Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Bridge To Terabithia
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 97 / 14
Cập nhật: 2020-06-24 21:53:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13 - Làm Cầu
áng thứ bảy, nó thức dậy, đầu vẫn còn đau như búa bổ. Vẫn còn sớm, nhưng nó quyết định dậy để vắt sữa bò. Bố đã làm thay nó suốt từ tối thứ năm tới giờ. Nó muốn tiếp tục công việc của mình, để phần nào đó làm cho cuộc sống của nó trở lại bình thường. Nó nhốt con chó vào chuồng. Tiếng sủa của Terrien càng làm nó nhớ đến Leslie nhiều hơn và đầu lại đau dữ dội. Nhưng nó cũng không thể để con chó sủa cô bò Bessie trong khi nó vắt sữa được.
Cả nhà vẫn chưa ai thức dậy khi nó đã vắt sữa xong và mang vào nhà. Nó tự thưởng cho mình một cốc sữa còn ấm và vài lát bánh mì. Nó rất muốn có lại những tuýp màu nước và quyết định ra con lạch, hi vọng có thể tìm lại được tuýp nào đó. Jess thả Terrien ra và cho nó nửa lát bánh mì.
Một buổi sáng mùa xuân thật đẹp. Những bông hoa đồng nội đã nhú lên khỏi mặt đất, nổi bật trên đồng cỏ xanh rờn. Bầu trời trong xanh, mực nước dưới con lạch cũng chỉ còn mấp mé bờ và không còn đáng sợ như mấy hôm trước nữa. Jess vớt một cành cây to trôi dạt vào bờ và bắc ngang qua chỗ hẹp nhất của con lạch làm cầu. Nó giẫm thử lên, thấy cũng chắc chắn và quyết định nhích từng bước một trên cây cầu khỉ đó để qua bờ bên kia. Tay bám vào những cành nhỏ mọc chĩa ra từ cành cây lớn để giữ thăng bằng. Không một tuýp màu nước nào của nó còn vương lại cả.
Nó đã sang đến bờ bên kia, lui về phía thượng nguồn so với lâu đài Terabithia. Terrien bị bỏ lại, tru lên một hồi, rồi quyết định nhảy xuống nước, bơi sang với Jess. Dòng nước vẫn còn chảy xiết, đẩy nó đi xa hơn một đoạn nhưng Terrien cuối cùng cũng sang được bờ bên kia và chạy ngược lại với chủ của mình, đứng rũ lông, làm nước văng tung tóe cả vào mặt Jess.
Hai đứa vào trong lâu đài tối tăm, ẩm ướt nhưng chẳng có biểu hiện gì chứng tỏ nữ hoàng đã chết. Jess muốn làm cái gì đó, nhưng chẳng còn Leslie để chỉ cho nó biết phải làm gì vào lúc này. Sự tức giận của ngày hôm qua lại trỗi dậy. Leslie. Tớ là một thằng đần, cậu biết rồi đó. Tớ phải làm gì bây giờ? Cảm giác lạnh toát lại dâng lên bóp nghẹt lấy cổ. Nó cố nuốt xuống nhưng không sao nuốt được và đã nghĩ ngay rằng mình có thể bị ung thư họng. Một trong bảy biểu hiện của căn bệnh chết người đó là khó nuốt. Nghĩ vậy nó sợ toát mồ hôi. Nó không muốn chết. Nó chỉ mới có mười tuổi, và cuộc sống mới chí bắt đầu với nó.
Leslie, cậu có sợ không? Cậu có biết rằng mình sắp chết không? Cậu có hoảng sợ như tớ không? Hình ảnh Leslie bị dòng nước lạnh cóng nhận chìm cứ lờn vờn mãi trong đầu nó.
– Lại đây hoàng tử Terrien, chúng mình phải làm một vòng hoa tang cho Hoàng hậu Leslie. – Jess nói lớn.
