Love is always within. When you try to dramatize your love, you lose the depth of the love.

Charan Singh

 
 
 
 
 
Tác giả: Dave Barry
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Big Trouble
Dịch giả: Việt An
Biên tập: Việt An
Upload bìa: Lin Hal
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2022-04-16 15:18:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
4:16
Toán nhân viên an ninh nhác thấy Eliot từ phòng chờ đang lao về phía họ, mồm la ông ổng: Cảnh sát! Cảnh sát! Và khi anh đến gần chốt kiểm soát, họ nhận ra đó là một gương mặt trong bè lũ phản động vài phút trước, tụi ngất ngư không coi thủ tục an ninh ra gì.
“CHẶN HẮN LẠI!” tên mập quát, chỉ vào Eliot.
“CHẶN HẮN LẠI!” mụ X-quang, mụ mặt sắt ngồi cuối băng chuyền, và toàn thể nhân viên chốt kiểm soát cùng bắt giọng la: “CHẶN HẮN LẠI!”
Vừa lúc Eliot trẽ phải đến lối ra chốt kiểm soát, khi không xuất hiện ba thanh niên, trên đường về Pittsburgh sau một tuần thác loạn ở South Beach, nhảy xổ ra chặn đường anh. Cả ba thằng nhìn là biết dân tập tạ, tập trung lấy điểm ở phần bắp tay. Thằng nào cũng phong phanh áo ba lỗ, trang phục trường kì kháng chiến của chúng, trừ phi nhiệt độ xung quanh hạ xuống dưới bốn độ celsius.
“Tránh coi!” Eliot nói, cố lách qua mấy tấm thân trâu bò. “Tôi phải tìm cảnh sát.”
“BẮT HẮN!” tên mập bảo vệ hét tới.
Một trong ba thằng túm lấy tay Eliot.
“Từ từ đã, chú ba,” nó nói.
“Nghe dùm,” Eliot cố giữ giọng bình tĩnh. “Tôi phải tìm cảnh sát gấp. Có một thằng đang bắn loạn dưới kia kìa.” Anh giựt tay ra.
“ĐỪNG ĐỂ HẮN THOÁT!” Vẫn là tên mập.
Ba lực sĩ trẻ quyết định nghe lời tên mập, bởi dù gì hắn cũng đang mặc áo cánh đồng phục, đáng tin hơn chắc. Cả ba mạng hùng hổ xáp vô Eliot.
“ĐỪNG MÀ!” Eliot hét toáng lên, giãy giụa cố thoát thân. “TÔI CẦN PHẢI úi cha.”
Eliot tưởng đâu đã tắt thở luôn khi ngã ập mặt xuống sàn nhà lót thảm, với ba tấm thân trâu bò đè lên mình. Người vừa nốc ao cả bọn là đả nữ Anna, đã dũng mãnh phi thân vào đống hỗn loạn, và giờ đang đấm bụp bụp lên đầu một thằng lực sĩ.
“Buông ảnh ra coi, mấy thằng ngu này!” nàng hống lên. “ Ảnh đang tìm người giúp mà!”
“BẮT CON MẸ ĐÓ LUÔN!” tên béo dậm chân. “Ả LÀ ĐỒNG BỌN!”
Một thằng lực sĩ giật cùi chỏ vào bụng Anna, khiến nàng văng ra khỏi đồi người, rên ồng ộc. Hai thằng còn lại, mỗi thằng siết một tay Eliot, chà mặt anh xuống sàn như giẻ lau. Eliot hết ú ớ nổi, và anh có cảm giác tay phải của mình sắp long ra tới nơi. Thu hết sức tàn, anh gượng nhấc người lên trong nỗ lực tuyệt vọng cuối cùng, và...
... và một thằng lực sĩ đã biến mất. Rồi đến một thằng khác. Eliot lật người sang phải và chứng kiến thằng lực sĩ thứ ba đang chao liệng giữa không trung, đập cái chạch vào tường, rớt xuống nằm cạnh hai thằng kia.
