Nguyên tác: The Painted Veil
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:44 +0700
Chương 14
"E
m có thể gặp anh không? Việc cần thiết lắm". Tên tùy phái người Tàu vừa mang mấy chữ ấy vào cho Charlie đã quay ra cho nàng biết là trong năm phút ông Charlie sẽ tiếp nàng. Nàng cảm thấy sốt ruột đến cực độ. Lúc tên tùy phái đưa nàng vào văn phòng Charlie vội chạy ra, nhưng khi cánh cửa vừa khép lại thì cái vẻ niềm nỡ tiếp đón của Charlie không còn nữa:
- Ồ, em. Lẽ ra em không nên đến. Anh đang bận nhiều việc và bây giờ không phải là lúc để mọi người bàn tán về chuyện chúng mình.
Kitty ngửng đôi mắt đẹp nhìn chàng, cố mỉm cười nhưng môi nàng bị cau lại không cười được:
- Em cần phải đến.
Chàng mỉm cười dắt tay nàng:
- Thôi cũng được. Em đã lỡ đến thì em hãy cứ ngồi xuống đã.
Gian phòng thật dài, trần cao tít, tường sơn hai màu nâu đậm nhạt, cách bài trí sơ sài: một cái bàn viết to, chiếc ghế quay của Charlie và một chiếc ghế dựa bọc da dành cho khách. Kitty rụt rè ngồi xuống. Charlie ngồi vào bàn. Chưa bao giờ nàng trông thấy Charlie mang kính. Nàng không ngờ Charlie phải dùng kính. Thấy nàng chú ý, Charlie tháo kính ra và nói:
- Chỉ lúc nào đọc anh mới dùng đến.
Kitty rất dễ nước mắt. Nàng khóc. Vì bản tính tự nhiên muốn gợi lòng thương của tình nhân chứ không phải tính toán. Chàng ngạc nhiên, nhìn nàng:
- Em làm sao thế? Ồ em đừng khóc.
Nàng lấy khăn mù soa và cố nén cơn nức nở. Chàng bấm chuông. Lúc tên tùy phái đến, chàng bước ra cửa bảo:
- Nếu có ai hỏi, cứ nói là tôi đi vắng.
- Thưa ông vâng.
Tên tùy phái đi rồi, Charlie đến ngồi trên tay chiếc ghế dựa, quàng lấy vai người thiếu phụ:
- Em kể lại cho anh nghe.
- Walter định ly dị.
Nàng cảm thấy vòng tay Charlie lỏng ra và người Charlie cứng lại. Một phút im lặng. Sau đó Charlie đứng lên, quay về ngồi chỗ bàn giấy.
- Như thế là nghĩa làm sao?
Giọng chàng nghẹn đi. Kitty nhận thấy mặt chàng đỏ ửng.
- Em và Walter vừa cãi nhau xong, sau đó từ nhà em đi thẳng lại đây, anh ta bảo anh ta có đủ bằng cớ.
- Em có nói hớ gì không? Em không thú nhận gì cả chứ?
Tim Kitty thắt lại. Nàng đáp:
- Không.
Chàng nhìn một cách soi mói, hỏi gặn thêm:
- Em chắc chắn không?
Nàng lại nói dối:
- Chắc chắn lắm.
Chàng ngả người trên lưng ghế dựa và lơ đãng nhìn bức địa đồ Trung-hoa treo trên tường, ngay trước mặt. Kitty đăm đăm nhìn Charlie, lo lắng. Phản ứng của Charlie trước những điều tiết lộ của nàng khiến nàng thất vọng. Nàng những tưởng tượng Charlie sẽ ôm chầm lấy nàng, sẽ rất sung sướng được gần nàng mãi mãi. Đàn ông thật khó hiểu. Nàng khóc khe khẽ, và lần nầy không nghĩ gì đến sự khiêu gợi lòng thương hại của chàng.
Mãi sau Charlie mới nói tiếp:
- Chúng ta đang lâm vào một hoàn cảnh thật phiền. Nhưng chẳng tội gì phải cuống lên. Em cũng biết là nước mắt không giải quyết được gì cả.
Nàng nhận thấy vẻ bực dọc trong giọng nói của chàng, nàng lau nước mắt:
- Charlie, không phải lỗi tại em. Em không thể làm hơn được.
