối có linh thiêng xin tha cho tội bất kính. Ở nơi thâm sâu cùng cốc này không sao tìm ra được quan tài, đành an táng thi thể lão tiền bối một cách đơn giản. Hởi ôi! Ơn tiền bối cứu mạng cho tại hạ chưa báo đáp được dây tơ sợi tóc, ngờ đâu lão tiền bối đã nhắm mắt ra đi...”.
Khấn đến đây, đột nhiên Thượng Quan Kỳ nhớ đến một việc, đặt thi thể lên trên mặt tường, sụp lạy ba lạy làm đại lễ khẽ khấn:
- Lúc sinh thời lão tiền bối muốn thu tại hạ làm đồ đệ song tại hạ vì chưa bẩm với ân sư nên không thể nhận tiền bối làm sư phụ. Bây giờ tiền bối đã thác rồi, tại hạ xin làm lễ nhận tiền bối làm sư phụ để thỏa mãn ý nguyện của lão tiền bối...
Thượng Quan Kỳ đứng trước thi thể của quái nhân kêu lên một tiếng:
- Sư phụ!
Quái nhân mở mắt ra cười ha hả nói:
- Thằng nhỏ này! Ngươi đã nói ra miệng rồi thì không thể chối cãi được nữa đâu nhé.
Thượng Quan Kỳ run lên bần bật hỏi:
- Ô hay! Ô hay! Lão tiền bối chưa chết ư?
Quái nhân nói:
- Sao ngươi còn gọi ta là tiền bối? Ngươi vừa làm lễ bái sư mà đã quên rồi ư?
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm:
- “Mình vừa làm lễ bái sư và đó là tự trong lòng mình mà ra. Bậc đại trượng phu đã nói ra miệng thì có lý đâu còn canh cải”.
Chàng liền nói:
- Thưa sư phụ! Sao sư phụ lại sống lại được?
Quái nhân khẽ chống tay vào vách nhảy ra phía cửa sổ, hỏi:
- Ngươi tin rằng người ta đã chết còn có thể sống lại được ư?
Thượng Quan Kỳ đáp:
- Vãn bối dù không tin nhưng nay thấy sư phụ chết rồi lại sống lại được thì không hiểu ra sao?
Quái nhân nói:
- Chẳng những mình ngươi không tin mà ngay cả ta cũng không tin người đã chết rồi mà còn sống lại được. Ta đã chết đâu!
Thượng Quan Kỳ cả kinh hỏi:
- Sư phụ nín hơi, tạm đình hô hấp đã đành song các huyệt đạo trong mình tự hổ đều bít kín hết, người lại giá lạnh cứng đơ thì nghĩa làm sao?
Quái nhân cả cười nói:
- Ta dùng chân khí phong tỏa các huyệt đạo, còn dùng phép ”Qui tức” để ngừng thở. Như vậy thân thể tự nhiên cứng đơ, không thì dối ngươi sao được.
Thượng Quan Kỳ rùng mình nói:
- Thế ra con người ta khi võ công đã đến mức chỉ huy được các cơ quan trong mình thì có thể áp dụng một cách tuyệt diệu vào mọi trường hợp.
Quái nhân cười khanh khách nói:
- Tuy ta dùng trá thuật để thu nhận ngươi làm đồ đệ nhưng không phải thế là ta tin ngươi ngay và việc hết để tâm vào việc giết ngươi nữa đâu. Tỷ như vừa rồi, nếu như ngươi có tham tâm thì cái huyệt ngươi vừa đào đó sẽ là mồ chôn ngươi đó.
Thượng Quan Kỳ cười đáp:
- Giả tỷ mà đệ tử thực có lòng tham, mưu đồ đoạt kiếm, minh châu thì nhân lúc sư phụ không đề phòng dùng bảo kiếm để ám toán sư phụ rồi. Sư phụ đang vận khí phong tỏa huyệt đạo để giả chết, e rằng tránh khỏi đòn đánh bất thình lình.
