Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 160 / 16
Cập nhật: 2020-06-24 21:49:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
au cái chết của Mèo Cụt, đêm đêm lòng Trán Dô thấy trống vắng vô cùng. Nhiều đêm Trán Dô đi lang thang trên mái nhà nơi trước kia Mèo Cụt thường đi và có lúc Mèo Cụt ngủ lại trên đó. Một đêm, Trán Dô nhìn thấy Mèo Cụt đi lang thang trên mái nhà. Mèo Cụt đã chết rồi kia mà. Trán Dô nhìn Mèo Cụt và run rẩy hỏi:
“Có phải là ông Mèo Cụt không?”.
Mèo Cụt nói:
“Đúng là ta”.
Trán Dô lại hỏi:
“Ông chết rồi cơ mà”.
Mèo Cụt gật đầu:
“Đúng là ta đã chết. Ta bây giờ chỉ là linh hồn của ta. Ta nhớ mái nhà này, ta nhớ cháu nên ta hiện về. Ta cám ơn cháu đã chôn cất ta tử tế. Ta biết cháu thương nhớ ta. Sao cháu chưa đến thăm ông già Tửu?”.
Trán Dô cúi đầu im lặng không trả lời. Mèo Cụt nói:
“Dù thế nào thì ông già Tửu cũng là người làm cho cháu có mặt trên cõi đời này. Đêm nay ta trở về để báo cho cháu một tin buồn. Ông già Tửu đang ốm rất nặng. Cháu hãy đến thăm ông ấy. Cháu hãy tha thứ cho ông ấy”.
Trán Dô cúi đầu. Trong lòng Trán Dô xáo trộn bao thứ tình cảm khác nhau. Khi Trán Dô ngẩng lên thì Mèo Cụt đã biến mất. Trán Dô buồn bã nằm xuống, nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời. Bỗng Trán Dô nghe tiếng người rên từ dưới ngôi nhà vọng lên. Trán Dô lắng tai nghe. Tiếng người rên đau đớn và tội nghiệp. Một lúc sau Trán Dô nhận ra đó là tiếng rên của ông già Tửu. Trán Dô rời mái nhà và tìm đường lọt vào trong ngôi nhà.
Ông già Tửu nằm trên một chiếc giường. Trên chiếc bàn nhỏ cạnh đầu gường để một chiếc đèn ngủ tỏa ánh sáng mờ mờ. Tất cả mọi người trong nhà đang ngủ say, Trán Dô nhẹ nhàng leo lên chiếc giường. Trán Dô nhìn thấy ông già Tửu nằm thở nặng nhọc. Hai bàn tay xương xẩu của ông để trên bụng. Mặt ông hốc hác. Bỗng ông già Tửu cựa mình từ từ mở đôi mắt đùng đục và thều thào gọi: “Nước, nước, cho tôi xin cốc nước”. Tiếng gọi của ông yếu quá không thể đánh thức con cháu ông đang ngủ say. Sau tiếng gọi nước, ông lại nhắm mắt. Cục yết hầu trên cổ ông trồi lên thụt xuống. Trán Dô biết rằng ông đang rất khát nước. Nhưng Trán Dô vẫn đứng bất động trong khoảng tối trên giường. Một lúc sau, ông già Tửu lại mở mắt và gọi nước. Tất cả những người trong nhà vẫn không ai nghe được tiếng gọi của ông. Trán Dô không thể nào đứng yên được nữa. Trán Dô rời chiếc giường. Trán Dô leo lên bàn rót một cốc nước mang đến cho ông già Tửu. Trán Dô đứng trước mặt ông già Tửu rất lâu. Cuối cùng Trán Dô quyết định bước đến bên ông già Tửu, đưa cốc nước lên miệng ông và nói:
“Nước đây, ông uống nước đi”.
Ông già Tửu mở mắt cố nghiêng đầu về phía Trán Dô. Ông nhìn Trán Dô một lúc và hỏi:
“Ai đấy?”.
Trán Dô ngoảnh mặt đi và nói:
“Ông uống nước đi”.
