Số lần đọc/download: 5164 / 18
Cập nhật: 2015-07-17 12:20:47 +0700
Chương 14 -
B
ây giờ nó cũng đang gào lên “ Sống trong đời sống cũng cần 1 tấm”, Song Giang dứ dứ tay ra doa. làm nó nhảy loạn xạ trong chuồng, nhưng không quên “Sống trong đời sống chỉ cần 1 tấm”.
- Đồ ngốc!
Cô nhớ có lần Song Vũ hỏi:
- Con sáo nó nói gì vậy Giang?
Song Giang giải thích đây là 1 câu trong bài hát rất nổi tiếng của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn và cô đã hát cho anh nghe “Sống trong đời sống chỉ cần 1 tấm lòng. Để làm gì em biết không?” Song Vũ tấm tắc khen ca từ thật đẹp, thật sâu sắc không pải ai cũng dễ dàng “ngộ” ra ý nghĩa của nó, huống gì con chim ngốc nghếch. Song Giang bảo với anh, cô rất bực mình khi nghe con sáo cứ rống mãi cái câu ngớ ngẩn mà nó chẻ ra từ bài hát hay đến thế. Song Vũ trêu cô:
- Chắc anh phải xin lỗi ông nhạc sĩ tài hoa ấy để dạy con chim hát tiếp thành câu “Sống trong đời cũng cần 1 tấm… chồng. Để làm gì em biết không?”
Song Giang mỉm cười âu yếm. Cô nhớ anh quá. Gần 2 tùân nay họ không gặp nhau.
- Đêm qua nằm mơ thấy gì mà mới sáng sớm đã cười ngẩng 1 mình vậy Giang?
Cô lườm Song Hải:
- Anh không biết thưởng thức cái đẹp chút nào.
Song Hải hất hàm:
- Cái gì đẹp? Em hay nó?
- Dĩ nhiên là em rồi. Ai cũng khen em đẹp chỉ có anh là bảo em ngớ ngẩn.
- Anh đâu có xúc phạm đến cái đẹp, anh chỉ thấy nụ cười của em sao sao ấy. Còn có ba phần vía thôi, bảy phần hồng đâu mất tiêu. Anh chàng vẫn… ngoan đấy chứ?
Song Giang duỗi chân ra và xoa vùng da thịt tê rần như bị kiến đốt:
- Anh ấy đi Pháp đã nữa tháng rồi.
- Và em thấy lo lắng?
- Không hẳn thế. Em đã luôn thấy bất an từ lúc nhận lời anh Vũ.
Cô trầm ngâm 1 chút rồi nói tiếp:
- Nhìn ở góc độ nào đó, 2 người ấy có những điểm rất giống nhau trong tình yêu dành cho em. Nồng nàn đến cháy bỏng và những gì tương tự như thế suy nghĩ của em, nó thường không bền. Nó làm cho em thấy mình rất chông chênh, không cần bằng.
Thấy Song Hải nhíu mày như suy nghĩ cô giải thích thêm:
- Tình cảm ở mức độ như thế chỉ cần 1 thay đổi rất nhỏ cũng có thể nhận ra ngay và sẽ làm cho người khác băn khoăn nghĩ ngợi. Nhưng để duy trì nó ở nguyên như thế theo thời gian lại không hoàn toàn phụ thuộc vào sự cố gắng của bản thân em.
- Anh hiểu ý em. Nhưng Giang này, cái gọi là kinh nghiệm phải được đúc kết từ rất nhiều, rất nhiều thứ tương tự. Đó không phải là thứ em đang có khi chỉ trải qua 1 cuộc tình. Nhưng những điều em nói không phải hoàn toàn vô lý, song em hãy nghĩ đến mặt tích cực của nó, ví dụ nó sẽ làm cuộc sống của em sinh động hơn, nhiều màu sắc hơn. Chính cảm giác bất an sẽ thúc đẩy em nỗ lực rất nhiều trong việc tự hoàn thiện mình.
- Dường như em đã 1 lần như thế rồi.
- Và em không thích? Chẳng lẽ 1 cuộc sống lặng lờ buồn tẻ như con sông cứ quanh quẩn mãi trong bốn bờ chật hẹp lại phù hợp với em? Sự đơn điệu tẻ nhạt ấy sẽ không giúp em nhìn thấy giá trị đích thực của chính bản thân huống gì là cuộc sống quanh em. Đã trải qua 1 lần đổ vỡ, ít nhiều tính cách của em và Song Vũ cũng được mài dũa cho thuần lại để có thể phù hợp và bao dung hơn.
