Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-06-18 15:53:16 +0700
Chương 13
J
osh đã dành phần còn lại của đêm đó để trông chừng giấc ngủ của Hope. Sáng sớm, anh thức dậy và cầm theo quần áo ra phòng khách để mặc mà không làm phiền cô.
Từ nửa giờ nay, anh đạp xe băng qua những con đường ngoại ô, phóng rất nhanh về phía trung tâm thành phố. Trước khi ra khỏi căn phòng áp mái, anh đã gửi cho Luke một tin nhắn, đề nghị cậu bạn gặp anh tại quán cà phê của khu học xá ngay khi có thể.
Khi anh đến nơi, Luke đã ngồi đó đợi anh với hai tách cà phê và hai chiếc bánh mì sô cô la trên bàn. Josh giải thích với bạn dự định của mình.
Ngay khi kết thúc buổi học, Luke đến Trung tâm và tạo ra một phân vùng mới trong máy chủ, anh đặt cho nó mật danh “Người đẹp ngủ”, và anh sẽ không nói với Josh về việc này.
Josh trở về căn phòng áp mái và dành cả buổi chiều để tạo khuôn in cho hộp sọ của Hope. Để khuôn có hình dạng chính xác nhất, anh đã nảy ra ý tưởng bọc đầu cô lại bằng nhiều tờ giấy nhôm dày được anh tạo dáng cho đến khi những tờ giấy này hoàn toàn khít với hình dạng hộp sọ. Tóc Hope rất ngắn nên anh có thể làm việc này khá dễ dàng.
Khi soi gương thấy bộ dạng mình như thế, Hope chế giễu chính mình, và chế giễu cả Josh, nhưng anh vẫn rất điềm tĩnh, và khi chiếc khuôn hoàn thành, anh đã nhồi giấy báo vào trong để nó không bị biến dạng trong quá trình vận chuyển. Anh đặt nó vào hộp các tông rồi bắt xe buýt đến Trung tâm.
Luke đã quét chiếc khuôn. Sáng ra, nguyên mẫu thứ hai của chiếc mũ Neurolink được lấy ra từ chiếc máy in 3D trước khi được nhúng vào một bồn nuôi cấy tế bào.
*
Trong những ngày tiếp theo, Luke kiểm soát sát sao quá trình liên kết của các cơ quan thụ cảm hữu cơ trên thành mũ, khéo léo trông chừng sao cho không có bất kỳ hoặc có rất ít cơ quan thụ cảm hữu cơ sinh sôi tại vị trí của khối u.
Josh sợ các kích thích điện sẽ khiến Bart khỏe lên, nó có vẻ khá lười biếng từ cơn đau nửa đầu dữ dội lần trước. Nhưng hơn thế nữa, khi Luke đề nghị anh hỏi ý kiến giáo sư Flinch, anh sợ rằng ông ấy sẽ cấm họ thực hiện kế hoạch của anh. Luke phản bác, nếu giáo sư Flinch phát hiện ra việc họ đang làm, việc mà theo anh chỉ là vấn đề thời gian nếu tính đến số buổi thí nghiệm cần thiết, rất nhiều khả năng ông ấy sẽ không tha thứ cho họ vì đã nói dối ông ấy lần thứ hai.
Khi Josh hỏi anh là anh lo cho Hope hơn hay lo cho sự nghiệp của mình hơn, Luke quyết định quy câu hỏi này cho nỗi mệt mỏi dễ bị kích động và làm như chưa nghe thấy gì.
*
Sáng hôm sau, giáo sư Flinch nhìn thấy một lời nhắn trên bàn làm việc của ông; một cuộc họp mới diễn ra vào buổi tối bên lề đường. Giáo sư Flinch châm thuốc rồi rít nhiều hơi, vẻ tư lự, trước khi trả lời họ.
- Những gì các cậu cho tôi biết khiến tôi buồn khôn tả, hãy chắc chắn rằng tôi sẽ rất tiếc về điều này. Trong hoàn cảnh hiện nay, tôi sợ rằng dự định của các cậu chỉ là điều không tưởng.
- Có thể là thế, nhưng ngay cả khi còn khỏe ta cũng cần rất nhiều điều không tưởng để sống, Josh sẵng giọng đáp.
- Không sai, cũng giống như việc nỗi thất vọng đẩy chúng ta tới chỗ tin vào mọi thứ và vào bất cứ điều gì.
- Vì vậy nỗi thất vọng là một cơ hội cho việc nghiên cứu.
- Đừng có ngạo mạn.
- Tôi không hề ngạo mạn, thứ đang ngạo mạn là khối u trong não cô gái tôi yêu.
- Cậu có nhận thức được việc mà cậu muốn hoàn thành không?
- Tôi đang thử.
- Nên nhớ, cũng khá lịch thiệp khi giúp đỡ ai đó lâm vào cảnh ngộ của cô bạn cậu khi mà bản thân ta cũng không thoát khỏi cái chết.
- Ông đang bị bệnh chăng? Luke hỏi.
- Không, tôi bằng lòng với việc già đi, nhưng các cậu sẽ thấy là kể từ một độ tuổi nhất định, ta sẽ không thể nhận ra sự khác biệt nữa.
- Tôi xin ông hãy để chúng tôi làm, thưa giáo sư, Josh nhắc lại.
