My test of a good novel is dreading to begin the last chapter.

Thomas Helm

 
 
 
 
 
Tác giả: Erika Swyler
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Thanh Tâm
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 309 / 21
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
gôn ngữ của họ được tạo ra bí mật vì nó tùy thuộc vào việc lấy trộm những lá bài của bà Ryzhkova. Những bài học diễn ra cùng với dấu hiệu báo trước sau những show diễn tối, ở những thị trấn nhỏ hơn, trong suốt thời gian yên tĩnh của chuyến đi và vào những buổi sáng hay đêm muộn trong khi bầy thú đã ngủ hết, chỉ còn vài con còn thức. Sau những ngày di chuyển bà Ryzhkova ngủ rất say. Những vết sưng tím và bầm dập trên đường làm bà kiệt sức tới mức thỉnh thoảng Amos đặt tay dưới mũi để đảm bảo rằng bà vẫn còn thở. Nếu trời lạnh, anh sẽ kéo khăn choàng quanh bà. Sự chăm sóc nhỏ này làm giảm bớt tội lỗi xuất hiện mỗi lần anh lấy trộm những lá bài.
Amos sẽ thông báo buổi học bằng việc để một lá bài cho Evangeline tìm thấy trong quần áo ngủ của cô, cất trong ván cong của bồn nước, hay được giấu giữa đống lược của cô ấy. Cô ấy sẽ giấu nó trong tay áo, cho tới khi cô tìm thấy anh đang chờ cô phía sau chiếc xe chở lợn, cách xa trại. Tình yêu động vật của Amos có nghĩa thời gian anh dành ở đó không có gì nghi ngờ. Từ đó anh dẫn cô vào những lùm cây, hay đi xuống những con sông mà những con thú đã đi, đến một nhánh sông mà tạo ra một chỗ ngồi hoàn hảo, hay một khu vực đá để che chắn cho họ khỏi những con mắt tò mò. Khi họ gặp nhau, cô mặc một chiếc váy vải bao bố để không gây chú ý. Amos không có biện pháp nào như vậy; anh nhớ làm thế nào để đi thật yên tĩnh và trốn đi thật yên lặng.
Qua mỗi lùm cây, đồi nhỏ và những nhánh sông uốn cong, Evangeline ngày càng hiểu hơn về anh; những thứ anh yêu thích trong khi đang chạy tự do, những bí mật anh đã học rêu xanh tạo thành một cái đệm êm ái như thế nào, tiếng kêu liên mồm của những con cóc bên sông về những viên đá cuội được ném xuống mỗi cuộc gặp gỡ tăng thêm sự hiểu biết. Qua những lá bài và những chiếc còi bằng lá cỏ, cô bắt đầu yêu người đàn ông câm lặng này.
Những bài học bắt đầu trong cách thức giống như đọc, bằng việc nhận dạng những người tham gia. Evangeline được đại diện bởi Nữ Hoàng Kiếm, vì mái tóc đen và làn da trắng của cô ấy. Cô ấy chỉ hiểu lá bài này dành cho màu sắc của người phụ nữ, cô không biết mối liên hệ của nó với nỗi buồn và sự mất mát. Anh nghĩ tốt nhất không nên nói với cô ấy, và tất nhiên anh cảm nhận được một sự mất mát từ cô ấy, một sự mất mát mà anh mong làm dịu đi. về bản thân anh, anh chọn lá bài Fool (Chàng Khờ), vì vẻ ngoài thân thiện của nó, và bởi vì chú chó nhỏ đã làm cho Evangeline cười. Nữ hoàng và Chàng Khờ cùng nhau đặt tên cho mỗi thành viên trong gánh xiếc.
