Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Joseph Delaney
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1563 / 27
Cập nhật: 2017-05-09 22:24:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13 - Hỏa Thiêu
lice!” tôi gào lên, trố mắt nhìn vào cánh cổng mà không thể tin nổi. “Cậu đã làm gì thế?”
Cô gái ngước nhìn lên tôi, hai mắt long lanh nước mắt.
Chiếc chìa khóa vẫn còn nằm trong ổ. Giận quá, tôi giật phắt chiếc chìa ra bỏ lại vào túi quần, vùi nó thật sâu dưới đống bột sắt.
“Đi!” tôi gắt lên, phẫn nộ đến nỗi gần như không nói thêm được gì. “Chúng ta phải ra khỏi đây thôi.”
Tôi chìa tay trái ra nhưng cô ấy không nắm lấy. Thay vào đó, cô ấy lại ghì sát bàn tay đang máu me đầy khắp vào người mình và nhìn xuống, mặt nhăn nhó vì đau.
“Tay cậu sao thế?” tôi hỏi.
“Không có gì đâu,” cô đáp. “Rồi sẽ chóng khỏi thôi. Giờ thì mọi chuyện sẽ ổn cả.”
“Không đâu Alice,” tôi quạt lại, “không ổn gì cả. Giờ thì toàn hạt này sẽ gặp nguy hiểm, nhờ ơn phước của cậu đấy.”
Tôi nhẹ nhàng kéo bàn tay không thương tích của Alice và dẫn cô đi dọc đường hầm cho đến khi đến bên dòng sông. Tới ngay mép nước, cô giằng tay ra nhưng tôi lại không để ý gì lắm. Tôi chỉ đơn giản là nhanh nhảu băng qua thôi. Chỉ đến khi tới được bờ bên kia rồi tôi mới quay lại nhìn và thấy Alice vẫn còn đứng nhìn chăm chăm xuống mặt nước.
“Đi thôi nào!” tôi la lớn. “Nhanh lên!”
“Tớ không thể Tom à!” Alice gào lên đáp lại. “Tớ không băng qua được!”
Tôi đặt nến xuống và quay trở lại với Alice. Cô né đi nhưng tôi tóm chặt lấy cô. Nếu cô chống cự thì tôi chẳng có cơ may nào cả đâu, nhưng khi hai tay tôi vừa chạm vào Alice, cơ thể cô nhũn đi và Alice ngã người vào tôi. Không bỏ phí chút thời gian nào, tôi khuỵu gối xuống vác lấy Alice lên vai mình, theo cái cách mà tôi từng thấy Thầy Trừ Tà vác một mụ phù thủy.
Bạn thấy đấy, tôi chẳng còn nghi ngờ gì cả. Nếu không băng qua được dòng nước đang chảy xiết thì Alice đã trở thành thứ mà Thầy Trừ Tà từng luôn lo sợ là có ngày cô ấy sẽ trở thành. Vụ giao ước với Quỷ Độc đã khiến cô ấy cuối cùng cũng bước hẳn vào thế giới bóng tối.
Một phần trong tôi muốn bỏ mặc Alice lại đấy. Tôi biết Thầy Trừ Tà hẳn sẽ làm như vậy. Nhưng tôi không thể. Tôi sẽ đối nghịch với ý của thầy nhưng tôi phải làm thế thôi. Cô ấy vẫn là Alice và chúng tôi từng cùng nhau trải qua biết bao nhiêu chuyện.
Dù Alice nhẹ cân là thế, việc vác cô trên vai băng qua dòng sông vẫn thật khó khăn và tôi phải chật vật cố gắng lắm mới giữ được thăng bằng trên các bậc đá. Còn tệ hơn nữa là ngay khi tôi bắt đầu băng qua sông, Alice bắt đầu khóc la như thể mình đang bị tra tấn.
Rốt cuộc rồi chúng tôi cũng sang đến bờ bên kia, tôi hạ Alice đứng xuống đất còn mình thì nhặt mẩu nến lên.
“Đi thôi nào!” tôi bảo, nhưng cô gái vẫn đứng đấy run cầm cập làm tôi phải giằng lấy tay cô mà kéo đi cho đến khi chúng tôi tới được những bậc cấp dẫn lên hầm rượu.
Trở lại hầm rượu rồi, tôi đặt nến xuống và ngồi lên mép một tấm thảm cũ. Lần này thì Alice không ngồi. Cô chỉ đứng khoanh tay dựa lưng vào tường. Bọn tôi chẳng ai nói với ai tiếng nào. Chẳng còn gì để nói trong khi tôi lại đang quá bận suy nghĩ.