- Ồ không, cậu đừng làm thế! Khoa học không có chỗ cho sự van xin. Hãy im lặng và để tôi suy nghĩ.
Giáo sư Flinch dập tắt điếu thuốc dưới đế giày da rồi châm một điếu khác.
- Được rồi! Nói cho cùng, nếu đó là lựa chọn của cô ấy...
Tất nhiên tôi đang nói về việc đông lạnh. Phần còn lại, bởi vì tôi không biết các cậu đang lén lút làm những gì trong phòng thí nghiệm, và tôi định sẽ cứ không biết gì như thế mãi, vậy thì tôi có thể phản đối việc này bằng cách nào đây?
- Vậy là ông đồng ý? Josh hỏi, niềm hy vọng ngập tràn trong mắt anh.
- Tôi sẽ cho các cậu một lời khuyên quý báu. Đừng lãng phí chút thời gian đang có để đặt ra những câu hỏi mà các cậu đã biết câu trả lời.
Giáo sư Flinch quay sang Luke, như thể đột nhiên ông quan tâm hoặc coi trọng anh hơn Josh.
- Về nguy cơ khối u có thể bị sóng điện từ gây ảnh hưởng, tôi chưa bao giờ nghe nhắc đến ảnh hưởng tương tự trong điện não đồ. Ngày mai tôi sẽ hỏi kín một ông bạn hẩu khác cũng là bác sĩ chuyên khoa thần kinh, tôi muốn không nói gì với Berger thì hơn. Bây giờ, Flinch nói tiếp, tôi đề nghị các cậu, trong chừng mực có thể, đừng khiến những cuộc hội họp ngoài đồng ruộng thế này diễn ra thường xuyên, không phải vì các cậu khiến tôi khó chịu, mà là nếu cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ hút lại thuốc mất.
Ông ném điếu thuốc ra xa rồi mời họ lên xe.
*
Những buổi sao chép hằng ngày bắt đầu.
Ngay khi người đồng nghiệp cuối cùng của họ rời Trung tâm, Josh lấy ô tô của Luke phóng về nhà đón Hope.
Đến phòng thí nghiệm, cô ngồi xuống một chiếc ghế bập bênh xoáy được trong phòng nghỉ. Luke chỉnh mũ cho cô và việc sao chép kéo dài suốt đêm. Thường thì Hope sẽ ngủ thiếp đi. Luke sao chép những giấc mơ của cô, anh nghĩ sau này, khi Josh lại ngồi vào chiếc ghế, anh sẽ phải làm điều tương tự, anh hết lòng hy vọng... rằng việc này sẽ xảy ra muộn nhất có thể.
*
Cuối tháng, Hope từ chối đi chụp cắt lớp kiểm tra, như Josh đã gợi ý với cô. Điện khiến cô cảm thấy khỏe hơn, cô thậm chí còn có cảm giác nó làm giảm bớt các cơn đau nửa đầu. Luke bất lực chứng kiến sự phát triển không ngừng nghỉ của khối u, tuần này sang tuần khác nó di căn ngày càng rộng và nhiều khu vực trong não Hope đã bị thẫm đi trên màn hình như những ánh đèn của một thành phố đang tắt dần, từ khu phố này đến khu phố khác, vào những đêm có sự cố đường điện. Anh không nói với Josh mà giữ lại ghi nhận khủng khiếp này cho riêng mình.
*
Có những ngày, Hope không còn đủ sức để nhúc nhích thân mình nữa. Những buổi tối khác, cô mất thăng bằng. Cô cảm thấy dường như căn phòng áp mái đang cưỡi trên ngọn sóng lừng biển động. Cô bíu lấy thứ đồ đạc gần nhất, quỳ xuống chờ cho cơn bão qua đi, và mơ về một chiếc xuồng cứu hộ.
*
Cô có hai tuần nghỉ ngơi tuyệt vời trùng khớp với đợt nắng ấm muộn đầu đông. Hope tìm lại được sở thích dọn dẹp, và một chút cảm giác ngon miệng. Thời gian gần đây cô đã gầy rộc đi, và khi tự ngắm mình trong gương, cô quyết định cần nhanh chóng chỉnh đốn lại mọi việc.
Cô mua ba quyển sách dạy nấu ăn tại phiên chợ trời ngày Chủ nhật, không bao giờ là quá muộn để loại bỏ một tật xấu mà cô nghĩ là do di truyền, bởi vì theo những gì cô còn nhớ, mẹ cô chưa bao giờ nấu ăn.
Những bữa tối đầu tiên cô nấu cho Josh thực sự không thể nuốt được, những bữa tiếp theo thì dễ ăn hơn đôi chút và cuối cùng, một buổi tối nọ, Josh đã đòi ăn thêm.
Hope không cho anh lấy thêm đồ ăn. Sau tất cả những gì nghe được về tài nấu nướng của mình, cô muốn dành suất ăn cuối cùng cho Luke.
*
Cuối tuần kế tiếp, bởi vì thời tiết ủng hộ, cô mời Luke và Kasuko cùng đi picnic và dành cả buổi sáng để chuẩn bị đồ ăn. Thực đơn gồm có một cái bánh ô liu, một liễn rau củ, một cái bánh trứng, một món xa lát đầy màu sắc và một cái bánh mứt quả mộc qua. Để kế hoạch đầy tham vọng này thành công, cô tự tặng cho mình một cuốn sách dạy nấu ăn của Julie Andrieu, vừa mới được xuất bản cho mùa này. Và những món ăn cô chuẩn bị đã thành công vượt xa mọi mong đợi.
