Not all of us have to possess earthshaking talent. Just common sense and love will do.

Myrtle Auvil

 
 
 
 
 
Tác giả: Jennifer Crusie
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Bet Me
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2023-06-18 15:52:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
nh nắng mặt trời tràn ngập tiền sảnh, nhưng khuôn mặt của Di thì nhợt nhạt và lạnh lẽo dưới
vòng hoa cùng tấm mạng che mặt hoàn hảo. Ông Geogre đứng cạnh cô, không thoải mái trong bộ
vest buổi sáng, đảo mắt sang nhìn cô, vẻ lo âu. Ông cau mày nhìn Min như muốn hỏi, và cô nhún
vai. Cô thấy tội nghiệp ông, nhưng lúc này đây ông ở vị trí cực thấp trong danh sách những người
cô cần cứu giúp.
Ướt Át đứng trước họ ở cạnh khung cửa vòm, và khi đám rước bắt đầu, cô ta giật mạnh khung
váy của mình một lần cuối cùng, khịt mũi, nở một nụ cười cứng nhắc, bước một bước lên trước và
tiến vào nhà thờ.
Tệ Hơn di chuyển tới trước, đứng đếm cho đến khi đến lượt của cô ta, hôn gió Di, bước lên một
bước, mỉm nụ cười đội trưởng đội cổ động tươi tắn rồi nối gót theo.
Min ngoái lại nhìn Di. “Em là em gái chị, và chị luôn ở bên em dù có chuyện gì đi nữa. Nếu em
muốn thoát ra khỏi chuyện này, chị sẽ đưa em ra.”
“Min?” bố cô sửng sốt, còn Di lắc đầu.
“Được rồi.” Min đếm ngược nhịp nhạc, đắp một nụ cười lên mặt, bước lên một bước rồi di
chuyển vào trong.
Có thứ gì đó túm lấy khung váy của Min khiến cô kẹt lại, dựa vào cửa vòm khi đang dở bước.
Cô nhìn lại đằng sau và thấy bàn tay Di đang túm lấy các diềm xếp nếp lụa màu oải hương ở trên
hông cô.
“Diana?” giọng bố cô hoang mang.
Min bước lùi lại. “Bố à, mỉm cười tiến vào lối đi để họ biết mọi thứ đều ổn đi.” Cô gỡ bàn tay Di
ra khỏi các diềm xếp nếp và kéo em cô rời khỏi bậc thềm nhà thờ ra bầu trời đang tắt nắng. “Kể đi.”
Bó hoa của Di run run trong tay cô. “Greg đã ngủ với phù dâu của em.”
“Susie?” Min không ngạc nhiên nhưng cùng lúc đó vẫn thấy ghê người. “Chị đã biết cô ta…”
“Tệ Hơn,” Di ngắt lời cô.
“Làm sao mà nó còn có thể tệ hơn được nữa cơ chứ?” Min nói và rồi nhận ra. “Karen?”
Di gật đầu.
“Ồ,” Min cố nghĩ xem phải nói gì khi mà cơn giận của cô ngày càng tăng. “Ôi, cưng à.” Cô
vòng tay quanh người Di. “Hãy kể với chị chuyện đó là trước khi anh ta đính hôn với em và
không…”
“Đêm qua,” Di thì thầm, và Min hít vào một hơi thật sâu, áo nịt hay không cũng thế thôi.
“Đồ chó đẻ đó.”
“Cảm ơn chị,” Di sụt sịt.
“Đồ đĩ thõa đó, chị thề là chị sẽ giật từng sợi tóc một trên cái đầu chết tiệt của cô ta.” Min ôm
Di chặt hơn. “Chị sẽ đóng đinh cái búi tóc chết dẫm của cô ta lên cửa nhà thờ, đồ quỷ cái đáng
khinh đó. Và bố sẽ xé xác Greg thành từng mảnh. Ông đã muốn làm thế hàng tháng trời rồi.”
Di sụt sịt kìm lại những tiếng nức nở.
“Bọn chị sẽ chăm sóc em,” Min nói. “Em không đơn độc. Liza và Bonnie...” Cô ngắt lời, nhận
ra rằng khoe khoang bạn mình không phải là nước đi tốt nhất hiện giờ, cố tưởng tượng mình sẽ
cảm thấy thế nào nếu một trong hai người họ phản bội cô, nếu Liza ngủ với Cal, chuyện đó là
không thể hiểu nổi, chuyện đó không thể xảy ra, họ sẽ không bao giờ…
“Em đã nhìn chị và Cal tối qua,” Di nói, nước mắt đong đầy trong mắt cô, “và anh chị thật
hoàn hảo cho nhau, hai người đơn giản chỉ là hai người, cười và thầm thì với nhau, hai người không
phải giả vờ là ai khác, mảnh mai hay gì đó. Anh ấy yêu chị chỉ vì chị là chị, và em đã muốn nói
chuyện với Greg, em cũng muốn ở bên anh ấy, nên khi chị ngủ, em đã lái xe đến căn hộ của anh ấy,
và họ đang ở trong phòng ngủ.” Mặt cô rúm lại. “Họ thậm chí còn không ở trên giường.”
Min quàng cả hai tay quanh người cô và ôm cô lại gần. “Và hôm nay Karen còn hôn gió với
em. Đồ đĩ kinh tởm đó.”
“Họ không biết là em biết,” Di nói vào vai cô. “Họ không thấy em. Em đã lùi ra ngoài.”
“Thế là rất người lớn,” Min nghiến chặt răng. “Chị hẳn sẽ làm vấy máu lên những bức tường
đó. Được rồi, chị sẽ đi dừng đám cưới lại…”
“Không,” Di bật thẳng người dậy. Chiếc váy nịt đính ngọc trai màu hồng của cô nhô lên hạ
xuống khi cô hít không khí vào. “Không, không. Không.”
“Gì cơ?” Min nói.
“Không,” Diana nói. “Em sẵn sàng để đi rồi.”
“Được rồi, chị ngưỡng mộ cách em xử lý chuyện này,” Min cố giữ giọng bình tĩnh, “nhưng thực
ra chị nghĩ việc cưới tên chó đẻ đó có thể quá là người lớn đấy.”
“Em phải làm vậy,” Di thở hổn hển. “Tất cả đã được lên kế hoạch rồi. Có các món quà ở kia.
Bonnie đã đặt ngọc trai lên chiếc bánh.”
“Chị sẽ ăn chiếc bánh đó,” Min nói. “Chị sẽ gửi trả lại quà. Chị thậm chí sẽ đánh chú rể hộ em.”
“Không,” Di nói. “Đó không phải là... Anh ấy không phải... Đó chỉ là cơn khủng hoảng trước
đám cưới mà thôi. Bọn em sẽ ổn mà.”
“Di.” Min hít một hơi thật sâu hết mức có thể và cố giữ giọng bình tĩnh. “Khủng hoảng trước
đám cưới có nghĩa là anh ta kinh hãi ở bữa tiệc độc thân. Chứ không có nghĩa là anh ta ngủ với
bạn thân của em.”
