If you truly get in touch with a piece of carrot, you get in touch with the soil, the rain, the sunshine. You get in touch with Mother Earth and eating in such a way, you feel in touch with true life, your roots, and that is meditation. If we chew every morsel of our food in that way we become grateful and when you are grateful, you are happy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Suzanne Brockmann
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Night Watch
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2149 / 40
Cập nhật: 2015-09-16 12:30:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
es im lặng trên cả quãng đường về nhà, trừ lúc anh hỏi đi hỏi lại Brittany có thực sự ổn không.
Cuối cùng cô quay sang anh. "Wesley,em khỏe. Mắt cá của em hơi đau và em bị đập đầu. Em phải nói gì để khiến anh tin em?"
Cơ hàm của anh giật giật. "Xin lỗi."
Anh đánh xe theo hướng lối vào và ra khỏi xe. Anh đi vòng quanh đóng cửa cho cô sau khi cô bước xuống, rồi theo cô đến cửa bếp. Anh mở khóa và mở rộng cửa ra cho cô, vẫn không nói một lời nào.
Anh thực sự đã bị kích động, mọi múi cơ trong cơ thể đều căng lên.
Brittany đợi cho đến khi anh đóng cửa lại. "Anh vẫn còn giận dữ với em à?"
"Không."
"Anh đang hành động như thế," cô chỉ ra.
Anh nhắm mắt lại một lúc. "Okay," anh nói.
"Có thể là vậy, có thể...Chúa ơi, anh không biết anh là gì nữa, Britt. Khi anh không thể tìm thấy em, anh nghĩ..." Anh lắc đầu. "Anh đã sợ đến chết.Và anh không thích bị sợ hãi."
Cô gật đầu. "Em hiểu. Em cũng không thích. Em xin lỗi đã không gọi cho anh sớm hơn, nhưng..."
"Chúng ta đừng nói chuyện bây giờ được không?" anh hỏi. "Anh chỉ...anh không muốn nói chuyện, okay?"
"Có lẽ bây giờ mới là lúc thích hợp nhất để nói chuyện," cô đáp lại. "Nếu anh thực sự rối loạn như vậy, anh nên xả nó ra thay vì lờ nó đi."
"Cám ơn nhưng không." Anh lấy ra một cái ly từ trong tủ và rót cho mình chút nước, động tác của anh căng thẳng, gần như giật cục. "Em biết không, chúng ta nói chuyện quá nhiều. Anh nghĩ mối quan hệ này đáng lẽ phải trên cơ sở tình dục, trên..." Anh sử dụng một động từ có thể làm cho cô lùi lại. Một động từ với ý định làm cho cô lùi lại.
Nhưng Brittany biết chính xác anh đang làm gì.
Hay đúng hơn, đang cố gắng làm gì.
Và cô thậm chí còn không ngần ngại. Cần nhiều từ thô tục hơn mới có thể đẩy cô ra khỏi anh chỉ bởi vì tình cảm của anh dành cho cô làm anh thấy sợ hãi.
"Anh quan tâm đến em quá nhiều," cô đoán, chính xác từ phản ứng của anh. "Và nhận ra anh quan tâm đến mức nào đã khiến anh thật sự choáng váng, đúng không?"
Anh phát ra một âm thanh có thể là tiếng cười, có thể là đau đớn. "Anh không có chỗ cho em," anh nói và rụt lại, chửi thề nho nhỏ. "Nghe có vẻ tàn nhẫn và anh xin lỗi, bé cưng, nhưng anh..."
"Không," cô nói. "Không, Wes, em hiểu ý anh muốn nói. Em biết tại sao anh lại nói thế." Và cô biết thật. Cô hiểu, không hề nghi ngờ, rằng anh đang nghĩ về Ethan. Anh đang nghĩ về mất mát, và làm thế nào để không phải cảm thấy nỗi đau mất mát khi không có gì để mất. "Em sẽ không chết, anh yêu. Em không phải là Ethan."
"Oh, hoàn hảo," anh nói, cơn giận dữ khét tiếng của Skelly lóe lên. "Mang Ethan vào chuyện này. Tại sao lại không? Biến cái này thành lễ hội khốn khổ đi."