Cả nhóm đang chuẩn bị nghỉ trưa cho lại sức thì Luke đưa ra một câu hỏi khiến tất cả đều sửng sốt.
- Sau khi đông lạnh, em vẫn muốn một nghi lễ tôn giáo chứ?
Kasuko đá cho anh một cú ra trò vào bắp chân, và nếu Josh có hai khẩu súng thay cho đôi mắt, hẳn là Luke đã chết tươi. Hope nhìn hết người này đến người khác và bật cười.
- Nếu sự tinh tế phải đổi tên, người ta có thể gọi nó bằng tên của anh, cô nói với Luke. Đó là một câu hỏi hay, em chưa nghĩ đến chuyện đó.
- Em có thể buộc anh tội tàn nhẫn, nhưng anh biết Josh sẽ không thể quyết định những chuyện kiểu này, thế nên chính bố em sẽ là người quyết định.
- Anh nói có lý, Hope thừa nhận, đó không phải là vấn đề, chừng nào Amelia còn ảnh hưởng đến ông ấy. Em nghĩ rằng tốt nhất chúng ta nên đi dự lễ tang. Từ lễ tang của mẹ em, em có xu hướng trốn tránh nhà thờ và em thực sự không còn biết nhà thờ giống với cái gì nữa, thật sự ấy, không phải như trên phim đâu.
- Thẳng thắn mà nói thì anh thấy nó rất vô vị, Josh phản đối.
- Em không tin rằng cái chết sẽ thú vị. Vậy một lễ rửa tội chăng? Hope gợi ý.
- Càng không, hơn nữa chúng ta không thể đến dự một lễ rửa tội nếu không được mời.
- Chưa chắc, nếu chúng ta giải thích trường hợp của em với linh mục. Em sẽ chia sẻ với ông ấy những hoài nghi về mặt tinh thần của em, và nếu nghi lễ tràn đầy sức sống thì ông ấy sẽ kiếm được một khách hàng nữ. Có đi có lại!
- Anh không nghĩ rằng các linh mục sẽ vô liêm sỉ như em.
- Vậy một buổi lễ nhà thờ đi! Không cần có giấy mời mới được đến dự. Và em hứa, em sẽ không nói một lời với linh mục, vả lại như vậy sẽ tốt hơn, có khả năng ông ấy sẽ đẩy nhanh nhịp độ buổi lễ. Anh thôi vẻ mặt ấy đi, em rất ghét những khi anh đánh mất tính hài hước. Vậy là chúng ta thống nhất sẽ có một buổi đi lễ nhà thờ giữa những người bạn vào Chủ nhật tới nhé? Sau đó, chúng ta sẽ đi ăn một bữa pizza thật ngon.
Josh đồng ý, không quên thưởng cho Luke một ánh mắt như thiêu như đốt và được cậu bạn đáp trả bằng cái nhún vai đơn giản. Luke cảm thấy mình hoàn toàn vô tội.
*
Buổi tối, bị cơn buồn nôn xâm chiếm, Hope không thể lại gần bếp được. Sàn nhà chao đảo từ khi họ về đến nhà và cơn bão có vẻ vẫn chưa tan.
Cô ngồi xuống chiếc ghế bành gần cửa sổ, hé cửa ra, và cố gắng hít thở chậm rãi để không đầu hàng nỗi sợ hãi đang lớn dần từng đợt.
Josh thiu thiu ngủ trên tràng kỷ và dù thế nào, Hope cũng không muốn đánh thức anh. Cô bám lấy lò sưởi và đương đầu với biển cả dữ dội như một thủy thủ dạn dày sóng gió.
Một giờ sau, Bart kết thúc màn tra tấn nho nhỏ của nó. Hope hoàn hồn, khuôn mặt cô đã hồng hào trở lại đôi chút và cô đủ sức đứng dậy để tới nằm nép vào lòng Josh. Anh mở mắt và mỉm cười với cô.
- Em có vẻ mặt của một người...
- Người đã đi du hành đường biển trong một ngày thời tiết xấu, Hope ngắt lời anh.
- Bão cấp 8 à?
- Cấp 6, nhưng cũng không hề nhẹ nhàng đâu.
Bởi cô có lòng tự tôn, Hope đã giảm thiểu cuộc tấn công của Bart, cô biết rất rõ rằng đo là một cơn bão lớn cấp 8 nếu không muốn nói là cấp 9.
Josh đứng dậy đi đun thuốc cho cô. Hope không hề ảo tưởng về hiệu quả giả định của thứ thuốc nước mà một thầy thuốc châm cứu đã kê cho cô, nhưng thứ thuốc sắc vị gừng đúng là tiếp thêm sinh lực và cô biết ơn nó vì đã giúp cô đỡ chóng mặt.
Josh đặt cốc thuốc lên mặt bàn thấp.
- Sự thiếu tế nhị của Luke hồi chiều nay! Anh không thể...
