Số lần đọc/download: 360 / 17
Cập nhật: 2019-05-14 10:23:21 +0700
Chương 14 - Diễn Kịch Ở Plumfield
K
ể chuyện về gia đình March mà không nói đến diễn kịch là một thiếu sót lớn.
Khi xây ngôi trường trung học, ông Laurie đã không quên xây thêm vào đó một nhà hát nhỏ thật dễ thương, dùng cho các hội nghị và các buổi hòa nhạc. Bản thân ngôi trường cũng cung cấp những nghệ sĩ có tài diễn những vở thật hay trên sân khấu xinh xinh này.
Bà Jo, người không muốn để ý đến những vở đang thời thượng lúc đó vì bà cho là chúng không đáng quan tâm, thường thu thập một loạt những chuyện nhỏ của đời sống hằng ngày, cố gắng chứng minh sự thật và sự đơn giản rất hấp dẫn. Ông Laurie hăng hái giúp bà và cả hai còn chọn bút danh là Beaumont và Fletcher.
Mọi thứ đều đã sẵn sàng cho lễ Giáng sinh. Đó là một ngày nhộn nhịp bởi những buổi tập dượt, tâm trạng sợ sệt đám đông của các diễn viên rụt rè, việc chuẩn bị các đạo cụ và trang hoàng nhà hát. Người ta hái những nhánh nhựa ruồi trong rừng. Người ta lấy hoa từ nhà kính của Núi Thơ và treo cờ của tất cả các nước để cho buổi lễ hôm đó thật vui vẻ, làm vinh dự cho các khách mời, trong số đó có bà Cameron, người đã không quên lời hứa của mình. Các nhạc công của dàn nhạc lên dây đàn thật cẩn thận, các kĩ thuật viên bài trí sân khấu thật thanh lịch, người nhắc tuồng can đảm ngồi vào cái hốc dành cho mình và các diễn viên nôn nóng thay quần áo. Beaumont và Fletcher có mặt khắp nơi, nghĩ rằng sự nổi tiếng về văn chương của họ lệ thuộc vào sự kiện này.
– Bà ấy có ở đó không? - Có người hỏi phía sau tấm màn.
Và khi Tom, người được giao nhiệm vụ nhìn vào phòng khán giả, thông báo là cậu trông thấy mái đầu tuyệt đẹp của bà Cameron ở hàng ghế danh dự, cả nhóm run lên và Josie tuyên bố lần đầu tiên trong đời em sẽ bị chói đèn.
– Làm gì có chuyện đó! - Bà Jo nói, và bà bị kích động đến nỗi không còn tỉnh táo nữa.
Demi ngắm nhìn bạn Alice của cậu, đang mặc một chiếc áo tuyệt đẹp, và nói với em gái:
– Em sẽ có thừa thời gian để bình tĩnh lại trong khi bọn anh diễn màn của mình. Bọn anh là những tay lính già nên giữ được bình tĩnh.
Nhưng hai diễn viên già dặn trong nghề, hai má đỏ hồng, mắt sáng ngời và lòng họ không yên dưới lớp áo nhung và ren. Cả hai phải mở màn buổi trình diễn với một vở ngắn mà họ đã từng diễn rất đạt. Alice cao ráo, tóc và mắt đen với một gương mặt đẹp, thông minh. Cô thật tuyệt trong vai nữ hầu tước. Demi trong trang phục triều đình, với thanh kiếm, chiếc mũ ba mũi và bộ tóc giả rắc phấn, là một nam tước thật thanh lịch. Josie đóng vai một cô người hầu khá đạt. Không có vai nào khác. Thành công của vở tùy thuộc vào sự dí dỏm và khéo léo mà hai kẻ yêu nhau được diễn đạt.
Khán giả khó có thể nhận ra John và Alice, thường ngày thật là nghiêm túc, trong vai nhà quý tộc sôi nổi và người thiếu phụ hay làm dáng và tính khí thất thường kia. Josie đóng vai trò quan trọng trong cốt truyện: em nhìn qua ổ khóa và bước vào lúc gay cấn nhất, mũi hếch lên trời, hai tay thọc sâu vào túi tạp dề, hình ảnh chính cống của sự tò mò mà ta có thể thấy được toát ra từ con người nhỏ bé của em. Tất cả kết thúc tốt đẹp, và trong khi bà hầu tước có tính khí thất thường, sau khi đã dày vò con tim của ngài nam tước trung thành, trao cho ngài bàn tay của bà, một tiếng động khủng khiếp khiến cử tọa giật mình, một phần của phông cảnh rơi ra và suýt nữa thì rơi xuống người Alice.