"Em nghĩ mọi việc anh làm đều khởi nguồn từ cái chết của Ethan," Brittany nhẹ bảo anh. "Mọi thứ. Chuyện tình cảm của anh với Lana - vợ một người bạn thân. Tình đơn phương - thật thích hợp với anh. Anh không thể đánh mất cô ấy vì cô ấy đâu phải của anh. Trừ việc anh cũng không thể chiến thắng. Anh không bao giờ có thể chiến thắng, không bao giờ có thể hạnh phúc khi..."
"Nhìn này," anh nói. "Anh thật sự không hứng thú với chuyện này. Anh sẽ đi làm một giấc. Nếu em muốn nằm với anh, tốt thôi. Nếu em không muốn, cũng không sao."
Nhưng cô chặn trước cửa dẫn vào phòng ngủ. "Hôm nay anh đã nói anh sợ hãi. Anh sợ cái gì, Wes?"
Anh không trả lời.
Anh không cần làm vậy, cô đã biết. "Anh sợ em bị thương nặng hơn bề ngoài," cô nói. "Anh sợ em bị thương nghiêm trọng. Và nếu thế thì sao?"
Wes lắc đầu. "Brittany, đừng. Anh đã phí quá nhiều thời gian. Chẳng thú vị chút nào."
"Nếu em bị thương nặng," thay vì đó cô lại hỏi, "sẽ là lỗi của ai?"
Anh hít vào và thốt ra một từ.
"Của em," cô trả lời cho anh. "Đó là lỗi của em, không phải của anh. Em là người trượt chân xuống những bậc cầu thang đó..."
"Em đã nói em bị đẩy."
"Yeah," cô nói. "Okay. Em bị đẩy, nên đó không phải hoàn toàn là lỗi của em, nhưng cũng không phải là lỗi của anh."
"Nếu anh ở đó với em, không ai có thể đến đủ gần để đẩy em, em nên tin điều đó."
"Đúng vậy," cô nói. "Và nếu anh ở bên em mùa hè em 22 tuổi, em sẽ không bao giờ đi xem phim với chồng cũ lần đầu tiên. Vậy tức là cuộc hôn nhân thối tha của em cũng là lỗi của anh?"
Anh lắc đầu dứt khoát. "Nó không giống nhau."
"Anh đã không ở đó khi những tên điên khùng bắn vào tổng thống năm ngoái," cô nói. "Vậy đó cũng là lỗi của anh khiến cho các điệp viên bí mật chết sao?"
"Không."
"Vậy tại sao Ethan chết lại là lỗi của anh?"
Anh im lặng, chỉ nhìn trừng trừng vào cô. "Em không biết nên dừng lại lúc nào, đúng không?" cuối cùng anh nói.
"Wes, tại sao Ethan chết là lỗi của anh?" cô hỏi lại.
"Chết tiệt nó. Không phải. Đó là những gì em muốn anh nói, đúng không?"
"Không," cô nói. "Đó là những gì em muốn anh tin."
"Well, anh có tin điều đó," anh nói cay nghiệt. "Anh không thể cứu nó kể cả khi anh ở trong xe cùng nó. Anh không phải là siêu nhân, không hề có ảo tưởng về bản thân. Không có tí nào. Có vài tên trong đội Alpha nghĩ rằng họ chỉ thiếu 1 bước nữa là thành bất tử. Họ nghĩ họ là vô địch. Nhưng hey - nhớ không? Anh là một sai lầm của gia đình. Anh có một lịch sử dài về việc làm cho mọi người anh từng gặp bực mình..."
"Không phải em," cô nói.
"Yeah," Wes nói, giọng anh vụn vỡ. "Jesus, anh không thể hiểu được. Em giống như một trong những người phụ nữ tốt nhất anh từng gặp và dù anh có nói gì hay làm gì, em vẫn thích anh. Anh không hiểu."
Anh thực sự đã rưng rưng nước mắt. Brittany tiến một bước lại gần anh, vươn tới anh, nhưng anh lùi ra.