- Chờ chết chẳng có gì là tế nhị cả, anh biết mà. Nó giống như một cơn mất ngủ tồi tệ. Anh ở giữa phòng khách nhà mình và tự hỏi mình làm gì ở đó, thâm tâm xáo trộn; có khi một dòng nước tiểu chảy dọc theo chân anh mà anh không thể làm gì để ngăn nó lại bởi vì nỗi sợ đã quật ngã anh. Chờ chết, nghĩa là trở thành mồ côi mọi thứ, bởi vì nói cho cùng thì ta thừa biết ta sẽ phải chết một mình, nói cách khác đó là sự ích kỷ khủng khiếp, đúng không? Mỗi người đấu tranh theo cách riêng của mình, đôi khi Luke không được khéo léo lắm, nhưng anh ấy đã làm hết khả năng.
- Sao lúc nào em cũng bênh vực cậu ấy thế?
- Bởi vì không gì khiến em yên lòng về tương lai của anh hơn tình bạn giữa anh và Luke.
*
Những buổi sao chép lại tiếp tục vào hôm sau.
Tuần này cũng tạm được. Thứ Ba, một cơn bão cấp 4, rồi cấp 6. Thứ Tư và thứ Năm, hai cơn đau nửa đầu liên tiếp. Thứ Sáu, hiện tượng tầm nhìn mắt trái bị thu hẹp đã khiến cô hoảng hồn, nhưng may thay nó biến mất sau vài giờ. Bart có rất nhiều khả năng và Hope tự hỏi lần sau nó sẽ chơi khăm cô kiểu gì.
Sam gọi cho cô hai ngày một lần. Cuộc trò chuyện chỉ giới hạn trong một cuộc trao đổi bình thường, và ngay khi bố cô nói với cô về thời tiết tại San Francisco hay về những món ăn Amelia đã nấu cho ông vào bữa tối hôm trước, Hope liền tìm ra một cái cớ không rõ ràng để nói với ông rằng cô phải cúp máy. Khi đó Sam sẽ buột miệng thở dài và cuối cùng cũng hỏi về tình hình của cô. Cô luôn đáp mình đã khỏe hơn và rằng ông đừng lo lắng.
*
Một buổi sáng, Josh nhận được một tin nhắn của Hope vào giữa tiết học.
“Đến đón em, em đang ở nhà Alberto, nhanh lên nhé”.
Alberto là chủ cửa hàng tạp hóa nơi Hope rất thích đến mua đồ; từ khi bắt đầu nấu ăn, cô đã chuyển từ hạng “khách hàng thân thiết và lịch sự” sang hạng “khách hàng cực tốt, cực thân thiết và lịch sự”.
Hope không mua lượng lớn thực phẩm ở chỗ Alberto, do những chuyến đi biển lặp đi lặp lại của cô, nhưng từ khi cuốn sách của một nữ đầu bếp người Pháp trở thành tín ngưỡng của cô, cô thường đổ bộ xuống cửa hàng anh để hỏi mua những gia vị mà cho đến bấy giờ anh chưa hề biết đến. Alberto biết rõ tình trạng sức khỏe của Hope (một hôm chiếc mũ của cô rơi xuống trong khi cô đang xếp đồ vào giỏ) và anh tự dặn lòng sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của cô. Ngay cả khi để có thể làm vậy, anh đã phải mất nhiều giờ tra cứu trên mạng Internet.
Josh cảm thấy điện thoại rung lên trong túi quần, anh đọc tin nhắn của Hope và vội vàng đứng dậy. Anh xô phải những sinh viên ngồi cùng hàng, dừng lại trước mặt Luke, mượn cậu bạn chìa khóa ô tô rồi chạy ra khỏi giảng đường.
Anh băng qua thành phố với tốc độ nguy hiểm và bỏ lại chiếc Camaro đỗ hàng đôi trước khi lao vào cửa hàng tạp hóa.
Chị của Alberto đang tiếp một khách hàng nữ và kín đáo ra hiệu cho anh đi vào phòng sau cửa hàng.
Hope đang ngồi trên ghế, chân phải thẳng đơ như một thanh sắt, chủ cửa hàng tạp hóa đứng gần cô, vẻ mặt mệt mỏi.
- Là anh hả, Josh? cô vừa hỏi vừa nấc lên.
Josh hiểu ra ngay.
- Em rất tiếc. Em đang chọn măng tây, em quay lại để bảo Alberto giảm giá cho em và... và em không nhìn thấy anh ấy nữa, cho đến khi quay hẳn đầu lại. Mắt trái của em mù rồi. Em ngồi đây như một con ngốc đã nửa tiếng... rồi Hope òa khóc nức nở, không thể nói hết câu.
Josh quỳ xuống và ôm chặt cô vào lòng.
- Đừng lo, anh sẽ đưa em đến...
- Đừng đi bệnh viện, Hope van xin.
- Tôi đã muốn gọi xe cứu thương ngay lập tức, Alberto giải thích, nhưng cô ấy không cho, vì vậy tôi dẫn cô ấy vào phòng chứa đồ và cô ấy đọc cho tôi soạn tin nhắn mà chúng tôi đã gửi cho cậu.
Josh cảm ơn Alberto, anh giúp Hope đứng dậy và dắt cô ra xe. Họ đi qua cửa hàng, đi trước là Alberto, khi đi ngang qua anh này vơ lấy một bó măng tây và chiếc giỏ mà Hope để những đồ cô đã chọn mua.
Josh để Hope ngồi vào ghế trước và không biết làm gì với chiếc giỏ mà Alberto đưa cho anh.