Lá bài Hermit (Người Ẩn Sĩ) là ông Peabody, một sự lựa chọn dễ dàng, vì lá bài này mang hình ảnh một ông già, tay cầm một chiếc đèn lồng và với bộ râu trắng. Với con mắt của người không chuyên, lá bài này có nghĩa là một người cô đơn hay một ông lão héo hon, nhưng Amos biết lá bài Ẩn Sĩ này là một người chỉ dẫn, một người bảo vệ, một người chia sẻ kinh nghiệm đó là tất cả những gì anh nghĩ về một người đã trở thành người cha uỷ quyền của anh. Họ chọn lá bài Lá Hai Tiền cho Melin một chàng trai đang tung hứng hai ngôi sao vàng. Đối với Susanna, diễn viên uốn dẻo, Evangeline chọn lá bài Hanged Man, người Treo Ngược, một hình người treo ngược trên bàn chân của mình, còn chân kia gập chéo ở phần đầu gối. Amos không thể nói với cô rằng lá bài Người Treo Ngược nói về sự kết nối giữa cơ thể và sự siêu phàm, hay nó xuất hiện với những người đau khổ hay nghi ngờ đức tin. Có lẽ nó phù hợp; Susanna trầm tính Anh biết cô ấy nghĩ gì? Đối với Benno anh chọn lá bài Four of Cups-Bốn Cốc. Một người đàn ông tóc đen ngồi bắt chéo chân nhớ lại về người bạn của mình và sự rộng lượng của người bạn ấy. Người đàn ông với đủ đồ uống để chia sẻ với nhiều người. Việc chọn lá bài cho bà Ryzhkova rất khó. Evangeline rải các lá bài chủ khắp mặt đá đen, tìm kiếm một bà lão. Có gì đó về bà Ryzhkova khiến cô nhớ đến bà mình và khiến cô sởn gai ốc. Dù họ an toàn trong một cái hốc gần một con sông nhưng Evangeline vẫn quan sát cây cối và tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra với Amos nếu họ bị phát hiện. Cô không sợ cho mình; sự nín nhịn mà đã theo cô kể từ khi kỹ năng của người Knomme bao quanh cô như bất kỳ chiếc chăn nào: Mình là một kẻ giết ngươi. Cô chạm vào lá bài có tên Ảo Thuật Gia (The Magician). Nó có phù hợp - Bà Ryzhkova hành nghề với những gì mà được cho là phù thủy.
Amos lắc đầu không đồng ý. Bà Ryzhkova đã gọi Ảo Thuật Gia là hơi thở của Chúa. người thầy của anh là nhiều thứ, nhưng ý nghi là thần thánh không có trong số đó.
Evangeline nhìn kỹ cái miệng méo mó của anh và sự gấp rút trong tay anh. Không quen với bất cứ điều gì ngoại trừ sự đồng tình của anh, cô nói:
- Rất tốt, hãy cho em biết bà ấy là ai.
Những ngón tay của anh đưa nhanh, những đầu ngón tay lướt qua mặt giấy như chúng đã làm hàng ngàn lần, chờ những lá bài hát cùng với anh, mỗi một con chim mang những thông điệp, nói với anh chúng là cái gì và chúng trở thành ai. Khi ngón tay dài nhất của anh lướt sang lá bài bên phải, anh chộp lấy nó khỏi phiến đá: Nữ Tư Tế (The High Priestness)
- Đừng có ngốc. Đó là một phụ nữ trẻ và cả cây thánh giá.
Bà Ryzhkova sẽ không bao giờ mặc cái đó. Tốt hơn anh chọn lá bài Ác Quỷ (The Devil). - Cô ấy cau mày và quay lại - Thầy của anh không thích em.
Anh cố gắng cười một âm thanh vỡ vụn tệ hại và mặt tái nhợt bởi âm thanh này.
Evangeline mỉm cười và chạm lòng bàn tay của cô lên má anh.
- Giọng của anh không quá kinh khủng. Chỉ hơi vỡ giọng. Em không bận tâm.
Amos đỏ mặt và tập trung trở lại với lá bài Nữ Tư Tế. Anh lấy hai lá bài từ trên đất và đặt chúng bên cạnh những ngón chân của Evageline Lá bài Thế giới (The World), với những vòng lá xanh và bầu trời xanh như những bông hoa ngô và phía trên nó anh đặt lá bài Mặt trời (The Sun) với khuôn mặt nhân từ. Anh giữ lá bài Nữ Tư Tế giữa những ngón tay của mình thêm lần nữa, sau đó đặt nó lên trên hai lá bài kia, che lấp chúng.
- Bà ấy hơn cả Trời và Đất sao?
Dù đó không phải là ý nghĩa chính xác mà anh muốn, song nó đủ gần nghĩa với sự thật này. Anh nghĩ đến tiếng cười chế giễu của bà Ryzhkova, cách bà trêu chọc anh, cách bà chỉ cho anh quấn tóc của anh và đôi bàn tay cong đáng thương của bà. Đôi bàn tay chạm vào tay anh nhiều nhất. Ông Peabody chăm sóc anh, vỗ vào lưng anh và dạy anh trở thành Chàng trai Hoang Dã và một người đàn ông, nhưng bà Ryzhkova đã dạy anh phần lớn cách làm người, cách chăm sóc bản thân.