Demi nhảy vội đến, và như thể một Samson của thời hiện đại, dùng lưng đỡ tấm phông. Cơn nguy hiểm đã được đẩy lùi và John định đọc câu thoại cuối cùng của cậu thì anh chàng kĩ thuật viên trẻ tuổi dùng một cái thang để chữa lại chỗ hư hỏng và làm rơi cái búa từ trong túi quần cậu ra, trúng mặt chàng diễn viên. Cú này khiến chàng quên hoàn toàn vai nam tước của mình.
Màn được hạ nhanh. Nữ hầu tước hốt hoảng chạy vội đến để lau vết máu.
– Ôi, John, bạn bị thương! Hãy tựa vào người tớ!
John vui vẻ làm theo, vì nếu như cậu hơi bị choáng một chút thì cậu cũng có thể thưởng thức sự dịu dàng đó chứ. Nan có mặt ngay tại chỗ, với túi dụng cụ không bao giờ xa cô. Vết thương được rửa và băng bó trước khi bà Jo kịp đến nơi.
– Cậu bé có thể tiếp tục diễn không? - Bà hỏi vẻ rầu rĩ. - Nếu không thì vở kịch của ta kể như hỏng!
– Mọi thứ đều ổn, thưa dì. Dì đừng lo.
Và cầm lấy bộ tóc giả, Demi can đảm đứng lên.
– Thần kinh của chị sao, Fletcher? - Ông Laurie hỏi, ngồi cạnh cộng sự của mình và chờ đợi buổi trình diễn bắt đầu trở lại.
– Tốt như của cậu vậy, Beaumont thân mến à. - Bà Jo thở dài.
– Hãy vững tâm, cộng sự thân mến! Em có mặt cùng chị trong cơn thử thách này!
– Tôi hi vọng là sẽ tốt. Tất cả chúng ta đã làm việc hết mình! Chị Meg thật sự giống một bà cụ nông dân, cậu có thấy thế không?
Bà Meg thật sự hoàn hảo trong vai đó, ngồi cạnh lò sưởi khâu vá, cái nôi ngay cạnh. Người ta có thể nghĩ, suốt đời bà, bà không hề làm việc gì khác hơn. Bà trình bày tình cảnh qua một đoạn thoại ngắn.
Sam, con trai bà muốn vào lính, cô con gái lớn của bà, Dolly, chỉ nói về chuyện đến sống ở thành phố, còn cô bé Elizy đáng thương, đứa con gái thứ hai thì đã ngu ngốc lấy chồng và quay về nhà để chết và giao đứa con lại cho mẹ cô. Câu chuyện bắt đầu như thế.
Từ chiếc nôi nhô ra đôi giày nhỏ màu xanh khiến cho tràng vỗ tay đầu tiên vang dội. Ngay lúc đó một gương mặt hoảng hốt xuất hiện ở cửa sổ.
– Demi đây rồi! - Jo nói khẽ. - Tôi hi vọng không ai nhận ra nó trong vai người con trai. Tôi không bao giờ tha thứ cho cậu vì đã không chịu đóng vai con người xấu xa.
– Em không thể chỉ đạo và diễn cùng một lúc. Chị đừng lo, nó sẽ làm tốt mà.
Một người dáng dấp ám muội, quần áo sờn rách, râu không cạo, bước ra sân khấu kéo lê chân. Anh ta đòi lấy đứa bé, khiến cho bà cụ già hốt hoảng. Trong khi người đàn ông càng làm già thì bà cụ càng van lơn, giọng run run để được giữ lại sinh linh vô tội mà bà đã hứa che chở. Thế là người đàn ông xoay người lại để giành lấy đứa bé bằng bạo lực. Cử tọa run sợ. Bà cụ bế đứa bé ra khỏi chiếc nôi, ôm nó vào lòng và không cho ngươi cha mang đứa con đi.
Màn được diễn thật đạt. Những tràng vỗ tay tán thưởng cách diễn đạt của người đàn bà phẫn nộ và người đàn ông không dám thực hiện ý đồ quỷ quái của hắn khiến cho hai tác giả đầy nhiệt tình bảo rằng màn đầu tiên này là một thành công.
Ở màn thứ hai, Josie đóng vai cô gái nông thôn trẻ: em dọn bàn ăn với vẻ mặt buồn bã, làm cho mấy cái đĩa chạm vào nhau, vừa đẩy mấy cái tách vừa kể lể về những khổ sở và những tham vọng không thành của người nhà quê.