Ông già Tửu run rẩy uống từng ngụm nước nhỏ. Ông uống vô cùng vất vả. Vừa uống, ông vừa cố mở mắt nhìn Trán Dô. Nhưng tối quá và yếu quá, ông không nhận ra Trán Dô. Uống nước xong ông lại từ từ nhắm mắt lại. Trán Dô kéo chiếc chăn mỏng đắp lên bụng ông và rời ngôi nhà.
Trán Dô trở về khu cống ngầm. Phía trên cống ngầm là khu vườn sau của gia đình bán cà phê. Trán Dô nghe Lông Trụi nói về khu vườn bán cà phê ấy. Theo lời kể của Lông Trụi thì vào buổi tối, một số thanh thiếu niên thường đến đó. Họ làm gì đấy có vể rất bí mật trong bóng tối dưới những vòm cây. Trán Dô chưa bao giờ đến khu vườn. Trán Dô tìm đường chui lên khỏi miệng cống. Khu vườn rộng hiện ra trước mắt Trán Dô. Người chiếc bóng điện treo trong một cái cây um tùm. Những tán lá che khuất chiếc bóng điện làm cho khu vườn mờ mờ ảo ảo. Trán Dô men theo tường đến sau một chậu cây cảnh lớn. Trán Dô ngồi xuống sau chậu cây cảnh và quan sát. Một gã đàn ông đang ngồi hút thuốc. Gã to béo, đầu cắt trọc và hai cánh tay trần xăm những hình đầu lâu với hai khúc xương vắt chéo. Trên chiếc ghế bên cạnh, một thanh niên đang dùng ống tiêm cắm mũi tiêm sáng lóe vào cánh tay thanh niên khác. Sau khi được tiêm xong, cậu thanh niên nằm vật ra ghế, hai tay buông thõng xuống đất. Một thanh niên khác mặt trẻ măng bước đến trước gã đàn ông đầu trọc. Gã đầu trọc nhìn cậu thanh niên và hất hàm hỏi:
“Hôm nay mày có tiền trả tao rồi chứ?”
Cậu thanh niên trả lời sợ hãi:
“Em khất anh đến ngày mai”.
Gã đầu trọc chửi:
“Tiên sư mày, tiền đâu mà tao nuôi thuốc mày được mãi. Cút đi”.
Anh thanh niên mếu máo:
“Anh không cho em thuốc thì em chết mất”.
Gã đầu trọc chửi:
“Chết hay sống mặc mẹ mày. Mày có phải bố tao đâu mà tao phải lo”.
Bỗng cậu thanh niên nôn oẹ. Cậu đưa hai bàn tay như bóp chặt cổ mình. Sau đó cậu quỳ xuống trước gã đầu trọc chắp tay lạy và nói:
“Em xin anh, đúng ngày mai em trả hết tiền cho anh”.
Gã đầu trọc nói:
“Mày lấy tiền ở đâu mà trả tao”.
Cậu thanh niên vội nói:
“Mẹ em có một cái dây đeo cổ bằng vàng để trong tủ. Em sẽ đưa cho anh”.
Gã đầu trọc nhìn cậu thanh niên một lúc rồi nói:
“Nếu ngày mai mày không giữ đúng lời hứa. tao sẽ không cho mày thuốc nữa. Không có thuốc mày sẽ trở thành một con chó dại”.
Nói xong gã đầu trọc lấy một bọc giấy nhỏ đưa cho cậu thanh niên. Cậu thanh niên vồ lấy, mở ra và đưa lên mũi hít mạnh. Mặt cậu thanh niên đờ đẫn trông thật khủng khiếp. Trán Dô theo dõi và không hiểu đó là cái gì. Khi những cậu thanh niên rời khu vườn, Trán Dô cũng trở về khu cống ngầm. Khi Trán Dô đi qua khu ở của Lông Trụi thì gặp Quân sư Rết. Gã Quân sư Rết cười hềnh hệch:
“Gớm ngài đi đâu cả buổi tối để Đại vương của chúng tôi tìm mãi. Đại vương vẫn thức đợi ngài. Mời ngài đến ngay”.
Trán Dô không nói gì, im lặng đi theo gã Quân sư Rết. Trán Dô bước vào hang của Lông Trụi khi Lông Trụi đang đùa nghịch cùng bọn vũ nữ chuột. Lông Trụi nhìn Trán Dô hỏi:
“Hiệp sĩ đi đâu mà về trông có vẻ suy tư thế?”.
