Số lần đọc/download: 2348 / 34
Cập nhật: 2016-06-24 17:38:12 +0700
Chương 13
C
ô đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến vào sáng hôm đó. Cô đã sẵn sàng chống lại việc bị giam cầm, sẵn sàng thương lượng để lấy lại tự do. Cô đã trải qua ba ngày bị nhốt trong Thiên Thần Sa Ngã, được tự do đi lại trong vô số các hành lang và những phòng bí mật, mặc dù luôn có người đồng hành. Đôi lúc là với Asriel, người gác cửa nghiêm nghị, kiệm lời, đôi lúc là cùng Bá tước Harlow khi cô đến để kiểm tra vết thương cho Temle, và đôi lúc là với cô nàng xinh đẹp Anna, người đã nói với cô rất nhiều điều nhưng thật ra toàn những lời sáo rỗng.
Chính Anna là người được đưa đến gặp cô vào buổi chiều hôm đó, gõ cửa và lập tức mở toang cánh cửa của căn phòng nhốt Mara rồi bước vào bên trong, giũ mạnh váy. “Temple yêu cầu gặp cô,” cô ấy nói đơn giản. Mara thấy sốc trước lời nói đó. Cô đã không nhìn thấy anh kể từ buổi sáng anh tỉnh dậy và phun toàn bộ trà cùng những nghi ngờ lên cả hai người bọn họ. Cô cứ nghĩ anh đã quên mình.
Cô ước gì mình có thể quên anh, quên cái cách anh nằm bất động và nhợt nhạt suốt nhiều giờ liền trước khi tỉnh dậy rồi bực bội trở lại. Cái cách cô e sợ anh. Cái cách cô muốn anh. Cái cách cô nhận ra rằng thời điểm này… toàn bộ tình thế này… đã hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.
Cái cách cô nhớ anh. Cô muốn gửi lời đến những người đàn ông khác, Bourne, Cross và người đàn ông bí ẩn, Chase, rằng cô muốn rời đi. Rằng cô muốn quay lại vị trí của mình tại MacIntyre’s. Rằng cô có những đứa trẻ cần được chăm sóc.
Có một cuộc đời để sống. Không có bất kỳ hồi đáp nào cho đến bây giờ. Cho đến khi Anna tới và khiến cô nghẹn thở, khiến trái tim cô đập điên cuồng chỉ bằng những từ thật đơn giản. Temple yêu cầu gặp cô.
Cô sẽ gặp lại anh. Cô sẽ nhìn thấy anh bây giờ.
Niềm phần khích tranh đấu với vẻ e dè song cô vẫn gật đầu, đứng lên và chỉnh trang lại váy áo. Đầy lo lắng. Cô vươn thẳng sống lưng. “Giống như Boleyn bước lên đoạn đầu đài[1].” [1. Là Hoàng hậu của Anh quốc năm 1533. Từng được vua Henry VIII yêu say đắm, Anne sống trong sự xa hoa cực độ. Song bà không ngờ hạnh phúc của mình lại ngắn ngủi khi bị kết tội ngoại tình và bị chặt đầu ở tuổi ba mươi. Sau cái chết của bà, những câu chuyện ly kỳ về hồn ma Anne ngày một nhiều thêm suốt mấy trăm năm qua. Một trong những địa điểm mà hồn ma hoàng hậu hay xuất hiện là lâu đài Blickling Hall, nơi bà sống thời thơ ấu và ngày nay được đồn là một trong những ngôi nhà bị ma ám nổi tiếng nhất nước Anh.]
Anna cười mãn nguyện. “Chúng ta là Nữ hoàng của Anh quốc sao?” Mara nhún vai. “Đó là điều đáng mong ước.”
Họ bắt đầu đi xuống hành lang dài và uốn khúc, bước đi trong im lặng một lúc lâu trước khi Anna cất lời, “Cô thừa biết anh ấy không phải kẻ tồi tệ.” Mara không hề lưỡng lự. “Tôi chưa bao giờ nghĩ về anh ấy như thế.”
Đó là sự thật. “Chẳng có ai tin tưởng anh ấy,” Anna nói. “Cũng chẳng có ai gần gũi và hiểu về anh ấy đủ rõ để biết rằng anh ấy không thể…”
Cô ấy nhỏ giọng dần, nhưng Mara đã hoàn thành câu nói đó giúp cô ấy. “Giết tôi.” Anna liếc cô. “Đúng vậy.”
“Vậy cô có hiểu anh ấy đủ rõ không?” Cô gái tóc vàng xinh đẹp nhìn xuống tay mình. “Tôi hiểu.”
Mara nghe thấy câu nói đó được nhắc đến ở thì hiện tại[2]. Và cảm thấy ghét nó. Mara chẳng nghi ngờ gì rằng người phụ nữ này chính là người tình của Temple. Và tại sao lại không chứ? Cô ấy xứng đôi với anh một cách hoàn hảo. Mái tóc vàng hoe tương xứng với mái tóc sẫm màu của anh, làn da không tì vết tương xứng với làn da đầy sẹo của anh và cô ấy cũng vô cùng xinh đẹp. Họ sẽ sinh ra những đứa trẻ hết sức đáng yêu. [2. Nguyên văn là “I do”, ý chỉ câu “Tôi hiểu” (người dịch) ở phía bên trên. Động từ “do” là cách dùng ở thì hiện tại (thì quá khứ là “did”).]
Nhưng Temple có những kế hoạch lớn lao hơn là cưới người tình của mình. Nó kết thúc bằng cuộc sống đã được dành sẵn cho riêng tôi kể từ lúc lọt lòng. Anh từng có lần nói với cô như thế. Với một người vợ. Một đứa trẻ. Một gia tài.
Những điều thích hợp. Những điều hoàn hảo. Thứ xứng đáng với một công tước. Chẳng nghi ngờ gì đó chính là một người phụ nữ xinh đẹp, trẻ trung và có thể sinh ra những đứa trẻ hoàn hảo. Cảm giác ghen tuông bùng lên. Cô không thích ý tưởng về một người phụ nữ sinh cho anh những đứa con như thế. Cô không thích ý tưởng về bất kỳ người phụ nữ nào sinh con cho anh.
Trừ phi… Cô dừng suy nghĩ đó lại trước khi nó có thể hoàn tất. Giữ khoảng cách thật xa với tình nhân của anh. Bảo vệ chính mình. “Anh ấy thật may mắn khi có những người bạn tốt như vậy,” cô nói.
Anna nhìn cô. “Còn cô thì sao?” “Tôi ư?”
“Những người bạn của cô là ai?” Mara bật cười, âm thanh vang lên chẳng chút hài hước nào. “Tôi đã lẩn trốn trong suốt mười hai năm. Bạn bè là thứ xa xỉ mà tôi không có khả năng có được.”