Di lắc đầu. “Không, không. Không phải tất cả mọi người đều tìm thấy một Cal. Greg là một
người đàn ông tốt. Anh ấy chỉ… hoảng hốt thôi. Em sẽ cưới.” Cô nuốt khan. “Chỉ là em cần phải nói
ra với một ai đó. Thật là nhẹ nhõm khi được nói ra với một ai đó.”
“Ôi,” Min cảm thấy phát ốm. “Được rồi. Nhưng nếu em đổi ý vào bất kỳ lúc nào, giữa lúc đám
cưới, giữa tuần trăng mật, giữa ngày sinh đứa con đầu tiên của em, chị sẽ có mặt ở đó để giúp em
bỏ đi. Em nói ra từ đó và chúng ta sẽ đi. Em không đơn độc.” Cô cố hít một hơi khác nhưng chiếc
áo nịt của cô phản kháng lại. “Nghe này, em chắc chứ? Bởi vì chị…”
Di gật đầu. “Em chỉ phải nói ra với ai đó. Em ổn.”
“Tuyệt,” Min nói. “Chị thì không đâu.” Cô chờ đợi một câu nói khác để lùi lại, nhưng Di đã
băng qua cô đi vào tiền sảnh, bỏ lại cô không còn biết làm gì khác ngoài đi theo.
Min mỉm cười với bố cô, ông trông có vẻ phát điên rồi, vào vị trí của mình dưới mái vòm và
bắt đầu đi xuống hai hàng ghế, ngờ ngợ nhận ra rằng David và Cynthie đang ngồi cùng một dãy
ghế trông căng thẳng, rằng Bonnie và Liza đang ở hàng ghế thứ ba tính từ bệ thờ và đang gửi cho
cô cái nhìn “Có chuyện quái gì thế?”, rằng Cal đang ở hàng thứ hai nhìn chằm chằm đầy mê hoặc
vào cái cổ áo của cô, và rằng Greg-đồ-con-hoang đang đứng ở hàng đầu, trông bực mình. Chết đi,
đồ heo sữa bội bạc, cô nghĩ, và nói thế vẫn còn chưa tương xứng nên cô bắt đầu tưởng tượng đến
những thứ khác, không nhận ra rằng mình đang cau có cho đến khi cô thấy mắt Cal mở to và Greg
bước lùi lại một bước.
Cô làm dịu nét mặt mình xuống. Được rồi, vẫn có khoảnh khắc “đưa ra lý lẽ phản đối hoặc giữ
im lặng” để dừng đám cưới lại, điều khoản để thoát ra. Cô có thể nói gì đó vào lúc ấy. Nhưng nếu
làm thế, cô sẽ phá hỏng đám cưới của Di, và cô có cảm giác rằng đám cưới còn quan trọng với em
gái mình hơn là hôn nhân. Và nếu thậm chí có không phải, thì nó cũng là lựa chọn của Di. Cô sẽ
không như mẹ cô, điều khiển cuộc đời Di vì bà.
Cô đứng ở vị trí của mình cạnh Tệ Hơn ở trước bệ thờ và nghĩ đến việc đấm vào mặt cô ta bằng
bó hoa của cô. Cô có thể nói là mình bị trượt chân. Vài lần.
Tệ Hơn thở dài và lắc đầu với Min, chỉ vào vòng hoa của cô ta.
Đồ đĩ, Min nghĩ trong đầu và chỉnh thẳng vòng hoa của mình lại.
Hành khúc đám cưới nổi lên. Min quay lại và quan sát Diana bắt đầu đi xuống hai hàng ghế,
một hình ảnh kiểu Hollywood với ánh mặt trời chiếu sáng sau lưng cô như một lời chúc phúc.
Khuôn mặt cô vô cảm, và trái tim Min tan vỡ vì cô.
Min quay đi và nhìn thấy Cal cau mày với mình. Anh làm miệng “Gì thế?” và cô lắc đầu, gần
như bật khóc. Ngay cả anh cũng không thể sửa chữa chuyện này được.
Di bước đến bục trước bệ thờ, buổi lễ bắt đầu, và sau một lúc mọi người bắt đầu nhích người
không yên trên ghế. Họ biết có gì đó không ổn, Min nghĩ. Họ không cảm giác được niềm hạnh
phúc phấn chấn người ta đáng ra phải cảm thấy ở đám cưới. Thậm chí cả chiếc váy của Di trông
cũng buồn thảm.
Rồi khi mục sư nói, “Nếu ai đó có thể trình bày lý do họ không được gắn kết với nhau một cách
hợp pháp, xin người đó hãy lên tiếng,” và Min bước một bước lại gần em cô hơn.
Di quay sang nhìn cô, và Min nhìn vào mắt em mình. “Làm đi.”
Sau một phút, vị mục sư gật đầu và bắt đầu lời nguyện.
Di với tay ra níu lấy cánh tay Min và thì thầm, “Em đồng ý,” và Min thở dài nhẹ nhõm.
“Chưa đến lúc đâu, con thân mến,” mục sư thì thầm đáp lại.
“Không,” Min nói với ông. “Đấy không phải ý em ấy.” Cô gật đầu lần nữa với Diana. “Làm đi.”
Di nuốt khan. “Tôi phản đối,” cô nói, nhưng giọng cô yếu ớt đến nỗi mục sư phải cúi tới trước.
“Nó phản đối,” Min nói to.
“Phản đối cái gì chứ?” Greg nói.
“Phản đối anh, anh đồ chó đẻ bội bạc,” Min nói, và nghe thấy một tiếng thở dốc ở các hàng ghế
đầu. Giọng ầm ĩ, giọng ầm ĩ, cô thầm nhủ. Đừng có giở cái giọng ầm ĩ ấy ra. Rồi cô lại nhìn lên
Greg và nghĩ, Chết tiệt, ừ đấy, kệ xác cái giọng ầm ĩ của mình.
“Tôi phản đối,” Di nhắc lại, giọng cô một lần nữa cao ngang với nhiệt độ trong phòng. Cô quay
mặt về phía các hàng ghế. “Tôi phản đối một chú rể ngủ với phù dâu của tôi tối qua. Tôi phản đối
một chú rể đồ…” Giọng cô lạc đi.
“Lừa dối, con heo sữa đáng khinh,” Min nói với Greg sau lưng Di, rõ ràng là bằng cái giọng
ầm ĩ của mình.
“Phải,” Di nói và bước xuống bậc thềm, bó hoa trên tay cô run lẩy bẩy.
“Ngoài ra, kiểu tóc của anh thật ngu si,” Min nói với Greg và bắt đầu bước xuống bậc thềm nhà
thờ sau em gái cô. Greg tóm lấy cánh tay cô và nói, “Chờ một phút…” và cô quay ngoắt lại để hắn ta
có được một phút đó. Tức thì, Cal đã ở giữa họ, hất vai Greg sang một bên. Đằng sau họ, Ướt Át nói
với Tệ Hơn, “Cô đã ngủ với Greg ư?” và rồi có ai đó gõ vào vai Greg đúng lúc Ướt Át nhảy xổ vào Tệ
Hơn. Greg quay lại và trúng ngay nắm đấm của ông Geogre, đúng lúc Ướt Át giật mạnh búi tóc của
Tệ Hơn, và Tệ Hơn hạ mông xuống trước, khuỷu tay theo sau, đáp xuống hàng ghế đầu tiên.
