Nguyên tác: The God Of Small Things
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-18 15:52:50 +0700
12.
Kochu Thomban
T
iếng chenda trùm lên ngôi đền, càng nhấn mạnh sự im lặng của màn đêm vây quanh. Một con đường vắng vẻ, ướt át. Những cái cây đang rình mò. Rahel ôm quả dừa, nín thở bước qua cánh đồng cổng gỗ, vào ngôi đền có bức tường cao màu trắng bao quanh.
Bên trong, mọi thứ đều bao bọc bởi bức tường màu trắng, mái ngói rêu phong và ánh trăng. Mọi vật đều bốc mùi cơn mưa vừa qua. Một thầy tế gầy gò đang ngủ trên chiếc chiếu trải trong hiên đá đắp nổi. Một cái đĩa bằng đồng thau đầy xu để gần gối, giống một bức tranh minh họa vui về những giấc mơ của ông ta. Khu đền tràn ngập ánh trăng, trong mỗi vũng bùn có một mặt trăng. Kochun Thomban đã xong các nghi lễ, nằm và bị buộc vào một cái cột gỗ bên đống phân bốc khói. Nó ngủ, nhiệm vụ đã xong, lòng ruột trống rỗng, một cái ngà nằm trên mặt đất, cái kia chĩa thẳng lên các vì sao. Rahel lặng lẽ đến gần. Em thấy da nó mềm hơn em nhớ. Nó không phải là Kochu Thomban chút nào. Cặp ngà của nó đã lớn. Lúc này nó là Vellya Thomban. Voi có ngà lớn. Em đặt quả dừa xuống đất, cạnh nó. Một nếp da nứt, chảy ra một thứ chất lỏng, lấp lánh của mắt voi. Rồi đám lông mi dài khép lại, triệu giấc ngủ tới. Một cái ngà chĩa thẳng lên các vì sao.
Tháng sáu là mùa kathakali ít nhất. Nhưng đội múa không thể đi qua một số ngôi đền mà không vào diễn. Đền Ayemenem không phải là một trong số đó, nhưng những ngày này, nhờ vị trí địa lý mà sự việc đã thay đổi.
Ở Ayemenem, họ múa để loại bỏ cảm giác tủi nhục ở Heart of Darkness. Những buổi biểu diễn bên bể bơi thường bị cắt xén. Họ nhằm vào khách du lịch để khỏi chết đói.
Trên đường từ Heart of Darkness về, họ dừng lại ở ngôi đền để xin các vị thánh thần tha thứ. Tạ lỗi làm hỏng các câu chuyện. Dùng tiền đổi lấy sự nhất trí. Một sự biển thủ trong đời họ.
Trong những dịp này, một khán giả thường được đón mừng, nhưng hoàn toàn ngẫu nhiên.
Trong hành lang rộng, trải thảm, hàng cột kuthambalam tiếp giáp đến giữa đền, nơi Thần Trời ngự trị cùng chiếc sáo, những người đánh trống đang gõ, các vũ công đang múa, quần áo của họ từ từ xoay tròn trong đêm. Rachel ngồi vắt chân chữ ngũ, dựa lưng vào một cái cột tròn, màu trắng. Một hộp cao đựng dầu dừa, lấp lánh trong ánh sáng lung linh của ngọn đèn bằng đồng thau. Dầu tiếp thêm ánh sáng. Ánh sáng chiếu rực cái h
Chẳng có gì quan trọng vì câu chuyện đã bắt đầu, vì Cathakali đã phát hiện ra từ lâu rằng bí mật của các Câu chuyện Hay là ở chỗ chẳng có gì bí mật. Những Câu chuyện Hay là những chuyện bạn đã nghe rồi vẫn muốn nghe lại lần nữa. Là những câu chuyện bạn có thể bước vào bất cứ chỗ nào và sống một cách thoải mái. Chúng không làm bạn thất vọng vì những kết cục giật gân và mưu mẹo. Chúng không làm bạn sửng sốt vì những điều bất ngờ. Chúng thân thuộc như ngôi nhà bạn đang ở. Hoặc như mùi da của người bạn yêu. Bạn biết chúng kết thúc ra sao, bạn vẫn lắng nghe dù bạn không muốn. Cho dù bạn biết đến một ngày nào đó bạn sẽ chết, bạn vẫn sống dù bạn không muốn. Trong các Câu chuyện Hay, bạn biết ai sống, ai chết, ai tìm được tình yêu, ai không. Và bạn cứ muốn lại biết lần nữa.