- Sẽ ổn thôi, mọi chuyện sẽ ổn thôi, anh vừa nói vừa cười buồn. Cậu cứ cầm lấy, đừng lo lắng, tôi sẽ ghi vào sổ nợ của cô ấy, và tất nhiên là với giá hữu nghị.
Josh lại cảm ơn anh, đặt chiếc giỏ lên ghế sau rồi ngồi vào ghế lái.
- Đừng đưa em tới bệnh viện, Josh ơi, em xin anh đấy.
- Anh ngạc nhiên vì em mặc cả đấy, anh vừa nói vừa khởi động xe.
- Anh nghĩ gì thế, đó là cửa hàng bán đắt nhất khu phố.
*
Luke nhận được một cuộc gọi từ Josh, giáo sư Flinch nhận được cuộc gọi từ Luke, và giáo sư Berger nhận được cuộc gọi từ giáo sư Flinch.
Hope được tiếp nhận ngay khi họ có mặt tại quầy lễ tân khoa cấp cứu; người ta chụp cắt lớp cho cô một lần nữa, Josh luôn ở bên cô trong suốt quá trình khám, hai tay anh giữ chặt lấy tất của cô, sau đó Berger tranh thủ tiếp họ trong văn phòng ông giữa hai lượt khám.
- Khối u đã chèn ép một phần vỏ não thị giác phải, ông nói.
Ông lấy ra một tờ giấy và bắt đầu vẽ ký họa não bộ. Đôi lúc các bác sĩ cần bấu víu vào một cây bút khi họ có những thông tin hết sức quan trọng muốn thông báo với bạn; có lẽ họ nghĩ bệnh nhân không hiểu nghĩa từ ngữ, vì vậy họ cảm thấy mình buộc phải trình bày bằng hình vẽ. Khi một khối u được vẽ thật đẹp, nó có vẻ đỡ nguy hiểm hơn nhiều so với thực tế. Điều đó cũng đúng với các bệnh khác.
- Các dây thần kinh thị giác giao chéo nhau, ông nói tiếp và chỉ vào hình vừa phác thảo trên giấy (một nút giao thoa thị giác được giáo sư Berger phác thảo có vẻ giống chữ X lớn đã uống say) và do đó một nửa những thông tin mà dây thần kinh thị giác truyền đi bị đình đốn. Mắt trái của cô vẫn nguyên vẹn, nhưng...
- Nhưng vỏ não của tôi bị chèn ép.
- Chỉ một phần thôi.
- Trong bao lâu? Hope hỏi.
- Không gì có thể khiến chứng mù này tăng lên. Thậm chí các bọng nước có thể sẽ tiêu đi và tầm nhìn của cô sẽ trở lại bình thường.
- Tôi muốn hỏi là tôi còn sống được bao lâu, Hope nhắc lại bằng giọng bình tĩnh khiến Josh ớn lạnh.
- Tôi không biết nữa, Berger thì thầm và nhìn chằm chằm vào bức tranh đẹp đẽ của ông.
- Tôi cần nói với ông tại sao tôi lại chấp nhận để ông làm phẫu thuật cho tôi mà không đi khám một bác sĩ chuyên khoa khác. Bởi vì ông không hề ân cần, không phải dạng người nói dối loanh quanh hay lịch sự không cần thiết. Vì vậy nếu ông trả lời tôi là ông không biết, chắc hẳn là ông đang rất lo lắng.
Berger trao đổi với Josh bằng ánh mắt và hiểu rằng ông cần phải nói sự thật.
- Khối u đã to hơn rất nhiều.
- Còn tin tốt? Hope hỏi với giọng không phải không mỉa mai.
- Tin tốt? Berger ngạc nhiên.
- Đó là một cách để cảm ơn ông vì đã nói sự thật cho tôi biết ngay cả khi đó là một tin xấu, hít thở đi nào, ông không buộc phải bịa ra tin tốt đâu.
- Vậy thì, tin tốt, ông nói tiếp, là nó vẫn chưa di căn sang các cơ quan khác.
- Tuyệt vời! Nó đang cảm thấy thoải mái trong não của tôi, hẳn là nó thấy não của tôi vô cùng tiện nghi.
- Có lẽ vậy, Berger trả lời.
- Còn bao lâu nữa trước khi Bart hạ gục tôi?
- Bart nào?
- Đó là cái tên mà chúng tôi đã đặt cho khối u, Josh giải thích.
Berger gật đầu như thể ông đã hiểu.
- Nếu chúng ta tiếp tục làm hóa trị... có thể là vài tháng nữa.
- Và có thể là bao lâu nếu không hóa trị?
- Vài tuần, tôi thề với hai người là chúng tôi không biết gì hơn nữa. Mỗi ca bệnh, thực ra là mỗi người mỗi khác. Không nên mất hết hy vọng.
- Thật sao? Hope ngạc nhiên hỏi bằng giọng ngạo nghễ.
- Không, không hẳn, Berger vừa trả lời vừa vặn vẹo cây bút của ông.
Bởi vì ông có vẻ đang thiếu trí tưởng tượng để vẽ một bức tranh đẹp đẽ khác cho cô, Hope liền cảm ơn ông và đứng dậy. Cô đi về phía cửa, thiếu chút nữa thì vấp phải một chiếc ghế.