Người thực hiện những cú ném là Puggy, cả đời chưa đụng đến quả tạ nào, nhưng rất có tài khuân vác vật nặng. Nó khom xuống – hòm hòm thôi là đủ – ân cần đỡ Eliot dậy. Nina đang giúp Anna, người vẫn đang thở một cách khó nhọc.
“AI BẮT TỤI NÓ LẠI ĐI CHỚ!” tên béo lại hét ỏm tỏi, dù riêng hắn chả rục rịch xíu nào.
“Ra khỏi đây thôi,” Eliot bảo Anna, nàng gật đầu tỏ ý vẫn ổn và phất tay giục anh đi nhanh. Với Eliot tiên phong, bè lũ phản động phới khỏi chốt kiểm soát an ninh rồi trẽ phải. Vài mống bảo vệ lúp xúp nạp theo, í ới kêu gọi bà con chặn tụi này lại dùm. Eliot vừa chạy vừa đau đáu nhìn quanh đám đông đang trố mắt; tụi cớm đang ở cái kẹt cái hóc nào vậy trời?
13:36
Vào lúc Greer, Seitz, và Baker đến quầy vé Air Impact! thì nó đã vắng hoe, không còn chuyến bay nào trong đêm đó, và nàng Sheila đã về nhà để chăm con ốm.
“Giờ sao?” Baker hỏi.
Greer đang dán mắt vào lịch trình bay của Air Impact! trên bức tường sau quầy vé.
“Đi đến chỗ cổng nhà ga,” y nói. “Tìm coi thằng nào bốc hành lí lên máy bay, hỏi nó xem có ai trên đó.”
“Lối này,” Seitz nói.
13:00
Máy bay 2038 đang xuôi qua thành phố Miami Beach. Những chòm sáng miên man rực rỡ của Hạt Dale đã nằm lại ở phía sau, và Đại Tây Dương trải ra trước mắt như một thảm đen bạt ngàn, điểm xuyết li ti những ánh đèn từ vài chiếc tàu hàng phương bắc tuồng như bất động giữa làn vận chuyển Gulf Stream. Justin thấy cô đơn vời vợi. Kế bên anh, Frank sững đơ như người chết bởi nỗi khiếp hoảng. Cùng lúc sau lưng anh, hai cặp vợ chồng bưu điện về hưu thu mình trên ghế như mấy con cuốn chiếu, hai bà vợ thút thít khóc trong khi hai ông chồng nhìn trừng trừng xuống sàn máy bay. Đằng sau họ, thằng điên vẫn đang nghênh ngang giữa lối đi, tay lăm lăm súng, mắt gườm gườm như diều hâu canh mồi. Nó chỉ trao đổi với Justin đúng một lần, quát lớn để át đi tiếng ồn từ động cơ máy bay.
“Hai điều thôi, mặt mụn,” nó hăm. “Mày rớ tới cái radio, mày chết. Máy bay không đáp xuống Bahamas, mày chết.”
Justin biết thằng này phải điên nặng mới bắn anh, bởi nếu vậy ai lái máy bay? Nhưng anh cũng biết, thằng này không điên mới là lạ, bằng không sao nó lại làm tất cả chuyện này?
Lo lắng chồng lắng lo, một tiếng báo động cứ kêu tít tít suốt trong tai Justin, nhắc anh rằng cửa ra vào hãy còn chưa đóng. Cái cửa, rồi cái thang, đang khiến cho việc điều khiển máy bay trở nên bất thường hơn bao giờ hết. Justin lo ngay ngáy về việc hạ cánh ở Freeport. Đó là nếu họ có bao giờ đến được Freeport.
Làm ơn, anh nghĩ – dù không chắc mình gửi gắm ý nghĩ ấy cho ai – làm ơn cho người đến cứu.