Cal túm lấy vai Greg ngay trước khi hắn ngã xuống đất, và họ cùng ngước lên nhìn bà Nanette,
đang tiến tới chỗ họ, lộng lẫy trong bộ đồ màu xám ngọc trai.
“Anh là một tên đàn ông khủng khiếp,” bà mắng Greg và đá vào xương sườn hắn ta bằng đôi
giày Manolo Blahniks mũi nhọn.
“Mẹ,” Min kêu lên.
Bà Nanette vừa nói, “Ba mươi bảy năm chết tiệt,” vừa đá vào hắn sau mỗi từ, cho đến khi Min
kéo bà ra. Bà lảo đảo bước sang một bên và kết thúc bằng việc đối mặt với ông George, người đang
cố vượt qua Cal để tiếp tục đánh Greg. “Và cả ông cũng thế,” bà Nanette nói và dùng ví đánh vào
đầu ông.
Ông George giơ hai tay lên để né bà, miệng nói, “Tôi đã làm gì cơ chứ?” và bà hùng hổ bước
xuống hai hàng ghế, đầu ngẩng cao.
Sau lưng ông George, Ướt Át chửi Greg, “Đồ con hoang nhà anh,” và bắt đầu đánh vào mặt
hắn bằng bó hoa của cô ta trong khi Tệ Hơn cố bò ra khỏi ghế.
“Em phải đến chỗ Di,” Min nói với Cal. “Giẫm lên đầu hắn ta nhé?”
“Đi đi,” Cal nói, và điều cuối cùng cô thấy khi quay ra cửa là Cal đang vật Greg xuống thảm để
ngăn ông George không đánh hắn ta nữa, trong khi Ướt Át tấn công hắn bằng hoa phong lan.
Cal tìm thấy Min ở quầy tiếp tân, vì Di đã khăng khăng sẽ gặp tất cả những người có thể xuất
hiện. Họ đang ngồi trong phòng vũ hội vắng vẻ cùng Liza, Bonnie, và một Ướt Át quá đỗi vui vẻ,
trong khi Roger mang sâm panh từ chỗ này sang chỗ kia, còn bà Nanette thì an ủi Di rằng tất cả
đàn ông đều là loại lừa dối đáng khinh.
“Mẹ,” Min nói, và Cal nắm lấy tay cô rồi kéo cô ra ngoài sảnh với anh.
“Mẹ em điên rồi,” Min nói với anh.
“Em vừa nhận thấy hả?” Cal cố không bị phân tâm bởi cổ áo phồng ra của cô. “Cái đó trông
như thể đau đớn lắm vậy.”
“Đau thật đấy,” Min nói. “Em đã trải qua cả ngày trong tù tội. Cô ngoái lại nhìn qua cổng vòm.
“Nhìn Ướt Át kìa. Cô ta đang cười khúc khích ở trong đó. Nghĩ mà xem, em đã từng thấy tội nghiệp
cho cô ta. Anh cần em có việc gì không?”
“Có,” Cal hơi choáng váng khi khe ngực của cô nâng lên hạ xuống. “Đặc biệt là giờ khi em bị tù
tội. Khi nào em có thể cởi nó ra?”
“Em nghĩ bây giờ mình có thể nới lỏng nó rồi, ngoại trừ việc các nút thắt quá chặt khiến em
không thể cởi chúng ra được.” Cô rê ngón tay quanh phần trên chiếc váy nịt, và Cal nghĩ thầm,
Hãy để anh làm thế. “Nó đang giết chết em.”
“Chờ đã,” Cal thò tay vào túi áo lấy con dao nhíp của mình ra.
Anh luồn con dao vào dưới hàng nơ và cắt sợi ruy băng, Min hít một hơi thật sâu khi phần còn
lại của chiếc áo nịt bắt đầu tự nới lỏng khỏi áp lực. “Ôi Chúa ơi, cảm giác thật tuyệt.”
Cal nhìn sự nhô lên hạ xuống của chiếc áo nịt ngực bị nới lỏng. “Trông cũng tuyệt nữa.” Dù
anh biết tốt hơn là không nên, anh vẫn vẽ ngón tay xuống đường cong ở ngực cô và cảm thấy nhu
cầu cần có cô vốn đã sục sôi hàng tuần nay lại bùng cháy dữ dội.
Nếu không sớm có cô, anh sẽ mất trí mất.
Cô nói, “Này,” và tóm lấy bàn tay anh.
“Không phải lỗi của anh,” anh lại gần miệng cô. “Em đang khoe hàng.”
Miệng cô tan chảy dưới miệng anh, ấm áp với sự gần gũi, và nhịp thở cô nhanh hơn khi bàn
tay anh ôm lấy bầu ngực săn chắc của cô. “Ôi,” cô rên lên, và anh hôn dọc xuống đường cong mềm
mại ở cổ cô và cảm nhận cô thở dài dưới bàn tay mình. “Ôi, cảm giác thật tuyệt. Nhưng em phải…”
“Anh biết,” anh ôm lấy cô. “Anh đáng lẽ không nên…” Anh lại hôn cô, khao khát cô nhiều đến
nỗi anh chẳng thể để cho cô đi được.
“Có, anh nên,” Min bên miệng anh. “Nhưng Di…”
“Phải rồi,” Cal nhớ đến nhiệm vụ của mình. “Đấy là điều anh đến để bảo em. Một người bạn
chú rể phụ trách tiếp khách đã đưa Greg ra xe. Diana có muốn gặp anh ta trước khi anh ta đi
không? Anh ta muốn xin lỗi.”
“Quỷ thần ơi, không,” Min rời khỏi anh. “Hắn ta có thể nói gì cơ chứ?”
“Tôi là hình mẫu xấu xa nhất trong các câu chuyện buồn về đám cưới chăng?” Cal nhớ hơi ấm
của cô. “Nếu chuyện này có ích gì, vì những người phụ trách tiếp khách bên nhà trai cũng rất phẫn
nộ với anh ta.”
“Em ghét hắn ta,” Min nhìn vào phòng khiêu vũ.
“Cô ấy thế nào rồi?” Cal dõi theo tầm mắt hướng đến chỗ em gái của cô, cảm thấy tội lỗi khi
anh có những ý nghĩ nhục dục trong khi Di đang đau khổ.
“Em nghĩ nó gần như nhẹ nhõm,” Min quan sát em mình. “Không hạnh phúc, và nó sắp khóc,
nhưng em nghĩ nó biết mình muốn đám cưới chứ không phải là Greg.”
“Cô ấy rất khôn ngoan,” Cal nói. “Ai lại muốn Greg cơ chứ?”
Min vươn người và hôn anh. “Tối nay em sẽ ở bên nó.”
“Anh cũng đoán thế,” Cal nói, dẫu vẫn ghét chuyện đó. Anh vòng tay quanh cô và ôm cô gần
hơn. “Anh muốn em, Minerva.”
“Tối mai em rỗi,” cô mỉm cười với anh. “Đi tống khứ tên ngu xuẩn đó và quay lại đây uống sâm
panh nhé.”