- Để mặc em, em sẽ quen dần thôi, cô nói với Josh khi anh muốn giúp cô. Đây cũng chỉ là vấn đề thời gian. Có thể em chưa thể hiện hết khả năng của mình đâu.
*
Buổi tối, cô hối hả vào bếp làm món măng tây bỏ lò rắc vụn bánh mì, như thể mọi chuyện vẫn bình thường, mặc dù cô phải liên tục quay hẳn đầu lại mời có thể nhìn thấy thứ gì đó.
Josh bày dao dĩa và khi Hope dặt món ăn lên giữa bàn, cô nhờ anh ngay hôm sau đưa cô đến Viện khoa học đông lạnh. Đã đến lúc chuẩn bị cho tương lai.
*
Phó giám đốc của Cryogenix tiếp họ trong căn phòng họp cũng khoa trương như chính ông. Bàn dài bằng gỗ đánh véc ni, ghế bành bằng da dày, sàn cẩm thạch, và trên các mặt tường ốp gỗ điểm xuyết những bài báo khoa học, bằng cấp và giấy chứng nhận được đóng khung rất kiểu cách. Sau khi nói với họ rằng ông tiếc đến thế nào, rồi ngay sau đó ca ngợi những hy vọng đông lạnh mà công ty của ông đem lại cho những người lâm vào tình trạng như Hope, ông giải thích với họ tiến trình bảo quản não bộ.
Đến thời điểm đó - Hope chỉnh ông, bắt ông phải gọi các sự việc bằng tên của chúng -, vậy là, khi những giây phút cuối cùng của cuộc đời Hope sắp đến, cần lập tức liên lạc với họ. Một đội sẽ được phái gấp đến nơi Hope đang lìa trần.
Ngay khi một bác sĩ ký vào giấy báo tử, các bác sĩ của Cryogenix sẽ trợ tim cho cô để khôi phục lưu thông máu và tiếp ô xy cho não. Cơ thể cô sẽ được vận chuyển trên một chiếc đệm băng về trụ sở của Viện khoa học đông lạnh.
Sau đó là bước thứ hai. Người ta sẽ tiêm vào tĩnh mạch cô một loại thuốc chống đông máu, sau đó là một dung dịch thủy tinh hóa để bảo vệ toàn vẹn tất cả các tế bào của cô. Một khi bước này được hoàn thành, Hope sẽ được đặt trong một chiếc hòm nơi nhiệt độ cơ thể cô sẽ tiếp tục giảm cho đến -196 độ C.
- Và sau đó chỉ còn vấn đề về tinh thần lạc quan và thời gian, cô sẵng giọng nói. Có một điều trong lập luận của ông khiến tôi không hiểu, làm thế nào để hy vọng tìm lại sự sống cho một người đã chết? Kể cả khi chấp nhận rằng mọi thứ vẫn hoạt động tốt một ngày nào đó, và tôi nói rõ là kể cả khi chấp nhận như thế, thì cần phải làm đông lạnh tôi trước khi tôi chết chứ đâu phải sau đó.
- Thưa cô, luật pháp chính thức cấm chúng tôi làm thế, ông phó giám đốc trả lời vẻ bực tức.
Và để cô yên lòng, ông khẳng định với cô rằng nhiều thí nghiệm đã chứng minh có thể duy trì sự toàn vẹn của các tế bào thần kinh của vỏ não chuột trong vòng nhiều giờ sau khi nó chết. Có mọi lý do chính đáng để nghĩ rằng vị trí của não nơi đặt trung tâm ý thức có khả năng hồi phục tạm thời sau khi chết.
- Thế còn những lý do chưa thích đáng? Hope hỏi.
Ông phó giám đốc ra cái vẻ nửa trịnh trọng nửa hạ cố mà trả lời cô bằng một câu hỏi khác.
- Than ôi, còn có sự lựa chọn nào khác nữa?
Sau đó, ông thông báo cho họ biết giá tiền: năm mươi nghìn đô la, một khoản tiền mà cả Josh lẫn cô đều không có và cũng không thể gom góp đủ.
Tuy nhiên Hope vẫn tha thiết muốn đi tham quan các thiết bị; nói cho cùng, khi ta chọn quan tài cho chính mình thì phía nhà đòn cũng sẽ cho phép ta đi xem căn phòng nơi đặt quan tài kia mà.
Ông phó giám đốc chỉ cho họ thấy phòng thao tác và, từ một ô cửa kính, nhà kho nơi đã dựng lên khoảng một trăm tháp xi lô cắm các ống điều tiết nitơ lỏng. Bên trong mỗi tháp xi lô này đang yên nghỉ một người đàn ông hoặc một người đàn bà được xử lý đông lạnh.
Trên khắp đất nước có hai nghìn người đang ngủ như thế, trong quãng thời gian chờ đợi sẽ có ngày được sống lại, ông phó giám đốc nói thêm đầy tự hào.
*
Rời khỏi Cryogenix, Hope rủ Josh đi ăn một que kem đông lạnh thật ngon. Cô không nhịn châm chọc để đổi lấy bất cứ thứ gì trên đời này.
Và Josh không thể nhịn được cười.
- Anh có thể gọi cho bố em và đề nghị ông ấy ứng trước cho anh khoản tiền này không? anh vừa đề nghị vừa dừng xe trước cửa kính của tiệm Sunny Days.
- Nếu một trong hai chúng ta phải nói việc đó với ông ấy, thì người đó phải là em, Hope vừa trả lời vừa bước xuống xe.