“Em trai cô thì sao?” Mara lắc đầu. Kit là gia đình của cô. Không phải bạn bè. Và giờ thì cậu chẳng bao giờ còn là gia đình của cô nữa. Cô thở ra một hơi dài thườn thượt. “Thằng bé suýt nữa đã giết chết Temple. Nó có thể là kiểu bạn gì được chứ?”
Anna quay đi, đặt tay lên nắm cửa gần đó rồi vặn nó. Cánh cửa bật mở trước khi cô ấy cất lời, “Cô nên đảm bảo là Temple hiểu được điều đó.” Mara không có thời gian để hỏi cho rõ ràng. Thay vào đó, cô bước vào phòng Temple và cánh cửa khép lại trước tuyên bố khó hiểu của Anna, ánh mắt cô dán chặt vào cánh cửa để mở mà giờ cô mới nhận ra là nó dẫn đến võ đài.
Cô tiến về hướng đó. Anh đứng ở chính giữa căn phòng trống, cũng chính là trung tâm võ đài. Mạnh mẽ, im lặng và vô cùng điển trai, thậm chí trong chiếc áo sơ mi dài tay cùng băng đeo bằng lanh trắng đang giữ cánh tay anh áp chặt vào lồng ngực. Có lẽ chính vì những điều này. Chiếc quần màu đen bó lấy chân anh một cách hoàn hảo, ánh nhìn chằm chằm của Mara lướt qua đường may của nó xuống sàn phủ mùn cưa, nơi bàn chân trần của anh lộ ra từ phía dưới lớp gấu quần bằng len.
Cô sững sờ trước đôi chân trần đó. Trước sự mạnh mẽ của chúng. Những vùng mấp mô của các cơ bắp và xương. Các ngón chân thẳng và hoàn hảo. Cùng lớp móng sạch sẽ. Người đàn ông này thậm chí còn có đôi bàn chân rất đẹp.
Cái nhìn chằm chằm của cô vội dán chặt vào anh trước suy nghĩ vô lý đó, và cô chú ý đến nụ cười tò mò của anh, tự hỏi phải chăng bằng cách nào nó, anh đã đọc được suy nghĩ của cô. Cô sẽ chẳng ngạc nhiên nếu anh biết điều ấy.
Căn phòng lạnh lẽo và không có lấy một bóng khán giả; Mara vòng cánh tay quanh mình khi tiến đến chỗ anh, cách gần nửa mét phía trên cô mà chẳng hiểu sao lại xa hơn nhiều. Anh quan sát cô, khiến cô nhận thức sâu sắc về từ bước chân cũng như cái cách mình nhìn anh. Cô ngứa ngáy muốn vuốt lại tóc. Chỉnh trang váy áo. Cưỡng lại sự cám dỗ. Cô với tay về phía võ đài và đối mặt với anh trong lúc anh nhìn xuống cô với vẻ phòng vệ, như thể anh không chắc cô sẽ làm gì. Không chắc những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Ngay cả cô cũng chẳng chắc chắn. Nhưng cô biết anh sẽ sẵn sàng chờ đợi trong cả quãng thời gian vô tận để cô lên tiếng trước, vì vậy cô nói, “Tôi xin lỗi.”
Đó không phải lần đầu tiên cô nghĩ đến câu nói ấy, nhưng lại là lần đầu tiên cô nói ra. Với anh. Một bên lông mày sẫm màu nhướng lên ngạc nhiên. “Vì điều gì?”
Cô vươn tay, nắm chặt lấy một trong những sợi dây thừng thô ráp. “Vì tất cả.” Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt đen láy của anh nhìn thấu mọi thứ nhưng không hề tiết lộ bất cứ điều gì. “Vì hành động của em trai tôi.” Cô dừng lại. Hít vào một hơi. Thú nhận tội lỗi của mình. “Của tôi.” Rồi anh tiến đến gần cô, chìa một bàn tay chai sần, thô ráp, ấm áp và mạnh mẽ để giúp cô bước qua vành đai dây thừng. Khi cô đã đứng trong võ đài, anh liền bước lùi lại, khiến cảm giác nuối tiếc vì thiếu anh dâng trào trong cô.
“Cô có hối hận không?”, anh hỏi cô câu hỏi tương tự lần gặp trước đó, vào cái đêm cô đến tìm anh bên ngoài căn nhà của anh. “Tôi rất tiếc khi để anh vướng vào cuộc chiến này,” Câu trả lời của cô vẫn giống đêm trước, và chẳng hiểu sao cũng đầy khác biệt. Chẳng hiểu sao lại thành thật hơn. Cô không hối tiếc vì mình đã chạy trốn. Nhưng cô lại vô cùng hối tiếc vì đã để anh trở thành một phần trong trò chơi ngu ngốc, nông nổi của mình. “Và tôi hối tiếc vì những gì em trai mình đã gây ra nhiều hơn anh có thể biết.” Cô ngừng nói. Còn anh chờ đợi. “Đúng thế,” cô nói sự thật. “Tôi hối tiếc. Tôi hối tiếc khi đã để anh phải chịu đau đớn. Tôi hối tiếc vì đã đoạt mất cuộc sống của anh. Đùa giỡn với nó. Tôi sẽ mang cuộc sống ấy trở lại nếu có thể.”
Anh dựa lưng vào vành đai dây thừng ở phía bên kia võ đài. “Thế cô không biết kế hoạch của cậu ta sao?” Đôi mắt cô mở to vì sửng sốt trước câu hỏi ấy. “Không hề!”
Sao anh có thể nghĩ cô… Sao anh có thể nghĩ cô như thế chứ?
Cô lắc đầu. “Tôi sẽ không làm anh tổn thương.” Môi anh nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng trước câu nói đó. “Tôi đã gọi cô là gái điếm. Và cô khá tức giận.”
Ngay cả bây giờ, những lời ấy vẫn châm chích khiến cô đau đớn. Cô không rời mắt khỏi anh. “Đúng là tôi có tức giận. Nhưng đã cố kiểm soát nó.” Anh cười khùng khục trước tuyên bố ấy, âm thanh vang lên ấm áp và đầy hoan nghênh. “Cô đã làm được rồi.”
Anh im lặng một lúc lâu, cho đến khi cô không thể kìm được việc nhìn thẳng vào anh một lần nữa. Anh quan sát cô, đôi mắt đen bằng cách nào đó nhìn thấu được mọi thứ. Có lẽ chính đôi mắt đó đã thúc giục cô cất lời, “Tôi rất hạnh phúc khi thấy anh đã hồi phục, Đức ngài.” Đó là sự thật.
Hoặc có thể là một lời nói dối khủng khiếp. Bởi vì hạnh phúc không phải từ bắt đầu để mô tả cho dòng cảm xúc đang ào ạt chảy qua cô khi thấy anh khôi phục lại quyền lực và sức mạnh của mình. Sự mạnh mẽ và sức khỏe. Sự khuây khỏa. Lòng biết ơn.
