Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Oscar Wilde
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Picture Of Dorian Gray
Biên tập: Trung Nguyễn
Upload bìa: Trung Nguyễn
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 50
Cập nhật: 2022-04-16 15:25:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Mười Ba
nh chẳng thấy hay chút nào khi chú nói chú muốn thành người tốt, Dorian à! – Henry khúng khoắng những ngón tay trắng của mình vào một bát đồng đỏ đựng đầy nước hoa hồng thơm ngát – Chú đã rất tốt rồi, còn thành cái gì nữa?
Dorian lắc đầu:
- Không được thế đâu anh Henry ạ, em đã có quá nhiều thứ đồi bại trong đời, em chỉ muốn kết thúc chúng. Em đã bắt đầu thành người tốt từ ngày hôm qua.
- Hôm qua chú ở đâu nhỉ?
- Vùng thôn quê, em tìm được một quán trọ nhỏ rồi ở đó một mình.
Henry phá ra cười:
- Cậu trẻ ơi, ở quê ai mà chẳng sống tốt cho được, vì nơi đó có quá ít cám dỗ. Nhưng cũng bởi thế mà người dân quê rất thiếu văn minh. Chỉ có hai con đường đưa con người bước tới văn minh, một là được giáo dục, hai là bị suy đồi. Người dân quê không có cả hai nên họ rất hủ lậu.
- Giáo dục và suy đồi – Dorian nhắc lại – Em đã biết về cả hai điều này, nhưng bây giờ em thấy hiếu kỳ và nảy ra ý tưởng lạ lùng khi chúng được gán cạnh nhau. Anh Henry, em sẽ thay đổi, và hình như em đã làm được rồi.
- Chú vẫn chưa kể cho anh việc tốt chú làm đấy, hay là kể rồi mà anh không biết?
- Để em kể cho anh nghe, chuyện này chưa có ai khác biết cả. Em vừa từ chối một cô gái. Nghe thôi thì thường lắm nhưng anh phải hiểu ý em cơ. Cô gái ấy xinh đẹp và nết na như Sibyl Vane vậy, em đã bị thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh vẫn còn nhớ Sibyl Vane đấy chứ? Chuyện tưởng chừng như đã lâu lắm rồi! Vâng, dĩ nhiên Hetty không phải học viên duy nhất trong lớp. Nàng chỉ là một cô gái quê bình thường. Nhưng em yêu nàng, thật sự là tình yêu thuần khiết. Toàn bộ quãng thời gian tuyệt vời trong tháng Năm này mà em có đã giành hết cho việc gặp nàng dù chỉ hai, ba lần trong tuần. Hôm qua nàng hẹn em tại khu vườn nhỏ. Nơi ngập tràn những bông hoa táo tinh khôi rụng trên tóc nàng quyện theo tiếng nàng cười không ngớt. Chúng em tản bộ đến khi bình minh ló dạng. Bất chợt ý nghĩ đến với em là em phải rời bỏ nàng để nàng mãi như đóa hoa tinh khôi khi em mới gặp.
- Anh thì nghĩ phải là những cảm xúc khác lạ mới mang đến cho chú rung động và hạnh phúc thật sự, Dorian ạ – Henry chen ngang – Thôi để anh kể nốt bài diễn văn của chú cho nhanh. Chú đã gởi đến nàng lời chia tay an ủi, và trái tim nàng tan nát. Và đó là bắt đầu cho công cuộc duy tân của chú.
- Anh ghê gớm quá Henry! Thôi nói những điều gớm guốc ấy đi. Không có trái tim nào tan nát cả. Cô ấy tất nhiên có khóc, nhưng chỉ thế thôi. Hơn hết là nàng đã không bị băng hoại. Cô ấy có thể tiếp tục sống, như nàng Perdita trong khu vườn của mình.