Quái nhân cười nói:
- Lão nhân là hạng người nào mà lại sợ ngươi ám toán? Ngươi chỉ cần lộ ác ý trên mặt là ta không để ngươi vung kiếm lén hại ta đâu, ta đã điểm huyệt cho ngươi chết trước rồi.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm:
- Lão này đã cứu mạng cho mình, mình lại làm lễ bái sư. Sau này khi xuống núi, lão có bảo mình đi giết người thì dù sao trót đã lỡ rồi thì cũng đành cam chịu.
Quái nhân nhìn thần sắc của Thượng Quan Kỳ, đột nhiên cười lạt nói:
- Thằng nhỏ kia! Ngươi nghĩ gì vậy? Ngươi nên biết rằng lão phu không phải là người hiếu sự, nhưng nếu ngươi trái lời sư phụ là tự ngươi đi tìm cái chết đó.
Thượng Quan Kỳ nghiêm nét mặt nói:
- Đệ tử đã nhận làm môn đồ của lão sư, dĩ nhiên phải đối với lão sư là bậc tôn trưởng, dám đâu ăn ở hai lòng!
Quái nhân quắc mắt nhìn thẳng vào Thượng Quan Kỳ lạnh lùng nói:
- Trong đám giang hồ những kẻ xảo trá rất nhiều, đã chắc đâu lời ngươi nói là tự đáy lòng mà ra?
Thượng Quan Kỳ biến sắc, ngửa mặt nhìn lên trần gác tự nói một mình:
- Kẻ đệ tử này nếu còn có lòng gian trá tất sẽ bị đất trời trừng trị.
Viên Hiếu nghe hai người nói chuyện, tuy không hiểu được hết song y nhìn nét mặt Thượng Quan Kỳ có vẻ khác thường đột nhiên khẽ “Hừ” lên một tiếng, thu mình như muốn nhảy xổ vào và mắt y nhìn chằm chặp quái nhân, chỉ chờ lão có cử động gì làm hại đến Thượng Quan Kỳ là y sẽ dùng sức mạnh tuyệt luân để đối phó.
Bỗng quái nhân thở dài rồi nói:
- Lão phu đã bị người lừa nhiều rồi nên bất luận với ai ta cũng gia tăng đề phòng.
Rồi lão cười khanh khách nói:
- Bây giờ tuy chúng ra đã thành nghĩa thành trò song ta không có lòng mong ngươi giúp việc cho ta nữa. Sở dĩ ta muốn truyền võ công cho ngươi là muốn để cho cái công phu khó nhọc suốt đời của ta còn được truyền lại trên thế gian, đó là đủ rồi.
Thượng Quan Kỳ nói:
- Đệ tử đã làm lễ nhập môn thì mối thù của sư phụ đương nhiên sẽ đưa vai gánh lấy.
Quái nhân cả mừng hỏi:
- Ngươi nói thật đấy chứ?
Thượng Quan Kỳ đáp:
- Đệ tử khi nào dám nói giỡn với sư phụ!
Quái nhân trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Hãy biết vậy! Song dù ngươi có học hết được bản lãnh của, ta vẫn e rằng chưa đủ bản lãnh để địch lại người đó.
Thượng Quan Kỳ nói:
- Nếu đệ tử một năm không địch lại thì luyện thêm một năm nữa, nếu mười năm không địch nổi thì lại khổ công thêm mười năm nữa, tất phải có ngày cao hơn họ.
Quái nhân buồn rầu nói:
- Giả tỷ mà suốt đời ngươi không địch nỗi họ thì chả hóa ra chung thân ngươi không rửa hận cho ta được sao?
Thượng Quan Kỳ ấp úng nói:
- Cái đó... cái đó...
Đột nhiên quái nhân nghiêm nét mặt nói:
- Điều cốt yếu trong phép luyện tập võ công là phải ý chính tâm thành, trong lòng không còn ý niệm phức tạp.
Thượng Quan Kỳ thấy quái nhân đột ngột bàn về yếu quyết luyện võ vội bỏ hết tạp niệm, chú ý lắng tai nghe.
Quái nhân lại nói tiếp:
- Luyện võ có ba yếu quyết là: Luyện tập sức lực, nuôi dưỡng chí khí và chọn lấy cái hay.
Thượng Quan Kỳ nghĩ một lát rồi nói:
- Đúng vậy! Võ công tất cả các môn phái đại khái không ra ngoài ba yếu quyết đó.