Tôi đã ngủ thiếp đi rất lâu, cả trước và sau giấc mơ kia. Tôi bước đến, ghé mắt nhìn ra đầu những bậc thang của hầm rượu và thấy mặt trời đang lặn dần. Chờ thêm độ nửa tiếng nữa rồi tôi sẽ lên đường. Tôi rất muốn cứu Thầy Trừ Tà nhưng lại thấy mình cực kỳ vô dụng. Thậm chí chỉ cần nghĩ về những gì sắp xảy đến với thầy thôi cũng đủ làm tôi đau lòng rồi, nhưng tôi làm sao chọi lại hàng tá những tên có mang vũ khí chứ? Và tôi sẽ không đi lên ngọn đồi trọc chỉ để coi vụ hỏa thiêu đâu. Tôi không thể chịu được cảnh đó. Không, tôi sẽ đi về nhà gặp mẹ. Bà sẽ biết tiếp theo tôi phải làm gì.
Có lẽ cuộc đời làm chân học việc cho thầy trừ tà của tôi đã chấm dứt. Hay mẹ tôi có thể chỉ là gợi ý cho tôi nên đi lên hướng Bắc của Caster mà tìm cho mình một thầy mới. Thật khó biết được mẹ sẽ khuyên tôi làm gì.
Khi quyết định đã đến lúc, tôi lôi sợi xích bạc từ bên dưới áo, nơi tôi đã cột vào ấy, và đặt nó trở lại túi của Thầy Trừ Tà cùng áo choàng của thầy. Như bố tôi luôn nói: “Không vung tay thì không túng thiếu!” Thế là tôi cất toàn bộ bột sắt và muối vào trong ngăn riêng của chúng bên trong túi – lôi được hết trong túi quần ra bao nhiêu thì tôi cố cất hết bấy nhiêu.
“Nào!” tôi bảo với Alice. “Tớ sẽ dẫn cậu ra ngoài nào.”
Vậy là, mình mặc áo choàng, tay mang túi và trượng, tôi leo lên các bậc thang rồi dùng chiếc chìa khóa còn lại để mở khóa cánh cửa hậu. Sau khi ra đến ngoài sân, tôi lại khóa cửa lại.
“Tạm biệt nhé Alice,” tôi nói và dợm quay bước đi.
“Sao thế? Cậu không đi cùng tớ sao Tom?” Alice hỏi.
“Đi đâu?”
“Đến đám hỏa thiêu chứ còn đâu nữa, để tìm tên Phán Quan. Hắn sẽ phải nhận lấy những gì sẽ xảy đến cho hắn. Những gì mà hắn đáng phải lãnh. Tớ sẽ trả đũa hắn vì những đau đớn hắn đã gây ra cho bà dì già cả của tớ lẫn cho Maggie.”
“Và cậu sẽ làm thế bằng cách nào nào?” tôi hỏi lại.
“Cậu thấy rồi đấy, tớ đã cho tên Quỷ Độc tí máu của tớ,” Alice đáp, mắt mở to. “Tớ thò ngón tay qua tấm lưới sắt và hắn đã hút lấy máu bên dưới móng tay tớ. Có thể hắn không thích con gái, nhưng hắn thích máu của bọn tớ. Hắn lấy được thứ hắn muốn và giao kèo đã định nên bây giờ hắn phải làm theo những gì tớ bảo. Hắn phải thỏa mãn ý nguyện của tớ.”
Những móng tay bên bàn tay trái của Alice đã tím đen do máu khô đọng lại. Thấy kinh tởm, tôi quay mình đi mở cổng sân và bước ra ngoài lối đi.
“Tom, cậu định đi đâu thế? Giờ cậu không thể bỏ đi được đâu!” Alice la lên.
“Tớ về nhà nói chuyện với mẹ,” tôi đáp, chẳng buồn quay lại nhìn cô ấy.
“Thế thì cứ về nhà với mẹ cậu đi! Cậu chỉ là thằng con bám váy mẹ, rúc nách mẹ, và cậu muôn đời sẽ vẫn là thế!”
Tôi đi chưa được hơn chục bước thì Alice đã chạy đuổi theo sau.
“Đừng đi Tom! Đừng đi mà!” cô gào lên.
Tôi cứ bước. Tôi thậm chí chẳng buồn quay lại.
Lần tiếp theo Alice quát lên với tôi, trong giọng cô ấy chất chứa giận dữ thật sự. Nhưng còn hơn thế, cô nghe có vẻ tuyệt vọng nữa.
“Cậu không thể bỏ đi được đâu Tom. Tớ không cho phép cậu làm thế. Cậu là của tớ. Cậu thuộc về tớ!”
Khi cô ấy chạy bổ đến chỗ tôi, tôi xoay người lại đối mặt với cô ấy. “Không đâu Alice!” tôi bảo. “Tớ không thuộc về cậu. Tớ thuộc về thế giới ánh sáng còn cậu giờ đây đã thuộc về bóng tối!”
Alice vươn tay ra trước túm lấy cánh tay trái của tôi mà bấu thật mạnh. Tôi có thể cảm nhận được những móng tay của cô cắt vào da thịt mình. Tôi rụt lại vì đau nhưng vẫn nhìn thẳng vào hai mắt cô ấy.