Jess ngồi xuống khoảng đất trống giữa bờ con lạch và hàng cây đầu tiên trong khu rừng, uốn một cành thông thành vòng tròn, rồi hái những bông hoa rừng cài lên tạo thành một vòng hoa thật đẹp.
Nó đặt vòng hoa trước mặt. Một con chim sà xuống, nghển cái cổ màu đỏ rực rỡ như tán thưởng vòng hoa của nó. Terrien lao tới, gầm gừ. Jess ngăn con chó lại. Con chim nháy tới nhảy lui, rồi bay vụt lên.
– Có lẽ đây là dấu hiệu của Thần Linh hiện về. – Jess nói một mình. – Chúng con đã có lễ vật rồi.
Jess đi chầm chậm như thể trong một cuộc diễu hành lớn, mặc dù chỉ có nó và Terrien, rước vòng hoa của Hoàng hậu về nơi rừng thiêng. Nó đến một khu rừng rậm, quỳ xuống đặt vòng hoa lên thảm lá thông dày như những chiếc kim bằng vàng.
– Con xin gửi linh hồn của Leslie vào tay Chúa. – Jess rì rầm khấn. Nó biết Leslie rất thích cách nói như vậy.
Cuộc diễu hành lại quay ngược về phía lâu đài. Giống như một con chim lẻ loi trên bầu trời giông bão, nó cũng cảm thấy đôi chút bình yên trong lòng khi làm những việc này vì Leslie.
– Cứu em với, Jess! Cứu em với. – Tiếng kêu của May Belle xé tan sự tĩnh lặng trong lâu đài và cả khu rừng. Jess vội lao tới nơi có tiếng kêu cứu của em gái. May Belle đã đi được nửa cây cầu khỉ Jess vừa bắc qua con lạch và đang đứng ở giữa cầu, tay bám chặt cành cây phía trên đầu, run rẩy, hoảng sợ không dám nhích thêm một bước hay lùi về nữa.
– Anh đến đây, May Belle, đừng sợ. – Tiếng của Jess có vẻ chắc chắn hơn nó nghĩ nhiều. – Đứng nguyên đó, bám chặt vào cành cây. Anh sẽ đến ngay đây. – Jess không chắc liệu cây cầu khỉ đó có đủ khỏe để chịu đựng sức nặng của cả hai anh em nó không. Nhìn xuống dòng nước, tuy không sâu nhưng vẫn chảy rất mạnh. Nếu như ngã xuống, nó chỉ việc bám chặt vào cành cây là được. Nó lần từng bước tới gần May Belle, giơ tay ra nắm lấy tay em, đưa em về bờ bên phía nhà mình.
– Được rồi, nhích chân lùi lại đi. – Jess nói.
– Em không nhích chân được.
– Có anh ở đây rồi, May Belle. Em nghĩ là anh sẽ để cho em ngã hay sao? Nào nắm chặt tay anh rồi nghiêng bàn chân bước lùi về. – May Belle buông bàn tay trái ra, rồi lại túm chặt lấy cành cây trên đầu.
– Em sợ lắm, Jess. Em sợ lắm.
– Anh biết rồi. Ai cũng sợ, nhưng em phải tin anh. Anh không bao giờ để em ngã xuống nước đâu. Tin anh đi May Belle, anh hứa mà.
May Belle gật đầu, mắt vẫn mở to hoảng hốt, nhưng lúc này đã dám buông cành cây ra để nắm lấy tay Jess và nhích dần từng bước lùi lại.
– Rồi, bây giờ không còn xa nữa, tiếp tục trượt chân phải rồi nhấc chân trái lên, bước dần vào bờ.
– Chân phải là chân nào hả anh?
– Chân ở phía trước em đó. – Jess nhẫn nại nói. – Chân ở bên phía nhà mình là chân phải.
Con bé gật đầu, ngoan ngoãn làm theo lời chỉ dẫn của anh.
– Bây giờ thả nốt tay kia ra và bám cả hai tay vào tay anh.