Song Hải phì cười khi nhìn thấy vẻ ngáo ngáo trên gương mặt Song Giang:
- Em không biết vấn đề của mình là ở đâu phải không? Rất đơn giản. Em đã gặp gỡ và trải qua những cuộc tình mà người ta chỉ ao ước có được 1 lần trong đời. Chính điều này làm em sợ và thấy bất thường. Nồng nàn hay cháy bỏng gì đó đâu phải là không tốt, chỉ những thứ nửa vời mới không bền vững theo thời gian thôi. Em thử…
- Thử sôi sùng sục lên hả?
Song Hải nhún vai:
- Người như em có để vào lò đun 3 ngày cũng không nóng lên nổi. Tiếc là…
- Anh Hải ơi!
Giọng thanh thanh của chị Hà vẳng lại từ xạ Anh Hải chụm 2 tay lên miệng:
- Anh đây… đây…
Quay sang Song Giang anh vội vã:
- Nếu em muốn, hôm khác anh em mình sẽ nói tiếp chuyện này nhé. Bây giờ anh vào ăn sáng kẻo chị Hà đợi. Em cũng vào luôn chứ?
Song Giang mỉm cười:
- Em không ăn đâu. Mà này, đó là dòng sông bốn bờ hay những thứ chỉ mơ ước được gặp 1 lần trong đời vậy?
Anh Hải nhún vai:
- Tất cả đều không đúng. Đó là nơi anh thấy sức mạnh và ý thức trách nhiệm của 1 người đàn ông trong anh luôn ở đỉnh cao nhất.
- Anh có nói điều này với chị ấy không?
Song Hải vừa đi vừa đáp:
- Để làm gì nhỉ?
Vẫn còn sớm, Song Giang đi bộ thêm vài vòng trong vướn. Chút nữa, anh Hải đưa chị Hà đi mua sắm, cô sẽ quá giang đến chỗ Song Vũ. Cô muốn dành cho anh sự bất ngờ.
Cách đây 3 hôm, Song Vũ điện cho cô nhưng không thông báo ngày về. Chiều qua khi điện đến văn phòng của anh, cô thư ký mới cho Song Giang biết anh đã về từ hôm trước. Có lẽ Song Vũ bận quá. Cô thấy ấm áp khi nghĩ đến vòng tay anh và những nụ hôn cuồng nhiệt.
Song Giang lướt qua quầy tiếp tân nhưng thấy ánh mắt của người phục vụ nhìn theo, cô ngoái lại cười:
- Chào anh. Có anh Vũ trên ấy không ạ?
- À… có.
- Cám ơn anh.
Song Giang lướt qua quầy tiếp tân nhưng thấy ánh mắt của người phục vụ nhìn theo, cô ngoái lại cười:
- Chào anh. Có anh Vũ trên ấy không ạ?
- À… có.
- Cám ơn anh.
Cô vui quá nên không nhận ra ánh mắt ấy có điều gì đó rất khác thường. Thang máy dừng lại ở tầng thứ 8, chưa kịp bước ra, Song Giang đã nghe giọng lanh lảnh của 1 đứa trẻ bằng thứ tiếng Việt chưa sỏi lắm:
- Ba ơi! Má ơi! Con lên sân thượng xem hồ cá nhé.
Nó mặc chiếc đầm có pha 2 màu hồng, trắng. Vì đứng quay lưng nên Song Giang chỉ nhìn thấy mái tóc loăn xoăn màu vàng nau được chải gọn gàng và buộc nhỏng lên sau gáy. Con bé nhún nhảy trước cửa phòng cho đến khi giọng nói trầm trầm rất quen thuộc vọng ra: “Ba cho con 15 phút, nhưng phải cẩn thận đấy” thì nó vọt đi nhanh như con sóc, chẳng mấy chốc đã khuất sau khúc quanh cầu thang. Song Giang đứng dựa vào tường đề lấy lại bình tĩnh. Cô lờ mờ nhớ ra ánh mắt khác thường ban nãy, dường như nó liên quan đến những nhân vật này và sự trở về không báo trước của anh. Tất cả báo hiệu sự thay đổi hay Song Vũ muốn che giấu điều gì? Song Giang dợm bước đi. Không, có thể chỉ là sự tình cờ. Cô đã biết sẽ có ngày này và cô không bỏ chạy khi chưa nhận được câu trả lời.