“Cậu không biết cậu vừa làm gì đâu!” tôi nói.
“Ồ có, tớ có biết chứ Tom. Tớ biết chính xác mình đã làm gì và một ngày nào đó cậu sẽ phải cảm ơn tớ vì điều này. Cậu cứ quá lo lắng cho cái tên Quỷ Độc quý báu của cậu, nhưng mà tin tớ đi, hắn chẳng xấu xa hơn tên Phán Quan là mấy đâu,” Alice vừa nói vừa thả tay tôi ra. “Những gì tớ vừa làm là vì lợi ích của tất cả chúng ta, của cậu và của tớ, của cả Lão Gregory nữa.”
“Quỷ Độc sẽ giết chết thầy ấy. Đấy là việc đầu tiên hắn sẽ làm sau khi được tự do!”
“Không, cậu lầm rồi đấy Tom! Quỷ Độc không phải là kẻ muốn giết Lão Gregory, mà là tên Phán Quan cơ. Lúc này đây Quỷ Độc là hy vọng sống sót duy nhất của lão ta. Và đấy là nhờ vào tớ.”
Tôi thấy hoang mang.
“Nghe này Tom, đi theo tớ rồi tớ sẽ chỉ cho cậu thấy.”
Tôi lắc đầu.
“Thế thì, dù cậu có đi theo hay không kệ cậu, tớ vẫn sẽ ra tay thôi,” Alice nói tiếp.
“Ra tay làm gì?”
“Tớ sẽ cứu lấy những tù nhân của tên Phán Quan. Tất cả bọn họ. Tớ sẽ cho hắn ta nếm mùi bị thiêu là như thế nào!”
Tôi lại nhìn trừng trừng vào Alice nhưng cô ấy không hề nao núng né tránh cái nhìn của tôi. Trong đôi mắt cô bừng bừng lửa giận, và trong khoảnh khắc ấy tôi có cảm giác như Alice có thể nhìn thẳng vào mắt của Thầy Trừ Tà, điều mà thông thường cô không làm được. Alice đã nói thật và tôi thấy có vẻ như Quỷ Độc sẽ nghe theo lời cô ấy mà giúp đỡ. Dù gì thì hai người bọn họ đã có giao kèo sao đó rồi đấy thôi.
Nếu có bất cứ cơ hội nào để cứu lấy Thầy Trừ Tà thì tôi phải có mặt ở đấy để đưa thầy đến nơi an toàn. Tôi chẳng thấy vững dạ chút nào khi phải dựa vào một kẻ tà ma như Quỷ Độc, nhưng tôi còn lựa chọn nào đâu cơ chứ? Alice quay người đi theo hướng dẫn đến ngọn đồi trọc, và thật chậm chạp, tôi cũng bắt đầu đi theo.
Đường phố vắng lặng và chúng tôi bước đi nhanh lẹ về hướng Nam.
“Tốt hơn là tớ phải giấu thanh trượng này đi,” tôi bảo với Alice. “Biết đâu nó lại khiến chúng ta lộ chân tướng mất.”
Alice gật đầu và chỉ tay về phía một nhà kho cũ nát. “Để nó lại đằng sau kia kìa. Trên đường quay về chúng ta có thể ghé vào lấy lại.”
Trên bầu trời phía Tây vẫn còn sót lại chút ánh sáng le lói được phản chiếu trên mặt sông uốn lượn bên dưới những đỉnh đồi của Wortham. Hai mắt tôi bị hút lên phía rặng đồi đá trọc thê lương. Những sườn đồi bên dưới đấy còn được che phủ với những cây thân mộc, giờ đang bắt đầu rụng lá, nhưng từ đấy trở lên thì chỉ toàn là cỏ và bụi dại.
Chúng tôi bỏ lại những căn nhà cuối cùng sau lưng mình và nhập vào một đám người đang băng qua cây cầu đá nhỏ hẹp bắc ngang dòng sông, chậm chạp di chuyển xuyên qua bầu không khí lặng yên ẩm thấp. Bên bờ sông sương mù phủ khá dày nhưng chẳng mấy chốc chúng tôi đã vượt lên trên đấy khi chúng tôi đi ngược lên đồi, băng qua những rặng cây, lê bước qua những ụ lá nát vụn ẩm ướt để đến gần đỉnh đồi. Đã có một đám đông tụ tập quanh đấy, mỗi phút lại có thêm nhiều người nữa hòa vào. Có ba đống cành khô củi mục khổng lồ chất sẵn đấy chờ được châm lửa, đống to nhất đặt chính giữa hai đống còn lại. Từ giàn thiêu dựng lên những cọc gỗ to, nơi các nạn nhân sẽ bị trói vào.