- Dĩ nhiên tại chúng ta đen nên sự việc mới xui nên thế. Anh cũng đáng trách như em. Bây giờ điều cần là chúng ta phải tìm cách gỡ. Theo anh biết thì cũng như anh, em không muốn ly dị phải không?
Kitty nén một tiếng thở dài, nhìn Charlie; Charlie không nghĩ gì đến nàng, khi nói chàng chỉ nghĩ đến chính chàng thôi.
- Đưa ra lời buộc tội hoặc chứng minh lời buộc tội không phải là chuyện dễ. Bất cứ viên luật sư nào cũng sẽ bảo em như thế. Kế hoạch của chúng ta là phải chối. Nếu Walter dọa kiện, chúng ta sẽ bảo hắn là chúng ta cóc sợ, sẵn sàng chống trả.
- Nhưng anh cũng biết là em không thể nào ra hầu tòa được.
- Sao lại không được? Dù cho em có không muốn cũng không được nữa. Bắt buộc phải thế. Anh vốn ghét những chuyện lôi thôi, nhưng không thể để mặc cho ai muốn làm gì chúng ta thì làm như thế được.
- Tại sao lại phải chống trả cơ chứ?
- Em chỉ hỏi vớ vẩn. Trong việc nầy không phải chỉ có một mình em, mà có cả anh vào đấy nữa. Hơn nữa, anh thấy không có gì để em phải e ngại cái giải pháp cuối cùng ấy cả. Bằng cách nầy hay bằng cách khác nhất định chúng ta phải thắng Walter. Anh chỉ lo ngại về mỗi một điều là làm thế nào để hoạch định một phương lược thật an toàn.
Có lẽ vừa nảy ra một ý kiến gì nên Charlie quay về phía Kitty vừa mỉm cười một cách thật duyên dáng giọng chàng lúc nãy rắn rỏi và thực tế thì bây giờ hóa ra mơn trớn, dịu dàng:
- Chắc em đang hoang mang lắm phải không? Tội nghiệp!
Chàng nắm hai bàn tay nàng.
- Chúng ta đang gặp khó khăn, nhưng rồi chúng ta sẽ thoát. Không phải đây là…
Chàng ngừng lại. Kitty ngờ là chàng suýt buộc miệng đây không phải là lần đầu tiên mà chàng gặp một chuyện như thế xảy ra.
- Cần nhất là không nên hoảng hốt. Em biết là không bao giờ anh bỏ em cả.
- Em không sợ. Dù Walter có mưu tính gì đi nữa em cũng không cần.
Chàng lại mỉm cười nhưng gượng gạo.
- Nếu công việc hóa ra bất lợi thì anh sẽ thú tất cả với ông Toàn quyền. Chắc chắn anh sẽ bị khiển trách không tiếc lời, nhưng ông ta vốn tốt và là người lịch sự. Ông ta sẽ gỡ hộ chúng ta, vì ông rất sợ những điều tai tiếng.
- Ông ta có thể làm được những gì?
- Thuyết phục Walter. Nếu không thuyết phục được bằng quyền lợi thì ông ta sẽ kêu gọi đến trách nhiệm, bổn phận của Walter.
Kitty cảm thấy lạnh rợn cả người. Charlie có vẻ không hiểu là tình cảnh đang cực kỳ éo le và nghiêm trọng. Sự khinh thường đó làm nàng khổ tâm. Nàng hối hận đã đến gặp chàng. Bầu không khí ở đây có vẻ không thuận lợi.
Giả thử cả hai đang yêu thương nhau mà có tiết lộ sự thật như thế thì ít ra nàng cũng cảm thấy đỡ phũ phàng hơn.
Nàng nói:
- Anh không biết tính Walter.
- Nhưng anh lại biết rằng trên đời bất cứ ai cũng có thể bị mua chuộc được chỉ cần đưa ra một cái giá thích hợp là xong.
Nàng yêu Charlie hết lòng, nhưng câu nói này làm nàng thấy gượng. Từ cửa miệng của một người thông minh như thế, nghe mới thật ngu ngốc làm sao!
- Anh không thể tưởng tượng được cơn giận của Walter, nhất là anh không trông thấy nét mặt và đôi mắt anh ta.