"Anh yêu, đó là vì em thấy con người thật của anh," cô bảo anh, không nản lòng. "Em nhìn thấy một người đàn ông tuyệt vời, tốt bụng, biết thông cảm, rất mạnh mẽ và thông minh, người thật vui khi ở bên, người dâng hiến bản thân rất hào phóng. Em nhìn thấy một người đặc biệt..."
"Đó là Ethan." Anh to tiếng với cô, dùng cơn giận để giữ cho mình khỏi khóc. "Không phải anh. Thằng bé mới là người đặc biệt. Anh là người luôn vượt qua giới hạn, đứa trẻ đáng ghét luôn thử thách lòng kiên nhẫn của mọi người từ ngày này sang ngày khác. Anh là tên gây rối, tên đi trên mái nhà, tên ưa mạo hiểm, tên phiền nhiễu. Nếu một trong số bọn anh phải đi, chết tiệt đó nên là anh!"
Im lặng.
Brittany nghĩ Wes đã làm cho chính mình ngạc nhiên với câu nói đó hơn là cô.
"Nên là anh," anh thì thầm khi dùng mu bàn tay để lau nước mắt trước khi có giọt nào kịp lăn xuống. "Đã hàng năm nay và anh vẫn tức giận như quỷ rằng mình đã không ngồi trong cái xe đó thay cho Ethan."
"Oh, anh yêu," Brittany bảo anh. "Em rất mừng đó không phải là anh. Và, với cái gì có giá trị, những đứa trẻ ngoan thì tốt, nhưng em vẫn luôn thích những đứa trẻ ngỗ nghịch hơn. Chúng lớn lên thành những người đàn ông hấp dẫn nhất."
Wes vươn tới cô. Anh thực tế đã chộp lấy cô, kéo cô vào gần và hôn cô mạnh đến đau đớn.
Cô hôn lại anh cũng mãnh liệt như vậy, biết rằng anh cần điều này, rằng dù anh không để mình khóc, nhưng ngay bây giờ anh cần dùng sex như một lối thoát cho cảm xúc.
Anh không phải là người duy nhất.
Chúa ơi,cô yêu anh. Nhưng cô không dám nói với anh, sợ rằng anh sẽ coi những lời của cô như một gánh nặng, một mối lo, một vấn đề khác cần giải quyết.
Vì vậy cô chỉ hôn anh.
Wes đã ngừng suy nghĩ.
Nghĩ ngợi thật đau đớn, nên nếu anh không nghĩ, tất cả những gì anh làm chỉ là cảm nhận, và ngay bây giờ anh đang cảm nhận Brittany.
Brittany, người đã nghĩ anh là một người đàn ông hấp dẫn. Brittany, người luôn thích anh, người không để cho anh làm cô sợ hãi.
Anh cảm thấy miệng của Britt trên miệng mình, ngực của cô ép sát vào ngực anh, chân cô quấn quanh eo anh khi anh chôn mình vào trong cô hết lần này đến lần khác.
Cô thật nóng và trơn, anh không thể nhớ lần cuối cùng có bất cứ điều gì - bất cứ điều gì - tuyệt vời như vậy.
"Bao," cô hổn hển. "Wes, chúng ta cần..."
Bao cao su. Anh đã không mang bao.
Bây giờ đã có một ý nghĩ có thể xuyên qua màn sương của cơn khoái lạc mãnh liệt, và Wes cứng người lại.
Anh mở mắt ra, nhận thấy anh không chỉ vào trong người cô không mang đồ bảo vệ, mà còn ghì chặt cô không chút tế nhị, quần vẫn ở ngang đùi mình, không chú ý gì đến sự thoải mái của cô, lưng của cô bị đẩy mạnh vào tường phòng khách.
Nhưng mặc dù anh đã dừng lại, cô vẫn chuyển động như thể cô thích điều này. Không, quên từ thích đi - như thể cô yêu những gì anh đang làm với cô - như thể cô muốn và cần anh như anh cần cô.
"Làm ơn," cô nói. "Chúng ta cần lấy bao. Nhưng em dường như không thể dừng lại. Cảm giác quá tuyệt..."