“Tôi từ vườn cà phê về - Trán Dô ngồi xuống và nói - Có nhiều điều lạ lắm”.
Lông Trụi tròn xoe mắt hỏi:
“Có điều gì? Ngài nói cho tôi nghe thử”.
Trán Dô kể lại những cảnh tượng mình nhìn thấy. Nghe xong, Lông Trụi rú lên cười. Bọn vũ nữ chuột cũng cười rú theo. Còn gã Quân sư Rết chỉ nhếch mép. Cười xong, Lông Trụi ra hiệu cho bọn vũ nữ chuột ra ngoài. Lông Trụi đến bên Trán Dô:
“Gã đàn ông trọc đó là đồng minh của chúng ta. Ngài biết gã làm gì không? Gã bán cà phê, nhưng thực ra đó chỉ là vỏ bọc thôi. Gã dùng vườn sau để bán ma túy”.
Trán Dô ngơ ngác:
“Ma túy là gì?”.
Ma túy ư? Đó là một thứ vũ khí lợi hại mà bọn người hai chân làm ra để rồi giết chết chính chúng nó. Người ta có thể hút, hít, tiêm chích cái gọi là ma túy vào trong máu. Khi ma túy vào trong máu rồi thì ít kẻ có thể thoát được. Ma túy chui vào trong máu bọn người hai chân làm cho chúng trở thành điên dại và chết dần chết mòn”.
Trán Dô kêu lên:
“Thật kinh khủng. Quả là một thứ vũ khí nguy hiểm”.
Lông Trụi lắc đầu và cười nhạt:
“Thứ vũ khí đó vẫn chưa phải là lợi hại nhất. Tôi phải nói với ngài biết rằng tôi đang cho chế tạo một loại vũ khí vô cùng ghê gớm. Thứ vũ khí này có thể giết một lúc hàng ngàn bọn hai chân”.
Trán Dô tò mò hỏi:
“Đó là thứ vũ khí gì?”.
Nghe Trán Dô hỏi, Lông Trụi cười ngạo mạn. Lông Trụi đi đi lại lại nghênh ngang và nói:
“Bom dịch hạch”.
Trán Dô nói:
“Tôi không hiểu”.
Lông Trụi vung tay vung chân nói:
“Đó là sức mạnh khủng khiếp nhất của loài chuột chúng tôi. Chúng tôi có một trung tâm chế tạo bom dịch hạch. Trước kia tôi không nói cho ngài biết. Nhưng bây giờ ngài thực sự là người sẵn sàng hy sinh vì mục đích tối cao của Vương quốc bóng tối nên tôi mới tiết lộ bí mật này cho ngài biết. Tại đó, tôi tập trung những con chuột thông minh nhất, độc ác nhất chỉ để làm một việc: Nghiên cứu và chế tạo thành công bom dịch hạch. Chỉ không lâu nữa thôi, chúng tôi sẽ ném bom dịch hạch vào thị xã này. Và bọn dịch hạch sẽ giết toàn bộ bọn hai chân sống ở đó”.
Trán Dô cảm thấy một luồng khí lạnh thổi ùa tới làm Trán Dô rùng mình. Trán Dô vội hỏi:
“Ngài Lông Trụi định giết tất cả con người ở đó à?”.
Lông Trụi chém tay vào không khí:
“Giết tất. Ta không tha một đứa nào cả”.
Trán Dô nói:
“Nhưng bao nhiêu người có thù oán gì với chúng ta đâu”.
Lông Trụi gầm lên:
“Tất cả những kẻ sống dưới mặt trời đều là kẻ thù của chúng ta”.
Nghe tiếng gầm của Lông Trụi. Từ mọi ngóc ngách, xó xỉnh bọn vệ sĩ chuột ùa ra. Đứa nào đứa ấy mặt đằng đằng sát khí. Thấy vậy, Lông Trụi xua xua tay:
“Cám ơn các ngươi, nhưng không có chuyện gì cả. Ta đang nói chuyện với ngài Hiệp sĩ Trán Dô. Ra cả đi”.
Bọn vệ sĩ chuột lại biến mất như những bóng ma. Lông Trụi đặt tay lên vai Trán Dô:
“Ngày mai tôi sẽ đưa ngài đến thăm trung tâm chế tạo bom dịch hạch”.
