Số lần đọc/download: 2090 / 40
Cập nhật: 2015-12-01 18:25:10 +0700
Chương 14
V
ittorio và Giulia liếc nhau bối rối, rồi miễn cưỡng trở lại vườn. Anna và Marta mất hút, để lại chỉ bốn người bọn họ. Ren trông như sinh ra để giết người vậy.
"Tôi muốn biết chuyện gì đang diễn ra trên đất của tôi. Và đừng sỉ nhục tôi bằng mấy thứ vớ vẩn về chuyện nước nôi nữa".
Nhìn Vittorio lúng túng tới mức Isabel gần như cảm thấy thương anh ta.
"Chuyện đó rất phức tạp" anh ta nói.
"Đơn giản hoá đi để chúng tôi hiểu được", Ren dài giọng.
Vittorio và Giulia nhìn nhau đăm đăm. Dấu hiệu bướng bỉnh hiện nơi quai hàm cô gái. "Chúng ta phải nói với họ thôi, Vittorio".
"Không", anh ta nói. "Vào xe đi".
"Anh vào xe đi!", Giulia phất tay. "Anh và các bạn anh không thể làm điều này. Giờ tới lượt em".
"Giulia...". Giọng anh có vẻ cảnh báo, nhưng cô lờ đi.
"Chuyện này là về...Paolo Baglio, anh của Marta", cô vội vàng nói.
"Không hơn nữa!" Vittorio có vẻ tuyệt vọng của người biết anh ta sắp nhìn thấy thảm hoạ nhưng không biết làm thế nào ngừng lại.
Giulia vượt qua anh ta và đối mặt với Ren. "Ông ấy.. ông ấy là... đại diện của địa phương. Đối với... Gia đình".
"Mafia". Ren ngồi trên tường, quá thoải mái với chủ đề tổ chức tội phạm. Vittorio quay đi cứ như nghe những lời của vợ trở nên quá đau đớn đối với anh.
Giulia dường như cố quyết định xem nên nói với họ chừng nào. "Paolo... có trách nhiệm bảo đảm những doanh nhân địa phương không gặp rủi ro. Các người hiểu tôi muốn nói gì chứ? Cửa sổ của chủ hàng không bị vỡ ban đêm hay chiếc xe tải giao hàng của người bán hoa không biến mất".
"Tiền bảo kê đây mà", Ren nói.
"Anh muốn gọi tên nào cũng được". Cô vặn vẹo đôi tay. Chúng nhỏ và thanh mảnh, nhẫn cưới trên một ngón và những chiếc nhẫn nhỏ hơn trên các ngón khác. "Chúng tôi chỉ là một làng ngoại thành, nhưng tất cả mọi người đều hiểu chuyện đó diễn ra như thế nào, và các doanh nhân trả tiền cho Paolo vào ngày đầu tiên trong tháng. Bởi vậy, cửa sổ không bị vỡ, người bán hoa có thể giao hàng và không bao giờ có rắc rối nào hết". Cô xoay xoay cái nhẫn cưới. "Rồi Paolo bị đau tim và chết".
Cô cắn môi. "Đầu tiên, mọi chuyện vẫn ổn- ngoại trừ Marta, người quá nhớ thương ông ấy. Nhưng ngay khi chị đến, Isabel, vài gã đàn ông đến thị trấn. Không phải những kẻ dễ chịu. Những kẻ từ Naples đến". Môi cô mím lại, cứ như cô nếm phải cái gì chua loét. "Họ... họ tìm thị trưởng và... quá khủng khiếp. Nhưng khi họ xong, họ hiểu rằng Paolo quá ngu ngốc. Ông ấy nói dối họ về số tiền thu được, và rồi ông ấy đã biển thủ hàng triệu lire tiền". Cô hít một hơi sâu. "Họ cho chúng tôi một tháng để tìm tiền và đưa cho họ. Và nếu chúng tôi không...".
Những lời nói tắt lịm, và Vittorio tiến tới. Giờ khi Giulia đã bắt đầu, anh ta dường như đành kết thúc. "Marta khẳng định Paolo giấu tiền ở đâu đó gần nhà. Chúng tôi biết ông ấy không tiêu, và Marta nhớ rằng ông ấy luôn làm việc cạnh bức tường trước khi chết".
"Chúng tôi sắp hết thời gian rồi", Giulia nói. "Chúng tôi không muốn lừa dối anh, nhưng chúng tôi có thể làm gì đây? Quá nguy hiểm cho hai người nếu dính vào, và chúng tôi chỉ muốn bảo vệ hai người thôi. Chị hiểu rồi chứ, Isabel, tại sao chúng tôi muốn chị chuyển vào thị trấn? Chúng tôi rất lo rằng những kẻ đó trở nên mất kiên nhẫn và xuất hiện ở đây. Và nếu chị chẳng may ngáng đường chúng..." Cô phác một cử chỉ phạt ngang mạnh.
"Thật tệ chuyện này lại xảy ra", Vittorio nói. "Chúng tôi phải tìm được tiền, điều đó có nghĩa là chúng tôi phải hoàn thành việc dỡ tường càng nhanh càng tốt".
"Si.Những gã đó nguy hiểm lắm".
"Thú vị đấy". Ren đứng dậy. "Tôi cần chút thời gian nghĩ về chuyện này".
"Xin đừng lâu quá". Mắt Giulia van nài.