Bà Ryzhkova hơn cả Trời và Đất. Bà ấy là mẹ anh.
- Đây là cách anh nhìn bà ấy sao?
Anh mỉm cười và gật đầu. Anh biết Evangeline sợ bà ấy, sợ hãi khiến người cô co rúm lại. Đó là bởi vì cô ấy không biết vô số thời gian anh luôn ở bên bà Ryzhkova, sự kiên nhẫn và sự chăm sóc của bà dành cho anh để đảm bảo rằng anh sẽ hơn cả một Chàng trai Hoang Dã. Cô không biết chính bà Ryzhkova đã đặt tên cho anh. Anh lấy lá bài trong tay và đặt nó lên chỗ tim mình.
Evangeline đặt tay lên tay anh.
Anh ngày càng ăn trộm bạo dạn hơn.
Khi họ đi về phía Burlington, những con mưa rả rích buộc họ phải học trong nhà. Amos lén đưa Evangeline vào xe ngựa với Sugar Nip và Lạc đà llama. Con mưa ngăn cản cuộc hành trình và đoàn người trở về phòng họ, họ sẽ an toàn; bà Ryzhkova đảm bảo rằng anh vẫn ở bên ông Peabody, trong khi ông Peabody chắc chắn anh ở bên Ryzhkova. Evangeline bỏ lại bộ áo da dầu chật chội trên bồn nước, không có khách hay câu hỏi nào. Họ cùng cuộn tròn trong rơm trong xe và nhắm mắt lại, lắng nghe sự hỗn tạp của hơi thở và cơn bão.
Một tiếng gõ cửa xe của bà Ryzhkova. Bà không quen nói chuyện với người gọi cửa; sự thật bà thấy anh ta đang làm phiền: anh ta mỉm cười qua một cái mặt nạ.
- Amos có đây không? Cháu hy vọng chúng cháu sẽ vượt qua tối nay khi chơi xúc xắc. - Anh ta nói - Anh ấy không ở chỗ Peabody. - Benno ngẩng đầu và bà Ryzhkova hiểu mục đích của anh ta, được trau dồi dễ dàng - anh ấy không ở chỗ bà à?
- Anh có thấy cô gái đó không? - Bà hỏi.
- Melina? Susanna đang sửa quần áo.
Anh ta biết chính xác bà ấy muốn hỏi ai. - Người Cá. - Bà nói và nheo mắt nhìn anh chàng nhào lộn này. Anh ta đổi chân không thoải mái.
- À, - Benno nói. Bà nhìn nhanh nét mặt của anh ta và phát hiện ra một sự lo lắng ngay trước khi những lời cân nhắc của anh ta được thốt ra:
- Không có gì. Cháu sẽ tìm Nat. Trừ phi bà muốn đùa, thưa bà?
- Tôi sẽ nói với Amos anh đã đến, - Bà cằn nhằn - anh đi đi.
Bà Ryzhkova biết những lá bài của mình đã bị mất trước khi bà mở chiếc hộp. Bà cảm nhận được năng lượng của những ngón tay của Amos còn vương vấn trên nắp hộp, hơi nóng ở chỗ anh không ngủ. Bà nhìn vào khoảng trống nơi đáng lẽ có những lá bài và run sợ, nghĩ đến lá bài Ngọn Tháp (The Tower) và một sự đọc hiểu cách đây đã lâu. Sự phản bội và một người phụ nữ. Bà không nghĩ mình bị phản bội. Đôi chân bà oằn xuống và bà ngồi nặng nề trên sàn xe.
- Yelena. - Bà thì thầm - mày là một kẻ khờ.
Rusalki không rời bỏ vùng quê sông nước của họ. Theo người ta biết cô ấy đã vượt qua nỗi đau buồn. Cô gái này được cho là đã biến mất khi Peabody đưa gánh xiếc thú đi theo một con sông khác, tuy nhiên dù thế nào đi chăng nữa, cô gái này vẫn còn, mạnh mẽ hơn, mưu mô hơn những người khác.
