Số lần đọc/download: 1468 / 15
Cập nhật: 2014-12-04 12:39:03 +0700
Chương 14
T
rên chiếc xe cảnh sát đưa về văn phòng, Jack ngồi thừ người cho đến khi giọng nói của Nick Iervolino làm anh sực tỉnh:
- Hình như trung úy có vẻ e ngại khi tôi phóng xe trên những con đường trơn trượt như thế này nhỉ.
- Ồ, không sao cả đâu - Jack nói.
- Tôi lái xe cảnh sát này đã mười hai năm rồi và chưa để xảy ra tai nạn bao giờ.
- Thật ư?
- Ngay cả cọ quẹt cũng không.
- Chúc mừng anh.
- Trời mưa, trời tuyết, băng giá, cũng không hề gì với tôi. Không một sơ sẩy nào. Vậy nên trung úy không phải lo lắng đâu.
- Vì sao anh nghĩ là tôi đang lo lắng chứ?
- Tôi thấy trung úy cứ nghiến răng hoài.
- Thật à? Vậy mà tôi không hay. Nhưng không phải vì tôi sợ tai nạn đâu.
- Nếu không thì trung úy đang lo lắng chuyện gì chứ?
Jack tần ngần một lúc rồi kể cho Nick nghe về cú điện thoại của Lavelle. Nick lắng nghe, tuy vẫn chú tâm vào việc cầm lái trên con đường trơn trượt.
Rồi anh bật thốt lên, khi Jack chấm dứt câu chuyện:
- Quái lạ thật!
- Tôi cũng nghĩ như anh! - Jack nói.
- Trung úy có tin rằng hắn ta có thể làm chuyện đó không? Trung úy có tin hắn đang nói thật không?
Thay vì trả lời, Jack lại hỏi:
- Anh nghĩ sao?
Sau một lúc nghĩ ngợi, Nick nói:
- Tôi không biết nữa. Như trung úy biết đó, chúng ta đang sống trong một thế giới lạ lùng với những điều kỳ bí ở khắp nơi, chẳng hạn như: Tam Giác Tử Thần, người ngoài hành tinh và đủ thứ chuyện. Tôi thích đọc các sách viết về đề tài đó. Có hàng triệu người cho rằng họ đã trông thấy những điều kỳ lạ. Có thể hầu hết đã bịa ra, nhưng không phải là tất cả.
Jack gật đầu:
- Đúng vậy. Không phải là tất cả.
- Vậy thì, có thể những quyền năng của đạo Vaudou là có thật cũng không chừng. Dĩ nhiên, tôi mong chúng không phát huy tác dụng với trung úy và các bé đi.
Jack và Nick cùng lặng im một lúc. Cuối cùng, Nick nói:
- Trong những gì mà gã Lavelle đó nói với trung úy, có một điều làm cho tôi thắc mắc.
- Điều gì vậy?
- Cứ cho là quyền năng của đạo Vaudou là có thật đi ...
- Đồng ý.
- Tôi chỉ giả dụ thế thôi.
- Tôi hiểu.
- Vậy thì vì sao gã Lavelle này lại muốn dùng cái quyền năng đó để giết hại các con của trung úy? Vì sao gã không sử dụng quyền năng để chỉ hại một mình trung úy thôi? Như vậy có phải dễ dàng và chắc ăn hơn không?
Jack cau mày:
- Anh nói có lý.
- Nếu trung úy bị giết thì sẽ có một thanh tra khác thay thế và người này sẽ không có đầu óc như trung úy để nghĩ đến chuyện ma thuật của đạo Vaudou đâu. Vậy thì cách đơn giản nhất để Lavelle đạt được điều mà gã muốn là dùng bùa phép để sát hại trung úy, thế thì vì sao hắn không ra tay nếu hắn có thể làm mọi chuyện bằng ma thuật chứ?
- Tôi cũng không biết nữa.
- Tôi cũng thế - Nick nói. Tôi không thể nào hiểu nổi. Nhưng theo tôi nghĩ thì đây là một chi tiết quan trọng, trung úy có nghĩ thế không?