- Và cũng khóc như chàng Florizel đã vô vọng. – Henry cười vang – Dorian này, chú có lòng ham hiểu biết như một đứa trẻ hiếu kỳ nhất, thế chú chưa bao giờ tự hỏi liệu cô bé ấy có thực sự hài lòng với những gã trai quê nữa không ư? Một ngày nào đó cô bé sẽ lấy một tay đánh xe thô lậu hoặc một cậu trai cày bần nông. Nhưng bởi, trước đó cô bé gặp chú và yêu chú, nó sẽ dạy cô bé biết khinh bỉ chồng mình, và cuối cùng thì cô ta băng hoại. Đứng trên quan điểm đạo đức anh chưa thấy nó có chút đạo đức nào trong hành động hy sinh cao quý của chú cả. Thậm chí việc này ngốc nghếch ngay từ đầu. Này nhé, sao chú không nghĩ rằng bây giờ cô bé đã gieo thân xuống nước với những cánh loa kèn nước quanh mình như nàng Ophelia?
- Em không chịu nổi anh rồi Henry! Cái gì anh cũng móc mỉa cho được rồi đưa ra những giả thuyết tiêu cực nhất. Xin thứ lỗi em phải nói với anh rằng anh có nói gì em cũng không quan tâm nữa đâu. Em tự biết việc em làm là đúng đắn. Hetty khốn khổ! Sáng nay em đi qua trang trại, em trông gương mặt cô ấy trắng bệch bên cửa sổ như cái bình tưới hoa, bất động. Đừng để em phải nói về nó thêm nữa. Và đừng cố bẻ cong việc tốt đầu tiên em làm trong nhiều năm qua, sự hy sinh nhỏ nhoi của em thành một thứ tội lỗi. Em sẽ hoàn lương. Bây giờ nói về anh đi. Thị trấn dạo này thế nào? Một thời gian dài rồi em đã không ghé vào các câu lạc bộ.
- Mọi người vẫn còn bàn tán về sự biến mất của Basil.
- Chắc hẳn họ phải mệt mỏi vì nó lắm – Dorian hơi cau mày, đoạn tự rót cho mình một ly vang.
- Chú em thân mến, họ mới chỉ bàn tán được sáu tuần thôi. Đừng lo đến chuyện công chúng mệt mỏi khi mà họ luôn có chủ đề mới cứ mỗi ba tháng. Thời gian gần đây họ vớ bở thật đấy. Bắt đầu từ chuyện ly hôn của anh rồi vần tới vụ tử tự của Alan Campbell, cho tới bây giờ là cú biến mất bí ẩn của một họa sĩ. Sở cảnh sát Scotland Yard vẫn chắc như đinh đóng cột rằng người đàn ông bận áo choàng xám bắt chuyến tàu nửa đêm rời ga Victoria ngày mùng bảy tháng Mười Một là Basil, còn cảnh sát Pháp tuyên bố thẳng thừng Basil chưa bao giờ đặt chân xuống Paris hết. Anh nghĩ khoảng hai tuần nữa chúng ta sẽ thấy cậu ta xuất hiện ở San Francisco. Điều này thật quái đản, nhưng bất cứ người nào mất tích cuối cùng đều được tìm thấy ở San Francisco. Đó là một thành phố thú vị, nó sở hữu mọi điều hấp dẫn của thế giới bên kia.
- Theo anh chuyện gì đã xảy ra với anh Basil? – Dorian giơ cao ly rượu burgundy soi về phía ánh sáng, lơ đễnh nói. Lòng kinh ngạc tự hỏi sao mình có thể bình tĩnh đến thế.
- Anh không có ý kiến gì cả. Nếu Basil muốn lánh mặt thiên hạ, đó không phải chuyện của anh. Nếu cậu ta đã chết, anh không muốn nghĩ đến cậu ta nữa. Cái chết là điều duy nhất làm anh khiếp sợ. Anh ghét nó. Thời buổi này thứ gì cũng tồn tại được, trừ cái chết. Cái chết và dung tục là hai thứ duy nhất mà không ai ở thế kỷ mười chín cắt nghĩa rõ ràng được. Thưởng thức tách cà phê trong phòng nhạc thôi, Dorian. Chú phải chơi vài bản của Chopin cho anh nữa. Gã cuỗm mất vợ anh là một tay chơi Chopin rất cừ. Ôi Victoria ngốc nghếch! Anh vẫn còn tình cảm với cô ả. Căn nhà khá cô đơn kể từ khi vắng cô.