12:26
Hai chiếc F-16 đã dùng đến rocket để cất cánh khẩn cấp từ Căn Cứ Dự Bị Không Quân Homestead, Nam Hạt Dade. Vừa vút lên không trung là chúng tức thì rẽ sang hướng đông bắc, và chưa đầy một phút chúng đã tiệm cận với vận tốc âm thanh, thu hẹp đáng kể khoảng cách với chiếc máy bay dân sự phía trên Miami Beach, như thể nó di chuyển không nhanh gì hơn mấy con tàu hàng trên Gulf Stream. Mệnh lệnh của các phi công máy bay chiến đấu là hiện diện ở phía sau và bên trên chiếc máy bay dân sự, bám sát nhưng ngoài tầm nhìn của nó. Họ không được khai hỏa những quả tên lửa. Chưa tới lúc.
11:49
Greer, Seitz, và Baker trông thấy khi đang băng qua đám đông, một gã mặc quần soóc áo phông đang chạy đến từ phía đối diện, bộ điệu lo quýnh.
“CẢNH SÁT!” gã hét lên.
Greer và Seitz lơ đẹp; giờ đâu phải lúc lo chuyện bao đồng. Song Baker thì nhìn chằm chằm vào mặt gã. Ông nhớ mài mại đã thấy nó ở đâu rồi. Đoạn ông thấy người đàn bà đang chạy sau lưng gã, thôi rồi khỏi trật!
“Bà Herk!” ông lên tiếng gọi. Đôi nam nữ khựng lại, ngoái cổ nhìn ông.
“Tôi là Thám tử Baker,” ông nói, “Sở cảnh sát Miami.”
“Tạ ơn Chúa!” Anna vội túm tay Baker. “Ông cần phải...”
“Khoan,” Baker nói. Ông gân cổ hét gọi Greer và Seitz, những người đã mất dạng trong đám đông phía trước, “Đặc vụ Greer! Quay lại đây đi!”
Greer hối hả chạy lại, sốt ruột gắt lên “Chuyện gì?”
“Đây là Bà Herk,” Baker nói. “Cái va-li trong ngôi nhà ấy. Đó là nhà của bà ta.”
Greer tức khắc túm tay Anna.
“Bà Herk,” y nói, “Tôi bên FBI. Tôi cần bà...”
“Con gái tôi,” Anna nói. “Nó đang ở trên máy bay với tên đó, hắn nổ súng vào bọn tôi, ông làm ơn...”
“Nghe tôi này bà Herk,” Greer nói, giờ thì ông đang nắm chặt Anna bằng cả hai bàn tay mình. “Bọn tôi lo cho con gái bà chứ, nhưng bọn tôi cần biết cái va-li kim khí ấy đang ở đâu?”
Anna lắc đầu. “Tôi chịu... Tôi thấy chúng có nó từ trước rồi, chúng đem nó theo lúc rời nhà tôi...”
“Nó có trên máy bay không?” Greer hỏi dồn. “Chúng có mang cái va-li ấy lên máy bay không?”
“Tôi không biết,” Anna riu ríu, nước mắt lưng tròng. “Tôi không biết gì về cái va-li hết.”
“Bà Herk,” Greer lay mạnh tay nàng, “bà cố gắng dùm cho...”
Eliot kéo xịch Anna ra và sấn đến trước mặt Greer. Mũi họ chỉ cách nhau một phân.
“Người ta đã nói không biết rồi mà,” Eliot xẵng giọng. “Người ta muốn con gái mình kìa. Ai hơi đâu mà quan tâm tới cái va-li chó đẻ của ông?”
“Ông là?” Greer hỏi.
“Tôi là bạn cổ,” Eliot nói.
“À bạn, bạn nghe dùm,” Greer nói, “nếu bạn muốn cứu con gái cổ, bạn bắt buộc phải quan tâm tới cái va-li chó đẻ đó.”
“Cổ không biết gì đâu,” Eliot nói. “Cổ đi chung với tôi mà. Anh này mới đi cùng cái va-li nè.” Eliot chỉ vào Puggy vừa tất tả chạy đến.
Greer quay sang Puggy.
“Anh là?” y hỏi.
“Puggy,” Puggy đáp.
“Anh đi cùng cái va-li sao?” Greer hỏi. “Cái bằng kim khí ấy? Anh thấy nó chứ?”