Họ ngồi xuống trước hai cốc sữa chua mát lạnh.
- Bố sẽ hiểu là thời hạn sắp đến rồi và ông sẽ đáp chuyến bay đầu tiên đến đây. Giáo sư Flinch đề nghị trả em một khoản lương khi ông ấy tuyển em vào Trung tâm, em đã từ chối. Và bây giờ thì em đổi ý, quyết định kiểu này vẫn có giá trị hồi tố, đúng không?
- Chúng ta đang nói về năm mươi nghìn đô la, Hope à, còn lâu mới khớp với mức hỗ trợ cho sinh viên.
- Vậy thì anh nên vay ông ấy khoản tiền này, Trung tâm có tiền, và em cũng có thể đề nghị ông ấy để Longview giám hộ cơ thể em. Neurolink đã lưu giữ những bản sao chép ký ức trong não em, nếu chỉ làm mọi việc nửa chừng thì không được khoa học lắm. Vả chăng, anh thừa nhận đi, trong lĩnh vực các nghiên cứu khó thành hiện thực, hẳn là giáo sư Flinch không có nhiều sinh viên đông lạnh để mà gặm.
Josh hứa sẽ nói với giáo sư ngay tối đó.
- Có một điều em mong muốn, Hope nói tiếp. Em biết rằng anh sẽ phản đối, nhưng nó rất có ý nghĩa đối với em. Em thực sự nghĩ về những điều em nói ban nãy với lão nhân viên nhà đòn mặc áo blouse trắng kia.
- Em đã nói gì với ông ta?
- Là chúng ta không thể hy vọng tìm lại sự sống cho người đã chết được.
- Ông ta đã giải thích với chúng ta là ý thức của em có thể sống dai hơn em vài giờ đấy thôi...
- Anh hãy thôi ngay những câu ngu ngốc ấy đi, không ai biết gì về việc đó và ông ta cũng không. Em đã dành khá nhiều thời gian cho việc thao tác các phân tử, đủ để anh tin cậy em một chút.
- Tóm lại Hope à, người ta sẽ không làm đông lạnh em khi còn sống!
- Sẽ tới một thời điểm khi sự sống chỉ còn là vẻ bề ngoài nữa thôi... và chỉ tính bằng phút.
- Pháp luật cấm thực hiện quy trình này trước khi một bác sĩ chứng thực rằng em đã chết.
- Em biết những sản phẩm có thể tạm thời giải quyết chuyện này. Một hỗn hợp của Verapamil và Diltiazem sẽ làm động mạch của em giãn nở và làm nhịp tim chậm đến mức khó có thể cảm nhận rõ được. Vả lại trong tình trạng sức khỏe hiện giờ của em, một bác sĩ sẽ bằng lòng ghi nhận lẽ hiển nhiên, chỉ với chút ít biểu hiện.
- Đừng có yêu cầu anh làm việc đó, Hope ạ, nó vượt quá khả năng của anh.
- Em định nhờ Luke làm việc này, nhưng em muốn nói với anh trước. Khi em cảm thấy thực sự đến hồi kết, anh sẽ gọi cho Cryogenix, và ngay trước khi đội của họ đến, Luke sẽ tiêm hỗn hợp đó cho em. Đó là cơ may nhỏ nhoi duy nhất để vụ này ổn thỏa, và thêm nữa chúng ta hãy thừa nhận là cơ may này chưa chắc đã xảy ra.
*
Giáo sư Flinch đã dứt khoát từ chối. Ông nhắc để Josh nhớ rằng ông muốn đứng ngoài mọi công trình của họ, đúng là một thói đạo đức giả hiếm thấy bởi ông không ngừng dò xét mọi việc làm và hành động của họ. Ông thật lòng rất tiếc cho Hope, nhưng Trung tâm không đủ thẩm quyền để chi trả việc bảo quản xác một trong những nhà nghiên cứu của Trung tâm, và càng không có quyền can thiệp vào cuộc sống của họ bằng bất cứ cách nào.
Josh trả lời ông rằng trong khi nô dịch sinh viên bằng những khoản vay mà họ phải mất nhiều năm mới trả xong, Longview đã can thiệp đến mức phi lý vào cuộc sống của họ. Flinch vẫn không nao núng. Ông rất muốn nhắm mắt trước một vài việc, nhưng ông sẽ dừng lại ở đó thôi. Ông đồng ý trả bằng tiền riêng của mình một tấm séc năm nghìn đô la cho những tháng cộng tác của Hope.
*
Nhóm bạn đã gặp lại nhau trong căn phòng áp mái vào cuối tuần sau đó. Mỗi người đều vét đến đáy túi, và cuối cùng họ đã gom góp được một phần mười số tiền cần thiết. Vẫn còn thiếu bốn mươi nghìn đô la nữa.
Giữa hai tuần trà, Kasuko đưa ra ý tưởng kênh kêu gọi quyên góp trên mạng. Các trang mạng cho phép đệ trình dự án cá nhân lên cộng đồng người sử dụng Internet, với hy vọng rằng những người tốt bụng sẽ hào phóng đóng góp vào đó. Những nghệ sĩ trẻ đã có thể dùng cách đó để trang trải cho đĩa nhạc hoặc một bộ phim ngắn, những người khác thì là một chuyến du học hoặc chuyến du ngoạn viết sách, bấy nhiêu dự án để lao vào cuộc sống, Kasuko giải thích, vậy tại sao lại không có dự án để từ biệt cuộc sống nhỉ.