Trán Dô trở về phòng ngủ của mình. Giường đệm êm ấm nhưng Trán Dô không làm sao chợp mắt được. Câu nói: Tất cả những kẻ sống dưới mặt trời đều là kẻ thù của ta của Lông Trụi cứ vang lên trong đầu Trán Dô. Không phải thế, Trán Dô nghĩ. Trán Dô chỉ ghét ông già Tửu, ghét cậu Nghĩa và ghét những con búp bê trong ngôi nhà của ông già Tửu thôi. Lúc đó hình ảnh Mèo Cụt lại hiện lên trong đầu Trán Dô. Ông già Tửu cũng hắt hủi Mèo Cụt, nhưng Mèo Cụt không thù oán ông mà chỉ buồn thôi. Mèo Cụt đã bao lần nói với Trán Dô hãy đến với ông già Tửu và làm cho ông ấy hiểu mình. Nghĩ đến điều đó Trán Dô ngồi bật dậy. Trán Dô nhớ đêm qua ông già Tửu ốm nằm một mình gọi nước mà không ai trong gia đình ông nghe thấy. Đêm nay ông già Tửu ra sao? Ông có gọi nước không? Và ai sẽ tỉnh dậy lấy nước cho ông? Trán Dô lưỡng lự một lúc rồi rời khu cống ngầm đi về ngôi nhà.
Ngôi nhà im ắng trong đêm. Bố mẹ Nghĩa ngủ mê mệt sau một ngày làm việc quá vất vả để nuôi anh em. Nghĩa ăn học, Nghĩa nằm ngủ và trên giường quanh cậu ta gã Hiệp Sĩ Mặt Đen và những tên rôbốt khác cũng nằm ngủ la liệt. Trán Dô thấy đội quân rôbốt của Nghĩa mỗi ngày một đông. Trán Dô bước đến bên giường ông già Tửu. Lúc đó ông già Tửu đang cố gượng ngồi dậy. Nhưng sức ông quá yếu. Thấy vậy Trán Dô bước đến và nói:
“Ông cần gì?”.
Ông già Tửu hỏi:
“Ai đấy? Thằng Nghĩa à?”.
Trán Dô im lặng, một lúc sau mới trả lời: “Vâng”.
Ông già Tửu nói:
“Cháu ngoan quá. Đỡ ông ngồi dậy, ông muốn đi tiểu”.
Trán Dô đỡ ông già Tửu ngồi dậy và dắt ông đi tiểu. Sau đó Trán Dô đưa ông về giường. Ông già Tửu nhìn Trán Dô nhưng không rõ vì mắt ông đã kém và ngọn đèn ngủ tỏa ánh sáng quá mờ nhạt. Ông nhìn Trán Dô rất lâu và hỏi:
“Cháu là thằng Nghĩa thật à?”
Trán Dô hơi cúi mặt xuống trả lời:
“Vâng”.
Ông già Tửu nói:
“Sao cháu trông khác thế, ông chẳng nhận ra. Cho ông nằm xuống”.
Trán Dô lại đỡ ông già Tửu nằm xuống và kéo tấm chăn mỏng đắp cho ông rồi lặng lẽ rời ngôi nhà. Đến hiên nhà Trán Dô ngồi xuống. Trán Dô chưa được ở trong ngôi nhà này lấy một ngày trọn vẹn. Nhưng Trán Dô thấy ngôi nhà ấm áp khác hẳn với khu cống ngầm và những nơi khác trong Vương quốc bóng tối của Lông Trụi.
Sáng hôm sau ông già Tửu tỉnh táo hơn rất nhiều. Ông tự ngồi dậy được. Một con búp bê chạy đến hỏi rối rít:
“Ông ơi, ông có làm sao không?”.
Ông già Tửu:
“Ông thấy khỏe hơn nhiều rồi cháu ạ”.
Con búp bê gỗ hỏi:
“Con Quỷ gỗ không làm gì ông à?”.
Ông già Tửu khẽ cau mặt và nói:
“Nó làm gì được ông”.
Con búp bê lại hỏi:
“Thế con Quỷ gỗ đến với ông làm gì trong đêm khuya như thế? Cháu sợ và lo cho ông lắm”.