“Thì tôi rinh nó chớ ai,” Puggy nói. “Nặng dữ thần.”
“Anh rinh nó?” Greer tròn mắt. “Mà rinh đi đâu?”
“Lên máy bay,” Puggy nói.
“Nó đang ở trên máy bay?”
“Phải,” Puggy đáp.
Greer suy nghĩ trong một giây, đoạn hỏi, “Có ai mở va-li ra chưa?”
“Ở chỗ kia,” Puggy trỏ về phía chốt kiểm soát an ninh.
“Họ mở nó ra ở đó hả?” Greer hỏi.
“Phải,” Puggy gật đầu. “Họ biểu thằng đó bật nó lên coi thử.”
Mặt Greer bỗng tái mét.
“Nó bật lên bằng cách nào?” y hỏi.
“À thì... đại khái có mấy cái công tắc, nó làm như này...” Puggy hươ hươ tay như đang diễn kịch câm, bật mấy cái công tắc tưởng tượng.
“Rồi sao?” Giọng Greer lạc hẳn đi. “Có gì xảy ra sau khi nó làm thế không?”
“Đèn nháy,” Puggy nói. “Mấy con số nhỏ nhỏ.”
Greer liếc mắt sang Seitz và Baker, những người đang đờ mặt lắng nghe. Seitz trông trắng nhợt như một thây ma. Baker nhìn như mới trúng gió.
Greer lại quay sang Puggy. “Chuyện đó xảy ra lúc nào?” y hỏi. “Nó bật lên lâu mau rồi?”
Puggy nhẩm tính trong đầu.
“Ờ cũng lâu rồi đó,” nó nói.
07:43
Hai chân Monica tê rần vì phải cúi gập người trong không gian chỉ vừa đủ để người ngồi ghế nhét chân vào. Cô đang vắt óc suy nghĩ, song thật khó với tiếng gầm gào của gió và động cơ lùa qua cánh cửa mở.
Hai lần, rất thận trọng, cô nhô đầu lên vừa đủ để quan sát từ hàng ghế trước mặt đến đầu máy bay. Cả hai lần, Snake đều nhìn ra trước. Một lần cô nghe nó nói gì đó với phi công, song không xác định được nó nói gì.
Cứ chốc chốc cô lại trao đổi bằng ánh mắt với Matt, người đang thu mình sau băng ghế cạnh lối đi. Cô cố để tỏ ra tự tin, dù thâm tâm đang nói điều ngược lại. Cô không có một kế sách nào cả. Tính tới tính lui chỉ thấy mỗi nước nhảy vào thằng Snake từ phía sau, mà lúc đó kiểu gì nó chẳng bóp cò, nghĩa là mạo hiểm tính mạng của các hành khách phía trước nó – Monica không biết là bao nhiêu người. Và tất nhiên là các phi công. Mấy khứa đó mà dính đạn là khỏi ai sống. Mặt khác, nếu cô không sớm khống chế thằng Snake này, sợ nó cũng giết sạch không chừa mạng nào quá. Thằng này nó điên có chứng chỉ luôn rồi.
Monica đánh mắt với Matt, thêm một tín hiệu “hãy vững tin”. Nó nhìn cô với vẻ sượng trân. Rõ ràng nó đang sợ.
Monica nhủ thầm, Thằng nhỏ có lí.
06:22
Greer đang đứng bên lề đám đông trong ga chính, cạnh một quầy vé đã đóng cửa, nói chuyện qua chiếc phôn kỳ dị. Seitz và Baker đứng gần bên, dỏng tai nghe ngóng. Cách đó mấy bước là Eliot, đương choàng tay quanh Anna, và Puggy, đương nắm tay Nina.
“Chưa có tin gì từ phi công ư?” Greer nói vào điện thoại. “OK, vị trí của anh ta là... OK. Bên Homestead sao rồi? Họ... rồi, OK, rồi.” Greer nhìn đồng hồ. “OK, quyết định vậy đi.”