Niềm hân hoan. Cô thở ra một hơi dài, và anh dừng việc tựa vào vành đai dây thừng để tiến đến gần cô, khiến khắp cơ thể cô tràn ngập cảnh giác. Anh vươn tay về phía cô, và cô không ngần ngại nghiêng người đón nhận động chạm đó, đón nhận sự vuốt ve từ ngón cái của anh trên má mình. Cô đưa tay giữ ngón tay anh trên đó, da thịt áp vào da thịt rồi thì thầm, “Anh còn sống.”
Có gì đó lóe lên trong ánh mắt anh. “Cô cũng vậy.” Lần đầu tiên trong suốt những năm qua, cô mới có cảm giác như hiện giờ. Người đàn ông này, bằng cách nào đó, đã cho cô cảm giác ấy. Người đàn ông này, người nên là kẻ thù của cô. Người có khả năng sẽ tiếp tục là kẻ thù của cô. Người chẳng nghi ngờ gì là muốn tất cả những thứ cô đã xây đắp bị hủy hoại. Muốn cô phải trả giá cho tất cả những tội lỗi mình đã phạm phải.
Và là người, bằng cách nào đó, hiểu thấu mọi điều về cô. “Tôi đã nghĩ rằng anh sẽ chết.”
Anh mỉm cười. “Cô sẽ không được như ý đâu. Tôi không dám đương đầu với thất vọng.” Cô cố gắng để hòa cùng với nụ cười của anh. Nhưng thất bại. Thay vào đó, cô nghĩ đến một bệnh nhân khác. Một cái chết khác.
Anh nhận ra suy nghĩ đó qua nét mặt cô. Nhất định thế. “Hãy nói cho tôi biết!” Và đột nhiên cô muốn cho anh biết.
“Tôi đã không thể cứu bà ấy,” cô thì thầm. Anh chẳng hề nhúc nhích. “Ai cơ?”
“Mẹ tôi.” Anh nhíu mày. “Mẹ cô qua đời khi cô vẫn còn là một đứa trẻ.”
“Khi đó tôi mười hai.” “Một đứa trẻ,” anh lặp lại.
Cô nhìn xuống, ánh mắt dừng ở đôi dép lê bằng lụa kỳ cục đang lộ ra phía dưới gấu chiếc áo choàng đi mượn, những ngón chân gần như chạm vào đôi chân trần. Quá gần.
“Tôi đủ lớn để biết rõ rằng bà ấy không qua khỏi.” “Bà ấy bị sốt,” anh nói, và cô nghe thấy vẻ thương cảm trong lời nói đó. Anh không thể hiểu được đâu. Chẳng có ai làm bất cứ điều gì khi đó. Cả tá người đã nói những lời như thế với cô. Cả trăm người.
Tất cả họ đều tin vào tin câu chuyện tương tự thế. Vậy nhưng bà không hề sốt.
Hay nói đúng hơn, bà đã sốt… nhưng không phải như lời cha cô nói về chuyện đó. Không phải vì bệnh tật. Mà vì nhiễm trùng. Vì một vết thương sẽ không lành lại. Và bà đã phải chịu đựng nỗi đau đớn khủng khiếp.
Temple đưa tay nâng cằm cô lên, để cô có thể nhìn thẳng vào mắt anh. Vô cùng ấm áp và mạnh mẽ, to tròn và dữ dội. Và trung thực. Cô ngước nhìn anh, nhìn vào đôi mắt tối sẫm như bóng đêm và vô cùng tập trung. “Ông ấy đã giết bà,” cô thì thầm.
“Ai đã giết bà?” “Cha tôi.” Thậm chí cả bây giờ, khi nhiều năm đã trôi qua, Mara vẫn thấy thật khó khăn để có thể nói về cha mình như vậy. Thật khó để nghĩ về ông ấy như vậy.
Temple lắc đầu và cô biết anh đang nghĩ đến điều gì. Một người chồng giết vợ mình là điều không thể. “Ông ấy không thích Kit và tôi chống lại ý nguyện của mình, còn mẹ thì đã làm tất cả những gì có thể để bảo vệ chúng tôi. Ngày hôm đó…”, cô ngập ngừng, không muốn nói nhiều hơn nhưng chẳng thể ngăn được chính mình. Lạc lối trong ký ức. “Ông ấy mua một bức tượng bán thân mới. Từ Hy Lạp hay La Mã hoặc Ba Tư… Tôi không thể nhớ nổi… Kit và tôi đã chạy khắp nhà, rồi tôi vấp vào gấu váy.”
Cô bật ra một nụ cười chẳng hài hước chút nào, vẫn choáng ngợp bởi những kỷ niệm. “Tôi chỉ mới được phép mặc những chiếc váy dài và rất tự hào về bản thân. Thấy mình rất trưởng thành. Tôi bất ngờ ngã nhào vào bức tượng khi nó được bày trên một chiếc bàn đặt ở chiếu nghỉ của tầng trên căn nhà,” cô nói, và Temple hít vào thật mạnh, tựa hồ anh có thể chứng kiến những gì sắp xảy đến. Những gì cô đã không thể thấy rõ khi còn là một đứa trẻ. Cô nhún vai. “Nó đổ nhào qua lan can. Rơi từ tầng hai xuống sàn ngay chỗ lối vào.”
Cô có thể thấy cảnh tượng đó lúc này, thấy cái cách nó vỡ tan tành và không thể nhận ra hình thù khi nằm cách xa nơi ban đầu cả dặm. “Ông ấy rất tức giận. Đi thẳng lên cầu thang và bắt gặp tôi ở chiếu nghỉ.”
“Cô không chạy sao?” Câu hỏi ấy khiến Mara ngạc nhiên và kéo cô ra khỏi ký ức. “Bỏ chạy sẽ làm mọi chuyện tồi tệ hơn.”
“Cô đã bị đánh đòn.” “Tôi có thể chịu đựng được. Đó không phải lần đầu tiên ông ấy trừng phạt chúng tôi. Cũng sẽ chẳng phải lần cuối cùng.” Cô do dự. “Nhưng mẹ tôi đã quyết định như thế là đủ rồi.”
“Bà đã làm gì?” “Bà tiến đến chỗ ông ấy. Với một con dao.”
Anh hít một hơi thật sâu. “Lạy Chúa!” Mara đã tua đi tua lại cảnh tượng đó gần như mỗi ngày kể từ khi nó xảy ra. Người mẹ xinh đẹp của cô, như một Nữ hoàng Báo thù, đã đặt mình vào giữa những đứa con và cha chúng.
Nhất định không để ông đến gần chúng. “Ông ấy cười nhạo bà,” Mara nói, ghét sự ủy mị trong tông giọng đó. Ghét cái cách chúng khiến cô giống như đứa trẻ mình từng là trước đây. Cô nuốt xuống. Nhìn chằm chằm vào anh một lần nữa. “Ông ấy quá khỏe so với bà.”