Cao xa trên rặng đồi đá trọc, với ánh sáng từ thị trấn dàn trải bên dưới, không khí tươi mát hơn. Toàn khu vực được chiếu sáng bằng những ngọn đuốc cắm vào những trụ gỗ cao thanh mảnh, đang nhè nhẹ lay động trong cơn gió thoảng về hướng Tây. Nhưng cũng có những vùng tối, nơi các khuôn mặt của đám đông chìm trong bóng đêm, và tôi theo bước Alice lẩn vào một trong những vùng ấy, để chúng tôi có thể theo dõi chuyện đang diễn ra mà không bị phát hiện.
Đang đứng canh gác, quay lưng lại với giàn thiêu, là mười hai người đàn ông to lớn đội mũ trùm đen, chỉ chừa ra những khe hở cho hai mắt và miệng. Họ mang dùi cui trên tay và trông rất sẵn sàng sử dụng chúng. Đây là những kẻ phụ tá hành quyết sẽ giúp tên Phán Quan châm lửa thiêu, và nếu cần thiết, giúp đẩy lùi đám đông.
Tôi không rõ đám đông sẽ phản ứng ra sao. Liệu có đáng trông mong là bọn họ sẽ ra tay làm gì đó không? Bất cứ người thân hay bạn bè nào của những người bị buộc tội đều muốn cứu lấy họ, nhưng liệu họ có đủ lực lượng để thử giải cứu hay không thì không chắc. Đương nhiên, như huynh Peter từng nói, có rất nhiều người thích xem cảnh hỏa thiêu. Nhiều người đến đây để được giải trí.
Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện trong đầu tôi thì, từ phía xa, tôi nghe thấy nhịp trống rộn rã.
“Thiêu! Thiêu! Thiêu, lũ phù thủy kia, thiêu đi!” dường như nhịp trống dồn lên như thế.
Nghe thấy âm thanh đấy, đám đông bắt đầu rì rầm, giọng của họ lớn dần lên thành tiếng la thét, sau cuối bùng lên thành tiếng huýt sáo và rú rít inh ỏi. Tên Phán Quan đang ngồi chễm chệ ngất ngưởng trên lưng con bạch mã to tướng từ xa tiến lại gần, và đằng sau hắn là cỗ xe chở các tù nhân đang khấp khễnh lăn theo. Những người đàn ông khác cưỡi ngựa đi dọc hai bên và đằng sau cỗ xe, kiếm giắt ngang hông. Phía sau họ, đang diễu bộ, là mười hai tay trống hiên ngang, các cánh tay của họ nâng lên hạ xuống một cách khoa trương để tạo nên nhịp trống họ đang gõ xuống.
“Thiêu! Thiêu! Thiêu, lũ phù thủy kia, thiêu đi!”
Đột nhiên toàn bộ tình hình trở nên vô vọng. Vài người đang đứng ở hàng trước bắt đầu chọi trái cây thối vào những tù nhân, nhưng những tay lính gác đang đi ngang men sườn, chắc là lo sợ sẽ bị chọi nhầm, liền rút kiếm ra chĩa thẳng vào họ, đẩy họ quay lại đám đông, khiến cho cả đám người phải dồn ra sau.
Cỗ xe tiến đến gần hơn rồi dừng lại, và mãi đến giờ tôi mới trông thấy Thầy Trừ Tà. Vài tù nhân đang quỳ gối, lầm rầm cầu nguyện. Những người khác rên la hay bứt tóc bứt tai, nhưng thầy của tôi chỉ đứng thẳng oai phong, nhìn về phía trước. Gương mặt thầy trông bơ phờ mỏi mệt, trong mắt thầy vẫn còn đó vẻ mơ hồ, như thể thầy chưa hiểu được chuyện gì đang xảy đến với mình. Có thêm một vết bầm đen mới trên trán thầy phía trên mắt trái, còn môi dưới thầy rách đôi và sưng vêu – rõ ràng thầy lại bị đánh đập thêm lần nữa.
Một cha xứ bước tới trước, tay phải cầm cuộn giấy, và nhịp trống thay đổi. Nhịp trống dồn dập lên đến cao trào rồi đột nhiên ngưng bặt, khi viên cha xứ bắt đầu xướng lên từ tấm giấy da.
“Hỡi những người dân của thị trấn Priestown, hãy nghe đây! Chúng ta tụ tập về đây để chứng kiến một cuộc hành quyết chiếu theo luật pháp bằng việc thiêu chết mười hai mụ phù thủy và một lão phù thủy, là những kẻ khốn nạn tội lỗi mà mọi người đang nhìn thấy trước mặt mình đây. Hãy cầu nguyện cho linh hồn bọn họ! Hãy cầu nguyện rằng khi chịu lấy đau đớn, bọn chúng sẽ nhận ra sai lầm trên con đường chúng đã chọn. Hãy cầu nguyện rằng bọn chúng sẽ cầu xin lòng thứ tha của Chúa và được chuộc lại linh hồn bất tử của chúng.”
Lại thêm một hồi trống gióng lên. Viên cha xứ chưa nói hết và khi trật tự được vãn hồi thì ông ta nói tiếp.