May Belle buông cành cây ra, nắm chặt tay Jess.
– Em giỏi lắm. Nào trượt tiếp đi. – May Belle xoay người, xoải chân về phía trước và không còn la ó nữa. Nó bám chặt tay Jess đến nỗi móng tay nó đâm vào lòng bàn tay Jess đau nhói.
- Được lắm. Em làm đúng rồi. – Jess vẫn tiếp tục động viên em nhưng không khỏi không lo lắng, tim nó đập thình thịch. – Rồi, bước tiếp chút nữa nào. – Khi chân phải đã tới sát đầu bờ con lạch, May Belle lao người, ngã dúi về phía trước, kéo cả Jess ngã theo.
– Cẩn thận, May Belle! – Jess đột ngột mất thăng bằng ngã xuống, nhưng rất may là không xuống nước mà nằm đè lên chân May Belle, hai chân thõng xuống đung đưa trên mặt nước. – Em làm gì vậy, định giết anh phải không? – Jess thở phào, cười.
May Belle lắc đầu nghiêm túc nói: – Em đã thề trước Kinh Thánh là sẽ không đi theo anh nữa, nhưng sáng nay dậy không thấy anh đâu, em nghĩ em phải làm cái gì đó.
May Belle bóc lớp bùn khô bám trên cổ chân, nói tiếp: – Em chỉ muốn tìm anh để anh đỡ buồn. – May Belle ngoẹo đầu ngượng nghịu. – Nhưng em sợ quá!
Hai anh em ngồi sát bên nhau trên bờ con lạch nhìn Terrien bơi về, dòng nước chảy xiết có vẻ như chẳng hề làm nó bận tâm. Nó bình thản bơi tới dưới gốc cây táo dại, lên bờ và chạy ngay lại nơi hai anh em Jess đang ngồi.
– Ai cũng có lúc hoảng sợ May Belle ạ. Em chẳng có gì phải xấu hổ cả. – Jess nhớ lại cặp mắt lóe sáng của Leslie khi nó quyết định vào gặp Janice Avery trong nhà vệ sinh nữ. – Ai cũng có lúc cảm thấy sợ hãi mà May Belle.
– Terrien không sợ, nó còn dám nhìn Leslie…
– Chó không giống người. Có vẻ như càng thông minh hơn thì càng có nhiều thứ để sợ hơn.
May Belle nhìn Jess thăm dò. – Nhưng anh có sợ đâu. –
– Em không biết đó, lúc ở trên cầu anh cũng sợ chứ. Tim đập thình thịch như đánh trống ấy.
– Anh nói vậy thôi, chứ em đâu có thấy anh sợ.
Jess cưòi. Nó không thể không mừng vì May Belle không tin những gì nó nói. Nó kéo May Belle đứng dậy.
– Về thôi, anh đói lắm rồi. – Jess đã nhường để May Belle chạy thắng nó về nhà trước.
o O o
Bước vào lớp học, nó nhận thấy cô Myers đã cho mang chiếc bàn của Leslie ra khỏi lớp rồi. Mặc dù biết chắc chắn rằng Leslie đã chết, vậy mà hôm thứ hai lúc ở bến xe, nó vẫn ngóng, hi vọng nhìn thấy Leslie chạy tắt qua cánh đồng, và mong được thấy nhịp chạy tuyệt đẹp của nó. Jess còn nghĩ cũng có thể Leslie đã đến trường trước rồi. Đôi khi nhỡ xe, Bill vẫn lái xe đưa Leslie đến trường. Jess cảm thấy thật trống trải, hẫng hụt khi không còn chiếc bàn của Leslie trong lớp nữa. Tại sao mọi người lại muốn xóa bỏ mọi hình ảnh của Leslie vội vã như vậy? Nó gục đầu xuống bàn. Toàn thân lạnh toát, nặng như chì.