Dorian chẳng nói gì. Anh rời bàn, lặng lẽ bước sang phòng nhạc, ngồi bên chiếc dương cầm để mặc cho những ngón tay mình đi lạc trên phím đàn. Cho đến khi Henry bưng cà phê vào, anh dừng lại, ngước lên Henry hỏi:
- Anh có bao giờ từng nghĩ anh Basil bị giết không, Henry?
Henry ngáp dài:
- Basil không có kẻ thù, tài sản lớn nhất bên mình cậu ta là cái đồng hồ Waterbury. Ai mà phải giết cậu ta làm gì? Cậu ta cũng không đủ thông minh để có người thấy gai mắt. Dĩ nhiên trong hội họa cậu ta là một kỳ tài. Tuy nhiên một người dù vẽ tài như Velázquez đi nữa thì vẫn có thể là một kẻ ngốc. Basil tẻ nhạt quá mức. Cậu ta chỉ làm anh hứng thú được một lần, cách đây đã nhiều năm, khi thú nhận với anh rằng cậu ta tôn sùng em một cách hoang dại.
- Em đã từng rất thích anh Basil. Nhưng mọi người không ai nghi ngờ anh ấy bị giết ư? – Ánh mắt Dorian trùng xuống.
- Có vài tờ báo đấy. Nhưng đều là chuyện bất khả thi. Anh biết có những nơi đáng sợ tại Paris, nhưng Basil không bao giờ giao du tới những chốn đó. Bởi vì cậu ta không có lòng hiếu kỳ, mà đó là khiếm khuyết lớn nhất đấy. Chơi bản dạ khúc nào đó đi Dorian. Trong lúc đó hãy nói anh nghe làm thế nào chú có thể gìn giữ tuổi xuân tốt thế. Chắc chắn chú phải có bí quyết. Anh hơn chú mười tuổi, vậy mà anh nhăn nheo, hói đầu và vàng vọt. Chú thật kỳ diệu làm sao! Chưa bao giờ chú trông quyến rũ bằng đêm nay. Anh nhớ chú khi ta gặp nhau lần đầu, chú ngây thơ, nhút nhát và có nét đặc biệt lộ rõ. Dĩ nhiên bây giờ chú thay đổi nhiều, nhưng không phải ở diện mạo. Anh mong chú sẽ nói cho anh bí quyết. Anh sẵn sàng làm mọi thứ để lấy lại tuổi trẻ, ngoại trừ tập thể dục, dậy sớm hoặc tỏ vẻ đạo mạo. Thật xuẩn ngốc vô cùng khi lờ đi tuổi trẻ. Anh chỉ để giành sự tôn trọng của mình cho quan điểm từ miệng những người trông trẻ trung hơn anh thôi. Những kẻ ấy phải hiện diện trước mắt anh. Rồi để cuộc đời phô bày cho họ điều tuyệt diệu sau cùng ấy. Chứ đừng như người già, anh lúc nào cũng bị dị ứng với họ. Ví như chú thử nhờ họ kể nghe những việc xảy ra ngày hôm qua, là họ sẽ trịnh trọng trình bày cho chú về quan điểm của năm 1820, từ cái hồi mà con người còn ưa bận áo cổ dài, còn trong óc chả có cái gì sất. Chú em chơi nhạc cừ quá! Anh đang hình dung ra khi Chopin viết chúng tại Majorca với tiếng biển khóc nỉ non bao quanh phòng, sóng tung bọt trắng lên ô cửa sổ. Cảnh tượng lãng mạn đến đê mê. Thật quý báu biết mấy thứ nghệ thuật để lại cho nhân loại này không hề trùng lặp. Chơi thêm đi, đêm nay anh cần âm nhạc. Chú là Apollo còn anh là Marsyas bại trận đang lắng nghe. Anh khổ tâm lắm Dorian, nỗi khổ ngay cả chú cũng chưa từng biết đến. Thảm kịch của già nua không đơn thuần chỉ là tuổi già, mà còn ở tuổi trẻ nữa. Sự thật này đôi khi cả anh cũng phải kinh ngạc. Ôi Dorian, chú mới hạnh phúc làm sao! Cuộc đời chú mới mãn nguyện làm sao! Chú đã say mèm mọi trải nghiệm. Ly rượu cuộc đời đã cạn trên môi. Không còn gì nằm ngoài mắt chú. Nhưng lạ thay tác động của chúng lên chú chẳng hơn gì một giai âm lướt qua tai, vậy nên tâm hồn chú không hoen ố. Chú vẫn như xưa.