Song Giang hít 1 hơi dài. Mình có phải là người lạ đâu, cô có đầy đủ tư cách để có thể đàng hoàng bước vào phòng, rồi anh ấy sẽ giới thiệu 2 người với nhau và cô nhận được lời chúc mừng từ chị ấy. Song Giang hấp tấp bước lại gần, cô ao ước được nhanh chóng nhận ra nỗi lo sợ thắt lòng này là vô lý.
Song Giang giơ tay định gõ nhẹ vào cửa nhưng phát hiện nó vẫn chưa khép kín nên cô ghé mắt vào nhìn. Anh đang quay lưng lại phía Song Giang, còn người thứ 2 cũng không thể nhìn thấy vẻ lơ láo đến thất thần của cô vì đang đứng lọt thỏm trong lòng và dúi mặt vào ngực Song Vũ. Có tiếng thút thít rất khẽ và tất nhiên nhiệm vụ của những người đàn ông vào thời điểm này là phải dỗ dành, huống chi đây là người đàn bà mà anh mất bao năm trời tìm kiếm với tình yêu vô vọng.
Song Giang quay đi sau khi cẩn thận khép lại cánh cửa. Bây giờ cô chẳng còn tư cách gì để vào trong ấy nữa. Song Giang nặng nề bước xuống từng nấc thang. Cô đưa tay vuốt mặt. Có vẻ như mình có duyên với những pha đầy kịch tính thế này. Tám tầng lầu, mấy trăm bậc thang dài dằng dặc, cô lê từng bước và cảm thấy sao nhọc nhằn đến vậy.
Song Giang bước xuống nấc thang cuối cùng, mồ hôi ướt đẫm lưng áo nhưng gương mặt đã bình tĩnh trở lại. Cô đến quầy gọi cho mình 1 tách cà phê rồi tìm 1 góc nhỏ ngồi xuống. Song Giang linh cảm sẽ có ngày này nhưng không nghĩ lúc nó đến cô lại bất ngờ đến thế.Cô tưởng mình sẽ đau khổ, sẽ vật vả khóc than nhưng bây giờ mắt cô ráo hoảng, người lại nhẹ tênh. Dường như khi chạm vào nỗi đau lớn nhất, người ta sẽ không còn e sợ sức mạnh của nó nữa. Song Giang lơ đãng khuấy tách cà phê rồi đưa lên môi nhấp 1 ngụm. Chất nước đặc sánh và đắng nghét làm cô nuốt vội đến suýt sặc. Chợt nhớ mìnhvẫn chưa ăn sáng, cô đẩy tách cà phê sang 1 bên và ngay lúc đó hình ảnh cơn đau hôm nọ cùng nụ hôn Khải Văn loé lên trong đầu làm Song Giang bừng tỉnh. Đừng để ấn tượng đánh lừa mình, biết đâu… biết đâu Song Vũ cũng đang ở trong tình trạng như cộ Khi làm việc gì ảnh hưởng đến người kia phải chắc rằng mình đã hiểu rõ ràng, đã cân nhắc trước sau… chính cô đã giao ước điều này. Song Giang nhủ thầm: mình có thể thua chứ không được bỏ cuộc khi chưa đi đến đích.
Cô gọi cho Song Vũ. Chuông reo khá lâu mới co tiếng trả lời. Giọng anh cụt ngủn, hình ảnh thân mật ban nãy thoáng qua đầu cô:
- Alo.
- Em đây, Giang đây.
- Có gì không em?
Song Giang thở ra từ từ cố giữ giọng bình thường:
- Hôm nay mình có hẹn đến thử áo cưới, em ở nhà chờ anh hay là…
- Anh bận lắm. em hẹn lại hôm khác đi.
Song Giang vẫn kiên nhẫn:
- Vậy hôm nào anh mới rảnh?
- Anh chưa biết. Chuyện này mình bàn sau được không? Anh đang bận, anh sẽ gọi lại cho em.
Tiếng “cách” vang lên đột ngột và tiếp sau đó là 1 chuỗi âm thanh tít tít dôi vào làm đầu Song Giang nhức buốt. Sự thô bạo của anh làm cô đau đớn, và nỗi đau ấy như chẹ cô ra làm nhiều mảnh. Song Giang áp tay lên mắt cố tìm sự bình thản trong tâm hồn. Mình không đuôc ngã quỵ, nhất là ngã quỵ Ở đây. Sự thật này rất tàn nhẫn, mình phải học cách chấp nhận nó thôi. Song Giang ngẩng lên. Gương mặt cô vẫn còn xanh nhưng đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. Cô gọi cho mình phần điểm tâm và kiên nhẫn ngồi chờ.
Thức ăn được dọn ra, Song Giang so đũa rồi cắm cúi ăn. Có tiếng cười trong trẻo của trẻ con vang lên đâu đây làm cô chú ý. Họ đang bước ra khỏi thang máy và thu hút sự chú ý của nhiều người chứ chẳng riêng gì cộ Song Giang dán mắt vào gương mặt thân yêu giờ đã trở nên xa lạ. Anh hơi gầy nhưng tươi tỉnh, gương mặt không còn nét lạnh lùng, khắc nghiệt nữa. Còn đôi mắt rất lạ, nhìn vào đấy, Song Giang chợt hiểu ra chưa bao giờ cô cho anh được niềm hạnh phúc như bây giờ.
Người phụ nữ đi cạnh Song Vũ vẫn loay hoay sửa lại chiếc nơ trên đầu đứa bé. Khi cô ấy ngẩng lên Song Giang choáng váng, gương mặt phảng phất nét cổ điển của người Ấn pha trộn nét hiện đại phương Tây tạo thành vẻ đẹp lạ lùng hiếm thấy. Con bé là bản sao hoàn chỉnh của mẹ, từ đôi mắt rợp buồng với hàng mi dày cong vút đến chiếc mũi thanh tú và làn da mịn như nhung. Nó đang bíu chặt lấy cánh tay Song Vũ, ríu rít điều gì đó rồi cả 2 cùng cười. Anh đi giữa, cánh tay còn lại vòng qua người và đặt ở eo vợ. Họ tạo nên bức tranh hoàn mỹ về 1 gia đình hạnh phúc, viên mãn. Song Giang cúi nhìn những ngón tay trơ trọi. Mình còn chen vào đâu được nữa.
Có tiếng ai loáng thoáng và bóng người bước đến gần:
- Xin lỗi…
- Dạ… anh là… - Song Giang xoa trán khi nhận ra đó là người phục vụ có ánh mắt khác thường ban nãy – Tôi không nhận ra anh trong trang phục này, xin lỗi nhé! À! Tôi vẫn chưa biết tên anh đấy.
- Gọi tôi là Minh. Tôi hết giờ làm việc rồi. Cô về không, tôi đưa cô về.
Song Giang thì thầm:
- Bộ trông tôi tệ lắm hả?
Minh lúng túng:
- À… không…
Song Giang nhìn quanh:
- Hay anh lo ngại những ánh mắt đang chiếu vào tôi?
- Không đâu… họ chỉ…
- Anh đang tội nghiệp tôi à?
Minh bối rối xua tay:
- Cô đừng… đừng nghĩ thế. Tôi…
Song Giang phá lên cười và cô cảm thấy lạ lùng vì chuỗi âm thanh đó:
- Tôi đùa thôi. Dù sao cũng cảm ơn sự quan tâm của anh. Tôi không sao đâu, đừng lọ Anh vừa xuống ca, về nhà ngủ cho khoẻ.
Trước khi bước đi, cô ngoái lại:
- Anh đừng nói với anh Vũ là tôi có đến đây nhé.
Aùnh nắng bên ngoài chiếu vào làm Song Giang nheo mắt. Mình đi đâu cho hết ngày bây giờ? Về nhà lúc này cô chẳng biết phải nói điều gì nữa. Song Giang vò vò tờ giấy hẹn của tiệm áo cưới rồi vứt vào thùng rác bên đường.
Song Giang bước vào siêu thị lớn mới khai trương. Cô len lỏi giữa dòng người đông nghịt chầm chậm di chuyển từ quầy này sang quầy khác. Mắt cô lướt trên các kệ hàng đầy ắp. Song Giang để mặc cho đám đông đẩy mình đi nhưng khi đến bàn thu ngân cô mới phát hiện ra mình chẳng chọn được món gì. Song Giang quay lại quầy sách và rút bừa 1 quyển rồi bước sang gian dành cho thiếu nhị Ở đây cô như lạc vào thế giới mới đầy màu sắc và vui nhộn. Song Giang ngắm nghía những gương mặt dễ thương và hồi hộp theo dõi trò chơi của chúng. Cô cười, reo hò và cổ vũ rất nồng nhiệt. Lần lượt từng tốp trẻ con theo chân cha mẹ đi vào rồi đi ra. Chúng vẫy tay tạm biệt cô vẻ quyến luyến, vì ít có người lớn nào lại nhiệt tình với chúng đến thế. Buổi trưa gian này vắng hẳn. Song Giang vào cantine của siêu thị gọi thức ăn. Trong khi chờ đợi cô lấy quyển sách và liếc qua tựa đề “Những bức thư tình hay nhất thế giới”. Thoạt tiên, Song Giang đọc vì tò mò nhưng dần dần cô bị hút vào đó. Khi đóng sách lại và rời khỏi siêu thị trong cô cứ vương vấn mãi lời thư của Byron “Em là mặt trời và cũng là mặt trăng của anh. Anh không thể ngủ để có tất cả thời giờ thao thức suy nghĩ về em” Hay nhỉ? Nếu trên đời này có thứ tình yêu si mê đến thế, thì dù cô là người có đến 2 mối tình mà người ta chỉ ao ước được gặp 1 lần trong đời cũng chưa từng nếm trải.
Song Giang di chuyển sang bên kia đường. Chếch về phía trái là rạp hát, nơi đang chiếu 1 bộ phim tình cảm mà báo chí và dư luận râm ran suốt tuần quạ Song Giang mua cho mình 1 vé. Đã lâu, cô không còn thói quen đến rạp xem phim, cô cũng muốn biết bây giờ nó thay đổi ra sao. Phim hay, diễn viên đẹp, nội dung rõ ràng nhưng đến gần đoạn cuối, cô bị phân tâm nên khi đèn bật sáng. Song Giang không hiểu tại sao nó lại kết thúc như thế. Cô quyết định xem lại lần nữa, nhưng lần này cũng không khá hơn, dường như sức tập trung của cô chỉ đến từng ấy. 1 lúc lâu sau, khi bước ra khỏi rạp cô vẫn loay hoay lý giải hành động của nhân vật nam chính trong phim.
Bên ngoài đã tối mịt. Song Giang nghiêng người nhìn xuống cổ taỵ Đã hơn 8h rồi. Cô muốn gọi về nhà nhưngphát hiện ra mình không còn cầm theo điện thoại. Song Giang chắc lưỡi, chẳng biết cô đã để quên nó ở đâu?
Song Giang đẩy cửa và bước thẳng đến quầy rượu. Không như lần trước, giờ này quán đã đông khách. Các dãy bàn đều chật kín. Song Giang hắng giọng:
- Xin chào.
1 gương mặt quay lại nhìn cô với nụ cười lạ hoắc.
- Ơ…
Người thanh niên dường như quen với những tình huống tương tự nên vội vàng lên tiếng để giúp cho vị khách lạ mặt này bớt ngượng:
- Chị tìm anh Nguyên hả?
- Anh Nguyên? Tôi không biết. Lần trước khi ghé quán tôi có quen với 1 người, anh ấy cũng làm công việc giống anh vậy.
- Đúng anh Nguyên rồi. Anh ấy không còn làm ở đây nữa.
Song Giang thất vọng:
- Tiếc quá. Anh ấy đã nghỉ lâu chưa ạ?
- Nghỉ à? Tôi có nói như vậy sao?
- Vậy ý anh là…
Anh ta thong thả rót rượu vào ly, phớt lờ vẻ nôn nóng của Song Giang. Cô cũng bực mình vì cách nói dông dài ấy nên dợm bước đi.
- Aáy! Khoan… khoan… tôi đã nói hết đâu. Ý tôi là anh Nguyên không còn làm công việc pha chế ở đây nữa nhưng vẫn là người quản lý. Chị đừng đi, anh ấy sẽ về ngay bây giờ. Anh Nguyên mà biết tôi không giữ chị lại, anh ấy sẽ lóc xương tôi chứ chẳng chơi. Chị dùng gì nhỉ?
Anh ta liến thoắng cả tràng dài, rồi thấy Song Giang đứng nghệch mặt như suy nghĩ, anh đổi giọng từ tốn hơn như muốn khoa? lấp những điều vừa nói:
- Chị ngồi xuống đi để tôi pha cho chị ly cocktail.
Song Giang nhíu mày:
- Tôi muốn uống loại hôm trước anh Nguyên phạ Nó tên gì nhỉ? À! Theo như tôi nhớ thì nó chưa được đặt tên – Cô khoát tay – Anh không biết đâu. Anh cho tôi loại nào cũng được.
Song Giang nhìn nụ cười tinh quái nở trên môi anh ta:
- Tôi có biết đấy. Chờ 1 chút nhé.
Cô nhún vai đứng yên cho đến khi ly rượư được đặt trước mặt kèm theo cái nghiêng đầu đầy ngụ ý:
- Thử xem có phải thứ cocktail mà chị vừa nói không?
Song Giang hớp 1 ngụm, cô giữ nó trong miệng rồi nhìn quanh. Phát hiện có nhiều ánh mắt đang kín đáo quan sát mình, Song Giang nuốt vội:
- Tôi sẽ tìm 1 chỗ dưới kia.
- Hôm nay đông lắm, chị không tìm thấy đâu. Chờ tôi 1 chút.
Anh ta kê cho Song Giang chiếc ghế trong 1 góc hẹp giữa quầy rượư và bức tường rồi dặn nhỏ:
- Chị ngồi chờ anh Nguyên ở đây nhé. Nhớ là đừng đi đâu đấy.
Từ góc độ này, Song Giang có thể quan sát khắp phòng và nhận ra với vị trí đứng ban nãy cô dễ dàng trở thành mục tiêu vừa tầm nhất. Bàn ghế trong quán được kéo sát vào nhau, với cách bố trí này nó tăng sức chứa, nhưng lại phá hỏng cái bố cục mà Song Giang cho rằng rất hay trước kia.
Quán đầy khói thuốc và hơi người đến ngột ngạt. Lẽ ra cô không nên đến đây, nhưng bây giờ đã quá muộn, Song Giang biết mình sẽ không rời khỏi chỗ này khi chưa gặp được anh chàng Nguyên nọ. Rất vô tình, cô hướng mắt về phía chiếc bàn hôm trước, hình ảnh Song Vũ hiện ra lung linh. Song Giang chua chát nghĩ thầm: lần nào cô đến đây cũng vì anh cả. Mình có nguỵ biện không nhỉ? Song Giang không phủ nhận cái không khí ở đây ít nhiều cũng có sức quyến rũ đối với cô, hay ấn tượng của buổi chiêu đãi quá lớn nên mỗi lần uống rượu, cô lại thấy gần anh hơn.
Song Giang nhấp thêm 1 ngụm. Qua vành ly cô nhận ra Nguyên đang đi về phía mình. Giọng anh reo vui:
- Xin chào. Tôi biết thế nào rồi cô cũng đến.
Nếu thế thì anh cũng biết luôn cái tình huống oái oăm mà cô gặp phải sáng nay vì chính nó đã đưa cô đến nơi này. Không nhận ra, hay phớt lờ vẻ trầm ngâm của Song Giang, mắt Nguyên sáng lên khi săm soi ly rượu của cô:
- Nó phải không? Hôm nay nó thế nào rồi?
Song Giang nhíu mày:
- Hôm nay tôi lại không thấy nó thiếu gì cả.
Nguyên phá lên cười rất to:
- Cô bắt đầu nhận xét và phát biểu như 1 người sành điệu rồi đó. Thật ra uống rượu ngon dở cũng tùy tâm trạng. Để xem hôm nay cô đến đây với tâm trạng gì nào?
Nguyên nhìn cô 1 thoáng rồi thất vọng:
- Lại buồn nữa à?
Song Giang cười cười:
- Sao anh biết?
Nguyên nhún vai:
- Có gì khó đâu. Thật ra, phụ nữ ít khi đến những nơi này 1 mình lắm, ngoại trừ những lúc họ vui quá hay buồn quá. Chỉ mang 1 trong 2 tâm trạng này nên rất dễ nhận ra. Tôi đoán được cũng không có gì lạ. Nói tôi nghe xem nó đang ở mức độ nào? Có giống lần trước không?
Song Giang nhăn mặt:
- Chẳng lẽ với người khách nào anh cũng điều tra thế này?
Nguyên xoa cằm:
- Vậy thì không. Những người đến đây phần lớn họ đều biết họ cần gì, riêng cô thì không, nên tôi cần phải biết rõ để chọn cho cô thứ thích hợp chứ.
- Nghe giống như anh đang kinh doanh nỗi buồn của tôi vậy.
Nguyên xoa cằm:
- Vậy thì không. Những người đến đây phần lớn họ đều biết họ cần gì, riêng cô thì không, nên tôi cần phải biết rõ để chọn cho cô thứ thích hợp chứ.
- Nghe giống như anh đang kinh doanh nỗi buồn của tôi vậy.
- Nó không nằm trong những mục tiêu kinh doanh của tôi khi mở quán rượu này, nhưng có lẽ bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ nghĩ đến.
Song Giang ậm ừ:
- Tôi vừa trả lại cho César những thứ thuộc về ông ấy.
- Chuyện này là tất nhiên sao cô lại buồn?
- Khổ nỗi là từ khi giữ nó, tôi cứ nghĩ đó là của mình.
Nguyên cười lớn:
- Vậy thì tại cô cả biết trách ai bây giờ nhỉ?
Song Giang nhăn nhó:
- Anh có vẻ phấn khởi trước nỗi buồn của tôi. Anh chưa từng học cách chia sẻ với người khác à?
- Phải giả vờ thở dài, nhăn nhó hay cảm thông? Nếu cô đến đây với mục đích ấy thì cô đã lầm. Tôi, rượu hay bất cứ 1 ai đều không làm được điều này, chỉ có cô phải học cách đối diện và giải quyết nó thôi.
Song Giang định nói thêm là có 1 người đã làm được và làm rất thành công nhưng lại thôi. Cô ngồi yên và lẩn thẩn suy nghĩ.
- Thế còn anh chàng hôm trước?
Song Giang ngơ ngác:
- Anh chàng nào?
- Cái anh chàng mà phóng ra ngoài như mũi tên khi cô vừa rời khỏi nơi này đấy.
Cô thẫn thờ.
- Vậy à? Anh cũng nhận ra sao?
- Nếu không có anh chàng này thì tôi đã đi theo cô rồi, vì hôm đó thái độ của cô rất đáng ngại.
Song Giang gắt khẽ:
- Anh đừng gọi người ta bằng chàng này chàng nọ 1 cách xách mé được không? Anh ấy lớn hơn anh nhiều tuổi đấy.
Nguyên xua tay:
- Thôi được, tôi xin lỗi.
- Và anh cũng đừng nhìn tôi như vậy. Tôi đang buồn thật mà.
Song Giang chợt nghẹn ngào. Cô dùng tay xoa trán để che những giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Nguyên thở dài thườn thượt:
- Tôi không nghĩ có lúc phải phục vụ khách hàng đến đây vì mục đích đáng chán như cộ Nhưng không sao, vì cô đã tin tưởng nên tôi sẽ hầu cô 1 đêm vui vẻ để quên đi nỗi buồn chết tiệt kia.
Song Giang hít mũi:
- Sau đó thì sao?
- Thì buồn tiếp chứ sao.
- Xì…
Nguyên thản nhiên:
- Rượu chỉ có thể giúp cô đến chừng ấy thôi, muốn khá hơn cô phải tìm cách khác.
- Thế còn anh?
Nói đến đây, Song Giang im bặt vì biết mình lỡ lời. Cầu cho Nguyên không hiểu sai ý cô, nhưng dù anh có hiểu đúng cô vẫn thấy mình đáng chán làm sao ấy. Người ta nói không sai, bao giờ gặp phải chuyện buồn, cô cũng chạy tìm 1 đối tượng nào đó để kể lể, để than thở và họ đã ghét cái thói quen này mà. Song Giang gượng cười. Cô nói với sự chân thành cay đắng:
- Có lẽ anh nói đúng. Tôi về thôi. Lần sau khi đến đây chắc chắn anh sẽ nhận ra tôi là người phụ nữ mang tâm trạng thứ nhất.
Nguyên giữ tay cô lại, anh kênh kiệu chẳng thèm hỏi xem Giang có giận không, chỉ nói đơn giản:
- Trước khi tìm được cách khác thì cứ dùng tạm giải pháp tình thế này đi.
Song Giang rút tay về:
- Vậy lúc thất tình, anh thường làm gì?
Nguyên bông đùa:
- May mắn là tôi chưa rơi vào hoàn cảnh lửa bỏng dầu sôi thế này. Nhưng đừng vội thất vọng, tôi vẫn có cách giúp cộ Bây giờ, cô thử tưởng tượng anh chàng… à không, nhân vật làm cô thất tình ấy rơi vào những tình huống ngớ ngẩn nhất đi.
- Để làm gì?
Nguyên gãi đầu:
- Để phá lên cười vì thấy chàng ta cũng bình thường như bao người khác. Chẳng có gì ghê gớm khiến cô pải buồn rũ thế kia. Xem nào, cô hãy tưởng tượng lúc anh chàng đang bứt đầu bứt trán, mặt thì xị xuống vì bị sếp… chửi đi, hay là chàng ta chạy trối chết khi không tìm thấy… nhà vệ sinh công cộng chẳng hạn.
Song Giang nhăn mặt:
- Cái này mà anh cũng gọi là cách à?
Nguyên tủm tỉm:
- Thì cô cứ thử xem.
Song Giang lắc đầu:
- Khó tưởng tượng lắm. tôi có cảm giác nếu roi vào những tình huống như anh vừa nêu, anh ấy cũng có cách làm cho nó không còn ngớ ngẩn nữa.
Nguyên làm cử chỉ dứt khoát:
- Ok. Vây thì chỉ còn 1 cách là uống rượu thôi.
- Tôi ngồi 1 mình được rồi, không cần phục vụ. Quán đông quá, nếu với người khách nào anh cũng tận tâm thế này thì bao nhiêu thời gian cho đủ.
- Hôm nay tôi có buôn bán gì đâu. Họ toàn là khách mời cả đấy.
- Hèn gì tôi thấy không khí là lạ… ủa… vậy tôi có được tiếp tục ngồi lại đây không nhỉ?
- Có lẽ cô là vị khách không mời mà tôi mong đợi nhất. Tôi nhớ rất rõ lời hứa hôm trước của cô đấy.
- Nếu đúng như anh nói thì chẳng lẽ không cần phải tiếp đón những người kia.
Nguyên ra hiệu người phục vụ mang thức uống đến cho mình rồi quay sang Song Giang:
- Cô đừng lọ Ban nãy tôi đã nói vài lời khai mạc rồi, chờ cho tàn cuộc thì nói thêm vài lời cám ơn, thế thôi. Chuyện tiếp đãi đã có người khác lọ Vả lại, phần lớn họ đều là bạn và là khách lâu năm nên cũng chẳng câu nệ gì.
- Hôm nay là ngày đặc biệt gì thế?
Chẳng nghe Nguyên trả lời, anh nhìn ra xa vẻ lơ đãng. Song Giang cũng không hỏi thêm. Cô cúi nhìn thứ chất lỏng sóng sánh trong lỵ Đúng như Nguyên nói, nó chẳng phải là cứu cánh cho mình. Đó chỉ là sự trốn chạy hèn nhát. Song Giang đẩy ly rượu ra xa rồi tì 2 tay lên bàn. Nguyên nhìn thấy cả nhưng không nói gì. Anhlặng thinh uống hết ly rượu rồi chợt hỏi:
- Chúng ta vẫn chưa biết tên nhau, tôi là Nguyên, còn cô?
- Chúng ta vẫn chưa biết tên nhau, tôi là Nguyên, còn cô?
- Giang.
- Đây là 1 từ Hán Việt, nghĩa của nó là sông, phải không?
- Ừ.
Nguyên trầm ngâm:
- Nhìn cũng giống lắm: lặng lờ và buồn tẻ quá.
Song Giang đỏ bừng đến tận chân tóc:
- Ở đây tôi là khách… - cô lắp bắp – dù là khách không mời anh cũng không được phép giễu cợt tôi bằng thái độ khiếm nhã như vậy.