"Chúng tôi rất tiếc vì phải nói dối anh", Vittorio nói. "Và, Isabel, tôi cũng xin lỗi vì con ma đó tối qua. Đó là Giancarlo. Nếu tôi biết, tôi đã ngăn chuyện đó lại. Chị vẫn đến ăn tối tuần sau chứ?".
"Và nấm porcinis nữa?" Giulia nói với Isabel. "Khi trời mưa lần tới"
"Tất nhiên rồi", Isabel trả lời.
Khi cặp vợ chồng ra về, Isabel thở dài và ngồi xuống bức tường. Trong một lát cô thả mình uống lấy vẻ thanh bình của khu vườn, rồi cô nhìn Ren. "Anh tin họ chứ?"
"Không một từ nào".
"Tôi cũng vậy". Cô bắt đầu gặm móng tay nhưng ngừng ngay lập tức.
"Tôi chỉ tin một chuyện: Có gì đó được giấu ở đây".
"Đất nước này đầy những đồ được chôn giấu". Anh thò vào túi quần sau, rồi dường như nhận ra mình đã hút điếu thuốc hàng ngày. "Khi tìm thấy một đồ vật, dù nó ở trên đất tư, nó vẫn trở thành tài sản của chính phủ. Có lẽ những người tử tế ở Casalleone có đầu mối của một thứ có giá trị mà họ không muốn giao ra".
"Anh nghĩ toàn bộ thị trấn tham gia âm mưu này à? Bernado là cảnh sát. Dường như không giống vậy".
"Cảnh sát vốn nổi tiếng xấu thì có. Cô có ý gì hay hơn không?" Anh nhìn ra những quả đồi xa xa.
"Đó hẳn là một đồ tạo tác chết tiệt". Một chiếc lá đậu lên bức tường cạnh cô, và cô phủi nó đi. "Chúng ta cần theo việc này, tôi nghĩ vậy."
"Tôi đồng ý. Tôi cũng định ở đây khi họ xé bức tường thành từng mảnh".
"Tôi cũng vậy". Một con mèo đi tới và dụi dụi vào chân cô. Cô cúi xuống vuốt ve.
"Tôi cần xe hơi, và tôi phải lên biệt thự một lúc, Chúa phù hộ tôi".
"Tốt. Tôi cũng phải làm việc và anh làm tôi xao lãng"
"Cuốn sách khủng hoảng hử?"
"Phải. Và đố anh dám nói gì đấy".
"Không phải tôi. Thế tôi làm cô xao lãng à?'
Cô giúi ngón cái vào nắm đấm. "Tôi nói thế, Ren. Đừng bận chĩa tình cảm nung nấu ấy vào tôi, bởi nó sẽ không đi xa hơn đâu đến lúc chúng ta nói chuyện".
Anh thở dài và nhìn cam chịu. "Chúng ta có thể ăn bữa tối ở San Gimignano. Và chúng ta sẽ nói chuyện".
"Cảm ơn".
Môi anh nhếch lên một nụ cười tự mãn. "Nhưng phút cô nói xong, tôi sẽ để tay vào chỗ tôi muốn. Và mặc gì đó gợi cảm vào. Tốt hơn là hở hang và hiển nhiên là không đồ lót".
"Anh- cậu trai trung học bốc thơm tôi đấy à. Còn đề nghị nào nữa không?"
"Không, tôi nghĩ về việc cởi nó ra". Anh huýt sao khi bước đi, nhìn giống một gã vô trách nhiệm điển trai hơn một kẻ tâm thần được ưa chuộng ở Hollywood.
Cô tắm nhanh, rồi lấy mảnh giấy ghi lại vài ý tưởng cho cuốn sách, nhưng đầu óc cô không làm việc, nên cô đặt mảnh giấy sang bên và chậm rãi đi lên biệt thự để xem Tracy đang làm gì.
"Tuyệt vời". Vợ cũ của Ren nằm trên chiếc ghế dài bên bể bơi, mắt khép lại. "Harry và lũ trẻ ghét tôi, và đứa trẻ mới này cho tôi năng lượng".
Isabel nhìn lũ trẻ trèo ra khỏi xe Harry, mặt lem luốc kem. "Nếu Harry ghét cô, tôi nghĩ anh ấy sẽ không ở đây đâu".
Tracy ngồi dậy và đeo kính. "Đó chỉ bởi anh ấy cảm thấy có lỗi với bọn trẻ. Mai anh ấy sẽ đi thôi".
"Hai người đã thử nói chuỵện chưa?"
"Tôi nói là chính, còn anh ta cư xử kẻ cả"
"Sao cô không cố lần nữa? Tối nay, sau khi lũ trẻ đi ngủ. Rót cho anh ấy một ly rượu và bảo anh ta lên danh sách ba điều cô có thể làm khiến anh ta vui".
"Dễ thôi. Nâng mức IQ thêm 20 điểm, học cách tổ chức chứ không phải chửa đẻ, và thay đổi toàn bộ tính cách".
Isabel cười vang. "Hơi cảm thấy tiếc cho chúng tôi, phải không?"
Tracy nhìn lên phía trên đôi kính râm. "Chị là người nhút nhát kỳ cục thật".
"Tôi biết. Nghĩ về chuyện đó đi nhé? Đặt câu hỏi, và thật chân thành. Không châm chọc, chế nhạo."
"Không châm chọc á? Chị thua tôi rồi. Kể cho tôi về chị và Ren đi".
Isabel ngả người trên ghế. "Tôi thích không nói hơn".