Lão quái nhân mỉm cười nói:
- Tuy nói rút ngắn lại thế thôi, nhưng ba yếu quyết này bao hàm thiên hình vạn tượng, biến hóa khôn lường chứ không phải dễ dàng.
Rồi lão giảng thao thao bất tuyệt một hồi.
Thượng Quan Kỳ nghe lão nói thán phục vô cùng, chàng nói:
- Sư phụ đi từ bao quát vào các chi tiết, bằng những lời lẽ giản dị để phô diễn những sự màu nhiệm của võ công, đệ tử thật khâm phục vô cùng.
Quái nhân nghe Thượng Quan Kỳ ca tụng mình, nét mặt lão cũng thoáng qua niềm hân hoan, lão mỉm cười hỏi:
- Giả tỷ các phái võ hiện nay, có người đem yếu quyết đó thành ba giai đoạn đồng thời cùng thực hành, liệu có thu được kết quả gấp đôi không?
Thượng Quan Kỳ suy nghĩ hồi lâu rồi đáp:
- Xét cho cùng thì có thể được lắm, vì ba yếu quyết trên không ngoài mục đích lấy sức lực làm căn bản, lấy chí khí làm phương châm, lựa cái hay làm cứu cánh. Vậy ba yếu quyết đó có liên quan với nhau, có vận dụng được đồng đều thì mới mong chế phục bên đối phương để thủ thắng.
Quái nhân mỉm cười nói:
- Ngươi thật có chỗ thông minh hơn người. Yếu quyết tuy chia làm ba, nhưng hợp lại cũng chỉ là một. Lúc luyện tập nên tước bỏ những phần phiền phức, mà lúc vận dụng lại cần biến hóa ra nhiều. Như thế có thể bớt đi một nửa thời gian mà khi vận dụng lại được gấp đôi phần hiệu quả.
Thượng Quan Kỳ nói:
- Lời cao luận của sư phụ khiến cho đệ tử tựa hồ đang ở chỗ tối được ra ánh sáng, bổ ích không biết đến đâu mà kể.
Ngừng một lát, chàng khẳng khái nói tiếp:
- Đệ tử khi thành tài, nhất định sẽ rửa hận cho sư phụ...
Quái nhân lắc đầu lia lịa nói:
- Ta đã nói là không mong ngươi làm việc cho ta.
Rồi lão thở dài nói tiếp:
- Có điều ta nghĩ rằng: bất luận là ai ở với ta trong ngôi chùa hoang này hàng mười năm tất nhiên cảm thấy vô cùng tịch mịch.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm:
- “Câu này lão nói quả không sai. Song thân mình còn cả, sư phụ mình là Diệp Nhất Bình chưa biết sống chết thế nào? Giả tỷ mình phải ở đây liền mười năm không được ra khỏi ngôi chùa này nửa bước thì thật không chịu nổi.”
Chàng liền nói:
- Đệ tử hãy còn song thân, nếu quả sư phụ bắt ở luôn đây mười năm không cho về quê thăm hỏi lần nào thì đệ tử khó lòng chuyên tâm học tập được, dù là học để trở thành một người có bản lãnh tuyệt luân.
Quái nhân thở dài nói:
- Võ công ta truyền thụ cho ngươi, tuy không phải là tuyệt thế thần công, song các phái võ hiện nay cũng ít có người có thủ pháp tương tự. Trừ mấy giống điểu thú, ta tuyệt chưa tìm ra được người bạn nào mà cũng chưa từng thu ai làm đồ đệ. Võ công của ta đã không truyền cho ai thì thôi, mà nếu đã tìm được rồi thì mười phần cũng truyền được sáu, bảy, có thế mới bỏ công khó nhọc. Ta tính đi tính lại thì tối thiểu cũng phải tám năm. Tám năm trời ròng rã tuy không dài lắm nhưng đối với cuộc hành trình trong một đời người thì cũng phải là ngắn.