Nó vẫn nghe có tiếng xì xào, nhưng chẳng bắt được một từ nào cụ thể cả. Dù sao nó cũng chẳng muốn nghe. Đột nhiên nó cảm thấy thật xấu hổ vì nó đã nghĩ với cái chết của Leslie mọi người sẽ kính nể nó hơn. Phải chăng nó đã trục lợi với cái chết của Leslie. Nó đã từng mong muốn trở thành người chạy nhanh nhất của trường – bây giờ nó đã đạt được điều đỏ rồi. Jess thấy mình thật tồi tệ. Nó chẳng quan tâm đến bọn học sinh khác nói gì hay nghĩ gì nữa, chỉ mong sao bọn chúng để cho nó được yên. Miễn sao nó không phải nói với bọn chúng hay phải thấy những cái nhìn của bọn chúng. Tất cả bọn chúng đều chẳng ưa gì Leslie, có thể ngoại trừ Janice. Mặc dù bọn chúng đã thôi không bắt nạt Leslie nữa nhưng bọn chúng vẫn miệt thị Leslie. Ngay cả chính nó cũng đã có những ý nghĩ phản bội lại Leslie, đã hài lòng vì bây giờ nó đã là đứa chạy nhanh nhất rồi.
Cô Myers yêu cầu cả lớp đứng dậy. Jess vẫn ngồi yên không nhúc nhích, không hiểu là nó không thể hay nó không muốn nữa. Nó cũng chẳng quan tâm xem cô Myers sẽ phản ứng ra sao.
– Jess Aarons. Em đứng dậy và hãy đến phòng giáo viên đợi cô.
Jess nhấc tấm thân nặng trịch, bước từng bước nặng nề ra khỏi lớp. Nó không chắc hình như có tiếng Gary Fulcher cười khúc khích sau lưng thì phải. Nó đứng dựa lưng vào tường, đợi cô Myers cho cả lớp hát xong, rồi đi cùng. Cô còn ra bài tập số học cho cả lớp làm, rồi nhẹ nhàng khép cửa đi ra.
Mặc cho cô giáo muốn phạt kiểu gì cũng được, nó chẳng quan tâm.
Cô Myers đến gần đến nỗi nó còn nhận ra cả mùi son phấn của cô.
– Jess! – Cô gọi với cái giọng ngọt ngào mà nó chưa từng nghe thấy ở cô, nhưng nó cũng chẳng buồn trả lời. Cứ mặc cho bà ấy gào lên, mình nghe quen rồi.
– Jess! – Cô Myers nhắc lại. – Cô chỉ muốn bày tỏ cảm thông của cô với em. – Nó chưa từng nghe cô nói nhẹ nhàng đến như vậy.
Nó ngước lên nhìn. Cặp mắt nhỏ đằng sau cặp kính của cô Myers nhòa lệ và cả Jess cũng khó có thể cầm lòng được. Hai cô trò đứng ngay giữa phòng dưới tầng trệt, khóc thương cho số phận của Leslie.
– Khi chồng cô qua đời. – Cô Myers nói. Jess thật chẳng thể nào tưởng tượng nổi cô Myers đã từng có một người chồng. – Mọi người khuyên cô đừng khóc và tìm mọi cách giúp cô nguôi ngoai. – Làm sao có thể tưởng tượng nổi cô Myers cũng đã từng yêu và cũng đã từng phải chịu đựng đau buồn trong tang tóc được chứ. – Nhưng cô lại không muốn quên đi người chồng quá cố của mình. – Cô vừa nói, vừa rút khăn tay ra xỉ mũi. – Cô xin lỗi. – Cô nói. – Sáng nay khi cô đến, đã thấy người ta dẹp cái bàn của Leslie đi rồi. – Cô dừng lại, xỉ mũi lần nữa. – Chưa bao giờ… Cô chưa từng có một học sinh tuyệt vời như vậy trong suốt những năm tháng giảng dạy của mình. Cô sẽ luôn cảm ơn…
Jess rất muốn an ủi cô Myers và muốn lấy lại tất cả những gì không tốt nó đã nói về cô, cũng như những gì Leslie đã nhạo báng sau lưng cô. Mong sao cô Myers sẽ không bao giờ biết được điều đó.
