Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 66
Cập nhật: 2023-03-26 21:25:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14: Mao Trạch Đông Hạ Độc Thủ
rong lúc đang đi kinh lý tại Hàng Châu, Mao Trạch Đông vẫn nhận được tin tức đều đặn từ Bắc Kinh. Thoạt đầu là những bản mật mã của Lâm Nhã Muội trong công tác do thám nhóm Lâm Lập Quả. Rồi những lời xác nhận của Lâm Đậu Đậu về các âm mưu của Diệp Quần và cậu con trai Lâm Lập Quả. Những tin tức này rất phù hợp với các tin tức khác mà Mao nhận được về các hoạt động của Liên Hạm Đội của Lâm Lập Quả, âm mưu bắt tay ngầm với Nga Sô, và ý đồ đảo chánh của Lâm Bưu. Mao tin rằng đã đến lúc phải ra tay hành động trước khi quá trễ.
Mao ra chỉ thị cho Uông Đông Hưng phải thi hành gấp các lệnh sau đây:
1. Phải đánh điện cho Chu Ân Lai, yêu cầu Chu Ân Lai tiếp tục cuộc đìều tra theo dõi Lâm Bưu, và được phép làm tất cả những gì cần thiết. Mao cũng muốn Chu Ân Lai cho biết lúc nào Mao có thể trở về Bắc Kinh một cách an toàn.
2. Phải thảo ra một kế hoạch diệt trừ Lâm Bưu.
3. Phải sửa soạn sẵn sàng để Mao có thể trở về Bắc Kinh vào lúc thuận tiện nhất. Mao ra lệnh phải áp dụng các biện pháp an ninh tối đa, đặc biệt tại mỗi nhà ga xe lửa.
Uông Đông Hưng đoan quyết với Mao vấn đề an ninh sẽ được đảm bảo cực kỳ tốt đẹp. Ngoài số vệ binh đóng dọc theo đại lộ Tràng An, từ nhà ga tới tư dinh của Mao tại Trung Nam Hải, không cần thiết phải có thêm sự phòng vệ nào khác nữa. Trên chuyến xe lửa trở về, Mao yên tâm ngủ suốt chặng đường từ Nam Kinh tới Hồ Nam. Khi vào tới địa phận tỉnh Hồ Nam, Mao cho gọi Uông Đông Hưng cùng Di Tắc Xuyên vào bàn biện pháp diệt trừ Lâm Bưu. Di Tắc Xuyên là sĩ quan chỉ huy vệ binh trên xe lửa.
Mao hỏi Uông Đông Hưng sẽ hành động thế nào trong vụ này. Uông Đông Hưng đề nghị trước hết phải bắt giữ Lâm Bưu, rồi giết đi một cách bí mật. Uông Đông Hưng cho biết đã thảo xong kế hoạch một cách chi tiết rồi.
Mao lắc đấu không trả lời, chỉ nằm ngả người trên ghế bành và hút thuốc liên miên. Khi Di Tắc Xuyên lên tiếng nhận xét việc này có thể có hậu quả phức tạp, vì Lâm Bưu là người thừa kế của chủ tịch nhà nước.
Lập tức Mao ngồi vùng dậy và giận dữ lên tiếng, “Người thừa kế của ta? Nếu ta đặt nó lên thì tại sao ta không hạ nó xuống được? Nếu ta hạ nó xuống được thì cái gì ngăn cản ta giết nó? Nếu mọi người muốn trách ta thì cứ việc. Ta đâu thèm bận tâm đến điều nhỏ nhặt ấy. Ở đời có nhiều hoàn cảnh mà những người da dầy như ta phải giải quyết. Trong trường hợp Lâm Bưu, đừng bao giờ e ngại người khác chỉ trích đường lối hoạt động của ta. Đừng bận tâm đến những lời nói lén sau lưng. Chúng ta cần phải loại trừ nó thì phương pháp nào thành công cũng tốt cả.”
Mao quay sang hỏi Uông Đông Hưng, “Phương cách nào hay nhất để hạ một viên tướng đầy quyền thế?”
Uông Đông Hưng không biết trả lời thế nào. Mao trả lời hộ Uông Đông Hưng, “Cách hay nhất là tiên hạ thủ vi cường. Phải chặt đầu nó rơi xuống đất trước khi nó kịp chớp mắt.”