"Vị tiến sĩ tốt bụng ơi, điều mình không muốn làm với mình thì cũng đừng làm cho người khác. (The good doc can dish it out, but she can't take it) Thật dễ chịu khi thấy tôi không phải là người phụ nữ đau khổ duy nhất ngồi quanh bể bơi này".
"Rõ là không rồi. Và điều tôi có thể nói mà không để ý đến sự thật đó- tôi đã mất trí".
"Anh ấy thường làm điều đó với phụ nữ mà ".
"Tôi khác giới của mình".
"Mặt khác, chị có khả năng xử lý điều khỉ gió ấy thấp, nên chị biết chính xác chị đã đâm đầu vào cái gì. Điều đó cho chị thuận lợi riêng so với các phụ nữ khác".
"Có lẽ vậy".
"Mẹ!". Connor chạy lăng xăng quanh chỗ đó, chiếc quần soóc xanh lùng thùng đập vào hết bên nọ lại bên kia chân khi cậu bé chạy.
"Nào, cậu bé to xác!" Tracy đứng dậy, ôm cậu vào lòng và phủ lên chiếc má dính đầy kem những nụ hôn. Nó nhìn sát mặt Isabel qua vai mẹ và cười nhăn nhở, phô mấy cái răng bé xíu lấp loá.
Tim Isabel thắt lại. Cuộc đời của Tracy hẳn đã rối tung lên, nhưng vẫn có phần thưởng riêng của nó.
o O o
Ren chộp lấy phong bì FedEx anh đang đợi từ phòng chờ của biệt thự và tới phòng ngủ chính. Anh khoá cửa ngăn những kẻ xâm lược bé nhỏ và ngồi vào chiếc ghế bành bên cửa sổ. Khi nhìn xuống bì thư màu lơ đậm với chữ Night Kill khiêm tốn đánh máy phía trên, anh có cảm giác ước đoán đã không trải nghiệm trong nhiều năm. Howard cuối cùng đã hoàn thành kịch bản.
Anh đã biết ngay từ cuộc bàn thảo đầu tiên rằng ý định của Howard là thách thức khán giả với câu hỏi chủ chốt trong phim: Kaspar Street đơn giản chỉ là một kẻ tâm thần, hay phức tạp hơn, hắn ta là sản phẩm khó tin của một xã hội coi bạo lực là tất nhiên. Ngay cả Thánh Isabel hẳn cũng sẽ chấp nhận thông điệp này. Anh mỉm cười khi nhớ lại diện mạo của cô chưa tới một giờ trước với ánh nắng chiếu trên tóc và đôi mắt đẹp như uống lấy anh. Anh yêu mùi hương của cô, nồng nàn, gợi cảm và sự nhân hậu. Nhưng anh không thể nghĩ về cô lúc này, không khi toàn bộ sự nghiệp của anh sắp mở rộng. Anh ngả lưng và bắt đầu đọc.
Hai giờ sau anh toát mồ hôi lạnh. Đây là tác phẩm hay nhất Jenks từng làm. Vai Street có những thay đổi tăm tối và những sắc thái tinh tế sẽ đẩy diễn xuất của Ren tới giới hạn chưa từng có. Chẳng có gì lạ khi mỗi diễn viên ở Hollywood đều muốn thử vai trong phim này.
Nhưng đã có một thay đổi chính yếu kể từ lần nói chuyện cuối cùng của họ, sự thay đổi mà Howard chưa từng thảo luận với Ren. Với nỗ lực xuất sắc, ông đã làm đậm chủ đề bộ phim và biến nó thành một cơn ác mộng có thực. Thay vì là một gã đàn ông giết hại những phụ nữ hắn yêu, Kaspar Street giờ là một kẻ gạ gẫm trẻ em
Ren ngả ra ghế và nhắm mắt lại. Sự thay đổi thật thiên tài, nhưng...
Không nhưng nhị gì hết. Đây là vai diễn sẽ đưa anh vào danh sách hạng A của mỗi đạo diễn hàng đầu Hollywood.
Anh vớ vài tờ giấy ghi chú cho vai này. Đây luôn là bước đầu tiên đối với anh, và anh thích làm ngay sau lần đọc kịch bản đầu tiên, trong lúc những ấn tượng vẫn còn tươi mới. Anh ghi lại những hồi ức mà giác quan ghi nhớ, những ý tưởng về trang phục và thao tác, bất cứ điều gì đến trong tâm trí giúp anh xây dựng nên tính cách nhân vật.
Anh nghịch nghịch nắp bút. Thường thường các ý tưởng đầy ắp, nhưng sự thay đổi của Jenk khiến anh mất cân bằng, và anh chẳng nghĩ ra gì hết. Anh cần nhiều thời gian hơn để thấu hiểu nó. Ngày mai anh sẽ thử lại.
Vài giờ sau, khi hướng tới ngôi nhà nông trại, anh quyết định không nói gì về sự thay đổi đó với Isabel cả. Không hay ho gì khi làm cô tức giận. Không phải lúc này. Không khi trò chơi chờ đợi đã lâu của họ sắp tới hồi kết thúc.
Isabel lờ gợi ý của Ren nên mặc gì đó gợi cảm và chọn cái váy đen bảo thủ nhất, rồi phủ lên đôi vai trần chiếc khăn choàng tua đen với những ngôi sao vàng nhỏ xíu. Cô đang cho lũ mèo ăn thì nghe thấy chuyển động đằng sau. Một mạch đập nhỏ nổi lên cổ cô. Cô quay lại thấy một trí thức với cái nhìn lo lắng trên ngưỡng cửa. Với mái tóc rối, cặp kính gọng kim loại, chiếc áo sơ mi nhăn nhúm nhưng sạch sẽ và chiếc quần ka ki vừa khít và cái ba lô đeo qua vai, nhìn anh như cậu em trai thi vị của Ren Gage.