Khi còn nhỏ, rất lâu trước khi cô bịa ra quý danh Ryzhkova, khi đó cô chỉ là Yelena và chỉ nghĩ đến việc dệt vải, cô đã nhìn qua cửa sổ và thấy một người phụ nữ dụ dỗ cha cô đến con suối. Stepan, cha cô, lực lưỡng và khỏe mạnh nhờ làm việc đồng áng, với bộ râu dày và đen như da gấu nhưng mềm. Cô nhớ đã luồn những ngón tay của mình trong đó. Ba anh trai của cô hầu như đã trưởng thành và đã rời đi khi cô được sinh ra đánh nhau, làm ở đồn điền và chèo thuyền. Cô ở với cha và ngưỡng mộ cha mình. Yelena thích cách cha cô nhấc cô lên và xoay tròn như thể cô chẳng là gì hơn một bao ngũ cốc. Ông đã gọi cô là Chim Nhỏ và nói với cô rằng ông yêu cô nhất, hơn cả các anh trai cô.
- Con là vương miện của cha. - Ông đã nói vậy.
Sau đó người phụ nữ đó để khuôn mặt tái nhợt trong con suối của họ.
Qua một tháng cô thấy cha mình yếu đi và nhũng cánh đồng của họ bị bỏ hoang, cháy khô dưới ánh mặt trời. Thay vì làm việc, Stepan đã dành cả ngày ở bên con suối. Mẹ cô dọa sẽ bỏ thuốc độc xuống nước và Stepa đã đe dọa trói mẹ cô với lò vi sóng. Khi Yelena đòi đi cùng cha trong xe trong lúc ông làm việc nhưng ông không trả lời. Khi đó cô nhét bánh mỳ vào túi cho ông, nhưng ông trở về mà không ăn nó.
Mẹ cô bắt đầu cầu nguyện.
Yelena đã chứng kiến ông chết. Qua những cây cọ mảnh khảnh cô thấy làn da sáng của người phụ nữ đó và đôi mắt cười của cô ta, thấy cha mình đi về phía người phụ nữ này ôm lấy cô ta. Tay ông, trước kia ấm áp và chắc khỏe thì bây giờ gầy gò và yếu ớt. Khuôn mặt râu đen của ông biến mất trong mái tóc đen như bồ hóng của người phụ nữ. Yelena đã gọi ông nhưng giọng cô không tới. Cô lay gọi mẹ cô, nhưng bà vẫn ngồi im và cầu nguyện. Đến lúc Yelena đến bờ sông, cha cô đã bị kéo xuống dưới nước từ lâu.
Khi Stepan bị chết đuối, mẹ cô hành động nhanh chóng và bất ngờ như một công tắc, chất hết tài sản của họ lên xe và đưa họ đến một ngôi làng xa xôi ở bên bờ một hồ nước cũng đen. Yelena khóc lóc, không muốn bỏ lại cha khi biết ông ở dưới con suối. Mẹ cô đã đập lên mu bàn tay của cô.
- Nếu chúng ta ở lại, chờ cha con, mụ ta sẽ cướp đi bất cứ người đàn ông nào chúng ta yêu quý. Con muốn mụ ta dìm chết các anh trai con sao? - Mẹ cô hỏi. Yelena suy nghĩ; một hay hai người anh mất tích có nghĩa gì nếu điều đó mang cha cô trở lại?
- Khi mụ ta giết họ sẽ đến lượt con, - Mẹ cô cảnh báo. Khi đó Yelana hiểu ra. Không có con sông nào an toàn, nhưng những dòng nước khác sẽ không lưu giữ khuôn mặt của cha cô. Khi mẹ cô mất, cô đã bỏ quê hương, băng qua các nước và một đại dương bỏ lại người phụ nữ trên sông và cha cô ở lại phía sau. Ở vùng đất an toàn này cô đã sinh con gái và đã rửa tội nhanh chóng để giữ chặt linh hồn của cô bé. Bây giờ, sau một cuộc đời, một người phụ nữ từ một vùng nước mới đang quyến rũ chàng trai mà đã trở thành con trai bà.
Bà đứng chờ Rusalka bên bồn nước nơi người phụ nữ này ngủ hàng đêm và ngâm mình trong đó vào ban ngày. Bà Ryzhkova đã nhìn thấy Evangeline, đỏ mặt và nín thở, và sợ rằng cô đã đánh cắp cuộc sống và tuổi trẻ từ Amos.