Charlie không nói gì, chỉ nhìn trộm Kitty. Nàng đoán biết ý nghĩ của chàng. Walter, ông bác sĩ vi trùng học chỉ có một địa vị thứ yếu, đừng dại dột đương đầu với những nhân vật tai mắt ở đây.
Nàng cố nói:
- Charlie, em xin anh đừng tưởng lầm. Nếu Walter nhất định kiện thì không ai có thể ngăn cản được đâu.
Mặt Charlie tối sầm lại:
- Anh ta định đổ hết tội lỗi cho anh chắc?
- Ban đầu thì Walter cũng định thế, nhưng sau thì nhờ em nói mãi nên anh ta đã bằng lòng nhận phần lỗi về mình.
- Ồ, nếu thế thì ổn thỏa cả. (Cử chỉ Charlie dịu xuống và Kitty nhận thấy trong mắt chàng thoáng một vẻ vui mừng vừa trút được mối lo). Giải quyết cách ấy có lẽ hay nhất. Vả lại đã là đàn ông thì ít ra cũng phải làm như thế, trừ phi anh ta có là một thằng tồi.
- Nhưng còn một điều kiện.
Chàng nhìn nàng dò xét, rồi có vẻ tư lự:
- Anh không giầu lắm nhưng anh cũng sẽ cố lo liệu.
Kitty nín bặt. Charlie nói ra những điều bất ngờ đến nỗi nàng ngây người, sửng sốt. Nàng đã định nép trong đôi tay Charlie, áp khuôn mặt nóng hôi hổi của nàng vào ngực Charlie rồi kể tất cả cho Charlie nghe một mạch.
- Walter bằng lòng không kiện nếu vợ anh cam đoan với anh ta là sẽ ly dị.
- Chỉ có thế thôi?
Kitty cảm thấy không còn sức đâu để nói:
- Và còn một điều này nữa, hơi khó nói ra, vì có vẻ vô lý, là nếu anh cam đoan cưới em trong vòng một tuần lễ sau ngày xử xong bản án ly hôn.
°
° °
Charlie im lặng một lúc rồi chàng cầm tay Kitty, nắm chặt lại và nói:
- Em nên biết là dù cho có xảy ra việc gì chăng nữa, chúng ta cũng không nên lôi Dorothee vào câu chuyện.
Nàng giật mình kinh ngạc:
- Em không hiểu. Anh định nói thế nào?
- Ở đời, chúng ta không thể nào chỉ biết đến có mỗi chúng ta thôi. Em cũng biết đấy, nếu hoàn cảnh cho phép, thì sự hạnh phúc lớn lao nhất của đời anh là được lấy em làm vợ. Nhưng chuyện ấy chúng ta không nên nghĩ đến. Anh biết rõ Dorothee. Không làm sao có thể khiến được Dorothee bằng lòng ly dị.
Nước mắt Kitty lại trào ra. Charlie đến ngồi bên cạnh, quàng tay ôm lưng nàng:
- Em nên cố bình tĩnh lại. Lúc này chúng ta cần phải can đảm.
- Em cứ tưởng là anh yêu em lắm kia…
Chàng âu yếm:
- Yêu chứ! Anh yêu em lắm chứ! Em còn ngờ lòng dạ anh sao?
- Nếu vợ anh không bằng lòng ly dị thì Walter sẽ trút hết tội lỗi cho anh.
Chàng ngập ngừng, giọng nói hóa ra khô khan:
- Nếu thế thì anh đành tan hết tương lai, sự nghiệp. Và như thế thì em được lợi gì? Cùng lắm, anh sẽ nói tất cả sự thật cho Dorothee biết, nàng sẽ buồn nhưng sẽ bằng lòng tha thứ… (Đến đây, thấy rõ là Charlie đã có sẵn một dự mưu). Vả lại, có lẽ làm như thế mà lại hay. Nếu Dorothee đến gặp Walter thì nhất định là nàng sẽ làm cho anh ta câm miệng.
- Thế ra anh từ chối không ly dị?
- Ồ, anh còn phải nghĩ đến các con anh nữa chứ! Và nhất là anh không muốn làm Dorothee khổ sở. Từ trước đến nay Dorothee và anh vẫn ăn ở hòa thuận với nhau. Dorothee là một người vợ hoàn toàn.