“Tôi không hiểu,” Anna nói với Baker. “Sao không ra máy bay mà cứ xàng xàng đây chi vậy? Sao ông không điều cảnh sát ra đó?”
“Bà Herk à,” Baker nói, “máy bay đã cất cánh rồi.”
“Lạy Chúa,” nàng thảng thốt, lấy tay bưng mặt. Eliot ôm ghì nàng, tưởng tượng nếu là Matt trên chiếc máy bay đó, anh sẽ thấy thắt ruột thắt gan đến nhường nào.
“Nhưng họ đang lần theo nó,” Baker nói. “Họ theo dõi nó qua ra-đa. Ổng đang thảo luận với họ về chuyện đó.”
“Sau đó thì sao?” Eliot hỏi. “Khi máy bay hạ cánh, họ sẽ tóm cổ thằng đó chớ?”
Baker đưa mắt qua Seitz.
Seitz đáp lạnh tanh, “Bằng mọi giá.”
05:55
Tiếng phành phạch liên hồi khiến thằng Snake xoắn hết cả não. Nó nghĩ thôi thì làm siêng ra đóng cửa vậy. Vẫn hướng mặt về phía buồng lái, nó tà tà bước lùi về phía cuối máy bay.
05:45
Baker xô ào Seitz sang một bên rồi tiến đến chỗ Greer, người vẫn đang thao thao bất tuyệt qua điện thoại.
“Ông có ý gì? ‘Bằng mọi giá’ là ý gì hả?” Baker hỏi.
“Thì như tôi đã nói.”
Baker trừng mắt nhìn Seitz. Cách đó mấy bước, Greer đang nói, “Nghe chưa? Đưa máy cho... A xin lỗi, tôi không nhận ra giọng ông. Vâng, sir. Tôi hiểu rồi. Vâng, sir, họ đã nhận được chỉ thị.”
“Chỉ thị gì? Ai nhận?” Baker hỏi Seitz.
“Bé mồm thôi,” Seitz nhăn mặt, hất hàm về phía Anna.
“Là máy bay chiến đấu phải không?” Baker hạ giọng. “Nghe Homestead là tôi nghi rồi. Các ông muốn bắn hạ chiếc máy bay đó phải không?”
Seitz đáp khan, “Bằng mọi giá.”
05:12
Snake đang lùi từng bước một về phía cuối máy bay, mắt vẫn nhìn chừng các phi công. Nó đang đứng ở hàng thứ ba từ dưới lên. Rồi đến hàng thứ hai. Một bước nữa thôi nó sẽ sát rạt cô trò Monica và Matt. Monica biết mình không còn lựa chọn nào khác.
04:52
“Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác,” Greer nói với Baker đang đứng trước mặt y. Họ đang thấp giọng hết mức có thể, tránh để Anna và Eliot nghe thấy.
“Rồi còn những người vô tội trên máy bay?” Baker nói. “Con gái chị kia đang ở trên đó.”
“Với một vũ khí hạt nhân sắp phát nổ,” Greer nói. “Nếu nó nổ ở Bahamas, rất nhiều người vô tội sẽ chết, ông cũng biết mà? Chết như rạ. Cho nên phải xử lí nó ngay bây giờ.”
Chợt một người đàn ông bận sơ mi golf Greg Norman xịn, mũ Greg Norman xịn, quần Greg Norman xịn khều vai Baker. Ông ta phải khều mấy cái nữa Baker mới chịu quay lại.
“Gì đây?” Baker nói.
“Cho hỏi Hàng Không Northwest đi lối nào anh?” ông ta hỏi.
“Không biết,” Baker đáp rồi quay lại với Greer. “Phải có cách nào thông báo cho họ chứ?” ông hỏi. “Báo với họ...”
Ông kia lại khều Baker, “Có gì kiểu như...”
“BIẾN,” Baker nạt.
“Ầy, gì nạt nộ dữ vậy,” người đàn ông lí nhí rồi lủi thủi về lại chỗ bà vợ bận chiếc đầm Hawaii rộng rinh như cái lều cưới, ấm ức kể với bà về thằng cha cục súc kia.