Bà Jo nhiều lần liếc nhìn, thấy bà Cameron làm vài dấu hiệu tỏ ra tán thành khi Josie lấy giọng hoặc có một thái độ tự nhiên hoặc thay đổi nét mặt. Cuộc chiến đấu của em với mấy cái đĩa khiến cho mọi người cười. Và khi em đến ngồi bên bếp lò, như cô Lọ Lem, khóc trước mấy ngọn lửa đang nhảy múa trong phòng, thì một giọng nói trẻ con trong cử tọa vang lên:
– Tội nghiệp cô bé! Cô bé phải được vui chơi một chút chứ!
Bà cụ bước vào. Thế là có một cảnh thật cảm động giữa bà mẹ và cô con gái. Cô gái dịu dàng nài nỉ rồi hăm dọa, cô ôm hôn và khóc lóc cho đến khi bà mẹ đồng ý: vậy là cô sẽ đến gặp những người anh họ xa rất giàu có đang sống ở thành phố. Đã có được những gì mình cần, cô gái trở nên vui vẻ và dễ chịu.
Người đàn bà đáng thương vừa mới tĩnh tâm thì cậu con trai bước vào trong bộ quần áo quân nhân, báo cho bà biết là cậu đã tòng quân và sẽ lên đường. Đó là một cú sốc khủng khiếp, nhưng bà mẹ chịu đựng đầy can đảm.
Khi còn lại một mình, bà suy sụp, thống thiết. Lúc đó bà Meg lấy tay che mặt và quỳ gối cầu nguyện cạnh cái nôi: bà chỉ còn có đứa bé để an ủi trái tim mộc mạc.
Khi màn hạ, khán giả mải bận với việc lau nước mắt, quên cả vỗ tay. Giây phút im lặng đó còn thích thú hơn sự bùng nổ ồn ào. Và trong khi bà Jo lau dòng nước mắt đang chảy dài trên má chị gái, bà nói trịnh trọng:
– Chị Meg, chị đã cứu vở kịch của em! Ôi, tại sao chị không là một diễn viên thật sự còn em là một tác giả thật sự nhỉ?
– Đừng nói linh tinh, dì à. Hãy giúp tôi thay quần áo cho Josie. Nó quá kích động nên tôi không thể làm cho xong được. Đó sẽ là màn quan trọng nhất mà nó diễn.
Thật vậy, dì Jo đã đặc biệt viết cảnh đó cho em. Cô bé Josie mặc một chiếc váy tuyệt đẹp có đuôi dài, xứng đáng với những giấc mơ đẹp nhất của em.
Đây là một buổi tiếp tân tại một phòng khách rất thanh lịch. Cô em họ từ nông thôn ra bước vào, chú ý đến chiếc váy lộng lẫy của mình với sự thích thú thật thơ ngây khiến không ai có thể chế nhạo chú chim trong bộ lông vay mượn đó. Cô gái thấy mình xinh đẹp. Cô chưa biết không phải thứ gì sáng chói đều là vàng. Một anh chàng giàu có tán tỉnh, nhưng trái tim trung thực của cô cưỡng lại sức hấp dẫn của tiền bạc. Trong sự hoang mang ngây thơ của mình, cô mong có mẹ bên cạnh để an ủi và cho cô những lời khuyên.
Một màn khiêu vũ thật vui do Dora, Nan, Bess và nhiều chàng trai biểu diễn làm nền cho cảnh kế tiếp. Người đàn bà, mặc quần áo quả phụ, với chiếc mũ vải, khăn choàng màu đen, chiếc ô to và chiếc giỏ, đứng nhìn những vũ công mà không ai trông thấy. Bỗng Josie nhìn thấy và thốt lên:
– Mẹ!
Những trận cười nối tiếp kèm theo những câu trả lời của bà cụ khi con gái hỏi bà, đã chỉ cho cô thấy tình yêu của cô thật hời hợt, rằng cô suýt làm hỏng đời mình như chị cô đã làm. Thế rồi cô gái chạy về phía mẹ và khóc.
– Hãy đưa con trở về nhà, mẹ à.
Sau đó Nan và Tom xuất hiện. Cả hai đóng vai viên bác sĩ và cô y tá trong một bệnh viện ở thôn quê, đi từ giường này sang giường khác, bắt mạch mấy người bị thương, cho thuốc, lắng nghe những lời thở than của họ thật nghiêm túc. Viên bác sĩ bảo, có một người đàn bà đang tìm con trai của bà, bà đã đến các trận địa và các phòng bệnh ở bệnh viện nơi bà chứng kiến những cảnh có thể khiến nhiều phụ nữ chết ngất.