- Anh thì sao?
- Dù cho gã Lavelle đó có là kẻ điên rồ, dù cho những ma thuật của đạo Vaudou chỉ là chuyện tưởng tượng, thì những phần còn lại của câu chuyện mà Lavelle kể cho trung úy, là điều khá logic. Không có gì mâu thuẫn hết, trung úy hiểu ý tôi nói không?
- Tôi hiểu.
- Câu chuyện của gã nghe có vẻ khá logic dù có lạ lùng. Chỉ có điều lời đe dọa giết con của trung úy là nghe không logic chút nào. Vì hắn có thể thủ tiêu trung úy mà còn nhắm vào con của trung úy để làm gì chứ?
- Có thể hắn hiểu rằng hắn không thể nào làm gì được tôi nếu chỉ bằng lời đe dọa vào chính tôi chăng? Có thể hắn hiểu rằng cách duy nhất để uy hiếp tôi chính là dùng sự an toàn của các con tôi?
- Nhưng nếu hắn có thể phanh thây trung úy như đã từng làm với những người kia, thì đâu cần đe dọa cho phiền phức chứ! Cứ ra tay luôn có phải dễ hơn không?
Jack nhìn tuyết rơi trong khi cân nhắc những gì mà Nick nói. Anh có linh cảm đây đúng là một chi tiết quan trọng.
o O o
Trong nhà kho, Lavelle vừa cử hành xong nghi lễ. Y đứng trong thứ ánh sáng vàng cam, cả người ướt đẫm mồ hôi, thở dốc. Toàn thân y phủ một màu vàng cứ như được quét một lớp sơn lên người. Thứ ánh sáng siêu nhiên đó nhuộm vàng đôi mắt và các móng tay móng chân của y.
Lavelle khép mắt lại và mường tượng những cái xác đầm đìa máu của Davey và Penny. Hắn rùng mình vì thích thú.
Sát hại trẻ con là một hành vi nguy hiểm mà một Boko chỉ có thể thực hiện trong trường hợp không thể chọn một giải pháp nào khác hơn. Trước khi ra tay giết một đứa trẻ thì một Boko phải biết cách tự bảo vệ mình bằng những lời thần chú và bùa ngải trước sự tức giận của các vị thần Rađa, những Thiện thần mang phước lộc đến cho con người và sẽ rất phẫn nộ nếu thấy trẻ con bị hại. Bằng không y sẽ bị đau đớn nhiều ngày cho đến khi các vị thần Rađa xuống tay kết liễu đời ya. Lúc đó y sẽ xem cái chết là một ân huệ vì đã chấm dứt cho y những đau đớn khôn cùng.
Lavelle am hiểu những phương cách nhằm phòng chống các vị thần Rađa. Y đã từng sát hại trẻ con và vẫn bình yên vô sự. Tuy nhiên, y cảm thấy căng thẳng bồn chồn, bởi chỉ một sai lầm đôi khi cũng có thể xảy ra. Mặc dù có quyền năng và sự am hiểu, y vẫn phải đương đầu với những nguy cơ bất trắc.
Mặt khác, nếu một Boko, nhờ vào những quyền năng siêu nhiên để giết một đứa trẻ và có thể an toàn thoát khỏi sự trừng phạt của các Thiện thần, thì như thế các thần Pétro và Congo sẽ hài lòng về y và sẽ trao cho y quyền năng còn lớn hơn nữa. Nếu Lavelle có thể giết chết Davey và Penny, đồng thời tránh khỏi cơn thịnh nộ của các thần Rađa, thì ma thuật của y càng đang ngại hơn.
Nhắm mắt lại, y trông thấy hình ảnh của những đứa con nhà Dawson bị xé xác, đầy máu.
Y từ tốn cười.