“Có cách nào cho họ biết chuyện không ông?” Baker hỏi Greer. “Bảo họ liệng cái va-li ra khỏi máy bay?”
“Bọn tôi cố lắm rồi ông ơi,” Greer nói. “Vẫn đang cố đây. Mà khổ quá, thằng phi công nó không phản hồi.”
“Nhưng ông cũng đâu thể nào...” Baker giơ hai bàn tay lên, rồi buông thõng chúng.
“Bọn tôi phải làm thôi ông ạ,” Greer nói. “Bọn tôi bắt buộc phải làm. Có ai vui với cách này đâu. Có ai muốn cách này đâu. Nhưng nó đã được bàn thảo rồi, tin tôi đi, bàn nát nước nát cái rồi, và đây là phương án duy nhất.”
Baker ái ngại đưa mắt sang Anna. Nàng đang tha thiết nhìn ông và Greer, những đại diện cho Luật Pháp và Trật Tự, chờ họ đến nói với nàng rằng con gái nàng sẽ bình an vô sự thôi. Ánh mắt Baker trở lại với Greer.
“Rồi chừng nào làm?” ông hỏi.
“Khi máy bay đến giữa dòng Gulf Stream,” Greer nói. “Trên vùng nước sâu.”
“Còn bao lâu nữa?” Baker hỏi.
Greer ngó đồng hồ đeo tay.
“Ba phút nữa.” y đáp.
03:17
Snake khựng lại ở hàng ghế trước chỗ nấp của Monica. Cô có thể thấy phần sau của chân nó; nó vẫn chưa quay lại. Nó đang quát tháo gì đó không rõ với người phi công, chuyện gì đó về radio.
Monica đưa mắt qua Matt đang ở bên kia lối đi, hất đầu về phía Snake, đoạn làm một động tác túm bằng cả hai tay, ngụ ý Ta sẽ nhảy vào nó. Matt gật đầu. Monica giơ bàn tay phải ra, với ngón trỏ và ngón giữa chúc xuống như hai cái chân, đoạn lấy ngón trỏ bàn tay trái chọt lên giữa hai cái chân đó, ngụ ý Đá vô dái nó. Matt lúng túng ít giây trước ám hiệu ấy, đoạn hiểu ra và gật đầu lần nữa. Một ý nghĩ vụt qua trong trí Monica: cậu Matt này sáng láng hơn nhiều so với cộng sự của cô, Walter.
02:37
Hai chiếc F-16 đều được trang bị hỏa tiễn tầm nhiệt AIM-19, tên thường gọi là “Sidewinder” (*), và AIM-120 AMRAAM, còn gọi là hỏa tiễn không đối không tầm trung tân tiến, định vị bằng radar. Bởi họ đang ở cự li gần, và máy bay 2038 có những động cơ phản lực cánh quạt phát ra đủ nhiệt lượng cần thiết, các phi công nhất trí sẽ dùng loại Sidewinder. Họ thông báo qua radio về quyết định này, và chỉ thị họ nhận lại là: Hãy tiến hành khai hỏa.
(*) Tên lửa tầm nhiệt, đặt tên theo một giống rắn dùng khả năng cảm nhiệt để săn mồi.
01:58
Snake lùi thêm bước nữa. Nó hiện ở ngay trước mặt Monica và đang xoay người sang trái, về phía cánh cửa, tức khẩu súng của nó đang hướng về phía Matt. Monica vùng dậy từ tư thế khom mình, túm phắt lấy tay phải của Snake, cánh tay có súng, và tức khắc bóp mạnh nó. Thình lình, một cơn chuột rút tai ác truyền đến nửa sau đầu gối phải của cô một cơn đau tê tái, và cô khụy xuống. Vừa lúc cô lả người sang bên, Snake vùng hất tay cô ra đoạn quay phắt lại, siết cò súng. Cả thân mình Monica nẩy tung về phía sau, giập mạnh vào cửa sổ, đổ gục xuống sàn. Trên cửa sổ là một lỗ đạn lấm lem máu, với kích thước một quả bóng mềm.