Chúa ơi, cô ấy còn hơn cả gợi tình và anh hôn cô khi lần tìm ví trong túi quần sau.
"Làm ơn," cô van xin, giữa những nụ hôn. "Làm ơn, Wes..."
Oh, yeah, người phụ nữ gợi tình nhất anh từng có hân hạnh được làm tình với đang van xin anh. Nhưng vì cái gì? Rút ra, hay...
Cô kẹp chặt anh bằng chân mình, đẩy anh vào sâu trong cô, và phát ra một âm thanh khiến anh suýt đánh rơi ví.
Anh đã để một chiếc bao cao su trong đó đề phòng trường hợp họ không về kịp Thị trấn San Diego cổ trước khi cần làm tình lần nữa.
Bởi vì đấy là cảm giác khi ở bên Brittany - nó không giống như anh muốn cô kiểu "yeah, thế thì tốt", mà đúng hơn là anh cần cô, giống như "nếu em không làm tình với anh ngay bây giờ anh sẽ chết mất." Chúa ơi, anh cần cô quá nhiều, mọi lúc.
Có lẽ anh nên làm cho cô có thai rồi cưới cô.
Chúa ơi, okay, bây giờ thì anh đi từ chỗ không nghĩ gì sang suy nghĩ những điều điên cuồng. Trừ việc chỉ riêng ở trong cô như vậy, không bảo vệ, đã đủ để hạ gục cô. Cô đã có đủ thương tích trên người.
Chắc chắn cô biết điều đó. Cô là một y tá.
Và anh muốn - cần...
Brittany. Trong đời anh.
Lâu hơn chỉ một tuần nữa.
Oh, Chúa ơi, những gì cô đang làm với anh, dù biết rằng anh không mang đồ bảo vệ.
Có thể cô muốn anh làm cho cô có thai. Có thể cô muốn anh cưới cô, bắt đầu một gia đình. Anh biết cô vẫn muốn có con. Thật đáng sợ. Anh sẽ làm thế nào với một đứa con? Thế nhưng ý nghĩ về nhà với Brittany mỗi tối thật sự rất quyến rũ.
"Anh muốn lên đỉnh trong em," annh hổn hển, không thể tìm được lời để nói với cô cảm giác của anh. Chắc chắn cô sẽ hiểu ý anh. "Britt..."
Cô không nói không, nhưng cô cũng không nói đồng ý. Cô chỉ bùng nổ quanh anh, và đó cũng là kết thúc của anh. Anh rút ra, nhưng dĩ nhiên, đã là quá muộn.
Brittany hôn anh. "Nói cho em biết," cô nói, trước khi anh có cơ hội lấy lại hơi thở. "Ngay bây giờ, ngay giây phút này, anh có vui mừng tí nào không khi không phải là người đã chết?"
Wes cười và hôn cô. "Có," anh nói. "Bất cứ lúc nào ở bên em, bé yêu, chắc chắn là có."
Điện thoại réo vang chỉ sau 4h sáng, đánh thức Brittany khỏi giấc ngủ không yên.
Wes chửi thề đúng như thủy thủ khi vươn tay qua người cô để cầm lấy chiếc điện thoại không dây đang nạp trên chiếc bàn cạnh giường. "Nếu đây lại là gọi rồi cúp máy nữa, anh sẽ tắt chức năng reo."
"Nếu đó là Andy thì sao?" Britt hỏi, vươn tay bật điện.
"Skelly." Vẻ cau có của Wes nhạt đi khi anh nhìn thấy khuôn mặt cô. Không nghi ngờ gì trông cô lo lắng ra mặt. "Không phải Andy," anh chuyển động miệng không phát ra tiếng. Nhưng sau đó người ở đầu bên kia đã có được toàn bộ sự chú ý của anh. "Cái gì?" anh chửi thề. "Khi nào?" Lại một khoảng dừng. Dù anh đang nói chuyện với ai, nó vẫn quá nghiêm túc. "Có chắc không?" Anh lại chửi thề, sau đó hít sâu vào và thở ra thật mạnh.