“Quay lại ngay,” Cal nói và lại hôn cô, hoàn toàn ngạc nhiên bởi vì nụ hôn đó thật quá dễ
dàng, rằng mọi thứ với cô đều đã trở nên vô cùng dễ dàng. Không thể là sự thật được, anh nghĩ
thầm, nhưng dù gì đi nữa anh vẫn cười toe toét khi anh đi tới bảo những người phụ trách tiếp
khách là họ có thể tống khứ Greg được rồi.
Trên đường từ ô-tô quay lại, Cal chạm mặt David.
“Tôi nghĩ buổi tiếp đón đã kết thúc, David,” Cal cố không hầm hè. “Giờ anh có thể về nhà rồi.”
“Tôi không thể,” David trông thật cao ngạo. “Có vài chuyện anh nên biết.”
Ồ, chết tiệt, Cal nghĩ và nói, “Gì thế?”
“Vụ cá cược chúng ta đã lập ra,” David nói, “vụ thách đố rằng anh có thể đưa Min lên giường
trong vòng một tháng.”
“Gì cơ?” Cal nhìn hắn ta, bối rối. “Vụ cá cược nào? Chúng ta không lập ra vụ cá cược đó. Mà
chỉ có anh thôi, trong tình trạng say xỉn và thiếu thận trọng.”
“Min biết rồi,” David nói và Cal cảm thấy lạnh toát. “Tối hôm đó cô ấy đã nghe thấy hết, đó là
lý do cô ấy đi chơi với anh, để khiến cả hai chúng ta trả giá và để kiếm một bạn hẹn tới buổi lễ thất
bại này. Họ đều biết hết, Liza, Bonnie, em cô ấy, cô ấy đã kể cho tất cả mọi người. Họ đều đang cười
vào mặt chúng ta.”
Hành lang dường như chợt trở nên quá hẹp, không đủ không khí và quá lạnh cho tháng Sáu.
“Tôi phải nói với anh bởi vì nếu cô ấy biết về chuyện đó, vụ cá cược coi như xong. Anh sẽ
không bao giờ có cơ hội thắng. Cô ấy đã dắt mũi anh suốt từng đấy thời gian.”
“Không,” Cal nói, họng anh siết chặt. “Cô ấy sẽ không làm thế.” Cái cảm giác xấu hổ và tự căm
ghét quen thuộc lại xuất hiện trong anh - sao mày có thể ngu ngốc đến thế - thậm chí khi lý trí bảo
anh rằng David đang cố tình gây rắc rối, rằng Min sẽ không làm thế…
“Đối mặt với nó đi,” David vỗ lên vai anh. “Cô ấy đã biến chúng ta thành kẻ ngốc. Chà, anh
nhiều hơn tôi vì tôi không cố đưa cô ấy lên giường, nhưng tôi cũng cảm thấy khá là ngu ngốc.”
Cal nhìn hắn ta đầy ghê tởm. “Ít nhất thì anh cũng biết mình biết ta đấy.” Cô ấy đã biết. Cô ấy
nghĩ mình ngu ngốc.
“Này.” David giơ hai tay lên. “Đừng nhằm vào tôi. Tôi không phải là người đã biến anh thành
kẻ ngốc trong suốt một tháng.”
Cal chùn bước rồi xoay người bước đi, quay lại hội trường tiếp khách. Điều đó không đúng,
Min không như thế, cô ấy sẽ không làm thế, trừ rằng bỗng nhiên mọi thứ vốn không thể giải nghĩa
được giờ lại thật dễ hiểu.
Anh đi ngang qua hội trường tiếp khách gần như vắng tanh tới chỗ Min, cô đang cố bảo vệ
Diana trước bà Nanette. “Anh có thể nói chuyện với em một lát không?” anh nói.
Min rời mắt khỏi Diana để nhìn lên và nói, “Giờ không phải…”
“Bây giờ,” Cal kiên quyết, mắt Min mở to ra rồi cô gật đầu. “Chị sẽ quay lại ngay, cưng ạ,” cô
nói với Diana và để anh lôi cô ra ngoài sảnh, liếc vài cái lo lắng về chỗ em gái khi rời đi.
“Có phải chuyện Greg không?” cô nói khi họ đã ở trong sảnh, nơi mà cô vẫn có thể để mắt
trông chừng Diana. “Anh ta đã…”
“Tại sao em lại đi ăn với anh vào buổi tối đầu tiên đó?” Cal hỏi.
“Gì cơ?” Min quá ngạc nhiên đến nỗi cô ngừng cả việc nhìn Di.
“Hãy nói cho anh sự thật.”
Min cứng người. “Em đã đi...” Cô ngoảnh đi và lắc đầu. “Em đã đi bởi vì anh đã cá cược với
David rằng anh có thể mang em vào giường trong vòng một tháng, và lúc đấy em cần một bạn hẹn
tới đám cưới. Sau đó chúng ta đi ra ngoài và anh đã dẻo miệng đến mức em không thể chịu đựng
được hơn trong ba tuần, nên em đã cảm ơn anh vì bữa tối và đi về nhà. Và lý do tại sao giờ chúng ta
lại nói về chuyện này thì vượt quá sự hiểu biết của em.”
“Vì cái quái gì mà em vẫn đi chơi với anh nếu em đã nghĩ là anh sẽ làm việc đó?” Cal nói, cảm
giác tức tối trong cả một tháng biến thành cơn giận dữ. “Để tiêu khiển à? Nó thú vị lắm chứ hả?”
“Không,” giọng Min bực tức. “Đó là lý do em luôn từ chối anh. Liệu chúng ta có thể thảo luận
chuyện này sau…”
“Vậy là,” Cal nói. “Em đã từ chối anh để biến anh thành thằng ngốc, còn em, Bonnie, Liza thì
ngồi quây quần và cười vào nó.”
“Không,” Min giận dữ. “Bọn em đã nghĩ anh thật nhớp nhúa. Nó không vui tí nào.”
“A,” Cal gật đầu với cô. “Đây là lý do vì sao Liza cứ đánh anh.”
“Phải. Nhưng em không quan tâm.” Cô nói to từ cuối cùng giữa hai kẽ răng. “Nó không thành
vấn đề nữa.”
“Em có quan tâm,” Cal khẳng định. “Em tức điên như quỷ sứ. Đó là lý do em chơi đùa anh,
khiến anh điên lên vì em, biến anh thành…”
“Này,” Min chĩa ngón tay vào anh. “Em đã hoàn toàn thành thật với anh.”
“Em chưa bao giờ hỏi anh về vụ cá cược,” Cal nói.
“Có, em đã hỏi rồi,” Min khoanh tay lại. “Và anh luôn né tránh mỗi lần em hỏi.”
“Không, em đã không hỏi.” Cal cũng khoanh tay lại. “Và em biết làm sao anh biết không? Bởi
vì anh hẳn sẽ bảo em là anh đã không chấp nhận vụ cá cược đó.”
“Em đã đứng ngay đó,” Min nói.
“Vậy thì em nghe không rõ rồi,” Cal nói. “Anh đã bảo hắn ta là không.”
“Anh đã nói, ‘dễ như ăn bánh’.” Min quát lên.