“Đức Ngài Bảo Hộ của chúng ta, ngài Phán Quan tối thượng, mong rằng đây sẽ là bài học cho những ai muốn đi theo con đường của thế lực bóng tối. Hãy nhìn những kẻ tội lỗi này bốc cháy! Hãy quan sát xương của bọn chúng nứt gãy và mỡ của chúng tan chảy như mỡ nến. Hãy lắng nghe tiếng chúng kêu thét và hãy luôn nhớ rằng như thế vẫn không là gì cả! Như thế vẫn không là gì nếu so sánh với ngọn lửa từ Địa ngục! Không có gì sánh được với sự tra tấn vĩnh hằng đang chờ đón những kẻ không tìm kiếm sự cứu rỗi!”
Nghe đến những lời này đám đông chợt im bặt. Có lẽ là do nỗi sợ hãi Địa ngục mà viên cha xứ vừa nhắc tới, nhưng tôi nghĩ, dường như là điều gì đó khác hơn. Là điều hiện giờ tôi đang sợ. Là phải đứng đấy quan sát sự kinh hoàng từ những cảnh tượng sắp sửa xảy ra. Là việc ý thức được rằng máu và da thịt người sống sẽ bị quẳng vào lửa để chịu đựng nỗi thống khổ không nói nên lời.
Hai người đàn ông đầu trùm mũ bước tới và thô bạo kéo tù nhân đầu tiên từ cỗ xe xuống – một phụ nữ có mái tóc bạc rũ lòa xòa quá vai, gần chạm đến eo. Khi bọn chúng lôi bà ta từ cỗ xe đến giàn thiêu gần nhất, bà ta bắt đầu khạc nhổ và nguyền rủa, giằng co trong tuyệt vọng để thoát đi. Vài người trong đám đông cười ồ lên cổ vũ, gọi bà ta bằng những từ tục tĩu, nhưng bất ngờ thay bà ta giằng được ra và dợm bỏ chạy vào đêm tối.
Trước khi đám lính gác kịp nhấc bước đuổi theo, tên Phán Quan đã phóng ngựa qua mặt bọn chúng, vó ngựa làm bùn bắn tung tóe từ nền đất mềm. Hắn tóm lấy tóc bà ta, xoáy những ngón tay vào trong các lọn tóc của bà trước khi vung tay đấm. Đoạn hắn hung tợn kéo bà ta lên khiến cho lưng bà phải ưỡn cong và bà ta gần như bị nhấc khỏi mặt đất. Bà ta rên lên một tiếng yếu ớt the thé khi tên Phán Quan lôi xềnh xệch bà ta về phía những tay lính gác, bọn này lại tóm lấy và nhanh tay trói bà vào một trong những cây cọc ven rìa giàn thiêu lớn nhất. Số phận của bà đã được định đoạt.
Tim tôi thắt lại khi thấy Thầy Trừ Tà là tù nhân tiếp theo bị lôi ra khỏi cỗ xe. Bọn chúng giải thầy đến giàn thiêu lớn nhất và trói thầy vào cây cọc trung tâm nhưng thầy chẳng chống cự lấy một lần. Thầy trông vẫn còn hoang mang ngơ ngác. Tôi nhớ thầy từng bảo tôi rằng việc bị thiêu sống là một trong những cái chết đau đớn nhất mà con người có thể tưởng tượng ra được, và thầy không nỡ làm thế với phù thủy. Trông thấy thầy bị trói ở kia, chờ đợi số phận của mình, thật quá sức chịu đựng. Một vài tên trong đám thuộc hạ của tên Phán Quan đang cầm theo đuốc, và tôi tưởng tượng bọn chúng châm lửa lên các giàn thiêu, những ngọn lửa liếm lên phía Thầy Trừ Tà. Nghĩ đến đấy thật kinh khủng và nước mắt bắt đầu ròng ròng trên mặt tôi.
Tôi cố nhớ lại điều thầy mình đã nói về một thứ gì đó hay một người nào đó luôn dõi theo những việc ta làm. Nếu ta sống đúng đắn, thầy bảo thế, thì trong giờ phút cần được giúp đỡ nhất thứ ấy sẽ đứng bên ta, trao cho ta sức mạnh của chính nó. Vâng, thầy đã sống cuộc đời đúng đắn và đã làm mọi chuyện mà thầy nghĩ là tốt nhất. Vậy nên thầy đáng nhận được một điều gì đó chứ. Chắc phải là thế chứ?
Nếu tôi là thành viên của gia đình chăm đi lễ và cầu nguyện hơn, hẳn khi ấy tôi đã đọc kinh cầu. Nhưng tôi lại không có thói quen ấy và không biết vì sao, mặc dù không ý thức được nhưng tôi bắt đầu thì thầm một mình. Tôi không có ý khấn nguyện gì nhưng tôi nghĩ chắc thực tình đấy đã là lời khấn rồi.
“Xin hãy giúp thầy ấy,” tôi thì thầm. “Cầu xin hãy giúp đỡ cho thầy.”