Tay của anh run run vuốt mặt khi anh chửi thề lần nữa. "Không," anh nói vào trong điện thoại. "Tôi biết. Tôi không bao giờ nghĩ...Ý tôi là, nếu có ai đó không thể bị hủy hoại...Oh, Chúa ơi. Họ chắc chắn đấy không phải là một sai lầm?"
Oh, Chúa tôi, thực sự. Ai đó đã chết. Ai đó Wes quan tâm.
Khi Britt quan sát, anh ném cái chăn ra và xuống khỏi giường.
"Yeah," anh nói vào điện thoại, kéo quần lót sạch cùng tất ra khỏi tủ, và một cái áo phông từ một ngăn kéo khác. "Tôi sẽ gọi cho Bobby. Cậu ấy đang đi tuần trăng mật, nhưng chắc chắn cậu ấy muốn biết. Jesus." Anh xát gáy như thể bị đau. "Yeah. Cảm ơn cậu, Chuẩn úy. Tôi rất cảm kích vì cuộc gọi và..." Im lặng. "Yeah, tôi sẽ gặp cậu ở đó."
Anh cúp máy và đứng đó một lúc, quay lưng về phía Brittany, hít sâu và thở mạnh ra lần nữa.
"Wes," cô nói nhỏ. "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Anh quay sang cô, khuôn mặt anh hóa đá bởi nỗi đau. "Matt Quinn đã chết."
Matt...? Trong một giây, Brittany không nhận ra cái tên đó. Nhưng sau đó thì có. Cô chỉ chưa từng nghe đến tên riêng của anh ta thường xuyên. Nhưng Matt Quinn là Quinn vĩ đại, Phù thủy Quinn vĩ đại.
Chồng của Lana Quinn, và bạn tốt của Wes.
Và anh ta đã...chết?
"Oh, Chúa tôi," cô hít vào. "Như thế nào?"
"Máy bay rơi. Chiếc Seahawk của cậu ta rơi xuống biển, trên đường trở về từ một nhiệm vụ. Jesus, anh phải đi tắm."
Brittany theo anh vào phòng tắm. "Mọi người trên máy bay có mất tích hết không?"
"Không," Wes nói, bật nước và chờ cho nó nóng lên. "Những người khác trong đội đã được vớt lên, nhưng Quinn và 2 thành viên khác của phi hành đoàn bị chết ngay tại chỗ. PJ không thể đưa họ ra ngoài trước khi máy bay rơi xuống. Hiển nhiên có một cơn bão đang hoành hành ở đó - sẽ mất vài ngày trước khi họ có thể đưa thợ lặn xuống mang xác lên - nếu họ làm được. Điều đó càng khiến cho mọi việc khó khăn hơn cho Lana." Anh nhìn cô, như thể mới thấy cô lần đầu tiên kể từ cuộc điện thoại với ngài chuẩn úy. "Em giúp anh một việc được không?"
"Dĩ nhiên."
"Anh phải gọi cho Bobby. Ở chỗ nào đó trên bàn trong bếp có một mảnh giấy ghi số điện thoại của khu nghỉ mát cậu ta và Colleen đang ở."
"Em sẽ tìm nó," cô bảo anh.
"Cảm ơn." Anh bước vào dưới vòi sen.
"Wes." Britt ngăn anh khỏi kéo rèm tắm. "Anh có thể khóc khi biết một người bạn đã mất."
Nhưng anh lại có cái nhìn sắt đá ấy trên mặt. "Chỉ cần tìm cho anh số điện thoại đó, làm ơn."
Brittany đi vào bếp qua phòng ngủ, nơi cô mặc vào một cái áo phông và quần đùi của Wes.
Có lẽ anh chưa bao giờ khóc. Có lẽ anh đã sống bằng cách dùng tình dục đến mất trí để biểu hiện cảm xúc.
Mất trí đến mức độ lờ đi mọi biện pháp ngăn sinh đẻ và giữ gìn tình dục an toàn.
Một cơn điếng người lạnh buốt chạy qua người cô. Chúa ơi, họ đã làm gì thế này?
Quan hệ tình dục không bảo vệ thì thật là ngu ngốc. Không có lý do chính đáng, không có một cái cớ chấp nhận được.