Cô cười. "Tôi đang tự hỏi ai sẽ là bạn hẹn của tôi tối nay đây".
Anh ngắm bộ váy kín cổng cao tường của cô và thở dài. "Tôi biết hy vọng một chiếc váy ngắn là quá nhiều".
Bên ngoài cô thấy một chiếc Alffa-Romeo màu bạc đỗ sau chiếc Panda của cô. "Chiếc xe ở đâu vậy?"
"Xe của tôi lúc này chưa sẵn sàng, nên tôi lấy cái này dùng tạm".
"Người ta mua kẹo thanh để dùng tạm, không phải xe hơi".
"Chỉ những người nghèo như cô thôi".
Thành phố San Gimignano nằm như một chiếc vương miện trên đỉnh đồi, 14 tháp canh bao quanh vươn lên trong ráng chiều. Isabel cố tưởng tượng những người hành hương trên đường từ Bắc Âu tới Rome cảm thấy thế nào khi họ lần đầu tiên nhìn thấy thành phố này. Sau những rủi ro trên đường, nơi này ắt hẳn trông như nơi trú ngụ của an ninh và sức mạnh.
Suy nghĩ của Ren hiển nhiên cũng đi cùng đường với cô. "Muốn làm đúng, chúng ta phải đi chân trần".
"Tôi không nghĩ những gót chân này là để hành hương đâu. Đẹp quá nhỉ?"
"Đây là Thành phố thời Trung cổ được bảo tồn tốt nhất ở Tuscany. Phòng khi cô chưa có thời gian đọc sách hướng dẫn du lịch, đó là một tai nạn may mắn"
"Anh có ý gì?"
"Đây là thành phố trọng yếu tới khi Cái Chết Đen xoá sạch hầu hết dân cư".
"Như lâu đài này chẳng hạn"
"Đó đúng là một thời kỳ khó khăn khi chưa có thuốc kháng sinh. San Gimignano không còn là trạm nghỉ chính trên đường hành hương và đánh mất vị trí của nó. May mắn cho ta là vài cư dân sống sót được chẳng có tiền để hiện đại hoá nơi này, điều đó lý giải việc quá nhiều tháp canh vẫn còn đứng đó. Nhiều cảnh trong phim Tea with Mussolini được quay tại đây". Một xe buýt du lịch chạy vèo qua hướng đối diện. "Đó là Cái chết đen mới", anh nói. "Qúa nhiều khách du lịch. Nhưng thành phố lại quá nhỏ nên tất cả bọn họ không ở lại qua đêm. Anna bảo tôi thành phố sẽ sạch trơn vào chiều muộn".
"Anh lại nói chuyện với bà ấy à?"
"Tôi cho phép bà ấy dỡ bức tường vào sáng mai, nhưng chỉ khi tôi ở đó để giám sát".
"Tôi đánh cược là bà ấy không thích đâu".
"Hỏi xem tôi có quan tâm không. Tôi đã giao cho Jeremy canh gác rồi".
Ren đỗ xe ở khu đất bên ngoài bức tường cổ và quàng ba lô lên vai. Dù cải trang thành trí thức lo lắng không giấu anh nhiều như những vai khác, hầu hết những người đứng gần đã đi cả, và anh không thu hút quá nhiều chú ý khi họ dạo quanh thành phố.
Anh chia sẻ những hiểu biết về tranh tường trong nhà thờ La Mã thế kỷ 12 và kiên nhẫn đáng kể khi cô lượn vào các cửa hàng. Sau đó họ đi qua những con phố hẹp và dốc tới Rocca, pháo đài cổ của thành phố và leo lên tháp còn lại để ngắm toàn cảnh những quả đồi và những cánh đồng xa xa, khung cảnh ngoạn mục trong ánh chiều tà.
Anh chỉ về phía vườn nho. "Họ đang trồng nho để làm vernaccia, thứ rượu trắng của vùng này. Cô nói sao về việc thử một chút vào bữa tối khi chúng ta có cuộc nói chuyện mà cô đang quá háo hức?"
Nụ cười chậm rãi của anh làm làn da cô râm ran, và cô gần như bảo anh cô muốn quên cả rượu và cuộc nói chuyện của họ để có thể đi thẳng tới giường. Nhưng cô quá đau đớn để xử lý thêm cú choáng nào nữa và cô cần phải làm đúng chuyện này.
Phòng ăn nhỏ tại Hotel Cisterna có những bức tường đá, những khăn trải bàn linen màu đào và tầm nhìn tuyệt vời khác mà Tuscany dâng tặng miễn phí. Từ bàn của họ nằm trong góc giữa hai cửa sổ, họ có thể nhìn xuống bờ dốc, những mái ngói đỏ tươi của San Gimignano và ngắm những ánh đèn sáng lên trong các ngôi nhà và cánh đồng bao quanh thành phố.
Anh nâng ly. "Để bắt đầu câu chuyện. Có lẽ cuộc nói chuyện này sẽ ngắn thôi và cực kỳ hữu ích ".
Khi uống một hớp rượu cay nồng, cô nhắc mình phụ nữ không được dùng khả năng của họ để chơi xấu.