Thình lình lông tóc sau gáy tôi bắt đầu động đậy và ngay lập tức tôi cảm thấy lạnh, thật lạnh. Có thứ gì đó từ thế lực bóng tối đang tiến đến gần. Thứ gì đó mạnh bạo và nguy hiểm. Tôi nghe thấy Alice đột nhiên hức lên rồi khàn giọng lầm bầm, và ngay lập tức trước mắt tôi tối sầm, đến nỗi khi tôi quay lại với tay về phía Alice, tôi chẳng còn trông thấy hai bàn tay trước mặt mình nữa. Tiếng rì rầm từ đám đông đã lui về phía xa xăm và vạn vật trở nên tĩnh lặng im ắng. Tôi cảm thấy như mình bị cắt lìa khỏi thế giới, chỉ còn lại một mình trong bóng đêm.
Tôi biết Quỷ Độc đã đến rồi. Tôi không thể trông thấy gì nhưng lại cảm nhận được hắn đang ở rất gần đây, một linh hồn tối đen to lớn, một sức nặng ngàn cân đang đe dọa sẽ ép chết tôi. Tôi hoảng kinh, sợ cho mình và cho cả những con người vô tội đang tề tựu quanh đây, nhưng tôi chẳng thể làm gì ngoài việc chờ đợi trong bóng đêm cho đến khi mọi việc kết thúc.
Khi mắt tôi nhìn thấy trở lại, tôi thấy Alice tiến về phía trước. Trước khi tôi kịp ngăn thì Alice đã bước ra khỏi chỗ tối để đi thẳng đến chỗ Thầy Trừ Tà và hai kẻ hành quyết nơi giàn thiêu trung tâm. Tên Phán Quan đang đứng gần bên quan sát. Khi Alice đến gần, tôi trông thấy hắn ta quay đầu ngựa cho ngựa phi nước kiệu nhỏ. Trong khoảnh khắc, tôi tưởng hắn định cho ngựa giẫm lên Alice nhưng không, hắn chỉ cho ngựa dừng lại, thật gần sát đến nỗi Alice hẳn có thể giơ tay ra vuốt ve mũi con ngựa cũng được.
Một nụ cười độc địa nở ra trên mặt hắn và tôi biết hắn đã nhận ra Alice là một trong những tù nhân trốn thoát. Những gì Alice làm sau đấy, tôi sẽ luôn nhớ mãi.
Trong sự im lặng đột ngột vừa trùm xuống ấy, Alice chìa hai tay về phía tên Phán Quan, chỉ vào mặt hắn bằng cả hai ngón trỏ. Rồi cô chợt phá ra cười thật dài, thật lớn, âm thanh ấy vang dội qua khắp vùng đồi, khiến cho lông tóc sau cổ tôi lại dựng đứng. Đấy là một tiếng cười hân hoan chiến thắng kèm với thách thức, và tôi nghĩ thật trớ trêu làm sao khi tên Phán Quan đang chuẩn bị thiêu sống những người kia, tất cả đều bị kết tội sai lầm, tất cả đều vô tội, trong khi kẻ đang tự do đối mặt với hắn lại là một phù thủy thực thụ với quyền năng đích thực.
Tiếp sau đó, Alice xoay người trên gót và bắt đầu quay, hai tai vẫn vươn ngang ra hai bên. Trong khi tôi dõi theo, những đốm đen bắt đầu xuất hiện trên mũi và đầu con bạch mã của tên Phán Quan. Thoạt tiên tôi lơ ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng rồi con ngựa hí lên hoảng sợ và dựng đứng lên trên hai chân sau, và tôi trông thấy những giọt máu nhỏ từ bàn tay trái của Alice bắn ra. Máu từ nơi mà tên Quỷ Độc vừa mới hút lấy.
Thình lình một cơn cuồng phong ào đến, một tia chớp rạch trời kèm tiếng sấm đùng đoàng thật lớn đến độ làm tai tôi nhói đau. Tôi thấy mình khuỵu gối xuống đất và có thể nghe thấy người ta kêu gào la hét. Tôi nhìn lui về phía Alice và thấy cô gái vẫn còn xoay tít, mỗi lúc một nhanh hơn. Con bạch mã lại thối lui, dựng lên trên hai chân sau, lần này nó khiến cho tên Phán Quan rơi khỏi yên, rớt ra sau ngã lên giàn thiêu.
Lại một tia chớp nữa và bỗng nhiên rìa giàn thiêu bắt lửa, ngọn lửa tí tách bùng lên trong khi tên Phán Quan đang lồm cồm ngồi dậy, xung quanh bị lửa bao bọc. Tôi trông thấy vài tên lính nhào đến định giúp hắn nhưng cả đám đông cũng đang nhào tới và một trong những tên lính gác bị lôi khỏi ngựa. Trong tích tắc một cuộc bạo loạn ngút trời vỡ ra. Tứ bề mọi người đang chống chọi ẩu đả. Một số kẻ khác đang tháo chạy và không gian tràn ngập tiếng quát tháo la hét.