Ở một nơi khá xa nhà kho nơi Baba Lavelle cử hành nghi lễ, trong căn hộ của gia đình Dawson có khoảng hai chục con vật có đôi mắt trắng bạc đang đong đưa trong bóng tối, theo nhịp cầu kinh của tay phù thủy Boko. Dĩ nhiên, không hề có tiếng cáu kỉnh của y trong căn hộ này, tuy những con vật có đôi mắt điên dại đó đang nghe thấy. Chúng đong đưa trong căn bếp, trong phòng khách, ở lối vào, nơi chúng đang chăm chú nhìn cái cửa, nôn nao chờ đợi. Khi Lavelle kết thúc buổi cầu kinh, những con vật nhỏ bé cũng đồng thời chấm dứt đong đưa. Giờ đây, chúng hoàn toàn bất động. Chúng rình rập, cảnh giác, sẵn sàng.
Trong đường cống dưới trường Welton, những con vật có đôi mắt sáng bạc cũng đang đong đưa trong bóng tối, theo điệu cầu kinh của Lavelle. Khi Lavelle chấm dứt cầu kinh, thì chúng cũng chấm dứt đong đưa, tương tự như bầy thú đang trong căn hộ của nhà Dawson.
o O o
Tan học lúc ba giờ, mười phút sau học sinh trường Welton ra cổng, như một cơn thủy triều đầy tiếng cười nói. Khu phố xám xịt vì bão tuyết bỗng tươi vui hẳn. Vào tuần này, cô giáo Shepherd là người có nhiệm vụ trực ở cổng trường. Cô đi đi lại lại trên vỉa hè, để mắt trông coi khắp nơi và vì có tuyết nên cô phải liên tục ngăn cấm bọn trẻ chơi trò ném tuyết vào nhau.
Ban giám hiệu trường Welton đã được thông báo rằng dì Faye của Penny và Davey sẽ thay bố đến đón hai bé. Vậy mà, khi ra khỏi trường, hai bé không thấy dì Faye đâu. Chúng đi một quãng ngắn rồi dừng lại trước cái cổng sơn màu xanh ngọc của ngôi nhà kề cận trường. Chúng đứng đó, cố né tránh cơn gió rét căm căm.
Davey hỏi:
- Vì sao ba không đến đón tụi mình?
- Có lẽ ba đang bận việc.
- Tại sao chứ?
- Ba có việc quan trọng cần giải quyết đột ngột.
- Chuyện gì vậy?
- Chị không biết.
- Có nguy hiểm hay không?
- Không đâu.
- Người ta có bắn vào ba không?
- Không đâu mà.
- Làm sao chị biết chứ?
- Thì chị biết - Penny đáp, tuy bé không chắc lắm.
Khi hai bé đang trò chuyện thì có tiếng gọi:
- Penny! Davey!
Chiếc taxi vàng cập sát lề. Dì Faye thò đầu ra cửa xe, ra hiệu cho chúng. Trông thấy dì Faye, Davey chạy ào đến.
Penny định chạy theo nhưng ngay lúc đó bé cảm thấy đau buốt ở mắt cá chân. Bé rụt nhanh chân, gào lên, nhìn xuống ... và sững sờ khiếp đảm.
Giữa vỉa hè và cánh cổng màu xanh ngọc là khe hở khoảng mười centimét. Có một bàn tay thò qua khe và tóm lấy mắt cá chân của Penny.
Giờ đây, bé không còn có thể la lên được nữa.
Đó không phải là bàn tay con người. Vật đó to gấp đôi cái chân mèo, nhưng cũng không hẳn là chân nữa. Đó là một bàn tay - tuy thô kệch - gồm ngón cái và những ngón tay.
Cổ họng Penny thắt lại, không phát ra nổi tiếng nào.
Lớp da của bàn tay đó có màu xám - xanh lục - vàng và sần sùi, trông như đang bị thối rữa, thật kinh tởm. Đầu của những ngón tay thon nhỏ là những cái móng vuốt sắc bén. Chính chúng đang chọc thủng chiếc ủng cao su của bé. Penny chợt nhớ đến cây gậy bóng chày và chuyện xảy ra trong phòng hai bé. Bé không quên con vật dưới gầm giường.