"Chúng ta sẽ có chuyện tình".
"Tạ ơn Chúa".
"Nhưng sẽ thực hiện theo điều kiện của tôi".
"Có chuyện ngạc nhiên đây".
"Anh cứ phải mỉa mai mọi thứ thế à? Bởi nếu vậy, tôi phải nói ngay với anh rằng nó không hấp dẫn đâu".
"Cô cũng mỉa mai như tôi thôi".
"Điều đó giải thích tôi biết nó kém hấp dẫn đến thế nào".
"Tiếp đi, được không? Tôi có thể nói cô cố sống cố chết đặt ra những điều kiện của cô. Và tôi hy vọng "đặt" là một từ thực tế ở đây, hay nó quá mỉa mai đối với cô?"
Anh ta đang khoái chí.
"Đây là điều ta cần làm rõ". Cô lờ tịt sự thật là mắt anh loé lên hàng tá ánh thích thú khác nhau. Cô không quan tâm. Quá nhiều phụ nữ mất tinh thần trước người tình của họ, nhưng cô không phải một trong số đó.
"Đầu tiên... anh không được chỉ trích".
"Vì cái quái gì tôi muốn làm vậy hả?"
"Bởi tôi không phải là vận động viên tình dục ba môn phối hợp như anh và bởi tôi làm anh sợ, điều tôi không thích".
"Được rồi. Không chỉ trích. Và cô không làm tôi sợ".
"Thứ hai... tôi không tham gia bất cứ trò lập dị nào. Chỉ thẳng tiến tới sex thôi".
Đằng sau cặp kính trí thức đó, đôi mắt sói xanh bạc trở nên kín bưng.
"Định nghĩa thẳng tiến của cô là gì?'
"Những gì được chấp nhận".
"Hiểu rồi. Không nhiều người. Không đồ chơi. Không kiểu này kiểu nọ. Thất vọng thật, nhưng tôi có thể sống chung với nó".
"Quên chuyện đó đi! Chỉ quên đi thôi". Cô quẳng khăn ăn xuống. "Anh ở ngoài giới của tôi, và không biết tại sao tôi lại thích ý tưởng- dù chỉ trong chốc lát- rằng chúng ta có thể tiến tới".
"Rất tiếc. Tôi đang phát chán lên đây". Anh ngả qua bàn vứt khăn ăn trở lại lòng cô. "Cô muốn giới hạn ở vị trí truyền giáo không hay thích ở trên hơn?"
Cô lờ đi để cố biến nó thành chuyện đùa. Gay đây. Đàn ông có hàng chục cách bảo vệ ảo tưởng về sự ưu việt của họ, nhưng cô chẳng tin bất cứ thứ nào trong đó. "Chúng ta cần tự nhiên thoải mái về chuyện này".
"Chúng ta có thể cởi quần áo ra chứ?"
"Anh có thể. Sự thật thì đó là yêu cầu".
Anh cười. "Nếu cô không muốn bỏ quần áo, với tôi cũng tốt thôi. Một đôi tất lưới đen và nịt tất dễ thương sẽ giúp giữ lại cảm giác đúng mực ở cô".
"Anh thật tử tế". Cô rê tay theo rìa ly. "Hiển nhiên đây chỉ là chuyện xác thịt, không dính dáng gì tới cảm xúc cả".
"Nếu cô nói vậy".
Giờ đến phần gay đây, nhưng cô không chịu thoái lui. "Một điều nữa... Tôi không dính gì tới oral sex đâu nhá".
"Sao vậy?"
"Chỉ là không phải kiểu của tôi. Và hơi quá...trần tục".
"Cô biết đấy, cô thật tử tế vì giới hạn chế những lựa chọn của tôi tại đây".
Cô cứng hàm. "Chấp nhận hay không tuỳ anh"
Ôi, anh sắp sửa chấp nhận tất, Ren nghĩ khi anh ngắm cái miệng ngon lành hằn lên một đường bướng bỉnh. Anh đã làm tình cả trên màn ảnh và ngoài đời với những người đàn bà đẹp nhất thế giới, nhưng không một gương mặt thanh tú nào có nhiều đời sống sôi động đằng sau nó như Isabel. Anh nhìn sự thông minh, hài hước, quyết đoán và lòng trắc ẩn, quan trọng hơn hết thảy đối với con người. Thậm chí như vậy, tất cả những gì anh nghĩ được là bế cô lên ngay phút này và đem cô tới chiếc giường gần nhất. Không may, tiến sĩ Fifi không phải là dạng phụ nữ dễ cua, khi cô đã lên chương trình mọi thứ. Anh không ngạc nhiên nếu cô chìa ra một dạng hợp đồng và bắt anh ký trước.
Mạch đập rung động trên cổ họng cô cổ vũ anh. Cô thực ra không tự tin như cô thể hiện. "Tôi cảm thấy không an tâm" anh nói.
"Sao lại cảm thấy không an tâm nhỉ? Anh đã đạt được điều anh muốn rồi".
Anh biết mình đang đi trên dây, nhưng không muốn cô là người điều khiển. "Những điều tôi muốn dường như đều có vài miếng dán cảnh báo to tướng rồi".
"Anh chỉ không quen với việc phụ nữ trao đổi cởi mở về nhu cầu của họ. Tôi hiểu điều có có thể gây cảm giác đe doạ".
Ai có thể nghĩ một bộ óc vĩ đại có thể gợi cảm đến vậy chứ?