Và điều thật sự ngu ngốc là, họ vẫn chưa nói chuyện về điều này. Sau đó, Wes đã kéo cô vào phòng tắm và kì cọ cho cả hai thật sạch. Điều nọ dẫn tới điều kia và họ lại kết thúc ở trên giường, giao tiếp lần nữa qua tiếp xúc.
Họ đã dành cả buổi tối để ngủ và thức dậy làm tình - với biện pháp bảo vệ mỗi lần.
Cả đêm, mỗi lần cô nghĩ về việc xốc lại lòng can đảm để nói, "Vậy, Wesley, tình dục không dùng bao, chúng ta đã nghĩ cái gì vậy?", anh lại hôn cô.
Và chúa tôi, chúa tôi, người đàn ông đó mới biết cách hôn làm sao.
Anh đã hút tất cả những lời chưa nói ra khỏi miệng cô, vét sạch mọi ý nghĩ trong não cô ngoài sự thỏa mãn vừa trải qua.
Cho đến một vài phút trước, khi cuộc gọi đó đến, Brittany đã biến tình cảnh "sẽ ra sao nếu cô có thai" thành một kết thúc hạnh phúc như cổ tích. Cô sẽ có đứa bé cô hằng mong muốn, và người chồng cô yêu - người cũng yêu cô. Bởi vì Wes có yêu cô. Cô không hề nghi ngờ điều đó.
Rắc rối là, tình cảm của anh với cô chỉ đứng thứ hai.
Nhưng bây giờ, đột ngột, với cái chết không đúng lúc của Quinn, Britt là chứng ngại vật tiềm tàng sẽ ngăn Wes tìm thấy hạnh phúc thực sự của anh bên Lana.
Và đó không phải là may mắn của anh sao? Cuối cùng Lana đã tự do, dù theo cách không ai mong muốn, trừ việc, whoops, Wes có thể đã khiến cho bạn gái của anh - không, chỉ là bạn tình ngắn hạn - có thai.
Oh, Chúa ơi.
Sau khi Wes ra khỏi phòng tắm, anh sẽ mặc quần áo để đến nhà Lana. Tôi sẽ gặp cậu ở đó. Tất cả bọn họ sẽ đến nhà Lana - tất cả bạn của Phù thủy và người cùng đội, với vợ và bạn gái của họ. Họ sẽ ngồi tưởng niệm, có thể nói như vậy.
Melody đã một lần kể cho Brittany nghe cộng đồng SEAL gắn bó đến mức nào. Wes và bạn anh sẽ chăm sóc Lana. Họ sẽ an ủi cô ấy.
Yeah, Wes rất giỏi an ủi.
Ở trong bếp, Britt lật qua hàng đống giấy vụn có chữ viết kì lạ, giống như cẳng nhện của Wes. Taxi ABC, ở San Diego. Số điện thoại mới của anh trai Frank ở thành phố Oklahoma. Dì Maureen và chú George ở Sarasota, Florida. Số điện thoại của cửa hàng truyện tranh ở Escondido. Số 800 cho thuê xe ở sân bay.
Gee, cái đó có thể có ích.
Aha, Bobby và Collen. Họ có cả một tờ giấy không bị xé còn nguyên dạng.
Wes đã viết địa chỉ mới và số điện thoại của họ, cũng như ngày của tuần trăng mật, kết thúc vào tối qua. Đúng vậy, theo như thông tin chuyến bay, họ đã đến San Diego ngay sau 8h tối qua.
Vòi sen đã tắt, và khi Brittany quay trở lại phòng ngủ, Wes đã lau khô và ăn mặc chỉnh tề.
"Anh muốn nhanh đến đó," anh nói với cô, "nên nếu em muốn tắm..."
"Em không đi đâu," cô nói. "Anh biết đấy, đến nhà Lana. Điều cuối cùng cô ấy cần là một người lạ lảng vảng xung quanh lúc này."
Anh xỏ chân vào quần. "Chỉ là...anh không biết sẽ mất bao lâu."