Thượng Quan Kỳ trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Đệ tử chỉ xin sư phụ cho hai năm về thăm nhà một lần để vấn an song thân. Ở nhà độ mười hay bảy, tám ngày rồi lại tới đây tiếp tục việc học thì dù mười năm hay hơn nữa, đệ tử cũng không quản ngại.
Quái nhân lắc đầu nói:
- Võ công của ta đại khái đều là cần có uy lực cực kỳ hùng hậu. Ngoài những môn quyền chưởng, binh khí biến hóa vô lường còn phải vận dụng các môn độc đáo của các môn phái khác trong lúc đối địch với người. Nếu tập vẫn chưa được thành thuộc mà đã bỏ ra đi ít lâu, không những phải bỏ uống phí công trình luyện tập lúc trước mà con người cũng dễ biến thành những trạng thái rất dễ bi thương.
Thượng Quan Kỳ lẳng lặng không dám nói gì, chàng nghĩ thầm trong bụng:
- “Có lý nào thế được? Học võ công biết đâu là bờ bến? Học một năm thì lượm được kết quả một năm, đâu có lý nào đang học mà bỏ dỡ lại bị mất hết mà sinh hại bao giờ?”.
Chàng đang suy nghĩ, đột nhiên quái nhân quay đầu lại nhìn vào mặt Thượng Quan Kỳ rồi nói:
- Hiện giờ chỉ có hai cách, ngươi chọn lấy một. Nếu ngươi không đồng ý thì ta không truyền thụ nữa, dù có bỏ uống cũng phải đành.
Thượng Quan Kỳ hỏi:
- Xin sư phụ cho biết những cách nào?
Quái nhân khẽ thở dài đáp:
- Điều kiện thứ nhất dĩ nhiên là theo đường lối chính, ngươi ở luôn trong này ròng rã tám năm liền không được rời khỏi chùa nửa bước. Ngoài lúc tập luyện quyền chưởng, khí giới, cũng phải ngồi trên gác này điều hòa hơi thở hoặc luyện tập các môn võ công độc đáo khác.
Thượng Quan Kỳ trầm ngâm một lúc rồi đáp:
- Song thân đệ tử tuổi gần sáu mươi, mà trong thời gian tám năm liền sư phụ không cho đệ tử về thăm lấy một lần thì...
Quái nhân không chờ Thượng Quan Kỳ nói hết, lão ngắt lời:
- Thế thì dùng biện pháp thứ hai, tức là theo đường tắt. Nhưng đường này gian lao nguy hiểm vô cùng. Muốn đi đường tắt cần phải có đủ ba điều kiện là:
phải thông minh hơn đời, thầy dạy phải đặc biệt và ý chí phải kiên quyết. Ba điều ấy không thể thiếu một.
Quái nhân nhìn soi mói Thượng Quan Kỳ vừa cười vừa nói:
- Ta xem ngươi cốt cách thanh kỳ, có bản năng rất tốt để luyện võ. Ta đây tuy không phải là bậc lương sư đệ nhất, nhưng miễn cưỡng có thể làm được. Chỉ còn điều kiện thứ ba là không biết ngươi có đủ ý chí để chịu gian khổ hay không?
Thượng Quan Kỳ cả quyết nói:
- Đệ tử tự tin là có thể chịu đựng được!
Quái nhân lắc đầu thở dài nói:
- Kinh mạch huyết đạo trong người vẫn theo đường lối thông thường, nay đi lối tắt tất là ngược lại với lẽ tự nhiên. Điều nay quan hệ vô cùng, nếu không thành công thì không chết người cũng trở thành tàn phế. Trót lọt ra thì cũng phải ròng rã ba tháng, khổ sở vì máu và kinh mạch chạy ngược.
Thượng Quan Kỳ nghe nói lấy làm kinh hãi, biết rằng nghịch lẽ tự nhiên sẽ khổ sở vô cùng, không chắc có chịu nỗi không. Quái nhân lại nói tiếp:
- Ngươi thử nghĩ xem, trong thời gian ba tháng, nếu chịu đựng được thì hãy làm. Ta với ngươi tuy là tình thầy trò nhưng ta không muốn cưỡng ép ngươi. Ba tháng đầu mà chịu nỗi thì công cuộc luyện võ theo lối thông thường phải tám năm thì có thể rút đi được năm năm, tức là trong vòng ba năm có thể đạt hiệu quả.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm:
- “Lão này đã nhận biết có những kỳ công đặc biệt, trên đời khó có lấy một người thứ hai. Nay mình đã nhập môn mà còn sợ khổ sở thì vĩnh viễn không bao giờ bản lãnh mình có thể lên đến tối cao được.”