"Dù sao, cái tôi của tôi đã xẹp dí rồi".
"Lý thuyết mà nói đó là điều tốt".
"Thực tế mà nói thì không đâu. Tôi muốn tin rằng tôi hấp dẫn không thể cưỡng được với cô cơ".
"Anh quả thực không thể cưỡng lại được mà".
"Cô có thể cố tỏ ra nhiệt tình hơn chút được không?"
"Đó là một vấn đề nhức nhối".
"Sự hấp dẫn của tôi á?"
"Phải".
Anh cười. Chuyện này còn hơn thế.
Người phục vụ mang món khai vị đến bao gồm xúc xích, ô liu và những miếng rau chiên vàng ươm. Ren chọn một miếng và vươn qua bàn đưa tới môi cô. "Ok, tóm lại: không chỉ trích và không oral sex. Đó là điều cô nói, phải không? Không gì qúa lập dị cả".
Anh đã hy vọng mình có thể chọc tức cô, nhưng cô được làm từ chất liệu cứng rắn hơn. "Đó là điều tôi nói".
Anh đút nó vào miệng cô. "Tôi đoán không nên hỏi về roi hay mái chèo".
Cô không buồn đáp trả câu hỏi ngu ngốc ấy. Thay vào đó, cô chấm nhẹ khăn ăn vào khoé miệng.
"Hay còng tay", anh nói.
"Còng tay á?" Khăn ăn thõng một nửa xuống lòng cô.
Đó là biểu hiện thích thú ư? Cô đỏ bừng mặt, nhưng anh không ngốc đến mức để cô biết anh để ý. "Quên nó đi. Tôi thật bất lịch sự, và tôi xin lỗi".
"L..lời xin lỗi được chấp nhận".
Anh nghe cô hơi lắp bắp và cố không cười. Thế đấy, Cô nàng Độc đoán có lẽ không chống đối một chút bó buộc. Dù anh có ý tưởng khá hay ai là người trong số họ cuối cùng sẽ bị còng, anh quyết định đó là khởi đầu tốt. Anh chỉ hy vọng cô không đánh mất chìa khoá.(hehe)
Ren dùng mọi lý do có thể tìm được để chạm vào cô suốt bữa ăn. Chân anh vuốt ve chân cô dưới gầm bàn. Anh mơn trớn gối cô. Anh nghịch ngón tay cô và bón cho cô những miếng ngon trong đĩa của mình. Trong một cử chỉ uỷ mị cũ rích nhặt từ một bộ phim, anh cọ cọ ngón cái lên môi dưới của cô. Đàn ông có thể tính toán đến thế nào chứ? Và từng chút một những gì anh làm có kết quả.
Anh gạt cốc cappuccino đã cạn sang bên. Bữa ăn rất ngon, nhưng cô không nhớ nổi dù chỉ một món đã ăn. "Em xong chưa?" Anh hỏi.
Ồ, cô đã xong hết rồi.
Khi cô gật đầu, anh dẫn cô từ phòng ăn tới cầu thang uốn cong, nhưng thay vì đi xuống, anh giục cô lên.
"Chúng ta đi đâu vậy?"
"Anh nghĩ em có thể thích quan sát khu quảng trường từ trên cao".
Cô đã ngắm cảnh đủ cho ngày hôm nay rồi. Và cô muốn trở lại ngôi nhà nông trại. Hoặc có lẽ anh muốn làm chuyện này trong xe. Cô chưa bao giờ làm trong xe cả, nhưng tối nay dường như là thời gian thích hợp cho trải nghiệm mới. "Em nghĩ sẽ bỏ qua việc ngắm cảnh. Có lẽ chúng ta nên tới xe".
"Đừng nhanh thế. Anh biết em muốn nhìn cái này mà". Tay đỡ dưới khuỷu tay cô, anh ngoặt xuống một hành lang và rút từ trong ví một chìa khoá phòng châu Âu nặng trịch.
"Anh lấy nó lúc nào thế?"
"Em không thực lòng nghĩ là anh sẽ cho em cơ hội nghĩ lại chứ?"
Căn phòng nhỏ với những gờ mạ vàng, các tiểu thiên sứ quấn quít đắp nổi trên trần và một chiếc giường đôi với khăn phủ giường trắng giản dị. "Chiếc phòng duy nhất còn trống, nhưng anh nghĩ nó cũng được phải không?". Anh bỏ ba lô xuống.
"Rất dễ thương". Cô tuột xăng đan ra, quyết định không để anh giành thế chủ động. Sau khi thả khăn choàng trên lưng ghế, cô đặt ví xuống, rút một chiếc bao cao su ra, và đi tới đặt lên chiếc bàn cạnh giường. Tự dưng điều đó làm anh phì cười.
"Không lạc quan lắm đúng không?" anh tháo kính quẳng sang bên.
"Em còn nữa đấy".
"Tất nhiên rồi". Anh quay sang khoá cửa. "Và nhân thể, anh cũng vậy".
Cô nhắc mình rằng tối nay tình yêu không có chỗ hoặc không thường xuyên. Đó chỉ là sex, kết quả dễ đoán của việc ở gần Lorenzo Gage. Và bây giờ anh là đồ chơi của riêng cô. Ồ, trông anh thật tuyệt.
Cô cố quyết định xem bắt đầu từ đâu. Cô nên cởi quần áo anh trước không? Cởi quần áo anh như một quà tặng sinh nhật? Hay cô muốn hôn anh?