– Chính vì cô thấy mất mát đó thật đau đớn đối với cô thì việc Leslie ra đi cũng rất đau đớn đối với em. Có thể nói chúng ta có cùng cảnh ngộ và hãy giúp đỡ lẫn nhau được không?
– Vâng, thưa cô. – Nó chẳng nghĩ được cái gì đó hay hơn để nói. Có thể đến một ngày nào đó, khi trưởng thành nó sẽ viết thư cho cô và nói rằng đối với Leslie Burke, cô luôn là một cô giáo tuyệt vời. Chắc Leslie sẽ không phản đối. Đôi khi cũng giống như con búp bê Barbie, bạn cần phải trao cho người ta cái gì đó vì chính họ chứ không phải cái mà bạn cảm thấy vui khi trao cho họ. Chính cô Myers đã giúp nó bằng sự cảm thông và niềm tin của cô rằng nó sẽ không bao giờ có thể quên được Leslie.
Nó đã nghĩ về điều đó suốt cả ngày. Trước khi Leslie đến, nó chỉ là một thằng ngốc chỉ biết vẽ những hình kì dị hay chạy trên cánh đồng cỏ và cố làm được điều gì đó để giấu đi sự sợ hãi vớ vẩn luôn trỗi dậy trong lòng.
Chính Leslie là người đã đưa nó từ cánh đồng chăn bò đến vương quốc Terabithia và biến nó thành một ông vua trị vì vương quốc đó. Nó cũng đã từng tự hỏi liệu làm vua có phải là điều tốt nhất đối với mình hay không? Còn bây giờ, đối với nó, Terabithia không chỉ là một lâu đài, nơi nó được phong tước, mà còn là nơi để thử thách lòng dũng cảm. Cùng với thời gian, nó đã trở nên mạnh mẽ hơn và sẽ trưởng thành hơn. Bây giờ chẳng thể nào còn có Leslie, ngay cả trong cái lâu đài này, để đẩy lùi những bức tường chắn trong đầu nó và chỉ cho nó phải nhìn xa hơn đến một thế giới rộng lớn, khủng khiếp nhưng cũng vô cùng đẹp đẽ và cũng vô cùng mảnh mai, tinh tế. Phải biết trân trọng, giữ gìn cẩn thận tất cả mọi thứ kể cả muông thú, động vật.
Đã đến lúc nó phải vươn ra thế giới bên ngoài. Không còn Leslie nữa và nó phải đi vào cái thế giới đó cho cả hai đứa. Chính nó sẽ phải là người trả lại cho thế giới vì những gì tốt đẹp, sự quan tâm chăm sóc mà Leslie đã trao cho nó.
Đối với những nỗi hoảng sợ phía trước – nó đã không tự lừa mình bằng cách cho rằng những mối đe dọa đó đang ở phía sau – đương nhiên là nó phải đứng dậy đương đầu với chúng và không để chúng bóp nghẹt cổ mình. Đúng vậy không, Leslie?
Đúng vậy.
Bill và Judy từ Pennsylvania trở về hôm thứ tư cùng với chiếc xe tải lớn. Chẳng có ai có thể ở lâu trong khu nhà cổ Perkins được. – Chúng tôi chuyển về nông thôn vì con bé. Bây giờ nó không còn nữa… Bố mẹ Leslie giao cho Jess tất cả sách truyện, màu vẽ và cả ba tập giấy vẽ tốt nhất dùng cho màu nước của Leslie.
– Chắc chắn là Leslie muốn cháu có những thứ này. – Bill buồn rầu nói.