Evangeline đứng sững khi thấy bà Ryzhkova. Bà ấy đứng dưới trời mưa, quần áo ướt sũng, khuôn mặt bà héo hơn vì tức giận. Họ đã bị phát hiện.
- Chào bà, bà phải trở lại xe của mình. Bà sẽ chết mất. - Cô quàng tay quanh vai Ryzhkova.
- Đừng chạm vào tôi. Cô đã chạm vào Amos của tôi, cô đã quyến rũ nó và làm cho nó nói dối tôi. Tôi đã thấy cô làm gì, kiểu của cô. Cô là một kẻ giết người, một kẻ đánh cắp linh hồn Rusalka. - Bà cố để kìm tiếng la hét, chửi mắng, nhưng nhiều năm xem bói về các số phận đã dạy bà rằng những lời nói đó có sức mạnh hơn cả lời nói nghiêm túc.
- Cô sẽ phải đi. Cô sẽ rời khỏi nơi này và chàng trai của tôi. Cô sẽ không lấy được gì của tôi nữa.
- Thưa bà, cháu nghĩ bà không biết rõ về con trai của bà. - Evangeline đi qua Ryzhkova và bắt đầu tháo bỏ vải dầu của bồn tắm.
Cô liếc nhìn lại về phía người phụ nữ già. - Cũng như cả cháu. - Nếu hai tay cô run lên, cô siết chặt chúng lại.
- Bà hãy quay về, thưa bà. Sẽ thật tội lỗi nếu bà bị ốm. Amos sẽ đau lòng. Cháu cũng vậy khi bà cháu mất.
Evangeline không cho phép mắt cô nhìn xuống nước cho tới khi cô kéo hết vải dầu xuống và sau đó chỉ khi cô ôm lấy chính mình, đầu gối sát đến ngực, để làm nghẹt âm thanh lại. Cho dù sợ hãi hay tức giận, cô không thể nói.
Không bị cản trở bởi váy ướt, bà Ryzhkova đi nhanh qua đất bùn đến xe của Peabody. Khi bà giật mở cửa xe, Peabody đang cúi xuống cuốn sổ cái của ông, đang cẩn thận phác thảo chi tiết một cấu trúc như lều trại. Bề ngang của bụng ông che hết chiếc bàn nhỏ và che lấp chữ viết ở dưới trang. Giật mình bởi việc đến không mong đợi, ông giật tay, khiến chiếc bút lông chim vạch một đường xấu xí qua bản thảo.
- Chết tiệt.
- Cô ta phải đi. - Ryzhkova cất tiếng lanh lảnh.
- Chuyện gì vậy? - Peabody xoay chiếc ghế ba chân mà ông gọi là chiếc ghế mã hóa của ông. Ông nhìn bà Ryzhkova với một cái nhướng mày.
Bà lắc đầu dữ dội. - Ông gọi cô ta là Người cá. Evangeline. Cô ta đang làm thằng bé hư hỏng, Amos của tôi. Cô ta khiến thằng bé nói dối tôi. - Bà ấy đập mạnh tay lên bàn của Peabody, làm bẩn thêm bản vẽ.
- Evangeline? - Ông Peabody xoắn đuôi bộ râu đầy suy nghĩ, rồi sau đó xoắn nó quanh ngón tay cái. - Tôi đồng ý con bé làm cản trở Amos của chúng ta. Thưa bà, tình yêu chẳng có gì để phải lo lắng quá nhiều. Cùng với thời gian, nó sẽ tốt đẹp. - Ông lẩm bẩm điều gì đó về quá trình yêu đương tuổi trẻ và trở lại với trang vẽ bị hỏng của mình
- Thưa bà, tốt cho lợi nhuận. Tôi chảng thấy có hại gì cả. Nếu bà không phiền, tôi muốn đọc.
Đôi mắt bà Ryzhkova nheo lại theo một kiểu mà sự coi nhẹ của Peabody tắt ngấm.
- Ngốc nghếch, người đàn ông ngốc nghếch, ông yêu quý thằng bé, đúng không? Ông nghĩ Amos như con trai của ông, như Zachary của ông ư?
Bà cao giọng. - Con bé sẽ giết chết nó. Khi đó ông sẽ có gì? Tiền? Không. Ông sẽ có một đứa con trai đã chết. Còn cô gái đó? Cô ta sẽ biến mất dưới dòng sông. Không có Amos, không có người cá, không có gì hết.