Anh đặt chìa khoá lên giá và cau mày nhìn cô. "Em đang lên chương trình đấy à?' (hiểu nhau quá đi)
"Sao anh hỏi vậy?"
"Bởi em đang có vẻ mặt lên chương trình".
"Nó làm anh căng thẳng à?"
Cô lướt qua thảm, quàng tay lên vai anh, và kéo đầu anh xuống đủ để có thể với tới khuôn miệng tuyệt đẹp ấy. Rồi cô cắn nhẹ vào môi dưới anh- "Này"- để anh biết đang phải ganh đua với một con hổ đấy.
Cô cười toe toét, ôm anh chặt hơn, và trao cho anh nụ hôn mở miệng ướt át để bù đắp vết thương nhỏ đó, bảo đảm lưỡi cô nắm vị trí điều khiển mọi lúc.
Anh dường như chẳng bận tâm.
Cô quấn một chân quanh chân anh. Anh ôm lấy mông cô và nhấc lên, thật hoàn hảo bởi nó làm cô cao hơn anh, và ôi, cô yêu vị trí vượt trội này. Cô đặt bản thân vào nụ hôn nhiều hơn và trượt một chân vào giữa hai chân anh.
Hiển nhiên anh thích cử động này, và anh bắt đầu dìu cô lùi về phía giường, cố dành quyền chủ động. "Cởi ra đã", cô nói trong miệng anh.
"Cởi ra?"
"Uh, và chậm thôi".
Anh đặt cô lên cạnh giường và nhìn cô đăm đắm với dụng ý tình dục lồ lộ. Đôi môi như tạc hơi nhúc nhích khi anh nói. "Em chắc em là người phụ nữ có thể xử lý được chuyện đó chứ?"
"Vâng, khá chắc".
"Anh không muốn em cố quá đâu".
"Cho em màn trình diễn tuyệt nhất của anh đi".
Cô có thể nói anh đang thích thú, dù anh không để lộ nó quá nhiều bởi hàng mi đen sắc sảo đó khẽ rung rinh. Cô cũng biết không có bất cứ màn trình diễn cơ bắp nào hay điệu bộ màu mè kiểu chàng trai-của-ngày nào. Anh là thật.
(calender boy- là dự án hợp tác giữa mangaka Mami Miki và các hoạ sĩ của Shinshokan Uni Shindou và Yuuji Morisato. Câu chuyện nhân hoá các ngày đặc biệt trong năm thành những chàng trai với tính cách đại diện cho ngày của mình. Như "Ngày Tết" là một thanh niên mang đậm chất Nhật Bản truyền thống, "Lễ thành Nhân" thích rượu và lễ tình nhân là một chàng đào hoa hết thuốc chữa)
Chậm rãi.. trêu ngươi... anh cởi nút áo sơ mi. Từ từ cởi từng nút áo với các ngón tay xoay khẽ. Chiếc áo tách ra. Tiếng cô khản đặc."Tuyệt. Em yêu việc có ngôi sao điện ảnh của riêng mình".
Chiếc áo sơ mi tuột xuống sàn. Anh thả tay xuống khoá thắt lưng, thay vì mở ra, anh nhướng mày với cô."Truyền cảm hứng cho anh trước đã".
Cô lần xuống dưới váy, tuột quần lót rồi vứt sang bên.
"Tuyệt", anh nói. "Anh yêu việc có giáo viên tình dục của riêng mình".
Lúc anh tháo thắt lưng ra, cởi giày và tất, và kéo khoá xuống vài inch, miệng cô khô lại. Hiển nhiên đó là một màn trình diễn quá tuyệt.
Cô chờ anh kéo hết phần còn lại, nhưng anh lắc đầu "Thêm chút cảm hứng nữa đi".
Cô vòng ra sau lưng và kéo khoá xuống nhiều hơn anh. Váy cô trượt xuống một bên vai. Cô không tháo khuyên tai.
"Thật cảm động". Anh vứt quần và đứng trước cô trong chiếc quần lót lụa lơ sẫm, 190 pound trần tục, vạm vỡ tất cả dành cho cô. "Trước khi em nhìn thấy nhiều hơn, anh sẽ đòi thêm một liều cảm hứng khác đấy"
Anh đang cố dành lại quyền chủ động, nhưng đối với cả hai bọn họ điều đó có gì buồn cười cơ chứ. Cô ngoắc ngón tay thành cử chỉ "tới đây" mà cô chưa từng sử dụng trong đời, chưa từng nghĩ sẽ dùng, tuy nhiên cô không ngạc nhiên tí nào khi anh tới.
Cô ngả lưng vào gối và mở rộng cánh tay, sẵn sàng cho anh, cô cảm thấy như mình đang tan vào lớp ga. Anh vươn xuống và cởi váy cô. Không phải tất cả, chỉ tới đỉnh đùi, còn lâu mới đủ làm da cô bốc hơi. Tấm nệm trĩu xuống khi anh phủ lên cô. Anh đỡ trọng lượng trên cánh tay mình để ngực họ không chạm nhau và hạ đầu xuống.
Thật quá sức quyến rũ để đáp lại lời mời mọc của nụ hôn anh. Nhưng ý tưởng sử dụng sức mạnh bản thân với con quái vật tóc đen này quá phấn khích không thể từ bỏ, nên cô chuồi ra từ bên dưới và đẩy anh. Anh buộc phải nằm ngửa ra. "Chuyện này càng lúc càng hay hơn", anh nói.