“Ông ta đã xoay ngược con dao về phía bà ư?” Vết thương đó khiến máu chảy lênh láng. Lần này, chẳng hề có chút may mắn nào. “Các bác sĩ có mặt, nhưng không làm gì cả. Bà đã qua đời ngay chính lúc bị ông tấn công. Chỉ là vấn đề thời gian.”
“Chúa ơi,” anh lặp lại lần nữa, lần này vươn tay về phía cô, kéo cô sát vào vòm ngực rộng và rắn chắc của mình. Nói vào làn tóc cô. “Và em đã phải sống với ông ta.” Cho đến khi ông ấy giao tôi cho một người đàn ông khác và tôi không có lựa chọn nào ngoài chạy trốn.
Cô giữ lại những lời đó cho riêng mình, một phần vì không muốn nhắc anh nhớ ra rằng anh không thích cô. Rằng cô chính là nguyên nhân khiến cuộc sống của anh rẽ theo hướng này. Cô quá yêu cảm giác thoải mái và sự mạnh mẽ của anh. Một sự lừa dối vì đã bỏ sót.
Cô áp mặt vào vùng da mềm mại, ấm áp nơi cổ anh, hít vào mùi hương của anh, đinh hương và xạ hương, để bản thân được tận hưởng khoảnh khắc này, dẫu chỉ là thoáng qua, trước khi cô đối mặt với thế giới một lần nữa. Và cô thốt ra những lời mình chưa bao giờ nói trước đây, “Nếu tôi không làm vỡ bức tượng đó…” Thế rồi bàn tay anh lướt đến cằm cô, ngón tay dài nâng khuôn mặt cô về phía ánh sáng. Đối diện với ánh mắt anh, “Mara,” anh nói, cái tên vẫn còn xa lạ bên tai cô sau một thập kỷ không được nghe thấy nó. “Đó không phải lỗi của em.”
Cô biết điều đó, ngay cả khi chẳng hề tin tưởng. “Dù sao đi nữa tôi đã phải trả giá cho nó rồi.” Một bên khóe miệng anh nhếch lên, chực nở một nụ cười, và cô đọc được vẻ mỉa mai trong đó. “Trả các khoản nợ không thuộc về anh. Anh sẽ biết nhiều hơn về điều đó.” “Không nhiều như em nghĩ đâu,” anh nói, ngón tay cái trượt tới trượt lui như dải lụa khiến má cô nóng bừng, sự vuốt ve ấy vừa dịu dàng lại vừa đáng lo ngại.
Anh quan sát cử động đó, và cô chớp lấy cơ hội để ngắm nhìn anh thật kỹ, chiếc mũi bị gãy, vết sẹo dưới mắt, một vết khác nằm ngang môi dưới. Suốt một lúc lâu, cô quên mất cuộc đối thoại giữa họ, suy nghĩ của cô lạc lối trong những hứa hẹn vững chắc từ động chạm của anh. Khi anh cất lời, cô nhìn thấy môi anh cong lên trước câu nói đó. “Tôi nghĩ đấy chính là món nợ của mình.”
Anh không hề nhìn vào mắt cô, ngay cả khi cô thì thầm tên anh, cái tên anh sẽ dùng khi trở thành một con người mới, được tôi luyện từ sự đày ải và nghi ngờ. “Tôi tưởng mình đã giết em,” anh nói một cách giản đơn. Như thể anh đang thảo luận về điều gì đó hoàn toàn không quan trọng. Về tờ báo buổi sáng. Về thời tiết. Anh hắng giọng rồi thụt tay khỏi má cô. “Tuy nhiên tôi đã không làm thế.”
Cảm giác mất mát khi thiếu đi động chạm của anh bỗng trào dâng. Tôi xin lỗi, cô muốn nói.
Thay vào đó, cô đưa tay lên má anh, quai hàm đầy râu của anh cọ vào lòng bàn tay cô. Cám dỗ cô. Rồi anh nhìn thẳng vào mắt cô, và cô nhận thấy vẻ hối tiếc trong ánh mắt ấy, đan xen với nỗi thất vọng lẫn tức giận, được che giấu hoàn hảo đến nỗi cô sẽ bỏ lỡ nó nếu không quan sát anh kỹ đến thế. “Tôi không bao giờ có ý định làm tổn thương anh.” Cô dừng lại, ánh mắt lấp lánh lướt qua vai anh về phía tấm gương, nơi những người phụ nữ theo dõi cuộc đấu phía sau. “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ phải chịu đựng nó.”
Anh không nói bất cứ điều gì. Chẳng cần phải làm thế. Ý tưởng rằng hành động của cô sẽ không khiến anh phải gánh chịu bất kỳ hậu quả gì thật vô cùng điên rồ. Cô tiếp tục, như thể lời nói của mình có thể giữ quá khứ cách xa họ, “Tuy nhiên, khi tôi nghe thấy họ… khi tôi thấy họ quan sát anh…” “Ai cơ?”, anh hỏi.
Cô gật đầu về hướng chiếc gương. “Những người phụ nữ. Tôi ghét cái cách họ nói về anh,” cô nói, ngón tay trượt từ cằm xuống ngực anh, lần tìm những nơi nhấp nhô của các cơ bắp dưới lớp vải lanh. “Tôi ghét cái cách họ nhìn anh.” “Em đang ghen sao?”
Đúng là cô ghen, nhưng đó không phải là những gì cô định nói. “Tôi ghét cái cách ánh mắt họ nhìn chòng chọc vào anh… giống như anh là một con quái vật. Một liều thuốc. Một thứ gì đó dùng để ngấu nghiến. Một thứ gì đó thua xa… con người thật của anh.” Anh bắt lấy tay cô rồi kéo nó ra khỏi người mình, và cô ghét cảm giác mất mát ấy. “Tôi không cần sự thương hại của em.”
Đôi mắt cô mở to. “Thương hại ư?” Làm sao anh có thể nghĩ cảm xúc ấy, cảm giác bất an và xấu xa xuyên qua cô và phá hủy mọi thứ cô nghĩ là mình biết, là lòng thương hại? Không có gì quá đơn giản đến thế.
“Tôi ước gì đó chính là lòng thương hại,” cô nói, rụt tay khỏi cái siết chặt của anh. Trở lại với cơ thể anh, nơi các thớ cơ ở bụng anh đang kích động và cứng đờ, lôi luốn động chạm của cô. “Nếu đó là lòng thương hại, có lẽ tôi đã có thể tránh được nó.” “Thế thì là gì?”, anh nói, giọng thấp và ảm đạm làm cô có cảm giác như thể căn phòng khổng lồ này là nơi nhỏ bé nhất mà mình từng ở. Yên tĩnh và vắng vẻ.