Mao tiếp tục nói chuyện về Lưu Bang, vị hoàng đế khai sang triều đại Tây Hán. Lưu Bang đã dùng tay Lữ Hậu để diệt trừ danh tướng Hàn Tín và các tướng tài giỏi khác một cách nhẹ nhàng êm thấm. Mao rất thích nhắc lại đoạn lịch sử này, và lấy đó là một bài học cho chính mình.
Lúc đó xe lửa vẫn tiếp tục chạy với tốc độ 120 cây số một giờ, qua hai chỗ phục kích của nhóm Lâm Lập Quả một cách an toàn. Khi về đến Bắc Kinh thì Mao tiết lộ cho Uông Đông Hưng cách giết Lâm Bưu, vì Uông Đông Hưng sẽ là người thi hành kế sách của Mao. Đó là một kế sách hết sức đơn giản. Mao muốn giết Lâm Bưu ngay tại chỗ khi gặp lại Lâm Bưu trong chuyến trở về Bắc Kinh lần này. Mao nhấn mạnh Mao cũng sẽ là người tham dự và chứng kiến cái chết của Lâm Bưu. Uông Đông Hưng hỏi Mao phải cần bao nhiêu quân số tham dự vụ giết Lâm Bưu. Mao bảo Uông Đông Hưng đoán thử xem. Uông Đông Hưng nói cần ít nhất 1600 quân sĩ, có thể là hai tiểu đoàn bao vây khu vực, và một tiểu đoàn tiến nào hạ sát Lâm Bưu.
Mao mỉm cười và giơ một ngón tay lên và hỏi, “Quân số của ta lớn hơn hay nhỏ hơn của ngươi?”
Uông Đông Hưng trả lời, “Nhỏ hơn.”
Mao hỏi tiếp, “Nhỏ hơn là bao nhiêu?”
Uông Đông Hưng trả lời nhỏ hơn khoảng một ngàn người. Bấy giờ Mao mới nói chỉ cần một trăm người là đủ, và nhấn mạnh, “Đó là kể cả ta và ngươi nữa đấy. Ta chỉ cần ít hơn một trăm người.”
Mao Trạch Đông và Uông Đông Hưng đồng ý tuyển lựa một trăm người trong đoàn vệ binh 8341 nổi tiếng dữ dằn và trung thành với Mao. Toán vệ binh 8341 gồm những người hết sức tôn sùng Mao, sẵn sàng chết cho Mao để được gọi là anh hùng. Những người được tuyển chọn vào đoàn vệ binh này không cần phải có học thức cao, phần lớn là nông dân, càng ít học càng tốt, nhưng phải thật can đảm, chơi súng thật hay và sẵn sàng chết cho Mao và chỉ biết nghe chỉ thị của Mao.
Về địa điểm giết Lâm Bưu thì Mao Trạch Đông và Uông Đông Hưng bất đồng ý kiến. Khi chọn tư dinh tại Tháp Bảo Sơn, Mao Trạch Đông muốn dùng ngay chính địa điểm Lâm Bưu dự định dùng để hãm hại mình mà giết được kẻ thù thì mới thực là thích thú. Uông Đông Hưng thì e ngại nơi đó quá gần bộ tư lệnh hành quân của Lâm Bưu, và Lâm Bưu có cơ hội gài bẫy ngược trở lại. Vả lại nơi dự tiệc là Tháp Bảo Sơn thì có thể gây nghi ngờ cho Lâm Bưu. Nhưng Mao nhất định giữ nguyên quyết định đó.
Thực ra ý định dùng Tháp Bảo Sơn làm nơi giết Lâm Bưu phản ảnh đúng con người phong kiến và mê tín của Mao Trạch Đông. Trong bất cứ quyết định quan trọng nào, Mao vẫn giữ nguyên phương pháp mê tín dị đoan cổ truyền của người Trung Hoa. Ngay trong cách nằm ngủ của Mao cũng đầy tính chất mê tín. Giường ngủ của Mao bao giờ cũng phải đặt đầu về hướng đông, chân về hướng tây. Mao thường nói tên là Đông thì đầu phải hướng về phía đông thì mới may mắn.