Ông già Tửu:
“Con Quỷ gỗ đến à? Nó đến lúc nào?”.
Con búp bê nói:
“Hai đêm nay rồi cháu không ngủ được. Cháu thấy Quỷ gỗ mò vào nhà. Đêm đầu tiên ông gọi nước, Quỷ gỗ lấy nước cho ông, còn đêm qua nó dắt ông đi tiểu. Cháu không hiểu Quỷ gỗ định làm gì ông”.
Ông già Tửu vội nói:
“Đấy là thằng Nghĩa cháu ông. Chứ con quỷ ấy bao giờ nó lại làm như thế”.
Con búp bê cãi:
“Ông nhầm rồi. Không phải cậu Nghĩa đâu. Có xẻo tai cậu ấy cũng không dậy chứ nói gì giúp ông. - Con búp bê bĩu môi - Đấy là Quỷ gỗ. Nhưng cháu không hiểu nó làm thế là có ý đồ gì. Cháu sợ lắm”.
Gương mặt ông già Tửu trở nên thẫn thờ:
“Con Quỷ gỗ à?”
Con búp bê nói:
“Đúng là như thế. Cháu nghe tiếng ông gọi nhưng cháu không dám mở cửa cái tủ kính để ra ngoài giúp ông. Con Quỷ gỗ sẽ giết chết cháu”.
Cả ngày hôm đó, ông già Tửu không nói gì mặc dù bệnh ông giảm rất nhiều. Ông đã có thể chống gậy đi xuống khu nhà kho. Ông nhìn cái kho bừa bộn và suy nghĩ về những gì con búp bê gỗ nói với ông. Đêm hôm đó, ông không ngủ. Ông muốn thức để tìm hiểu sự thật. Mọi người trong nhà đã ngủ từ lâu. Ông nằm nghiêng người nhìn ra phía cửa. Bỗng ông nghe thấy tiếng kẹt cửa rất nhẹ và một bóng người lách cửa bước vào. Bóng người đừng lại nhìn quanh ngôi nhà rồi đứng nhìn về phía ông. Mắt kém nên ông không nhận ra được bóng đó là ai. Lúc đó ông bèn rên và khẽ gọi:
“Cho tôi uống nước”.
Bóng đen liền lấy nước cho ông uống. Uống xong ông hỏi:
“Thằng Nghĩa đấy à?”
Bóng đen khẽ trả lời:
“Vâng”
Ông già Tửu lại nói:
“Đỡ ông dậy cho ông đi tiểu”.
Bóng đen đỡ ông dậy và dắt ông đi tiểu. Mọi động tác của bóng đen đều rất cẩn thận và không ngại ngùng chút nào. Trong khi bóng đen đỡ ông về giường, ông ôm lấy bóng đen và quờ tay lên mặt bóng đen. Ông giật mình nhận ra bóng đen có một cái trán dô rất đặc biệt. Ông bỗng thở dốc. Ông nhận ra đó chính là Trán Dô. Bởi chính bàn tay ông đã làm ra nó. Ông đã đúng. Bóng đen đó chính là Trán Dô. Trán Dô đỡ ông ngồi xuống giường. Ông nắm bàn tay Trán Dô và hỏi như chưa biết đó là Trán Dô.
“Nghĩa, sao cháu lại tốt với ông thế”.
Trán Dô lúng túng và không trả lời câu hỏi của ông già Tửu. Ông già lại hỏi tiếp:
“Cháu không sợ con Quỷ gỗ à?”.
Nghe câu hỏi đó. Trán Dô rút mạnh bàn tay ra khỏi bàn tay ông già Tửu:
“Tại sao cháu lại phải sợ con Quỷ gỗ. - Trán Dô nói, giọng giận dữ - Trước hết nó không phải là con quỷ”.
Ông già Tửu mỉm cười trong bóng tối:
“Thế nó là gì?”.
Trán Dô trả lời:
“Nó là một con búp bê gỗ. Hình thức của nó tuy xấu xí nhưng nó luôn khát khao được sống như mọi con búp bê khác”.
Ông già Tửu lại hỏi:
“Nhưng nó lại chung sống với bọn Lông Trụi trong Vương quốc bóng tối”
Trán Dô trả lời:
“Vì ông đã xua đuổi nó. Vì những con búp bê gỗ khác đã xua đuổi nó. Nhưng nó luôn luôn mơ ước trở về sống trong ngôi nhà này”.