Nghĩ vậy chàng thấy hào khí phấn khởi, cười vang lên một hồi rồi nói:
- Đừng nói phải gian khổ ba tháng, cho dù lâu hơn nữa đệ tử tự tin rằng có thể vượt qua.
Quái nhân vẻ mặt rất trang nghiêm nói:
- Trong ba tháng trời chẳng những ngươi không thể rời khỏi nơi này nửa bước mà chính ta đây cũng không thể có hành động tùy tiện khác nữa. Những thứ ăn uống phải được chuẩn bị từ trước, vậy ngươi hãy đi tìm kiếm về chứa sẵn trong gác này cho đủ nhu dụng.
Thượng Quan Kỳ quay ra nhìn Viên Hiếu hỏi quái nhân:
- Trong ba tháng này không biết sư phụ có cho phép Viên Hiếu ở lại đây giúp ta chăng?
Quái nhân ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:
- Chỉ cần bảo sao nghe vậy thì để y ở đây cũng chẳng trở ngại gì.
Thượng Quan Kỳ gọi Viên Hiếu đến bên mình vừa nói vừa lấy tay ra hiệu bảo y trong thời gian ba tháng, hàng ngày đi lấy thức ăn về cho. Chàng phải giải thích và nói rất lâu y mới hiểu được.
Quái nhân chờ cho hai người dặn bảo nhau xong mới nói với Thượng Quan Kỳ:
- Trong ba tháng trừ những giờ Tí, Ngọ không kể, còn đại khái ngươi phải mê man hay ngất đi. Trong hai giờ Tí, Ngọ ta phải vận nội công điều hòa hơi thở, còn ngoài ra ta phải dùng nội lực và chân khí giúp ngươi làm cho máu chạy ngược đường. Hai giờ đối với ngươi cũng quan hệ lắm, không được ai quấy nhiễu hoặc làm kinh động.
Thượng Quan Kỳ nghe quái nhân nói rồi quay lại giảng giải cho Viên Hiếu rõ.
Viên Hiếu gật đầu và đáp lại bằng tiếng người:
- Tôi đã hiểu cả rồi!
Thốt nhiên y băng mình qua cửa sổ, chạy nhanh như biến thoáng cái đã không thấy đâu nữa.
Viên Hiếu đi chừng nửa giờ, mang về rất nhiều trái cây và một con thỏ rừng, có thể cho ba người đủ ăn trong ba ngày. Quái nhân chỉ bảo Viên Hiếu cách nướng thịt dã thú. Đột nhiên lão quát lên:
- Ngoài cửa sổ có người đến!
Thượng Quan Kỳ giật mình, quay đầu nhìn ra cửa sổ thì không thấy bóng người nào, lòng chàng đang nghi hoặc, bỗng quái nhân khẽ nói:
- Người đó đã vòng lại cửa sổ mặt sau, quay đầu lại mà nhìn.
Thượng Quan Kỳ quay đầu lại, bỗng cảm thấy có một luồng gió cực mạnh chụp lên đầu đánh vào huyệt ”Thiên linh”. Người chàng run lên, lập tức ngất đi.
Trong lúc mê man, chàng cảm thấy dường mình đang ở trên cao ngàn trượng rớt xuống, lục phủ ngũ tạng dường như bị một hấp lực rút lên trên. Tất cả các huyệt đạo, các khớp xương dường như bị lỏng ra hết và chẳng khác gì như có hàng ngàn, hàng vạn con kiến đang chui vào các huyệt đạo và các khớp xương nhung nhúc đau khổ vô cùng.
Thượng Quan Kỳ mấy phen muốn mở miệng kêu to lên song hàm răng tựa hồ như không muốn tuân theo ý muốn của mình, mặc dù chàng đã vận dụng hết khí lực mà vẫn không kêu ra tiếng.