– Bà ấy sắp đến đây. Nhưng tôi sợ chàng trai vừa mới qua đời chính là con trai bà ấy. Tôi thà đứng trước họng súng đại bác đang nhả đạn còn hơn phải đứng trước người đàn bà này và nỗi đau khổ của bà. - Viên bác sĩ nói.
– Các bà mẹ đó khiến cho tôi thật đau lòng! - Cô y tá nói thêm và lau nước mắt với chiếc tạp dề của cô.
Bà Meg bước vào. Bà ăn vận và nói năng như cũ, nhưng mọi thứ thống thiết hơn vì những trải nghiệm khủng khiếp bà vừa sống qua đã biến bà thành một con người thất thần với cặp mắt dài dại. Đôi tay bà run và người đầy bụi. Bà kể về những tìm kiếm vô vọng. Mọi người nín thở. Được cô y tá dìu đi, bà bước đến từng giường một, gương mặt tỏ mối hi vọng và lo sợ. Cả hai dừng lại bên chiếc giường có người đàn ông đang nằm, đã chết, được đắp một tấm ga. Một bàn tay đặt trên ngực, bàn tay kia che mắt, bà lấy lại bình tĩnh và nhìn người chết.
– Đội ơn Chúa! Không phải con trai tôi… Nhưng đây là con trai của một người mẹ khác!
Bà cúi xuống và dịu dàng đặt một chiếc hôn lên vầng trán lạnh ngắt.
Bà Cameron lau nước mắt, không muốn bỏ lỡ cử chỉ nào của nữ diễn viên đang tiếp tục xem xét các giường bệnh. Sau cùng, cuộc tìm kiếm kết thúc. Như thể bị kéo ra khỏi giấc ngủ trong cơn sốt bởi giọng nói của bà cụ, một người đàn ông da bọc xương, mắt nhớn nhác, ngồi trên giường của mình và đưa tay về phía bà cụ, thốt lên bằng một giọng vang khắp phòng:
– Mẹ! Mẹ! Con biết là mẹ sẽ đến!
Bà chạy lại phía anh ta với một tiếng kêu đầy tình thương và vui sướng mà chỉ có ở một bà mẹ rồi ôm chầm lấy anh ta.
Ở màn cuối cùng, căn bếp của gia đình sáng ngời trong lễ Giáng sinh.
Người anh hùng bị thương ngồi cạnh bếp trên một chiếc ghế cũ. Cô gái Dolly xinh đẹp đang trang trí lò sưởi bằng cành nhựa ruồi và tầm gửi, trong khi mẹ cô đang ngồi nghỉ cạnh con trai bà, đứa bé trên đùi. Một bài ca Giáng sinh vọng vào từ bên ngoài khiến cho gia đình hạnh phúc ngạc nhiên: một nhóm người hàng xóm bước vào, mang theo những món quà khác nhau.
Màn hạ với cảnh một bữa tiệc; người ta nâng li chúc tụng, bà cụ khóc trong đôi tay của con gái và đứa bé dùng thìa gõ trên bàn…
Sau buổi trình diễn, một bữa ăn tuyệt ngon và thật vui vẻ làm cho mọi người thích thú.
Người duy nhất không tham gia một cách vui vẻ là Josie, vì em đang nôn nóng chờ đợi lời phán xét của bà Cameron. Khi trông thấy bà tiến lại gần mẹ và em thì em cảm thấy run bắn.
– Bà Brooke thân mến, tôi không còn thắc mắc tài nghệ của các con bà từ đâu đến. Xin gửi tất cả những lời khen của tôi dành cho ngài nam tước trẻ tuổi và mùa hè sang năm, nếu bà cho phép, tôi sẽ rất hạnh phúc nhận cô bé Dolly làm học trò.
Từ lúc đó, Josie dường như không còn thuộc về thế giới của chúng ta nữa, vì em ngây ngất trong hạnh phúc.
Đêm Giáng sinh tuyệt vời đó được ghi lại bằng chữ vàng trong kỉ yếu của gia đình March. Vài ngày hôm sau, bà Jo nhận được một lá thư của Dan làm dịu đi những lo sợ của bà và đem lại cho bà một niềm vui lớn.
Nhưng bà không thể cám ơn cậu: cậu không cho bà địa chỉ.