Ông già Tửu xúc động. Ông đã hiểu ra bao nhiêu điều. Mắt ông ứa những giọt lệ nhưng Trán Dô không nhận ra vì tối quá. Bàn tay ông già Tửu lần tìm và nắm chặt bàn tay Trán Dô:
“Ông sẽ đi tìm Trán Dô về. Ông có lỗi với Trán Dô. Ông đã già rồi và ông hiểu ra nhiều điều. Nghĩa này, nếu ông đi tìm Trán Dô thì Trán Dô có tha thứ cho ông không? Và có trở về sống trong ngôi nhà này không?”.
Trán Dô lặng người không nói được câu nào. Một lúc lâu Trán Dô mới nói: “Ông cứ đi tìm thử xem”. Nói xong Trán Dô đỡ ông già Tửu nằm xuống và nói: “Ông đi ngủ đi”. Và chớp mắt Trán Dô đã biến khỏi ngôi nhà. Trán Dô chạy ra vườn và ngồi dưới gốc cây lớn. Chàng Hiệp sĩ của chúng ta khóc nấc lên. Trán Dô khóc vì sung sướng và cũng khóc vì thấy tủi thân. Chưa bao giờ Trán Dô được nghe những lời nói tình cảm như thế của ông già Tửu dành cho mình. Trán Dô muốn chạy về ngôi nhà bật tất cả đèn lên và nói to với ông già Tửu rằng: “Cháu là Trán Dô chứ không phải là Nghĩa”. Nhưng Trán Dô lại tủi thân vì những lần ông già Tửu đuổi Trán Dô đi.
Sau khi ngồi dưới gốc cây với những tình cảm lẫn lộn buồn vui. Trán Dô đi đến mộ Mèo Cụt. Gần đến ngôi mộ Mèo Cụt, Trán Dô nghe thấy tiếng nói chuyện léo nhéo và những bóng đen đang làm gì đó ở mộ Mèo Cụt. Trán Dô rón rén đến gần và nhận ra một nhóm chuột đang đào bới mộ Mèo Cụt. Người Trán Dô nóng bừng vì giận. Trán Dô tuốt gươm nhảy tới và quát:
“Đứng im, kẻ nào chống cự sẽ bị giết chết”.
Bọn chuột bị tấn công bất ngờ. Tất cả run lên vì sợ. Khi nhận ra người đứng trước mặt chúng là Trán Dô chúng vội quỳ lạy.
“Xin Hiệp sĩ tha cho chúng tôi”.
“Các ngươi làm gì ở đây?”.
Bọn chuột ú ớ không dám nói. Trán Dô dí mũi gươm vào ngực một tên chuột gầm lên:
“Làm gì? Nếu chúng mày không nói tao sẽ giết tất cả”.
Tên chuột dập đầu xuống đất:
“Xin Hiệp sĩ tha chết, tôi xin nói”.
Trán Dô tra gươm vào vỏ:
“Nói đi, ta sẽ tha chết cho”.
“Chúng tôi đào mộ thằng Mèo Cụt ạ”.
Trán Dô:
“Đào làm gì?”.
“Nghe nói cụ Mèo Cụt sống lâu có nhiều của cải, khi chết có chôn theo. Bởi thế chúng tôi rủ nhau để lấy ạ”.
Trán Dô nói:
“Chúng mày thật là độc ác và tham lam. Đây là mộ của ông Mèo Cụt, người thân yêu nhất của ta. Lần sau nếu đứa nào làm như vậy, ta quyết không tha chết. Bây giờ chúng mày đắp lại mộ và trồng hoa lên đó”.
Bọn chuột đồng thanh: “Tuân lệnh”. Sau đó đứa đắp mộ, đứa đi đánh những gốc hoa về trồng. Sau khi bọn chuột kết thúc công việc. Trán Dô đến trước mộ Mèo Cụt và nói:
“Mong ông Mèo Cụt hãy tha lỗi cho cháu để xảy ra việc này”.
Con Quỷ Gỗ Con Quỷ Gỗ - Nguyễn Quang Thiều Con Quỷ Gỗ