“Anh chưa từng nói ‘dễ như ăn bánh’ một lần nào trong đời,” Cal nói. “Đó là một từ ngu ngốc
để nói ra.” Anh hít một hơi thật sâu và nghĩ, Quỷ tha ma bắt nó đi. “Em đã nghĩ anh ngu ngốc đến
thế nào?” anh cáu kỉnh nói, và Min chết lặng. “Mọi người đã nghĩ anh ngu ngốc đến thế nào?”
“Không ngu ngốc,” cô nhìn anh một cách cảnh giác. “Chuyện gì đang diễn ra vậy?”
“Tất cả bọn họ đều nghĩ anh đã đồng ý vụ cá cược đó với một tên nhớp nhúa như David.” Cal
lắc đầu trước sự phản bội to lớn của cô. “Bởi vì em bảo họ là anh đã chấp nhận vụ cá cược đó. Và họ
nhìn em chơi đùa anh, và anh rơi tõm vào đó như một tên ngốc.”
“Anh đã chấp nhận mà,” Min nói, nhưng giọng cô không chắc chắn. “Xem này, em không hề
nghĩ anh ngu ngốc, em đã nghĩ anh... đáng sợ. Nhưng rồi anh lại không đáng sợ đến thế nên em...
Chuyện này từ đâu ra vậy? Anh biết em cảm thấy như thế nào về anh mà. Em yêu anh. Vụ cá cược
không quan trọng…”
“Nó không quan trọng ư?” Cal nói. “Em ngu ngốc đến thế nào vậy?”
“Này,” mặt Min tối lại. “Được rồi, xem này, em biết chuyện này chạm đúng vào chỗ nhạy cảm
của anh, nhưng hãy kiểm soát mình đi. Em yêu anh, anh biết em yêu anh, nhưng ngay bây giờ em
không có thời gian để chăm bẵm anh…”
“Chăm bẵm anh ư?” Cal siết chặt cằm lại để khỏi hét vào mặt cô, bởi vì cô đã phản bội anh và
vì anh vẫn muốn có cô, đến tuyệt vọng. Thoát khỏi chuyện này đi, anh nghĩ và nói, “Được rồi, em
sẽ không bao giờ phải chăm bẵm anh nữa.”
“Gì cơ?” Rồi cô bắt đầu gật đầu, mặt mày rúm ró lại vì tức giận. “Ồ. Em hiểu rồi. Tất nhiên.
Anh đang bỏ chạy. Đồ phải gió nhà anh. Anh đã có thứ mình muốn, em đã nói ‘em yêu anh’, trò
chơi đã kết thúc, và giờ anh sẽ ra khỏi cửa. Em đã biết anh sẽ làm thế này. Em đã biết anh sẽ làm
thế này mà.”
“Chuyện này không phải về anh,” Cal không nhìn vào mắt cô.
“Ồ, làm ơn đi,” Min quát lên. “Tất cả chuyện này là về anh. Một trăm phần trăm các mối quan
hệ của anh kết thúc bằng việc anh bỏ chạy. Anh chỉ đang cố tóm lấy một lời bào chữa nào đó để…”
“Này,” Tony xen ngang, và họ cùng quay sang nhìn anh đang đứng ở cửa, trông tức giận hơn
Cal từng nhìn thấy. “Tôi không biết hai người đang làm cái quái gì, nhưng dù là gì, nó cũng không
quan trọng bằng những gì cô bé trong kia đang trải qua. Các cậu có cả quãng đời còn lại để cãi
nhau, còn bây giờ cô ấy cần các cậu.”
“Bảo với Min là tớ đã không chấp nhận vụ cá cược chết tiệt với David về việc ngủ với cô ấy đi,”
Cal nói.
Tony nhìn Min, tức giận. “Cậu ấy đã không chấp nhận vụ cá cược đó.”
“Em đã nghe thấy anh ấy chấp nhận vụ cá cược đó,” Min nói. “David đã bảo anh ấy phải đưa
bộ vest kẻ ca-ro xám lên giường trong một tháng và anh ấy đã nói, ‘Dễ như ăn... bánh.’” Cô nhìn từ
Tony sang Cal. “Ôi.”
“Anh đã nói ‘Dễ như ăn bánh,’” Tony nói. “Anh đã sai. Anh không quan tâm. Cãi nhau về
chuyện đó sau đi. Ngay bây giờ, hãy đưa cái thân em vào trong kia và giúp em gái em. Mẹ em đã
lấy ly sâm panh của cô ấy đi vì nó có quá nhiều calo và cô phù dâu chết tiệt trong bộ váy xanh cứ
cười mãi không dứt.”
“Anh nói đúng,” Min bước về phía cửa. “Nhưng sau này bọn em sẽ không cãi nhau về chuyện
này nữa, vì Calvin vừa quyết định đã đến lúc phải đi rồi.”
“Em đang đùa anh à,” Tony nhìn cả hai bọn họ đầy coi khinh. “Hai người là những đứa trẻ to
xác nhất tôi từng thấy.”
“Gì cơ?” Min khựng lại.
“Phiên bản rút gọn là thế này nhé,” Tony nói với Min. “Em là một cô ả ghê gớm ghét đàn ông,
và cậu ta là một tên chết nhát sợ phụ nữ.” Anh nhìn sang Cal. “Hãy khắc phục chuyện đó đi, được
chứ?”
“Quỷ tha ma bắt cả hai bọn anh,” Min nói và quay trở vào với em gái cô, khi Cal quay sang
Tony.
“Họ đều thế cả,” bà Nanette đang an ủi Di khi Min quay lại chỗ họ, trông bà sôi sùng sục. “Con
không thể tin ai hết.” Bà ra dấu bằng ly sâm panh trên tay. “Họ bảo con là họ yêu con và rồi…”
Min giật chiếc ly ra khỏi tay bà. “Đây,” cô đưa nó lại cho Di. “Tối nay chúng ta sẽ uống khoảng
mười hai chai này, nên hãy bắt đầu đi.”
“Con có biết bao nhiêu calo…” bà Nanette lại bắt đầu điệp khúc quen thuộc.
“Mẹ nghe này,” Min nói với bà. “Mẹ sẽ về nhà và quăng hết đống tạp chí chết tiệt trong nhà đi.
Mẹ cũng một vừa hai phải được rồi đấy, đó là điều duy nhất sẽ cứu mẹ.”
Bà Nanette vươn thẳng người lên. “Đừng vì con không giảm cân được mà Diana phải béo.”
“Con không béo, mẹ ạ,” Min nói. “Nhưng nhân dịp chúng ta đang nói về chủ đề này, con
không thấy việc không ăn trong năm mươi lăm năm đã làm mẹ đặc biệt hạnh phúc. Về nhà và ăn gì
đó đi, vì Chúa.” Cô nhìn quanh. “Những cái hộp bánh chết tiệt đó đâu rồi?”
“Anh sẽ đi lấy chúng,” Roger nói và đi nhanh.
“Tôi nghĩ thế là rất khôn ngoan,” Ướt Át cười rạng rỡ với Min.
“Và cô,” Min nói. “Đi đến chỗ nào đó và hả hê đi. Trên thực tế, đi tìm Greg đi. Các người xứng
đôi với nhau đấy. Hắn ta là một tên con hoang ích kỷ và cô thì thích được đánh.”
“Thật không công bằng,” Ướt Át quay lại với điệu bộ sũng nước quen thuộc.