Cô lắc đầu, từng phân trên cơ thể nhận thức rõ về anh. Từng thớ thịt trong cô tuyệt vọng muốn anh chạm vào. Muốn sự tha thứ của anh. Muốn anh. “Tôi không biết. Anh làm cho tôi có cảm giác…” Cô dùng lại, không thể để cảm xúc xen vào lời nói.
Bàn tay anh di chuyển đến cổ cô, ngón tay trượt dọc theo mạch đập ở đó, khẽ vuốt ve như có như không, cứ như cô có thể sẽ chạy trốn nếu anh không thận trọng. “Cảm giác gì?” Những ngón tay cô lơ đãng luồn vào tóc anh, vùi trong cảm giác mềm mại ở nơi đó. Anh ngăn cử chỉ vuốt ve ấy bằng bàn tay lành lặn, đẩy cô lùi về phía vành đai dây thừng, những ngón tay cô nắm chặt quanh một sợi dây nặng nề, đầu tiên là một tay, rồi đến tay còn lại.
Khi đã được như ý, anh liền nghiêng khuôn mặt cô về phía mình. “Tôi khiến em có cảm giác gì, Mara?” Sau cuộc chạm trán của họ trên võ đài, toàn bộ London sẽ nghĩ cô chính là người tình bí ẩn của anh. Suy nghĩ ấy khiến cô bận tâm không? Có quan trọng khi đó chỉ là một cách gọi? Có quan trọng khi cô muốn anh nhiều hơn những gì được thêu dệt? Rằng cô thực sự muốn anh? Bàn tay anh, đôi môi anh, cơ thể anh và…
Cô lưỡng lự với việc hoàn thành nốt suy nghĩ đó. Trước ý nghĩ của nó. Trước cái cách nó sẽ hủy hoại cô triệt để hơn so với bất kỳ sự trừng phạt nào mà chính Temple có thể đưa ra.
Nhưng trận đấu đã bắt đầu và cô biết sẽ là vô ích để phản kháng lại. Đặc biệt là khi cô muốn anh giành chiến thắng.
Cô nắm chặt những sợi dây thừng, vững vàng trước cơn khuấy động mà anh mang đến. “Anh làm tôi cảm thấy…” Cô dừng lại, và môi anh tìm thấy môi cô trong do dự, nụ hôn của anh nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, lưỡi anh mơn trớn mang theo sức mạnh đáng kinh ngạc và có khả năng tàn phá ghê gớm. Anh dứt môi mình khỏi môi cô trước khi cô có thể thấy thỏa mãn. “Nói tiếp đi em,” anh thì thầm, không chạm vào cô song bằng cách nào đó hủy hoại cô. Giữ cô thoát khỏi vực sâu mênh mông, chỉ bằng những sợi dây thừng nơi võ đài để giúp cô tỉnh táo.
“Anh làm tôi thấy nóng và bằng cách nào đó cũng khiến tôi thấy lạnh.” Anh thưởng cho những lời nói đó bằng một nụ hôn dài, đầy âu yếm và tôn thờ ngay nơi cổ cô. “Giờ thì em cảm thấy thế nào?”
“Nóng,” cô trả lời, cùng lúc đó, một cơn run rẩy xuyên qua cô. “Lạnh. Tôi không biết nữa.” Anh mỉm cười trên làn da cô và cô yêu biết mấy đường cong trên môi anh áp lên da mình. “Còn gì nữa?”
“Khi anh nhìn tôi, anh làm tôi cảm thấy như thể mình là người phụ nữ duy nhất trên thế gian.” Cái nhìn của anh lướt đến mép váy đi mượn của cô, nơi thân váy dường như đang thít chặt. Anh trượt một ngón tay dọc theo đường may đơn giản của lần vải, hầu như không chạm vào làn da cô, khiến cô ước chi toàn bộ mọi thứ đều biến mất. Và sau đó, anh kéo mạnh dải ruy băng trắng đang buộc chặt phía trước, từ từ giật mạnh đai thắt khỏi thân váy để trở nên lỏng lẻo. Theo bản năng, cô giơ bàn tay đang nắm những sợi dây thừng để túm lấy lớp váy. Giữ nó che chắn cho cơ thể mình.
Nhưng anh đã ở đó, tuột một cánh tay cô khỏi lớp váy len, sau đó tuột sang cánh tay bên kia. Và cô để mặc anh làm thế. Khi xong việc, anh chỉ nói, “Bám vào sợi dây thừng đi!”
Cô phó mặc chính mình cho anh, hai bàn tay nắm chặt lấy vành đai dây thừng một lần nữa. Chiếc váy được giữ lại ngay nơi ngực cô, chực rơi xuống. Anh quan sát cái cách nó bám ở đó đầy hờ hững, và cô tự hỏi liệu anh có thể cởi nó ra chỉ bằng ánh nhìn của mình hay không.
Anh luồn một ngón tay xuống bên dưới lớp len một cách nhẹ nhàng và hoàn hảo, chiếc váy rơi xuống chân cô. Cô thở hổn hển. “Lạnh đúng không?”, anh hỏi.
“Không!” Nóng rực như mặt trời. Anh cúi đầu, đưa một bên ngực cô vào miệng, nhấm nháp cô qua lớp vải váy lót và tất cả, khiến nó trở nên ẩm ướt và nhức nhối nhiều hơn. Nhức nhối muốn anh. Anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô.
“Còn gì nữa, Mara?”, anh hỏi. “Tôi còn khiến em cảm thấy thế nào nữa?” “Anh khiến tôi ước chi mọi thứ đã hoàn toàn khác,” cô nói.
Anh thưởng cho lời thú nhận đó bằng cách tuột lớp váy lót của cô xuống sàn, không để lại trên người cô thứ gì ngoài đôi tất len và đôi dép lụa lố bịch phù hợp với bộ váy cô mặc vào đêm cô tìm đến, nhưng lại chẳng hợp với chốn này. Khoảnh khắc này. Anh quan sát cô một lúc lâu, say sưa ngắm nhìn cô, giữ ấm cho cô, cũng đồng thời thổi một luồng không khí mát mẻ trên nụ hoa của cô. Cô thở dài đầy phấn khích, và anh ngẩng đầu lên, tìm kiếm cô. Nhìn vào cô. Hệt như cô đang nhìn anh. Thấy cái cách anh ham muốn cô. Cái cách anh khao khát cô. Và khi anh quệt mu bàn tay lên đôi môi mình như một người đàn ông đang đói khát, cô liền khuỵu xuống, thầm biết ơn sức mạnh của những sợi dây thừng phía sau.
“Anh khiến tôi ước gì mình là một người khác,” cô thú nhận. Anh khiến tôi ước gì mình đã tốt đẹp hơn. Anh lắc đầu. “Thật kỳ lạ, tôi lại hoàn toàn không hề ước như thế.”