- Thưa bà.
- Chúng ta phải tránh xa những con sông. Tránh xa khỏi nước. Ông sẽ đuổi cô ta đi và đốt cháy mọi thứ. - Hai tay bà túm lấy váy.
- Lúc này đây, - Ông Peabody nói khi đứng dậy khỏi ghế - Cô gái đó là một sự lôi cuốn kể từ ngày cô ấy xuất hiện. Nếu cô ấy làm Amos vui, tôi có ý muốn giữ cô ấy lại.
Ryzhkova lao bổ về phía trước, đặt khớp đốt ngón tay lên ngực Peabody, khiến mỗi từ trở thành một cú đâm.
- Thằng bé mà tôi đã chỉ cho các bí mật của tôi, tôi yêu quý nó như con trai của mình. Nó đã nói dối tôi. Cô ta sẽ uống cạn nó, nhấn chìm nó. Việc đó đã bắt đầu.
Peabody gỡ ngón tay của bà ấy ra khỏi chiếc áo choàng của ông. Ông cố gắng thuyết phục. - Có lẽ bà có thể thiết lập những quy tắc với thằng bé. Hãy cho thằng bé quyền, một chút tha thứ, thưa bà. Hãy nhớ rằng Amos không phải lúc nào cũng được kìm kẹp. Còn về Evangeline, - Ông tiếp tục - bà có thể làm tốt để thử và hiểu cô ấy. Cô gái này không có gì ngoài sự thân thiện. Amos không cô đơn; tôi tin hầu hết những người đàn ông của chúng ta một nửa đều có tình cảm với cô gái này.
- Miệng nói nhưng cái đầu chẳng hiểu gì. - Ryzhkova nhạo báng - Ông đưa cô ta đến cho chúng tôi, ông phải đưa cô ta đi. Hoặc là tôi sẽ đi. Tôi sẽ tới Katya của tôi. - Nụ cườicủa bà ta nham hiểm - Tôi sẽ đưa thằng bé đi cùng với tôi. Nếu không có tôi, thằng bé sẽ không có việc. Không nói. Nếu không có tôi, thằng bé chẳng là gì. Thằng bé sẽ đi với tôi.
Sự giận dữ đang che mờ mắt Ryzhkova đã ngăn bà không nhìn thấy cái nhìn khó chịu lướt qua khuôn mặt Peabody.
- Bà thân mến, - Ông nói - Tôi tin bà đánh giá thấp sự quan tâm của tôi dành cho Amos. Tôi biết rõ thế mạnh và điểm yếu của thằng bé. Dù bà đã đặt tên cho nó, nhưng điều đó không có nghĩa bà có quyền yêu sách. Chính tôi là người đưa thằng bé đến, tôi là người đầu tiên che chở cho nó, từ tài sản của con trai tôi. - Ông cúi sát xuống bà Ryzhkova, khi sử dụng khổ người của mình, cho tới khi lưng bà bị ép vào vách xe.
- Hãy chắc chắn rằng thằng bé được đánh giá cao nhất và tôi, từ trước đến giờ, có ý định chăm sóc những sở thích, lãng mạn hay những cái khác của nó chúng phù hợp với của tôi. Mặc dù sẽ không vui vẻ gì khi tiếp tục mà không có sự phục vụ quý giá của bà, nhưng tôi phát hiện qua nhiều năm rằng tôi là một con người dũng cảm và tất nhiên sẽ phải chấp nhận.
Ông quay đi để lấy chiếc bút lông của mình lần nữa.
- Thưa bà, tôi thấy rằng tôi không còn muốn sự có mặt của bà nữa.
Bà Ryzhkova lùi lại, cất bước khó nhọc xuống xe. Khi bà về xe của mình để chờ Amos, bà nhớ ra một điều gì đó mà bà đã nghe khi còn nhỏ, khi bà vẫn là Yelena. Với Peabody, những lời bà lẩm bẩm nghe như những lời vô nghĩa của người đàn bà điên; thực tế chúng là những phần đầu của một lời cầu nguyện, lời cầu nguyện cho sự giải thoát mà mẹ bà đã thì thầm khi hai đầu gối run rẩy vì quỳ, trong khi cha bà Stepan bị chết đuối.
Cuốn Sách Tiên Tri Cuốn Sách Tiên Tri - Erika Swyler Cuốn Sách Tiên Tri