Anh muốn biết tận cùng cuộc đời chú sẽ như thế nào. Từ bỏ bây giờ là sống hoài sống phí. Hiện tại chú là khuôn mẫu hoàn hảo, đừng khiến nó thành ra bất toàn. Chú đã đạt tới hoàn mỹ rồi, đừng lắc đầu, chú biết rất rõ, Dorian, lừa dối bản thân cũng chẳng thay đổi được gì. Cuộc đời con người vốn không bị chi phối bởi ý chí hay lý tưởng, nó chỉ là tập hợp của hệ thần kinh, các mô cơ, được hình thành chậm rãi từ những tế bào mà bị khỏa lấp bởi tư tưởng rồi đam mê lại khoác lên mình nó cái mỹ danh là lý tưởng. Chú cứ việc chọn cho mình cuộc sống an toàn và ảo tưởng mình mạnh mẽ đi. Tuy nhiên chỉ cần một tông màu tình cờ bắt gặp trong căn phòng hay trên bầu trời buổi sớm, một mùi hương đặc trưng mà ta từng một lần yêu lại mang cho ta những ký ức không quen, một dòng thơ lãng quên nay lại chảy qua ta lần nữa, một âm giai quen thuộc từ bản nhạc ta đã thôi chơi từ lâu… Chú nên biết, Dorian ơi, đó chính là những thứ mà cuộc đời con người bị chi phối vào. Browning viết về một nơi nào đó, nhưng phải bằng giác quan ta mới có thể hình dung ra chúng trước mắt. Có những lúc chỉ bằng mùi hương của hoa vòi voi thoảng qua cũng làm cho anh phải sống lại những năm tháng kỳ khôi của đời mình lần nữa.
Dorian ơi anh ước sao hai ta đổi chỗ cho nhau. Thế giới la ó về cả hai ta nhưng chú thì họ luôn tôn sùng, mãi tôn sùng. Chú là kỳ quan mà thế kỷ của chúng ta khát khao tìm kiếm nhưng lại sợ hãi nếu lỡ tìm ra. Anh thật mừng thấy chú chưa bị động chạm đến, chưa được tạc tượng, vẽ tranh hay bất cứ điều gì phái sinh từ chú. Bản thân chú chính là nghệ thuật. Một con người của âm nhạc, mỗi ngày sống của chú là mỗi vần thơ.
Dorian rời khỏi cây dương cầm, đưa một bàn tay lên lùa tóc:
- Vâng, cuộc sống của em rất mãn nguyện, nhưng em không tiếp tục sống như thế nữa anh Henry ạ. Thôi nói những thứ điên rồ đó với em đi. Anh không biết hết về em đâu. Nếu như anh biết được thì ngay cả anh cũng sẽ quay lưng với em đấy. Anh thôi cười đi, không vui đâu.
- Cớ sao chú ngừng đàn? Ngồi xuống và chơi thêm bản dạ khúc nữa đi Dorian. Trông giọt mật ong vàng treo trên nền trời mịt mùng tối nay kìa. Nàng trăng đang mong được chú quyến rũ, biết đâu chú chơi thêm sẽ làm nàng tiến gần xuống địa cầu hơn. Không à? Thế ghé qua câu lạc bộ nhé. Đêm nay thật quá hấp dẫn, hai ta phải kết thúc nó bằng cách hấp dẫn không kém. Có vài người ở câu lạc bộ muốn gặp chú vô cùng – chẳng hạn như cậu quý tộc trẻ Poole, con trai cả ngài Bournmouth. Cậu ta bắt chước kiểu thắt cà-vạt của chú, lại còn năn nỉ anh giới thiệu cho chú nữa. Coi bộ phấn khích lắm, luôn miệng cứ nhắc về chú thôi.
- Em xin được miễn thứ. – Có một chút cảm kích trong giọng nói Dorian – Tối nay em mệt rồi, sẽ không đến câu lạc bộ đâu, Henry. Gần mười một giờ rồi, em muốn về ngủ sớm.
- Nán thêm đi. Chú chưa khi nào đàn hay như đêm nay. Dường như ngón tay chú được phù phép. Chưa bao giờ anh nghe mà dạt dào cảm xúc như vậy.