"Chúng ta nhằm mục đích hài lòng mà".
Khi cô ngồi trên anh, anh không thể giữ ánh quỷ quái trong mắt nữa. "Vui chứ?"
Cô cười toét. "Nhiều đấy".
Một người đàn ông nhạy cảm hơn, dễ thương hơn sẽ để cô làm điều này theo kiểu của cô, nhưng anh chẳng phải một gã dễ thương và anh cắn vai cô mạnh tới mức cô cảm nhận nó rồi liếm vào chỗ đó. "Em không nên đùa với lửa, trừ phi sẵn sàng cảm nhận đám cháy".
"Anh doạ em". Cô trượt chân qua hông anh. "Và khi em sợ, em hơi quá khích đấy".
Chống gối lên, cô ngồi lên chiếcquần lót lụa lơ sẫm.
Anh nín thở.
Cô lắc lư. "Em có cần chậm xuống chút không? Em không muốn làm anh sợ".
"Uh... không. Ở đúng nơi hiện giờ". Anh thọc tay xuống dưới váy cô và vòng quanh mông cô.
Cô chưa bao giờ tưởng tượng sẽ tuyệt diệu đến thế nào khi cả tinh thần và thể xác quá khuấy động cùng lúc. Nhưng cô cũng muốn cười phá lên, và sự mâu thuẫn đó khiến cô chóng mặt.
"Em định ngồi đó cả đêm à", anh nói, "hay em sẽ...chuyển động?"
"Em đang nghĩ".
"Gì thế?"
"Xem xem em đã sẵn sàng để anh kích động em chưa"
"Em cần kích động hơn à?"
"Ồ, phải..."
"Điều này anh làm được". Anh đẩy cô khỏi anh và lật ngửa ra. "Không bao giờ hy vọng phụ nữ làm việc của đàn ông được".
Váy cô tốc lên tận eo. Anh tách đùi cô ra. "Xin lỗi, em yêu, nhưng anh phải làm điều này". Trước khi cô có thể phản đối, anh cúi xuống và đặt miệng vào.
Pháo hoa nổ tung trong đầu cô. Cô phát ra một tiếng gào trầm khàn.
"Giữ lấy", anh thầm thì vào những thớ thịt ướt đẫm. "Nó sẽ qua trước khi em biết".
Cô cố khép chân lại, nhưng đầu anh vẫn ở đó, và gối cô không thể khép lại, bởi tất cả quá tuyệt diệu.
Lưỡi anh luồn vào, môi anh mơn trớn và những mảnh xúc cảm dữ dội khiến cô thấy mình đang lơ lửng trôi khỏi giường. Anh có thể trêu cô, nhưng anh không- và cô bay vút lên.
Khi cô trở lại, chiếc quần đùi xanh sẫm đã cởi ra. Anh lăn cô lên trên rồi đẩy vào trong, không phải tất cả. Vẻ mặt anh trở nên thật dịu dàng, và anh giơ tay vén tóc khỏi mặt cô. "Điều đó là cần thiết".
Trước sự kinh ngạc, giọng cô vẫn rõ dù nghe khào khào. "Em đã nói không muốn anh làm thế mà".
"Trừng phạt anh đi".
Ôi cô muốn cười phá lên, nhưng anh đã trải cô ra và cô đờ đẫn, nóng bỏng và sẵn sàng cho nhiều hơn nữa.
"Anh chỉ đeo một chiếc thôi" anh hất đầu về phía cái vỏ bao cao su trên giường. "Em sẽ phải hy vọng đó là cái tốt nhất'.
"Tiến lên và làm em vui đi, chàng trai. Anh không cười được lâu đâu".
Cô đặt chéo tay và lột hẳn váy ra, nhận biết rõ cảm giác anh vẫn ở trong mình, hầu hết, nhưng không phải tất cả.
Anh kéo tay cô tới miệng mình và hôn chúng. Giờ cô chỉ mặc một chiếc áo lót ren đen và đeo chiếc vòng vàng với chữ hít thở khắc bên trong. Chậm rãi, cô chuyển động, say sưa trong quyền lực của mình, cảm nhận từng ly người phụ nữ có thể thoả mãn một người đàn ông như thế.
Tay anh không dừng lại lâu. Chúng mở khoá áo ngực và vứt ra để anh có thể bao trọn lấy bầu ngực. Rồi anh ôm lấy mông cô và vuốt ve cô nơi cơ thể họ kết nối. Cuối cùng anh kéo cô xuống để miệng họ gặp nhau. Hông anh nhấp nhổm bên dưới cô, và cô muốn nó cũng tuyệt diệu đối với anh giống như với mình, dù miệng họ gắn chặt, cô buộc mình lùi lại, chuyển động chậm dần, chậm hơn, lờ đi nhu cầu khẩn thiết của cơ thể.
Da anh lấp lánh mồ hôi. Những cơ bắp run rẩy. Cô chuyển động chậm hơn... chậm hơn đến lúc... Cô đang chết và anh cũng vậy, và anh có thể vào trong cô để kết thúc tất cả, nhưng anh không làm thế và cô biết nỗ lực đó bắt anh phải trả giá. Bắt cô phải trả giá... Nhưng cô tiếp tục cử động còn chậm hơn nữa.
Chậm hơn nữa. Chỉ hơi nhúc nhích.
Chỉ là va chạm nhẹ nhất... Rút ngắn nhất...
Đến khi ngay cả điều đó....... cũng là quá nhiều