- Thế tại sao trước kia anh lại bảo là đối với anh Dorothee không có nghĩa gì?
- Không đời nào có chuyện ấy. Anh bảo em là anh không yêu nàng nữa. Từ mấy năm nay Dorothee và anh sống với nhau như bạn, trừ một vài dịp hiếm như lễ Giáng sinh, như ngày nàng sửa soạn về Anh hoặc ngày nàng trở sang đây. Nàng vốn không thích cái lối xử sự với nhau như thế, nhưng vợ chồng vẫn hòa hợp nhau luôn. Không ai có thể ngờ là đối với anh vợ anh lại cần thiết đến thế, anh thú thật với em mà không sợ xấu hổ gì cả.
- Nếu đã thế thì tại sao anh còn vướng víu với em làm gì?
Nàng tự hỏi thầm tại sao mình lại có thể nói một cách thản nhiên như vậy vì thật ra lúc ấy nàng hoảng hốt đến cái độ cảm thấy gần như không còn thở ra hơi.
- Vì em là người đàn bà khả ái nhất mà hàng bao nhiêu năm nay anh mới được gặp. Anh điên dại vì em, em đừng trách anh điều ấy.
- Anh đã bảo là anh sẽ không bỏ em.
- Nhưng, trời ơi, anh có bỏ em đâu! Có điều là không phải chỉ có hai ta sống biệt lập trên một hòn đảo vắng. Cái số phận đã như thế thì chúng ta phải xoay xở làm sao để cho càng ít bị thiệt càng hay. Em cũng nên cố mà hiểu chứ!
- Anh bảo em còn cố mà hiểu thế nào? Đối với em thì tình yêu của chúng ta là tất cả, nó chiếm trọn đời em. Thật chẳng vui gì cho em khi em nhận thấy là anh chỉ xem đó như một trò đùa.
- Không phải là trò đùa. Nhưng em thử nghĩ xem, em bảo anh ly dị vợ anh, người vợ mà anh rất gắn bó, em lại bảo anh phá tan hết sự nghiệp để lấy em, em đòi hỏi quá nhiều!
- Thế em sẵn sàng hy sinh cả vì anh thì sao?
- Mỗi hoàn cảnh có khác nhau chứ!
- Chỉ khác nhau ở mỗi một điều này là anh không yêu thương gì em cả.
- Người ta có thể yêu mà không tính đến việc giao phó cả cuộc đời mình cho kẻ mình yêu.
Nàng hoàn toàn tuyệt vọng. Nước mắt lăn dài trên má.
- Ồ, anh ác lắm. Sao anh lại có thể nhẫn tâm đến như thế được.
Nàng nức nở. Charlie lo lắng nhìn ra phía cửa.
- Em nên bình tĩnh lại.
- Anh không biết em yêu anh đến bậc nào. Em không thể sống không có anh. Anh không thương hại em à?
Nàng nghẹn lời, nước mắt cứ trào ra, nàng cũng không buồn ngăn lại.
- Anh không muốn ác với em, và Trời cũng biết là anh không muốn làm em khổ sở, nhưng anh không thể giấu không nói sự thật cho em biết.
- Đời em thế là hết. Tại sao trước kia anh không để em yên? Em đã làm hại anh những gì?
- Ồ, nếu cứ đổ cả tội lỗi cho anh mà lòng em được vơi đi thì xin em chớ ngại.
Cơn giận của Kitty bỗng nổ bùng:
- Anh làm như là em đã cố níu lấy anh, nằng nặc bắt anh phải yêu em cho kỳ được không bằng.
- Anh đâu nói thế. Nhưng nếu em không để lộ cho anh thấy là em cũng sẵn sàng đón nhận thì có bao giờ anh lại dám tỏ tình với em kia chứ!
Ồ, nhục quá! Charlie nói đúng. Thêm vào sự sốt ruột bây giờ Charlie lại cảm thấy bực dọc. Hai bàn tay cứ cử động một cách bình thường. Chàng có vẻ đang cáu kỉnh.
Sau một lúc im lặng, Charlie lại hỏi:
- Walter không tha thứ em ư?
- Em không bao giờ van xin điều ấy.