Mao Trạch Đông cũng mê tín dị đoan cả với đàn bà con gái nữa. Mao rất thích gái đẹp và tin rằng những thiếu nữ trẻ đẹp còn trinh thì có năng lực giúp Mao tăng tuổi thọ. Tuy nhiên Mao luôn luôn hỏi ngày sinh của các cô gái được tiến dẫn. Nếu một cô gái có ngày sinh không hợp, hoặc kỵ với ngày sinh của Mao thì dù đẹp thế nào Mao cũng không chịu thu nhận. Một lý do nữa là Mao có quá nhiều gái đẹp để lựa chọn, thì nếu không có người này thì cũng sẽ có người khác cho Mao giải trí. Đó là một nét mâu thuẫn của một người đã viết ra nhiều lý thuyết duy vật, và chủ trương phải “tìm chân lý từ sự việc” mà lại có một đời sống riêng tư rất dị đoan phong kiến. Cá tính của Mao biến Mao thành một con người có nhiều màu sắc lạ lùng và đặc biệt là thay đổi bất thường.
Ngay khi về đến Bắc Kinh, Uông Đông Hưng bắt tay ngay vào kế hoạch gài bẫy giết Lâm Bưu. Uông Đông Hưng muốn trong một giờ phải giăng xong cái bẫy này. Uông Đông Hưng gọi một số vệ binh xuất chúng và cho biết mục tiêu của mình rất đơn giản: các vệ binh được lựa chọn có nhiệm vụ pháo kích phá huỷ một chiếc xe hơi và phải giết chết hết những người trong chiếc xe hơi đó.
Một chuyên viên chất nổ được giao phó trọng trách này, và có thêm 60 vệ binh nữa phụ lực. Uông Đông Hưng cho chôn mìn ngay tại ngã ba quẹo vào dinh của Mao. Khi tới ngã ba này thì tất cả các xe hơi đều phải chạy rất chậm để quẹo. Ngay tại chỗ ngã ba này, Uông Đông Hưng ra lệnh cho một số vệ binh phục kích, dùng súng phóng hỏa tiễn để bắn vào xe hơi chở Lâm Bưu. Sẽ có hai toán phóng hỏa tiễn, một nhóm nhắm vào đầu xe, một nhóm nhắm vào đuôi xe để bảo đảm hủy diệt được chiếc xe, và đốt cháy tất cả những người trên xe. Thực ra chỉ cần một hỏa tiễn 40mm cũng đủ phá nát một chiếc xe hơi rồi, nhưng muốn cho chắc ăn, nhóm vệ binh dùng tới bốn hoả tiễn. Ngoài ra còn có thêm ba hỏa tiễn 60mm chống chiến xa nữa. Địa điểm phục kích phóng hỏa tiễn rất gần đường lộ, chỉ cách xa mục tiêu 15 thước thôi. Vì khoảng cách gần như vậy nên các súng phóng hỏa tiễn không cần phải có dụng cụ nhắm cũng có thể trúng đích rất dễ dàng. Các nhóm phục kích liên lạc với Uông Đông Hưng bằng radio để nhận chỉ thị khi nào phải thi hành phận sự.
Suốt buổi chiều ngày 12-9, nhóm vệ binh chuẩn bị tập dượt rất là vất vả trước khi Lâm Bưu tới. Trong buổi chiều ngày hôm đó, Uông Đông Hưng đi thanh tra các nhóm phục kích tới bốn lần, lần chót là 7 giờ tối. Uông Đông Hưng nhận thấy nơi phóng hỏa tiễn quá gần với địa điểm của nhóm hành quân. Uông Đông Hưng hỏi liệu khi hỏa tiễn nổ có thể gây thương tích cho quân bên mình không, thì viên sĩ quan chỉ huy nhóm phục kích cho biết hỏa tiễn rất mạnh, và vì các đơn vị ở phía bên kia đường chỉ cách mục tiêu có 5 thước, thì nhất định nếu họ không chết thì cũng bị thương nặng.
Uông Đông Hưng trả lời, “Chúng ta không được phép sợ sự hy sinh. Chúng ta phải dâng sự tận tụy của chúng ta cho Mao chủ tịch. Chết trong trường hợp này là một điều vinh dự. Mọi người phải nhớ kỹ điều này.”
Cái Chết Của Lâm Bưu Cái Chết Của Lâm Bưu - Nguyễn Vạn Lý Cái Chết Của Lâm Bưu