“Thôi đi, Ướt Át,” Liza nói. “Cô đã cười mãi từ lúc ngừng đánh Tệ Hơn. Nếu cô không tỏ ra an
ủi được, thì cũng làm ơn biết điều mà biến đi.”
“Chà, ít nhất thì tôi cũng không phải là đồ Chanh Chua,” Ướt Át nói và giận dữ bỏ đi.
“Có phải cô ta vừa gọi tớ là đồ chanh chua không?” Liza hỏi lại Bonnie.
Min ngồi xuống cạnh Diana trên cái ghế vừa bị bỏ trống của Ướt Át. “Chị em mình sẽ đi lấy các
hộp bánh và một thùng sâm panh về, sau đó chúng ta sẽ đi về chỗ của chị.”
“Đồng ý,” Diana nói, giọng cô lại lạc hẳn ra.
“Và chúng ta sẽ ăn bánh và say xỉn,” Min nói.
“Ồ, Min,” bà Nanette nói. “Con sẽ mất hàng tuần để thải đống calo đấy ra mất.”
Min nhìn mẹ cô một lúc rồi nghĩ thầm, Đây là người Diana phải sống cùng mỗi ngày đây.
“Và rồi,” cô nói với Diana, “vì em có cả một tuần nghỉ cho kỳ trăng mật, chị cũng sẽ nghỉ phép một
tuần, và chúng ta sẽ đi tìm nhà.”
Diana ngừng khóc. “Tìm nhà ư?”
“Phải,” Min nói. “Chị sẽ mua một ngôi nhà gỗ một tầng tuyệt vời có hai phòng ngủ kiểu Arts
và Crafts. Và em sẽ chuyển vào đó với chị.”
“Em á?” Diana hơi ngồi thẳng dậy.
“Phải,” Min nói. “Em đã sống với cảnh sát calo quá lâu rồi.”
“Thật lố bịch,” bà Nanette nói. “Nó sẽ không chuyển đi đâu hết.”
“Nhưng có vài nguyên tắc,” Min căn dặn, Diana nuốt nước bọt và gật đầu. “Sẽ luôn có bơ trong
tủ lạnh. Sẽ không có nhạc từ phim của Julia Roberts. Và từ giờ trở đi,” cô nhìn về phía cửa nơi Cal
đang trừng mắt với Tony, “chúng ta chỉ hẹn hò những anh chàng xấu xí thôi.”
Diana gật đầu với Min. “Và em sẽ ra ngoài vào tối thứ Năm.”
“Sao phải thế?” Min thấy khó hiểu.
“Để các chị có thể có bữa tối Nếu của mình,” cô nói, và Min chợt nhận ra rằng điều tồi tệ nhất
vừa xảy ra với Di không phải là mất Greg, mà là đã mất những người bạn thân của cô. Cô lại nghĩ sẽ
thế nào nếu Bonnie và Liza phản bội cô, và cô không thể thở được trước sự khủng khiếp quá đỗi mà
điều đó mang lại.
Cũng tệ như mất Cal vậy.
“Em cũng sẽ đến cùng,” Bonnie vòng tay quanh người Di.
“Khỉ thật, phải,” Liza nói, khi Roger quay lại với một khay đầy hộp bánh và cái chóp bánh. Cô
giật mô hình cô dâu chú rể ra khỏi chóp bánh rồi đặt chúng trước mặt Diana và nói, “Chú ý vào,
Thống Kê Nhỏ, chúng ta sắp có một khoảnh khắc đáng nhớ đây.” Diana ngước lên và Liza giẫm lên
đầu chú rể, làm nó nát vụn. “Giờ thì,” cô nói. “Hắn ta chính thức là chuyện cũ rồi. Và nếu Chúa có
thật, thì hắn ta sẽ bị đau đầu như búa bổ.”
“Anh nghĩ là em có thể hy vọng vào điều đó,” Roger nói. “Hắn đã bị đánh khá nhiều.”
“Tốt,” Liza nói. “Giờ thì chúng ta sẽ quay lại chỗ của Min và uống thật say.”
Diana nhìn Min qua làn nước mắt. “Em có thể mang đôi dép thỏ đi trong nhà của chị được
không?”
“Em có thể lấy luôn đôi dép thỏ đi trong nhà của chị,” Min nghĩ đến Cal với sự đau đớn điên
cuồng.
Cô nhìn ra cửa và thấy anh đứng đó, đang nhìn cô, và rồi Tony chắn ngang tầm mắt của cô,
dang rộng vòng tay, bảo Liza, “Chuyện em làm với món đồ trang trí bánh thật tuyệt vời, số một ạ.
Anh cho là em phải giết chú rể,” và Liz nói. “Bênh vực anh ta thì anh sẽ toi đấy,”. Tony nói,
“Không, hắn ta là một thằng khốn kể cả khi không xét đến quả đầu ngớ ngẩn đó,” khiến Diana bật
cười và rồi lại khóc.
Ngoài sảnh, Cal quay đi và Min thấy Cynthie đang đứng đằng sau anh. Anh ngừng lại một giây
rồi rời đi, Cynthie đi kè kè theo anh.
Phải rồi. Anh sẽ không ở lại giúp đỡ bởi vì đó không phải chuyện của anh, phải không anh
bạn? Min nghĩ thầm rồi gạt anh ra khỏi tâm trí và quay lại với Diana.
“Tớ là một tên chết nhát ư?” khi Min vừa bỏ đi, Cal hỏi Tony, sẵn lòng được cãi cọ với ai đó mà
anh có thể đánh được.
“Tớ không thể tin được là cậu sẽ chạy khỏi cô gái này,” Tony nói. “Khỉ thật, Cal, cậu đã ba lăm
rồi, đến giờ cậu vẫn chưa chán trò vớ vẩn đó ư?”
“Cậu cũng đã ba lăm rồi,” Cal cáu kỉnh.
“Và trong suốt cả cuộc đời tớ chưa bao giờ nhìn một người phụ nữ nào theo cái cách cậu nhìn
Min,” Tony nói. “Tớ sẽ giận dữ với cô ấy, vì cái suy nghĩ tất cả-đàn-ông-đều-tồi-như-nhau thật khó
tiêu hóa, nhưng tớ sẽ nói với cô ấy như thế, và sẽ không rời khỏi cô ấy. Có gì không ổn với cậu thế?”
“Chuyện này không phải về tớ,” Cal nói.
“Chúa ơi,” Tony kêu lên và quay lại phòng khiêu vũ.
“Cậu đang đi đâu đấy?” Cal nói.
Tony lắc đầu. “Quay lại nơi có rắc rối thực sự. Chúng tớ đều ở trong đó. Sao cậu lại không?”
Rồi anh bước đi. Cal nhìn qua anh tới chỗ Min đang vòng tay quanh Diana, Bonnie dựa sát
bọn họ, Roger giữ một khay bánh trên một tay và vỗ lưng Diana bằng tay kia, còn Liza đang nghiền
nát thứ gì đó bằng bàn chân. Và khi Tony lại gần hơn, anh dang rộng hai tay ra, Diana ngước lên
và tặng cho anh một nụ cười đẫm nước mắt, và Cal biết rằng cậu ta lại đang tỏ vẻ hài hước, diễn vai
của mình. Chết tiệt, anh nghĩ. Mình nên ở trong đó. Rồi Min ngước lên và thấy anh, khuôn mặt cô
rắn đanh và u ám như bão tố. Anh nao núng thầm nghĩ, Quỷ tha ma bắt em đi, và quay đi, giận dữ
và đau đớn khi nhìn thấy Cynthie, trông đáng yêu hơn bao giờ hết.