Đó chính là điều bí ẩn và sức quyến rũ của chúng.
Người Viết katakali kể những câu chuyện về thánh thần, nhưng những câu chuyện dông dài lại chẳng nhuốm màu tôn giáo mà mang nặng tình người.
Rachel, lưng dựa vào cây cột, theo dõi cảnh Karna đang cầu nguyện bên bờ sông Hằng. Karna đâm ngậm lưỡi kiếm vào tấm áo giáp bằng ánh sáng. Karna, người con trai u sầu của Surya, Thần Ngày, Karna là người Hào phóng. Karna là đứa con bị từ bỏ. Karna là chàng chiến binh đáng khâm phục nhất trong các chiến binh.
Có một cái gì đó biến đổi trong không khí. Và Rachel biết Estha đã đến.
Em không quay đầu lại, nhưng cảm thấy bên trong ấm lên. Anh ấy đã đến, em nghĩ. Anh ấy đang ở đây. Với mình.
Estha ngồi dựa vào một cái cột cách xa và chúng ngồi riêng rẽ suốt buổi biểu diễn, cách nhau một khoảng rộng của cột kathambalam, nhưng gắn liền vì một câu chuyện. Và kỷ niệm của một người mẹ khác.
Không khí trở nên ấm hơn. Bớt ẩm ướt đ
Các em ngồi đó, Lặng lẽ và Trống rỗng, hai đứa trẻ sinh đôi như hóa đá, có những cục u không thể lớn lên thành sừng. Chúng ngồi riêng rẽ, cách nhau một khoảng cột kuthambalam. Vùng vẫy trong vũng lầy của câu chuyện, và đó không phải là chuyện của chúng. Câu chuyện có vẻ được sắp đặt đâu ra đấy, nhưng rồi lồng lên như một con ngựa hoảng sợ lao vào cơn hỗn loạn.
Kochu Thomban thức dậy và bẻ trái dừa buổi sáng ngon lành.
Những người diễn Kathakali bỏ đồ hóa trang rồi về nhà đánh vợ.
Bên ngoài và xung quanh, cái thị trấn nhỏ trông như một làng quê bắt đầu huyên náo và sống động. Một ông lão thức dậy, đi loạng choạng đến bếp lò và hâm nóng món dầu dừa rắc hạt tiêu. Đó là Pillai.
Thật kỳ lạ, chính ông ta là người đã giới thiệu cho hai đứa trẻ sinh đôi môn kathakali. Chống lại lệnh của Baby Kochamma, ông ta dẫn hai đưa cùng Lenin, đi xem biểu diễn suốt đêm trong ngôi đền, ngồi với chúng đến rạng đông, giảng giải cho chúng ngôn ngữ và cử chỉ của kathakali. Lúc lên sáu, chúng đã ngồi với ông ta xem đến hết câu chuyện này. Chính ông ta đã giới thiệu về Raudra Bhima, một Bhima điên dại, khát máu đang tìm kiếm cái chết và sự báo thù.
- Hắn đang tìm kiếm con người hung bạo sống trong hắn - Pillai kể với chúng, lúc Bhima bình thường tốt bụng bắt đầu trở nên cùng quẫn và hùng hổ. Mắt bọn trẻ mở to, khiếp sợ.
Lúc Estha và Rachel bước qua cổng ngôi đền, K.N.M. Pillai bước vào, trơn bóng vì tắm dầu. Trán ông ta bôi bột đàn hương. Những giọt mưa đậu trên làn da bóng nhẫy của ông ta như những hạt kim cương giả. Trên những ngón tay khum khum mang một vốc hoa nhài tươi.
- Ô hô! - ông ta nói bằng cái giọng lanh lảnh - Ra các cháu ở đây! Các cháu vẫn còn quan tâm đến nền văn hóa Ấn Độ của các cháu sao? Tốt tốt. Rất tốt.
Hai đứa trẻ sinh đôi, không thô lỗ, không lễ phép, không nói lời nào. Chúng đi về nhà cùng nhau. Cô bé và cậu bé.