Những từ ngữ đó dấy lên một luồng suy nghĩ hỗn độn, quá rối rắm để có thể hiểu được. Tất cả những gì cô muốn là nói ra những điều đúng đắn, những điều sẽ mang anh lại gần cô hơn. Những điều sẽ trao cho cô những gì cô muốn. Những gì cô nhức nhối khao khát. Những điều sẽ biến anh thành của cô.
“Cả thế gian.” Cuối cùng cô thì thầm. “Anh làm tôi cảm thấy cả thế gian này.” Và ở đó, ngay trên võ đài, nơi là lâu đài và cũng là vương quốc của anh, anh quỳ gối trước mặt cô, vòng một cánh tay mạnh mẽ quanh eo và ép đôi môi mình vào chỗ gồ lên mềm mại nơi bụng cô trước khi trả lời, “Không phải cả thế gian. Chưa phải.” Anh rê một nụ hôn từ rốn tới tận chốn xinh đẹp của cô, đến vùng đam mê của những sợi xoăn mềm mại rồi bất động. Nấn ná. “Nhưng tôi sẽ cho em cả thế gian,” anh hứa hẹn, lưỡi anh lướt dọc trên làn da nhạy cảm mềm mại, khó cưỡng ở đó.
Cô thở dài, một tay di chuyển đến mái tóc anh, trượt vào những lọn tóc. Anh đông cứng người, bị thu hút sự chú ý trước động chạm đó, ngay lập tức quay sang ngậm lấy ngón tay cái của cô giữa hai hàm răng mình. Cắn nhẹ nó. “Nắm lấy những sợi dây.”
Cô lặng người. “Tại sao?” Anh nhìn vào mắt cô, và cô thấy hứa hẹn tình quái trong đó. “Nắm lấy chúng,” anh lặp lại.
Cô làm theo lời anh, nắm chặt những sợi dây thô ráp phía sau mình, và anh thưởng cho cô bằng cách đưa bàn tay vuốt ve từ mắt cá lên đến đôi chân dài, thẳng tắp của cô, xoay tròn ngón tay quanh đường cong nơi đầu gối, tiến lên làn da mềm mại, chưa có ai từng chạm tới ở đùi trong của cô, bên ngoài lớp tất. Anh nhấc chân cô ra khỏi chiếc váy đang tạo thành vòng tròn quanh chúng bằng một tay, gác một chân của cô lên bên vai lành lạnh của mình, như thể nó chẳng có chút trọng lượng nào. Má cô bỏng rát vì bối rối khi toàn bộ phần còn lại của cơ thể bị thiêu đốt bởi ham muốn. Cô cùng lúc vừa hoảng sợ lại vừa tuyệt vọng. Và cũng đầy mâu thuẫn, cảm giác hệt như khi ở bên anh.
“Hãy quan sát thật kỹ.” Cứ như cô có thể làm bất cứ điều gì khác. Tất cả những gì cô có thể làm chỉ là quan sát anh thật kỹ.
“Trong gương,” anh nói, và ánh mắt cô lướt nhanh đến tấm gương khổng lồ đối diện với bọn họ, cô đã khao khát được hòa nhịp cùng anh đến mức quên mất sự hiện diện của tấm gương đó, quên rằng nó có thể cho cô một tầm nhìn mà cô chưa bao giờ hình dung nổi. Chưa bao giờ mơ ước. Cô đang hoàn toàn khỏa thân, trần trụi trước anh, trên võ đài lẫn trước tấm gương đó, hai bàn tay nắm chặt lấy vành đai dây thừng, trông thấy một vụ tai tiếng hết sức rõ ràng, lan rộng như một lễ vật tại nơi bệ thờ kỳ lạ này. Nhưng anh chính là người quỳ gối, bờ vai rộng đặt giữa hai bên đùi trần trụi của cô, một chân cô vắt quanh qua vai anh trong tư thế đầy hoang dại và phóng túng.
Bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy họ. Đáng lẽ nhận thức về những gì tồn tại sau chiếc gương nên khiến cô ái ngại. Nên khiến cô sợ hãi. Nên khiến cô thấy chướng tai gai mắt. Nhưng thay vào đó, nó lại khiến cô ham muốn nhiều hơn.
Anh đã làm gì với cô vậy? “Temple,” cô nhẹ nhàng nói, nhắm mắt lại trước cảnh tượng mình đang chứng kiến. Trước sức mạnh của nó. Lo sợ về những gì anh sẽ làm tiếp theo.
Lo sợ về những gì anh sẽ không làm tiếp theo. Và rồi anh bắt đầu hành động, tách rộng hai đùi của cô rồi nhìn thẳng vào cô, ngắm nhìn cô theo cái cách mà chưa có ai từng làm trước đó. Cái cách mà không một ai nên làm.
Và cô yêu nó. Bàn tay anh, bàn tay tuyệt vời và đầy phép màu, di chuyển một lần nữa, trượt dọc một ngón tay ở chốn bí mật nhất của cô, khám phá các nếp gấp cùng những điểm nhấp nhô ở đó, khiến làn sóng dục vọng ào qua cô. Cô nhắm mắt lại trước khoái lạc ấy, ngả lưng ra sau, những sợi dây thừng rung lắc bên dưới cô, sự thô ráp của nó cọ xát dọc sống lưng cô, thô ráp ở nơi anh nhẹ nhàng. Mãnh liệt ở nơi anh dịu dàng.
“Chúa ơi,” anh thì thầm, lời nói cùng lúc vừa bất kính lại vừa tôn nghiêm vang lên khi ngón tay anh không ngừng trêu chọc và vuốt ve, đánh cắp mọi hơi thở cùng suy nghĩ của cô. “Tôi chẳng biết mình có bao giờ tìm được cách cưỡng lại em hay không.” Một luồng suy nghĩ vang vọng trong cô. Đó là điều không thể tránh khỏi. Từ thời điểm cô tiếp cận anh trên phố. Từ trước đó.
Rồi miệng anh thế chỗ cho ngón tay, và cô chẳng thể nghĩ được bất kỳ điều gì khác, lưỡi anh trêu chọc bằng những mơn trớn thật lâu, từ tốn, đầy khiêu khích, cám dỗ lẫn tra tấn ngay cả khi nó đưa cô đến với một khoái lạc mà cô không thể nào tin được. “Temple,” cô gọi to, rướn người và dâng trọng vẹn chính mình cho anh. Đắm chìm trong anh.
Tin tưởng anh. Tin tưởng ai đó lần đầu tiên vào những gì dường như là mãi mãi.