- Bởi vì em đã hoàn lương. – Dorian cười mỉm – Đó là một chút dấu hiệu của sự thay đổi.
- Đừng thay đổi dù ít hay nhiều Dorian ơi. Chí ít là với anh. Chúng ta mãi mãi làm bạn.
- Vậy mà anh đầu độc em bằng quyển sách đó, em không bao giờ tha thứ cho anh. Henry, hứa với em anh sẽ không bao giờ cho ai đọc quyển sách đó nữa. Nó đầy nọc độc.
- Chú em thân mến, chú bắt đầu giảng đạo thật rồi đấy. Sớm thôi chú sẽ đi cảnh báo công chúng về những tội lỗi đã làm chú mệt mỏi. Và chú vui sướng đóng vai đó. Tuy nhiên chẳng có tác dụng gì đâu. Chúng ta là thứ mà chúng ta là, sẽ là thứ mà chúng ta sẽ là. Sáng mai quay lại đây. Anh lái xe lúc mười một giờ, ta hẹn nhau lúc đó. Công viên bây giờ rất dễ thương. Nhưng anh không nghĩ ở đó còn hoa tử đinh hương như năm nào anh gặp chú.
- Được thôi. Mười một giờ em có mặt. Chúc ngủ ngon, Henry. – Bước đến cửa Dorian khựng lại như muốn nói gì thêm. Nhưng anh chỉ thở dài và bước ra.
Đêm nay trời đẹp và ấm, Dorian cởi áo khoác vắt lên cánh tay, cũng không cần đến khăn quàng cổ. Anh tản bộ về nhà, vừa đi vừa hút thuốc. Có hai chàng trai trẻ mặc dạ phục đi ngang qua, anh nghe một người nói thầm với bạn mình “Dorian đấy.” Anh nhớ mình từng hạnh phúc biết bao khi được người ta chỉ trỏ, ngắm nhìn và bàn tán về mình. Nhưng bây giờ anh mệt mỏi khi nghe đến tên mình. Một nửa người dân của ngôi làng xinh đẹp Dorian vừa sống không biết anh là ai. Dorian nói với cô gái quê anh yêu rằng anh là một trai quê nghèo, nàng tin ngay. Có một lần anh thú nhận mình là kẻ rất tồi nhưng nàng cười khúc khích, nàng bảo kẻ tồi phải có gương mặt già và xấu cơ. Ôi chao tiếng cười của nàng như thể âm nhạc. Nàng mới dễ mến làm sao trong bộ váy cotton cùng với chiếc mũ rộng! Nàng chẳng biết gì, nhưng nàng có mọi điều mà anh đánh mất.
Dorian về nhà thấy người giúp việc vẫn còn thức đợi mình, anh cho anh ta đi ngủ. Rồi quăng mình xuống chiếc sô-pha trong thư phòng, bắt đầu ngẫm lại vài điều Henry vừa nói.
Phải chăng anh thật sự không thể thay đổi? Anh trào dâng khát khao thời niên thiếu thanh khiết của mình – thời niên thiếu màu hoa hồng bạch – như Henry đã từng ví von. Anh biết rằng bàn tay anh tự làm hoen ố mình, cấy vào đầu óc mình suy nghĩ đồi bại và lấp đầy trí tưởng tượng bằng ý tưởng băng hoại; rằng với nó anh đầu độc những người khác, coi như một trải nghiệm vui sướng bệnh hoạn; và rằng anh thực sự cảm thấy xấu hổ với cuộc sống ấy. Nhưng nó có còn cứu vãn được nữa không?
Anh có còn hy vọng không?