Vừa lúc Monica đọ sàn là Matt nhào đến, hai tay kẹp cứng người Snake, cố ghìm nó lại. Song thằng Snake mạnh hơn, nó cấp kì xoay người sang trái trong gọng kìm của Matt, vung súng tống một cú nẩy lửa vào một bên sọ Matt. Matt ngất ngư lảo đảo, rũ người xuống băng ghế bên phải máy bay.
Ở phía đầu máy bay, mấy bác bưu điện về hưu vội rúc xuống sàn khi nghe tiếng súng, răng đánh lập cập. Trên chút nữa, cơ phó Frank cũng làm in hệt vậy. Justin xoay lại và thấy thằng điên đang đập lộn với ai đó, Justin không đoán nổi là ai. Tức khắc anh quay lại, chụp cái tai nghe radio.
01:14
“Đúng vậy,” Greer nói vào chiếc phôn kỳ dị. Y đang nhìn đồng hồ. “Lệnh đã được ban. Tôi nhắc lại, lệnh đã được ban. Tiến hành đi.”
01:12
Snake đang nổi trận lôi đình. Con mẹ cớm và thằng nhõi! Thế đéo nào mà tụi nó vác xác lên được đây? Nó nhìn xuống ả cớm; mắt ả vẫn đang mở, nhưng nó không chắc ả có thấy gì hay không. Nó quay lại nhìn thằng nhõi đang rên rỉ, vẫn còn cục cựa được. Chắc chắn là còn sống. Không lâu nữa đâu, thằng nhõi.
00:59
Greer áp chặt chiếc phôn kỳ dị vào tai. “Gì hả?” y cao giọng. “Hắn nói gì?”
“Gì vậy?” Baker hỏi, xáp lại gần Greer. “Gì vậy?”
“Phi công báo về rồi,” Greer nói. “Hắn... chờ chút.” Y lắng nghe với sự tập trung cao độ. “OK,” y nói rồi nhìn đồng hồ. “Hỏi hắn cái va-li có trên máy bay không. Nghe chưa? Hỏi hắn có thể tống cái va-li ra khỏi máy bay ngay lập tức được không.” Y lại nhìn đồng hồ. Bỏ mẹ rồi.
00:41
Snake giương súng lên, nhắm vào đầu Matt.
“Snake!” Ai đó hét lên. Snake xoay mặt sang phải. Đó là thằng Eddie, nó đã ra đứng giữa lối đi.
Vẫn chĩa súng vào đầu Matt, Snake lừ mắt, “Mày muốn con mẹ gì đây?”
“Snake, trời đất quỷ thần ơi,” Eddie lắp bắp, chỉ vào Monica. “M-mày bắn cảnh sát hả?”
“Chính xác,” Snake nói. “Giờ tao sẽ bắn thằng chó này.”
“Snake,” Eddie hổn hển, “Mày điên mẹ nó rồi. Tao không m...”
Snake túm áo Eddie, xoay một vòng rồi hất tung nó qua người Matt, vào thẳng bức tường cuối máy bay. Eddie đập lưng vào tường, rũ xuống sàn, ngay cạnh cái va-li.
“CẤM NÓI TAO ĐIÊN NGHE CHƯA,” Snake nạt.
“Snake,” Eddie tức tưởi, “chừng hạ cánh, tao sẽ không đi với mày đâu.”
Snake nổ một phát. Eddie thét toáng lên, lăn cù cù trên sàn, tay ôm lấy bắp đùi đang trào máu.
“Ai khiến,” Snake quát. “Mày đéo có cửa đi chung với tao.” Đoạn nó lại xoay người về phía Matt, giương súng lên.
Jenny nhảy xổ vào Snake, quắp hai chân cô quanh thắt lưng nó, một tay nắm tóc nó, tay kia cào cấu điên cuồng vào mắt nó. Nó quờ quạng đưa bàn tay trái lên cố giằng cô ra, cô cắn phập vào đó, răng ngập lút xương.