Bé cũng không quên những đôi mắt trắng bạc dưới tầng hầm của trường.
Vậy mà bây giờ, chúng lại xuất hiện.
Hai cái móng vuốt đã lún sâu vào chiếc ủng của bé và xé rách nó.
Đột nhiên, bé không còn cảm thấy nghẹt thở nữa. Bé hít thật sâu không khí giá rét và điều đó giúp bé tạm thời đẩy lùi sự sợ hãi đang làm bé sững người. Bé vùng mình, rút chân ra khỏi các ngón tay và chạy ào về chiếc taxi, chui vào xe và đóng mạnh cửa. Chiếc taxi phóng đi.
Dì Faye và Davey đang nói về cơn bão tuyết. Cả hai đều không biết rằng Penny đang điếng người vì sợ. Trong khi họ vẫn đang trò chuyện thì Penny cúi người xuống, đưa tay sờ chiếc ủng. Lớp cao su đã bị xé toạc, Penny rút khóa kéo của chiếc ủng xuống, thọc tay dưới vớ để sờ vết thương. Bé cảm thấy ran rát, khi lấy tay ra bé thấy có máu ở đầu các ngón tay.
Dì Faye hỏi:
- Chuyện gì thế bé cưng?
- Cháu không sao - Penny nói.
- Máu ở đâu vậy?
- Cháu chỉ bị trầy sơ thôi ạ!
Mặt của Davey tái xanh. Cố giữ giọng bình tĩnh để Davey yên tâm, Penny nói:
- Chị không sao mà, Davey.
Dì Faye cúi người, bảo Penny cởi ủng và vớ để nhìn kỹ bàn chân của bé. Có một vết thương khá rộng và nhiều vết cào ở mắt cá chân, nhưng máu đã ngưng chảy.
Dì Faye hỏi:
- Chuyện gì xảy ra thế?
Penny ngập ngừng. Bé muốn kể hết cho dì Faye về chuyện những con vật có đôi mắt trắng bạc. Bé muốn được che chở, tuy vậy bé biết mình không thể nói ra bởi vì có nói thì dì Faye cũng sẽ không tin. Hơn nữa, người ta sẽ cho rằng tinh thần bé bất ổn và bé cần phải được đưa đến một bác sỹ tâm lý nào đó. Khi ấy, sẽ chẳng có ai bên cạnh Davey để che chở cho em.
Dì Faye nói:
- Penny à, con hãy nói thật cho dì biết, con đã làm gì để bị thương hả?
- Sao ạ?
- Vì sao con ngần ngại không nói? Con đã làm gì?
- Con không làm gì hết - Penny nói.
- Vậy tại sao con lại bị thương?
- Chiếc ủng của con bị vướng vào cây đinh ạ.
- Đinh à? Ở đâu?
- Ở cổng ạ!
- Cổng nào?
- Cái cổng gần trường nơi tụi con đứng đợi dì đó.
Dì Faye cau mày:
- Cái đinh có bị rỉ sét hay không vậy con?
- Con cũng không biết nữa.
- Hẳn con phải thấy nó chứ? Nếu không thì sao con biết nó là một cây đinh.
Penny gật đầu:
- Vâng, có lẽ nó bị sét ạ.
- Con đã tiêm ngừa uốn ván rồi hay chưa?
- Rồi ạ.
- Khi nào?
- Tuần lễ đầu tháng mười ạ.
- Được rồi. Khi nào về nhà, chúng ta sẽ lau rửa vết thương, đổ cồn iốt vào rồi băng lại.
- Con chỉ bị trầy chút xíu thôi hà.
- Nhưng phòng ngừa vẫn tốt hơn chứ con. Thôi, bây giờ con mang ủng vào lại đi.
Penny ngã lưng vào ghế, nhắm mắt và nhớ lại cái bàn tay nhỏ bé xấu xí đã xé rách ủng của bé. Bé cố cho rằng đó là tay của một con vật nào đó, thế thôi. Bé không hiểu mình đã làm gì khiến chúng thù hận bé đến thế?