“Anh ổn chứ?” cô ta hỏi han.
“Không,” Cal đáp gọn lỏn.
Cô ta mỉm cười với anh. “Em biết một chỗ mà chúng ta có thể làm một chầu.”
“Chỗ nào vậy?”
“Chỗ của em.”
“Đi thôi,” và rồi Cal rời đi, biết rằng Min đang nhìn.
Cal dành gần trọn cả ngày thứ Hai giận dữ với độ xấu xa của Min, và thứ Ba cũng không khá
hơn. Thêm vào đó lại còn việc Cynthie đã hai lần gọi điện dụ dỗ anh về chầu rượu anh đã từ chối
khi thả cô ta xuống nhà cô ta, tất cả các khách hàng đều trở nên cực kỳ ngu ngốc, và các cộng sự
vẫn tiếp tục nhìn anh như thể anh vừa dìm chết chó con vậy. Tệ hơn hết, anh nhớ Min quá nhiều,
muốn cô quá nhiều, đến mức anh thấy khó ở. Ngày của anh được hoàn thiện nhờ mẹ anh, bà gọi
anh ở chỗ làm để tìm hiểu xem anh có quay lại hẹn hò với Cynthie không.
“Không,” anh nói. “Con sẽ không bao giờ hẹn hò với cô ấy nữa, nên đừng có quấy rầy con về
chuyện của cô ấy.”
“Calvin,” mẹ anh nói, bằng một giọng mà hẳn sẽ làm anh chết lặng vào bất kỳ một ngày nào
khác.
“Thực ra thì,” anh nói, “vì con là một nỗi thất vọng quá lớn với mẹ, con cũng sẽ không bao giờ
gặp lại mẹ nữa.”
“Calvin?” giọng mẹ anh nâng lên một điệu mới.
“Quên nó đi,” Cal nói và gác máy.
Tony đi qua và tháo dây cắm điện thoại của anh ra. “Cậu sẽ lấy lại cái này khi gọi cho cô ấy,”
anh nói. “Cho đến lúc đó, cậu không được nói chuyện với ai khác.”
“Tớ sẽ không bao giờ gọi lại cho bà ấy nữa,” Cal nói. “Bà ấy đã là người xấu xa trong cả cuộc
đời tớ và tớ đã xong việc với bà ấy rồi.”
“Không phải mẹ cậu, đồ ngốc ạ,” Tony nói. “Min cơ.”
“Cô ấy cũng là người xấu xa trong một tháng và tớ cũng đã xong việc với cô ấy rồi,” Cal nói.
“Quỷ tha ma bắt cả hai bọn họ đi.”
“Rất người lớn,” giọng điệu của Tony nghe giống hệt Min.
Roger lắc đầu rồi quay lại làm việc, và Cal lờ cả hai bọn họ đi để cáu kỉnh chỉnh sửa một gói hội
thảo.
Khi về đến nhà, anh ném áo vest lên ghế, lấy chai Glenlivet ra và rồi dừng lại khi Elvis bắt đầu
hát bài “She” ở nhà bên.
“Quỷ tha ma bắt,” anh kêu lên và đập mạnh chai Glenlivet xuống.
Khi anh nện cửa nhà Shanna, một phụ nữ lạ mặt, tóc nâu, chiều cao hơi dưới trung bình ra mở
cửa. “Ồ,” anh nói. “Tôi cứ tưởng... Shanna...”
“À, cô ấy ở đây.” Cô ta mỉm cười với anh, một nụ cười ngọt ngào khiến anh nhớ đến Min, đôi
mắt cô ta mở to trên khuôn mặt tròn trịa khi lùi lại. “Shanna?”
Qua vai cô ta, Cal nhìn thấy Shanna đang mang hai cái ly màu hổ phách ra khỏi bếp.
“Cal!” cô mỉm cười. “Đây là Linda. Linda, đây là hàng xóm của tôi, Cal.” Nụ cười của cô nở
rộng và cô hất đầu về phía chiếc đài. “Âm nhạc cho buổi hẹn hò đầu tiên.”
“Ồ,” Cal bước lùi lại một bước. “Khỉ thật, anh xin lỗi....”
“Anh không yêu Elvis ư?” Linda nói.
“Có chứ,” Cal nói. “Mừng cho em, Shan. Anh sẽ gặp em sau.”
“Ở lại uống một cốc đã,” Shanna nói, với ánh mắt ra hiệu, Biến đi.
“Anh không ở lại được,” Cal nói. “Anh phải...” Anh hất đầu về phía căn hộ của mình, không thể
nghĩ ra những gì anh có thể phải làm ở đó ngoài việc giận dữ.
“Min có bên đó không?” Shanna đặt ly rượu xuống bàn ăn sáng. “Có khi lát nữa chúng ta có
thể…”
“Không,” cơn giận của Cal lại trào lên. “Min không ở đằng đó.”
Shanna dừng lại, đọc nét mặt anh. “Ôi không. Anh đã làm gì vậy?”
“Lạ thay, không gì cả,” Cal nói. “Sao em lại cho rằng…”
“Em không quan tâm. Giành lại cô ấy đi.”
“Nó đã xong xuôi hết rồi.”
“Không, không đâu. Lần này anh thực sự đã mất điều gì đó rồi đấy.”
“Chuyện này không phải về anh.”
“Có đấy,” Shanna nói. “Lần này thì có đấy. Chuyện gì đã xảy ra?”
Cal lắc đầu. “Không. Không thú vị đâu.” Anh gật đầu với Linda. “Rất vui được gặp cô.” Anh
quay người lại để rời đi nhưng Shanna đã túm lấy lưng áo anh và kéo mạnh.
“Ngồi xuống và kể cho em nghe mọi chuyện nào,” cô nói. “Nếu không em sẽ bám gót về căn hộ
của anh và đay nghiến anh ở đó cho đến khi anh kể cho em nghe.”
Mười lăm phút sau, cô nói, “Chà, không biết ai trong hai người ngốc hơn nữa.”
“Này,” Cal nói.
“Các người đang yêu nhau đến tuyệt vọng thế mà các người lại còn chơi trò co co rụt rụt. Hai
người có biết điều hai người có hiếm đến mức nào không?”
“Chúa ơi, anh hy vọng thế,” Cal nói. “Anh ghét phải nghĩ rằng thứ rác rưởi đó lan truyền như
bệnh dịch.”
“Thôi nào,” Shanna nói. “Anh muốn cô ấy quay lại.”
“Tại sao anh lại…”
“Em đã bảo thôi cơ mà!” Shanna nói. “Anh muốn cô ấy quay lại.”
Cal ngồi ngả lưng trên ghế và ký ức về Min mà anh đã đấu tranh suốt hai ngày nay lại xuất
hiện. Anh đưa hai tay ôm đầu. “Ôi Chúa ơi, anh muốn cô ấy quay lại. Điều đó cho em thấy anh thực
sự ngu ngốc đến thế nào.”