Chàng nắm tay lại. Nàng thấy rõ Charlie đang cố giữ để khỏi buộc ra một tiếng kêu chán nản:
- Tại sao em lại không để tùy cho Walter quyết định? Nếu Walter yêu em, như em đã nói, thì chẳng lẽ anh ta lại không để em biện bạch điều gì.
- Rõ là anh không hiểu tính Walter.
°
° °
Nàng chậm mắt và cố bình tĩnh lại:
- Charlie, nếu anh bỏ rơi em, em chết mất.
Lần này nàng gợi lòng thương hại của chàng. Lẽ ra thì nàng nên làm như thế ngay từ lúc đầu kia. Đứng trước cái số phận thảm khốc đang hăm dọa đời nàng biết đâu lòng quảng đại của Charlie, óc ham chuộng công bình và tính hào hiệp của chàng lại chẳng khiến chàng bất bình sôi nổi để chàng quên tất cả và chỉ nghĩ đến nỗi nguy hiểm sẽ xảy đến cho nàng thôi. Ồ, sao mà nàng lại thèm được ngả vào vòng tay che chở của chàng đến thế!
- Walter buộc em phải đi Mai-tân-phố.
- Nhưng nơi ấy đang có dịch tả kia mà! Từ năm mươi năm nay chưa lần nào dịch tả lại phát ra dữ dội như bây giờ. Có phải là nơi để đàn bà đặt chân đến đâu! Em không nên đi.
- Nhưng nếu anh bỏ rơi em, em bắt buộc phải đi.
- Em định nói thế nào? Anh không hiểu gì cả.
- Walter thay chân vị mục sư bác sĩ vừa mới chết và buộc em phải đi theo.
- Bao giờ thì đi?
- Bây giờ. Ngay bây giờ.
Charlie đẩy lui chiếc ghế ra sau và nhìn Kitty bằng đôi mắt sửng sốt:
- Có lẽ anh ngốc thật đấy, nhưng câu chuyện của em anh thấy chẳng có đầu đuôi gì cả. Nếu Walter đã buộc em đi theo thì tại sao lại còn có vụ đòi ly dị?
- Walter bắt em phải chọn: Mai-tân-phố hoặc ra tòa ly dị nhau.
- À, hóa ra thế! (Ở đây giọng nói đã từ từ thay đổi). Anh thấy như thế mà lại hay. Riêng em, em nghĩ thế nào?
- Anh cho là hay ư?
- Chứ sao? Tính như thế kể ra cũng có tinh thần thể thao đấy! Anh thì có lẽ không bao giờ anh nghĩ ra được một chuyện như thế. Nếu xong việc ở Mai-tân-phố trở về chắc chắn Walter sẽ được huy chương Thánh Michel và Thánh Georges.
- Nhưng còn em thì sao?
Nàng kêu lên, giọng đổi hẳn vì khiếp đảm.
- Theo anh thì trong tình thế này nếu Walter khăng khăng đòi em phải đi theo, anh thấy em không có cách gì từ chối.
- Nếu thế thì em chết mất, nhất định là em chết mất.
- Ồ, em không nên nói quá. Nếu Walter nghĩ thế, chắc anh ta sẽ không đề nghị điều ấy với em. Vì nguy hiểm thì không phải chỉ riêng gì cho em mà cả cho anh ta nữa. Thật ra, nếu phòng ngừa cẩn thận thì cũng không đến nỗi nào. Anh đã ở đây vào những mùa có dịch tả và anh vẫn thế có sao đâu. Điều quan trọng là không nên ăn những thức sống sít, trái cây, rau cải và chỉ nên uống nước nấu chín.
Càng nói Charlie càng có vẻ tin tưởng, nói thao thao. Nét mặt chàng bỗng bình thản ra, chàng cảm thấy thư thái như trước, giọng nói đổi ra liến thoắng gần như là dí dỏm.
- Vả lại, nghề nghiệp của Walter là thế, có phải thế không nào? Anh ta thích nghiên cứu vi trùng. Nghĩ kỹ thì đó lại là dịp tốt cho anh ta là đằng khác.
Kitty cố nằn nì:
- Nhưng còn em thì sao?
Sự khiếp đảm của nàng đã đổi thành sự kinh ngạc.