Tôi thả túi xuống chạy đến bên thầy mình, vì ngọn lửa đang lan rất nhanh, đe dọa sẽ nhấn chìm thầy trong ấy. Chẳng nghĩ ngợi gì, tôi băng thẳng qua giàn thiêu, cảm nhận được sức nóng của lửa, chắc hẳn lúc này lửa đã bén đến những khúc củi lớn hơn rồi.
Tôi loay hoay cởi trói cho thầy, những ngón tay lóng ngóng quanh các gút thắt. Bên tay trái tôi, một người đàn ông đang cố phóng thích cho người phụ nữ tóc bạc mà bọn chúng đã trói vào trước tiên. Tôi đâm hoảng vì mình chẳng làm được gì cả. Có quá nhiều các gút thắt! Gút quá chặt còn hơi nóng lại ngày một tăng dần!
Đột nhiên bên tay trái tôi vang lên tiếng reo chiến thắng. Người đàn ông đã cởi trói được cho người phụ nữ, và chỉ nhìn qua một lần là tôi biết ngay: ông ta đang cầm trong tay con dao và dễ dàng cắt qua sợi dây trói. Ông ta dợm đưa người phụ nữ rời khỏi cây cọc thì bỗng liếc nhìn lại tôi. Không trung tràn ngập tiếng la hét và tiếng lửa bốc thành ngọn lách tách. Cho dù tôi có kêu lên thì hẳn ông ta cũng chẳng nghe thấy gì, thế nên tôi chỉ đơn giản là chìa tay về phía ông ta. Dường như trong tích tắc ông ta có do dự, nhìn chăm chăm vào tay tôi, nhưng rồi cũng quẳng con dao về phía tôi.
Con dao rơi hụt, rớt vào trong ngọn lửa. Thậm chí chẳng kịp nghĩ gì, tôi thọc tay thật sâu vào trong đám củi đang cháy mà lôi con dao ra. Chỉ mất có vài giây tôi đã cắt sạch sợi thừng.
Giải thoát được Thầy Trừ Tà khi chúng tôi chỉ còn trong gang tấc là bị thiêu chết như thế này khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm làm sao. Nhưng niềm vui của tôi chẳng được bao lâu. Chúng tôi còn lâu mới được an toàn. Thuộc hạ của tên Phán Quan vẫn vây quanh hai chúng tôi và có khả năng rất lớn là chúng tôi sẽ bị nhận diện và bị bắt lại. Lần này thì cả hai thầy trò tôi sẽ bị thiêu chết!
Tôi phải đưa thầy ra khỏi giàn thiêu để lẫn vào vùng bóng tối trước mặt; đến nơi mà không ai có thể nhìn thấy chúng tôi. Dường như việc này phải mất hàng thế kỷ. Thầy nặng nề tựa vào tôi và chỉ đi được những bước ngắn loạng choạng. Tôi nhớ đến túi của thầy, nên chúng tôi đi đến nơi tôi đã thả túi xuống. Chỉ là may mắn phước đức lắm hai chúng tôi mới tránh được đám thuộc hạ của tên Phán Quan. Còn tay cầm đầu của bọn chúng thì không thấy đâu, nhưng tôi có thể thấy phía xa xa, những tên đang ngồi trên mình ngựa vung kiếm chém loạn xạ xuống bất cứ ai đang ở gần. Tôi biết là bất cứ lúc nào một trong số bọn chúng cũng có thể lao về phía chúng tôi. Sự việc mỗi lúc mỗi thêm khó khăn; sức nặng của Thầy Trừ Tà dường như gia tăng trên vai tôi, trong khi bên tay phải tôi còn phải cầm theo chiếc túi của thầy. Nhưng rồi có ai đó nâng tay kia của thầy lên và chúng tôi đang di chuyển vào trong góc tối của những rặng cây đến nơi an toàn.
Người đó là Alice.
“Tớ đã làm được rồi, Tom ơi! Tớ đã làm được!” cô phấn khởi reo lên.
Tôi chẳng rõ mình phải trả lời như thế nào nữa. Dĩ nhiên là tôi vui mừng, nhưng tôi không thể chấp nhận phương thức của cô ấy được. “Thế giờ Quỷ Độc đâu rồi?” tôi hỏi.
“Đừng lo đến chuyện ấy Tom ạ. Tớ có thể nhận biết khi nào hắn đang ở gần, mà bây giờ tớ chẳng cảm thấy hắn đâu cả. Hẳn phải hao tổn rất nhiều sức mạnh để làm chuyện vừa rồi nên tớ đoán là hắn phải quay lại thế giới bóng tối một thời gian để mà hồi sức.”
Tôi chẳng thích nghe thế tí nào. “Thế còn tên Phán Quan thì sao?” tôi hỏi. “Tớ chẳng nhìn ra chuyện gì đã xảy đến với hắn cả. Hắn đã chết rồi à?”