“Ôi vì Chúa, hãy gọi cho cô ấy đi,” Shanna nói. “Nói với cô ấy là anh xin lỗi.”
Cal ngẩng phắt đầu lên. “Này, anh là bên bị hại ở đây chứ.”
“Phải rồi,” Shanna nói. “Điều đó giữ ấm cho anh vào buổi đêm, hả? Gọi cho cô ấy đi. Bảo với
cô ấy là anh muốn nói chuyện với cô ấy vào tối mai. Mang theo một chai rượu vang ngon lành, nói
với cô ấy rằng anh yêu cô ấy, giải quyết chuyện vớ vớ vẩn vẩn này đi và sống hạnh phúc mãi mãi.”
“Sao lại phải là ngày mai?” Cal có vẻ bối rối. “Nếu anh sắp sửa xin lỗi cho điều gì đó anh đã
không hề làm, anh có thể đến đó ngay bây giờ…”
“Bởi vì đến mai anh đã thua vụ cá cược,” Shanna nói.
“Anh đã không chấp nhận vụ cá cược đó,” Cal nói.
Linda hơi dịch ra xa anh trên tràng kỷ.
“Đừng có gào lên nữa,” Shanna nói. “Chuyện đó không quan trọng. Anh đã đánh đúng vào
chỗ đau của cô ấy.”
“Gì chứ…”
“Cô ấy không xinh đẹp,” Shanna giải thích cho anh. “Cô ấy không mảnh mai. Cô ấy biết rằng
mọi người nhìn anh đi cùng cô ấy đều tự hỏi làm cách nào mà cô ấy có được anh.”
“Điều đó không đúng,” Cal nói. “Cô ấy tuyệt lắm.”
“Phải rồi,” Shanna nói. “Chúng ta biết điều đó, nhưng có rất nhiều người thì không. Bao gồm,
em tin là, cả tên bạn trai cũ đã đá cô ấy và rồi cố thực hiện vụ cá cược đó với anh.”
“Ối trời,” Linda kêu lên.
“Và rồi anh xuất hiện, tuyệt vời và hoàn hảo, và anh làm cô ấy tin rằng anh yêu cô ấy…”
“Anh có yêu cô ấy, chết tiệt,” Cal nói.
“… hóa ra chỉ là anh đã chấp nhận một vụ cá cược…”
Cal đứng dậy. “Anh đã không chấp nhận vụ cá cược đó…”
“…rằng anh có thể đưa cô ấy đi ăn tối,” Shanna tiếp tục.
Cal ngồi xuống.
“Và cô ấy đã nghĩ là anh đang cố đưa cô ấy vào giường vì một vụ cá cược, và rồi kết cục thì, khi
mọi thứ trở nên căng thẳng, thay vì đứng bên cô ấy, anh lại bỏ đi với cô bạn gái cũ xinh đẹp của
mình.”
“Tệ quá,” Linda nói.
“Ôi, chết tiệt.” Cal lại lấy tay ôm đầu. “Anh không thể tin là mình lại rơi vào chuyện này. Anh
không thể tin là mình đã để đồ cứt thối David Fisk làm chuyện này. Anh thật ngu ngốc.”
“Chỉ lần này thôi,” Shanna nói. “Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tất cả những gì anh phải làm là quăng
vụ cá cược này đi. Chẳng có gì ghê gớm, anh mất đi một ít kiêu hãnh và mười đô la.”
“Mười nghìn đô la,” Cal nói.
“Ối,” Linda ré lên, ngồi thẳng người dậy. “Chuyện này giống như trên ti-vi vậy.”
“Anh đã cá với David mười nghìn đô la là anh có thể đưa Min vào giường ư?” Shanna ngờ vực.
Cal nhìn lên trần nhà. “Có ai ở đây nghe tôi nói không?”
“Anh ấy đã không chấp nhận vụ cá cược đó,” Linda bảo Shanna.
“Cảm ơn cô,” Cal nói.
“Tất cả mọi người đều biết về vụ cá cược đó,” Shanna nói. “Nó hiện hữu trong trí óc họ, và nếu
anh ngủ với cô ấy trước đó... khi nào thì vụ cá cược hết hạn?”
“Ngày mai, lúc chín giờ, chín giờ ba mươi, anh không biết,” Cal nói, cố nhớ xem họ đã thực
hiện thứ chết dẫm đó vào lúc nào. Đã không thực hiện thứ chết dẫm đó thì đúng hơn. Chúa ơi,
thậm chí cả anh cũng nghĩ vậy rồi.
“Cô ấy có đáng để mất mười nghìn đô la không?”
“Chết tiệt, có,” Cal nói.
“Chà, vậy thì được rồi. Hãy gọi cho cô ấy và bảo là anh sẽ gặp cô ấy sau khi đã thua vụ cá cược.”
Shanna khoanh tay, không mủi lòng. “Đừng bắt em phải đi ra đấy và làm chuyện đó hộ anh.”
“Làm đi,” Linda nói với Cal. “Xét về phương diện nào đó thì chuyện này lãng mạn đấy.”
“Cảm ơn cô.” Cal nói với cô ta. “Về lưu ý đó, tôi sẽ về nhà đây.” Anh đứng dậy và rời đi, lờ tịt
tiếng kêu “Cal!” của Shanna.
Shanna đã sai, anh tự nhủ khi rót thêm một cốc Scotch nữa, nhưng ý nghĩ đó không có sức
thuyết phục cho lắm. Anh nhắm mắt lại và nghĩ về Min, cố nhắc nhở bản thân rằng tất cả đều là sự
bội bạc, nhưng anh vẫn nghe thấy cô nói, “Em yêu anh,” và anh biết rằng điều đó là sự thực.
“Ồ chết tiệt,” anh chửi thề và khi chuông cửa reo lên, anh giật mạnh cửa ra, sẵn sàng hạ đo ván
Shanna nếu cô còn lảm nhảm gì đó về Min.
Đó là Cyn, trông vẫn nóng bỏng khủng khiếp trong chiếc áo chéo vai xanh và váy đen ngắn.
Cô nghiêng đầu với anh và hất mái tóc màu nâu sẫm bóng mượt ra sau. “Em biết anh đang buồn,”
cô dịu dàng nói. “Em không muốn anh ở một mình.”
“Anh ổn cả,” anh đáp và cô bước tới gần hơn.
“Không đâu,” cô nói. “Cô ấy đã cho anh một cú đau.” Cô giơ lên một chai Glenlivet. “Đi nào,
hãy nói về nó. Anh sẽ thấy khá hơn.”
Cô ấy sẽ làm mọi thứ mình yêu cầu, Cal nghĩ. Và thế giới này đầy rẫy những phụ nữ như cô
ấy. Tại sao mình lại phải cần đến Min?
Cynthie mỉm cười với anh, đáng yêu và ấm áp. “Em có được vào không?”
“Không,” Cal nói. “Anh phải gọi một cú điện thoại.”
Cá Cược Với Tình Yêu  Cá Cược Với Tình Yêu  - Jennifer Crusie Cá Cược Với Tình Yêu