Anh thưởng cho sự nhiệt tình của cô bằng khuôn miệng tuyệt diệu của mình, vòng cánh tay quanh eo cô và kéo cô áp chặt vào mình, ngâm chặt môi quanh nơi huy hoàng đến khó cưỡng của cô rồi nhấm nháp thật mạnh, ấn một lực vừa đủ tại đó khiến cô phải thét to tên anh. “William.” Cô thở dài cái tên mà mình đã nghĩ đến cả trăm lần trong những đêm khuya tăm tối. Cả ngàn lần. Nhưng chưa từng một lần tin rằng anh có thể mang đến niềm khoái lạc nóng bỏng, kỳ diệu đến vậy.
Anh bất động trước tên gọi thoát ra trên môi cô, và cô nhìn xuống anh, tìm kiếm ánh mắt sẫm màu của anh qua cơ thể trần trụi của chính mình, biết rõ chuyện này là cực kỳ sai lầm song cũng đúng đắn hơn bao giờ hết. Anh đảo lưỡi tại nơi diệu kỳ của cô theo cách tuyệt vời nhất, và đôi mắt cô dần nhắm chặt, không thể chịu đựng nổi sự tra tấn của khoái lạc. Sau đó anh rời khỏi miệng cô, chỉ đủ lâu để nói, “Hãy quan sát đi!”.
Cô lắc đầu, mặt càng lúc càng đỏ bừng. “Em không thể.” “Em có thể,” anh hứa hẹn, nghiêng mặt để ấn một nụ hôn vào đường cong nơi đùi cô. “Hãy quan sát cách tôi trao cho em tất cả những gì em cần ở nơi này.”
Anh áp miệng mình vào cô một lần nữa, và cô quan sát, ánh nhìn trượt từ hình phản chiếu của họ lên khuôn mặt quyến rũ của anh, biết rằng điều này thật thiếu lịch sự và khiếm nhã, nhưng vẫn không thể rời mắt khỏi anh. Không thể ngăn mình buông tay khỏi vành đai dây thừng sau lưng và trượt tay vào mái tóc đen quyến rũ của anh khi anh giữ chặt lấy cô. Không thể ngăn mình khỏi việc kháng cự lại anh. Không thể bỏ qua cơn lũ khoái lạc mạnh mẽ đang tràn qua cô khi chuyển động đó khiến anh khẽ rên rỉ ngay nơi cô đang nóng rực. Chuyển động khiến anh nhân đôi nỗ lực của mình, lưỡi, môi và răng hòa nhịp trong một vũ khúc hoàn hảo, khiến cô càng lúc càng bất động trước làn sóng của niềm hoan lạc khó cưỡng, cho đến khi cô hòa tan một nửa trong anh, gọi to tên anh, những ngón tay nắm chặt tóc anh, xúc cảm từ anh chiếm ngự từng phần trên có thể cô.
Chưa một lần nhìn đi chỗ khác, không, ngay cả khi cô chấn động nơi miệng anh và những sợi dây phía sau rung mạnh trước cử động đó. Anh giữ chặt cô khi cô lại quay sang nhìn anh, khi chân cô đặt xuống sàn một lần nữa và không thể giữ mình đứng thẳng, rồi khuỵu gối xuống cùng anh.
Anh kéo cô vào lòng, họ ngồi đó, tim đập thình thịch trong lồng ngực cùng hơi thở thô ráp và gấp gáp; trong khoảng thời gian tưởng chừng như vĩnh hằng, chẳng ai nói bất kỳ điều gì, nhưng cả hai đều biết rằng mọi thứ đã thay đổi. Mãi mãi.
Cô chưa bao giờ cảm thấy bất cứ điều gì giống thế này. Chưa bao giờ, thậm chí từ cái đêm cách đây rất lâu khi cô khống chế anh, khi họ nằm trên chiếc giường của cô, trao cho nhau những nụ hôn cũng như sự động chạm. Khi anh thì thầm những lời trêu chọc vào tai cô, nghịch ngợm mái tóc cô rồi hứa hẹn với cô những điều mà anh không bao giờ có ý định giữ lời. Khi cô tước đoạt cả thế giới khỏi tay anh.
Cô không thể trốn chạy khỏi anh nữa. Cô không thể nói dối anh. Cô sẽ tìm cách khác để cứu trại trẻ mồ côi. Để giữ cho bọn trẻ được an toàn. Nhất định phải có cách gì đó. Cách không dựa vào việc lợi dụng người đàn ông này.
Ít nhất cô có thể trao cho anh điều đó. Nỗi buồn trào dâng khi Mara ngước lên nhìn và bắt gặp ánh mắt khó hiểu của anh. Ước chi cô có thể nghe được những suy nghĩ của anh. Ước chi cô có thể nói với anh mọi thứ và tiết lộ tất cả những bí mật mình đang giữ kín với anh.
Ước chi tương lai của họ đã không bị dồn vào tình cảnh trớ trêu đến thế. “Em đã hứa sẽ nói với anh...” cô bắt đầu.
Anh lắc đầu, ngắt lời cô, “Không phải bây giờ. Không phải vì điều này. Đừng phá hỏng nó. Đây là lần đầu tiên cảm giác chân thực…” Anh nhỏ giọng dần, những từ ngữ vang vọng trong cô, mang đến hy vọng và hứa hẹn giữa họ, hai điều cô không thể chấp nhận. Hai điều cô đã học được cách đây rất lâu rằng chúng sẽ hủy hoại cô nếu trao cho chúng quyền tự do làm những gì mình muốn.
Cô không cho cả hai thời gian để nắm được ngọn nguồn vấn đề. “Chúng ta chưa bao giờ…” Cô nhích khỏi đùi anh, trượt xuống sàn. “Nó đã bắt đầu, nhưng không đến mức thế này…” Anh nhắm mắt lại trước lời nói đó rồi hít một hơi thật sâu, cô rất muốn dừng lại nên kiên quyết nói thêm, “Lẽ ra em không nên để anh tin rằng chúng ta đã từng làm thế.” Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô. “Lại một lời nói dối nữa.”
Cô gật đầu, muốn nói với anh tất cả. Muốn nói với anh rằng đêm đó, từ rất lâu trước đây khi cô làm điều khiến mình hối hận nhất, cũng chính là đêm cô làm điều mình ít hối hận nhất. Anh đã khiến cô cười thật nhiều. Anh đã làm cô cảm thấy hạnh phúc.
Lần đầu tiên trong cuộc đời cô. Lần duy nhất trong cuộc đời cô.
Cô mở miệng định nói với anh điều đó, cố gắng giải thích, nhưng anh đã cất lời trước, “Daniel.” Cái tên khiến cô bối rối. “Daniel ư?”
“Thằng bé không phải con tôi.” Nỗi kinh ngạc xuyên qua cô trước lời nói đó. Trước ý nghĩa của chúng. Cô lắc đầu. “Em không hiểu…”
“Em từng nói rằng thằng bé luôn ở bên em từ lâu lắm rồi.” Daniel, với mái tóc đen nhánh, đôi mắt xanh dương và độ tuổi hoàn toàn chính xác nếu họ thực sự làm điều này. Nếu họ đã làm nhiều hơn thế.