Hai cha con Jess giúp bố mẹ Leslie sắp xếp đồ đạc lên xe và tới trưa, mẹ lễ mễ mang tới thịt hun khói, bánh mì kẹp và cả cà phê cho mọi người ăn trưa. Bà vẫn hơi ngần ngại vì sợ ông bà Burkes từ chối. Chẳng có gì phải ngại cả, Jess đã biết xử trí thế nào rồi. Cuối cùng công việc cũng đã xong, mọi người trong gia đình Aarons và Burkes vẫn đứng đó lúng túng chưa biết chia tay nhau thế nào.
– Thế này nhé! – Bill nói. – Chúng tôi còn để lại chút đồ đạc, nếu bên nhà thấy cái gì dùng được thì xin đừng ngại nhé.
– Cháu xin mấy tấm gỗ để sau cổng vòm được không ạ? – Jess hồi.
– Tất nhiên là được rồi, cháu có thể lấy bất cứ cái gì cháu thấy dùng được. – Bill do dự một lát rồi nói tiếp. – Bác định giao Terrien cho cháu nuôi, nhưng bác thấy khó có thể xa nó được. – Bill nhìn Jess, cặp mắt ông chẳng khác nào cặp mắt của một cậu bé đang khẩn khoản cầu xin điều gì đó.
– Được ạ, Leslie cũng muốn bác giữ hoàng tử Terrien mà.
Ngày hôm sau, đi học về, Jess xuống nhà Leslie lấy những tấm gỗ nó cần, khệ nệ vác ra bờ con lạch, bắc hai tấm dài nhất làm cầu nối hai bờ ở nơi con lạch hẹp nhất cách cây táo dại một chút về phía đầu nguồn. Khi thấy thật chắc chắn rồi nó mới đóng đinh chốt lại.
– Anh làm gì đấy, Jess? – May Belle lại lén đi theo. Jess cũng đã đoán trước thế nào con bé cũng đi theo rồi.
– Một bí mật, May Belle.
– Anh nói cho em được không?
– Đợi anh làm xong đã. Được chứ?
– Em thề trước Kinh Thánh là sẽ không nói cho ai biết, kể cả cho Billy Jean, Joyce Ann và cả mẹ nữa… – Nó vừa nói vừa ngửa đầu lên, vẻ trịnh trọng.
– Anh không nghĩ là phải giấu Joyce Ann. Lúc nào đó, nếu muốn, em có thể nói cho nó biết cũng được.
– Nói cho nó biết bí mật của em và anh á? – May Belle lo lắng hỏi.
– Đúng rồi, anh vừa mới nghĩ vậy thôỉ.
May Belle phụng phịu. – Joyce Ann còn bé tí, biết gì mà nói.
– Đúng vậy. Nó chắc không biết làm hoàng hậu như thế nào. Chắc em phải dạy nó đấy.
– Hoàng hậu? Ai sẽ là hoàng hậu?
– Anh sẽ giải thích sau. Đợi anh làm xong đã. Được không?
Làm cầu xong, Jess cài hoa lên tóc em gái và dắt em qua cầu, một cây cầu vĩ đại để sang vương quốc Terabithia. Đối với những ai không có trí tưởng tượng như nó thì cây cầu chẳng qua chỉ là tấm ván bắc qua con lạch đã gần cạn hết cả nước.
– Suỵt! – Jess ra hiệu cho em im lặng. – Nhìn kìa.
– Nhìn gì ạ?
– Em không thấy họ sao? – Jess thì thào. – Tất cả thần dân của vương quốc Terabithia đang kiễng chân, nghển cổ để được nhìn thấy em đó.
– Nhìn em? Tại sao lại nhìn em?
– Suỵt! Đừng hỏi nữa. Có tin đồn rằng, hôm nay, một người con gái tuyệt đẹp sẽ xuất hiện và người đó chính là hoàng hậu của vương quốc Terabithia, nên tất cả thần dân đã đổ ra đường nghênh đón hoàng hậu đó.
Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên - Katherine Paterson Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên