Cầu Chúa ban cho con sự thanh thản để chấp nhận những thứ con không thể thay đổi, sự caN đảm để thay đổi những thứ con có thể, và sự khôn khoan để phân biệt những cái có thể thay đổi và không thể.

Dr. Reinhold Niebuhr

 
 
 
 
 
Tác giả: John Dickson Carr
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Lệ Thanh
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 378 / 33
Cập nhật: 2020-07-09 16:12:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
hư thể là tình cờ, chàng có linh cảm là điều đó đang xảy đến, với những cái tiến và thoái, nhưng chủ yếu là nó đang phát triển. Và bây giờ, nó xuất hiện, định mệnh an bài!
- Dĩ nhiên, ngoại trừ Marie và Ted, Lucy nói với một nụ cười bối rối.
Stevens có thể đọc được những ý nghĩ đang diễn ra trong đầu óc của Mark. Anh ta đang mường tượng đến Marie. Khuôn mặt của anh lộ vẻ không tin. Và anh lại tiếp tục nghĩ ngợi, một nụ cười trên môi...
- Này Ted, anh nói, quả thực tối hôm qua bạn có hỏi rằng liệu tôi có chịu đựng nổi khi nghe vợ tôi bị cáo buộc. Hình như lúc này, những vai trò bị đảo ngược và đến lượt tôi lại có thể hỏi bạn câu đó.
- Đúng thế - Stevens đáp, cố giữ vẻ tự nhiên. Đồng ý rằng tôi không nghĩ đến, nhưng tôi hiểu anh muốn nói gì.
Tuy vậy, Mark không phải là người làm chàng bận tâm. Chàng vẫn tiếp tục quan sát Brennan qua đuôi mắt và thầm nghĩ điều gì ẩn kín sau khuôn mặt có vẻ nhã nhặn đó. Ông ta biết gì? Cái cảnh tượng này làm cho chàng có cảm tưởng như gặp ở đâu rồi... Chàng biết những giây phút sắp đến sẽ là những giây phút gay cấn nhất trong đời chàng, bởi vì chàng phải đối đầu với Con Cáo... Căn phòng sao nóng quá chừng!
- Ted và Marie? Brennan nhắc lại với cái giọng nói mà Stevens đoán trước. Tôi nghĩ rằng đây là ông và bà nhà, có phải thế không ông Stevens?
- Vâng, đúng thế.
- Được rồi, vậy tôi hỏi thật, ông hay bà nhà có lý do nào đầu độc bác Miles Despard?
- Làm gì có chuyện đó. Đúng ra, chúng tôi chỉ quen biết nhau một cách sơ sài. Tôi được dịp trò chuyện với bác Miles không quá một chục lần, và Marie thì lại còn ít hơn. Bất cứ ai ở đây cũng có thể xác nhận điều đó.
- Trông ông chẳng mấy ngạc nhiên.
- Ngạc nhiên về chuyện gì?
- Vì bị buộc tội, Brennan nói.
- Điều này còn tùy thuộc vào lối diễn đạt cái chữ ngạc nhiên của ông. Tôi đâu thể nhảy cỡn lên và nói: Tôi van ông, ông muốn ám chỉ điều gì thế? Tôi biết là ông đang dò xét và cân nhắc mọi giả thuyết. Nhưng ông vẫn chưa tìm được đáp số đâu.
- Tôi sung sướng khi biết ông là một người rất am hiểu vấn đề. Rất tiếc là tôi chưa được hân hạnh biết bà nhà. Chẳng hiểu bà có cùng tầm cỡ với bà Despard không? Thế nào, thưa bà Despard?
Ánh mắt của Lucy ngời sáng một cách kỳ lạ và Stevens chưa hề trông thấy nàng như thế bao giờ. Điều này làm chàng không ngớt lo ngại.
- Vâng, chị ấy cùng khổ người như tôi, nàng nói. Nhưng... ồ! Thật là vô lý! ông không hề biết Marie! Dẫu sao...
- Cám ơn Lucy, Stevens nói. Thưa đại úy, điều mà bà Despard sắp nói ra đây rất có thể phá hỏng giả thuyết của ông. Chúng ta rất hiểu nhau, có phải vậy không? Và theo ông thì người phụ nữ xuất hiện nơi đây ăn mặc y hệt như Lucy hầu làm cho người ta lầm tưởng?
- Vâng, đúng thế.
- Và, như lời khai thì người đàn bà đó không hề đội mũ mà chỉ trùm khăn, có phải thế không?
- Vâng, bởi vì trang phục của bà Despard không hề có mũ.
- Như thế, Stevens nói, ông có thể loại Marie ra khỏi số người mà ông tình nghi. Lucy, như ông thấy đó, có một mái tóc mà các thi sĩ thường gọi là đen như cánh quạ, trong khi Marie thì tóc vàng, Bởi vậy...
- Hãy khoan! Brennan đưa tay lên, nói. Chúng tôi có hỏi bà Henderson về vấn đề này và bà cho biết là không thể xác định màu tóc của người phụ nữ đó. Bà chỉ nói rằng màu tóc không được sáng lắm. Như thế thì không thể xác định được gì.
- Độ sáng của căn phòng không cho phép bà phân biệt được màu tóc, trong khi bà ta lại có thể mô tả màu áo? Hơn thế nữa, người phụ nữ đó đứng chắn ngang ánh đèn, và ở vị thế này, dù có quàng khăn hay không nếu bà ta là người có mái tóc vàng thì đương nhiên quanh đầu bà ta sẽ có một vầng sáng. Vậy mà, bà Henderson không nhận thấy gì. Như thế thì người phụ nữ đó phải có một mái tóc màu đen như Lucy hoặc màu nâu hạt dẻ như Edith.
Chàng dừng lại một lúc:
- Nhưng chúng ta hãy giả thử rằng Marie muốn đóng vai Lucy, từ một người tóc vàng trở thành một người tóc nâu; có hợp lý không khi chúng ta nghĩ rằng, sau khi cải trang và đeo mặt nạ nàng khoác lên đầu một chiếc khăn quàng mỏng dính với ý định che đi mái tóc màu vàng?
- Chấm dứt hiệp đấu! Mark thốt lên. Cân bằng tỉ số đấy, đại úy! Này Ted, tôi muốn làm ủng hộ viên của bạn lắm, nhưng xem ra không cần thiết. Xin báo cho đại úy biết là anh này có khả năng ghi bàn lắm đấy!
- Trên một phương diện nào đó thì quả đúng, Brennan gật gù, mặc dầu chúng ta hơi đi lệch ra khỏi vấn đề. Chúng ta trở lại nhé, ông bạn? Vợ chồng ông ở đâu trong đêm 12?
- Tại nơi đây, xã Crispen, tôi thừa nhận như thế.
- Tại sao ông lại nói là tôi thừa nhận?
- Bởi vì đây là một chuyện bất thường. Chúng tôi chỉ về nơi này vào cuối tuần và ngày 12 hôm đó là ngày thứ tư. Tôi có công chuyện phải giải quyết tại Philadelphia..
Đại úy Brennan quay sang Lucy, hỏi:
- Bà Stevens có biết là bà sẽ đi dự một buổi dạ vũ hóa trang và ăn mặc như thế nào không?
- Vâng, chị ấy biết. Vào buổi chiều, Marie có đến báo cho tôi và chị sẽ ở lại đêm tại ngôi nhà miền quê và hỏi tôi có định tổ chức gì vào buổi tối không. Tôi đưa chị xem chiếc áo may gần xong mà tôi bắt chước theo kiểu của một tác phẩm trong tranh.
Stevens xen vào:
- Chị cho phép tôi hỏi một câu nhé, Lucy? Lần đầu tiên mà Marie được nghe nói về cái áo đó phải chăng là vào chiều thứ tư?
- Vâng. Mãi đến hôm thứ hai tôi mới quyết định cắt may nó.
- Có thể nào may được một chiếc áo tương tự như thế ở bất cứ đâu?
- Không thể được! Lucy quả quyết đáp. Đây là một chiếc áo đặc biệt và phức tạp. Như tôi nói, tôi bắt chước kiểu đó trong một bức tranh. Tôi chưa hề trông thấy một chiếc áo tương tự và vì thế...
- Từ lúc chị cho Marie xem chiếc áo cho đến khi một phụ nữ bí mật xuất hiện trong phòng ông bác và cũng mặc một chiếc áo tương tự như thế, phải chăng có kẻ cắt may kịp lúc?
- Trời, không thể nào! Lucy thốt lên. Vâng, quả đúng là như thế... Sao tôi lại không nghĩ đến nhỉ? Tôi phải mất hết ba hôm để may xong chiếc áo. Không thể nào có đủ thời gian để lắp ráp mọi chi tiết. Hơn nữa, bây giờ tôi mới nhớ ra là chị ấy ngồi với tôi cho đến sáu giờ rưỡi. Rồi sau đó chị ra ga để đón anh.
Stevens ngã người ra sau ghế và nhìn Brennan? Lần đầu tiên kể từ khi tiếp xúc, ông ta có vẻ chưng hửng. Tuy vậy, ông cố che giấu điều đó dưới nụ cười và vẻ hiền hậu.
- Về điểm này, tôi có thể tin tưởng ở bà, có phải thế không bà Despard? Tôi chẳng hiểu gì về chuyện cắt may nhưng dẫu sao, tôi nghĩ rằng nếu cố làm thật nhanh...
- Hoàn toàn không thể được! Lucy hói bằng giọng quả quyết. Ông hãy nghĩ xem, chỉ cần đính những viên ngọc giả thôi là mất cả một ngày trời. Ông thử hỏi Edith thì biết!
Brennan gãi gãi sau gáy:
- Tuy vậy, hẳn phải có kẻ bắt chước kiểu áo đó! Nhưng chúng ta gác chuyện đó sang một bên kẻo chúng ta xa rời vấn đề. Thưa ông Stevens, ông làm gì trong đêm 12?
- Vợ chồng tôi ở nhà và đi ngủ sớm.
- Vào lúc mấy giờ?
- Đúng 23 giờ 30, Stevens đáp, chàng nói hơn thêm một tiếng đồng hồ. Đây là lời nói dối đầu tiên của chàng và chàng có cảm tưởng như giọng nói của mình không được vững lắm.
- Tại sao anh lại biết chắc giờ giấc như thế?
- Bởi vì đây là lần đầu tiên chúng tôi ngủ lại Crispen vào ngày giữa tuần và tôi điều chỉnh đồng hồ báo thức để ngày mai dậy sớm, còn phải đi New York.
- Ngoài vợ chồng anh, anh có còn ai để làm nhân chứng về điều này? Một người giúp việc?
- Không, chúng tôi chỉ có một chị người làm ban ngày và chị không ngủ lại đêm ở đây.
Brennan có vẻ dứt khoát. Ông đút cặp mắt kính vào túi trên của áo gi lê, vỗ đùi rồi đứng dậy. Bỗng nhiên, trông ông có vẻ đe dọa hơn.
- Thưa ông Despard, nếu không có gì bất tiện, chúng ta hãy giải quyết ngay tại đây một chi tiết liên quan tới vụ án này. Cô Corbett hiện đang có mặt tại nhà. Tôi muốn hỏi cô ta một câu chuyện mất cắp.
- Cô đang chăm sóc Edith. Để tôi đi gọi, Mark nói và liếc nhìn viên đại úy với vẻ e dè. Tôi rất mừng khi thấy ông thay đổi mục tiêu. Chuyện chiếc áo tuy chưa thể làm sáng tỏ, chúng tôi vẫn quả quyết rằng Marie không hề dính dáng đến vụ này...
-... Bộ anh nghĩ rằng em có liên hệ hay sao! Lucy nói ngay.
Nàng thốt lên như thể vì quá tức giận và một lúc sau, trông nàng ân hận thấy rõ vì cư xử như thế. Nàng quay mặt đi, tránh không nhìn Mark và, với gò má ửng đỏ, nàng làm như vẻ đang chiêm ngưỡng bức tranh treo bên trên lò sưởi bằng đá...
- Điều mà em trách anh, Lucy nói mắt vẫn đăm đăm nhìn bức tranh, là anh bàn cãi như thế đó với những người khác trong khi không cho em biết một điều gì.
Bị trách cứ quá đúng, Mark phản ứng theo bản năng:
- Đây không phải là chuyện để bàn cãi với bất cứ ai, nhưng nó làm anh rối óc....Và chắc anh bấn loạn hơn nếu anh biết rằng một cú điện thoại suýt nữa khiến em rời buổi dạ vũ. Chẳng nghe ai nói, anh...
- Anh im đi, Lucy nói, mắt vẫn không rời bức tranh, ở đây tai vách mạch rừng. Chẳng phải chuyện hẹn hò gì, em cam đoan với anh như thế!
Mark gật đầu và bước ra khỏi phòng, thái độ như đang cố nén cơn giận, ở ngưỡng cửa, anh ra dấu cho Partington và ông này, sau khi khoát tay cáo lỗi với những người chung quanh, bước theo anh ta vào hành lang.
Trong cái khoảnh khắc đó, Stevens thầm nghĩ chẳng hiểu Brennan chịu ngưng chưa hay đang chuẩn bị để tiếp tục tấn công.
Lucy nhìn xuống và mỉm cười.
- Thưa ông Brennnan, nàng nói, xin ông thứ lỗi cho. Nói tiếng Pháp như thế quả là một tật xấu, tựa như khi ta nói một vài từ gì đó trước trẻ con và không muốn cho chúng hiểu. Nhưng đây cũng là chuyện tầm thường thôi và tôi nghĩ ông cũng hiểu hết chứ.
Hiển nhiên, Brennan tỏ ra có thiện cảm với Lucy thấy rõ.
- Thưa bà Despard, trông bà có vẻ rất bận tâm về cú điện thoại đó. Riêng tôi thì không, tôi cam đoan với bà như thế. Tôi chẳng biết rõ về chuyện này, nhưng tôi không tìm cách bới móc nó vào lúc này. Chúng ta còn nhiều chuyện quan trọng khác..
- Nhưng, còn chuyện gì nữa? Lucy thốt lên. Đây chính là điều mà tôi muốn hỏi ông. Câu chuyện này đầy rẫy cả quỉ ma, những điều vô lý và kỳ cục mà không kém quái đản là vụ cái xác của bác Miles biến mất - vì thế, tôi chẳng hiểu ông bắt đầu từ đâu...
- Bằng cách tìm lại cái xác, đó là chuyện đương nhiên, Brennan nói. Chúng ta không thể làm khác hơn. Có thể là ông bác đây bị đầu độc, và kẻ sát nhân sau khi biết rằng ông Despard khai quật hầm mộ, đã ra tay trước. Và như thế, chúng ta không thể kết luận đây là một vụ đầu độc nếu chúng ta không tìm ra cái xác. Và xin bà chớ hỏi tôi rằng vụ đánh cắp xác diễn ra như thế nào bởi vì tôi chưa tìm thấy cái ngõ bí mật dẫn vào hầm mộ... ít ra là trong lúc này!
Ông ta cau mày, quay sang Stevens:
- Dầu sao, tôi xin cung cấp cho ông một tin tức nho nhỏ... miễn phí. Tôi biết rằng bốn người các ông cạy hầm mộ đêm nay, không có dính dáng gì đến chuyện lấy cắp cái xác. Nếu sáng nay các ông mà thuật lại cho tôi về cái chuyện lầm lẫn đó, có lẽ tôi nghĩ rằng các ông dựng chuyện, nhưng tôi cho người theo dõi các ông, và tôi biết đây là chuyện có thật.
- Vâng, Stevens nói, đây là cơ may duy nhất của chúng tôi.
Lucy tỏ vẻ khó chịu:
- Nhưng đại úy xúc tiến việc tìm kiếm như thế nào? Nàng hỏi.. Ông sẽ cho đào hố...
- Tôi sẽ làm thế, nếu cần thiết, Brennan nói, nhưng tôi không tin là phải đến nỗi như thế. Có rất nhiều khả năng là cái xác hiện đang ở trong nhà, ông bình thản kết luận.
- Trong nhà? Stevens hỏi lại, ngạc nhiên chẳng hiểu vì sao..
- Đúng thế. Hẳn phải có một cái ngách bí mật nào đó ăn thông vào hầm mộ cũng như có một cánh cửa giấu kín ở trong phòng của ông Miles. Theo tôi nghĩ thì hai lối đi này ăn thông với nhau.
- Gợm hẵng, đại úy! Bộ ông nghĩ rằng người đàn bà đó, sau khi mang đến cho ông Miles một tách asenic, quay ra bằng một lối đi bí mật để chui trở vào một trong những quan tài của hầm mộ sao?
- Không, tôi chưa điên đến độ phải nghĩ như thế, Brennan nói và bắt chước cái lối nhấn giọng của Stevens. Tôi muốn nói là tối hôm qua, trong khi bốn người các ông bỏ ra hai tiếng đồng hồ để cạy hầm mộ, thì người đàn bà này vào đó để lấy đi cái xác hầu giấu ở một nơi trong hành lang bí mật nối liền ngôi nhà và hầm mộ, Theo ông thì điều này có kỳ quái không?
- Lạ thật, Stevens nói.
- Vậy thì, chúng ta hãy phân tích vấn đề. Thấy kẻ phạm pháp, chúng ta hãy nghĩ đến khả năng gây án. Nếu ta xem như có một lối đi thứ hai có thể dẫn đến hầm mộ, thì vấn đề mở nắp quan tài có khó khăn không?
- Vâng, Stevens buộc lòng thú nhận, quan tài làm bằng gỗ và chỉ được cài bằng hai cái then rất đơn giản. Nhưng một người đàn bà thì không đủ sức để khiêng cái xác...
- Ai nói với ông rằng đó là một người đàn bà? Hơn nữa, cũng có thể là kẻ sát nhân được trợ giúp. Ta không thể loại bỏ trường hợp này. Thế thì, người chết có to cao lắm không?
Lucy lắc đầu. Lại một lần nữa, ánh mắt của nàng thoáng vẻ nghi ngại:
- Không, ông cụ nhỏ người, khoảng bằng tầm vóc của tôi.
- Mập và nặng?
- Không. Bác Miles là một người bệnh hoạn và tôi còn nhớ là bác sĩ buộc ông sử dụng bàn cân ở trong phòng tắm và chuyện này làm ông cáu kỉnh. Nếu tôi nhớ không lầm, ông nặng khoảng một trăm mười cân Anh. Ông chỉ còn da bọc xương.
- Nếu thế... Brennan nói, nhưng ông lại im ngay khi trông thấy cô Corbett bước vào, theo sau là Mark.
Cô y tá vẫn mặc áo măng tô, nhưng cởi mũ. Stevens vẫn còn bị ám ảnh bởi mái tóc; chàng hy vọng rằng tóc cô ta là màu nâu, nhưng thật ra thì là màu vàng nhạt, hoàn toàn tương phản với khuôn mặt chữ điền và đôi mắt nâu của cô. Nhìn chung thì khuôn mặt này có vẻ khả ái, nếu nó không lộ vẻ ưu tư hay là nỗi lo lắng duy nhất về chức năng nghề nghiệp của mình. Brennan trịnh trọng mời cô ngồi:
- Này cô Corbett, chiều hôm qua một thanh tra cảnh sát tên là Partridge có đến gặp cô và cô khai báo với ông ta, có phải thế không?
- Vâng, tôi trả lời những câu ông ấy hỏi.
- Đúng, đây là điều tôi muốn hỏi. (Brennan xem xét tập hồ sơ của ông). Cô có khai rằng vào khoảng từ 18 đến 23 giờ tối thứ bảy 8 tháng tư, một chiếc lọ đựng những viên mócphin với liều lượng khoảng một phần tư hạt bị đánh cắp từ trong phòng của cô?
- Thì quả đúng là mócphin! Mark nói.
- Anh có để cho tôi nói không? Brennan nạt. Sau khi phát hiện bị mất cắp, theo cô nghĩ, ai là thủ phạm?
- Trước tiên, tôi nghĩ là ông Miles Despard lấy cái lọ. Ông thường muốn sử dụng mócphin, nhưng dĩ nhiên là bác sĩ Barker từ chối, không muốn cho ông dùng. Có hôm, tôi bắt gặp ông cụ đang lục lọi trong phòng tôi, và vì thế tôi nghĩ đến ông.
- Sau khi phát hiện lọ thuốc bị mất, cô đã làm gì?
- Thì tôi đi kiếm, cô y tá trả lời như thể cô nhận thấy rằng người đối thoại với cô quả thật quá ngu ngốc. Tôi có hỏi chị Despard, nhưng không quan tâm lắm bởi vì tôi nghĩ rằng ông Miles lấy cái lọ. Và rồi thế nào tôi cũng lấy lại được. Nhưng sau đó ông Miles thề thốt là không hề lấy và trước khi tôi kịp làm to chuyện, chiếc lọ xuất hiện trở lại vào đêm hôm sau.
- Thuốc ở bên trong có bị lấy cắp?
- Vâng, ba viên một phần tư hạt bị mất.
- Quái thật, Mark nói xen vào, sao ông lại quá chú trọng đến cái chuyện mócphin gì đó? Không có gì có thể khiến ta nghi ngờ bác Miles bị đầu độc bởi mócphin có phải thế? Và với ba viên một phần tư hạt thì không thể làm hại ông ta được!
- Tuy vậy, theo tôi thì cũng phải làm sáng tỏ vụ này, Brennan nói, cô Corbett, tôi muốn cô lặp lại những lời khai của cô với ông Partridge trong ngày hôm qua... Có liên quan đến vụ chai thuốc và những điều xảy ra trong đêm chủ nhật 9 tháng tư.
Nàng gật đầu.
- Lúc đó là vào khoảng tám giờ tối, khi tôi bước vào phòng tắm, căn phòng nằm ở cuối hành lang của lầu một. Từ ngưỡng cửa của phòng này ta có thể trông thấy cửa phòng của ông Miles và một cái bàn ở gần đó, nơi có cây đèn. Tôi đứng ở phòng tắm không quá hai phút và khi mở cửa trở ra, tôi thấy ai đó đang đi ra khỏi phòng ông Despard, về phía cầu thang. Tôi cũng nhận thấy là trên chiếc bàn nhỏ, một vật gì đó không còn ở chỗ cũ nhưng, dĩ nhiên ở khoảng cách này thì tôi không thể biết đó là vật gì. Khi tôi đến gần, tôi biết rằng cái lọ trở về chỗ cũ.
- Người mà cô trông thấy bước ra khỏi phòng là ai?
- Đó là bà Stevens, cô y tá đáp.
Cho đến lúc này, cô ta vẫn nói với một vẻ vô cảm, tựa như một ông cò đang khai báo trước tòa, vừa dứt lời, cô quay sang Stevens và cẩn trọng nói:
- Tôi rất tiếc. Sáng nay tôi cố tìm cách để trao đổi với ông hoặc bà nhà một vài vấn đề nhưng cậu Ogden Despard cứ quấy rầy mãi. Tôi muốn trình bày với ông rằng, qua lời khai của tôi ngày hôm qua, ông thanh tra muốn tôi xác nhận là tôi trông thấy bà Stevens bỏ cái lọ thuốc ở trên bàn. Nhưng tôi từ chối. Tôi không thể khai báo những sự việc mà tôi không hề chứng kiến.
Trong đôi mắt của Brennan loé lên một tia sáng, nhưng đây không phải là một ánh mắt đùa bỡn.
- Thái độ của cô thật đáng khen ngợi, nhưng ngoài bà Stevens thì còn ai nữa chứ?
- Tôi chẳng rõ. Cũng có thể là ông Despard.
- Rồi cô làm gì? Cô không nói với bà Stevens sao?
- Tôi không có dịp gặp. Bà ấy vắng nhà và sau đó họ đi New York. Tôi chỉ gặp bà Stevens khi bà đến chào từ giã. Tôi nghĩ cứ hẵng chờ để xem sao, nhưng vì không muốn cái trò đùa đó có thể tái diễn, tôi tỏ ra thận trọng hơn. Mỗi lần đi vắng, tôi đành khóa cánh cửa ăn thông với phòng của ông Despard lại; cánh cửa ở phía ngoài hành lang thì nan giải hơn, bởi vì ổ khóa của nó thật đơn giản và tầm thường. Nhưng có điều cha của tôi làm nghề thợ khóa và tôi cũng biết một vài bí kíp khá hay ho. Sở dĩ tôi nhọc công như thế, là bởi vì bà Stevens trở lại vào thứ tư hôm sau, ngày nghỉ trong tuần của tôi...
- Và cũng tối hôm đó, ông Miles Despard bị ám hại?
- Vào buổi chiều hôm trước khi ông ấy qua đời, cô y tá nói khô khốc, và tôi bắt đầu tự hỏi...
- Được rồi! Brennan ngắt lời cô y tá khi quay sang Mark. Này cô Corbett, ông nói tiếp và liếc nhìn tập hồ sơ, nói chung có bao giờ bà Stevens đề cập tới chuyện thuốc độc với cô?
- Có chứ.
- Bà ấy nói gì?
- Bà hỏi tôi có thể mua asénic ở đâu.
Một sự im lặng nặng nề phủ xuống và Stevens có cảm tưởng như mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chàng. Khuôn mặt của cô y tá đỏ ửng, nhưng cô vẫn giữ thái độ quả quyết.
- Đây là một lời cáo buộc quá nặng nề, Brennan gằn giọng nói.
- Chẳng phải là lời cáo buộc đâu! Chỉ đơn giản...
- Một lời cáo buộc đang cần những chứng cớ để chống đỡ, đại úy Brennan từ tốn tiếp. Có ai khác nghe bà Stevens hỏi cô chuyện đó?
- Có, cô y tá gật đầu nói, bà Despard đây.
- Phải đúng thế không, thưa bà Despard?
Lucy ngập ngừng, hé miệng, rồi lại ngập ngừng:
- Vâng, sau cùng, nàng đáp.
Stevens, hai bàn tay úp xuống trên thành ghế, biết rằng chàng trở thành trung tâm của mọi chú ý. Chàng cũng biết rằng giờ này Ogden Despard đang đứng ở ngưỡng cửa.
Căn Phòng Rực Lửa Căn Phòng Rực Lửa - John Dickson Carr Căn Phòng Rực Lửa