- Em nghe anh. Muốn hiểu một người đàn ông ta cần phải đặt mình vào quan điểm của anh ta. Em là một người vợ có lỗi và Walter muốn giữ lại không để em sa ngã nữa. Không bao giờ anh tin Walter có ý định ly dị, vì theo anh thì Walter không đủ cứng rắn để xử sự như thế. Anh ta chỉ tức ở chỗ em đã từ chối cái mà anh ta xem như là một đề nghị rất rộng lượng của anh ta. Thật ra, đáng lẽ em nên nghĩ đến tình trạng của chúng ta và cân nhắc kỹ trước khi trả lời Walter thì có phải hơn không?
- Nhưng anh không hiểu là chuyện ấy có thể giết chết được em ư? Anh không nhận ra sở dĩ Walter buộc em đi theo là vì anh ta biết rõ là em có thể chết vì dịch tả à?
- Ồ, em đừng nói thế. Tình cảnh chúng ta đã rắc rối lắm rồi, bây giờ không phải là lúc để kể lể dài dòng.
- Anh không thể đưa em vào chỗ chết như thế được. Nếu anh không yêu em, không thương hại em thì ít ra anh cũng phải có chút lòng nhân đạo chứ.
- Em thật không yêu anh nên mới hiểu ý anh theo cách ấy. Anh có bảo với em Mai-tân-phố là một nơi nghỉ ngơi lý tưởng đâu - mà ở khắp nước Tàu này thành phố nào lại chẳng như thế chứ? - nhưng cũng không có gì để em phải hốt hoảng cả. Vì càng hốt hoảng lại càng tai hại. Trong thời kỳ bệnh dịch, người chết vì sợ lại nhiều hơn là chết vì lây bệnh.
- Nhưng em sợ quá! Lúc nghe Walter nói em muốn ngất đi.
- Anh hiểu là thoạt đầu em đã sửng sốt không ngờ, nhưng cứ bình tĩnh mà nghĩ cho thật kỹ thì em sẽ thấy là không có gì đáng sợ. Đến đấy em sẽ được trải qua những giờ phút khác thường.
- Em vẫn tưởng… em vẫn tưởng…
Nàng cố xua đuổi sự thật hiển nhiên. Charlie nín lặng, mặt chàng có một vẻ lạ lùng mà trước kia Kitty không bao giờ thấy. Nàng không khóc nữa, điềm tĩnh, đôi mắt ráo hoảnh và hỏi bằng một giọng khản đi nhưng rắn rỏi:
- Anh muốn em đi Mai-tân-phố phải không?
- Thì… hình như đó là điều không thể cưỡng lại rồi.
- Thật thế chứ?
- Nếu Walter đưa việc này ra tòa để đòi ly dị và nếu Walter được kiện thì anh cũng sẽ không lấy em được đâu. Anh thành thật bảo trước em như thế.
Kitty im lặng, một sự im lặng mà Charlie cảm thấy kéo dài bất tận. Nàng chậm chạp đứng lên:
- Theo tôi biết thì Walter không bao giờ có ý định kiện ra tòa.
Charlie kêu lên:
- Ồ, nếu thế tại sao lúc nãy em cứ làm anh sợ hoảng?
Nàng nhìn Charlie bằng cặp mắt lạnh lùng:
- Walter biết trước là anh sẽ bỏ rơi tôi.
Nàng nín bặt. Nhiều khi, trước một trang sách viết bằng một thứ tiếng mà ta không biết, ta chỉ cần một chữ hoặc một câu là đủ để cho cái ý nghĩa đúng của toàn bài thoáng hiện ra trong trí. Với Kitty cũng thế, dần dần nàng thấy rõ kế hoạch của Walter, không khác gì một tia chớp giúp ta thấy rõ một cảnh vật thê lương và ảm đạm. Nàng chợt hiểu và rùn mình:
- Walter dọa thế để làm bật rõ chỗ hèn kém của anh. Sao Walter lại có thể xét đoán anh cách tinh tế như thế nhỉ? Chỉ có Walter mới dồn được tôi vào cảnh thất vọng, ê chề, đau đớn như thế này thôi.
Charlie cúi gầm mặt, nhìn tờ giấy thấm, trán đăm chiêu và miệng mím lại. Nhưng chàng không cãi một lời nào.