Trong một khoảnh khắc, cô để viễn cảnh đó bủa vây quanh mình. Temple, mạnh mẽ, kiên quyết, điển trai và là của cô. Cùng một đứa con trai với mái tóc đen, nghiêm túc và ngọt ngào. Con của họ.
Đó là cuộc sống mà anh muốn. Một người vợ. Một đứa con trai. Một gia tài. Nhưng đó không phải là sự thật. Cô lắc đầu, tìm kiếm ánh mắt anh và nhìn thấy những cảm xúc trog đó. Hối tiếc. Giận dữ. Buồn đau.
Cô sẽ lại khiến anh tổn thương một lần nữa mà thậm chí không cần phải bỏ công. Cô lắc đầu, những giọt lệ đong đầy trong khóe mắt. “Rất lâu kể từ khi em thành lập trại trẻ mồ côi. Nó không phải là…” Cô nhỏ giọng dần, ước gì sự thật đã hoàn toàn khác. Thế rồi anh phá lên cười, những âm thanh vang lên khắc nghiệt và chẳng hề hài hước. “Tất nhiên thằng bé không phải. Tất nhiên chúng ta đã không làm thế.”
Những lời đó xuyên qua cô. Anh đứng dậy rồi bằng một chuyển động duy nhất, quăng mình về phía đối diện của võ đài, thậm chí bây giờ vẫn vô cùng duyên dáng và nhanh nhẹn, ngay cả với một cánh tay được giữ trên băng đeo. Ngay cả với vết thương sẽ giết chết một người đàn ông yếu đuối hơn.
Anh xoay người về phía cô và cào tay vào mái tóc. “Chỉ một lần, tôi muốn sự thật từ cô.” Anh nhìn qua vai về phía cô. “Chỉ một lần, tôi muốn cô cho tôi một lý do để tin rằng cô tốt hơn những gì cô có vẻ. Hơn một người phụ nữ thích vu oan cho người khác và hám tiền.” Anh phá lên cười rồi quay đi một lần nữa. “Giờ thì cô đã trao cho tôi điều đó.” Cô nên nói cho anh biết.
Toàn bộ câu chuyện. Tiền bạc, khoản nợ cũng như lý do cô muốn trốn chạy. Cô nên quỳ gối trước anh và cho anh cơ hội để tha thứ cho cô. Để tin cô.
Để tin tưởng vào sự chân thật của cô. Có lẽ sau đó, họ có thể bắt đầu lại tất cả. Có lẽ sau đó, họ có thể gần gũi nhau hơn khoảnh khắc rõ ràng là đáng lo ngại và xa lạ lúc này.
Chúa ơi, cô muốn nói nhiều hơn cả muốn hít thở. “Em không hề muốn làm anh tổn thương,” cô vừa nói vừa đứng dậy, luồn tay vào thân váy để che đi cơ thể đang trần trụi trước anh. “Và cũng không phải vì tiền.” Cô tiến một bước về phía anh. “Làm ơn, hãy để em giải thích…”
“Không!” Anh quay sang cô, một bàn tay huơ trong không khí. Cô dừng lại.
“Không,” anh lặp lại. “Tôi mệt mỏi với nó rồi. Với những lời nói dối của cô. Với trò đùa của cô. Tôi mệt mỏi với việc muốn tin vào chúng. Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa.” Cô kéo váy lên, biết rõ rằng mình đáng bị như vậy. Biết rõ rằng suốt mười hai năm qua, cuộc sống của cô là hướng đến thời khắc này. Đến cái ngày cô phải đối mặt với người đàn ông này và nói với anh sự thật rồi gánh chịu hậu quả.
Nhưng cô chưa bao giờ biết rằng mình sẽ thấy đau đớn vì mất anh. Vì đã làm anh tổn thương. Rằng cô có lẽ đã quan tâm tới anh. Quan tâm tới anh.
Thật là một cụm từ ngớ ngẩn và nhạt nhẽo so với dòng cảm xúc đang ào ạt chảy qua cô, khi cô nhìn người đàn ông mạnh mẽ này chiến đấu với quỷ dữ. Những ác quỷ mà chính cô đã mang đến cho anh. “Tôi không quan tâm những lý do của cô là gì, hay cô bịa đặt chúng xuất sắc đến thế nào. Tôi đã xong việc rồi. Đáng giá bao nhiêu thế? Buổi chiều nay?”
Những lời anh nói vang lên chẳng khác chi một cú đấm. Cô không thể tin rằng anh sẽ yêu cầu được trả tiền cho… Tất nhiên anh có thể. Đó là thỏa thuận mà họ đã sắp đặt. Cô lắc đầu.
“Và giờ thì cô quá cao giá đối với thỏa thuận cho chúng ta sao?” Cô không muốn nó ngay bây giờ. Cô không muốn bất kỳ điều gì về nó. Cô chỉ muốn anh.
Rồi, hệt như bị giáng một ván đòn hiểm và mạnh mẽ, cô hiểu ra sự thật. Cô yêu anh.
Và nếu điều đó chưa đủ tồi tệ thì điều tồi tệ hơn chính là anh sẽ không bao giờ tin nó. Vẫn không nhúc nhích, cô thử lại. “William, làm ơn… Nếu anh chỉ…”
“Không.” Từ ngữ đó xé toạc bầu không khí, lạnh lùng và đáng sợ. Và cô nhận ra rằng bây giờ, ở đây, cô đang phải đối mặt với Temple, võ sĩ lợi hại nhất London từ trước tới nay. “Đừng bao giờ gọi tôi như thế một lần nữa. Cô không có quyền.” Tất nhiên là không. Cô đã tước đoạt tên gọi ấy vào cái ngày cướp đi cuộc sống của anh. Nước mắt trực rơi xuống, cô liền nuốt chúng trở lại, không muốn anh nghĩ rằng chúng chỉ là giả tạo. Không muốn anh nghĩ rằng cô giả tạo. Cô gật đầu. “Tất nhiên rồi.”
Anh lạnh lùng và bất động, cô không thể nhìn vào anh nữa. Cô choàng tay ôm lấy cơ thể mình khi anh tung ra đòn cuối cùng. Khi anh kết thúc nó. “Ngày mai, chuyện này sẽ chấm dứt. Cô tiết lộ mình với xã hội, và hoàn trả lại tên cho tôi. Tôi sẽ đưa tiền cho cô. Và sau đó, cô sẽ mang cái địa ngục chết tiệt này ra khỏi thế giới của tôi.” Anh bỏ cô ở đó, tại trung tâm võ đài của mình, tại chính giữa câu lạc bộ của mình.
Chỉ khi cánh cửa dẫn vào phòng anh đóng vào và khóa chặt, Mara mới mặc lại váy rồi để những giọt nước mắt rơi xuống..