Bên tai bỗng nghe tiếng tiêu vời vợi, thanh âm cực kỳ từ ái và tựa hồ như điệu hát thôi miên. Bất luận đang đau khổ tới bậc nào, khi nghe tiếng tiêu này là lập tức thấy trong người chàng bình tĩnh được nhiều.
Lúc này toàn thân Thượng Quan Kỳ máu đã bắt đầu chạy ngược. Hai mắt chàng tuy mở thao láo nhưng hoa lên, trông không rõ một vật gì.
Không biết chàng đã chịu đựng được bao lâu rồi, gân cốt tự nhiên hết đau, thần trí tỉnh táo, hai mắt trông rõ mọi vật. Chàng đưa mắt nhìn quái nhân thì thấy lão đang cầm ngang ống tiêu, nhắm mắt cúi đầu tựa như một vị tăng đang nhập định.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm:
- “Huyết chạy ngược khổ sở là thế. Giả tỷ mà không có tiếng tiêu từ ái nâng đỡ thì quyết nhiên không chịu nỗi.”
Chàng chuyển động tay chân toan cố gắng ngồi dậy mà không sao ngồi được, cất chân nhấc tay cũng rất khó nhọc.
Thượng Quan Kỳ bỗng thấy trên má mát rượi, một bàn tay lông lá sờ vào, tai nghe tiếng Viên Hiếu hỏi bằng một giọng nửa người, nửa vượn:
- Tướng công ăn trái cây!
Thượng Quan Kỳ thấy trong tay Viên Hiếu đang cầm một trái đào lớn để kề vào miệng chàng. Trong bụng đang thấy đói, chàng cắn hai miếng, ăn xong rồi sái quai hàm không ăn được nữa.
Chàng muốn nói với Viên Hiếu vài câu, song lưỡi rũ ra không nói nên lời.
Tuy nhiên trong lòng chàng vẫn tỉnh và nghĩ bụng:
- “Bây giờ có kẻ nào khẽ đánh mình một cái chắc chết luôn”.
Quang âm thấm thoát, thoắt cái đã hết một ngày. Quái nhân sau khi điều hòa hơi thở, mở bừng mắt ra nhìn Thượng Quan Kỳ hỏi:
- Ngươi có chịu nỗi cái khổ cực về máu chảy ngược không? Nếu không chịu được thì bây giờ hãy còn kịp. Chỉ sáu giờ nữa, qua lần thứ hai máu chảy ngược thì kinh mạch đã biến hóa rồi. Bấy giờ nếu muốn quay trở lại cũng không được nữa.
Thượng Quan Kỳ cố sức gật đầu, hai mắt chàng lóe lên ánh mắt kiên quyết.
Quái nhân mỉm cười đưa tay vỗ vào huyệt “Huyền Cơ” của Thượng Quan Kỳ, đột nhiên chàng cảm thấy thân thể tê nhức rồi lại ngất đi.
Thời gian vùn vụt sáu mươi ngày trôi qua. Thượng Quan Kỳ chỉ tỉnh lại trong những giờ Tí, Ngọ còn ngoài ra hoàn toàn đều ở trong tình trạng mê man, khổ sở vì máu chảy ngược. Nhưng mỗi ngày một quen thêm sự khổ cực, về sau mỗi ngày rút dần, tựa hồ như kinh mạch mình biến hóa khác với sinh lý thông thường.
Một hôm đúng giờ Ngọ, Thượng Quan Kỳ tỉnh lại, quái nhân nhìn chàng nói:
- Giai đoạn thứ nhất coi như là đã viên mãn. Sau giờ Ngọ này ta sẽ đem chân khí trong mình ta để giúp ngươi tăng thêm nội lực. Sau một tháng nữa, ngươi có thể đem những khẩu quyết ta truyền cho vận hành thuật thở hít. Nửa năm sau sẽ luyện đến quyền chưởng, khí giới. Dể thường không cần đến ba năm ngươi đã có thể học xong và rời khỏi nơi này.
Thượng Quan Kỳ tủm tỉm cười nói:
- Ơn sư phụ bồi dưỡng, đệ tử vĩnh viễn ghi vào phế phủ.