Số lần đọc/download: 0 / 44
Cập nhật: 2023-03-26 23:06:02 +0700
Chương 12
S
au khi Hứa Tam Quan bán máu, không đưa ngay tiền cho ông Phương thợ rèn, anh đến nhà hàng Thắng Lợi trước đã, ngồi trước bàn sát cửa sổ, anh nhớ lại mười năm trước, sau khi bán máu lần đầu tiên, anh cũng ngồi chỗ này, sau khi ngồi xuống anh vỗ trán suy nghĩ, nghĩ đến ngày ấy A Phương và Căn Long vỗ bàn gọi thức ăn gọi rượu, thế là anh dơ tay đập bàn bảo người hầu bàn:
Một đĩa gan lợn xào, hai lạng rượu nếp cái…
Người hầu bàn trả lời, đang định chạy đi, thì Hứa Tam Quan cảm thấy còn bỏ sót một câu, liền dơ tay ra hiệu người hầu bàn hượm đã. Người hầu bàn đứng bên cạnh anh, cầm dẻ lau, lau mặt bàn đã lau sạch, hỏi anh:
Còn cần gì thưa ông?
Hứa Tam Quan dơ tay, nghĩ một lát vẫn chưa nghĩ ra, liền bảo người hầu bàn:
Để nghĩ ra tôi sẽ gọi anh.
Người hầu bàn trả lời một tiếng:
Chà!
Người hầu bàn vừa đi khỏi, Hứa Tam Quan đã nhớ ra câu nói đó, anh gọi người hầu bàn:
Tôi nghĩ ra rồi.
Người hầu bàn lập tức chạy lại hỏi:
Còn cần gì thưa ông?
Hứa Tam Quan đập bàn phán:
Rượu nếp cái hâm nóng lên cho tôi.
Sau khi Hứa Tam Quan giao tiền cho ông Phương thợ rèn, ông Phương sai ba trong sáu người chở đồ đạc từ nhà anh hôm qua, kéo một chiếc xe bò, chở đồ về nhà anh, ông Phương nói với anh:
Thật ra chỉ cần một xe là chở hết đồ nhà anh, hôm qua tôi đã kéo thêm một xe, gọi thêm ba người.
Ba người cùng đến với ông Phương, một người kéo xe, hai người đẩy đồ ở hai bên, đi đến cửa nhà Hứa Tam Quan, họ bảo anh:
Anh Hứa Tam Quan, nếu hôm qua anh đưa tiền đến, thì đâu đến nỗi chở đi chở về rắc rối thế này.
Không thể nói như vậy – Hứa Tam Quan vừa dỡ ghế trên xe vừa nói - Sự việc buộc phải thế, chỉ khi nào con người bị đẩy vào chân tường, mới có biện pháp, trước khi chưa bị dồn vào bước đường cùng, không phải không nghĩ ra biện pháp, cho dù có nghĩ ra cũng không biết có nên làm hay không. Nếu Bệnh viện không cho con trai ông Phương uống thuốc, ông Phương chắc sẽ không sai các anh đến bắt nợ nhà tôi, có phải vậy không ông Phương?
Ông Phương còn chưa kịp gật đầu, Hứa Tam Quan đã đột nhiên nói to:
Thôi toi rồi!
Bọn ông Phương giật nảy người, Hứa Tam Quan vỗ đầu mình bôm bốp,, bọn ông Phương ngẩn người, ngớ ra nhìn Hứa Tam Quan, không biết anh tát mình, hay là chỉ vỗ vỗ một cách tuỳ tiện. Vẻ mặt buồn thiu, Hứa Tam Quan nói với họ:
Tôi quên béng uống nước.
Lúc này Hứa Tam Quan mới chợt nhớ, trước khi bán máu anh đã quên khuấy uống nước.Anh nói:
- Tôi quên uống nước.
- Uống nước ư? -- Bọn ông Phương không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao- Uống nước gì?
- Nước gì cũng được.
Hứa Tam Quan vừa nói, vừa bê chiếc ghế vừa dỡ từ trên xe đi đến cạnh tường, ngồi tựa vào tường, dơ cánh tay đã từng bị rút máu, vén cao ống tay áo lên, nhìn lỗ kim đỏ tấy, nói với bọn ông Phương:
Tôi đã bán hai bát, nồng độ của hai bát này bằng ba bát. Tôi quên béng uống nước, mấy hôm nay tôi bị thiệt hết chuỵện này đến chuyện khác….
Bọn ông Phương thợ rèn ngơ ngác, hỏi:
Hai bát gì?
Lúc này Hứa Ngọc Lan đang ngồi trong nhà bố đẻ chị, chị ngồi chùi nước mắt trên sạp mây bố chị vẫn ngủ trưa hàng ngày, bố chị ngồi trên một chiếc ghế, vành mắt cũng đỏ hoe. Hứa Ngọc Lan đếm từng thứ, từng thứ bị ông Phương đến chở đi hôm qua kể với bố, sau đó cũng đếm từng thứ, từng thứ còn lại, kể với bố, chị nói:
Con vất vả khổ sở mười năm, chỉ hơn hai tiếng đồng hồ, bọn họ đã chở đi bảy tám năm vất vả khổ sở của con, ngay đến hai mảnh lụa cũng lấy mất, mảnh lụa bố cho con làm của hồi môn khi cưới, con vẫn luôn luôn để giành, tiếc không dùng…
Giữa lúc chị đang đếm ngón tay, bọn ông Phương chở đồ đạc trở về, khi chị về đến nhà, bọn ông Phương đã đi khỏi, chị đứng ở cửa trợn mắt, há mồm, nhìn những thứ hôm qua bị chở đi lại trở về chỗ cũ, mười năm vất vả của chị đang bày hết trong nhà, chị cứ trân trân nhìn hết lần này đến lần khác những cái bàn, chiếc ghế và hòm xiểng … Sau đó mới nhìn đến Hứa Tam Quan đã cùng chị vất vả khổ sở trong mười năm, Hứa Tam Quan đang ngồi cạnh chiếc bàn kê giữa nhà.