Tốt hơn nên ngừng nghĩ về quá khứ. Không thể thay đổi được nó. Nó là của anh, của tương lai anh, thứ anh cần nghĩ là tương lai. Alan Campbell đã tự bắn mình vào một đêm trong phòng thí nghiệm, nhưng anh ta chưa tiết lộ bí mật mà mình bị ép phải biết. Sự kích động, hay đại để thế, của công chúng về vụ mất tích của Basil sẽ sớm kết thúc. Thực sự nó đã lắng xuống rồi. Anh bây giờ toàn hoàn an toàn. Không phải, ngược lại, chính cái chết của Basil đè nặng lên tâm trí anh. Nó là cái chết thức tỉnh tâm hồn anh và dày vò nó. Basil là tác giả bức chân dung tàn phá cuộc sống anh. Anh không thể tha thứ điều đó. Chính bức chân dung là thủ phạm của tất cả việc này. Basil nói những điều làm anh không chịu nổi, mất đi lòng kiên nhẫn. Án mạng xảy ra trong một khắc bốc đồng. Alan Campbell ư? Anh ta tự chọn kết thúc cho cuộc đời mình. Đó là lựa chọn của anh ta. Không liên quan đến anh.
Một cuộc đời mới! Đó là những gì anh mong muốn. Đó là những gì anh mong chờ. Chắc hẳn anh đã bắt đầu nó rồi. Anh tha cho một cô bé ngây thơ, theo một nghĩa nào đó. Anh không bao giờ làm hoen ố sự ngây thơ nữa. Anh sẽ lương thiện.
Khi anh nghĩ về Hetty Merton, anh thắc mắc bức tranh trong căn phòng khóa kín đã thay đổi chưa. Có lẽ nó bớt ghê tởm như trước kia chứ? Biết đâu cuộc sống sau này thanh sạch anh có thể gột rửa mọi dấu vết của đam mê nhục dục trên gương mặt. Hay là những dấu vết ấy đã biến mất rồi. Anh phải kiểm tra ngay.
Dorian lướt qua bàn cầm theo chiếc đèn rồi trèo lên cầu thang. Anh mở khóa cửa, trong khoảnh khắc ấy một nụ cười hân hoan vừa lướt qua gương mặt vẫn còn đọng lại trên môi. Phải vậy, anh sẽ hoàn lương nên vật gớm guốc anh từng che giấu không thể ám ảnh anh mãi. Anh thấy như gánh nặng vừa được gỡ bỏ.
Dorian lặng lẽ bước vào, khóa trái cửa cẩn thận theo thói quen, đoạn kéo tấm rèm tím để lộ ra bức chân dung. Một tiếng khóc vì đau đớn xen lẫn căm phẫn xé toạc cổ họng anh. Bức chân dung không hề thay đổi, đôi mắt vẫn ánh lên tia nhìn gian trá còn đôi môi nhếch cong đểu cáng. Bức tranh trông vẫn đáng ghê tởm – có chăng nó còn đáng tởm hơn trước kia – những vệt đỏ lấm tấm trên bàn tay dường như sáng hơn, tựa hồ đã vấy những giọt máu mới.
Phải chăng việc tốt anh làm chỉ như muối bỏ biển? Hay đấy đơn thuần là khát khao trải nghiệm cách sống mới, đúng như lời Henry bóng gió kèm tiếng cười châm chọc? Hay là một dạng của đam mê muốn làm việc có tính thiện hơn bản thân ta đang là? Hay là tất cả những thứ trên?
Tại sao vệt đỏ lan rộng thế kia? Nó như thứ bệnh truyền nhiễm đang lan khắp năm ngón tay nhăn nheo. Có máu nhuộm cả xuống chân, nó nhỏ giọt từ cả bàn tay không cầm dao.
Tự thú ư? Phải chăng nó muốn anh tự thú? Phơi bày sự thật để anh lãnh án tử hình? Anh phá lên cười. Ý tưởng này quá hoang đường. Ngay cả khi anh tự thú, liệu ai tin được anh chứ? Xác của người chết không còn ở bất cứ nơi nào. Mọi dấu vết của nạn nhân đã được xóa sạch bởi chính tay anh, anh đã thiêu hủy chúng dưới chân cầu thang. Cả thế giới sẽ gọi anh là kẻ điên. Họ sẽ bịt miệng anh nếu anh vẫn ngoan cố tường trình câu chuyện quái đản của mình.
Tuy nhiên Dorian cần thú tội, để giải thoát dằn vặn và để được gột rửa. Chúa trên cao dặn loài người nên thú nhận tội lỗi từ trần gian hay thiên đàng. Không có gì Chúa không thể gột rửa một khi ta thành tâm thú tội. Tội lỗi của anh? Anh nhún vai. Cái chết của Basil dường như quá nhỏ bây giờ, anh đang nghĩ đến Hetty Merton.