"Không sao," Brittany nói. "Dĩ nhiên anh sẽ ở lâu như cô ấy muốn. Em biết điều đó. Đừng lo lắng cho em. Em sẽ gọi taxi. Em sẽ thuê xe về L.A. Andy đang rất tốt - thằng bé và Dani dường như đã làm chủ được tình huống. Anh không cần em ở quanh, nên...em sẽ gọi cho chỗ làm, xem họ có cần em trực ca tối nay không. Nó sẽ có ích cho em - em sẽ ghi điểm với người giám sát."
Anh gật đầu, rõ ràng đang bị xao lãng. "Anh băn khoăn không biết có ai đã gọi cho Amber chưa."
Anh nhấc điện thoại lên và ấn số.
Brittany ngồi trên giường quan sát trong khi anh đảm bảo tin tức về Matt Quinn đã được báo cho em gái Lana ở L.A. Nó đã được báo. Amber đang ở San Diego bên cạnh Lana.
Cô quan sát anh mặc lên người bộ đồng phục sạm nắng - đồng phục chuẩn úy. Nó không trang trọng như bộ anh đã mặc tới buổi tiệc, dù vẫn nhấn được vào đôi vai rộng và cái hông hẹp của anh.
Anh rút di động ra khỏi bộ sạc và nhét nó vào trong túi, đi tìm mũ...
"Em có thể ở lâu nếu em muốn," anh bảo Britt. "Ngủ lại đi nếu được."
Cô lắc đầu. "Em không thể." Cô đưa cho anh mảnh giấy có số điện thoại của Bobby. "Đừng quên gọi cho Bobby. Anh ấy và Colleen vừa về tối qua."
"Cảm ơn. Anh sẽ gọi cho cậu ấy trong ô tô," anh nói, gấp tờ giấy lại và đút vào túi áo. "Đầu và mắt cá của em sáng nay thế nào?"
"Ổn cả," cô bảo anh. Chỉ có trái tim của cô đang tan vỡ.
Anh hôn cô - ngắn ngủi - vào miệng. Lần cuối cùng? Có thể. Có lẽ. Oh, Chúa tôi.
"Anh sẽ nói chuyện với em sau," anh nói. "Anh phải đi đây."
Dĩ nhiên anh phải đi. Lana cần anh.
Điều ngu ngốc là, chính tình yêu của Wes dành cho Lana đã khiến cho Brittany yêu anh. Anh là một người đàn ông tuyệt vời. Anh quan tâm đến Lana sâu sắc trong thời gian lâu đến vậy. Thế nhưng, anh luôn luôn làm những điều tốt nhất cho Lana, không màng đến mong muốn và nhu cầu của mình - thậm chí khi thật dễ dàng để làm điều ngược lại.
Và như vậy không phải trái ngược với Tên- khốn- Quentin, chồng cũ của Britt, người muốn mọi thứ trên đời phải thật dễ dàng, người không sẵn sàng cố gắng cho mối quan hệ của họ kéo dài được vài năm ngắn ngủi sao?
Chúa ơi, cô sẽ đánh đổi mọi thứ để được sống bên cạnh Wesley Skelly đến cuối đời.
Brittany đã nghĩ rằng cơ hội tốt nhất của cô là kiên nhẫn, không dao động và trở thành người đàn bà anh sẽ chọn. Và yeah, là kẻ thua cuộc cũng được, cô sẵn sàng làm lựa chọn thứ hai. Anh tuyệt vời như vậy, và cô yêu anh nhiều như vậy.
Nhưng bây giờ cô thậm chí còn không có cơ hội đó. Bởi vì đột ngột Lana không còn ở ngoài tầm với nữa.
Brittany nghe thấy tiếng cửa đóng lại khi anh rời căn hộ, nghe thấy tiếng ô tô của anh khởi động và lao đi.
Rời khỏi cuộc đời cô.
Làm ơn Chúa, đừng để con mang thai.
Làm lựa chọn thứ hai khi lựa chọn đầu tiên của anh không đạt được là một chuyện. Trở thành gánh nặng lại là chuyện khác.
Cho dù việc gì xảy ra, cô cũng sẽ không làm như vậy.
Canh Khuya Canh Khuya - Suzanne Brockmann Canh Khuya