00:26
Hai chiếc F-16 đang ở ngay phía sau mục tiêu, ở vào một vị trí bắn như trong sách giáo khoa. Mục tiêu di chuyển chậm và không có bất kì biện pháp né tránh nào. Xác suất để những quả Sidewinder đi chệch mục tiêu là zero.
00:24
Snake rú lên lồng lộn và giật bàn tay máu me ròng ròng ra khỏi miệng Jenny. Nó vung bàn tay còn lại từ dưới lên, thúc mạnh nòng súng vào dưới quai hàm Jenny. Đầu cô bật hẳn ra sau, và cô rơi đạch từ người nó xuống giữa lối đi.
“CON GIẶC CÁI,” nó vừa tru tréo vừa vung chân đá vào người cô. “ÔNG GIẾT MÀY, CON GIẶC CÁI.” Lưng úp xuống sàn, Jenny lập cập lết người lên phía trên lối đi.
“MÀY CHẠY ĐẰNG TRỜI, CON GIẶC CÁI,” Snake chĩa súng vào Jenny.
Bất giác nó nghe thấy, át cả tiếng ồn của máy bay, tiếng cái gì đó đánh thịch ở phía sau. Nó ngoái cổ nhìn. Coi, thằng Eddie, máu me lênh láng khắp đùi, đang hừ hự đẩy cái va-li về phía mép cửa. Mắt nhắm tít, răng nghiến chặt, nó đang cố sống cố chết tống cái va-li ra khỏi máy bay. Giờ thì một nửa cái va-li đã nằm ở ngoài trời, giữa những tiếng gió rít hung tợn.
“ĐỪNG!!!” Snake hét một tiếng chói lói. Nó bổ nhào xuống phía cuối máy bay. Vừa lúc nó đến nơi, Eddie dồn hết sinh lực cho cú đẩy cuối cùng, và cái va-li từ từ lật khỏi mép cửa. Đá văng Eddie sang một bên, Snake nhoài người ra khỏi cửa, cố túm lấy cái quai va-li bằng bàn tay trái. Nó nắm được cái quai, và gần như kéo lại được cái va-li. Duy nó đã nhoài người về phía trước hơi xa, trong khi cái va-li lại hơi nặng. Snake cảm nhận khối kim khí trình trịch đang kéo nó ra khỏi máy bay. Nó bám lấy cạnh cửa với bàn tay phải, nhưng lại kẹt khẩu súng trong bàn tay ấy nên sức mấy nó bám chặt nổi. Nếu chịu buông cái va-li ra, nó còn đường đu cái thang gập, còn đường lên lại máy bay, còn đường cứu lấy cái mạng mình. Nhưng hỡi ôi nó quá muốn cái va-li ấy; cái va-li làm trùm của nó. Snake vẫn nắm cứng cái va-li khi nó nảy cọc cọc xuống đáy thang, văng khỏi nấc cuối cùng, dắt tay Snake vào cõi u minh lộng gió, phía trên đại dương bao la mịt mùng.
00:14
Justin nghe những tiếng xóc nảy, và cảm biết được sự thay đổi trọng lượng bất chợt ở nửa sau máy bay. Anh ngoái cổ nhìn và không còn thấy bóng dáng thằng điên lẫn cái va-li. Anh tức khắc hét váng vào chiếc micro cài đầu.
00:11
Greer đang đỏ mặt quát vào chiếc điện thoại kỳ dị, khiến các hành khách trong ga phải dừng bước và ái ngại nhìn y.
“HỦY HỦY HỦY,” y quát. “NGHE KHÔNG HẢ? HỦY HỦY HỦY.”
Snake đang trôi rơi, trôi rơi. Sợ thì có sợ, duy nó vẫn đang suy nghĩ một cách thông suốt. Nó đã không buông bỏ chiếc va-li này. Nó sẽ không buông bỏ chiếc va-li này. Chiếc va-li ông trùm của nó. Nó sẽ song hành với người bạn này cho đến cùng trời cuối đất.
Đại Rắc Rối Đại Rắc Rối - Dave Barry Đại Rắc Rối