Nó là tấm gương giả dối, tấm gương mà tâm hồn anh đang soi vào. Phù phiếm, hiếu kỳ, giả tạo, sự hy sinh của anh rốt cuộc bị nhổ toẹt bằng những từ ngữ đó ư? Nó nhất định là cao đẹp hơn, ít nhất ở trong suy nghĩ của anh. Nhưng ai biết được.
Vụ án mạng, chẳng lẽ để nó ám ảnh anh suốt đời, anh không thể trục xuất nó ư? Anh có tự thú được không? Không. Chỉ có một bằng chứng sót lại. Bức chân dung – nó chính là bằng chứng cuối cùng.
Anh sẽ phá hủy nó. Anh tự hỏi sao mình giữ nó lâu đến thế. Anh từng có khoái cảm mỗi khi nhìn nó thay đổi và già nua. Nhưng bây giờ hết rồi, nó làm phiền anh hằng đêm. Mỗi khi đi vắng anh ngập tràn sợ hãi nó bị nhìn thấy từ một cặp mắt khác. Nó mang lo âu song hành với khoái cảm. Nó phá hỏng giây phút an nhiên. Nó như là lương tâm của anh vậy. Đúng nó là lương tâm của anh. Anh sẽ phá hủy nó.
Dorian nhìn quanh, thấy con dao từng đâm Basil. Anh đã lau chùi nó rất nhiều lần cho đến khi không còn dấu vết nào sót lại. Con dao sáng loáng. Nó đã từng giết tác giả, giờ nó sẽ giết tác phẩm của anh ta và mọi thứ kéo theo. Nó sẽ giết quá khứ, quá khứ chết là anh sẽ được tự do. Dorian nắm chặt dao, đâm mạnh vào nền vải canvas, rạch một đường dài xuống tận chân.
Người ta nghe thấy có tiếng thét, tiếng thét chói tai của sự đau đớn đánh thức tất cả người hầu trong nhà. Họ lục tục rời phòng. Hai người đàn ông ăn vận quý phái đang đi qua Quảng trường bên dưới bất chợt ngừng bước, ngước mắt về phía ngôi nhà nguy nga. Họ đành đi tiếp tìm một viên cảnh sát rồi dẫn anh ta lại. Viên cảnh sát bấm chuông nhiều lần nhưng không có ai ra. Căn nhà tối om ngoại trừ ô cửa sổ tầng trên cùng. Anh ta đứng đấy một lúc rồi lùi ra trước cổng căn nhà bên cạnh mà quan sát.
- Ngôi nhà của ai thế, anh cảnh sát? – Người đàn ông luống tuổi hơn trong hai nhà quý tộc lên tiếng.
- Của ông Dorian Gray, thưa ngài.
Họ nhìn nhau giây lát rồi bước đi, cười khẩy. Một trong số họ là bác của ngài Henry Ashton.
Trong nhà, khu dành cho gia nhân rì rầm tiếng người hầu bàn tán xôn xao. Bà Leaf khóc lóc, hai tay xoắn vặn với nhau. Francis mặt cắt không còn giọt máu. Mười lăm phút sau, cậu gọi người đánh xe và một người hầu trèo lên cầu thang. Họ gõ cửa nhưng bên trong im lặng. Họ đánh tiếng, chỉ có im lặng trả lời. Loay hoay phá cửa không được, họ leo lên mái nhà rồi đu xuống ban công. Việc phá cửa sổ dễ dàng hơn vì bản lề đã cũ. Ba người bước vào, vật đầu tiên đập vào mắt họ là bức chân dung lộng lẫy của ông chủ vẫn như lần gần nhất được trông thấy, phơi trần toàn bộ sự kỳ diệu của tuổi trẻ và sắc đẹp. Nằm dưới nền là một xác chết trong bộ dạ phục, với một con dao cắm lên tim. Cái xác khô queo, nhăn nhúm, nó có một gương mặt rất kinh tởm. Gương mặt khiến họ không thể nhận ra cho tới khi chiếc nhẫn trên tay xác chết giúp họ biết đấy là ai.
Chân Dung Của Dorian Gray Chân Dung Của Dorian Gray - Oscar Wilde Chân Dung Của Dorian Gray