Alice lắc đầu. “Chỉ bị phỏng tay khi ngã xuống thôi. Nhưng giờ thì hắn đã biết bị thiêu là như thế nào rồi!”
Khi Alice nói thế, tôi bắt đầu nhận thức được cơn đau trên chính tay mình, cánh tay trái đang ôm lấy Thầy Trừ Tà đây. Tôi nhìn xuống thì thấy mu bàn tay phồng rộp sưng tấy. Cứ bước đi một bước, cơn đau dường như càng tăng thêm.
Chúng tôi băng qua cây cầu cùng đám đông nhốn nháo đầy những người hoảng sợ, tất cả đều hướng lên phía Bắc, hăng hái rời xa cuộc bạo loạn và những hệ lụy tiếp theo. Chẳng bao lâu nữa thôi, binh lính của tên Phán Quan sẽ chỉnh đốn lại, sẽ nhiệt tình tiếp tục bắt giữ các tù nhân và trừng phạt bất cứ ai có dự phần vào cuộc trốn chạy của những tù nhân ấy. Bất cứ kẻ nào cản trở bước tiến của bọn chúng đều sẽ bị khổ sở.
Bình minh còn lâu mới đến thì ba người chúng tôi đã tránh hẳn khỏi Priestown, và chúng tôi nghỉ ngơi vài giờ đầu ngày trong một chuồng bò ọp ẹp, vì sợ rằng người của tên Phán Quan sẽ lùng sục quanh đấy để tìm kiếm tù nhân đào thoát.
Thầy Trừ Tà chẳng nói lấy lời nào khi tôi trò chuyện với thầy, ngay cả sau khi tôi lấy thanh trượng ra trao lại thầy cũng không nói. Hai mắt thầy vẫn đờ đẫn và nhìn trân trân, như thể trí óc của thầy đang ở một nơi khác. Tôi bắt đầu thấy lo rằng cú choảng vào đầu thầy khá là nặng đây, như thế thì tôi còn ít lựa chọn lắm.
“Chúng ta phải đem thầy về nông trại nhà tớ thôi,” tôi bảo với Alice. “Mẹ tớ có thể giúp được cho thầy đấy.”
“Nhưng bà sẽ không vui vẻ gì khi gặp tớ đâu nhỉ?” Alice hỏi. “Nhất là sau khi thấy được tớ đã làm gì thì bà lại càng không vui. Cả ông anh trai của cậu cũng thế.”
Tôi gật đầu, nhăn nhó vì đau. Những gì Alice nói đúng đấy chứ. Sẽ tốt hơn nếu cô ấy không về cùng tôi, nhưng tôi lại cần cô giúp tôi đỡ Thầy Trừ Tà, lúc này thầy chẳng còn đi đứng vững được nữa.
“Có gì không ổn thế Tom?” Alice hỏi. Cô đã để ý thấy tay tôi nên bước sang xem. “Sẽ chóng chữa lành thôi,” cô nói, “tớ sẽ không đi lâu đâu...”
“Đừng Alice, nguy hiểm lắm!”
Nhưng trước khi tôi kịp ngăn cô lại thì Alice đã chạy ra khỏi nhà kho. Mười phút sau cô quay lại với vài miếng vỏ cây nhỏ và vài chiếc lá của một loại cây mà tôi không nhận ra. Cô dùng răng nhai nhai mảnh vỏ cây cho đến khi nó biến thành những mảnh xơ nhỏ.
“Chìa tay cậu ra nào!” cô ra lệnh.
“Cái gì thế?” tôi nghi ngại hỏi, nhưng tay tôi đang thật sự rất đau nên tôi làm theo như được bảo.
Thật nhẹ nhàng, Alice đặt mảnh vỏ cây nhỏ lên vết phỏng và quấn bàn tay tôi ủ vào mớ lá cây. Rồi cô rứt một sợi chỉ đen khỏi váy và dùng nó để định vị chỗ băng bó.
“Lizzie đã dạy cho tớ trò này,” Alice bảo. “Sẽ giúp cơn đau biến đi nhanh ấy mà.”
Tôi định mở miệng phản đối, nhưng gần như ngay lập tức cơn đau dịu đi. Đây là phương thuốc mà Alice được một mụ phù thủy dạy cho. Một phương thuốc hiệu nghiệm. Thế giới này có nhiều điều thật kỳ khôi. Nhờ vào điều ác mà điều lành xuất hiện. Và không chỉ là chuyện bàn tay của tôi không đâu. Nhờ vào Alice và giao kèo giữa cô ấy với Quỷ Độc mà Thầy Trừ Tà đã được cứu thoát.
Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 2 - Lời Nguyền Của Quỷ Độc Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 2 - Lời Nguyền Của Quỷ Độc - Joseph Delaney Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 2 - Lời Nguyền Của Quỷ Độc