Luke không thể ngăn mình hỏi Hope là cô định tỉnh dậy khi nào. Câu hỏi không hề thiếu sự quan tâm, nhưng anh vẫn nhận được một cú đá của Kasuko. Anh phản kháng bằng cách nói thêm rằng về mặt hồi sinh thì anh thừa nhận họ sẽ có nhiều cơ may với chiến lược Neurolink hơn là với Cryogenix. Và hơn nữa Trung tâm không lấy của họ một đồng nào cả. Một cú đá nữa của Kasuko, và Josh đã khiến được anh im lặng khi nhắc để anh nhớ rằng hai lựa chọn luôn tốt hơn một.
Kasuko và Hope bắt đầu soạn thảo văn bản, Hope thêm vào đó một vài từ hài hước, cô chụp một bức ảnh selfie không đội mũ và đăng thông báo lên trang web tài trợ tập thể.
Sau đó, mặc dù Josh đã cố can ngăn cô đến phút cuối cùng, Hope nhắc nhở các bạn mình rằng tất cả mọi người đến sân trước nhà thờ Thánh Tâm để tham dự buổi lễ ngày Chủ nhật.
Josh, Luke và Kasuko chen lấn để chiếm được chỗ ở hàng ghế cuối. Hope hiểu rằng họ đều có ý định chuồn đi ngay khi có cơ hội, cô liền đến ngồi vào chiếc ghế bên dưới giảng đài nơi thầy Sebastian làm lễ, thế chân vị linh mục đang bị cúm.
Khi ông thông báo, đúng từng chữ một, rằng cha Jesus đã bị đóng đinh vào giường do một cơn sốt nặng, Hope phải bặm chặt hai má để không cười ra tiếng.
Họ bắt đầu bằng việc hát để mọi người cùng cầu nguyện, sau đó thầy Sebastian nhắc lại bổn phận và nghĩa vụ của giáo dân... “nhân danh Cha, Con và Thánh thần”, ông nói. Sau đó ông nói với họ về phục sinh và những tội lỗi mà họ cần sám hối.
Khi thầy Sebastian hít một hơi thật dài và thật sâu - khiến toàn bộ cử tọa cảm thấy tội lỗi khi đòi có nhiều không khí trong phổi hơn - Hope giơ tay.
Thầy Sebastian nhìn cô vẻ vô cùng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên một con chiên của ông dám liều lĩnh cắt ngang buổi lễ.
- Mời con? ông nói với ánh mắt đầy lòng trắc ẩn.
- Thưa Thầy, cô trả lời, xin thứ lỗi cho con vì đã ngắt lời Thầy, nhưng nếu Thầy thực sự có thể nói chuyện với Cha trên trời, liệu Thầy có thể đề nghị Người xuống đây một lần nữa để sửa chữa cái nhà thổ khổng lồ mà Người đã để lại cho chúng ta không? Đã hai thiên niên kỷ kể từ khi Người sống yên vui hạnh phúc trong khi tác phẩm của Người còn lâu mới hoàn thành lúc Người nghỉ hưu. Không tuân theo trật tự nào, chúng ta có thể nhắc đến những cuộc chiến tranh, những nạn đói, những thiên tai, những tên điên dữ tợn, và xin Thầy hãy tin con, họ có hàng đàn trong số những tín đồ. Đúng là rất hay ho khi áp chế chúng con, lên án tội lỗi của chúng con, nhưng cũng cần phải trung thực đi tới tận cùng sự việc. Chúa có nhân từ? Chúa có công bằng? Nhân từ và công bằng đến mức phân nửa số môn đồ của Người nhân danh Người mà giết chóc lẫn nhau sao. Và Thầy có thể hỏi người Cha trên trời của Thầy là tại sao những đứa trẻ hoặc những cô gái ở tuổi con lại có khối u trong não không? Quá dễ để nói với chúng con rằng Người có những lý do riêng và rằng cũng chẳng sao nếu chúng con không hiểu những lý do ấy. Thật ra thì có sao đấy ạ! cô vừa nói vừa tức giận. Lý do thích đáng nào có thể biện minh cho việc con người ta chết trước khi kịp sống? Những vị Chúa của Thầy đang say sưa trên đỉnh Olympus nhờ việc uống máu chúng con. Thế nên, Thầy hãy thay mặt con nói với Cha trên trời của chúng ta rằng khi nào Người tin tưởng con, con cũng sẽ tin ở Người. Amen!
Hope để mặc thầy Sebastian lặng đi không nói được lời nào, những giáo dân của thầy cũng vậy. Người ta nghe thấy tiếng vỗ tay kín đáo trong góc cuối nhà thờ, nơi Kasuko đang hoan hô trước ánh mắt sững sờ của Luke. Hope rời khỏi băng ghế rồi bỏ đi trong tư thế ngẩng cao đầu.
- Em cũng làm ra trò đấy, Josh thốt lên khi mở cửa chiếc Camaro cho cô.
- Em từng là một đứa đại ngốc, nhưng việc này khiến em cực kỳ dễ chịu. Được rồi, chúng ta đi ăn món pizza thôi, Bart đang cần đồ ăn giàu tinh bột.