- Walter biết anh tự phụ, hèn nhát, ích kỷ nên muốn cho tôi được mở mắt ra. Walter biết trước là hễ vừa gặp nguy thì anh đã bỏ chạy như vịt. Anh ấy biết là tôi lầm to khi tin là anh yêu tôi, vì anh thì còn nghĩ gì đến yêu ai nữa. Anh ấy biết là anh sẽ không ngần ngại hy sinh tôi để cứu lấy thân anh.
- Nếu quả tình em thích sỉ vả anh thì anh thấy là anh không có quyền kêu ca gì cả. Đàn bà bao giờ lại chẳng thế, cứ tìm đủ cách để đổ lỗi cho đàn ông. Nhưng lỗi ấy có phải hoàn toàn ở người đàn ông không nhỉ?
Nàng không để ý đến sự Charlie ngắt lời nàng, nên cứ nói tiếp:
- Và bây giờ tôi cũng biết rõ về anh như anh ấy. Anh là kẻ vô tình, vô nghĩa, cái tính ích kỷ của anh thì thật là vượt bậc. Ở anh chỉ có toàn láo khoét và đểu giả. Anh chỉ đáng khinh thôi. Nhưng khổ một nỗi cho tôi (đến đây nét mặt Kitty nhăn lại vì đau đớn) là tôi lại yêu anh, yêu hết sức.
- Kitty.
Nàng bật cười, cay đắng. Charlie đã gọi tên nàng với giọng thâm trầm, âu yếm tuy có vẻ tự nhiên nhưng lại không có một ý nghĩa thực tế nào.
Nàng buột miệng:
- Đồ tồi.
Charlie bỗng đứng phắt dậy, mặt đỏ ửng, bất bình. Kitty làm chàng ngạc nhiên. Nàng nhìn chàng bằng cái nhìn ngạo nghễ:
- Anh đã bắt đầu ghét tôi rồi à? Càng hay, xin anh cứ ghét. Giờ thì tôi không cần gì cả.
Nàng mang găng tay vào. Chàng hỏi:
- Em định làm gì?
- Ồ, anh đừng sợ. Không việc gì xảy ra cho anh đâu. Không có gì nguy hiểm cho anh cả.
- Kitty, anh van em, anh xin em đừng nói thế. (Giọng nói nồng nàn của chàng run run vì lo sợ). Em cũng biết là anh rất quan tâm đến tất cả những gì có dính dáng đến em. Anh lo lắng vì em ghê lắm. Em định trả lời chồng em như thế nào?
- Tôi sẽ bảo anh ấy là tôi sẵn sàng theo anh ấy đi Mai-tân-phố.
- Nếu thế, có lẽ Walter sẽ không bắt buộc em nữa cũng không chừng.
Chàng không hiểu tại sao khi nghe câu nói ấy Kitty lại nhìn chàng một cách lạ lùng.
Chàng hỏi:
- Em thật không sợ à?
- Không. Nhờ anh nên tôi đã thấy có can đảm. Đúng như anh nói, ở giữa thời kỳ bệnh dịch tôi sẽ được trải qua những giờ phút khác thường, và nếu tôi có chết thì tôi cứ chết, có thế thôi!
- Em cũng thấy là anh đã cố xử hết lòng với em rồi.
Nàng lại nhìn chàng và rưng rưng nước mắt. Nàng chỉ chực òa lên khóc và cơ hồ không cưỡng lại nổi cái ý muốn ngả vào đôi tay của tình nhân và áp đôi môi chàng. Nhưng như thế có ích gì?
Nàng cố giữ cho giọng mình không run và nói tiếp:
- Nếu anh muốn rõ sự thật thì đây, tôi đi nhưng lòng tôi rất tuyệt vọng và kinh hãi. Tôi không biết trong đầu óc bí mật và phức tạp của Walter, Walter đang trù tính những gì, nhưng tôi run sợ. Có lẽ chỉ có cái chết là mới giải thoát cho tôi được mà thôi.
Không thể tự kềm giữ lâu hơn, nàng chạy bổ ra phía cửa làm Charlie không kịp có một cử động gì. Chàng thở ra một tiếng thật dài, nhẹ nhỏm và thấy rất thèm uống một cốc whisky-soda.